Cao ốc Dương Quang.
Đây là một trong những cao ốc lớn nhất nằm giữa trung tâm Hàng Hồ, diện tích chừng 4000m vuông, dựa theo giá phòng ở Hàng Hồ thì nó có giá khoảng 2 tỷ, là sản nghiệp của Tô gia cũng là công ty mẹ của Tô gia.
Ngoài tổng bộ là tập đoàn Lục Hồ ra những việc xử lý của tập đoàn ở Giang Nam đều được đặt ở cao ốc Dương Quang này.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm lái chiếc Mercedes-Benz s700 chở theo Tô Vũ Hinh đi đến bãi đậu xe của cao ốc Dương Quang.
Xe hơi dừng lại, Tô Vũ Hinh khẽ nhìn thoáng qua Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm không tỏ ra chút khẩn trương, ngược lại lại giống như một quan viên lúc nào cũng nhìn trái ngó phải, cảm thấy hết sức mới mẻ với mọi thứ.
Phát hiện này làm cho Tô Vũ Hinh yên lòng, nàng không phải lo lắng Diệp Phàm sẽ cảm thấy khẩn trương khi đến đây mà là lo lắng Diệp Phàm không thích ứng thân phận trợ thủ này.
- Đi thôi, xuống xe.
Tô Vũ Hinh nói xong liền chủ động đẩy cửa rồi bước xuống xe.
So với ngày hôm qua cùng Diệp Phàm đi dạo phố, hôm nay Tô Vũ Hinh mặc một bộ trang phục nghề nghiệp màu đen (Ốp Phít Lay Đi), tóc được cột lại lộ ra chiếc cổ trắng nõn, toàn thân lãnh diễn, toát ra hơi thở cao quý.
Nhất là khi xuống xe, nàng liền khôi phục lại bộ dạng băng sương như trước.
So ra mà nói thì Diệp Phàm mặc một chiếc áo sơ mi, quần tây cùng giày da mà Tô Vũ Hinh mua cho hắn.
“Bá”
Bãi đậu xe có không ít người, bọn họ thấy được xe của Tô Vũ Hinh liền nhìn sang.
Đâu tiên là bọn họ nhìn vào Tô Vũ Hinh, sau đó không hẹn mà cùng nhìn vào Diệp Phàm, người này là ai?
Không có đáp án.
Cũng không có ai dám đi lên chào hỏi Tô Vũ Hinh, những người này liền thu ánh mắt lại, sau đó đi nhanh về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh, lúc này tại chỗ tiếp khách có một nhóm MM đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Nè, hôm nay họ sao vậy? Làm gì mà vội vã thế?
Rất nhanh, một MM phát hiện được điều khác thường, không nhịn được hỏi.
Trong nửa năm qua, Tô Vũ Hinh đi khắp nơi để trị bệnh, căn bản là không có đến công ty nên các nhân viên trong công ty có chút lười nhác, chứ không phải cẩn trọng như lúc Tô Vũ Hinh vẫn còn ở công ty.
- Không... Không phải là Tô tổng trở lại sao?
Lại một vị MM khác mở miệng.
“Cộp, cộp”
MM này vừa nói xong, Tô Vũ Hinh đã đi vào đại sảnh.
- Tô... Tô tổng!
Mắt thấy Tô Vũ Hinh xuất hiện, những vị MM kia giống như là chuột thấy mèo, một đám bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Hiển nhiên các nàng lo lắng bộ dạng lười nhác lúc nãy đã rơi vào trong mắt của Tô Vũ Hinh.
Mà các nàng cũng hiểu rõ của Tô Vũ Hinh, nếu bị Tô Vũ Hinh nhìn thấy thì chỉ sợ rằng các nàng sẽ phải cuốn gói rời đi.
Đây là kết quả mà các nàng không muốn.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm không khỏi cảm thán uy vọng của Tô Vũ Hinh ở công ty này cực cao, nhưng trong lòng cũng hiểu được, vô luận Tô Vũ Hinh biểu hiện cường thế như thế nào thì sâu trong tận xương nàng vẫn là một nữ nhân thiện lương.
