Nhìn chất lỏng sền sệt trên tay, Tô Vũ Hinh sửng sốt, quên nghe điện thoại.
Sau đó, khi điện thoại lại vang lên, Tô Vũ Hinh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hết sức phức tạp, có ngượng ngùng, càng nhiều là hối hận, vì hoài nghi Diệp Phàm mà hối hận !
Mặc dù là chỉ trong nháy mắt.
- Tại sao mình có thể hoài nghi anh ta được?
Âm thầm trách bản thân, Tô Vũ Hinh lấy điện thoại ra.
Hả?
Thấy là do Tô Lưu Ly gọi đến, Tô Vũ Hinh ngản ra, sau đó nghe máy:
- Lưu Ly, em về rồi sao?
- Chị Vũ Hinh, em nói với chị một chuyện.
Đầu bên kia, Tô Lưu Ly đã về biệt thự, vội vàng nói:
- Vừa rồi em mới thấy Diệp Phàm cùng với một nữ nhân chơi trò thú nhún trong chiếc Benlty của chị.
Ách..
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, vẻ mặt Tô Vũ Hinh đờ ra, dưới cái nhìn của nàng, nếu vừa rồi Tô Lưu Ly gặp được…Tô Lưu Ly hẳn là thấy nàng mới đúng a?
- Chị, tên kia dừng xe lại ở bên đường để làm a…
Tô Lưu Ly càng nói càng tức giận:
- Còn nữa, hắn bị em bắt tại trận, nói cái gì đó là sinh lý, có thể làm chuyện đó ở trên đường sao? Còn nữa, hắn còn nói hắn làm như thế là tự do của hắn, em không có quyền quản vào.
- Chị, tên hỗn đản đó quả thực quá vô sỉ, quá lưu manh, rất không biết xấu hổ...
Thấy Tô Vũ Hinh không nói lời nào, Tô Lưu Ly bắt đầu điên cuồng mà công Diệp Phàm.
- Lưu Ly, chị đang ở bên ngoài, đợi chị về rồi nói.
Mắt thấy Tô Lưu Ly giống như cắn thuốc la, Tô Vũ Hinh không biết nói gì, nghĩ nghĩ vẫn là cúp máy.
Cúp máy xong, Tô Vũ Hinh vốn là tắt đèn xe, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, yếu ớt nói:
- Diệp thần y.
Vị trí lái xe, Diệp Phàm chẳng những nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Vũ Hinh và Tô Lưu Ly, thậm chí khi Tô Vũ Hinh vừa tỉnh dậy thì hắn đã nhận ra, nhưng mà hắn không biết nói gì nên không có mở miệng.
Lúc này, thấy Tô Vũ Hinh chủ động mở miệng, Diệp Phàm đành phải hạ tấm cách âm xuống:
- Cô đã tỉnh rồi.
- Diệp thần y, xin lỗi…
Tô Vũ Hinh chủ động xin lỗi, một mặt là bởi vì nàng không nghe lời Diệp Phàm, vẫn uống rượu, quan trọng hơn là ban nãy nàng còn hoài nghi Diệp Phàm.
- Lần này bệnh tình của cô phát tác còn nghiêm trọng hơn dự đoán của tôi, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể truyền Kình lực vào Âm khí chi nguyên.
Diệp Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Âm khí chi nguyên là chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân, vì vậy sau khi truyền Kình lực vào, cô liền có phản ứng sinh lý.
Nói tới đây, Diệp Phàm ngừng lại, hắn tin tưởng Tô Vũ Hinh biết hắn muốn tiếp cái gì.
- Tôi biết, đều tại tôi không nghe lời.
Tô Vũ Hinh chủ động nhận sai, biết rõ hôm nay rất có thể mình đã làm trò trước mặt Diệp Phàm, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, tim đập cũng nhanh hơn.
Làm như có thể cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng ngượng ngùng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm chủ động nói sang chuyện khác:
- Vừa trị liệu xong, đột nhiên Tô Lưu Ly xuất hiện, nàng dừng xe ở bên cạnh, đi qua đây gọi cô.....
Diệp Phàm liền kể lại mọi chuyện cho Tô Vũ Hinh nghe.
- Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.
- Được rồi, đừng nói xin lỗi nữa, trước tiên hãy nghĩ biện pháp kiếm cho cô một bộ quần áo mới đi.
Diệp Phàm cười khổ nói:
- Nếu tôi không đoán sai thì Tô Lưu Ly đang ở biệt thự chờ chúng ta.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không có quan tâm đến chuyện sẽ giải thích như thế nào với Tô Lưu Ly, mà nàng lo lắng ngày sau sẽ đối mặt với Diệp Phàm như thế nào.
