Hoắc Thần Viễn nắm tay một cô bé xa lạ đang nở nụ cười âm u, mà Hoắc Tây Hàn, à, đúng rồi, đang cầm tay bạn hoa si Nhan Noãn Noãn một cách bất thường, bạn liệu có tin được rằng sắc mặt cậu có tốt không…
Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm cầm tay khoác chặt vào cánh tay anh, ngạc nhiên nhìn anh đến khi hiểu mục đích Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy, cho dù cô không muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ này, nhưng khi hai đứa con trai ở trước mắt, cô không thể là một bà mẹ vô trách nhiệm.
Bước chân dường như có chút mơ hồ, mấy bước đã tới thảm đỏ, lúc này Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm dắt đi, mà Hoắc Thần Viễn càng táo bạo huýt sáo một hơi dài, ừm, cho nên có thể nói ba mẹ mình không phải rất xứng đôi sao.
Vậy nên ba mẹ bận chuyện tốt nên không còn quan tâm tới hai anh em cậu rồi.
Ặc, quỷ mới biết cấu tạo đầu Hoắc Thần Viễn là như thế nào, quỷ mới biết cậu đưa ra những ý tưởng quái lạ ấy từ đâu.
Bạn chả nhẽ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi đã nghĩ tới kết hôn, bạn khiến một đám người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi không hề quan tâm tới việc kết hôn thì bạn nên bắt chước Khuất Nguyên nhảy sông tự tử đi.
Niệm Thần sững sờ chốc lát, còn chưa kịp thích nghi với những thay đổi này, chân vẫn tiếp tục bước, xung quanh dần xuất hiện bong bóng xà phòng, thỉnh thoảng có đèn flash lóe lên, trong nháy mắt, sự đẹp đẽ này cũng đủ để người ta hiểu Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị hôn lễ tỉ mỉ thế nào.
Rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng giờ phút này Niệm Thần cảm giác chân mình đang bước trên hư không, cánh tay khoác vào tay Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ gia tăng lực, nếu có chút nới lỏng, cũng là do cảnh tượng tuyệt vời trước mắt gây ra.
Như vậy, cứ như vậy đi, coi như hôn lễ này là cánh cửa mở lòng cuối cùng, dù sao hôn lễ này đã sớm không thể thay đổi điều gì.
Vậy thì không từ chối nữa, theo sát bước chân của anh, dù tận thế có đến thì cũng đâu có sao?
Mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng phía trước, không chú ý cơ thể Niệm Thần đang dần bình thường trở lại, sự cứng ngắc lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó giờ phút này cô đang cố gắng nở nụ cười ngọt ngào.
Rõ ràng đoạn đường không dài, lúc này lại giống như vượt qua ngàn núi vạn sông, hiện giờ, khi chân hai người cùng dừng lại, trước mắt họ là cha xứ đang chuẩn bị đọc lời tuyên thệ.
Âm nhạc ngưng lại, Hoắc Cảnh Sâm đổi sang cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hình như đến giờ phút này, Niệm Thần mới rốt cuộc cảm thấy trong cuộc tình này, ban đầu phải cố gắng hết mình là cô, nhưng Hoắc Cảnh Sâm dường như phải trả giá hơn cô rất nhiều, chỉ một ánh mắt nhìn thẳng, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm trời sinh vô cùng cao quý, chưa bao giờ cần đến ánh mắt đồng cảm của bất cứ ai.
Thế nhưng, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy, người như Hoắc Cảnh Sâm lại vô cùng yếu ớt, giống như hôn lễ này, đã được chuẩn bị hết sức, được trùng sinh hay không cũng chẳng quan trọng, cái anh muốn chỉ là khi lửa nổi lên thì có thể được ôm lấy nhau.
Trong giây lát khi cô vô cùng cảm động, cha xứ mở cuốn sách trên tay, âm thanh lan tỏa khắp hội trường:
“Ngài Hoắc Cảnh Sâm, con có đồng ý cưới cô Mộ Niệm Thần làm vợ, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên cô, cùng cô tạo thành một thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống như yêu chính bản thân mình, dù cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Mỗi một chữ là cam kết chân thật, mỗi một câu đều thành tâm tin tưởng, có đồng ý hay không, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy giờ phút này tình huống hơn nên hợp với câu, có đồng ý cùng nhau trầm luân hay không.
