Màn đêm buông xuống, trong một trà lầu bên Tây Hồ, lúc này Hà Phượng Hoa một bên uống tràmột bên ngắm nhìn cảnh đêm ở Tây Hồ.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Hà Phượng Hoa đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Vào đi.
“Két”
Từ Vĩ Trạch xuất hiện ở cửa.
Thấy Hà Phượng Hoa ở trong phòng, Từ Vĩ Trạch liền cúi người chào hỏi:
- Hà thiếu.
- Đây là trà Long Tĩnh mà ông chủ của quán trà đã pha, mùi vị không tệ, anh tới nếm thử đi.
Hà Phượng Hoa cầm lấy bình trà, tự mình châm trà cho Từ Vĩ Trạch.
- Cảm ơn Hà thiếu.
Từ Vĩ Trạch có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, hắn biết ở Giang Nam này, người có thể để Hà Phượng Hoa rót trà cũng không nhiều lắm.
- Hôm nay tôi gọi anh đến đây, một là nói chuyện đấu thầu của hạng mục Tần Hà khu nhất kỳ, hai là muốn tặng anh một món quà.
Đợi Từ Vĩ Trạch kích động nhận lấy chung trà, Hà Phượng Hoa mới nói ra mục đích gặp Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch nghe vậy, không dám uống trước trà, hai là nhẹ khẽ đặt chén trà xuống, nói:
- Xin Hà thiếu yên tâm, tôi là Phó tổ trưởng của tổ đấu thầu bên công ty kia rồi.
- Xem ra ông đã lấy được tín nhiệm cuat Tô Vũ Hinh, hoặc là nói của cả Tô gia rồi.
Hà Phượng Hoa vui mừng cười.
- Hà thiếu quá khen.
Từ Vĩ Trạch khiêm nhường cười.
Dường như Hà Phượng Hoa rất thích bộ dạng này của Từ Vĩ Trạch, hắn đổi đề tài:
- Nếu như tối nay tôi không hẹn anh đến đây uống trà, vậy nhất định anh sẽ đến xem Chu Hân Nhiên biểu diễn, đúng không?
- Vâng.
Từ Vĩ Trạch gật đầu, không chút che dấu.
- Lúc nãy tôi nói rồi, mục đích thứ hai mà tôi hẹn anh đến đây là vì tôi muốn tặng cho anh một món quà.
Hà Phượng Hoa nói.
"Ách..."
Nghe được Hà Phượng Hoa vừa nói như thế, tim Từ Vĩ Trạch đập thình thịch, lại giả mù sa mưa từ chối:
- Tôi chỉ làm theo những chuyện mà Hà thiếu phân phó, không xứng để nhận thưởng.
- Nếu như tôi nói hôm nay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Chu Hân Nhiên ở trong phòng chờ anh thì anh sẽ từ chối sao?
Không trả lời.
Lúc này Từ Vĩ Trạch đã rất kích động.
- Đây là phần thưởng cho những sự cô gắng cùng lòng trung thành trong vài năm gần đây của anh.
Hà Phượng Hoa dựa mình vào ghế, nhìn Từ Vĩ Trạch, nói:
- Đợi sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho anh một tòa biệt thự ở ven hồ Thanh Đảo, mỗi tháng Chu Hân Nhiên sẽ đến đó gặp anh vài lần, cho đến khi anh chán nàng ta mới thôi.
- Cảm ơn Hà thiếu.
Từ Vĩ Trạch kích động đứng dậy cúi người chào, đối với hắn mà nói, một biệt thự kia không đáng để nhắc tới, chính là có thể làm cho một nữ nhân mà mình mê luyến mấy năm trời phải nằm dưới háng của mình, điều này đủ để máu trong người hắn sôi trào.
- Đây là thứ mà anh nên có.
So sánh với Từ Vĩ Trạch mà nói thì Hà Phượng Hoa cảm thấy đây là một chuyện nhỏ, không đáng để nói.
Có lẽ nhận ra ý của Hà Phượng Hoa, có lẽ là tối nay sắp quất được Chu Hân Nhiên, nên Từ Vĩ Trạch bình tĩnh trở lại.