Vừa nghĩ đến chuyện mình tự thẩm du trước mặt Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
..
11h đêm, Tô Vũ Hinh gọi điện cho bảo tiêu họ Hồ, rồi đi mua một bộ quần áo, sau đó ngồi trên chiếc Mercedes-Benz trở về biệt thự.
Còng Diệp Phàm thì vẫn lái chiếc Benlty kia.
Giống như suy đoán của Diệp Phàm, sau khi trở lại biệt thự, Tô Lưu Ly cũng không có tắm ngủ mà là ngồi đợi Tô Vũ Hinh về, để kể tội Diệp Phàm trước mặt Tô Vũ Hinh.
Vì thế, nghe được tiếng xe, Tô Lưu Ly liền chạy ra đón Tô Vũ Hinh:
- Chị, cuối cùng chị đã về.
- Đêm nay công ty tổ chức tiệc mừng công.
Mặt Tô Vũ Hinh không đổi sắc giải thích chuyện vè muộn, sau đó cố ý nói sang chuyện khác:
- Không phải em nói cuối tháng 9 mới về sao? Tại sao lại về sớm thế?
- Chị Vũ Hinh, chuyện đó nói sau, bây giờ chúng ta nói về chuyện của tên hỗn đản Diệp Phàm kia.
Tô Lưu Ly kéo cánh tay của Tô Vũ Hinh, hưng phấn nói:
- Tên gia hỏa này có thể chơi thú nhún trên xe, thật sự là quá vô sỉ, hắn nằm mơ cũng không ngờ là đã bị em nhìn thấy….
- Lưu Ly, em xác định mình không nhìn lầm chứ? Chị cảm thấy DIệp thần y không phải là hạng người này.
Tô Vũ Hinh giải vây giúp Diệp Phàm.
- Chị Vũ Hinh, đến lúc này rồi mà chị con tin hắn một kẻ chính nhân quân tử sao?
Tô Lưu Ly nghe vậy, tức giận đến bộ ngực run lên, hừ nhẹ nói:
- Chị không tin em sao?
- Lưu Ly, chị nói rồi, sợ ra em và Diệp thần y đã có hiểu lầm gì đó.
Tô Vũ Hinh thầm cười khổ.
- Hiểu lầm? Làm sao em lại có hiểu lầm gì với hắn? Chính hắn mở miệng thừa nhận mà.
Tô Lưu Ly nóng nảy.
Tô Vũ Hinh cười khổ:
- Lưu Ly, em cũng biết Diệp thần y là một người kiêu ngạo, hắn sẽ không thèm để ý cái nhìn của mọi người đối với hắn, thậm chí có rất nhiều chuyện không thể giải thích…
- Chị Vũ Hinh, em xem chị là quá mê muội rồi.
Tô Lưu Ly giậm chân:
- Như vậy đi, đợi hắn trở lại rồi chúng ta đối chất, như thế nào?
- Lưu Ly, chị biết là em muốn nhắc nhở chị đừng để bị Diệp thần y gạt. Chị yên tâm đi, quan hệ giữa chị với Diệp thần y chỉ là bác si với bệnh nhân mà thôi.
Tô Vũ Hinh hơi trầm ngâm, tính toán lấy lui làm tiến.
Tô Lưu Ly lắc đầu:
- Không được, đêm nay em nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không bỏ ý định, Tô Vũ Hinh có chút ngạc nhiên.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng dừng xe.
- Hắn về rồi.
Tô Lưu Ly nghe thế liền hưng phấn, nắm lấy tay của Tô Vũ Hinh, nói:
- Chị Vũ HInh, chúng ta ra ngoài đối chất với hắn đi.
- Em gấp cái gì.
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười:
- ở trong này cũng được.
- Em….
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi vào.
- Diệp Phàm, không phải là tối nay anh chơi trò thú nhún với nữ nhân nào đó trong xe của chị Vũ Hinh sao?
Tô Lưu Ly đi lên ngăn Diệp Phàm lại, chất vấn.
Diệp Phàm bĩu môi:
- Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô nghĩ tôi muốn chơi thú nhún với nam nhân sao?
- Anh…
Chẳng biết tại sao, mỗi lần thấy Diệp Phàm tỏ ra chảnh khi nói chuyện với mình thì Tô Lưu Ly rất muốn đánh Diệp Phàm, bất quá vì muốn mau chóng vạch trần Diệp Phàm nên nàng cố nén xúc động, hỏi:
- Tôi hỏi anh có phải đêm nay anh chơi trò thú nhún ở rtong xe của chị Vũ HInh không?