Để cho các vị MM kia yên lòng chính là Tô Vũ Hinh cũng không có trách cứ các nàng mà là đi vào một thang máy chuyên dùng.
Diệp Phàm vừa đi vừa quan sát, cuối cùng cùng Tô Vũ Hinh đi vào thang máy.
Hả?
Trong đại sảnh, tất cả mọi người thấy Diệp Phàm đi vào thang máy chỉ dùng riêng cho Tô Vũ Hinh thì liền cả kinh trợn mắt hốc mồm!
Người nam nhân kia là ai?
Sau đó, bọn họ đều thầm hỏi ở trong lòng.
Trong thang máy, Diệp Phàm cũng không biết một màn vừa rồi, mà hắn tỏ ra hứng thú đánh giá Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, có gì sao ?
Bị Diệp Phàm ngó chằm chằm, chẳng biết tại sao Tô Vũ Hinh lại có chút khẩn trương, nàng giống như là có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Phàm.
- Tôi nghe nói mọi người ở trong thương giới Giang Nam đều đánh giá cô là « Lãnh diện tổng tài », lúc trước thì có chút không tin, hôm nay vừa thấy thì tin sự thật này.
Diệp Phàm cười nói:
- Nếu không phải tôi đã thấy qua mặt khác của cô, chỉ sợ tôi cũng bị bộ dạng ban nãy của cô lừa gạt.
- Hành động bất đắc dĩ, để cho Diệp thần y chê cười.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, nở ra nụ cười tự giễu, nàng tuổi còn trẻ lại là thân nữ nhi, mặc dù có Tô Vũ Hinh ủng hộ nhưng nếu không làm vậy thì nàng cũng không thể nào chấn trụ những vị nguyên lão trong công ty.
Thân là người nắm quyền trong công ty, nếu không chấn trụ được người bên dưới thì đó chính là thất trách lớn nhất.
- Làm sao chê cười cô, tôi nói rồi, chỉ là thưởng thức.
Diệp Phàm an ủi:
- Đổi lại là tôi thì tôi sẽ không làm được tốt như cô đâu.
- Diệp thần y một thân bản lãnh thông thiên…
Tô Vũ Hinh cười khổ, sau đó lại nghĩ tới hôm nay Diệp Phàm làm trợ thủ cho nàng thì có chút lung túng.
- Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn khác nhau, nếu để tôi đi làm ăn thì chỉ sợ là mất tiền thôi.
Diệp Phàm cười giỡn.
“ Hì hì”
Tô Vũ Hinh nghe vậy, liền cười một tiếng, giống như một đóa hoa bách hợp nổ rộ, đẹp không sao tả xiết.
Một lát sau, thang máy dừng lại ở tầng 2, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tô Vũ Hinh đi ra trước, mang theo Diệp Phàm đi về phòng làm việc.
Trước cửa phòng, một cô bé trẻ tuổi dường như biết Tô Vũ Hinh sẽ đến nên đã đứng đây đợi, thấy Tô Vũ Hinh đi ra thang máy thì vội vàng bước lên, nhưng thấy được Diệp Phàm phía sau Tô Vũ Hinh thì nàng không khỏi dừng bước.
Ánh mắt nàng ngó chằm chằm vào Diệp Phàm, trong lòng hiện ra một ý niệm: Người nam nhân này là ai?
- Tô tổng.
Không có đáp án, rất nhanh cô bé trẻ tuổi này đã lấy lại tinh thần, bước lên chào hỏi Tô Vũ Hinh.
- Dương trợ lý, vị này là Diệp Phàm tiên sinh, sau này anh ta sẽ cùng làm việc với cô, 2 người sẽ làm việc chung một phòng.
Thấy cô bé trẻ tuổi này hoàn hồn nhanh thì Tô Vũ Hinh cũng không có trách cứ, chẳng qua là trầm giọng, nói:
- Diệp trợ lý cũng không cần đi tổng bộ báo cáo, cô hãy nói người tổng bộ, để họ bố trí việc cho Diệp trợ lý.
- Vâng, Tô tổng.
