Chương 213:
Cô biết là không có kết quả! Nhưng cô cũng không thể khống chế trái tim của mình, vẫn dành tình yêu cho người đó………
Trên lầu hai, ngay tại khúc quanh vào phòng ngủ chính, một cánh tay của Tả Chi Nhất vừa đặt lên tay cầm của cánh cửa phòng, một đôi cánh tay ôm chặt lấy thân thể của anh, một lực rất lớn, giống như cố gắng cuối cùng bất chấp tất cả, như người trong trạng thái tuyệt vọng.
“Cho đến bây giờ, tôi cũng chưa một lần đồng ý làm con gái nuôi của người, quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng không!”
Đúng rồi, chưa bao giờ, nhưng chuyện đó lại cứ áp đặt thành như vậy!
Nhưng tóm lại là do tuổi còn nhỏ, thời điểm không biết làm sao để cứu vãn chuyện như thế này, liền chỉ có thể chọn lựa ôm để níu kéo, dùng hết sức lực của bản thân, dường như muốn đem hơi thở tuyệt vọng bén lửa vào trong thân thể của anh vậy.
Nhưng làm như vậy thì có ích gì chứ? Cho đến hiện tại, cô cũng không thể cảm hóa được một người như vậy.
Một phút nóng nảy của Tả Chi Nhất cũng qua đi, trong nháy mắt chỉ còn lại hơi thở bình thường, nhưng một giây kế tiếp cảm giác vô lực lại càng xông lên mãnh liệt hơn.
Lúc này, không có gì có thể so sánh được với cảm giác lực bất tòng tâm, ngoại trừ mối quan hệ cha nuôi con gái nuôi như bên ngoài, giữa bọn họ căn bản cũng không nên có phát sinh quá nhiều ràng buộc, mà nhiệm vụ của anh đơn giản chỉ là chu cấp đầy đủ về mặt vật chất cho cô mà thôi.
Nhưng nếu như anh sớm biết mối quan hệ giữa hai người sẽ biến thành mối quan hệ mập mờ không rõ ràng như hiện tại, thì bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, anh sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cô rồi.
Một lúc sau, anh thở dài một hơi, dường như làm cho cả người hoàn toàn bình tâm trở lại, tay anh kéo ra đôi tay đang ôm eo mình của cô, xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp tuyệt mỹ, giọng nói vang lên, cuộc đối thoại này đương nhiên trở thành trưởng bối nói chuyện với vãn bối, nghiêm túc nói về màn kia:
“Nếu chiếu theo đề nghị của cô, vậy cô nghĩ chúng ta sẽ chung sống với nhau dựa trên mối quan hệ như thế nào?”
Từ năm mười bảy tuổi, Tả Chi Nhất đã hoàn toàn trổ mã, cao gần một mét chín, hiện tại Đồng Thiển Hi cũng chỉ cao một mét sáu, khi đứng bên cạnh anh cũng chỉ có thể cao tới ngực anh mà thôi.
Lúc đó, trong ánh mắt của Đồng Thiển Hi chứa đựng làn sương mỏng trong suốt, cô cố gắng kiềm nén không để chúng rơi xuống, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Tả Chi Nhất, nơi đáy mắt, tình yêu say đắm từ từ chuyển biến thành nỗi đau tuyệt vọng:
“Em thật sự rất… rất yêu anh…anh cũng biết rõ mà….nhưng vì lý do gì, tại sao lại không thể chấp nhận em?”
Tại sao vậy chứ? Cô mong muốn nhìn thấy ý nào đó trên khuôn mặt của Tả Chi Nhất, nhưng sự im lặng của anh đã đánh tan hy vọng của cô, cô chìm vào tuyệt vọng.
Trời mới biết, hầu như không có ai đang mười hai tuổi lại như Đồng Thiển Hi, cô hy vọng mình lớn lên thật nhanh, không thể đứng một bên chờ đợi anh, vì bên cạnh Tả Chi Nhất luôn luôn xuất hiện những cô gái muôn hình vạn trạng, lúc nào cũng có thể nhào vào như hổ rình mồi.
Cũng không thể không nói, Tả Chi Nhất chưa bao giờ trách phạt những tiểu xảo nho nhỏ này, nhưng sau đó sẽ lặng lẽ chuyển đến nơi khác, đến nơi mà cô không biết, thậm chí có thể trong một thời gian dài, anh sẽ không quay trở về ngôi nhà này.
Đồng Thiển Hi mười hai tuổi, thời điểm cơ thể sẽ phát triển thành thiếu nữ, bắt đầu từ bộ ngực đã nhô ra, cũng cỡ bằng bánh bao lớn rồi, không hiểu sao nhưng cô cảm thấy vui với điều này, mà cô lại được ông trời ưu ái, sinh ra đã có gương mặt tuyệt đẹp, cô luôn luôn suy nghĩ, chỉ cần cô lớn lên, chỉ cần lớn lên là được rồi.
Cô chắc chắn sẽ đánh bại những người phụ nữ kia, chắc chắn là như vậy!
Nhưng mới mười hai tuổi, cuối cùng thì cũng phải chờ thời gian mới lớn lên được, như vậy thì còn phải chờ đợi thêm bao lâu nữa mới có thể đứng bên cạnh Tả Chi Nhất, khi đó sẽ chứng minh cho người khác biết: cô chính là người phụ nữ của anh, cũng không liên quan gì đến mối quan hệ bệnh hoạn cha nuôi con gái nuôi gì gì đó.
