Một lát sau, một đám người ồn ào từ trong đi ra. Thần Phong hai mắt nhìn chằm chằm chờ đợi. Rốt cuộc cũng thấy được đám người kia xuất hiện.
Đám người này toàn bộ đều không tới hai mươi tuổi, trên người quần áo có chút rách cùng bẩn. Tất cả là mười sáu thanh thiếu niên. Thêm vào một người gác ở cổng nãy giờ, toán này là có mười bảy người.
Thần Phong lúc này chỉ tập trung nhìn vào tên thanh niên đi đầu kia mà thôi, hắn vóc người thanh mảnh, khuôn mặt cũng khá thanh tú, chỉ là có chút lạnh lùng. Tạm thời Thần Phong cũng không có dám chắc hắn có phải là Murad kia hay không, trước xem đã.
Vừa đi tới nơi, thanh niên kia đã cất tiếng nói:
- Nhĩ Bối, ngày hôm qua tới khiêu chiến còn bị ta đánh cho kêu cha gọi mẹ, hôm nay lại còn dám tới nữa?
Tiếng nói của hắn lạnh lùng lại còn có chút khinh thường nhìn Nhĩ Bối. Người trong hắc đạo ghét nhất là phá quy củ, khiêu chiến thất bại chính là bị đánh cùng mất hết mặt mũi. Vậy mà hôm sau lại còn dám tới nữa, chẳng lẽ gan hắn thật sự mang theo cái gọi là lão đại kia tới sao?
Lập tức hắn lướt ánh mắt nhìn sang, phát hiện Thần Phong thì lập tức chú ý. Thần Phong đứng ở phía trước, toàn bộ những kẻ khác đều là ở phía sau hắn đấy, rất dễ có thể nhận ra đội ngũ này lần này chính là Thần Phong làm chủ. Thanh niên kia nhìn ngó một chút mái tóc đên của Thần Phong, lại là đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm hắn cũng có chút áp lực.
Nhĩ Bối lúc này lại một lần nữa bị người ta hạ nhục, quả thực muốn một mình rời đi. Thế nhưng hôm nay có Thần Phong ở đây, hắn còn muốn xem xem Thần Phong có thể đánh lại tên Murad kia không? Nếu thắng lợi là tốt, hắn nhất định có thể lấy tới địa bàn này. Còn thua thì khỏi nói, coi như một lần giáo huấn hắn nữa vậy thôi.
- Ngươi là Murad?
Thần Phong lúc này cũng không có chờ đợi nữa, lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng thế, ngươi chính là lão đại của bọn hắn?
Murad cũng lạnh lùng mà đáp lời, ánh mắt nhìn Thần Phong đầy địch ý. Nơi này chính là cơ sở cùng chỗ ở của gần hai mươi huynh đệ, nếu bị cướp đi, hắn quả thực không xứng với sự kì vọng của các huynh đệ. Bọn hắn đều là kẻ nghèo đói dưới đáy xã hội, tiến vào lăn lộn tại hắc đạo, cũng không ít huynh đệ đã chết đâu.
- Ta tới đây muốn nhìn một chút, thật sự ngươi có mạnh như lời bọn hắn nói!
Thần Phong vừa nói xong, trong tay bất ngờ xuất hiện một hoả cầu lớn bằng quả bóng. Hắn lập tức nhắm tới Murad mà ném!
- Tránh ra!
Một màn này quá mức bất ngờ làm người ta sợ hãi. Cả hai bên chẳng ai ngờ được Thần Phong lại vô sỉ đến mức chưa nói đã động thủ như vậy.
Murad hét lớn hai chữ tránh ra, hai tay đã đẩy mạnh một cái, cả đám thanh niên kia kẻ trước va vào kẻ sau lập tức kéo nhau ngã cả một đám. Điều này cũng nói lên lực đẩy của cánh tay Murad cũng mạnh như thế nào.
Hắn vừa đẩy đám huynh đệ ngã xuống, sau lưng hoả cầu chỉ còn cách lưng hắn chừng mười centimet. Mọi người đều sợ hãi, nếu trúng trái hoả cầu này, chỉ sợ có thể bị đốt cho liệt mấy tháng liền mới có thể xuống giường. Thần Phong một đòn này quá độc, chỉ là trước mắt mọi người bỗng hoa lên, chỉ thấy Murad như hoá thân vào một cơn gió. Trong phạm vị ba mét cung quanh hắn, một hình tròn gió xoáy kì lạ xuất hiện. Murad hắn biến mất trong gang tấc rồi lại xuất hiện ở giữa tâm vòng tròn. Thế nhưng lúc này hoả cầu kia đã bay qua rồi. Hoả cầu nay tới va vào một bức tường cũ kĩ ở đằng sau nổ một cái ầm. Cả bức tường liền bị đổ sập. Không ít đốm lửa còn tí tách cháy một lát rồi tắt. Thần Phong hai mắt sáng ngời, hắn lúc này còn không nhận ra đối phương nữa thì quả thực bị mù rồi. Murad đứng tại chỗ, khí thế lăng lệ đã ẩn ẩn xuất hiện. Trên tay hắn, một thanh đoản kiếm sáng loáng không biết được hắn lấy ra từ bao giờ.