Cô bé tên là Dương Miêu Miêu cũng không dám hỏi nhiều mà liền nhận lệnh rồi lui ra.
- Diệp thần y, vốn là tôi muốn an bài cho anh một gian phòng làm việc riêng nhưng mà trong công ty cũng không còn phòng trống nữa, cho nên chỉ có thể ủy khuất anh cùng Dương trợ lý làm chung một phòng làm việc.
Đi vào phòng giám đốc, Tô Vũ Hinh áy náy nhìn Diệp Phàm, nàng vốn là muốn để Diệp Phàm làm ở phòng làm việc của mình nhưng sợ ở dưới lại đồn bậy nên đành phải bỏ qua.
Cũng không phải là nàng sợ những lời đồn kia, mà nàng lo Diệp Phàm sẽ nghe được những lời không hay đó.
- Nhiều người thì đỡ nhàm chán.
Diệp Phàm cười.
Thấy Diệp Phàm không thèm để ý, Tô Vũ Hinh yên lòng, chủ động rót cho Diệp Phàm một chén nước nóng, nói:
- Diệp thần y, anh hãy ngồi đây một lát, tôi xem qua tài liệu hôm nay một chút.
Diệp Phàm cầm lấy chén nước, gật đầu.
Cùng lúc đó, tin tức Tô Vũ Hinh để Diệp Phàm đi vào thang máy giành riêng cho nàng đã truyền khắp tập đoàn Giang Nam.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong tập đoàn đều muốn biết nam nhân kia là thần thánh phương nào.
- Trưởng phòng Ngô, người hôm nay đến cùng với Tô tổng là ai?
Một gã có quan hệ tốt với trưởng phòng bộ Tổng hợp là Ngô Vạn Dũng cảm thấy tò mò nên gọi điện hỏi thăm.
Ngô Vạn Dũng cũng rất hiếu kỳ, cười khổ nói:
- Lão Chu, tôi cũng không biết a.
- Không phải là bạn trai hoặc là hôn phu của Tô tổng đó chứ?
Trưởng phòng Chu cũng cảm thấy tò mò.
- Lão Chu a, ông là người hiểu rõ Tô tổng, những lời này đừng nói thì hay, nếu có người nghe được nói cho Tô tổng thì ông cũng không không yên đâu.
Ngô Vạn Dũng nhắc nhở.
- Tôi biết cái này, vì thế mới nói cho ông nghe thôi.
Trưởng phòng Chu cười cười:
- Tốt lắm, có tin gì thì ông hãy nói cho tôi một tiếng.
Ngô Vạn Dũng đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
“Reng”
Chuông điện thoại lại vang lên, Ngô Vạn Dũng cho rằng có người tò mò muốn gọi điện hỏi thâm mình, nhưng thấy được số điện thoại gọi đến thì liền nghe máy:
- Chào cô, trợ lý Dương.
- Chào ông, trưởng phòng Ngô.
Đầu bên kia điện thoại sắc mặt Dương Miêu Miêu phức tạp, nói:
- Tô tổng để tôi nói cho ngài…..
- Tốt.
Nghe xong những lời của Dương Miêu Miêu thì Ngô Vạn Dũng liền dứt khoát mà đồng ý, vẻ mặt cũng không tỏ ra bất mãn, ở hắn xem ra có thể đi chung tháng máy giành riêng cho Tô Vũ Hinh thì người này không đến đây để báo cũng cũng là chuyện bình thường.
- Người tên là Diệp Phàm kia cũng không phải chỉ là trợ lý đơn giản như vậy.
Trong lòng nghĩ như thế, trước tiên Ngô Vạn Dũng liền làm theo lời của Tô Vũ Hinh, liền gọi điện thoại để kêu người bên dưới chuẩn bị thiết bị làm việc cho Diệp Phàm.
Rất nhanh, tin tức Diệp Phàm làm trợ lý cho Tô Vũ Hinh đẫ truyền khắp tập đoàn Giang Nam, thậm chí còn truyền đến cả tổng bộ, khiến cho một mảnh xôn xao!
Đồng thời, bằng vào tốc độ kinh người tin tức này lại truyền khắp cả thương giới Giang Nam.
