Cũng giống như những buổi biểu diễn khác, trước khi buổi biểu diễn văn nghệ mừng SV mới vào trường được diễn ra, thông thường mọi người cũng sẽ giành ra vài ngày để tập luyện.
2h5’ chiều cùng ngày, Tư Đồ Nhược Thủy giống như một tinh linh, vừa đi vừa nhảy trên sâu khấu, lúc này nàng đang hát thử bài “Numb” bài mà nàng sẽ hát vào tối nay.
Sau khi hát xong, nàng liền đi vào một góc bên sân khấu, khuôn mặt lúc nào cũng nở ra nụ cười.
Đột nhiên vào lúc này, có một nam sinh đeo kính, tay cầm đóa hoa hồng, tiến lên sân khấu, đi về phía Tư Đồ Nhược Thủy.
- Thì ra là người theo đuổi Tư Đồ Nhược Thủy.
Thấy vậy, đám SV nhiều chuyện ở bên dưới liền mở miệng 8 với nhau.
- Tư…Tư Đồ Nhược Thủy, chào bạn.
Nam sinh kia đi đến trước người Tư Đồ Nhược Thủy, tay cầm hoa run lên, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, giọng nói run rẩy:
- Mình là Vương Địch, là SV khoa ....
- Chào bạn.
Mặc dù Tư Đồ Nhược Thủy không nhận ra Vương Địch, nhưng vẫn là rất hữu hảo mỉm cười
- Mình cũng là người tham gia trò LMHT, mình là người hâm mộ của cậu, mỗi trận thi đấu của cậu, mình đều xem cả.
Thấy được nụ cười ngọt ngào của Tư Đồ Nhược Thủy, trong lòng Vương Địch cũng bớt khẩn trương hơn, nói chuyện cũng trở nên lưu loát.
Lần này, Tư Đồ Nhược Thủy không có trả lời, mà là mỉm cười, chớp đôi mắt to.
- Cậu…Cậu không nên hiểu lầm, mình không phải muốn theo đuổi cậu, mình biết tối nay cậu tham gia diễn xuất, cho nên muốn tặng hoa cho cậu.
Dường như sợ Tư Đồ Hạo Thiên hiểu lầm, Vương Địch giải thích:
- Mình vốn là đợi sau khi cậu biểu diễn xong sẽ tặng cho cậu, nhưng sợ đến lúc đó mình không dám đi lên, cho nên bây giờ mới đến đây tặng cho cậu, hy vọng cậu đừng ghét mình.
- Cảm ơn.
Thấy bộ dạng khẩn trương của Vương Địch, Tư Đồ Nhược Thủy liền nhận lấy bó hoa hồng kia.
"Hô ~ hô ~ "
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy nhận lấy hoa, Vương Địch âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, muốn nói gì thêm với Tư Đồ Nhược Thủy.
Chẳng qua là.
Không đợi Vương Địch mở miệng, một giọng nói hài hước đã vang lên:
- Hắc, anh Lữ, lại có một cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía trước cửa, rõ ràng thấy được 5 tên nam sinh, bộ dạng xạo quần đi vào.
Lữ Văn.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lữ Văn.
Thân là bạn trai tin đồn của Tư Đồ Nhược Thủy, Lữ Văn có mái tóc ngắn, mày kiếm mắt sáng, vóc người khôi ngô, toàn thân toát ra khí tức dương cương, hợp với khí thế ngang ngược càng rỡ trên người này. Thuộc về đạng làm cho nữ sinh vừa sợ vừa yêu.
Rất nhanh, đám người Lữ Văn đã đi đến trước người Tư Đồ Nhược Thủy. Ánh mắt Lữ Văn tràn đầy miệt thị nhìn vào Vương Địch.
- Còn không mau cút đi.
Cùng lúc đó, một tên chó săn của Lữ Văn bước ra, vẻ mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào Vương Địch.
- Cậu…Các cậu muốn làm gì?
Thân thể Vương Địch có chút run run.