- Có liên quan gì đến cô sao?
Diệp Phàm cố ý nhìn chằm chằm vào Tô Lưu Ly vài giây, thẳng cho đến khi nhìn thấy Tô Lưu Ly có chút sợ hãi làm ra động tác che ngực thì hắn mới mở miệng nói.
- Anh…
Tô Lưu Ly không phản bác được, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, dường như chuyện này không có liên quan gì đến nàng.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không lên tiếng, Diệp Phàm làm bộ lên tiếng chào hỏi với Tô Vũ Hinh, sau đó đi lên lầu.
- Diệp Phàm, anh hãy nói rõ đi.
Tô Lưu Ly thấy thế, vô cùng ngang ngược nói.
Diệp Phàm không rãnh để ý.
- Anh…Anh đứng lại.
Tô Lưu Ly thấy thế, tức giận đến bộ ngực run lên, đuổi theo Diệp Phàm.
- Tô nhị tiểu thư, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không buông tha, Diệp Phàm dừng bước, quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Tôi chẳng những chơi thú nhún, mà còn song phi nữa.
Song phi?
Nghe được 2 chữ này, đôi mắt Tô Lưu Ly mở to ra, tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Mà ngay cả Tô Vũ Hinh cũng sửng sờ.
Nàng không ngờ Diệp Phàm lại dùng cách này để phản ứng.
- Anh…Anh vô sỉ, lưu manh, biến thái...
Rất nhanh, Tô Lưu Ly từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, hô to, liên miên không ngừng.
- Chị Vũ HInh, em không lừa chị đó, bây giờ thì chị biết hắn là hạng người gì chưa?
Mắt thấy Diệp Phàm đi lên lầu, Tô Lưu Ly tức giận, vội vàng nói với Tô Vũ Hinh.
- Đúng là chị đã nghĩ oan cho em.
Tô Vũ Hinh không tiếp tục giải vây cho Diệp Phàm, mà là gật đầu phụ họa.
Nàng biết lúc này mình có giải thích như thế nào đi nữa thì nàng cũng không tin.
Quan trọng hơn là nàng không muốn nói ra tin tức thật sự vào tối nay.
Sau đó, khi điện thoại lại vang lên, Tô Vũ Hinh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hết sức phức tạp, có ngượng ngùng, càng nhiều là hối hận, vì hoài nghi Diệp Phàm mà hối hận !
Mặc dù là chỉ trong nháy mắt.
- Tại sao mình có thể hoài nghi anh ta được?
Âm thầm trách bản thân, Tô Vũ Hinh lấy điện thoại ra.
Hả?
Thấy là do Tô Lưu Ly gọi đến, Tô Vũ Hinh ngản ra, sau đó nghe máy:
- Lưu Ly, em về rồi sao?
- Chị Vũ Hinh, em nói với chị một chuyện.
Đầu bên kia, Tô Lưu Ly đã về biệt thự, vội vàng nói:
- Vừa rồi em mới thấy Diệp Phàm cùng với một nữ nhân chơi trò thú nhún trong chiếc Benlty của chị.
Ách..
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, vẻ mặt Tô Vũ Hinh đờ ra, dưới cái nhìn của nàng, nếu vừa rồi Tô Lưu Ly gặp được…Tô Lưu Ly hẳn là thấy nàng mới đúng a?
- Chị, tên kia dừng xe lại ở bên đường để làm a…
Tô Lưu Ly càng nói càng tức giận:
- Còn nữa, hắn bị em bắt tại trận, nói cái gì đó là sinh lý, có thể làm chuyện đó ở trên đường sao? Còn nữa, hắn còn nói hắn làm như thế là tự do của hắn, em không có quyền quản vào.
- Chị, tên hỗn đản đó quả thực quá vô sỉ, quá lưu manh, rất không biết xấu hổ...
Thấy Tô Vũ Hinh không nói lời nào, Tô Lưu Ly bắt đầu điên cuồng mà công Diệp Phàm.
- Lưu Ly, chị đang ở bên ngoài, đợi chị về rồi nói.
Mắt thấy Tô Lưu Ly giống như cắn thuốc la, Tô Vũ Hinh không biết nói gì, nghĩ nghĩ vẫn là cúp máy.
Cúp máy xong, Tô Vũ Hinh vốn là tắt đèn xe, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, yếu ớt nói:
- Diệp thần y.
