Hitaito và Ai Cập cả hai bên đều đánh nhau rất hăng say , không ai chịu nhường ai , Nguyệt Du thì ngồi một góc quan sát trận chiến giữa Menfuisu và Izumin , bất ngờ nàng nhìn thấy một đám quân Babylon đang tiến tới , nàng liền la lớn lên cảnh báo cho hai bên :
_ “ Tất cả dừng tay lại đi ! Quân lính Babylon đến rồi kìa ! “
Qụa ….. Qụa ….. Qụa…… !
(-_- ) Một đám quạ đen bay ngang qua đầu nàng khi không thấy ai chú ý lời nàng nói mà hăng say tiếp tục đánh nhau . Nàng cứ tiếp tục la lớn cảnh báo nhưng tiếng binh khí và tiếng hò reo lại ắt hẳn tiếng gào của nàng . Nàng giận run người lên , Harrot nhìn thấy Nguyệt Du giận run người liền bịt tai lại :
_ “ TẤT ….. CẢ…. DỪNG …… LẠI …… HẾT …… CHO …… TA….. ! “
Nàng hét vang lên như tiếng gầm của sư tử , mọi oán khí trong nàng giải tỏa ra hết . Nghe tiếng hét phát ra từ đằng sau , rốt cuộc cả hai bên cũng bỏ vũ khi xuống , bịt tai lại nhìn về hướng Nguyệt Du đang oán khí đầy mình liền nuốt ực nước bọt xuống . Sau khi thấy nguyên đám dừng giao chiến , nàng tức giận liền nói :
_ “ Quân Babylon đến rồi kìa ! Menfuisu cho quân lính rút lui ngay bây giờ ! Bây giờ em đang đi kiếm vợ yêu của em chứ không phải là đánh nhau với Izumin hiểu chưa ? “
Nhìn thấy chị mình đang toát lên toàn thân oán khí , Menfuisu giống như một đứa trẻ ngoan liền ra lệnh cho tất cả binh lính rút lui , trước khi rút lui anh ta vẫn không quên gửi thêm vài câu cho Izumin :
_ “ Nghe đây Izumin , ta tạm thời rút lui chưa kịp lấy cái mạng của ngươi , chờ đấy dịp sau chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau ! “
Dứt lời , Menfuisu liền quay ngựa rút lui về hướng khác cùng với đoàn quân của mình , Nguyệt Du cũng quay lại rút lui bất chợt nàng nghe giọng nói trầm ấm ôn nhu dịu dàng vang lên nói với nàng :
_ “ Tương nhu dĩ mạt , bất như tương vong giang hồ ! “
Nghe câu thơ nàng gửi cho Izumin hôm ở rừng , nàng quay lại nhìn thấy Izumin mỉm cười ôn nhu với nàng , gọi tên nàng :
_ “ Asisu ! ”
Nguyệt Du cảm động trong lòng , Izumin vẫn nhớ câu thơ đó của nàng sao ? Nàng chỉ là một nữ xứng chỉ mong muốn một cuộc sống trạch nữ tốt đẹp và an nhàn thôi , nhìn thấy bóng dáng của Izumin thanh tao nhưng phảng phất nét u buồn , nàng đúng là có cảm tình với hắn nhưng nàng không yêu được bởi vì nàng chỉ là một nữ xứng độc ác mà thôi còn hắn thì luôn luôn tâm niệm chỉ yêu mình Carol thôi . Cả hai người cứ nhìn nhau hồi lâu như vậy , Menfuisu cảm thấy trong lòng có cái gì đó khó chịu liền giận dữ nhắc nhở chị :
_ “ Chị Asisu đi thôi ! Đừng ở đó bần thần nữa ! “
Nguyệt Du lúc này mới hoàn hồn liền xoay người rút lui , để lại cho Izumin đôi mắt dõi theo bóng dáng của nàng , đoàn người Ai Cập trong chớp mắt đã rút lui nhanh chóng , lúc này Ragashu cùng với đội quân của hắn đã đến nhưng không thấy bóng dáng đội quân Ai Cập đâu cả , hôm nay hắn huy động hết tất cả quân đội vào trong sa mạc tử thần tìm kiếm Carol và Asisu , nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn chẳng thấy tung tích đâu cả , bất chợt hắn thấy một đám bụi mù có cả tiếng binh khí và hò reo , hắn thầm suy nghĩ :
