Đúng là Hoắc Cảnh Sâm nấu nướng các món ăn rất là ngon, nhưng Niệm Thần lại không hay biết gì về chuyện này, trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, trên mặt bàn ăn cũng đã bày ra một bữa cơm đơn giản, ba món ăn mặn và một món canh.
Niệm Thần bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tự thấy chán ghét bản thân mình, nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, như vậy thì từ nay về sau sẽ không phải lo lắng xem phải ăn cái gì, tự nhiên lại cảm thấy tâm tình bỗng nhiên thoải mái hơn một chút, nhưng sao người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này lại có thể hoàn mỹ không tỳ vết thế này?
Hoắc Cảnh Sâm bới một chén cơm cho Niệm Thần, rồi lại gắp rau cho cô, xong rồi mới kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, Niệm Thần cũng không nói một câu cám ơn nào, ngược lại trưng ra bộ mặt như đưa đám, cầm lên chén cơm của mình, rồi sau đó gắp những thứ mình không thích ăn như cà rốt và cần tây cắt khúc, bỏ vào trong chén của Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa còn làm ra bộ dạng người xấu tố cáo trước, giọng nói rất dõng dạc:
“Khuôn mặt xinh đẹp thì có ích gì, dáng người chuẩn thì có ích gì, biết nấu cơm thì có ích gì, kiếm được nhiều tiền để làm gì, quan trọng là anh lại không biết chút xíu nào về sở thích của em, Hoắc tiên sinh, em thật quá thất vọng với anh rồi.”
Hoắc Cảnh Sâm cũng không thể hiện một chút gì gọi là tức giận, liền ăn hết những thức ăn trong chén của anh mà Niệm Thần mới vừa gắp bỏ vào:
“Em còn kén ăn hơn cả Hoắc Thần Viễn nữa.”
Một câu kết luận vừa được đưa ra, ngay lập tức Niệm Thần cảm thấy chao đảo cả người, cái gì, ý nghĩa trong câu nói kia của anh không phải là đang nói cho cô biết: cô là con gái của anh?
“Hoắc tiên sinh, anh có cảm thấy anh có thể có đứa con gái lớn bằng từng này không hả?”
Ánh mắt khiêu khích liếc chết anh, nhưng vẫn không quên ăn một miếng cơm vào trong miệng, lời nói cũng không rõ ràng mà có chút khó hiểu, nhưng phải công nhận những món ăn này cũng đầy đủ các yếu tố ẩm thực: có sắc, có hương, đủ vị.
Hoắc Cảnh Sâm chau mày rồi cười ồ một tiếng, đưa tay lấy một chút cơm còn dính nơi khóe miệng của cô, ngay sau đó lại nói ra một câu như thể câu chuyện đó cũng chẳng có gì xa lạ:
“Đúng vậy, người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, vì vậy khi còn đang sống ở đời này, anh sẽ cho em một cơ hội được trải nghiệm qua cảm giác được làm con gái của anh.”
Trong công cuộc cãi vã này, nếu cùng đối chọi với người khác thì Niệm Thần luôn luôn là người chiến thắng, nhưng đằng này lại là Hoắc Cảnh Sâm, thì muôn đời chỉ có một kết quả là bị làm cho tức giận đến xù hết lông nhím lên.
Ngay lúc này đây, khi mà Hoắc Cảnh Sâm nói ra những câu mập mờ không rõ ý, dù là thật lòng nhưng cũng không thể hoài nghi rằng, dây dưa cả một đời này vẫn không đủ, vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa trong kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, nhưng đối với con gái mà nói, đây là cách mà anh thể hiện tình yêu cùng cưng chiều dành riêng cho cô mà thôi.
Người ta nói vật họp theo loài, ở chung lâu ngày thì cũng trở nên giống nhau, nhưng câu nói này đặt trên người Niệm Thần bên này thì chính là: gần mực thì đen.
Sau một thời gian dài sống chung với Hoắc Cảnh Sâm, lúc này câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm đã thốt ra rồi, trong đầu Niệm Thần bắn bắn hai chữ “con gái” nổ thành một câu chuyện triền miên muốn chết khác, tức giận chỉ chỉ trên cổ mình như muốn vạch trần những dấu hôn như có như không kia:
“Có thể làm chuyện như thế này với con gái sao? Cái người này đúng là một tên lường gạt!”
Thật ra, khi nói đến đây thì trong lòng Niệm Thần cũng đã cảm thấy cực kỳ không công bằng rồi, cùng làm một chuyện như nhau, tại sao sau khi thức dậy thì tinh thần của cô hết sức uể oải, trong khi cái người này lại là bộ dáng tinh thần sảng khoái đầy nhiệt huyết như thế kia là sao?