Đây là một trong những cao ốc lớn nhất nằm giữa trung tâm Hàng Hồ, diện tích chừng 4000m vuông, dựa theo giá phòng ở Hàng Hồ thì nó có giá khoảng 2 tỷ, là sản nghiệp của Tô gia cũng là công ty mẹ của Tô gia.
Ngoài tổng bộ là tập đoàn Lục Hồ ra những việc xử lý của tập đoàn ở Giang Nam đều được đặt ở cao ốc Dương Quang này.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm lái chiếc Mercedes-Benz s700 chở theo Tô Vũ Hinh đi đến bãi đậu xe của cao ốc Dương Quang.
Xe hơi dừng lại, Tô Vũ Hinh khẽ nhìn thoáng qua Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm không tỏ ra chút khẩn trương, ngược lại lại giống như một quan viên lúc nào cũng nhìn trái ngó phải, cảm thấy hết sức mới mẻ với mọi thứ.
Phát hiện này làm cho Tô Vũ Hinh yên lòng, nàng không phải lo lắng Diệp Phàm sẽ cảm thấy khẩn trương khi đến đây mà là lo lắng Diệp Phàm không thích ứng thân phận trợ thủ này.
- Đi thôi, xuống xe.
Tô Vũ Hinh nói xong liền chủ động đẩy cửa rồi bước xuống xe.
So với ngày hôm qua cùng Diệp Phàm đi dạo phố, hôm nay Tô Vũ Hinh mặc một bộ trang phục nghề nghiệp màu đen (Ốp Phít Lay Đi), tóc được cột lại lộ ra chiếc cổ trắng nõn, toàn thân lãnh diễn, toát ra hơi thở cao quý.
Nhất là khi xuống xe, nàng liền khôi phục lại bộ dạng băng sương như trước.
So ra mà nói thì Diệp Phàm mặc một chiếc áo sơ mi, quần tây cùng giày da mà Tô Vũ Hinh mua cho hắn.
“Bá”
Bãi đậu xe có không ít người, bọn họ thấy được xe của Tô Vũ Hinh liền nhìn sang.
Đâu tiên là bọn họ nhìn vào Tô Vũ Hinh, sau đó không hẹn mà cùng nhìn vào Diệp Phàm, người này là ai?
Không có đáp án.
Cũng không có ai dám đi lên chào hỏi Tô Vũ Hinh, những người này liền thu ánh mắt lại, sau đó đi nhanh về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh, lúc này tại chỗ tiếp khách có một nhóm MM đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Nè, hôm nay họ sao vậy? Làm gì mà vội vã thế?
Rất nhanh, một MM phát hiện được điều khác thường, không nhịn được hỏi.
Trong nửa năm qua, Tô Vũ Hinh đi khắp nơi để trị bệnh, căn bản là không có đến công ty nên các nhân viên trong công ty có chút lười nhác, chứ không phải cẩn trọng như lúc Tô Vũ Hinh vẫn còn ở công ty.
- Không... Không phải là Tô tổng trở lại sao?
Lại một vị MM khác mở miệng.
“Cộp, cộp”
MM này vừa nói xong, Tô Vũ Hinh đã đi vào đại sảnh.
- Tô... Tô tổng!
Mắt thấy Tô Vũ Hinh xuất hiện, những vị MM kia giống như là chuột thấy mèo, một đám bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Hiển nhiên các nàng lo lắng bộ dạng lười nhác lúc nãy đã rơi vào trong mắt của Tô Vũ Hinh.
Mà các nàng cũng hiểu rõ của Tô Vũ Hinh, nếu bị Tô Vũ Hinh nhìn thấy thì chỉ sợ rằng các nàng sẽ phải cuốn gói rời đi.
Đây là kết quả mà các nàng không muốn.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm không khỏi cảm thán uy vọng của Tô Vũ Hinh ở công ty này cực cao, nhưng trong lòng cũng hiểu được, vô luận Tô Vũ Hinh biểu hiện cường thế như thế nào thì sâu trong tận xương nàng vẫn là một nữ nhân thiện lương.
