Thời điểm Mộ tiểu thư từ từ tỉnh lại đã là xế chiều, ánh mặt trời bên ngoài đang nồng đậm. Trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng sáng ngời chiếu vào phòng làm cô mở mắt không ra, rèm cửa sổ màu trắng lay động làm ánh sáng chập chờn. Khóe môi khô nứt hơi mở ra, làm động đến vết thương, trong đầu là một loạt hình ảnh với cảm giác từng trận tê ngứa từ sau lưng truyền đến. Sau khi làm rõ được từng chuyện, mới xem như hoàn toàn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng bệnh lớn như vậy, lúc này lại yên tĩnh một cách quỷ dị. Một đôi mắt mang theo tia máu mở to, trong nháy mắt làm tăng thêm cảm giác chua xót, lại chỉ có thể nhìn đến phạm vi đỉnh trần nhà. Trần nhà là một màu trắng thuần khiết hòa lẫn với một màn huyết sắc xinh đẹp trong đầu, thời điểm cảnh tượng trong mộng tái hiện, lúc đó nàng rõ ràng cảm giác được trong lỗ mũi còn lưu lại một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trên thực tế lúc nửa đêm cô đã tỉnh lại một lần, dáng vẻ mơ mơ màng màng lại mang theo buồn ngủ nồng đậm, may mắn lúc ấy cứ như vậy mà ngủ, cho nên một giấc này liền kéo mãi cho đến bây giờ.
Giãy giụa hai cái muốn ngồi dậy, nhưng vì chạm đến vết thương sau lưng mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, rồi lại nhe răng nhếch miệng kêu đau, trong nháy mắt Niệm Thần có cảm giác bị cả thế giới cũng vứt bỏ. Cô thế này cũng coi như là bởi vì bảo vệ Mộ Cảnh Sâm mới bị thương đi, được rồi, lui vạn bước mà nói, người kia có tiền như vậy, dù là nhân viên bình thường của công ty thì vẫn có một đống lớn phúc lợi mà, làm sao đến cô thì ngay cả người trông chừng cũng không có hả?
Nói sao đi nữa, không phải cô cũng có một chút quan hệ cá nhân với anh ta sao? Cô không có công lao cũng có khổ lao giúp anh ta sinh hai đứa con trai rồi mà!
Càng nghĩ càng nổi giận, nhưng lại càng muốn biết chuyện khi đó đến cuối cùng là như thế nào rồi? Tây Hàn không có ở bên người cô, theo bản năng Mộ Niệm Thần liên tưởng đến cảnh tượng 5 năm trước, Hoắc Cảnh Sâm phái người đi cướp một đứa bé khác, giờ đứa bé sau cũng bị anh ta phát hiện rồi, có phải một màn 5 năm trước lại được tái diễn hay không?
Không thể không nói, Mộ Niệm Thần sau khi tỉnh lại, chuyện cô quan tâm nhất trên thế giới là vết thương của cô. Không lẽ người ta ngay cả thân thể mình cũng không lo lắng, ngược lại chạy đi lo lắng cái này lo lắng cái nọ hay sao?
Trên giường bệnh, động tĩnh không phải là quá lớn, nhưng đã làm thức tỉnh Hoắc Thần Viễn và con chó to lớn Boa của hắn, đang co ro nghỉ ngơi trên ghế sa lon, một người một chó nghiễm nhiên đã trở thành một hình ảnh đẹp đẽ trong phòng bệnh này. Hình như sau tai nạn đó, khó khôi phục nhất là đứa bé, nhưng dễ khôi phục nhất cũng là đứa bé.
Bệnh suyễn của Hoắc Thần Viễn tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Sáng sớm sau khi tỉnh lại, trong lúc vô tình biết được Mộ Niệm Thần cũng ở bệnh viện này, hơn nữa đúng lúc mới phẫu thuật xong, vẫn chưa tỉnh lại đã đòi tới thăm. Lúc đầu bác sĩ đương nhiên không đồng ý rồi, một người vừa khỏi bệnh đòi đi thăm một người khác bệnh nặng còn chưa khỏi, quả thật là quá liều lĩnh rồi.
