Diệp Phàm rời đi, không khí trong phòng thẩm vấn vốn đang bị áp lực bỗng biến mất, trong nháy mắt liền trở nên thư thái hơn nhiều.
- Trương... Trương đội trưởng!
Sau đó một tên hình cảnh liền chạy tới trước người Trương Lập, đưa tay đỡ Trương Lập dậy.
Cùng lúc đó, mọi người đều nhìn sang Trương Lập.
Nương theo ánh đèn có thể thấy được cổ tay của Trương Lập cong lên, khóe miệng còn chảy máu.
Không biết là bởi vì bị thương quá nặng, hay là bởi vì bị một màn lúc nãy của Diệp Phàm hù dọa, khuôn mặt của Trương Lập trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
- Trương đội trưởng, anh không sao chứ?
Mắt thấy Trương Lập được đỡ dậy, Lý Bân bước nhanh tới, cũng không có nói chuyện của Diệp Phàm mà là hỏi thương thế của Trương Lập.
- 5 người các cậu lập tức đi theo hắn, không để hắn chạy thoát.
Nghe được Lý Bân hỏi thăm thì Trương Lập cũng không có trả lời mà liền phân phó cho 5 tên thuộc hạ, sau đón hìn Lý Bân rồi nói:
- Lý sở trưởng, chuyện này ông cũng đã nhìn thấy rồi, ông hãy giúp tôi bấm số của Lưu cục trưởng, tôi muốn nói chuyện với Lưu cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của Trương Lập, 5 tên hình cảnh vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ ăn ý nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.
- Mẹ kiếp, tôi kêu các cậu đi theo hắn, không kêu các cậu bắt hắn, các cậu sợ cái con trym gì?
Trương Lập thấy thế, tức giận đến thiếu chút nữa là hôn mê.
“Ọe”
Dưới cơn nóng giận, Trương Lập liền há mồm phun ra một ngụm máu.
- Trương đội trưởng, anh không nên kích động, chúng tôi đi.
5 tên hình cảnh thấy vậy liền đuổi theo Diệp Phàm, mà Lý Bân thì gọi điện thoại cho Lưu cục trưởng.
- Để cho tôi.
Mặc dù nôn một búng máu nhưng Trương Lập vẫn muốn báo cáo tình hình cho Lưu Bảo Quân, dù sao nhiệm vụ lần này cũng là do Lưu Bảo Quân giao cho hắn, hiện giờ hắn đã không hoàn thành rồi, nếu như hắn không tự mình báo lại thì ngày sau hắn sẽ bị Lưu Bảo Quân vứt bỏ.
Lý Bân nghe vậy thì đưa điện thoại cho Trương Lập.
Trương Lập cầm lấy điện thoại, đợi điện thoại được chuyển liền tỏ ra suy yếu nói:
- Lưu cục trưởng, là tôi.
- Trương Lập?
Đối với Lưu Bảo Quân mà nói, Trương Lập có thể nói là tâm phúc của hắn, mặc dù giọng nói Trương Lập có chút quái dị như hắn vẫn nghe ra, lập tức hỏi:
- Cậu làm sao thế?
- Lưu cục trưởng, Trương Lập vô năng, không có làm tốt chuyện mà ngài phân phó.
Đầu tiên Trương Lập liền tỏ ra thông minh mà tự mình kiểm điểm, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đặt câu hỏi, chủ động giải thích:
- Tôi bị tên thanh niên kia đả thương, ngoài ra vừa rồi hắn còn cướp súng, thiếu chút nữa là bắn chết chúng tôi.
- Cái... Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Lưu Bảo Quân vốn là ngồi trên ghế salon bồi vợ mình coi tivi, nghe được Trương Lập nói thế thì liền trực tiếp đứng lên.
- Lưu cục trưởng, tên kia có thân thủ vô cùng lợi hại, tôi hoài nghi hắn xuất thân từ môn phái võ học, gia tộc, hoặc là đến từ các tổ chức ngầm.
