Trong nháy mắt, Niệm Thần giống như vừa trải qua một cơn giông bão, hốt hoảng, cô giống như có cảm giác có phải mình đang nằm ngủ mơ hay không mà người đàn ông này lại thể hiện tình cảm sâu sắc thế này.
Những gì thuộc về Hoắc Cảnh Sâm, chỉ có thể dùng từ ngữ như sau để hình dung: yêu nghiệt, cũng có thể là cao quý hòa nhã, thậm chí có thể giống như một vị thần, nhưng đối với cái loại tình cảm sâu sắc sướt mướt, giống như những cử chỉ dịu dàng như nước ở trước mắt này, những thứ này lại không phải là Hoắc Cảnh Sâm, ít nhất những ngày trong quá khứ cô chưa bao giờ nhìn thấy qua vẻ mặt tương tự xuất hiện trên mặt của Hoắc Cảnh Sâm, càng không cần nói đến vẻ mặt dành cho bản thân cô như giờ phút này.
Đây là lần đầu tiên ngồi yên trên đùi của anh một cách công khai như vậy nhưng cũng đủ làm cho tâm hồn cô rối bời, rồi cũng từ tư thế này với nhiệt độ thời tiết bên ngoài cộng thêm cái chăn đang cuốn trên người cô cũng đủ khiến cô cảm thấy một chút khó chịu, cô thử giật giật người, nước mắt trên mặt có lẽ đã sắp khô hết không còn dấu vết, nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục im lặng như cũ.
Bỗng chốc, tâm tình dường như rơi vào một thung lũng sâu, giả như những tình cảm ôn nhu vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi, mà những gì xảy ra buổi tối hôm nay giữa bọn họ vốn là trò chơi gì đó mà thôi, đã đến lúc phải kết thúc rồi:
“Hoắc Cảnh Sâm……..anh……….”
Cô muốn nói nếu anh không đưa ra được quyết định thì để cho cô là người đưa ra quyết định, hoặc là trong lòng của anh thật sự có cô, nhưng đúng là Niệm Thần không thể xác định được rốt cuộc là có bao nhiêu quan tâm, hoặc là căn bản vẫn không đủ khiến anh có thể mở miệng nói ra, nhưng nếu vẫn còn chưa đủ mà anh vẫn nhất quyết muốn hai trái tim chung đường, tất cả cứ như vậy thì thật là không đáng, cô tự nguyện dừng cuộc chơi!
Nhưng khi vừa mở miệng, Hoắc Cảnh Sâm liền chặn lại đầu môi quyến rũ, đây là lần đầu tiên, giọng nói của người đàn ông này mềm mại thâm tình nhưng lại không chắc chắn, thật ra, lời nói lúc này nói ra cũng là nói thật từ trong lòng của anh:
“Nếu như nhất định phải nói ra, Niệm Thần à, người mà anh thật sự quan tâm nhất trên thế gian này chính là em đó…… Nhưng anh lại không biết thể hiện như thế nào, cũng không biết cái này có được gọi là yêu hay không nữa, em không cần nghi ngờ điều đó, thật ra, đã từ rất lâu rồi anh không dám yêu, những người bên cạnh anh, người này nối tiếp người kia, càng để ý thì sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn, trước mắt quả thật anh còn có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa xử lý xong, ở xung quanh đây có rất nhiều người đang quan sát muốn tìm thời cơ giết anh, cho nên Niệm Thần, anh không dám đường đường chính chính giới thiệu em trước mặt những người kia.”
Anh đang nói chuyện bỗng trong con ngươi chợt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, dừng lại trước cửa sổ đang mở rộng, suy nghĩ cũng không biết có cái gì ở đó, chỉ dừng lại một chút rồi sau đó lại tiếp tục, giống như đang sợ hãi điều gì đó nhưng vẫn tiếp tục mở miệng nói:
“Đợi anh thêm mấy ngày nữa, anh cũng chỉ cần sự tin tưởng của em, anh chỉ muốn nói cho em biết, trong những ngày này bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, trừ phi là chính miệng anh thừa nhận trước mặt em, bằng không thì nhất định chuyện đó không phải là sự thật, Niệm Thần, anh cũng không phải là người tốt nhất đáng để yêu, nhưng mà, tối thiểu anh có thể bảo đảm với em, anh sẽ vì em mà chấp nhận học hỏi làm cách nào để trở thành một nửa kia như mong muốn của em.”
“Anh cũng có nhiều khía cạnh không phải đều tươi sáng đẹp đẽ như em đã nhìn thấy, những bẩn thỉu bên trong đó rất có thể ngoài sức tưởng tượng của em, mà anh thì cảm thấy nếu muốn sống trên thế giới này, muốn được sống tốt hơn, thì cũng chỉ có thể dẫm đạp người khác dưới lòng bàn chân thôi, vậy nên, anh là một con người như vậy, cho nên em có đồng ý tiếp nhận anh hay không?”