Để cho các vị MM kia yên lòng chính là Tô Vũ Hinh cũng không có trách cứ các nàng mà là đi vào một thang máy chuyên dùng.
Diệp Phàm vừa đi vừa quan sát, cuối cùng cùng Tô Vũ Hinh đi vào thang máy.
Hả?
Trong đại sảnh, tất cả mọi người thấy Diệp Phàm đi vào thang máy chỉ dùng riêng cho Tô Vũ Hinh thì liền cả kinh trợn mắt hốc mồm!
Người nam nhân kia là ai?
Sau đó, bọn họ đều thầm hỏi ở trong lòng.
Trong thang máy, Diệp Phàm cũng không biết một màn vừa rồi, mà hắn tỏ ra hứng thú đánh giá Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, có gì sao ?
Bị Diệp Phàm ngó chằm chằm, chẳng biết tại sao Tô Vũ Hinh lại có chút khẩn trương, nàng giống như là có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Phàm.
- Tôi nghe nói mọi người ở trong thương giới Giang Nam đều đánh giá cô là « Lãnh diện tổng tài », lúc trước thì có chút không tin, hôm nay vừa thấy thì tin sự thật này.
Diệp Phàm cười nói:
- Nếu không phải tôi đã thấy qua mặt khác của cô, chỉ sợ tôi cũng bị bộ dạng ban nãy của cô lừa gạt.
- Hành động bất đắc dĩ, để cho Diệp thần y chê cười.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, nở ra nụ cười tự giễu, nàng tuổi còn trẻ lại là thân nữ nhi, mặc dù có Tô Vũ Hinh ủng hộ nhưng nếu không làm vậy thì nàng cũng không thể nào chấn trụ những vị nguyên lão trong công ty.
Thân là người nắm quyền trong công ty, nếu không chấn trụ được người bên dưới thì đó chính là thất trách lớn nhất.
- Làm sao chê cười cô, tôi nói rồi, chỉ là thưởng thức.
Diệp Phàm an ủi:
- Đổi lại là tôi thì tôi sẽ không làm được tốt như cô đâu.
- Diệp thần y một thân bản lãnh thông thiên…
Tô Vũ Hinh cười khổ, sau đó lại nghĩ tới hôm nay Diệp Phàm làm trợ thủ cho nàng thì có chút lung túng.
- Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn khác nhau, nếu để tôi đi làm ăn thì chỉ sợ là mất tiền thôi.
Diệp Phàm cười giỡn.
“ Hì hì”
Tô Vũ Hinh nghe vậy, liền cười một tiếng, giống như một đóa hoa bách hợp nổ rộ, đẹp không sao tả xiết.
Một lát sau, thang máy dừng lại ở tầng 2, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tô Vũ Hinh đi ra trước, mang theo Diệp Phàm đi về phòng làm việc.
Trước cửa phòng, một cô bé trẻ tuổi dường như biết Tô Vũ Hinh sẽ đến nên đã đứng đây đợi, thấy Tô Vũ Hinh đi ra thang máy thì vội vàng bước lên, nhưng thấy được Diệp Phàm phía sau Tô Vũ Hinh thì nàng không khỏi dừng bước.
Ánh mắt nàng ngó chằm chằm vào Diệp Phàm, trong lòng hiện ra một ý niệm: Người nam nhân này là ai?
- Tô tổng.
Không có đáp án, rất nhanh cô bé trẻ tuổi này đã lấy lại tinh thần, bước lên chào hỏi Tô Vũ Hinh.
- Dương trợ lý, vị này là Diệp Phàm tiên sinh, sau này anh ta sẽ cùng làm việc với cô, 2 người sẽ làm việc chung một phòng.
Thấy cô bé trẻ tuổi này hoàn hồn nhanh thì Tô Vũ Hinh cũng không có trách cứ, chẳng qua là trầm giọng, nói:
- Diệp trợ lý cũng không cần đi tổng bộ báo cáo, cô hãy nói người tổng bộ, để họ bố trí việc cho Diệp trợ lý.
- Vâng, Tô tổng.
Cô bé tên là Dương Miêu Miêu cũng không dám hỏi nhiều mà liền nhận lệnh rồi lui ra.
