Thực sự thì sau khi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ u ám, kéo Cố San San đang cười đắc thắng ra ngoài. Ngay thời điểm vệ sĩ ôm cặp song sinh ra ngoài, đám phóng viên bị đám vệ sĩ chặn lại ở bên ngoài, sau khi đoàn người của Hoắc Cảnh Sâm đi xa, ngoại trừ hai vệ sĩ đưa hai đứa trẻ đi, tất cả những người còn lại đều ở lại theo dõi phòng bệnh, không cho phép bất kỳ phóng viên nào tiến vào.
Cửa bệnh viện, Hoắc Cảnh Sâm mặt không biến sắc buông cánh tay đang bám lấy mình của Cố San San ra.
Cố San San run rẩy đứng tại chỗ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, ngoan ngoãn nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
"Cảnh Sâm, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn nhé."
Hoắc Cảnh Sâm theo thói quen cau mày, đưa tay chuẩn bị rút thuốc trong túi ra nhưng ngay khi nhìn thấy hai đứa con trai, lập tức dừng động tác lại, nghiêng người ngồi vào BMW bên cạnh, nhanh chóng hạ cửa kính xuống nhìn về phía hai vệ sĩ:
"Đưa San San và hai cậu chủ nhỏ về trước đi, tôi còn phải đi lo liệu việc của thị trưởng Cố một chút."
Vừa dứt lời hắn lập tức khởi động xe, còn Cố San San đứng bên cạnh đang muốn nói, rồi lại hiểu rằng nói ra càng thêm mất mặt, mà trước mắt Hoắc Cảnh Sâm đã là của cô ta, còn nhiều thời gian, lúc này không cần vội vàng, huống chi kẻ ngu cũng có thể thấy lúc này tâm tình Hoắc Cảnh Sâm không hề tốt.
"Ba. . . . . ."
Cửa sổ xe bị kéo lên trong nháy mắt, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn cất giọng u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, mang vẻ tố cáo nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, tại sao, chuyện xảy ra đến nông nỗi này, có phải hai đứa trẻ bọn chúng là những kẻ bị lãng quên?
Cửa sổ xe đang kéo lên một nửa thì dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn về phía hai bảo bối của mình, khóe môi lộ nụ cười thản nhiên, giọng nói cũng không hẳn được coi là dịu dàng, cười như không cười, khiến hai anh em cảm thấy trong mắt Hoắc Cảnh Sâm có tia âm mưu, mẹ nó! Cố San San thật xui xẻo!
"Tây Hàn, Thần Viễn, ở lại hòa thuận với dì nhé, dì là người ba sẽ kết hôn."
Câu nói với ý nghĩa không rõ ràng, khóe miệng hai anh em run rẩy, lựa
chọn im lặng, mẹ nó, giở trò hả? Hai đứa nhóc bọn chúng thực sự cực kỳ trong sáng đấy nhé.
Mà Cố San San càng thêm mở cờ trong bụng, câu nói này của hắn có nghĩa là Hoắc Cảnh Sâm sẽ thừa nhận cô ta, cho nên giây kế tiếp, Cố San San hình như hiểu ra một tầng ý nghĩa, cực kỳ thân thiện tặng cho hai anh em một nụ cười.
Xe xuất phát, cửa sổ xe được kéo lên, xe đi mất, đồng thời trong nháy mắt, phóng viên ở đằng sau ùa lên, dường như không thể ngăn cản, hai vệ sĩ bảo vệ hai đứa trẻ phản ứng kịp, kịp thời đưa hai anh em vào trong xe, ngược lại, Cố San San lúc phản ứng kịp thì đã bị phóng viên bao vây trong ba tầng người rồi.
Việc các phóng viên quan tâm chính là những chuyện bát quái, lúc này Hoắc Cảnh Sâm không có ở đây bọn họ lập tức không kiêng kỵ đưa ra một loạt câu hỏi, thực sự vô cùng khó chịu, phòng bệnh bên trong được bảo vệ, bọn họ không thể nào ra tay, trước mắt bắt được Cố San San tất nhiên không thể buông tha rồi.