Mỗi một câu mỗi một chữ của Hoắc Cảnh Sâm đều như có một lực đạo vô hình đánh thẳng vào trái tim Niệm Thần, cô chưa từng nghĩ đây là những cảm nhận mà anh đã trải qua trong những ngày này, thật ra, nếu như một người đàn ông muốn mạnh mẽ thì cũng chỉ vì muốn sống sót trên thế giới này mà thôi, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, cũng chỉ có thể trở nên mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn đánh bại những người đã gây ra vết thương kia cho anh ta, đối mặt với tình yêu, sự quan tâm, cũng không dám yêu, lại e sợ trước tiên sẽ đưa đến tổn thương cho cô, một Hoắc Cảnh Sâm như vậy, làm sao người ta lại có thể không đau lòng cơ chứ, có thể nào không yêu tha thiết sao?
Cô run run nắm lấy hai bàn tay của Hoắc Cảnh Sâm đang cuốn trên eo của cô, chỉ trong tích tắc thôi một sự cảm động cực lớn ập vào trong lòng, đó là một cách dụng tâm để yêu như thế nào chứ, theo bản năng nhớ lại thứ tự trước sau, cô khóc, hai mắt Niệm Thần đều rơi xuống những giọt nước mắt, kèm theo nhiệt độ nóng bỏng.
Trái tim đau xót như xát muối, khi đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn thấy tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay kia, nơi khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, gật đầu một cái, cơ hồ là vội vã đồng ý giống như sợ không kịp thời gian.
Hoắc Cảnh Sâm nắm thật chặt cánh tay của mình, rồi lại giành lên tiếng trước Niệm Thần:
“Niệm Thần, em có biết, đã từ rất lâu rồi điều mà anh ghét nhất chính là phản bội, nếu như bây giờ em nắm chặt tay của anh như vậy thì đối với anh đó là cam kết cả đời, không cần biết sau này em có hối hận hay không, anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi bên người của anh, cho nên, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời anh………cánh cửa lòng anh luôn rộng mở, vậy em có chấp nhận rơi vào địa ngục cùng với anh không?”
Vấn đề này là Niệm Thần là người khơi mào, lúc này lại bị Hoắc Cảnh Sâm đáp trả hoàn hảo, buông tay sao, không nói cùng lên Thiên Đường, ít nhất có thể an an ổn ổn sống đến cuối đời, nhưng thật sự là mình có thể buông bỏ được sao? Nếu nắm chặt, chính là dây dưa cả đời cùng với người đàn ông này, không cho phép một chút phản bội nào, chỉ sợ sau khi bỏ đi thì ngay cả anh cũng sẽ không chấp nhận mà trở nên điên cuồng hơn.
Đúng vậy, sẽ điên cuồng, cô có đầy đủ lý do để tin tưởng đến lúc đó Hoắc Cảnh Sâm sẽ thật sự điên loạn!
Nhưng mà…………người đàn ông như vậy, thì khi mà cô bắt được tay của anh rồi, sao có thể chịu buông ra một lần nữa chứ? Người đàn ông như vậy, tình yêu chân thành sâu sắc, cô có tài đức gì mà có thế chiếm được vị trí quan trọng trong trái tim của anh như thế? Cô biết, ngay cả khi vừa bắt đầu đã biết, nếu yêu một người đàn ông như thế, thì cả đời này sẽ không còn sức lực nào để đi yêu người khác, trên thế gian này có còn sót lại mấy người đàn ông có thể so sánh được với Hoắc Cảnh Sâm chứ?
Cô sợ mình yêu nhiều nhưng không được đáp trả chút xíu nào, nhưng mà lại càng sợ hãi sẽ bỏ lỡ nó, bỏ qua sao, cô không dám tưởng tượng hai chữ này, đến mấy chục năm sau khi nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm nay cũng đủ làm cho người ta lệ nóng quanh tròng như thế nào, mà từ giây phút này cô tình nguyện bước vào địa ngục, không phải ít nhất còn có người đàn ông này cùng trầm luân với cô hay sao?
Vứt bỏ cái chăn kia xuống, không thèm để ý da thịt bên dưới đang không một mảnh vải che thân và đầy những dấu hôn mập mờ, vòng lên ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay thể hiện đầy cảm xúc ẩn sau nụ cười tươi sáng, gật đầu một cái, vùi vào trong cái cổ ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói khi nói cũng nồng đậm tiếng khóc nức nở, lúc này cánh tay ôm chặt lấy cổ của anh cứ như sợ buông tay sẽ mất đi:
“Em đồng ý………….em đồng ý……….”