‘’’ Hình như là bọn lính Ai Cập thì phải , chắc chắn đây chính là đám tùy tùng đã giúp Carol chạy trốn ! ‘’’
Hắn liền quát tháo ra lệnh cho tất cả binh lính :
_ “ Bọn bây đâu ? Tiến lên tiêu diệt bọn Ai Cập cho ta , nhớ là không được giết nữ hoàng Asisu và Carol “
Đoàn quân Babylon tiến công như vũ bão nhưng khi chúng đến nơi thì đoàn người Menfuisu cũng đã rút lui một cách nhanh chóng nhưng khi hắn gần đến nơi thì vô cùng tức tối :
_ Hừ , bọn quân Ai Cập nhanh quá ! Ta định giết hết bọn chúng mà không kịp nhưng ít ra cũng yên tâm vì bọn chúng không phải là tùy tùng của Carol ! “
Sau đó hắn tiến lại gần thì thấy đội quân của Izumin , hắn tỏ ra kinh ngạc , niềm nở đón tiếp :
_ “ Ồh , hoàng tử Izumin của đất nước Hitaito đây mà ? Thế nãy giờ ngài bị bọn Ai Cập tấn công sao ? “
Izumin mỉm cười giả tạo , trong lòng chán ghét khi đụng mặt tên Ragashu :
_ “ Đúng thế ! May là nhờ có ngài giải vây ! Không biết hoàng đế Ragashu đang tìm kiếm ai ở nơi hoang mạc tử thần này thế ? “
_ “ À ! Ta chẵng qua đi thám thính tình hình biên giới thế nào đó mà ? Thế còn ngài ? Sao ngài lại ở đây?”
_ “ Ta vô tình đi ngang qua thôi ! Cảm ơn ngài đã hỏi thăm ! “ Izumin trả lời Ragashu , trong lòng dè chừng hắn . Phải giấu hắn chuyện ta đi kiếm Carol mới được , Ragashu quả là một tên cáo già , hắn không phải là đối tác tin cậy chút nào , đúng là họa vô đơn chí mà !
‘’’ Tên Izumin này chắc chắn không phải tình cờ đi ngang qua đây đâu , chắc chắn hắn cũng đang tìm cô gái sông Nin thôi ! Ngươi không qua mắt được ta đâu ! ‘’’ Ragashu suy nghĩ trong lòng sau đó hắn có ý mời Izumin tham gia bữa yến tiệc nhưng Izumin từ chối viện cớ lý do vết thương còn chưa lành hẳn nên phải quay về Hitaito , Ragashu nghe nói vậy liền không ép buộc Izumin làm gì sau đó thúc quân trở lại thành Babylon , Sau khi đoàn quân của Ragashu đi khuất , Izumin thở phào trong lòng , anh vốn chán ghét phải nghe những lời tự sướng sáo rỗng của tên Ragashu này , nhớ đến lúc gặp Asisu , anh liền mỉm cười trong lòng rồi kêu toàn quân tất cả rút lui về thành Hitaito .
Sau khi rút lui trước sự tấn công bất ngờ của quân Babylon , đoàn ngựa Menfuisu dừng chân lại nghỉ ngơi sau một hồi đánh nhau mệt mỏi , Minue liền đem tất cả lương thực , nước uống ra sẵn mang cho tất cả mọi người ,Minue đưa thức ăn cho nàng , Nguyệt Du ôn nhu mỉm cười cảm ơn lại , tất cả các binh sĩ cảm thấy choáng váng và ngỡ ngàng khi thấy nụ cười ôn nhu của nàng . Nàng vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn bất chợt nàng nhìn thấy Dải Ngân hà hiện lên với dáng vẻ một hình vòng cung rộng, rực rỡ với vẻ đẹp huyền ảo và đa dạng, kéo dài ngang bầu trời, nàng cảm thấy nhớ đến bầu trời đêm của thời gian trước khi xuyên không , Lúc đó muốn kiếm một Dải Ngân hà như vậy rất là khó bởi vì ở thành phố , ánh sáng của đèn điện , đèn neon đã che mất làm mờ nhạt đi một phần quang cảnh đó .