- Kêu mày cút thì mày cút, hỏi nhiều làm gì?
Thanh niên trừng mắt, hù dọa nói:
- Chẳng lẽ mày muốn bọn tao quăng mày ra sao?
- Triệu Kiếm Nhâm, cậu làm gì đó?
Tư Đồ Nhược Thủy không nhịn được, cau mày nói.
- Nhược Thủy mỹ nữ, tôi chỉ là để cho con cóc này biết rõ, không cần vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Vẻ mặt Triệu Kiếm Nhâm ti tiện, cười nói.
- Tôi…Tôi chỉ là người ngưỡng mộ Tư Đồ Nhược Thủy, tặng cho nàng một bó hóa…
Nghe được lời nói vũ nhục của Triệu Kiếm Nhâm, từ tôn nghiêm của nam nhân, Vương Địch đỏ bừng cả khuôn mặt, giải thích.
- Ít nói nhảm, cút mau.
Lữ Văn nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn Vương Địch, khí tức võ giả trên người toát ra, giọng nói không thể nghi ngờ.
Nghe được lời của Lữ Văn, cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Lữ Văn. 2 chân Vương Địch mềm nhũn, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Lữ Văn thấy thế, không hề nữa để ý tới, quay đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tư Đồ Nhược Thủy nói:
- Nhược Thủy, loại cùi bắp này thật sự không xứng với em.
Nói xong, Lữ Văn không đợi Tư Đồ Nhược Thủy trả lời, liền bước lên, nắm lấy đóa hoa hồng trong tay Tư Đồ Nhược Thủy rồi vứt đi.
Thấy vậy, Vương Địch giận đến nổi cả người run lên, cố gắng nói cái gì đó, kết quả chưa nói được gì đã bị 2 tên chó săn của Lữ Văn lôi ra.
- Lữ đại ca, không phải tôi đã nói với anh, không cho phép anh động thủ đánh người sao? Anh để cho bọn hắn dừng tay lại.
Tư Đồ Nhược Thủy thấy thế, lập tức nóng nảy, bởi vì lúc trước Lữ Văn nhiều lần ngăn trở, đánh những người tặng hoa hay biểu lộ với nàng. Làm nàng không nhịn được, đã gặp riêng rồi nói cho Lữ Văn. Lúc ấy Lữ Văn đã gật đầu đáp ứng, ai ngờ lúc này Lữ Văn lại lật lọng.
- Anh vốn cho rằng có những bài học kinh nghiệm trước, sau này nhưng con ruồi này không dám tới làm phiền em, ai biết lại đụng phải một con. Em yên tâm, bọn họ sẽ không đánh hắn, chỉ mang hắn rời khỏi đây mà thôi.
Lữ Văn cười, thấy Tư Đồ Nhược Thủy tựa hồ có chút tức giận, lại bổ sung:
- Nhược Thủy, chú Tư Đồ nói anh chiếu cố em ở trong trường, anh cũng không muốn làm cho chú ấy lo lắng.
- Sau này anh không cần lo chuyện của tôi.
Có lẽ là Lữ Văn đã làm quá đáng, Tư Đồ Nhược Thủy tức giận nói:
- Về phần ba ba của tôi, tôi sẽ đi nói với người.
- Được rồi Nhược Thủy, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng.
Lữ Văn nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, vẫn duy trì nụ cười nói:
- Em cứ tập luyện đi, anh không quấy rầy em nữa.
Thoại âm rơi xuống, Lữ Văn không để cho Tư Đồ Nhược Thủy có cơ hội đạp lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lữ Văn rời đi, Tư Đồ Nhược Thủy gấp đến độ xoay quanh, theo bản năng muốn nói cái gì nhưng đã thấy được ánh mắt của những sinh viên kia đang nhìn mình.
Trong đó, ánh mắt của các nữ sinh tỏ ra khinh thường, mà ánh mắt của nam sinh lại tỏ ra chán ghét.