Chỉ là một trong nháy mắt, hắn liền bình tĩnh lại.
Trên mặt của hắn lại không có một chút kích động, có chẳng qua là cảm kích cùng trung thành:
- Xin Hà thiếu yên tâm, nhân sinh như bàn cờ, tôi nguyện ý vì ngài làm một binh tốt trên bàn cờ, vì ngài mà giành thắng lợi.
- Ha ha….
Hà Phượng Hoa vui vẻ cười, dùng ánh mắt ý bảo Từ Vĩ Trạch ngồi xuống:
- Mặc dù bây giờ anh chỉ là một binh tốt, nhưng mà tôi tin tưởng sẽ có một ngày anh sẽ trở thành xe pháo mã trong đế quốc buôn bán của tôi.
Từ Vĩ Trạch dùng sức gật gật đầu.
- Được rồi, buổi biểu diễn của Chu Hân Nhiên cũng đã kết thúc, anh hãy đi hưởng thụ nàng ta đi.
Hà Phượng Hoa khoát tay áo, lại bổ sung:
- Không cần phải lo lắng bị theo dõi, người của tôi cũng là cao thủ phản truy tung.
Từ Vĩ Trạch nghe vậy, không thể không bội phục cách làm việc của Hà Phượng Hoa.
Từ Vĩ Trạch không có nói gì thêm, mà là rời khỏi phòng.
- Vì một người như Từ Vĩ Trạch, ném ra đi 1 tỷ, đáng giá không?
Đợi Từ Vĩ Trạch đi ra, một nữ nhan mặc sườn xám màu trắng đi vào phòng, rồi tự mình pha trà cho Hà Phượng Hoa.
Nhìn những đường cong mê người trên thân thể của nữ nhân này, Hà Phượng Hoa cũng không gợn sóng:
- Tiền đẻ ra tiền là biện pháp kiếm tiền tốt nhất, muốn kiếm tiền thì phải bỏ tiền để xài, nhất là vì tiền mà kiếm được nhiều tiền để xài.
- Giống như lần đầu anh muốn lấy lòng cha em nên đã tốn 2 tỷ mua mấy bình sứ?
Nữ nhân này một bên pha trà, một bên trêu ghẹo.
Đối với sự chế giễu của nữ nhân này, Hà Phượng Hoa cười cười, không lên tiếng.
Một mặt, hắn biết nữ nhân này cũng không phải là cười nhạo hắn, mà là đang thưởng thức hắn, về mặt khác thì là bởi vì nữ nhân trước mắt này chính là con gái của một vị đại lão trong quan trường ở Giang Nam, quan trọng hơn nàng là vị hôn thê của hắn.
“Reng…Reng”
Một lát sau, khi Hãn Tình rót trà xong thì điện thoại của Hà Phượng Hoa ở trên bàn lại vang lên.
Có lẽ là tin tưởng Hà Phượng Hoa nên Hàn Tĩnh cũng không cầm điện thoại của Hà Phượng Hoa, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không pháp sinh bất kỳ biến hóa nào.
Hà Phượng Hoa cầm lấy điện thoại di động, thấy số gọi tới thì con ngươi hơi co rút lại.
Suy nghĩ một chút, Hà Phượng Hoa liền nghe máy.
- Hà thiếu, chỗ này có tôi có rượu ngon cùng mỹ nữ, không biết ngài có thể đến đây không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói hấp dẫn của Lưu Cầm vang lên.
Hà Phượng Hoa mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Tôi thích trà, không thích rượu, về phần... mỹ nữ, khát nước ba ngày, tôi chỉ lấy một bầu.
Không có nữ nhân nào không thích lời ngon tiếng ngọt, Hàn Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Nghe được Hà Phượng Hoa nói thế, Hàn Tĩnh liền nở nụ cười, tràn đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Nàng thích tài hoa cùng năng lực của Hà Phượng Hoa, hơn nữa nàng càng thích sự trung thành của Hà Phượng Hoa.