Nhưng Hoắc Thần Viễn, cái tiểu ác ma này đã quyết định chuyện gì, trừ Hoắc Cảnh Sâm, ai có thể quản? Ngay cả Tây Hàn đến đây, nhưng sau đó không giải thích được lý do bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Thân thể nho nhỏ Hoắc Thần Viễn sau BOA xê dịch xuống, đầu run lên liền từ trên ghế sa lon nhảy xuống.
Thân thể nho nhỏ lặng yên không tiếng động di chuyển đến bên giường, rồi sau đó leo lên cái ghế bên cạnh. Lúc đó Mộ Niệm Thần đang chìm đắm trong không khí đau khổ mà bản thân tự tạo ra, thậm chí không có chú ý tới động tĩnh mà người bên cạnh giường gây ra.
Đang lúc Mộ Niệm Thần ai oán chịu đựng cảm giác bụng rỗng khó chịu. Lúc chuẩn bị ngủ lần nữa, mới nhắm mắt lại thì có cảm giác một cái bóng nhàn nhạt bao trùm lên người mình, rõ ràng cảm thấy được bên cạnh giường ngủ có chút lún xuống. Trong không gian tĩnh mịch, từ trên đầu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của người thứ hai.
Theo bản năng, trái tim đập nhanh hơn. Thời điểm Mộ Niệm Thần run rẩy mở hai mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt non nớt phóng đại, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Mộ Niệm Thần có thể thấy rõ sau đôi lông mi kia, bên trong đôi mắt của hắn ẩn giấu một nốt ruồi đen nhàn nhạt.
Mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt Mộ Niệm Thần có thể hủy bỏ nhiều lý do và chắc chắn đứa bé này không phải là Tây Hàn. Ít nhất cô có thể xác minh là trong đôi mắt, sau lông mi của Tây Hàn không có nốt ruồi đen nhàn nhạt kia.
Lúc Mộ Niệm Thần đưa ra một cái tay cơ hồ là mang theo chút run rẩy, lúc đó Hoắc Thần Viễn đứng ở trên ghế, thân thể nghiêng xuống dưới, cánh tay chống lên giường, cả người tỏa ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, rồi lại cảm thấy vui sướng, mắt nhìn xuống một trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn.
Khóe miệng Mộ Niệm Thần rõ ràng hiện lên một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, tay chạm vào cảm giác da thịt thật non nớt mềm mại, tất cả tồn tại chân thật như vậy, cảm giác như thế, thật là tốt.
Đôi mắt Hoắc Thần Viễn nháy hai cái, trải qua giám định, mẹ mình giống như cũng không có quá kinh ngạc sợ hãi. Ít nhất, hắn ở khoảng cách gần như vậy, mẹ cũng không có thét chói tai, sau đó lại một trận ép buộc ** đúng không?
Hiển nhiên, Hoắc Thần Viễn đối với cảnh tượng mẹ con gặp mặt khá là hài lòng, ít nhất lần này mẹ đã nhận ra hắn, không phải sao? Nhưng trên thực tế, kế hoạch ban đầu Hoắc Thần Viễn chuẩn bị là hình tượng con trai ngoan ngoãn cùng với nụ cười điên đảo chúng sinh.
Sau khi cảm giác mới mẻ đi qua, Hoắc Thần Viễn vì dự phòng mẹ mình sau khi kinh ngạc đến ngây người sẽ ngồi dậy nên mới đứng tư thế này, bây giờ xương cốt trên thân thể nho nhỏ đã không chịu được hành hạ như vậy nữa?
Được rồi, cô cho rằng đây là lần đầu tiên thấy đứa con trai này, nên trong nháy mắt cả người tràn đầy lực lượng, cắn răng nhẫn nhịn một cái, sau một hồi cảm giác không thoải mái, thận trọng ngồi thẳng dậy.