- Tư Đồ Nhược Thủy, bạn trai của bạn thật sự bá đạo như vậy sao?
- Đúng rồi, chẳng qua chỉ là tặng hoa mà thôi, tại sao lại vũ nhục người khác như vậy?
- Nếu bạn biết bạn trai của mình bá đạo như vậy, còn nhận hoa của cậu ta làm gì?
Sau đó, đợi Lữ Văn rời khỏi, mấy nữ sinh không nhịn được mà mở miệng công kích Tư Đồ Nhược Thủy.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, gấp đến độ há mồm giải thích, kết quả mọi người ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội giải thích.
- Hắn không phải là bạn trai của mình.
Đợi mọi người chỉ trích xong, Tư Đồ Nhược Thủy gấp đến độ sắp khóc, tràn đầy ủy khuất mà nói :
- Vừa rồi chẳng qua mình không muốn làm khó Vương Địch nên mới nhận hoa, không nghĩ tới hắn lại thấy được, mình cũng không muốn như vậy….
- Đã vậy tại sao lúc nãy cậu không nói thẳng ra?
- Đúng rồi, cậu nghĩ rằng bọn mình sẽ tin cậu sao?
Đối mặt với lời giải thích của Tư Đồ Nhược Thủy, một số người liền mở miệng phản bác, giọng nói vô cùng bất thiện.
- Mình…
Tư Đồ Nhược Thủy nổi giận, mở miệng nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
- Không phản bác được sao?
- Hắc, ỷ vào mình có bộ dạng sexy, rồi cùng bạn trai chà đạp lòng tự ái của những nam sinh khác, cô cũng quá ác độc rồi đó?
- Không sai, quả thật là lòng dạ rắn rết.
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy không có lời nào để nói, tất cả mọi người đều cho rằng Tư Đồ Nhược Thủy nói láo, trong lúc nhất thời, các loại công kích liền hiện ra.
Nghe được những lời nói ác độc của mọi người, nhìn bộ dạng khinh thường của mọi người, Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy ủy khuất mà ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn mi.
Dưới ánh đèn.
Khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ bất lực cùng ủy khuất.
2h5’ chiều cùng ngày, Tư Đồ Nhược Thủy giống như một tinh linh, vừa đi vừa nhảy trên sâu khấu, lúc này nàng đang hát thử bài “Numb” bài mà nàng sẽ hát vào tối nay.
Sau khi hát xong, nàng liền đi vào một góc bên sân khấu, khuôn mặt lúc nào cũng nở ra nụ cười.
Đột nhiên vào lúc này, có một nam sinh đeo kính, tay cầm đóa hoa hồng, tiến lên sân khấu, đi về phía Tư Đồ Nhược Thủy.
- Thì ra là người theo đuổi Tư Đồ Nhược Thủy.
Thấy vậy, đám SV nhiều chuyện ở bên dưới liền mở miệng 8 với nhau.
- Tư…Tư Đồ Nhược Thủy, chào bạn.
Nam sinh kia đi đến trước người Tư Đồ Nhược Thủy, tay cầm hoa run lên, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, giọng nói run rẩy:
- Mình là Vương Địch, là SV khoa ....
- Chào bạn.
Mặc dù Tư Đồ Nhược Thủy không nhận ra Vương Địch, nhưng vẫn là rất hữu hảo mỉm cười
- Mình cũng là người tham gia trò LMHT, mình là người hâm mộ của cậu, mỗi trận thi đấu của cậu, mình đều xem cả.
Thấy được nụ cười ngọt ngào của Tư Đồ Nhược Thủy, trong lòng Vương Địch cũng bớt khẩn trương hơn, nói chuyện cũng trở nên lưu loát.
Lần này, Tư Đồ Nhược Thủy không có trả lời, mà là mỉm cười, chớp đôi mắt to.
- Cậu…Cậu không nên hiểu lầm, mình không phải muốn theo đuổi cậu, mình biết tối nay cậu tham gia diễn xuất, cho nên muốn tặng hoa cho cậu.