Khi Nguyệt Du đang còn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời bất chợt có tiếng người ngồi xuống , nàng liền quay lại thì thấy Menfuisu đã ngồi bên cạnh nàng , đưa nàng túi nước rồi hỏi nàng :
_ “ Chị ! Chị đang nhìn gì thế ? “
_ “ Chị đang nhìn lên bầu trời có Dải Ngân Hà ! “
_ “ Dải Ngân Hà em thấy hoài có gì thú vị đâu mà chị coi ? “
_ “ Em không thấy gì nhưng nhìn khung cảnh này chị nhớ đến câu chuyện ! “
_ “ Câu chuyện gì thế chị ? Kể cho em nghe với ? “
Menfuisu cảm thấy hào hứng liền hối thúc nàng kể chuyện , nàng ôn nhu mỉm cười rồi bắt đầu từ tốn kể chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ , Menfuisu lúc này đang chăm chú nghe nàng kể sau khi nàng kể xong hết câu chuyện thì Menfuisu tựa đầu vào vai nàng nói :
_ “ Chị biết không ? Em còn nhớ lúc em còn nhỏ , mỗi lần em không ngủ được , chị lúc nào cũng kể cho em nhiều câu chuyện để mà dỗ dành em ngủ ! Thời gian gần đây , chị cứ như là một con người khác vậy khiến em cảm thấy lo sợ , sợ rằng chị không phải là chị của em nữa ! Nhưng bây giờ xem ra chị vẫn không thay đổi chút nào cả ! Chị Asisu nè ! Em mong chị đừng lạnh lùng với em được không ? Ngoài chị là người thân duy nhất của em ra , em chẳng còn ai khác nữa đâu ! “
Nguyệt Du im lặng không nói gì , bởi vì nàng biết nàng vốn không phải là Asisu , nàng chỉ là một linh hồn ích kỷ muốn thay đổi cuộc sống cho chính mình nơi đây thôi , nàng cũng không mong muốn phải yêu và tơ tưởng ai ở đây nữa bởi vì nàng sợ , sẽ có một ngày khi mà nàng đã yêu người nào đó ở nơi đây nhưng bất chợt một ngày nào đó nàng tự nhiên quay về cuộc sống trước đây thì chính nàng sẽ đau khổ lắm , nàng không muốn bản thân mình giống như nhân vật trong truyện SE mà nàng đọc . Cả hai người cứ ngồi nhìn trầm lặng lên bầu trời hồi lâu bất chợt một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng cung kính hành lễ :
_ “ Nữ hoàng Asisu ! “
Nguyệt Du vội đứng dậy , ra hiệu đứng dậy rồi hỏi :
_ “ Ngươi đã tìm ra được tung tích của Carol chưa ? “
_ “ Tâu nữ hoàng , thần đã tìm thấy Carol trong doanh trại của thũ lĩnh Shudam , hơn nữa hoàng phi bị một tên thuộc hạ của hắn bắt đi làm vợ của hắn , hiện thời đang ở trong một lều trại
Menfuisu nghe nói đến Carol bị ép làm vợ liền tức sôi máu lên , hét lớn :
_ “ Thật là to gan ! Ngay cả hoàng phi Ai Cập mà hắn còn dám ép làm vợ xem ra tên này chán sống đến nơi rồi ! Minue đâu ? “
_ “ Có hạ thần ! “
_ “ Ngay lập tức kêu tất cả binh lính chuẩn bị đi ngay ! “
_ “ Nhưng thưa hoàng thượng …. ! “
_ “ Không nhưng nhị gì ngay lập tức đi ngay không được chậm trễ ! “