“Con đồng ý.”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vừa có sức hút vừa xen lẫn âm thanh của sóng biển, không có cảm giác làm màu, mà vô cùng chân thật, vừa nói anh vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại, bàn tay nắm chặt không muốn buông.
“Cô Mộ Niệm Thần, con có đồng ý gả cho ngài Hoắc Cảnh Sâm, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên anh, cùng anh tạo thành một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính bản thân mình, dù anh bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Âm thanh cha xứ vang lên, trong nháy mắt sự do dự của Niệm Thần rơi vào mắt mọi người, thực sự, cũng trong phút chốc Hoắc Cảnh Sâm nắm tay cô chặt hơn, nháy mắt đó trong lòng không phải không hề sợ hãi, nhưng lại nhận được dáng vẻ do dự mím chặt môi của Niệm Thần.
Con đồng ý, 1100 lần đồng ý, lúc đó, đáy lòng Niệm Thần reo hò, nhưng đôi môi run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hít sâu một hơi, tiếng bàn luận ồn ào truyền vào trong tai, ít nhất, cô không thể hủy diệt danh dự của Hoắc Cảnh Sâm trong trường hợp này.
“Con. . . . . .”
“Cô ấy đồng ý!”
Gần như đồng thời, giọng nói Hoắc Cảnh Sâm áp đảo cô, mạnh mẽ tuyên bố, tiếng bàn luận ngưng lại, nhưng trong nháy mắt sau gió êm biển lặng lại là một màn bão tố khác lớn hơn, bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm giống hệt như đang ép hôn!
Niệm Thần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cũng trong thời gian ngắn ấy, Niệm Thần mới nhận thấy được sự sợ hãi vô cùng lớn trong lòng Hoắc Cảnh Sâm.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ cầm tay Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt khi Hoắc Cảnh Sâm sững sờ, Niệm Thần đã nghiêng người ôm chầm lấy cổ Hoắc Cảnh Sâm, nhón chân lên, giây kế tiếp, đôi môi mềm mại che kín môi anh.
Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm cầm tay khoác chặt vào cánh tay anh, ngạc nhiên nhìn anh đến khi hiểu mục đích Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy, cho dù cô không muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ này, nhưng khi hai đứa con trai ở trước mắt, cô không thể là một bà mẹ vô trách nhiệm.
Bước chân dường như có chút mơ hồ, mấy bước đã tới thảm đỏ, lúc này Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm dắt đi, mà Hoắc Thần Viễn càng táo bạo huýt sáo một hơi dài, ừm, cho nên có thể nói ba mẹ mình không phải rất xứng đôi sao.
Vậy nên ba mẹ bận chuyện tốt nên không còn quan tâm tới hai anh em cậu rồi.
Ặc, quỷ mới biết cấu tạo đầu Hoắc Thần Viễn là như thế nào, quỷ mới biết cậu đưa ra những ý tưởng quái lạ ấy từ đâu.
Bạn chả nhẽ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi đã nghĩ tới kết hôn, bạn khiến một đám người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi không hề quan tâm tới việc kết hôn thì bạn nên bắt chước Khuất Nguyên nhảy sông tự tử đi.
Niệm Thần sững sờ chốc lát, còn chưa kịp thích nghi với những thay đổi này, chân vẫn tiếp tục bước, xung quanh dần xuất hiện bong bóng xà phòng, thỉnh thoảng có đèn flash lóe lên, trong nháy mắt, sự đẹp đẽ này cũng đủ để người ta hiểu Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị hôn lễ tỉ mỉ thế nào.
Rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng giờ phút này Niệm Thần cảm giác chân mình đang bước trên hư không, cánh tay khoác vào tay Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ gia tăng lực, nếu có chút nới lỏng, cũng là do cảnh tượng tuyệt vời trước mắt gây ra.
Như vậy, cứ như vậy đi, coi như hôn lễ này là cánh cửa mở lòng cuối cùng, dù sao hôn lễ này đã sớm không thể thay đổi điều gì.