Trương Lập tiếp tục nói:
- Tôi đề nghị lập tức xin chỉ thị mặt trên điều động đặc công đến, tốt nhất là có thể điều bộ đội đặc chủng, người này thật sự quá nguy hiểm.
Lần này, Lưu Bảo Quân không nói gì, mà là chạy thẳng vào thư phòng.
Thân là phó cục trưởng phân cục Hồng Khẩu, Lưu Bảo Quân cũng biết bởi vì chuyện 5 năm trước, mà những thế gia, môn phái võ học, thậm chí là những tổ chức ngầm sau sự việc năm đó liền mọc lên rất nhiều.
Mà những người đến từ những thế gia, môn phái võ học… thường thường có thân thủ không tầm thường, điều này đã mang đến tại họa ngầm cho xã hội, làm cho áp lực mà cảnh sát tăng gấp bội.
Vì thế, mặt trên liền thành lập một tổ chức “Viêm Hoàng” để đối phó với những đám người kia.
Không biết là sợ hãi tổ chức “ Viêm Hoàng” này hay là những đám người người kia giao tập rất ít với người bình thường, trong 3 năm nay bọn chúng đã thu liễm rất nhiều, rất ít gây ra chuyện gì gây hại đến xã hội.
Lưu Bảo Quân nằm mơ cũng không ngờ trong khu mình quản lý lại có một người như thế.
- Trương Lập, cậu cùng thủ hạ của mình không nên hành động gì với mục tiêu.
Đi tới thư phòng, Lưu Bảo Quân liền hạ lệnh.
Nói xong hắn liền cúp máy rồi gọi điện cho nhân vật số 1 của cảnh sát Hàng hồ là Đổng Kiến Quân.
Cách đồn công an Xuân Giang khoảng 10km, có một chiếc Audo có biển số xe cảnh sát Hàng hồ, thân là nhân vật số 1 của cục cảnh sát Hàng hồ, Đổng Kiến Quân vừa hút thuốc vừa trò chuyện với một nam nhân trung niên bên cạnh.
Đổng Kiến Quân hói đầu, vóc dáng có chút mập mạp, bụng giống như là mang thai, mà vóc người của nam nhân trung niên kia thì thon dài, nhìn như đơn bạc nhưng thân thể lại tràn đầy tính bạo tạc.
- Lão Đổng, sau này có rảnh thì phải rèn luyện nhiều vào, nếu không sau này có trèo lên cao cũng vô dụng thôi.
Đưa mắt nhìn Đổng Kiến Quân cầm lấy gạt tàn thuốc có chút bất tiện thì nam nhân trung niên kia cười khổ, rồi đem gạt tàn thuốc cho Đổng Kiến Quân.
Hắn chính là chiến hữu của Đổng Kiến Quân, đi ngang qua Hàng hồ nên gọi điện cho Đổng Kiến Quân, sau đó 2 người đi ăn cơm, uống trà nói chuyện phiếm, cho đến bây giờ mới tan tiệc.
Haizz.
Đổng Kiến Quân thở dài, muốn nói cái gì, đột nhiên thấy điện thoại trong túi áo rung lên liền nói một tiếng xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Lưu Bảo Quân.
Phát hiện này để cho Đổng Kiến Quân có chút nghi ngờ nhưng mà hắn cũng không có tránh mặt nam nhân trung niên này mà trực tiếp nghe máy.
- Thật xin lỗi Đổng cục trưởng, trễ như thế này rồi mà còn quấy rầy ngài.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Lưu Bảo Quân vang lên:
- Tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo với ngài.
Hả?
Nghe vậy Đổng Kiến Quân liền cảm thấy ngạc nhiên.
- Ông nói đi.
- Đổng cục trưởng, là như vậy….
Lưu Bảo Quân liền đem mọi chuyện kể ra.
- Để cho người của ông không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi lệnh.
Nghe Lưu Bảo Quân báo lại, sắc mặt Đổng Kiến Quân liền thay đổi liên tục, quyết đoán ra lệnh, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đáp lời, liền cúp điện thoại.
- Lão Đổng, có chuyện gì thế?