_ “ Menfuisu ! Em có biết sa mạc rộng mênh mông như vậy làm sao mà kiếm được chỗ Carol đang bị bắt không mà kiếm ? “ Nguyệt Du điềm tĩnh lạnh lùng mở miệng khiến cho Menfuisu chợt hiểu ra vấn đề mà gãi đầu bối rối thì nàng ra lệnh cho ảnh vệ của nàng :
_ “ Luis ! Ngay lập tức cưỡi ngựa dẫn đường chỉ nơi lều trại mà Carol nhốt cho em trai ta ngay lập tức ! “
_ “ Dạ thưa nữ hoàng ! “
Sau khi tất cả mọi người đều lên ngựa , Menfuisu tiến lại gần chỗ của nàng nói :
_ “ Chị Asisu ! Em cảm ơn chị ! “
_ “ Tất cả chuẩn bị lên đường ! “
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
_ “ Người đẹp tóc vàng ! Nàng hãy ngoan ngoãn nào ! Ta sẽ nhất định cưng chiều nàng hết sức ! “
Vừa nói , tên đạo tặc vừa lấy tay sờ soạng vuốt ve khuôn mặt và đùi nàng , Carol lê hoa đái vũ , cảm thấy trong lòng ghê tởm trước hành động của tên đạo tặc , nàng vừa lo lắng vừa cầu mong . Menfuisu ! Mau đến cứu em , chàng ở đâu mau đến cứu em với ! Bất chợt Carol nghe được một giọng nói quen thuộc :
_ “ Tên khốn kiếp kia , Thả nàng ra ! Ai cho phép ngươi đụng vào cơ thể nàng hả ? “
Dứt lời , một người mặc áo dạ hành liền rút kiếm đâm một phát vào ngực tên đạo tặc kia , tên đạo tặc kia chỉ ú ớ kịp vài câu rồi sau đó ngã gục xuống . Carol sợ hãi nhìn tên đạo tặc ngã gục xuống , lúc này ngươi mặc bộ áo dạ hành liền kéo khăn che mặt xuống và cởi dây trói cho nàng , khi thấy khuôn mặt của người đó , nàng mừng rỡlao vào trong lồng ngực của người đó rồi òa khóc lên :
_ “ Menfuisu ! Là chàng thật sao ? Em có đang nằm mơ không vậy ? “
Menfuisu thấy Carol run rẩy trong lòng liền an ủi dịu dàng nói :
_ “ Không phải là mơ đâu ! Hoàng phi của ta ! Chúng ta sắp trờ về Ai Cập rồi sẽ không còn ai chia cắt chúng ta nữa đâu ! “
Bất chợt Carol chợt nhớ ra liền hỏi Menfuisu :
_ “ Chàng có thấy chị Asisu không ? Hồi nãy em lạc chị ấy , em lo lắng quá không biết chị ấy có sao không ? “
_ “ Carol ! Nàng yên tâm đi ! Chị Asisu không sao hơn nữa chính nhờ chị ấy mà ta mới tìm được nàng đó ! “
Trong lúc Menfuisu cùng Carol mải mê ôm nhau thì bên ngoài đang diễn ra cảnh đánh nhau của hai bên Shudam cùng với lại lính Ai Cập ngay lúc đó cũng may đoàn người Unasu cùng với Ruka sau khi kiệt sức không bảo vệ được Carol liền quyết tâm tìm kiếm nàng thì đã hội ngộ cùng với binh lính của Menfuisu và tiếp viện cho họ , Trong khi đó ở một góc nào đó , Nguyệt Du đang ngồi ung dung thưởng thức chùm nho xanh còn các thuộc hạ thì đang bận rộn tay chân bảo vệ nàng khỏi đám ( TG : Sợ bà chị luôn ! ) . Cả hai bên đánh nhau tá lả âm binh thì có một người phụ nữ mặc bộ đồ đen chạy đến ra ngăn cản thủ lĩnh Shudam và nói rằng cô gái tóc vàng đó chính là ân nhân cứu mạng con trai của bà ta . Shudam liền bừng tỉnh và hối hận về việc mình làm với Carol liền rối rít xin lỗi và cuối cùng rút quân đi khỏi .