Ít nhất là kể từ khi nàng ở cùng một chỗ với Hà Phượng Hoa thì nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện Hà Phượng Hoa đi với nữ nhân nào.
- Hà thiếu nói đúng, nếu so sánh với Hàn tiểu thư thì những mỹ nữ ở tôi sẽ ảm đạm thất sắc.
Lưu Cầm liền châm chọc.
- Lưu tiểu thư, hôm nay cô gọi điện đến cho tôi không phải là vì muốn nói chuyện trăng hoa với tôi đó chứ?
Hà Phượng Hoa chủ động đi vào vấn đề.
Lưu Cầm cân nhắc một chút, nói:
- Là như vậy, Bát gia muốn giúp Hà thiếu một tay.
- Oh?
Hà Phượng Hoa hơi giật mình:
- Là sao?
- Bát gia biết Hà thiếu muốn giẫm Tô gia dưới chân nên muốn giúp Hà thiếu một tay.
Lưu Cầm cũng không hề vòng vo.
- Tại sao lại giúp tôi?
Hà Phượng Hoa khinh thường mà cười, hắn biết Kiều Bát Chỉ là người không thể thâm giao nhưng lại không thể không giao, cho nên vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Hôm nay Kiều Bát Chỉ chủ động, Hà Phượng Hoa liền tâm như gương sáng, Kiều Bát Chỉ muốn thông qua hắn để kết giao với những vị đại lão quan trường ở Giang Nam mà thôi.
- Tình huống của Tô gia, Hà thiếu cũng hiểu hơn tôi và Bát gia, Tô Hồng Viễn là một lão cáo gia, Tô Minh có năng lực bình thường, Tô Cầm đi vào quan trường, giúp đỡ có hạn cho sản nghiệp của Tô gia, duy chỉ có năng lực xuất chúng của Tô Vũ Hinh, có thể để cho Tô gia nâng cao lên một bước.
- Tô Vũ Hinh vốn là bị một quái bệnh, đáng lo cho Tô gia, hôm nay Tô Vũ Hinh lại được một gã dã y không danh tiếng cứu sống, Tô Hồng Viễn thấy hy vọng liền không tiếp mà tống Tô Phi Vũ vào ngục giam, một mặt để trấn an Tô Vũ Hinh, một mặt là muốn để Tô Phi Vũ tôi luyện, có thể nói là một mủi tên hạ hai chim.
Nói tới đây, Lưu Cầm dừng lại một chút, lạnh giọng nói:
- Ý của Bát gia rất đơn giản, gián tiếp để Tô Vũ Hinh kia rời khỏi thế giới này, đánh gãy 2 chân của tên dã y kia, để cho hắn không dám bước vào Hàng Hồ một bước.
- Cô giúp tôi chuyển lời cho Bát gia, thắng lợi như vậy thì tôi không cảm thấy đắc ý, hảo ý của hắn thì tôi nhận.
Hà Phượng Hoa nghe vậy, ánh mắt toát ra vài phần khinh miệt.
- Hà thiếu không suy nghĩ lại ư?
Mặc dù Lưu Cầm biết Hà Phượng Hoa là một người tự phụ nhưng không nghĩ tới Hà Phượng Hoa lại cự tuyệt nhanh như thế.
- Chém chém giết giết là chuyện của người trong giang hồ, tôi là thương nhân, không thể bạo lực như thế.
Giọng nói Hà Phượng Hoa tỏ ra khinh thường.
Lưu Cầm nghe vậy cũng không có khuyên nữa, sắc mặt tỏ ra khó coi, nói:
- Nếu trong lòng Hà thiếu đã có tính toán thì tôi cũng phí lời nữa.
- Gặp lại, Từ tiểu thư.
Nói xong, Hà Phượng Hoa liền cúp điện thoại.
- Sao thế?
Hàn Tĩnh rót cho Hà Phượng Hoa một chén trà.
- Kiều Bát Chỉ muốn nhờ anh xử lý một tên tiểu nhân vật, trong mắt hắn phần nhân tình này đáng giá sao?
Hà Phượng Hoa nở nụ cười trào phúng.