Một giây kế tiếp, đột nhiên Mộ Niệm Thần vươn tay lần nữa, nhiệt độ bàn tay hơi thấp mang theo chút sức, bóp lên khuôn mặt mềm nhũn của Hoắc Thần Viễn một cái:
"Đau không?"
Được rồi, thật ra Mộ tiểu thư chỉ là muốn xác định đây có phải là đang nằm mơ hay không thôi? Giờ phút này, có lẽ là do thời gian dài không nói gì, trong giọng nói của cô mang theo một chút âm thanh khàn khàn, vốn là giọng nói tuyệt vời nhưng lúc này một chút mỹ cảm cũng không có.
Vừa mới bắt đầu trên gương mặt Hoắc Thần Viễn chính là một bộ dáng đáng đánh đòn, không có một nụ cười nào. Giờ phút này Hoắc Thần Viễn đã học được cả mười phần mười bộ dáng khí thế lạnh lẽo vốn là của Hoắc Cảnh Sâm. Bây giờ, phiên bản thu nhỏ của anh ta đang ngồi ở trước mặt Mộ Niệm Thần, trong nháy mắt giết chết niềm kiêu ngạo trong lòng Mộ tiểu thư rồi. Mẹ nó! Sao hai đứa con trai đều giống Hoắc Cảnh Sâm như vậy hở? Đây là sợ mang theo con trai của Hoắc Cảnh Sâm đi ra ngoài mà người ta không nhận ra sao?
"Con trai, cười một cái có được không? Dáng vẻ này của con, làm mẹ áp lực khá lớn đó."
Mộ tiểu thư coi như thỉnh thoảng kiêu ngạo vậy thôi, cũng tuyệt đối không phải là người luôn luôn kiêu ngạo đâu? Lúc đó, bản tính nói nhiều của cô lập tức phát huy, dùng giọng nói khàn khàn như vịt đực không cân xứng với vẻ mặt dịu dàng mà cô cố ý bày ra. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng giống như bọn buôn người lừa bán trẻ con!
Hai câu vừa rơi xuống, Hoắc Thần Viễn sửng sốt dùng vẻ mặt đáng đánh đòn của mình nhìn Mộ Niệm Thần, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận kia làm cho Mộ Niệm Thần muốn cầm gối đầu đập lên bộ dáng đó của hắn. Lúc đó, trời mới biết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt cảm thấy đứa con trai này nhất định là đi theo bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm thời gian quá dài, nên đầu óc có thể không thông minh cũng được đi, nhưng con trai của cô tại sao có thể bán nước như vậy chứ?
Đang suy nghĩ , Mộ Niệm Thần rất muốn chết mà đưa tay xoa nắn một trận trên mái tóc mềm mại của Hoắc Thần Viễn, đùa dai mà xoa nắn đầu hắn như một quả đào, tự ngu tự nhạc¬¬(*) cười hai cái. Nhưng bởi vì động tới vết thương sau lưng, sửng sốt cố gắng khắc chế một trận cuồng tiếu sắp tràn ra khỏi miệng.
(*) Tự ngu tự nhạc: tự tiêu khiển tự vui vẻ
"Con trai, cười với mẹ một tiếng, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn KFC."
Mộ Niệm Thần nghĩ gì, ngay cả Hoắc Thần Viễn có IQ 208 cũng có chút muốn bệnh thần kinh luôn, KFC? Có cần phải cười như vậy hay không, biến một đống Gà thành nhiều loại thực phẩm tiện lợi thôi mà, không phải chỉ là món mà 2 đứa bé cùng đường phải ăn sao, nguyên nhân là vì hắn đã suýt nữa phá tan luôn phòng bếp đúng không?
". . . . . ." Mộ Niệm Thần ra sân, chẳng lẽ đứa bé này là một người….câm? Niệm Thần ngổn ngang trong gió, trong nháy mắt đôi mắt bao phủ một tầng thương hại.