Nguyệt Du cảm thấy nhẹ nhõm cả người , liền vươn vai mà thầm nghĩ :
‘’’ Ai da ! Rốt cuộc vợ chồng ngươi cũng đoàn tụ rồi và thế là ta sẽ được về Ai Cập hưởng cuộc sống trạch nữ tiếp đây ! ‘’’
_ “ Tất cả dừng tay lại đi ! Quân lính Babylon đến rồi kìa ! “
Qụa ….. Qụa ….. Qụa…… !
(-_- ) Một đám quạ đen bay ngang qua đầu nàng khi không thấy ai chú ý lời nàng nói mà hăng say tiếp tục đánh nhau . Nàng cứ tiếp tục la lớn cảnh báo nhưng tiếng binh khí và tiếng hò reo lại ắt hẳn tiếng gào của nàng . Nàng giận run người lên , Harrot nhìn thấy Nguyệt Du giận run người liền bịt tai lại :
_ “ TẤT ….. CẢ…. DỪNG …… LẠI …… HẾT …… CHO …… TA….. ! “
Nàng hét vang lên như tiếng gầm của sư tử , mọi oán khí trong nàng giải tỏa ra hết . Nghe tiếng hét phát ra từ đằng sau , rốt cuộc cả hai bên cũng bỏ vũ khi xuống , bịt tai lại nhìn về hướng Nguyệt Du đang oán khí đầy mình liền nuốt ực nước bọt xuống . Sau khi thấy nguyên đám dừng giao chiến , nàng tức giận liền nói :
_ “ Quân Babylon đến rồi kìa ! Menfuisu cho quân lính rút lui ngay bây giờ ! Bây giờ em đang đi kiếm vợ yêu của em chứ không phải là đánh nhau với Izumin hiểu chưa ? “
Nhìn thấy chị mình đang toát lên toàn thân oán khí , Menfuisu giống như một đứa trẻ ngoan liền ra lệnh cho tất cả binh lính rút lui , trước khi rút lui anh ta vẫn không quên gửi thêm vài câu cho Izumin :
_ “ Nghe đây Izumin , ta tạm thời rút lui chưa kịp lấy cái mạng của ngươi , chờ đấy dịp sau chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau ! “
Dứt lời , Menfuisu liền quay ngựa rút lui về hướng khác cùng với đoàn quân của mình , Nguyệt Du cũng quay lại rút lui bất chợt nàng nghe giọng nói trầm ấm ôn nhu dịu dàng vang lên nói với nàng :
_ “ Tương nhu dĩ mạt , bất như tương vong giang hồ ! “
Nghe câu thơ nàng gửi cho Izumin hôm ở rừng , nàng quay lại nhìn thấy Izumin mỉm cười ôn nhu với nàng , gọi tên nàng :
_ “ Asisu ! ”
Nguyệt Du cảm động trong lòng , Izumin vẫn nhớ câu thơ đó của nàng sao ? Nàng chỉ là một nữ xứng chỉ mong muốn một cuộc sống trạch nữ tốt đẹp và an nhàn thôi , nhìn thấy bóng dáng của Izumin thanh tao nhưng phảng phất nét u buồn , nàng đúng là có cảm tình với hắn nhưng nàng không yêu được bởi vì nàng chỉ là một nữ xứng độc ác mà thôi còn hắn thì luôn luôn tâm niệm chỉ yêu mình Carol thôi . Cả hai người cứ nhìn nhau hồi lâu như vậy , Menfuisu cảm thấy trong lòng có cái gì đó khó chịu liền giận dữ nhắc nhở chị :
_ “ Chị Asisu đi thôi ! Đừng ở đó bần thần nữa ! “
Nguyệt Du lúc này mới hoàn hồn liền xoay người rút lui , để lại cho Izumin đôi mắt dõi theo bóng dáng của nàng , đoàn người Ai Cập trong chớp mắt đã rút lui nhanh chóng , lúc này Ragashu cùng với đội quân của hắn đã đến nhưng không thấy bóng dáng đội quân Ai Cập đâu cả , hôm nay hắn huy động hết tất cả quân đội vào trong sa mạc tử thần tìm kiếm Carol và Asisu , nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn chẳng thấy tung tích đâu cả , bất chợt hắn thấy một đám bụi mù có cả tiếng binh khí và hò reo , hắn thầm suy nghĩ :