Những gì thuộc về Hoắc Cảnh Sâm, chỉ có thể dùng từ ngữ như sau để hình dung: yêu nghiệt, cũng có thể là cao quý hòa nhã, thậm chí có thể giống như một vị thần, nhưng đối với cái loại tình cảm sâu sắc sướt mướt, giống như những cử chỉ dịu dàng như nước ở trước mắt này, những thứ này lại không phải là Hoắc Cảnh Sâm, ít nhất những ngày trong quá khứ cô chưa bao giờ nhìn thấy qua vẻ mặt tương tự xuất hiện trên mặt của Hoắc Cảnh Sâm, càng không cần nói đến vẻ mặt dành cho bản thân cô như giờ phút này.
Đây là lần đầu tiên ngồi yên trên đùi của anh một cách công khai như vậy nhưng cũng đủ làm cho tâm hồn cô rối bời, rồi cũng từ tư thế này với nhiệt độ thời tiết bên ngoài cộng thêm cái chăn đang cuốn trên người cô cũng đủ khiến cô cảm thấy một chút khó chịu, cô thử giật giật người, nước mắt trên mặt có lẽ đã sắp khô hết không còn dấu vết, nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục im lặng như cũ.
Bỗng chốc, tâm tình dường như rơi vào một thung lũng sâu, giả như những tình cảm ôn nhu vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi, mà những gì xảy ra buổi tối hôm nay giữa bọn họ vốn là trò chơi gì đó mà thôi, đã đến lúc phải kết thúc rồi:
“Hoắc Cảnh Sâm……..anh……….”
Cô muốn nói nếu anh không đưa ra được quyết định thì để cho cô là người đưa ra quyết định, hoặc là trong lòng của anh thật sự có cô, nhưng đúng là Niệm Thần không thể xác định được rốt cuộc là có bao nhiêu quan tâm, hoặc là căn bản vẫn không đủ khiến anh có thể mở miệng nói ra, nhưng nếu vẫn còn chưa đủ mà anh vẫn nhất quyết muốn hai trái tim chung đường, tất cả cứ như vậy thì thật là không đáng, cô tự nguyện dừng cuộc chơi!
Nhưng khi vừa mở miệng, Hoắc Cảnh Sâm liền chặn lại đầu môi quyến rũ, đây là lần đầu tiên, giọng nói của người đàn ông này mềm mại thâm tình nhưng lại không chắc chắn, thật ra, lời nói lúc này nói ra cũng là nói thật từ trong lòng của anh:
“Nếu như nhất định phải nói ra, Niệm Thần à, người mà anh thật sự quan tâm nhất trên thế gian này chính là em đó…… Nhưng anh lại không biết thể hiện như thế nào, cũng không biết cái này có được gọi là yêu hay không nữa, em không cần nghi ngờ điều đó, thật ra, đã từ rất lâu rồi anh không dám yêu, những người bên cạnh anh, người này nối tiếp người kia, càng để ý thì sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn, trước mắt quả thật anh còn có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa xử lý xong, ở xung quanh đây có rất nhiều người đang quan sát muốn tìm thời cơ giết anh, cho nên Niệm Thần, anh không dám đường đường chính chính giới thiệu em trước mặt những người kia.”
Anh đang nói chuyện bỗng trong con ngươi chợt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, dừng lại trước cửa sổ đang mở rộng, suy nghĩ cũng không biết có cái gì ở đó, chỉ dừng lại một chút rồi sau đó lại tiếp tục, giống như đang sợ hãi điều gì đó nhưng vẫn tiếp tục mở miệng nói:
“Đợi anh thêm mấy ngày nữa, anh cũng chỉ cần sự tin tưởng của em, anh chỉ muốn nói cho em biết, trong những ngày này bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, trừ phi là chính miệng anh thừa nhận trước mặt em, bằng không thì nhất định chuyện đó không phải là sự thật, Niệm Thần, anh cũng không phải là người tốt nhất đáng để yêu, nhưng mà, tối thiểu anh có thể bảo đảm với em, anh sẽ vì em mà chấp nhận học hỏi làm cách nào để trở thành một nửa kia như mong muốn của em.”
“Anh cũng có nhiều khía cạnh không phải đều tươi sáng đẹp đẽ như em đã nhìn thấy, những bẩn thỉu bên trong đó rất có thể ngoài sức tưởng tượng của em, mà anh thì cảm thấy nếu muốn sống trên thế giới này, muốn được sống tốt hơn, thì cũng chỉ có thể dẫm đạp người khác dưới lòng bàn chân thôi, vậy nên, anh là một con người như vậy, cho nên em có đồng ý tiếp nhận anh hay không?”