Vậy thì không từ chối nữa, theo sát bước chân của anh, dù tận thế có đến thì cũng đâu có sao?
Mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng phía trước, không chú ý cơ thể Niệm Thần đang dần bình thường trở lại, sự cứng ngắc lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó giờ phút này cô đang cố gắng nở nụ cười ngọt ngào.
Rõ ràng đoạn đường không dài, lúc này lại giống như vượt qua ngàn núi vạn sông, hiện giờ, khi chân hai người cùng dừng lại, trước mắt họ là cha xứ đang chuẩn bị đọc lời tuyên thệ.
Âm nhạc ngưng lại, Hoắc Cảnh Sâm đổi sang cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hình như đến giờ phút này, Niệm Thần mới rốt cuộc cảm thấy trong cuộc tình này, ban đầu phải cố gắng hết mình là cô, nhưng Hoắc Cảnh Sâm dường như phải trả giá hơn cô rất nhiều, chỉ một ánh mắt nhìn thẳng, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm trời sinh vô cùng cao quý, chưa bao giờ cần đến ánh mắt đồng cảm của bất cứ ai.
Thế nhưng, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy, người như Hoắc Cảnh Sâm lại vô cùng yếu ớt, giống như hôn lễ này, đã được chuẩn bị hết sức, được trùng sinh hay không cũng chẳng quan trọng, cái anh muốn chỉ là khi lửa nổi lên thì có thể được ôm lấy nhau.
Trong giây lát khi cô vô cùng cảm động, cha xứ mở cuốn sách trên tay, âm thanh lan tỏa khắp hội trường:
“Ngài Hoắc Cảnh Sâm, con có đồng ý cưới cô Mộ Niệm Thần làm vợ, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên cô, cùng cô tạo thành một thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống như yêu chính bản thân mình, dù cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Mỗi một chữ là cam kết chân thật, mỗi một câu đều thành tâm tin tưởng, có đồng ý hay không, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy giờ phút này tình huống hơn nên hợp với câu, có đồng ý cùng nhau trầm luân hay không.
“Con đồng ý.”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vừa có sức hút vừa xen lẫn âm thanh của sóng biển, không có cảm giác làm màu, mà vô cùng chân thật, vừa nói anh vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại, bàn tay nắm chặt không muốn buông.
“Cô Mộ Niệm Thần, con có đồng ý gả cho ngài Hoắc Cảnh Sâm, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên anh, cùng anh tạo thành một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính bản thân mình, dù anh bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Âm thanh cha xứ vang lên, trong nháy mắt sự do dự của Niệm Thần rơi vào mắt mọi người, thực sự, cũng trong phút chốc Hoắc Cảnh Sâm nắm tay cô chặt hơn, nháy mắt đó trong lòng không phải không hề sợ hãi, nhưng lại nhận được dáng vẻ do dự mím chặt môi của Niệm Thần.
Con đồng ý, 1100 lần đồng ý, lúc đó, đáy lòng Niệm Thần reo hò, nhưng đôi môi run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hít sâu một hơi, tiếng bàn luận ồn ào truyền vào trong tai, ít nhất, cô không thể hủy diệt danh dự của Hoắc Cảnh Sâm trong trường hợp này.
“Con. . . . . .”
“Cô ấy đồng ý!”
Gần như đồng thời, giọng nói Hoắc Cảnh Sâm áp đảo cô, mạnh mẽ tuyên bố, tiếng bàn luận ngưng lại, nhưng trong nháy mắt sau gió êm biển lặng lại là một màn bão tố khác lớn hơn, bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm giống hệt như đang ép hôn!
Niệm Thần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cũng trong thời gian ngắn ấy, Niệm Thần mới nhận thấy được sự sợ hãi vô cùng lớn trong lòng Hoắc Cảnh Sâm.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ cầm tay Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt khi Hoắc Cảnh Sâm sững sờ, Niệm Thần đã nghiêng người ôm chầm lấy cổ Hoắc Cảnh Sâm, nhón chân lên, giây kế tiếp, đôi môi mềm mại che kín môi anh.
/258
|