Hoắc Thần Viễn cảm giác nếu mình lại không nói lời nào nhất định phải sẽ bị công phá rồi, chân mày nho nhỏ nghiêm túc nhíu lại, bộ dáng hắn có chút ghét bỏ khiến Mộ Niệm Thần có kích động muốn đạp hắn trực tiếp về lại trong bụng cải tạo lại từ đầu. Hoắc Thần Viễn ho nhẹ một tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng phải đàm phán với Mộ Niệm Thần.
Thật lâu sau, lúc Mộ Niêm Thần muốn đưa tay bóp hắn một lần nữa, Hoắc Thần Viễn không biến sắc nghiêng đầu, lúc đó trong ánh mắt tầng ghét bỏ càng thêm nồng đậm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy nghiêm túc không thuộc về cái tuổi này. Nếu Tây Hàn đột nhiên đi vào thấy bộ dáng này của em trai, tuyệt đối sẽ bay thẳng đến sau đó cực kỳ khinh bỉ hắn, ném cổ áo giơ hắn lên lôi ra khỏi phòng bệnh. Còn để mẹ mình một mình ở lại đây, hoàn cảnh nơi này rất tốt để nuôi dưỡng thân thể.
"Chậc chậc, nhìn mẹ gầy đến chỉ còn da bọc xương, nửa đêm lúc gối lên ngủ nhất định không thoải mái, không nuôi khỏe mạnh bằng một góc BOA. Đến BOA cũng sẽ ghét bỏ mẹ cho xem, ngực quá nhỏ, con rất hoài nghi, tiểu tử Tây Hàn kia lớn lên thế nào, gương mặt này không đủ xinh đẹp, về sau nếu em gái giống mẹ thì con sẽ rất mất mặt, aizz. . . . . ."
Bạn rất khó tưởng tượng ra tình huống một đứa bé năm tuổi nói ra với mẹ mình một trận như vậy sao, cảm giác giống như đang coi kịch vui chứ gì! Nhưng trên thực tế, lúc đó hai mắt Mộ tiểu thư cơ hồ sắp trợn ngược lên, hôn mê rồi. Mẹ nó, đây là con hoang nhà ai chạy đến, vì sao còn nhỏ tuổi nhưng lại giống như Hoắc Cảnh Sâm, cực kỳ xảo trá như vậy hả? !
Trong phòng bệnh lớn như vậy, lúc này lại yên tĩnh một cách quỷ dị. Một đôi mắt mang theo tia máu mở to, trong nháy mắt làm tăng thêm cảm giác chua xót, lại chỉ có thể nhìn đến phạm vi đỉnh trần nhà. Trần nhà là một màu trắng thuần khiết hòa lẫn với một màn huyết sắc xinh đẹp trong đầu, thời điểm cảnh tượng trong mộng tái hiện, lúc đó nàng rõ ràng cảm giác được trong lỗ mũi còn lưu lại một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trên thực tế lúc nửa đêm cô đã tỉnh lại một lần, dáng vẻ mơ mơ màng màng lại mang theo buồn ngủ nồng đậm, may mắn lúc ấy cứ như vậy mà ngủ, cho nên một giấc này liền kéo mãi cho đến bây giờ.
Giãy giụa hai cái muốn ngồi dậy, nhưng vì chạm đến vết thương sau lưng mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, rồi lại nhe răng nhếch miệng kêu đau, trong nháy mắt Niệm Thần có cảm giác bị cả thế giới cũng vứt bỏ. Cô thế này cũng coi như là bởi vì bảo vệ Mộ Cảnh Sâm mới bị thương đi, được rồi, lui vạn bước mà nói, người kia có tiền như vậy, dù là nhân viên bình thường của công ty thì vẫn có một đống lớn phúc lợi mà, làm sao đến cô thì ngay cả người trông chừng cũng không có hả?
Nói sao đi nữa, không phải cô cũng có một chút quan hệ cá nhân với anh ta sao? Cô không có công lao cũng có khổ lao giúp anh ta sinh hai đứa con trai rồi mà!