Hoắc Cảnh Sâm đảo mắt qua lại nhìn vào cổ của cô, chỗ mà cô đang chỉ chỉ, ngay sau đó vẻ mặt như chợt hiểu ra, nói với cô:
“Niệm Thần, trong lúc ăn cơm, trong đầu không được suy nghĩ theo chiều hướng nhạy cảm kia.”
“………”
Niệm Thần cúi đầu ăn cơm, quyết định không so đo với cái người da mặt dày không biết xấu hổ kia, khiến cho cô trở thành người xấu, còn anh thì hoàn toàn giống như kẻ vô tội!
Đã ăn hết một chén cơm đầy, Niệm Thần thấy ăn ngon miệng nên lại lấy thêm một chén cơm nữa, Hoắc Cảm Sâm nấu những món ăn này thật sự rất hợp khẩu vị của Niệm Thần, dù ngày thường không thích ăn thế nào đi nữa thì lúc này cũng không từ chối.
Thay đổi đề tài nói chuyện, Niệm Thần nhìn các món ăn trên bàn đã bị cô ăn hơn một nửa, hỏi một câu không liên quan:
“Hoắc Cảnh Sâm, có phải anh thường hay nấu cơm hay không? Anh không sợ những thuộc hạ kia của anh bắt gặp bộ dáng anh đang nấu cơm sao?”
Khi này mới nhớ lại lúc cô mới vừa chạy vào phòng bếp muốn quấy rầy anh, nhưng mà, không thể không công nhận, dáng vẻ của người đàn ông này khi nấu cơm cũng vẫn dịu dàng như thể đang vun vén tình cảm sâu đậm vậy, rồi sau đó từ mục đích vào nghịch phá cuối cùng biến thành bộ dạng mê trai, đứng một bên nhìn say mê, thậm chí trưng ra vẻ mặt thần tượng muốn giúp đỡ làm công việc gì đó như dọn món ăn, rửa chén,…
Thôi được, rồi sau đó cô lại cảm thấy khinh bỉ chính mình.
Hoắc Cảnh Sâm cười cười với Niệm Thần, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, đối với vấn đề Niệm Thần vừa nêu ra, cũng chỉ nói một câu đơn giản để giải thích:
“Khi anh còn du học ở nước ngoài, ngay từ đầu đã không quen món ăn bên đó, sau rồi từ từ tự mình suy nghĩ rồi tự nấu những món ăn cho mình.”
Nhắc tới những chuyện đã qua, cõi lòng Niệm Thần cảm thấy chua xót, vẫn những chuyện xưa cũ, cô khó có thể tưởng tượng nổi, trong hoàn cảnh cô độc như thế nào mới có thể thay đổi nghịch cảnh để trở thành một Hoắc Cảnh Sâm cường đại như ngày hôm nay, những thăng trầm mà một người phải trải qua sẽ luôn là động lực để sau này trở nên mạnh mẽ.
“Vậy lúc đó người kia…ông nội anh sao có thể chấp nhận cho anh sống tự lập ở nước ngoài?”
Niệm Thần nghĩ đến Hoắc Lạc, nhưng cô lại cảm thấy Hoắc Lạc không phải là người lạnh lùng vô tình, sao có thể trơ mắt nhìn Hoắc Cảnh Sâm chịu khổ.
“Đúng vậy, khi đó là ông nội muốn đào tạo anh, nói chính xác là ném anh một thân một mình quăng ra ngoài xã hội.” Cũng chỉ giải thích đơn giản như cũ, ngừng một chút, tựa như Hoắc Cảnh Sâm không muốn để cho Niệm Thần tiếp tục theo đuổi những câu hỏi về chuyện đó, nếu không thì một người đa sầu đa cảm như cô sẽ hoàn toàn bỏ qua ý nghĩa của bữa cơm này: “Niệm Thần à, chúng ta không nói đến những chuyện như thế này nữa, hôm nay tất cả đều là những chuyện tốt đẹp rồi mà em!”
Trong lòng Niệm Thần từng trận từng trận đau lòng, thời điểm đó cô còn ở Mộ gia, tuy những ngày tháng đó cũng không phải sống tốt gì cho cam, nhưng ít nhất, có thể sống không cần lo cái ăn cái mặc, cô làm bộ như không để ý, cười cười với Hoắc Cảnh Sâm, rồi giống như cô suy nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có ý như phát hiện chuyện lạ, nhìn nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
“Cho nên, anh nói có phải là duyên phận này có chút kỳ lạ hay không? Đúng đúng, anh biết trước trong tương lai anh sẽ sống chung với một người không biết nấu cơm, cho nên ông trời mới tạo cơ cho anh học nấu cơm! [chuvy-lqd] Đây chính là ông trời sắp đặt duyện phận cho anh, anh nhất định phải yêu thương quý trọng em đấy nhé!”