Mắt thấy sắc mặt của Đổng Kiến Quân thay đổi thì nam nhân trung niên bên cạnh hỏi.
- Hàng Hồ xuất hiện nhân sĩ giang hồ, người nọ chẳng những đánh một người bình thường trở nên tàn phế, hơn nữa hắn còn đả thương thủ hạ của tôi, lấy đi súng của thủ hạ tôi.
Lấy thân phận cùng tính đặc thù của nghề nghiệp, loại chuyện này càng giữ bí mật càng tốt, đừng nói là chiến hữu cho dù là người thân cũng không thể nói, nhưng hắn biết mặc dù người chiến hữu này của hắn đã rút khỏi tổ chức “ Viêm Hoàng” nhưng mà tổ chức “ Viêm Hoàng” cũng được thành lập để nhắm vào những nhân sĩ giang hồ này.
Cho nên, hắn không có giấu diếm mà nói ra để nam nhân trung niên này ra tay.
Dù sao, đối với đặc công, đặc biệt là chiến sĩ thì nam nhân trung niên này thích hợp để đối phó với những nhân sĩ giang hồ hơn, đồng thời đây cũng là trách nhiệm của nam nhân trung niên này.
- Oh?
Nghe được Đổng Kiến Quân nói thế thì con ngươi của nam nhân trung niên lớn hơn, khí tức trên người biến đổi, giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ:
- Tên nhân sĩ giang hồ đó ở đâu?
- Hắn vừa rời khỏi đồn công an Xuân Đường.
Đang nói chuyện, Đổng Kiến Quân nhìn thoáng qua cửa xe:
- Cách đây không xa.
- Hiện tại đi qua thì còn có thể bắt được hắn.
Chu Cương lập tức làm ra quyết định.
- Mở còi xe cảnh sát lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đồn công an Xuân Đường.
Đổng Kiến Quân nói với tài xé, rồi hỏi Chu Cương:
- Cần giúp đỡ không?
- Không cần.
Chu Cương lắc đầu:
- Nếu tôi không đối phó được với tên kia thì người của ông cũng vô ích.
- Trương... Trương đội trưởng!
Sau đó một tên hình cảnh liền chạy tới trước người Trương Lập, đưa tay đỡ Trương Lập dậy.
Cùng lúc đó, mọi người đều nhìn sang Trương Lập.
Nương theo ánh đèn có thể thấy được cổ tay của Trương Lập cong lên, khóe miệng còn chảy máu.
Không biết là bởi vì bị thương quá nặng, hay là bởi vì bị một màn lúc nãy của Diệp Phàm hù dọa, khuôn mặt của Trương Lập trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
- Trương đội trưởng, anh không sao chứ?
Mắt thấy Trương Lập được đỡ dậy, Lý Bân bước nhanh tới, cũng không có nói chuyện của Diệp Phàm mà là hỏi thương thế của Trương Lập.
- 5 người các cậu lập tức đi theo hắn, không để hắn chạy thoát.
Nghe được Lý Bân hỏi thăm thì Trương Lập cũng không có trả lời mà liền phân phó cho 5 tên thuộc hạ, sau đón hìn Lý Bân rồi nói:
- Lý sở trưởng, chuyện này ông cũng đã nhìn thấy rồi, ông hãy giúp tôi bấm số của Lưu cục trưởng, tôi muốn nói chuyện với Lưu cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của Trương Lập, 5 tên hình cảnh vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ ăn ý nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.
- Mẹ kiếp, tôi kêu các cậu đi theo hắn, không kêu các cậu bắt hắn, các cậu sợ cái con trym gì?
Trương Lập thấy thế, tức giận đến thiếu chút nữa là hôn mê.
“Ọe”
Dưới cơn nóng giận, Trương Lập liền há mồm phun ra một ngụm máu.
- Trương đội trưởng, anh không nên kích động, chúng tôi đi.
5 tên hình cảnh thấy vậy liền đuổi theo Diệp Phàm, mà Lý Bân thì gọi điện thoại cho Lưu cục trưởng.