Càng nghĩ càng nổi giận, nhưng lại càng muốn biết chuyện khi đó đến cuối cùng là như thế nào rồi? Tây Hàn không có ở bên người cô, theo bản năng Mộ Niệm Thần liên tưởng đến cảnh tượng 5 năm trước, Hoắc Cảnh Sâm phái người đi cướp một đứa bé khác, giờ đứa bé sau cũng bị anh ta phát hiện rồi, có phải một màn 5 năm trước lại được tái diễn hay không?
Không thể không nói, Mộ Niệm Thần sau khi tỉnh lại, chuyện cô quan tâm nhất trên thế giới là vết thương của cô. Không lẽ người ta ngay cả thân thể mình cũng không lo lắng, ngược lại chạy đi lo lắng cái này lo lắng cái nọ hay sao?
Trên giường bệnh, động tĩnh không phải là quá lớn, nhưng đã làm thức tỉnh Hoắc Thần Viễn và con chó to lớn Boa của hắn, đang co ro nghỉ ngơi trên ghế sa lon, một người một chó nghiễm nhiên đã trở thành một hình ảnh đẹp đẽ trong phòng bệnh này. Hình như sau tai nạn đó, khó khôi phục nhất là đứa bé, nhưng dễ khôi phục nhất cũng là đứa bé.
Bệnh suyễn của Hoắc Thần Viễn tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Sáng sớm sau khi tỉnh lại, trong lúc vô tình biết được Mộ Niệm Thần cũng ở bệnh viện này, hơn nữa đúng lúc mới phẫu thuật xong, vẫn chưa tỉnh lại đã đòi tới thăm. Lúc đầu bác sĩ đương nhiên không đồng ý rồi, một người vừa khỏi bệnh đòi đi thăm một người khác bệnh nặng còn chưa khỏi, quả thật là quá liều lĩnh rồi.
Nhưng Hoắc Thần Viễn, cái tiểu ác ma này đã quyết định chuyện gì, trừ Hoắc Cảnh Sâm, ai có thể quản? Ngay cả Tây Hàn đến đây, nhưng sau đó không giải thích được lý do bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Thân thể nho nhỏ Hoắc Thần Viễn sau BOA xê dịch xuống, đầu run lên liền từ trên ghế sa lon nhảy xuống.
Thân thể nho nhỏ lặng yên không tiếng động di chuyển đến bên giường, rồi sau đó leo lên cái ghế bên cạnh. Lúc đó Mộ Niệm Thần đang chìm đắm trong không khí đau khổ mà bản thân tự tạo ra, thậm chí không có chú ý tới động tĩnh mà người bên cạnh giường gây ra.
Đang lúc Mộ Niệm Thần ai oán chịu đựng cảm giác bụng rỗng khó chịu. Lúc chuẩn bị ngủ lần nữa, mới nhắm mắt lại thì có cảm giác một cái bóng nhàn nhạt bao trùm lên người mình, rõ ràng cảm thấy được bên cạnh giường ngủ có chút lún xuống. Trong không gian tĩnh mịch, từ trên đầu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của người thứ hai.
Theo bản năng, trái tim đập nhanh hơn. Thời điểm Mộ Niệm Thần run rẩy mở hai mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt non nớt phóng đại, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Mộ Niệm Thần có thể thấy rõ sau đôi lông mi kia, bên trong đôi mắt của hắn ẩn giấu một nốt ruồi đen nhàn nhạt.
Mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt Mộ Niệm Thần có thể hủy bỏ nhiều lý do và chắc chắn đứa bé này không phải là Tây Hàn. Ít nhất cô có thể xác minh là trong đôi mắt, sau lông mi của Tây Hàn không có nốt ruồi đen nhàn nhạt kia.
Lúc Mộ Niệm Thần đưa ra một cái tay cơ hồ là mang theo chút run rẩy, lúc đó Hoắc Thần Viễn đứng ở trên ghế, thân thể nghiêng xuống dưới, cánh tay chống lên giường, cả người tỏa ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, rồi lại cảm thấy vui sướng, mắt nhìn xuống một trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn.