Dường như sợ Tư Đồ Hạo Thiên hiểu lầm, Vương Địch giải thích:
- Mình vốn là đợi sau khi cậu biểu diễn xong sẽ tặng cho cậu, nhưng sợ đến lúc đó mình không dám đi lên, cho nên bây giờ mới đến đây tặng cho cậu, hy vọng cậu đừng ghét mình.
- Cảm ơn.
Thấy bộ dạng khẩn trương của Vương Địch, Tư Đồ Nhược Thủy liền nhận lấy bó hoa hồng kia.
"Hô ~ hô ~ "
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy nhận lấy hoa, Vương Địch âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, muốn nói gì thêm với Tư Đồ Nhược Thủy.
Chẳng qua là.
Không đợi Vương Địch mở miệng, một giọng nói hài hước đã vang lên:
- Hắc, anh Lữ, lại có một cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía trước cửa, rõ ràng thấy được 5 tên nam sinh, bộ dạng xạo quần đi vào.
Lữ Văn.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lữ Văn.
Thân là bạn trai tin đồn của Tư Đồ Nhược Thủy, Lữ Văn có mái tóc ngắn, mày kiếm mắt sáng, vóc người khôi ngô, toàn thân toát ra khí tức dương cương, hợp với khí thế ngang ngược càng rỡ trên người này. Thuộc về đạng làm cho nữ sinh vừa sợ vừa yêu.
Rất nhanh, đám người Lữ Văn đã đi đến trước người Tư Đồ Nhược Thủy. Ánh mắt Lữ Văn tràn đầy miệt thị nhìn vào Vương Địch.
- Còn không mau cút đi.
Cùng lúc đó, một tên chó săn của Lữ Văn bước ra, vẻ mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào Vương Địch.
- Cậu…Các cậu muốn làm gì?
Thân thể Vương Địch có chút run run.
- Kêu mày cút thì mày cút, hỏi nhiều làm gì?
Thanh niên trừng mắt, hù dọa nói:
- Chẳng lẽ mày muốn bọn tao quăng mày ra sao?
- Triệu Kiếm Nhâm, cậu làm gì đó?
Tư Đồ Nhược Thủy không nhịn được, cau mày nói.
- Nhược Thủy mỹ nữ, tôi chỉ là để cho con cóc này biết rõ, không cần vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Vẻ mặt Triệu Kiếm Nhâm ti tiện, cười nói.
- Tôi…Tôi chỉ là người ngưỡng mộ Tư Đồ Nhược Thủy, tặng cho nàng một bó hóa…
Nghe được lời nói vũ nhục của Triệu Kiếm Nhâm, từ tôn nghiêm của nam nhân, Vương Địch đỏ bừng cả khuôn mặt, giải thích.
- Ít nói nhảm, cút mau.
Lữ Văn nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn Vương Địch, khí tức võ giả trên người toát ra, giọng nói không thể nghi ngờ.
Nghe được lời của Lữ Văn, cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Lữ Văn. 2 chân Vương Địch mềm nhũn, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Lữ Văn thấy thế, không hề nữa để ý tới, quay đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tư Đồ Nhược Thủy nói:
- Nhược Thủy, loại cùi bắp này thật sự không xứng với em.
Nói xong, Lữ Văn không đợi Tư Đồ Nhược Thủy trả lời, liền bước lên, nắm lấy đóa hoa hồng trong tay Tư Đồ Nhược Thủy rồi vứt đi.
Thấy vậy, Vương Địch giận đến nổi cả người run lên, cố gắng nói cái gì đó, kết quả chưa nói được gì đã bị 2 tên chó săn của Lữ Văn lôi ra.
- Lữ đại ca, không phải tôi đã nói với anh, không cho phép anh động thủ đánh người sao? Anh để cho bọn hắn dừng tay lại.