Nhưng hắn không biết tiểu nhân vật trong miệng hắn lại có thể là một siêu nhân.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Hà Phượng Hoa đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Vào đi.
“Két”
Từ Vĩ Trạch xuất hiện ở cửa.
Thấy Hà Phượng Hoa ở trong phòng, Từ Vĩ Trạch liền cúi người chào hỏi:
- Hà thiếu.
- Đây là trà Long Tĩnh mà ông chủ của quán trà đã pha, mùi vị không tệ, anh tới nếm thử đi.
Hà Phượng Hoa cầm lấy bình trà, tự mình châm trà cho Từ Vĩ Trạch.
- Cảm ơn Hà thiếu.
Từ Vĩ Trạch có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, hắn biết ở Giang Nam này, người có thể để Hà Phượng Hoa rót trà cũng không nhiều lắm.
- Hôm nay tôi gọi anh đến đây, một là nói chuyện đấu thầu của hạng mục Tần Hà khu nhất kỳ, hai là muốn tặng anh một món quà.
Đợi Từ Vĩ Trạch kích động nhận lấy chung trà, Hà Phượng Hoa mới nói ra mục đích gặp Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch nghe vậy, không dám uống trước trà, hai là nhẹ khẽ đặt chén trà xuống, nói:
- Xin Hà thiếu yên tâm, tôi là Phó tổ trưởng của tổ đấu thầu bên công ty kia rồi.
- Xem ra ông đã lấy được tín nhiệm cuat Tô Vũ Hinh, hoặc là nói của cả Tô gia rồi.
Hà Phượng Hoa vui mừng cười.
- Hà thiếu quá khen.
Từ Vĩ Trạch khiêm nhường cười.
Dường như Hà Phượng Hoa rất thích bộ dạng này của Từ Vĩ Trạch, hắn đổi đề tài:
- Nếu như tối nay tôi không hẹn anh đến đây uống trà, vậy nhất định anh sẽ đến xem Chu Hân Nhiên biểu diễn, đúng không?
- Vâng.
Từ Vĩ Trạch gật đầu, không chút che dấu.
- Lúc nãy tôi nói rồi, mục đích thứ hai mà tôi hẹn anh đến đây là vì tôi muốn tặng cho anh một món quà.
Hà Phượng Hoa nói.
"Ách..."
Nghe được Hà Phượng Hoa vừa nói như thế, tim Từ Vĩ Trạch đập thình thịch, lại giả mù sa mưa từ chối:
- Tôi chỉ làm theo những chuyện mà Hà thiếu phân phó, không xứng để nhận thưởng.
- Nếu như tôi nói hôm nay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Chu Hân Nhiên ở trong phòng chờ anh thì anh sẽ từ chối sao?
Không trả lời.
Lúc này Từ Vĩ Trạch đã rất kích động.
- Đây là phần thưởng cho những sự cô gắng cùng lòng trung thành trong vài năm gần đây của anh.
Hà Phượng Hoa dựa mình vào ghế, nhìn Từ Vĩ Trạch, nói:
- Đợi sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho anh một tòa biệt thự ở ven hồ Thanh Đảo, mỗi tháng Chu Hân Nhiên sẽ đến đó gặp anh vài lần, cho đến khi anh chán nàng ta mới thôi.
- Cảm ơn Hà thiếu.
Từ Vĩ Trạch kích động đứng dậy cúi người chào, đối với hắn mà nói, một biệt thự kia không đáng để nhắc tới, chính là có thể làm cho một nữ nhân mà mình mê luyến mấy năm trời phải nằm dưới háng của mình, điều này đủ để máu trong người hắn sôi trào.
- Đây là thứ mà anh nên có.
So sánh với Từ Vĩ Trạch mà nói thì Hà Phượng Hoa cảm thấy đây là một chuyện nhỏ, không đáng để nói.
Có lẽ nhận ra ý của Hà Phượng Hoa, có lẽ là tối nay sắp quất được Chu Hân Nhiên, nên Từ Vĩ Trạch bình tĩnh trở lại.
Chỉ là một trong nháy mắt, hắn liền bình tĩnh lại.