Khóe miệng Mộ Niệm Thần rõ ràng hiện lên một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, tay chạm vào cảm giác da thịt thật non nớt mềm mại, tất cả tồn tại chân thật như vậy, cảm giác như thế, thật là tốt.
Đôi mắt Hoắc Thần Viễn nháy hai cái, trải qua giám định, mẹ mình giống như cũng không có quá kinh ngạc sợ hãi. Ít nhất, hắn ở khoảng cách gần như vậy, mẹ cũng không có thét chói tai, sau đó lại một trận ép buộc ** đúng không?
Hiển nhiên, Hoắc Thần Viễn đối với cảnh tượng mẹ con gặp mặt khá là hài lòng, ít nhất lần này mẹ đã nhận ra hắn, không phải sao? Nhưng trên thực tế, kế hoạch ban đầu Hoắc Thần Viễn chuẩn bị là hình tượng con trai ngoan ngoãn cùng với nụ cười điên đảo chúng sinh.
Sau khi cảm giác mới mẻ đi qua, Hoắc Thần Viễn vì dự phòng mẹ mình sau khi kinh ngạc đến ngây người sẽ ngồi dậy nên mới đứng tư thế này, bây giờ xương cốt trên thân thể nho nhỏ đã không chịu được hành hạ như vậy nữa?
Được rồi, cô cho rằng đây là lần đầu tiên thấy đứa con trai này, nên trong nháy mắt cả người tràn đầy lực lượng, cắn răng nhẫn nhịn một cái, sau một hồi cảm giác không thoải mái, thận trọng ngồi thẳng dậy.
Một giây kế tiếp, đột nhiên Mộ Niệm Thần vươn tay lần nữa, nhiệt độ bàn tay hơi thấp mang theo chút sức, bóp lên khuôn mặt mềm nhũn của Hoắc Thần Viễn một cái:
"Đau không?"
Được rồi, thật ra Mộ tiểu thư chỉ là muốn xác định đây có phải là đang nằm mơ hay không thôi? Giờ phút này, có lẽ là do thời gian dài không nói gì, trong giọng nói của cô mang theo một chút âm thanh khàn khàn, vốn là giọng nói tuyệt vời nhưng lúc này một chút mỹ cảm cũng không có.
Vừa mới bắt đầu trên gương mặt Hoắc Thần Viễn chính là một bộ dáng đáng đánh đòn, không có một nụ cười nào. Giờ phút này Hoắc Thần Viễn đã học được cả mười phần mười bộ dáng khí thế lạnh lẽo vốn là của Hoắc Cảnh Sâm. Bây giờ, phiên bản thu nhỏ của anh ta đang ngồi ở trước mặt Mộ Niệm Thần, trong nháy mắt giết chết niềm kiêu ngạo trong lòng Mộ tiểu thư rồi. Mẹ nó! Sao hai đứa con trai đều giống Hoắc Cảnh Sâm như vậy hở? Đây là sợ mang theo con trai của Hoắc Cảnh Sâm đi ra ngoài mà người ta không nhận ra sao?
"Con trai, cười một cái có được không? Dáng vẻ này của con, làm mẹ áp lực khá lớn đó."
Mộ tiểu thư coi như thỉnh thoảng kiêu ngạo vậy thôi, cũng tuyệt đối không phải là người luôn luôn kiêu ngạo đâu? Lúc đó, bản tính nói nhiều của cô lập tức phát huy, dùng giọng nói khàn khàn như vịt đực không cân xứng với vẻ mặt dịu dàng mà cô cố ý bày ra. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng giống như bọn buôn người lừa bán trẻ con!