Hai anh em ngồi trong xe, hai vệ sĩ cũng làm vệ sĩ cũng làm “vẻ mặt khó xử” theo lời Hoắc Thần Viễn không xuống xe mà ngồi ở ghế trước chờ lệnh.
“Cái người phụ nữ đáng chết này dám làm phiền mẹ ta, xem ra tiểu gia ta ở thành phố A này quá vô danh rồi, cho nên bọn họ hết bắt nạt lão tử, giờ lại đến bắt nạt người phụ nữ của ta hả?!”
Hoắc Thần Viễnhai cánh tay ôm ngực, khuôn mặt dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn về phía Tây Hàn, dường như ồn ào bên ngoài không ảnh hưởng tới cậu, bọn cậu lúc này chỉ cần giữ tốt hình tượng được bảo vệ của mình.
Tây Hàn quay đầu lại nhìnHoắc Thần Viễn một cái, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại, vẻ ngoan tuyệt không phù hợp với lứa tuổi lóe lên trên khuôn mặt non nớt rồi lập tức biến mất, từ lúcCố San San xông vào phòng bệnh sáng nay, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện.
“Ừm, bọn họ vì ngày ngày trôi qua nhàn nhã, cho nên muốn nếm thử cmả giác sống không bằng chết một lần, thì cho bọn họ toại nguyện thôi.”
Chém giết là việc hai anh em cậu đã luyện thành thói quen, mặc dù không tham gia nhiều, nhưng thực ra, bàn về ngoan tuyệt, bọn họ đã tiếp thu gen cua Hoắc Cảnh Sâm rất tốt, mạng người, theo suy nghĩ của bọn cậu, ngoài những người quan trọng đối với các cậu, còn lại, hoàn toàn không có chút quan hệ nào hết!
Sau nửa giờ, Tây Hàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố San San bị đám người không bình thường kia chèn ép vô cùng chật vật, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ra lệnh cho hai vệ sĩ ở đằng trước :
“A, để cho cô ta vào đi, nếu bây giờ mà cô ta bị phóng viên giết chết, về sau sẽ không còn gì để chơi đùa rồi.”
Cơn tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, trong phòng bệnh dường như vẫn còn dấu vết của những âm thanh trong cơn hỗn loạn vừa rồi, Niệm Thần chật vật tê liệt trên mặt đất, trong đầu tràn đầy hình ảnh của những việc xảy ra trong nửa tiếng vừa rồi, khi bác sĩ y tá đi vào giúp cô xử lý vết thương cô cũng không có phản ứng, dù bác sĩ có hỏi gì thì cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt thẩn thờ, giống như đã bị câm, cuối cùng thì đội ngũ bác sĩ y tá cũng chỉ biết thở dài mệt mỏi ra khỏi phòng bệnh.
Cô rốt cuộc đã làm gì sai mà lại gặp phải kiếp nạn như Hoắc Cảnh Sâm, tránh không kịp, lúc đã đón nhận lại phải rút lui ngay, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng sự thật tất cả mọi chuyện đều giống như đã sớm được dự đoán, cuối cùng chỉ là tình cảnh tuyệt vọng thê lương.
Cô hận mình đã yêu người đàn ông như vậy, hận mình không đủ kiên định, biết rõ từ đầu người đàn ông này không phải người cô nên yêu, biết rõ từ đầu người đàn ông này nhất định vô tâm vô tình, sau khi trao cả thể xác và tâm hồn thì nỗi tuyệt vọng này như những con thú dữ, xé rách từng phần thể xác và tâm hồn cô.
Trong một đêm sự việc khác nhau một trời một vực xảy ra liên tiếp, ai có thể chịu được đây?Cô mãi vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế?Những thay đổi này thực sự khiến người ta không thể nào chấp nhận được.
Sáu năm, trái tim này đã sớm trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực ra, lúc này cô phải tự hỏi bản thân, đã sống qua sáu năm cay đắng đến giờ phút này, tại sao lại bị sự việc lúc này thay đổi mà gục ngã? Một người phụ nữ không có ai yêu thì phải tự bảo vệ mình, cô cần phải có một tòa thành kiêu ngạo.