Trên mặt của hắn lại không có một chút kích động, có chẳng qua là cảm kích cùng trung thành:
- Xin Hà thiếu yên tâm, nhân sinh như bàn cờ, tôi nguyện ý vì ngài làm một binh tốt trên bàn cờ, vì ngài mà giành thắng lợi.
- Ha ha….
Hà Phượng Hoa vui vẻ cười, dùng ánh mắt ý bảo Từ Vĩ Trạch ngồi xuống:
- Mặc dù bây giờ anh chỉ là một binh tốt, nhưng mà tôi tin tưởng sẽ có một ngày anh sẽ trở thành xe pháo mã trong đế quốc buôn bán của tôi.
Từ Vĩ Trạch dùng sức gật gật đầu.
- Được rồi, buổi biểu diễn của Chu Hân Nhiên cũng đã kết thúc, anh hãy đi hưởng thụ nàng ta đi.
Hà Phượng Hoa khoát tay áo, lại bổ sung:
- Không cần phải lo lắng bị theo dõi, người của tôi cũng là cao thủ phản truy tung.
Từ Vĩ Trạch nghe vậy, không thể không bội phục cách làm việc của Hà Phượng Hoa.
Từ Vĩ Trạch không có nói gì thêm, mà là rời khỏi phòng.
- Vì một người như Từ Vĩ Trạch, ném ra đi 1 tỷ, đáng giá không?
Đợi Từ Vĩ Trạch đi ra, một nữ nhan mặc sườn xám màu trắng đi vào phòng, rồi tự mình pha trà cho Hà Phượng Hoa.
Nhìn những đường cong mê người trên thân thể của nữ nhân này, Hà Phượng Hoa cũng không gợn sóng:
- Tiền đẻ ra tiền là biện pháp kiếm tiền tốt nhất, muốn kiếm tiền thì phải bỏ tiền để xài, nhất là vì tiền mà kiếm được nhiều tiền để xài.
- Giống như lần đầu anh muốn lấy lòng cha em nên đã tốn 2 tỷ mua mấy bình sứ?
Nữ nhân này một bên pha trà, một bên trêu ghẹo.
Đối với sự chế giễu của nữ nhân này, Hà Phượng Hoa cười cười, không lên tiếng.
Một mặt, hắn biết nữ nhân này cũng không phải là cười nhạo hắn, mà là đang thưởng thức hắn, về mặt khác thì là bởi vì nữ nhân trước mắt này chính là con gái của một vị đại lão trong quan trường ở Giang Nam, quan trọng hơn nàng là vị hôn thê của hắn.
“Reng…Reng”
Một lát sau, khi Hãn Tình rót trà xong thì điện thoại của Hà Phượng Hoa ở trên bàn lại vang lên.
Có lẽ là tin tưởng Hà Phượng Hoa nên Hàn Tĩnh cũng không cầm điện thoại của Hà Phượng Hoa, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không pháp sinh bất kỳ biến hóa nào.
Hà Phượng Hoa cầm lấy điện thoại di động, thấy số gọi tới thì con ngươi hơi co rút lại.
Suy nghĩ một chút, Hà Phượng Hoa liền nghe máy.
- Hà thiếu, chỗ này có tôi có rượu ngon cùng mỹ nữ, không biết ngài có thể đến đây không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói hấp dẫn của Lưu Cầm vang lên.
Hà Phượng Hoa mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Tôi thích trà, không thích rượu, về phần... mỹ nữ, khát nước ba ngày, tôi chỉ lấy một bầu.
Không có nữ nhân nào không thích lời ngon tiếng ngọt, Hàn Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Nghe được Hà Phượng Hoa nói thế, Hàn Tĩnh liền nở nụ cười, tràn đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Nàng thích tài hoa cùng năng lực của Hà Phượng Hoa, hơn nữa nàng càng thích sự trung thành của Hà Phượng Hoa.
Ít nhất là kể từ khi nàng ở cùng một chỗ với Hà Phượng Hoa thì nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện Hà Phượng Hoa đi với nữ nhân nào.