- Để cho tôi.
Mặc dù nôn một búng máu nhưng Trương Lập vẫn muốn báo cáo tình hình cho Lưu Bảo Quân, dù sao nhiệm vụ lần này cũng là do Lưu Bảo Quân giao cho hắn, hiện giờ hắn đã không hoàn thành rồi, nếu như hắn không tự mình báo lại thì ngày sau hắn sẽ bị Lưu Bảo Quân vứt bỏ.
Lý Bân nghe vậy thì đưa điện thoại cho Trương Lập.
Trương Lập cầm lấy điện thoại, đợi điện thoại được chuyển liền tỏ ra suy yếu nói:
- Lưu cục trưởng, là tôi.
- Trương Lập?
Đối với Lưu Bảo Quân mà nói, Trương Lập có thể nói là tâm phúc của hắn, mặc dù giọng nói Trương Lập có chút quái dị như hắn vẫn nghe ra, lập tức hỏi:
- Cậu làm sao thế?
- Lưu cục trưởng, Trương Lập vô năng, không có làm tốt chuyện mà ngài phân phó.
Đầu tiên Trương Lập liền tỏ ra thông minh mà tự mình kiểm điểm, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đặt câu hỏi, chủ động giải thích:
- Tôi bị tên thanh niên kia đả thương, ngoài ra vừa rồi hắn còn cướp súng, thiếu chút nữa là bắn chết chúng tôi.
- Cái... Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Lưu Bảo Quân vốn là ngồi trên ghế salon bồi vợ mình coi tivi, nghe được Trương Lập nói thế thì liền trực tiếp đứng lên.
- Lưu cục trưởng, tên kia có thân thủ vô cùng lợi hại, tôi hoài nghi hắn xuất thân từ môn phái võ học, gia tộc, hoặc là đến từ các tổ chức ngầm.
Trương Lập tiếp tục nói:
- Tôi đề nghị lập tức xin chỉ thị mặt trên điều động đặc công đến, tốt nhất là có thể điều bộ đội đặc chủng, người này thật sự quá nguy hiểm.
Lần này, Lưu Bảo Quân không nói gì, mà là chạy thẳng vào thư phòng.
Thân là phó cục trưởng phân cục Hồng Khẩu, Lưu Bảo Quân cũng biết bởi vì chuyện 5 năm trước, mà những thế gia, môn phái võ học, thậm chí là những tổ chức ngầm sau sự việc năm đó liền mọc lên rất nhiều.
Mà những người đến từ những thế gia, môn phái võ học… thường thường có thân thủ không tầm thường, điều này đã mang đến tại họa ngầm cho xã hội, làm cho áp lực mà cảnh sát tăng gấp bội.
Vì thế, mặt trên liền thành lập một tổ chức “Viêm Hoàng” để đối phó với những đám người kia.
Không biết là sợ hãi tổ chức “ Viêm Hoàng” này hay là những đám người người kia giao tập rất ít với người bình thường, trong 3 năm nay bọn chúng đã thu liễm rất nhiều, rất ít gây ra chuyện gì gây hại đến xã hội.
Lưu Bảo Quân nằm mơ cũng không ngờ trong khu mình quản lý lại có một người như thế.
- Trương Lập, cậu cùng thủ hạ của mình không nên hành động gì với mục tiêu.
Đi tới thư phòng, Lưu Bảo Quân liền hạ lệnh.
Nói xong hắn liền cúp máy rồi gọi điện cho nhân vật số 1 của cảnh sát Hàng hồ là Đổng Kiến Quân.
Cách đồn công an Xuân Giang khoảng 10km, có một chiếc Audo có biển số xe cảnh sát Hàng hồ, thân là nhân vật số 1 của cục cảnh sát Hàng hồ, Đổng Kiến Quân vừa hút thuốc vừa trò chuyện với một nam nhân trung niên bên cạnh.
Đổng Kiến Quân hói đầu, vóc dáng có chút mập mạp, bụng giống như là mang thai, mà vóc người của nam nhân trung niên kia thì thon dài, nhìn như đơn bạc nhưng thân thể lại tràn đầy tính bạo tạc.