Hít sâu một hơi, cô phải đi giành lại con trai của mình, đúng vậy! Thật lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm vô cùng quan trọng, Niệm Thần cầm cây súng lục trên bàn, bước tới cửa phòng bệnh.
Cửa bệnh viện, Hoắc Cảnh Sâm mặt không biến sắc buông cánh tay đang bám lấy mình của Cố San San ra.
Cố San San run rẩy đứng tại chỗ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, ngoan ngoãn nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
"Cảnh Sâm, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn nhé."
Hoắc Cảnh Sâm theo thói quen cau mày, đưa tay chuẩn bị rút thuốc trong túi ra nhưng ngay khi nhìn thấy hai đứa con trai, lập tức dừng động tác lại, nghiêng người ngồi vào BMW bên cạnh, nhanh chóng hạ cửa kính xuống nhìn về phía hai vệ sĩ:
"Đưa San San và hai cậu chủ nhỏ về trước đi, tôi còn phải đi lo liệu việc của thị trưởng Cố một chút."
Vừa dứt lời hắn lập tức khởi động xe, còn Cố San San đứng bên cạnh đang muốn nói, rồi lại hiểu rằng nói ra càng thêm mất mặt, mà trước mắt Hoắc Cảnh Sâm đã là của cô ta, còn nhiều thời gian, lúc này không cần vội vàng, huống chi kẻ ngu cũng có thể thấy lúc này tâm tình Hoắc Cảnh Sâm không hề tốt.
"Ba. . . . . ."
Cửa sổ xe bị kéo lên trong nháy mắt, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn cất giọng u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, mang vẻ tố cáo nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, tại sao, chuyện xảy ra đến nông nỗi này, có phải hai đứa trẻ bọn chúng là những kẻ bị lãng quên?
Cửa sổ xe đang kéo lên một nửa thì dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn về phía hai bảo bối của mình, khóe môi lộ nụ cười thản nhiên, giọng nói cũng không hẳn được coi là dịu dàng, cười như không cười, khiến hai anh em cảm thấy trong mắt Hoắc Cảnh Sâm có tia âm mưu, mẹ nó! Cố San San thật xui xẻo!
"Tây Hàn, Thần Viễn, ở lại hòa thuận với dì nhé, dì là người ba sẽ kết hôn."
Câu nói với ý nghĩa không rõ ràng, khóe miệng hai anh em run rẩy, lựa
chọn im lặng, mẹ nó, giở trò hả? Hai đứa nhóc bọn chúng thực sự cực kỳ trong sáng đấy nhé.
Mà Cố San San càng thêm mở cờ trong bụng, câu nói này của hắn có nghĩa là Hoắc Cảnh Sâm sẽ thừa nhận cô ta, cho nên giây kế tiếp, Cố San San hình như hiểu ra một tầng ý nghĩa, cực kỳ thân thiện tặng cho hai anh em một nụ cười.
Xe xuất phát, cửa sổ xe được kéo lên, xe đi mất, đồng thời trong nháy mắt, phóng viên ở đằng sau ùa lên, dường như không thể ngăn cản, hai vệ sĩ bảo vệ hai đứa trẻ phản ứng kịp, kịp thời đưa hai anh em vào trong xe, ngược lại, Cố San San lúc phản ứng kịp thì đã bị phóng viên bao vây trong ba tầng người rồi.
Việc các phóng viên quan tâm chính là những chuyện bát quái, lúc này Hoắc Cảnh Sâm không có ở đây bọn họ lập tức không kiêng kỵ đưa ra một loạt câu hỏi, thực sự vô cùng khó chịu, phòng bệnh bên trong được bảo vệ, bọn họ không thể nào ra tay, trước mắt bắt được Cố San San tất nhiên không thể buông tha rồi.
Hai anh em ngồi trong xe, hai vệ sĩ cũng làm vệ sĩ cũng làm “vẻ mặt khó xử” theo lời Hoắc Thần Viễn không xuống xe mà ngồi ở ghế trước chờ lệnh.