‘’’ Hình như là bọn lính Ai Cập thì phải , chắc chắn đây chính là đám tùy tùng đã giúp Carol chạy trốn ! ‘’’
Hắn liền quát tháo ra lệnh cho tất cả binh lính :
_ “ Bọn bây đâu ? Tiến lên tiêu diệt bọn Ai Cập cho ta , nhớ là không được giết nữ hoàng Asisu và Carol “
Đoàn quân Babylon tiến công như vũ bão nhưng khi chúng đến nơi thì đoàn người Menfuisu cũng đã rút lui một cách nhanh chóng nhưng khi hắn gần đến nơi thì vô cùng tức tối :
_ Hừ , bọn quân Ai Cập nhanh quá ! Ta định giết hết bọn chúng mà không kịp nhưng ít ra cũng yên tâm vì bọn chúng không phải là tùy tùng của Carol ! “
Sau đó hắn tiến lại gần thì thấy đội quân của Izumin , hắn tỏ ra kinh ngạc , niềm nở đón tiếp :
_ “ Ồh , hoàng tử Izumin của đất nước Hitaito đây mà ? Thế nãy giờ ngài bị bọn Ai Cập tấn công sao ? “
Izumin mỉm cười giả tạo , trong lòng chán ghét khi đụng mặt tên Ragashu :
_ “ Đúng thế ! May là nhờ có ngài giải vây ! Không biết hoàng đế Ragashu đang tìm kiếm ai ở nơi hoang mạc tử thần này thế ? “
_ “ À ! Ta chẵng qua đi thám thính tình hình biên giới thế nào đó mà ? Thế còn ngài ? Sao ngài lại ở đây?”
_ “ Ta vô tình đi ngang qua thôi ! Cảm ơn ngài đã hỏi thăm ! “ Izumin trả lời Ragashu , trong lòng dè chừng hắn . Phải giấu hắn chuyện ta đi kiếm Carol mới được , Ragashu quả là một tên cáo già , hắn không phải là đối tác tin cậy chút nào , đúng là họa vô đơn chí mà !
‘’’ Tên Izumin này chắc chắn không phải tình cờ đi ngang qua đây đâu , chắc chắn hắn cũng đang tìm cô gái sông Nin thôi ! Ngươi không qua mắt được ta đâu ! ‘’’ Ragashu suy nghĩ trong lòng sau đó hắn có ý mời Izumin tham gia bữa yến tiệc nhưng Izumin từ chối viện cớ lý do vết thương còn chưa lành hẳn nên phải quay về Hitaito , Ragashu nghe nói vậy liền không ép buộc Izumin làm gì sau đó thúc quân trở lại thành Babylon , Sau khi đoàn quân của Ragashu đi khuất , Izumin thở phào trong lòng , anh vốn chán ghét phải nghe những lời tự sướng sáo rỗng của tên Ragashu này , nhớ đến lúc gặp Asisu , anh liền mỉm cười trong lòng rồi kêu toàn quân tất cả rút lui về thành Hitaito .
Sau khi rút lui trước sự tấn công bất ngờ của quân Babylon , đoàn ngựa Menfuisu dừng chân lại nghỉ ngơi sau một hồi đánh nhau mệt mỏi , Minue liền đem tất cả lương thực , nước uống ra sẵn mang cho tất cả mọi người ,Minue đưa thức ăn cho nàng , Nguyệt Du ôn nhu mỉm cười cảm ơn lại , tất cả các binh sĩ cảm thấy choáng váng và ngỡ ngàng khi thấy nụ cười ôn nhu của nàng . Nàng vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn bất chợt nàng nhìn thấy Dải Ngân hà hiện lên với dáng vẻ một hình vòng cung rộng, rực rỡ với vẻ đẹp huyền ảo và đa dạng, kéo dài ngang bầu trời, nàng cảm thấy nhớ đến bầu trời đêm của thời gian trước khi xuyên không , Lúc đó muốn kiếm một Dải Ngân hà như vậy rất là khó bởi vì ở thành phố , ánh sáng của đèn điện , đèn neon đã che mất làm mờ nhạt đi một phần quang cảnh đó .