Niệm Thần bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tự thấy chán ghét bản thân mình, nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, như vậy thì từ nay về sau sẽ không phải lo lắng xem phải ăn cái gì, tự nhiên lại cảm thấy tâm tình bỗng nhiên thoải mái hơn một chút, nhưng sao người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này lại có thể hoàn mỹ không tỳ vết thế này?
Hoắc Cảnh Sâm bới một chén cơm cho Niệm Thần, rồi lại gắp rau cho cô, xong rồi mới kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, Niệm Thần cũng không nói một câu cám ơn nào, ngược lại trưng ra bộ mặt như đưa đám, cầm lên chén cơm của mình, rồi sau đó gắp những thứ mình không thích ăn như cà rốt và cần tây cắt khúc, bỏ vào trong chén của Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa còn làm ra bộ dạng người xấu tố cáo trước, giọng nói rất dõng dạc:
“Khuôn mặt xinh đẹp thì có ích gì, dáng người chuẩn thì có ích gì, biết nấu cơm thì có ích gì, kiếm được nhiều tiền để làm gì, quan trọng là anh lại không biết chút xíu nào về sở thích của em, Hoắc tiên sinh, em thật quá thất vọng với anh rồi.”
Hoắc Cảnh Sâm cũng không thể hiện một chút gì gọi là tức giận, liền ăn hết những thức ăn trong chén của anh mà Niệm Thần mới vừa gắp bỏ vào:
“Em còn kén ăn hơn cả Hoắc Thần Viễn nữa.”
Một câu kết luận vừa được đưa ra, ngay lập tức Niệm Thần cảm thấy chao đảo cả người, cái gì, ý nghĩa trong câu nói kia của anh không phải là đang nói cho cô biết: cô là con gái của anh?
“Hoắc tiên sinh, anh có cảm thấy anh có thể có đứa con gái lớn bằng từng này không hả?”
Ánh mắt khiêu khích liếc chết anh, nhưng vẫn không quên ăn một miếng cơm vào trong miệng, lời nói cũng không rõ ràng mà có chút khó hiểu, nhưng phải công nhận những món ăn này cũng đầy đủ các yếu tố ẩm thực: có sắc, có hương, đủ vị.
Hoắc Cảnh Sâm chau mày rồi cười ồ một tiếng, đưa tay lấy một chút cơm còn dính nơi khóe miệng của cô, ngay sau đó lại nói ra một câu như thể câu chuyện đó cũng chẳng có gì xa lạ:
“Đúng vậy, người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, vì vậy khi còn đang sống ở đời này, anh sẽ cho em một cơ hội được trải nghiệm qua cảm giác được làm con gái của anh.”
Trong công cuộc cãi vã này, nếu cùng đối chọi với người khác thì Niệm Thần luôn luôn là người chiến thắng, nhưng đằng này lại là Hoắc Cảnh Sâm, thì muôn đời chỉ có một kết quả là bị làm cho tức giận đến xù hết lông nhím lên.
Ngay lúc này đây, khi mà Hoắc Cảnh Sâm nói ra những câu mập mờ không rõ ý, dù là thật lòng nhưng cũng không thể hoài nghi rằng, dây dưa cả một đời này vẫn không đủ, vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa trong kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, nhưng đối với con gái mà nói, đây là cách mà anh thể hiện tình yêu cùng cưng chiều dành riêng cho cô mà thôi.
Người ta nói vật họp theo loài, ở chung lâu ngày thì cũng trở nên giống nhau, nhưng câu nói này đặt trên người Niệm Thần bên này thì chính là: gần mực thì đen.
Sau một thời gian dài sống chung với Hoắc Cảnh Sâm, lúc này câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm đã thốt ra rồi, trong đầu Niệm Thần bắn bắn hai chữ “con gái” nổ thành một câu chuyện triền miên muốn chết khác, tức giận chỉ chỉ trên cổ mình như muốn vạch trần những dấu hôn như có như không kia:
“Có thể làm chuyện như thế này với con gái sao? Cái người này đúng là một tên lường gạt!”
Thật ra, khi nói đến đây thì trong lòng Niệm Thần cũng đã cảm thấy cực kỳ không công bằng rồi, cùng làm một chuyện như nhau, tại sao sau khi thức dậy thì tinh thần của cô hết sức uể oải, trong khi cái người này lại là bộ dáng tinh thần sảng khoái đầy nhiệt huyết như thế kia là sao?