Tư Đồ Nhược Thủy thấy thế, lập tức nóng nảy, bởi vì lúc trước Lữ Văn nhiều lần ngăn trở, đánh những người tặng hoa hay biểu lộ với nàng. Làm nàng không nhịn được, đã gặp riêng rồi nói cho Lữ Văn. Lúc ấy Lữ Văn đã gật đầu đáp ứng, ai ngờ lúc này Lữ Văn lại lật lọng.
- Anh vốn cho rằng có những bài học kinh nghiệm trước, sau này nhưng con ruồi này không dám tới làm phiền em, ai biết lại đụng phải một con. Em yên tâm, bọn họ sẽ không đánh hắn, chỉ mang hắn rời khỏi đây mà thôi.
Lữ Văn cười, thấy Tư Đồ Nhược Thủy tựa hồ có chút tức giận, lại bổ sung:
- Nhược Thủy, chú Tư Đồ nói anh chiếu cố em ở trong trường, anh cũng không muốn làm cho chú ấy lo lắng.
- Sau này anh không cần lo chuyện của tôi.
Có lẽ là Lữ Văn đã làm quá đáng, Tư Đồ Nhược Thủy tức giận nói:
- Về phần ba ba của tôi, tôi sẽ đi nói với người.
- Được rồi Nhược Thủy, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng.
Lữ Văn nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, vẫn duy trì nụ cười nói:
- Em cứ tập luyện đi, anh không quấy rầy em nữa.
Thoại âm rơi xuống, Lữ Văn không để cho Tư Đồ Nhược Thủy có cơ hội đạp lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lữ Văn rời đi, Tư Đồ Nhược Thủy gấp đến độ xoay quanh, theo bản năng muốn nói cái gì nhưng đã thấy được ánh mắt của những sinh viên kia đang nhìn mình.
Trong đó, ánh mắt của các nữ sinh tỏ ra khinh thường, mà ánh mắt của nam sinh lại tỏ ra chán ghét.
- Tư Đồ Nhược Thủy, bạn trai của bạn thật sự bá đạo như vậy sao?
- Đúng rồi, chẳng qua chỉ là tặng hoa mà thôi, tại sao lại vũ nhục người khác như vậy?
- Nếu bạn biết bạn trai của mình bá đạo như vậy, còn nhận hoa của cậu ta làm gì?
Sau đó, đợi Lữ Văn rời khỏi, mấy nữ sinh không nhịn được mà mở miệng công kích Tư Đồ Nhược Thủy.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, gấp đến độ há mồm giải thích, kết quả mọi người ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội giải thích.
- Hắn không phải là bạn trai của mình.
Đợi mọi người chỉ trích xong, Tư Đồ Nhược Thủy gấp đến độ sắp khóc, tràn đầy ủy khuất mà nói :
- Vừa rồi chẳng qua mình không muốn làm khó Vương Địch nên mới nhận hoa, không nghĩ tới hắn lại thấy được, mình cũng không muốn như vậy….
- Đã vậy tại sao lúc nãy cậu không nói thẳng ra?
- Đúng rồi, cậu nghĩ rằng bọn mình sẽ tin cậu sao?
Đối mặt với lời giải thích của Tư Đồ Nhược Thủy, một số người liền mở miệng phản bác, giọng nói vô cùng bất thiện.
- Mình…
Tư Đồ Nhược Thủy nổi giận, mở miệng nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
- Không phản bác được sao?
- Hắc, ỷ vào mình có bộ dạng sexy, rồi cùng bạn trai chà đạp lòng tự ái của những nam sinh khác, cô cũng quá ác độc rồi đó?
- Không sai, quả thật là lòng dạ rắn rết.
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy không có lời nào để nói, tất cả mọi người đều cho rằng Tư Đồ Nhược Thủy nói láo, trong lúc nhất thời, các loại công kích liền hiện ra.
Nghe được những lời nói ác độc của mọi người, nhìn bộ dạng khinh thường của mọi người, Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy ủy khuất mà ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn mi.
Dưới ánh đèn.
Khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ bất lực cùng ủy khuất.
/172
|