- Bốp Bốp Bốp!
Thần Phong vỗ tay ba lần, khuôn mặt lại mỉm cười mà nói:
- Khá lắm, không hổ là Murad, ta cũng không đánh giá sai ngươi! Hiện tại ta đã yên tâm, ta có một vụ đánh bạc với ngươi thế này, ngươi nghĩ sao?
Thần Phong bắt đầu mở lưới bắt cá.
- Hừ, mồm mép ăn thua gì, lại còn đánh lén, không phải chính nhân quân tử!
Murad hừ lạnh mà đáp, trong lòng lại càng cảnh giác không thôi. Đối phương rất mạnh, lại có thể tạo ra pháp thuật mà không cần đọc chú ngữ, hắn chỉ có thể là Ma Pháp sư.
Thần Phong vẫn giữ nụ cười ôn hoà, nhìn Murad mà nói:
- Ta với ngươi sẽ đánh một trận, nhưng sẽ có cá cược, ngươi dám không?
Thách thức, chính là thách thức trắng trợn. Thần Phong chính là đại diện cho bên này đám người, Murad cũng là như vậy, hắn cũng đại biểu cho mười bảy huynh đệ của hắn. Dám hay không dám cũng phải dám.
- Cá Cược chuyện gì?
Murad trước hết hỏi lại.
Thần Phong vẫy tay, từ phía sau Thomas tiến lên, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp lớn. Hắn chậm rãi mở ra đặt trên mặt đất. Toàn trường kinh hãi nhìn về thứ bên trong cái hộp mà thầm nuốt nước miếng cái ực. Là kim tệ, quá nhiều bạch ngân kim tệ!
Thần Phong mỉm cười, hắn chính là muốn cái biểu cảm này, chỉ tay vào cái hộp mà nói:
- Ngươi thắng nó sẽ là của ngươi, ngươi thua, ngươi về ta dưới trướng làm thuộc hạ!
Đám người này toàn bộ đều không tới hai mươi tuổi, trên người quần áo có chút rách cùng bẩn. Tất cả là mười sáu thanh thiếu niên. Thêm vào một người gác ở cổng nãy giờ, toán này là có mười bảy người.
Thần Phong lúc này chỉ tập trung nhìn vào tên thanh niên đi đầu kia mà thôi, hắn vóc người thanh mảnh, khuôn mặt cũng khá thanh tú, chỉ là có chút lạnh lùng. Tạm thời Thần Phong cũng không có dám chắc hắn có phải là Murad kia hay không, trước xem đã.
Vừa đi tới nơi, thanh niên kia đã cất tiếng nói:
- Nhĩ Bối, ngày hôm qua tới khiêu chiến còn bị ta đánh cho kêu cha gọi mẹ, hôm nay lại còn dám tới nữa?
Tiếng nói của hắn lạnh lùng lại còn có chút khinh thường nhìn Nhĩ Bối. Người trong hắc đạo ghét nhất là phá quy củ, khiêu chiến thất bại chính là bị đánh cùng mất hết mặt mũi. Vậy mà hôm sau lại còn dám tới nữa, chẳng lẽ gan hắn thật sự mang theo cái gọi là lão đại kia tới sao?
Lập tức hắn lướt ánh mắt nhìn sang, phát hiện Thần Phong thì lập tức chú ý. Thần Phong đứng ở phía trước, toàn bộ những kẻ khác đều là ở phía sau hắn đấy, rất dễ có thể nhận ra đội ngũ này lần này chính là Thần Phong làm chủ. Thanh niên kia nhìn ngó một chút mái tóc đên của Thần Phong, lại là đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm hắn cũng có chút áp lực.
Nhĩ Bối lúc này lại một lần nữa bị người ta hạ nhục, quả thực muốn một mình rời đi. Thế nhưng hôm nay có Thần Phong ở đây, hắn còn muốn xem xem Thần Phong có thể đánh lại tên Murad kia không? Nếu thắng lợi là tốt, hắn nhất định có thể lấy tới địa bàn này. Còn thua thì khỏi nói, coi như một lần giáo huấn hắn nữa vậy thôi.
- Ngươi là Murad?
