Chương 204:
“Ha… ha…, có rất nhiều phụ nữ đã từng leo lên giường của Hoắc Cảnh Sâm, cứ như cá diếc sang sông, mù quáng trong dục vọng, cô cho rằng dễ dàng được mang thai đứa con của hắn sao? Cô có chắc rằng trong tương lai hai đứa con sinh đôi của cô sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của hắn không? Hay là nói, cô thật sự tin tưởng người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm sẽ thật lòng thật dạ với một mình cô thôi sao? Không tệ, quả thật là cô có thể làm điên đảo tâm hồn đàn ông, nhưng Mộ Niệm Thần à, hình như cô đã quên mất một điều rất quan trọng, hay căn bản là không có ai nhắc nhở cô, người đàn ông đó chính là Hoắc Cảnh Sâm!”
Ngay khi tiếng nói của hắn ta vừa dứt, hai mắt Niệm Thần đang nhắm ngay lập tức mở ra, mọi chuyện dường như rõ ràng trong suốt, lại vừa kịp nhìn thấy dáng vẻ hả hê của Lục Hựu Hi, nói cho cùng thì tự cô đang tự huyễn hoặc mình sao? Mặc dù nãy giờ chỉ là coi thường, cho dù là lúc nào đó có ai đó nhắc tới thì cũng sẽ bị cho là cố ý chia rẽ, nhưng thật sự cô cũng không đến nỗi nhàn tản không có việc gì làm mà phải cố sống cố chết nói cho người khác biết, Hoắc Cảnh Sâm yêu cô, thật sự là yêu một mình cô mà thôi.
Nhưng nghĩ lại, người đàn ông kia, hình như anh chưa từng nói ra bất cứ chữ “yêu” nào với cô.
Nhưng sự lạnh lẽo nơi ngón giữa kia lại như có như không nhắc nhở những cảm xúc trong cô, và cũng ngay lập tức tăng thêm sức mạnh cho cô:
“Anh ấy đã cầu hôn với tôi……… còn ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của anh, nhưng tương lai của Hoắc Cảnh Sâm này chính là của tôi, cho nên anh phải biết điều này, cho dù anh có nói bất cứ điều gì, gây chia rẽ cũng không là gì cả, cũng chẳng thể thay đổi được cái gì hết.”
Hai vai của Lục Hựu Hi cũng chỉ nhẹ nhẹ nhún một cái, ánh mắt di chuyển đến chiếc nhẫn kim cương nơi ngón tay giữa của cô, nhưng chỉ một giây thôi rồi cũng dời mắt tới chỗ khác:
“Phụ nữ ấy mà, đại đa số đều giống nhau, chính là cái dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn vừa nói chuyện, một tay của hắn nhấn xuống một nút trên xe, cái mui xe lập tức được đóng lại, ngay tiếp theo, một trận tiếng xé gió điên cuồng, chiếc xe đột ngột thắng gấp một cách đáng sợ, thân thể Niệm Thần chỉ cảm thấy ấm lên rất nhiều, nhưng cô chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng nói của Lục Hựu Hi, lại khiến cho đáy lòng của cô rơi vào hầm băng lạnh lẽo:
“Nói như thế thì, cô cho rằng, hiện tại Hoắc Cảnh Sâm thật sự đang ở trong cục cảnh sát sao? Nhưng cô có từng nghĩ đến hay không, một người như vậy thì làm sao có thể chấp nhận chịu rơi vào thế bị động? Vậy thì tôi có thể tiết lộ một chút cho cô, vào giờ phút này thì người trong lòng của cô có khả năng đang ở bên cạnh Sở Vận Nhi đơn thuần đáng yêu của anh ta rồi, nói không chừng thì lúc này trong cơ thể của người phụ nữ dịu dàng đó đang mang đứa bé thứ ba của Hoắc Cảnh Sâm rồi.”
Nơi đáy mắt của Lục Hựu Hi thu hết vào vẻ mặt sững sờ, thất vọng cùng bất lực của cô, nhưng ngược lại cô rất muốn cảm ơn người trước mặt này vì đã dừng xe lại.
“Sao có thể xảy ra điều đó được? Anh ấy đối xử với Sở Vận Nhi, người người đều có thể biết, không có cái gì liên quan đến tình yêu nam nữ?”
Chỉ riêng điều này thôi, cô cũng nên hiểu ra từ sớm mới đúng chứ, nhưng lại vừa nhắc đến đứa bé, cô cũng không thể không bị kinh ngạc được, có tình cảm hay không có tình cảm thì có quan trọng gì, thực tế, một chút gì đó có thể hoàn toàn thực hiện mà không liên quan đến tình cảm, thời điểm cô mang thai hai đứa bé kia thì giữa hai người cũng có thể nói là không có một chút xíu tình cảm nào hết, nhưng từ trong quá khứ, tình cảm của Hoắc Cảnh Sâm dành cho Sở Vận Nhi là gì, cô hoàn toàn không biết!
“Nhắc với anh điều này, nếu như Hoắc Cảnh Sâm không có ở cục cảnh sát, anh ấy chắc chắn không thể không tới tìm tôi, Sở Vận Nhi chỉ là người có ân tình với anh mà thôi.”
Từ trước đến giờ cô thấy nhiều nên cũng có thể hiểu một chút, đối với Hoắc Cảnh Sâm, giữa cô và Sở Vận Nhi thì bên nào nặng bên nào nhẹ, cô đều có thể phân biệt được, huống chi, tình cảm anh em thì mãi mãi chỉ có thể là anh em, cho dù là ân tình có lớn lao như trời biển thì cũng không có cách nào chuyển sang tình yêu nam nữ được.