Khi Nguyệt Du đang còn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời bất chợt có tiếng người ngồi xuống , nàng liền quay lại thì thấy Menfuisu đã ngồi bên cạnh nàng , đưa nàng túi nước rồi hỏi nàng :
_ “ Chị ! Chị đang nhìn gì thế ? “
_ “ Chị đang nhìn lên bầu trời có Dải Ngân Hà ! “
_ “ Dải Ngân Hà em thấy hoài có gì thú vị đâu mà chị coi ? “
_ “ Em không thấy gì nhưng nhìn khung cảnh này chị nhớ đến câu chuyện ! “
_ “ Câu chuyện gì thế chị ? Kể cho em nghe với ? “
Menfuisu cảm thấy hào hứng liền hối thúc nàng kể chuyện , nàng ôn nhu mỉm cười rồi bắt đầu từ tốn kể chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ , Menfuisu lúc này đang chăm chú nghe nàng kể sau khi nàng kể xong hết câu chuyện thì Menfuisu tựa đầu vào vai nàng nói :
_ “ Chị biết không ? Em còn nhớ lúc em còn nhỏ , mỗi lần em không ngủ được , chị lúc nào cũng kể cho em nhiều câu chuyện để mà dỗ dành em ngủ ! Thời gian gần đây , chị cứ như là một con người khác vậy khiến em cảm thấy lo sợ , sợ rằng chị không phải là chị của em nữa ! Nhưng bây giờ xem ra chị vẫn không thay đổi chút nào cả ! Chị Asisu nè ! Em mong chị đừng lạnh lùng với em được không ? Ngoài chị là người thân duy nhất của em ra , em chẳng còn ai khác nữa đâu ! “
Nguyệt Du im lặng không nói gì , bởi vì nàng biết nàng vốn không phải là Asisu , nàng chỉ là một linh hồn ích kỷ muốn thay đổi cuộc sống cho chính mình nơi đây thôi , nàng cũng không mong muốn phải yêu và tơ tưởng ai ở đây nữa bởi vì nàng sợ , sẽ có một ngày khi mà nàng đã yêu người nào đó ở nơi đây nhưng bất chợt một ngày nào đó nàng tự nhiên quay về cuộc sống trước đây thì chính nàng sẽ đau khổ lắm , nàng không muốn bản thân mình giống như nhân vật trong truyện SE mà nàng đọc . Cả hai người cứ ngồi nhìn trầm lặng lên bầu trời hồi lâu bất chợt một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng cung kính hành lễ :
_ “ Nữ hoàng Asisu ! “
Nguyệt Du vội đứng dậy , ra hiệu đứng dậy rồi hỏi :
_ “ Ngươi đã tìm ra được tung tích của Carol chưa ? “
_ “ Tâu nữ hoàng , thần đã tìm thấy Carol trong doanh trại của thũ lĩnh Shudam , hơn nữa hoàng phi bị một tên thuộc hạ của hắn bắt đi làm vợ của hắn , hiện thời đang ở trong một lều trại
Menfuisu nghe nói đến Carol bị ép làm vợ liền tức sôi máu lên , hét lớn :
_ “ Thật là to gan ! Ngay cả hoàng phi Ai Cập mà hắn còn dám ép làm vợ xem ra tên này chán sống đến nơi rồi ! Minue đâu ? “
_ “ Có hạ thần ! “
_ “ Ngay lập tức kêu tất cả binh lính chuẩn bị đi ngay ! “
_ “ Nhưng thưa hoàng thượng …. ! “
_ “ Không nhưng nhị gì ngay lập tức đi ngay không được chậm trễ ! “
_ “ Menfuisu ! Em có biết sa mạc rộng mênh mông như vậy làm sao mà kiếm được chỗ Carol đang bị bắt không mà kiếm ? “ Nguyệt Du điềm tĩnh lạnh lùng mở miệng khiến cho Menfuisu chợt hiểu ra vấn đề mà gãi đầu bối rối thì nàng ra lệnh cho ảnh vệ của nàng :