Vào thời điểm đó, Đồng Thiển Hi lớn lên ở nước ngoài, trong cuốn nhật ký của cô, chỉ có duy nhất một trang thứ nhất, nét chữ tiếng trung không xinh đẹp, cũng không đủ mạnh mẽ:
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Đợi cho đến khi cô đã trưởng thành về mặt hình thức, lúc đó, Tả Chi Nhất có thể đã yêu một người phụ nữ khác hay không?
Thế giới này có bao nhiêu là dạng phụ nữ, mà anh không nghĩ đến sẽ chấp nhận tình yêu của cô.
Tầm mắt của anh rơi vào gương mặt xinh đẹp của Đồng Thiển Hi, anh chưa từng phủ nhận vẻ đẹp của cô gái mười hai tuổi đang đứng trước mặt mình, phải nói là cực kỳ xinh đẹp, thậm chí công nhận vẻ đẹp này lúc nào cũng khiến cho lòng người rung động, phải đắm chìm vào đó, khiến cho anh thỉnh thoảng cũng rơi vào cảm giác rung động lòng người đó, nhưng sau khi những giây phút đó qua đi, anh lại hốt hoảng, và anh lại càng không thể quên được cảm giác tội lỗi nơi đáy lòng mình.
Anh không dám tưởng tượng, một ngày đó cô biết được sự thật vì sao anh muốn bao bọc cô, khi đó cô sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Cho nên, nếu hiện tại là tình yêu, anh thà độc ác cắt đứt khi còn chưa hãm sâu vào đó.
“Đồng Thiển Hi, cô nói cô yêu tôi phải không?”
Có phải không? Anh vẫn vô lực như cũ, ngay cả ngôn ngữ cũng hiện lên vài phần yếu đuối, trong thời gian vừa qua, đây là lần đầu tiên anh đề cập đến vấn đề này.
Anh đã trốn tránh quá lâu rồi!
Cô gật đầu một cái, không do dự chút nào, thừa nhận tình yêu của mình!
Cô đã tự hỏi lòng mình hàng trăm hàng ngàn lần cùng một câu hỏi như vậy rồi, nhưng mỗi lần đều nhận được cùng một đáp án!
Khóe môi Tả Chi Nhất run run, đôi tay của anh đặt trên hai bả vai của Đồng Thiển Hi, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt còn chưa hiểu chuyện gì của Thiển Hi, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Nếu đã như vậy, hiện tại cô nên tìm lại trí nhớ trước năm mười tuổi, chờ cho đến lúc đó, cô hãy nói cho tôi biết, cô có yêu hay không, nếu như khi đó cô vẫn còn yêu, tự nhiên tôi sẽ chấp nhận để cô sống bên cạnh tôi.”
Trên thực tế, khi nói ra những lời này, dường như anh đã đắn đo suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định này, tất nhiên tâm lý đã chuẩn bị phần nào rồi, cuối cũng cũng có một ngày cô sẽ biết được sự thật và sẽ rời xa anh.
Đoạn ký ức kia, máu tanh đến nỗi mỗi giây mỗi phút lòng anh đều nặng trĩu cảm giác tội lỗi không thể tha thứ.
Mà cô thì đương nhiên chẳng nhớ được gì rồi.
Hầu như không có khả năng tìm lại được trí nhớ đó!
Nhưng với một cô bé mười hai tuổi như Đồng Thiển Hi, có lẽ xem câu nói này như kim chỉ nam duy nhất để hai người có thể đi chung một con đường với nhau, giờ phút này nhận định đó đã bắt đầu nảy mầm mọc rễ.
“Được, em chỉ cần khôi phục được đoạn ký ức kia, anh sẽ chấp nhận tình yêu của em.”
Lúc đó, giọng điệu nói chuyện của Đồng Thiển Hi đã thoát khỏi vẻ non nót của những đứa bé đồng trang lứa, mặc dù nội tâm hướng nội, nhưng cũng không thể phủ nhận, đi theo sau lưng Tả Chi Nhất, những điều cô học được chắc chắn không còn phù hợp với đứa bé cùng tuổi của cô.
Cô thậm chí có thể không quan tâm khi nào thì mình có thể khôi phục trí nhớ kia, nhưng dường như cô hiểu rõ một điều, trong đoạn trí nhớ đó, những điều xảy ra chắc chắn có liên quan đến lời giao hẹn giữa cô và Tả Chi Nhất, anh không thể chối bỏ điều đó.
Mà cô lại càng mong đợi đến thời điểm đó, cuối cùng thì mình đã không phải khổ sở nữa.
Cuộc trò chuyện này đan xen giữa màu trắng và những mảng xám bí ẩn, dường như đã chạm vào một giới hạn nào đó, đến khi Tả Chi Nhất nói xong một câu này:
“Tốt nhất cô không cần phải khôi phục đoạn trí nhớ kia, vì nó có thể sẽ khiến cô đau đến không thiết sống nữa”.
Anh nói xong thì đi vào thư phòng, bỏ lại cô đứng yên tại chỗ, nước mắt tràn ra như mưa.
/259
|