Thần Phong lúc này cũng không có chờ đợi nữa, lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng thế, ngươi chính là lão đại của bọn hắn?
Murad cũng lạnh lùng mà đáp lời, ánh mắt nhìn Thần Phong đầy địch ý. Nơi này chính là cơ sở cùng chỗ ở của gần hai mươi huynh đệ, nếu bị cướp đi, hắn quả thực không xứng với sự kì vọng của các huynh đệ. Bọn hắn đều là kẻ nghèo đói dưới đáy xã hội, tiến vào lăn lộn tại hắc đạo, cũng không ít huynh đệ đã chết đâu.
- Ta tới đây muốn nhìn một chút, thật sự ngươi có mạnh như lời bọn hắn nói!
Thần Phong vừa nói xong, trong tay bất ngờ xuất hiện một hoả cầu lớn bằng quả bóng. Hắn lập tức nhắm tới Murad mà ném!
- Tránh ra!
Một màn này quá mức bất ngờ làm người ta sợ hãi. Cả hai bên chẳng ai ngờ được Thần Phong lại vô sỉ đến mức chưa nói đã động thủ như vậy.
Murad hét lớn hai chữ tránh ra, hai tay đã đẩy mạnh một cái, cả đám thanh niên kia kẻ trước va vào kẻ sau lập tức kéo nhau ngã cả một đám. Điều này cũng nói lên lực đẩy của cánh tay Murad cũng mạnh như thế nào.
Hắn vừa đẩy đám huynh đệ ngã xuống, sau lưng hoả cầu chỉ còn cách lưng hắn chừng mười centimet. Mọi người đều sợ hãi, nếu trúng trái hoả cầu này, chỉ sợ có thể bị đốt cho liệt mấy tháng liền mới có thể xuống giường. Thần Phong một đòn này quá độc, chỉ là trước mắt mọi người bỗng hoa lên, chỉ thấy Murad như hoá thân vào một cơn gió. Trong phạm vị ba mét cung quanh hắn, một hình tròn gió xoáy kì lạ xuất hiện. Murad hắn biến mất trong gang tấc rồi lại xuất hiện ở giữa tâm vòng tròn. Thế nhưng lúc này hoả cầu kia đã bay qua rồi. Hoả cầu nay tới va vào một bức tường cũ kĩ ở đằng sau nổ một cái ầm. Cả bức tường liền bị đổ sập. Không ít đốm lửa còn tí tách cháy một lát rồi tắt. Thần Phong hai mắt sáng ngời, hắn lúc này còn không nhận ra đối phương nữa thì quả thực bị mù rồi. Murad đứng tại chỗ, khí thế lăng lệ đã ẩn ẩn xuất hiện. Trên tay hắn, một thanh đoản kiếm sáng loáng không biết được hắn lấy ra từ bao giờ.
- Bốp Bốp Bốp!
Thần Phong vỗ tay ba lần, khuôn mặt lại mỉm cười mà nói:
- Khá lắm, không hổ là Murad, ta cũng không đánh giá sai ngươi! Hiện tại ta đã yên tâm, ta có một vụ đánh bạc với ngươi thế này, ngươi nghĩ sao?
Thần Phong bắt đầu mở lưới bắt cá.
- Hừ, mồm mép ăn thua gì, lại còn đánh lén, không phải chính nhân quân tử!
Murad hừ lạnh mà đáp, trong lòng lại càng cảnh giác không thôi. Đối phương rất mạnh, lại có thể tạo ra pháp thuật mà không cần đọc chú ngữ, hắn chỉ có thể là Ma Pháp sư.
Thần Phong vẫn giữ nụ cười ôn hoà, nhìn Murad mà nói:
- Ta với ngươi sẽ đánh một trận, nhưng sẽ có cá cược, ngươi dám không?
Thách thức, chính là thách thức trắng trợn. Thần Phong chính là đại diện cho bên này đám người, Murad cũng là như vậy, hắn cũng đại biểu cho mười bảy huynh đệ của hắn. Dám hay không dám cũng phải dám.
- Cá Cược chuyện gì?
Murad trước hết hỏi lại.
Thần Phong vẫy tay, từ phía sau Thomas tiến lên, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp lớn. Hắn chậm rãi mở ra đặt trên mặt đất. Toàn trường kinh hãi nhìn về thứ bên trong cái hộp mà thầm nuốt nước miếng cái ực. Là kim tệ, quá nhiều bạch ngân kim tệ!
Thần Phong mỉm cười, hắn chính là muốn cái biểu cảm này, chỉ tay vào cái hộp mà nói:
- Ngươi thắng nó sẽ là của ngươi, ngươi thua, ngươi về ta dưới trướng làm thuộc hạ!
/35
|