Hoắc Cảnh Sâm đảo mắt qua lại nhìn vào cổ của cô, chỗ mà cô đang chỉ chỉ, ngay sau đó vẻ mặt như chợt hiểu ra, nói với cô:
“Niệm Thần, trong lúc ăn cơm, trong đầu không được suy nghĩ theo chiều hướng nhạy cảm kia.”
“………”
Niệm Thần cúi đầu ăn cơm, quyết định không so đo với cái người da mặt dày không biết xấu hổ kia, khiến cho cô trở thành người xấu, còn anh thì hoàn toàn giống như kẻ vô tội!
Đã ăn hết một chén cơm đầy, Niệm Thần thấy ăn ngon miệng nên lại lấy thêm một chén cơm nữa, Hoắc Cảm Sâm nấu những món ăn này thật sự rất hợp khẩu vị của Niệm Thần, dù ngày thường không thích ăn thế nào đi nữa thì lúc này cũng không từ chối.
Thay đổi đề tài nói chuyện, Niệm Thần nhìn các món ăn trên bàn đã bị cô ăn hơn một nửa, hỏi một câu không liên quan:
“Hoắc Cảnh Sâm, có phải anh thường hay nấu cơm hay không? Anh không sợ những thuộc hạ kia của anh bắt gặp bộ dáng anh đang nấu cơm sao?”
Khi này mới nhớ lại lúc cô mới vừa chạy vào phòng bếp muốn quấy rầy anh, nhưng mà, không thể không công nhận, dáng vẻ của người đàn ông này khi nấu cơm cũng vẫn dịu dàng như thể đang vun vén tình cảm sâu đậm vậy, rồi sau đó từ mục đích vào nghịch phá cuối cùng biến thành bộ dạng mê trai, đứng một bên nhìn say mê, thậm chí trưng ra vẻ mặt thần tượng muốn giúp đỡ làm công việc gì đó như dọn món ăn, rửa chén,…
Thôi được, rồi sau đó cô lại cảm thấy khinh bỉ chính mình.
Hoắc Cảnh Sâm cười cười với Niệm Thần, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, đối với vấn đề Niệm Thần vừa nêu ra, cũng chỉ nói một câu đơn giản để giải thích:
“Khi anh còn du học ở nước ngoài, ngay từ đầu đã không quen món ăn bên đó, sau rồi từ từ tự mình suy nghĩ rồi tự nấu những món ăn cho mình.”
Nhắc tới những chuyện đã qua, cõi lòng Niệm Thần cảm thấy chua xót, vẫn những chuyện xưa cũ, cô khó có thể tưởng tượng nổi, trong hoàn cảnh cô độc như thế nào mới có thể thay đổi nghịch cảnh để trở thành một Hoắc Cảnh Sâm cường đại như ngày hôm nay, những thăng trầm mà một người phải trải qua sẽ luôn là động lực để sau này trở nên mạnh mẽ.
“Vậy lúc đó người kia…ông nội anh sao có thể chấp nhận cho anh sống tự lập ở nước ngoài?”
Niệm Thần nghĩ đến Hoắc Lạc, nhưng cô lại cảm thấy Hoắc Lạc không phải là người lạnh lùng vô tình, sao có thể trơ mắt nhìn Hoắc Cảnh Sâm chịu khổ.
“Đúng vậy, khi đó là ông nội muốn đào tạo anh, nói chính xác là ném anh một thân một mình quăng ra ngoài xã hội.” Cũng chỉ giải thích đơn giản như cũ, ngừng một chút, tựa như Hoắc Cảnh Sâm không muốn để cho Niệm Thần tiếp tục theo đuổi những câu hỏi về chuyện đó, nếu không thì một người đa sầu đa cảm như cô sẽ hoàn toàn bỏ qua ý nghĩa của bữa cơm này: “Niệm Thần à, chúng ta không nói đến những chuyện như thế này nữa, hôm nay tất cả đều là những chuyện tốt đẹp rồi mà em!”
Trong lòng Niệm Thần từng trận từng trận đau lòng, thời điểm đó cô còn ở Mộ gia, tuy những ngày tháng đó cũng không phải sống tốt gì cho cam, nhưng ít nhất, có thể sống không cần lo cái ăn cái mặc, cô làm bộ như không để ý, cười cười với Hoắc Cảnh Sâm, rồi giống như cô suy nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có ý như phát hiện chuyện lạ, nhìn nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
“Cho nên, anh nói có phải là duyên phận này có chút kỳ lạ hay không? Đúng đúng, anh biết trước trong tương lai anh sẽ sống chung với một người không biết nấu cơm, cho nên ông trời mới tạo cơ cho anh học nấu cơm! [chuvy-lqd] Đây chính là ông trời sắp đặt duyện phận cho anh, anh nhất định phải yêu thương quý trọng em đấy nhé!”
/259
|