“Ồ, cho nên mới nói, cô là người phụ nữ đầu tiên có thể hấp dẫn được tôi.”
Lúc đó, một câu này của Lục Hựu Hi không rõ ý tứ gì, nhưng lại khiến cho cặp mắt của Niệm Thần bị kích động đến trợn trắng lên, cái này có thể xem như chứng minh sức quyến rũ của cô hay không?
Thời điểm đang nói chuyện nghiêm túc mà sao người đàn ông này lại không nghiêm chỉnh chút nào, bỉ ổi thật.
“Thành thật xin lỗi, tôi không muốn quyến rũ, người đồng tính luyến ái.”
Niệm Thần dựa vào cửa sổ trên xe, tròng mắt khẽ nhắm lại, ý định không muốn tiếp tục tám nhảm cùng người này nữa.
“Cô tin tưởng rằng Hoắc Cảnh Sâm dành tình yêu của đời mình cho cô sao? Đứng trên phương diện cá nhân tôi nghĩ, vết thương mà tình yêu gây ra sẽ là vết thương sâu nhất, tôi chỉ có thể nói, điều mà hắn ta quan tâm nhất chính là huyết thống, còn về phần cô, ai mà biết đó có phải là tình yêu hay không?”
“Lại nói tiếp, từ khi cô vừa mới bắt đầu đi ra khỏi biệt thự, cô lại đi chung với tôi, những người vệ sĩ kia chắc chắn đã báo tin tức này đến tai của Hoắc Cảnh Sâm rồi, không phải là cô vẫn luôn tin tưởng Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn đang ngồi trong cục cảnh sát đó sao? Được thôi, chúng ta đánh cuộc một phen đi, cái mạng này của tôi sẽ làm tiền cược với cô, tôi sẽ dùng chính tốc độ như thế này để chạy về phía trước, còn hai mươi phút nữa sẽ chạy đến bờ biển, nếu như trước lúc đó mà Hoắc Cảnh Sâm vẫn chưa xuất hiện, như vậy thì cả hai chúng ta cùng chết, còn nếu như hắn ta đã tới đó, vậy thì thật may mắn, coi như cô thắng, hắn ta thật sự rất quan tâm đến cô.”
Khi đó, lời nói của Lục Hựu Hi cũng vẫn là nhẹ nhàng, rất thoải mái, không bị gò bó, nhưng trên thực tế, Niệm Thần lại hiểu, cách làm này của Lục Hựu Hi thật sự đã gây khó khăn cho cô, thật ra đối với Niệm Thần mà nói, Hoắc Cảnh Sâm có đến hay không thì cũng chứng thực được một điều là tất cả mọi người đều là lừa gạt.
Hoắc Cảnh Sâm, vậy là rõ ràng hai ngày vừa qua Hoắc Cảnh Sâm chắc chắn bình an vô sự, nhưng lại không liên lạc với cô, điều này nói lên cái gì, có phải là cũng giống như lời nói của Lục Hựu Hi, có lẽ giờ này anh ấy đang ở bên cạnh Sở Vận Nhi.
Nếu như Hoắc Cảnh Sâm không đến, như vậy thì Lục Hựu Hi đã nói dối, căn bản Hoắc Cảnh Sâm vẫn đang gặp chuyện, nhưng dựa vào bản lĩnh của Hoắc Cảnh Sâm thì không thể nào có chuyện không ra được cục cảnh sát.
Còn có dụng ý gì đó thì Niệm Thần hoàn toàn không biết, cô vẫn không nhìn thấu người đàn ông trước mắt này, cũng giống như cô chưa từng hiểu rõ về con người của Hoắc Cảnh Sâm vậy.
Vì xe chạy với tốc độ rất nhanh, khiến trái tim của cô đang treo lơ lửng, nhưng không có cảm giác khó chịu, mà ngược lại khiến cho cô cảm thấy bình tĩnh lạ thường, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô lại khó mở miệng như thế, thật ra nơi khóe mắt của cô đang cảm thấy rất đau vì bị khô rát, nhưng lúc đó nét mặt vẫn không thay đổi, nhưng lông mi của cô lại chớp chớp tỏ ý khó chịu.
“Lục Hựu Hi, nếu như anh ấy không đến, vậy ít nhất trước khi tôi chết, anh cũng phải nói rõ vì sao tôi chết chứ, tóm lại là tại sao chứ, bất kể lúc nào hay ở đâu, anh đều nhằm vào tôi, đừng có nói với tôi là không có nguyên nhân nào đó!”
Từ trước đến giờ, quan hệ giữa hai người chưa từng có xích mích chỗ nào, mặc dù chỉ do tình cờ mà quen biết đối phương, nhưng hiện tại cô phát hiện ra, người đàn ông này cũng rất xảo quyệt, sau này cô mới vô tình phát hiện ra sự tình cờ quen biết kia, cũng rất có thể đã nằm trong âm mưu của người đàn ông này cũng nên.
Như vật rốt cuộc là tại sao, cô rất muốn biết, cho dù có chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
“Mộ Niệm Thần, còn mười phút nữa, cô đoán xem ngày mai báo chí sẽ đưa tin như thế nào? Chết vì tình? Hay là vợ chưa cưới của Hoắc Cảnh Sâm hồng hạnh xuất tường?”
Lúc này, nơi khóe miệng của hắn nở nụ cười thật khiến người ta chói mắt, nhưng thái độ yên lặng và bình tĩnh của hắn lại giống như không liên quan đến việc đang phải đối mặt cái chết vậy.
/259
|