_ “ Luis ! Ngay lập tức cưỡi ngựa dẫn đường chỉ nơi lều trại mà Carol nhốt cho em trai ta ngay lập tức ! “
_ “ Dạ thưa nữ hoàng ! “
Sau khi tất cả mọi người đều lên ngựa , Menfuisu tiến lại gần chỗ của nàng nói :
_ “ Chị Asisu ! Em cảm ơn chị ! “
_ “ Tất cả chuẩn bị lên đường ! “
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
_ “ Người đẹp tóc vàng ! Nàng hãy ngoan ngoãn nào ! Ta sẽ nhất định cưng chiều nàng hết sức ! “
Vừa nói , tên đạo tặc vừa lấy tay sờ soạng vuốt ve khuôn mặt và đùi nàng , Carol lê hoa đái vũ , cảm thấy trong lòng ghê tởm trước hành động của tên đạo tặc , nàng vừa lo lắng vừa cầu mong . Menfuisu ! Mau đến cứu em , chàng ở đâu mau đến cứu em với ! Bất chợt Carol nghe được một giọng nói quen thuộc :
_ “ Tên khốn kiếp kia , Thả nàng ra ! Ai cho phép ngươi đụng vào cơ thể nàng hả ? “
Dứt lời , một người mặc áo dạ hành liền rút kiếm đâm một phát vào ngực tên đạo tặc kia , tên đạo tặc kia chỉ ú ớ kịp vài câu rồi sau đó ngã gục xuống . Carol sợ hãi nhìn tên đạo tặc ngã gục xuống , lúc này ngươi mặc bộ áo dạ hành liền kéo khăn che mặt xuống và cởi dây trói cho nàng , khi thấy khuôn mặt của người đó , nàng mừng rỡlao vào trong lồng ngực của người đó rồi òa khóc lên :
_ “ Menfuisu ! Là chàng thật sao ? Em có đang nằm mơ không vậy ? “
Menfuisu thấy Carol run rẩy trong lòng liền an ủi dịu dàng nói :
_ “ Không phải là mơ đâu ! Hoàng phi của ta ! Chúng ta sắp trờ về Ai Cập rồi sẽ không còn ai chia cắt chúng ta nữa đâu ! “
Bất chợt Carol chợt nhớ ra liền hỏi Menfuisu :
_ “ Chàng có thấy chị Asisu không ? Hồi nãy em lạc chị ấy , em lo lắng quá không biết chị ấy có sao không ? “
_ “ Carol ! Nàng yên tâm đi ! Chị Asisu không sao hơn nữa chính nhờ chị ấy mà ta mới tìm được nàng đó ! “
Trong lúc Menfuisu cùng Carol mải mê ôm nhau thì bên ngoài đang diễn ra cảnh đánh nhau của hai bên Shudam cùng với lại lính Ai Cập ngay lúc đó cũng may đoàn người Unasu cùng với Ruka sau khi kiệt sức không bảo vệ được Carol liền quyết tâm tìm kiếm nàng thì đã hội ngộ cùng với binh lính của Menfuisu và tiếp viện cho họ , Trong khi đó ở một góc nào đó , Nguyệt Du đang ngồi ung dung thưởng thức chùm nho xanh còn các thuộc hạ thì đang bận rộn tay chân bảo vệ nàng khỏi đám ( TG : Sợ bà chị luôn ! ) . Cả hai bên đánh nhau tá lả âm binh thì có một người phụ nữ mặc bộ đồ đen chạy đến ra ngăn cản thủ lĩnh Shudam và nói rằng cô gái tóc vàng đó chính là ân nhân cứu mạng con trai của bà ta . Shudam liền bừng tỉnh và hối hận về việc mình làm với Carol liền rối rít xin lỗi và cuối cùng rút quân đi khỏi .
Nguyệt Du cảm thấy nhẹ nhõm cả người , liền vươn vai mà thầm nghĩ :
‘’’ Ai da ! Rốt cuộc vợ chồng ngươi cũng đoàn tụ rồi và thế là ta sẽ được về Ai Cập hưởng cuộc sống trạch nữ tiếp đây ! ‘’’
/47
|