Hai câu vừa rơi xuống, Hoắc Thần Viễn sửng sốt dùng vẻ mặt đáng đánh đòn của mình nhìn Mộ Niệm Thần, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận kia làm cho Mộ Niệm Thần muốn cầm gối đầu đập lên bộ dáng đó của hắn. Lúc đó, trời mới biết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt cảm thấy đứa con trai này nhất định là đi theo bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm thời gian quá dài, nên đầu óc có thể không thông minh cũng được đi, nhưng con trai của cô tại sao có thể bán nước như vậy chứ?
Đang suy nghĩ , Mộ Niệm Thần rất muốn chết mà đưa tay xoa nắn một trận trên mái tóc mềm mại của Hoắc Thần Viễn, đùa dai mà xoa nắn đầu hắn như một quả đào, tự ngu tự nhạc¬¬(*) cười hai cái. Nhưng bởi vì động tới vết thương sau lưng, sửng sốt cố gắng khắc chế một trận cuồng tiếu sắp tràn ra khỏi miệng.
(*) Tự ngu tự nhạc: tự tiêu khiển tự vui vẻ
"Con trai, cười với mẹ một tiếng, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn KFC."
Mộ Niệm Thần nghĩ gì, ngay cả Hoắc Thần Viễn có IQ 208 cũng có chút muốn bệnh thần kinh luôn, KFC? Có cần phải cười như vậy hay không, biến một đống Gà thành nhiều loại thực phẩm tiện lợi thôi mà, không phải chỉ là món mà 2 đứa bé cùng đường phải ăn sao, nguyên nhân là vì hắn đã suýt nữa phá tan luôn phòng bếp đúng không?
". . . . . ." Mộ Niệm Thần ra sân, chẳng lẽ đứa bé này là một người….câm? Niệm Thần ngổn ngang trong gió, trong nháy mắt đôi mắt bao phủ một tầng thương hại.
Hoắc Thần Viễn cảm giác nếu mình lại không nói lời nào nhất định phải sẽ bị công phá rồi, chân mày nho nhỏ nghiêm túc nhíu lại, bộ dáng hắn có chút ghét bỏ khiến Mộ Niệm Thần có kích động muốn đạp hắn trực tiếp về lại trong bụng cải tạo lại từ đầu. Hoắc Thần Viễn ho nhẹ một tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng phải đàm phán với Mộ Niệm Thần.
Thật lâu sau, lúc Mộ Niêm Thần muốn đưa tay bóp hắn một lần nữa, Hoắc Thần Viễn không biến sắc nghiêng đầu, lúc đó trong ánh mắt tầng ghét bỏ càng thêm nồng đậm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy nghiêm túc không thuộc về cái tuổi này. Nếu Tây Hàn đột nhiên đi vào thấy bộ dáng này của em trai, tuyệt đối sẽ bay thẳng đến sau đó cực kỳ khinh bỉ hắn, ném cổ áo giơ hắn lên lôi ra khỏi phòng bệnh. Còn để mẹ mình một mình ở lại đây, hoàn cảnh nơi này rất tốt để nuôi dưỡng thân thể.
"Chậc chậc, nhìn mẹ gầy đến chỉ còn da bọc xương, nửa đêm lúc gối lên ngủ nhất định không thoải mái, không nuôi khỏe mạnh bằng một góc BOA. Đến BOA cũng sẽ ghét bỏ mẹ cho xem, ngực quá nhỏ, con rất hoài nghi, tiểu tử Tây Hàn kia lớn lên thế nào, gương mặt này không đủ xinh đẹp, về sau nếu em gái giống mẹ thì con sẽ rất mất mặt, aizz. . . . . ."
Bạn rất khó tưởng tượng ra tình huống một đứa bé năm tuổi nói ra với mẹ mình một trận như vậy sao, cảm giác giống như đang coi kịch vui chứ gì! Nhưng trên thực tế, lúc đó hai mắt Mộ tiểu thư cơ hồ sắp trợn ngược lên, hôn mê rồi. Mẹ nó, đây là con hoang nhà ai chạy đến, vì sao còn nhỏ tuổi nhưng lại giống như Hoắc Cảnh Sâm, cực kỳ xảo trá như vậy hả? !
/259
|