Mỗi một câu mỗi một chữ của Hoắc Cảnh Sâm đều như có một lực đạo vô hình đánh thẳng vào trái tim Niệm Thần, cô chưa từng nghĩ đây là những cảm nhận mà anh đã trải qua trong những ngày này, thật ra, nếu như một người đàn ông muốn mạnh mẽ thì cũng chỉ vì muốn sống sót trên thế giới này mà thôi, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, cũng chỉ có thể trở nên mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn đánh bại những người đã gây ra vết thương kia cho anh ta, đối mặt với tình yêu, sự quan tâm, cũng không dám yêu, lại e sợ trước tiên sẽ đưa đến tổn thương cho cô, một Hoắc Cảnh Sâm như vậy, làm sao người ta lại có thể không đau lòng cơ chứ, có thể nào không yêu tha thiết sao?
Cô run run nắm lấy hai bàn tay của Hoắc Cảnh Sâm đang cuốn trên eo của cô, chỉ trong tích tắc thôi một sự cảm động cực lớn ập vào trong lòng, đó là một cách dụng tâm để yêu như thế nào chứ, theo bản năng nhớ lại thứ tự trước sau, cô khóc, hai mắt Niệm Thần đều rơi xuống những giọt nước mắt, kèm theo nhiệt độ nóng bỏng.
Trái tim đau xót như xát muối, khi đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn thấy tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay kia, nơi khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, gật đầu một cái, cơ hồ là vội vã đồng ý giống như sợ không kịp thời gian.
Hoắc Cảnh Sâm nắm thật chặt cánh tay của mình, rồi lại giành lên tiếng trước Niệm Thần:
“Niệm Thần, em có biết, đã từ rất lâu rồi điều mà anh ghét nhất chính là phản bội, nếu như bây giờ em nắm chặt tay của anh như vậy thì đối với anh đó là cam kết cả đời, không cần biết sau này em có hối hận hay không, anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi bên người của anh, cho nên, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời anh………cánh cửa lòng anh luôn rộng mở, vậy em có chấp nhận rơi vào địa ngục cùng với anh không?”
Vấn đề này là Niệm Thần là người khơi mào, lúc này lại bị Hoắc Cảnh Sâm đáp trả hoàn hảo, buông tay sao, không nói cùng lên Thiên Đường, ít nhất có thể an an ổn ổn sống đến cuối đời, nhưng thật sự là mình có thể buông bỏ được sao? Nếu nắm chặt, chính là dây dưa cả đời cùng với người đàn ông này, không cho phép một chút phản bội nào, chỉ sợ sau khi bỏ đi thì ngay cả anh cũng sẽ không chấp nhận mà trở nên điên cuồng hơn.
Đúng vậy, sẽ điên cuồng, cô có đầy đủ lý do để tin tưởng đến lúc đó Hoắc Cảnh Sâm sẽ thật sự điên loạn!
Nhưng mà…………người đàn ông như vậy, thì khi mà cô bắt được tay của anh rồi, sao có thể chịu buông ra một lần nữa chứ? Người đàn ông như vậy, tình yêu chân thành sâu sắc, cô có tài đức gì mà có thế chiếm được vị trí quan trọng trong trái tim của anh như thế? Cô biết, ngay cả khi vừa bắt đầu đã biết, nếu yêu một người đàn ông như thế, thì cả đời này sẽ không còn sức lực nào để đi yêu người khác, trên thế gian này có còn sót lại mấy người đàn ông có thể so sánh được với Hoắc Cảnh Sâm chứ?
Cô sợ mình yêu nhiều nhưng không được đáp trả chút xíu nào, nhưng mà lại càng sợ hãi sẽ bỏ lỡ nó, bỏ qua sao, cô không dám tưởng tượng hai chữ này, đến mấy chục năm sau khi nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm nay cũng đủ làm cho người ta lệ nóng quanh tròng như thế nào, mà từ giây phút này cô tình nguyện bước vào địa ngục, không phải ít nhất còn có người đàn ông này cùng trầm luân với cô hay sao?
Vứt bỏ cái chăn kia xuống, không thèm để ý da thịt bên dưới đang không một mảnh vải che thân và đầy những dấu hôn mập mờ, vòng lên ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay thể hiện đầy cảm xúc ẩn sau nụ cười tươi sáng, gật đầu một cái, vùi vào trong cái cổ ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói khi nói cũng nồng đậm tiếng khóc nức nở, lúc này cánh tay ôm chặt lấy cổ của anh cứ như sợ buông tay sẽ mất đi:
“Em đồng ý………….em đồng ý……….”
/258
|