- Diệp thần y, vốn là tôi muốn an bài cho anh một gian phòng làm việc riêng nhưng mà trong công ty cũng không còn phòng trống nữa, cho nên chỉ có thể ủy khuất anh cùng Dương trợ lý làm chung một phòng làm việc.
Đi vào phòng giám đốc, Tô Vũ Hinh áy náy nhìn Diệp Phàm, nàng vốn là muốn để Diệp Phàm làm ở phòng làm việc của mình nhưng sợ ở dưới lại đồn bậy nên đành phải bỏ qua.
Cũng không phải là nàng sợ những lời đồn kia, mà nàng lo Diệp Phàm sẽ nghe được những lời không hay đó.
- Nhiều người thì đỡ nhàm chán.
Diệp Phàm cười.
Thấy Diệp Phàm không thèm để ý, Tô Vũ Hinh yên lòng, chủ động rót cho Diệp Phàm một chén nước nóng, nói:
- Diệp thần y, anh hãy ngồi đây một lát, tôi xem qua tài liệu hôm nay một chút.
Diệp Phàm cầm lấy chén nước, gật đầu.
Cùng lúc đó, tin tức Tô Vũ Hinh để Diệp Phàm đi vào thang máy giành riêng cho nàng đã truyền khắp tập đoàn Giang Nam.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong tập đoàn đều muốn biết nam nhân kia là thần thánh phương nào.
- Trưởng phòng Ngô, người hôm nay đến cùng với Tô tổng là ai?
Một gã có quan hệ tốt với trưởng phòng bộ Tổng hợp là Ngô Vạn Dũng cảm thấy tò mò nên gọi điện hỏi thăm.
Ngô Vạn Dũng cũng rất hiếu kỳ, cười khổ nói:
- Lão Chu, tôi cũng không biết a.
- Không phải là bạn trai hoặc là hôn phu của Tô tổng đó chứ?
Trưởng phòng Chu cũng cảm thấy tò mò.
- Lão Chu a, ông là người hiểu rõ Tô tổng, những lời này đừng nói thì hay, nếu có người nghe được nói cho Tô tổng thì ông cũng không không yên đâu.
Ngô Vạn Dũng nhắc nhở.
- Tôi biết cái này, vì thế mới nói cho ông nghe thôi.
Trưởng phòng Chu cười cười:
- Tốt lắm, có tin gì thì ông hãy nói cho tôi một tiếng.
Ngô Vạn Dũng đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
“Reng”
Chuông điện thoại lại vang lên, Ngô Vạn Dũng cho rằng có người tò mò muốn gọi điện hỏi thâm mình, nhưng thấy được số điện thoại gọi đến thì liền nghe máy:
- Chào cô, trợ lý Dương.
- Chào ông, trưởng phòng Ngô.
Đầu bên kia điện thoại sắc mặt Dương Miêu Miêu phức tạp, nói:
- Tô tổng để tôi nói cho ngài…..
- Tốt.
Nghe xong những lời của Dương Miêu Miêu thì Ngô Vạn Dũng liền dứt khoát mà đồng ý, vẻ mặt cũng không tỏ ra bất mãn, ở hắn xem ra có thể đi chung tháng máy giành riêng cho Tô Vũ Hinh thì người này không đến đây để báo cũng cũng là chuyện bình thường.
- Người tên là Diệp Phàm kia cũng không phải chỉ là trợ lý đơn giản như vậy.
Trong lòng nghĩ như thế, trước tiên Ngô Vạn Dũng liền làm theo lời của Tô Vũ Hinh, liền gọi điện thoại để kêu người bên dưới chuẩn bị thiết bị làm việc cho Diệp Phàm.
Rất nhanh, tin tức Diệp Phàm làm trợ lý cho Tô Vũ Hinh đẫ truyền khắp tập đoàn Giang Nam, thậm chí còn truyền đến cả tổng bộ, khiến cho một mảnh xôn xao!
Đồng thời, bằng vào tốc độ kinh người tin tức này lại truyền khắp cả thương giới Giang Nam.
/172
|