- Lão Đổng, sau này có rảnh thì phải rèn luyện nhiều vào, nếu không sau này có trèo lên cao cũng vô dụng thôi.
Đưa mắt nhìn Đổng Kiến Quân cầm lấy gạt tàn thuốc có chút bất tiện thì nam nhân trung niên kia cười khổ, rồi đem gạt tàn thuốc cho Đổng Kiến Quân.
Hắn chính là chiến hữu của Đổng Kiến Quân, đi ngang qua Hàng hồ nên gọi điện cho Đổng Kiến Quân, sau đó 2 người đi ăn cơm, uống trà nói chuyện phiếm, cho đến bây giờ mới tan tiệc.
Haizz.
Đổng Kiến Quân thở dài, muốn nói cái gì, đột nhiên thấy điện thoại trong túi áo rung lên liền nói một tiếng xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Lưu Bảo Quân.
Phát hiện này để cho Đổng Kiến Quân có chút nghi ngờ nhưng mà hắn cũng không có tránh mặt nam nhân trung niên này mà trực tiếp nghe máy.
- Thật xin lỗi Đổng cục trưởng, trễ như thế này rồi mà còn quấy rầy ngài.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Lưu Bảo Quân vang lên:
- Tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo với ngài.
Hả?
Nghe vậy Đổng Kiến Quân liền cảm thấy ngạc nhiên.
- Ông nói đi.
- Đổng cục trưởng, là như vậy….
Lưu Bảo Quân liền đem mọi chuyện kể ra.
- Để cho người của ông không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi lệnh.
Nghe Lưu Bảo Quân báo lại, sắc mặt Đổng Kiến Quân liền thay đổi liên tục, quyết đoán ra lệnh, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đáp lời, liền cúp điện thoại.
- Lão Đổng, có chuyện gì thế?
Mắt thấy sắc mặt của Đổng Kiến Quân thay đổi thì nam nhân trung niên bên cạnh hỏi.
- Hàng Hồ xuất hiện nhân sĩ giang hồ, người nọ chẳng những đánh một người bình thường trở nên tàn phế, hơn nữa hắn còn đả thương thủ hạ của tôi, lấy đi súng của thủ hạ tôi.
Lấy thân phận cùng tính đặc thù của nghề nghiệp, loại chuyện này càng giữ bí mật càng tốt, đừng nói là chiến hữu cho dù là người thân cũng không thể nói, nhưng hắn biết mặc dù người chiến hữu này của hắn đã rút khỏi tổ chức “ Viêm Hoàng” nhưng mà tổ chức “ Viêm Hoàng” cũng được thành lập để nhắm vào những nhân sĩ giang hồ này.
Cho nên, hắn không có giấu diếm mà nói ra để nam nhân trung niên này ra tay.
Dù sao, đối với đặc công, đặc biệt là chiến sĩ thì nam nhân trung niên này thích hợp để đối phó với những nhân sĩ giang hồ hơn, đồng thời đây cũng là trách nhiệm của nam nhân trung niên này.
- Oh?
Nghe được Đổng Kiến Quân nói thế thì con ngươi của nam nhân trung niên lớn hơn, khí tức trên người biến đổi, giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ:
- Tên nhân sĩ giang hồ đó ở đâu?
- Hắn vừa rời khỏi đồn công an Xuân Đường.
Đang nói chuyện, Đổng Kiến Quân nhìn thoáng qua cửa xe:
- Cách đây không xa.
- Hiện tại đi qua thì còn có thể bắt được hắn.
Chu Cương lập tức làm ra quyết định.
- Mở còi xe cảnh sát lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đồn công an Xuân Đường.
Đổng Kiến Quân nói với tài xé, rồi hỏi Chu Cương:
- Cần giúp đỡ không?
- Không cần.
Chu Cương lắc đầu:
- Nếu tôi không đối phó được với tên kia thì người của ông cũng vô ích.
/172
|