“Cái người phụ nữ đáng chết này dám làm phiền mẹ ta, xem ra tiểu gia ta ở thành phố A này quá vô danh rồi, cho nên bọn họ hết bắt nạt lão tử, giờ lại đến bắt nạt người phụ nữ của ta hả?!”
Hoắc Thần Viễnhai cánh tay ôm ngực, khuôn mặt dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn về phía Tây Hàn, dường như ồn ào bên ngoài không ảnh hưởng tới cậu, bọn cậu lúc này chỉ cần giữ tốt hình tượng được bảo vệ của mình.
Tây Hàn quay đầu lại nhìnHoắc Thần Viễn một cái, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại, vẻ ngoan tuyệt không phù hợp với lứa tuổi lóe lên trên khuôn mặt non nớt rồi lập tức biến mất, từ lúcCố San San xông vào phòng bệnh sáng nay, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện.
“Ừm, bọn họ vì ngày ngày trôi qua nhàn nhã, cho nên muốn nếm thử cmả giác sống không bằng chết một lần, thì cho bọn họ toại nguyện thôi.”
Chém giết là việc hai anh em cậu đã luyện thành thói quen, mặc dù không tham gia nhiều, nhưng thực ra, bàn về ngoan tuyệt, bọn họ đã tiếp thu gen cua Hoắc Cảnh Sâm rất tốt, mạng người, theo suy nghĩ của bọn cậu, ngoài những người quan trọng đối với các cậu, còn lại, hoàn toàn không có chút quan hệ nào hết!
Sau nửa giờ, Tây Hàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố San San bị đám người không bình thường kia chèn ép vô cùng chật vật, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ra lệnh cho hai vệ sĩ ở đằng trước :
“A, để cho cô ta vào đi, nếu bây giờ mà cô ta bị phóng viên giết chết, về sau sẽ không còn gì để chơi đùa rồi.”
Cơn tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, trong phòng bệnh dường như vẫn còn dấu vết của những âm thanh trong cơn hỗn loạn vừa rồi, Niệm Thần chật vật tê liệt trên mặt đất, trong đầu tràn đầy hình ảnh của những việc xảy ra trong nửa tiếng vừa rồi, khi bác sĩ y tá đi vào giúp cô xử lý vết thương cô cũng không có phản ứng, dù bác sĩ có hỏi gì thì cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt thẩn thờ, giống như đã bị câm, cuối cùng thì đội ngũ bác sĩ y tá cũng chỉ biết thở dài mệt mỏi ra khỏi phòng bệnh.
Cô rốt cuộc đã làm gì sai mà lại gặp phải kiếp nạn như Hoắc Cảnh Sâm, tránh không kịp, lúc đã đón nhận lại phải rút lui ngay, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng sự thật tất cả mọi chuyện đều giống như đã sớm được dự đoán, cuối cùng chỉ là tình cảnh tuyệt vọng thê lương.
Cô hận mình đã yêu người đàn ông như vậy, hận mình không đủ kiên định, biết rõ từ đầu người đàn ông này không phải người cô nên yêu, biết rõ từ đầu người đàn ông này nhất định vô tâm vô tình, sau khi trao cả thể xác và tâm hồn thì nỗi tuyệt vọng này như những con thú dữ, xé rách từng phần thể xác và tâm hồn cô.
Trong một đêm sự việc khác nhau một trời một vực xảy ra liên tiếp, ai có thể chịu được đây?Cô mãi vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế?Những thay đổi này thực sự khiến người ta không thể nào chấp nhận được.
Sáu năm, trái tim này đã sớm trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực ra, lúc này cô phải tự hỏi bản thân, đã sống qua sáu năm cay đắng đến giờ phút này, tại sao lại bị sự việc lúc này thay đổi mà gục ngã? Một người phụ nữ không có ai yêu thì phải tự bảo vệ mình, cô cần phải có một tòa thành kiêu ngạo.
Hít sâu một hơi, cô phải đi giành lại con trai của mình, đúng vậy! Thật lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm vô cùng quan trọng, Niệm Thần cầm cây súng lục trên bàn, bước tới cửa phòng bệnh.
/258
|