- Hà thiếu nói đúng, nếu so sánh với Hàn tiểu thư thì những mỹ nữ ở tôi sẽ ảm đạm thất sắc.
Lưu Cầm liền châm chọc.
- Lưu tiểu thư, hôm nay cô gọi điện đến cho tôi không phải là vì muốn nói chuyện trăng hoa với tôi đó chứ?
Hà Phượng Hoa chủ động đi vào vấn đề.
Lưu Cầm cân nhắc một chút, nói:
- Là như vậy, Bát gia muốn giúp Hà thiếu một tay.
- Oh?
Hà Phượng Hoa hơi giật mình:
- Là sao?
- Bát gia biết Hà thiếu muốn giẫm Tô gia dưới chân nên muốn giúp Hà thiếu một tay.
Lưu Cầm cũng không hề vòng vo.
- Tại sao lại giúp tôi?
Hà Phượng Hoa khinh thường mà cười, hắn biết Kiều Bát Chỉ là người không thể thâm giao nhưng lại không thể không giao, cho nên vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Hôm nay Kiều Bát Chỉ chủ động, Hà Phượng Hoa liền tâm như gương sáng, Kiều Bát Chỉ muốn thông qua hắn để kết giao với những vị đại lão quan trường ở Giang Nam mà thôi.
- Tình huống của Tô gia, Hà thiếu cũng hiểu hơn tôi và Bát gia, Tô Hồng Viễn là một lão cáo gia, Tô Minh có năng lực bình thường, Tô Cầm đi vào quan trường, giúp đỡ có hạn cho sản nghiệp của Tô gia, duy chỉ có năng lực xuất chúng của Tô Vũ Hinh, có thể để cho Tô gia nâng cao lên một bước.
- Tô Vũ Hinh vốn là bị một quái bệnh, đáng lo cho Tô gia, hôm nay Tô Vũ Hinh lại được một gã dã y không danh tiếng cứu sống, Tô Hồng Viễn thấy hy vọng liền không tiếp mà tống Tô Phi Vũ vào ngục giam, một mặt để trấn an Tô Vũ Hinh, một mặt là muốn để Tô Phi Vũ tôi luyện, có thể nói là một mủi tên hạ hai chim.
Nói tới đây, Lưu Cầm dừng lại một chút, lạnh giọng nói:
- Ý của Bát gia rất đơn giản, gián tiếp để Tô Vũ Hinh kia rời khỏi thế giới này, đánh gãy 2 chân của tên dã y kia, để cho hắn không dám bước vào Hàng Hồ một bước.
- Cô giúp tôi chuyển lời cho Bát gia, thắng lợi như vậy thì tôi không cảm thấy đắc ý, hảo ý của hắn thì tôi nhận.
Hà Phượng Hoa nghe vậy, ánh mắt toát ra vài phần khinh miệt.
- Hà thiếu không suy nghĩ lại ư?
Mặc dù Lưu Cầm biết Hà Phượng Hoa là một người tự phụ nhưng không nghĩ tới Hà Phượng Hoa lại cự tuyệt nhanh như thế.
- Chém chém giết giết là chuyện của người trong giang hồ, tôi là thương nhân, không thể bạo lực như thế.
Giọng nói Hà Phượng Hoa tỏ ra khinh thường.
Lưu Cầm nghe vậy cũng không có khuyên nữa, sắc mặt tỏ ra khó coi, nói:
- Nếu trong lòng Hà thiếu đã có tính toán thì tôi cũng phí lời nữa.
- Gặp lại, Từ tiểu thư.
Nói xong, Hà Phượng Hoa liền cúp điện thoại.
- Sao thế?
Hàn Tĩnh rót cho Hà Phượng Hoa một chén trà.
- Kiều Bát Chỉ muốn nhờ anh xử lý một tên tiểu nhân vật, trong mắt hắn phần nhân tình này đáng giá sao?
Hà Phượng Hoa nở nụ cười trào phúng.
Nhưng hắn không biết tiểu nhân vật trong miệng hắn lại có thể là một siêu nhân.
/172
|