Vị trí lái xe, Diệp Phàm chẳng những nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Vũ Hinh và Tô Lưu Ly, thậm chí khi Tô Vũ Hinh vừa tỉnh dậy thì hắn đã nhận ra, nhưng mà hắn không biết nói gì nên không có mở miệng.
Lúc này, thấy Tô Vũ Hinh chủ động mở miệng, Diệp Phàm đành phải hạ tấm cách âm xuống:
- Cô đã tỉnh rồi.
- Diệp thần y, xin lỗi…
Tô Vũ Hinh chủ động xin lỗi, một mặt là bởi vì nàng không nghe lời Diệp Phàm, vẫn uống rượu, quan trọng hơn là ban nãy nàng còn hoài nghi Diệp Phàm.
- Lần này bệnh tình của cô phát tác còn nghiêm trọng hơn dự đoán của tôi, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể truyền Kình lực vào Âm khí chi nguyên.
Diệp Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Âm khí chi nguyên là chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân, vì vậy sau khi truyền Kình lực vào, cô liền có phản ứng sinh lý.
Nói tới đây, Diệp Phàm ngừng lại, hắn tin tưởng Tô Vũ Hinh biết hắn muốn tiếp cái gì.
- Tôi biết, đều tại tôi không nghe lời.
Tô Vũ Hinh chủ động nhận sai, biết rõ hôm nay rất có thể mình đã làm trò trước mặt Diệp Phàm, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, tim đập cũng nhanh hơn.
Làm như có thể cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng ngượng ngùng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm chủ động nói sang chuyện khác:
- Vừa trị liệu xong, đột nhiên Tô Lưu Ly xuất hiện, nàng dừng xe ở bên cạnh, đi qua đây gọi cô.....
Diệp Phàm liền kể lại mọi chuyện cho Tô Vũ Hinh nghe.
- Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.
- Được rồi, đừng nói xin lỗi nữa, trước tiên hãy nghĩ biện pháp kiếm cho cô một bộ quần áo mới đi.
Diệp Phàm cười khổ nói:
- Nếu tôi không đoán sai thì Tô Lưu Ly đang ở biệt thự chờ chúng ta.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không có quan tâm đến chuyện sẽ giải thích như thế nào với Tô Lưu Ly, mà nàng lo lắng ngày sau sẽ đối mặt với Diệp Phàm như thế nào.
Vừa nghĩ đến chuyện mình tự thẩm du trước mặt Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
..
11h đêm, Tô Vũ Hinh gọi điện cho bảo tiêu họ Hồ, rồi đi mua một bộ quần áo, sau đó ngồi trên chiếc Mercedes-Benz trở về biệt thự.
Còng Diệp Phàm thì vẫn lái chiếc Benlty kia.
Giống như suy đoán của Diệp Phàm, sau khi trở lại biệt thự, Tô Lưu Ly cũng không có tắm ngủ mà là ngồi đợi Tô Vũ Hinh về, để kể tội Diệp Phàm trước mặt Tô Vũ Hinh.
Vì thế, nghe được tiếng xe, Tô Lưu Ly liền chạy ra đón Tô Vũ Hinh:
- Chị, cuối cùng chị đã về.
- Đêm nay công ty tổ chức tiệc mừng công.
Mặt Tô Vũ Hinh không đổi sắc giải thích chuyện vè muộn, sau đó cố ý nói sang chuyện khác:
- Không phải em nói cuối tháng 9 mới về sao? Tại sao lại về sớm thế?
- Chị Vũ Hinh, chuyện đó nói sau, bây giờ chúng ta nói về chuyện của tên hỗn đản Diệp Phàm kia.
Tô Lưu Ly kéo cánh tay của Tô Vũ Hinh, hưng phấn nói:
- Tên gia hỏa này có thể chơi thú nhún trên xe, thật sự là quá vô sỉ, hắn nằm mơ cũng không ngờ là đã bị em nhìn thấy….
- Lưu Ly, em xác định mình không nhìn lầm chứ? Chị cảm thấy DIệp thần y không phải là hạng người này.
Tô Vũ Hinh giải vây giúp Diệp Phàm.
- Chị Vũ Hinh, đến lúc này rồi mà chị con tin hắn một kẻ chính nhân quân tử sao?
Tô Lưu Ly nghe vậy, tức giận đến bộ ngực run lên, hừ nhẹ nói:
- Chị không tin em sao?
- Lưu Ly, chị nói rồi, sợ ra em và Diệp thần y đã có hiểu lầm gì đó.
Tô Vũ Hinh thầm cười khổ.
- Hiểu lầm? Làm sao em lại có hiểu lầm gì với hắn? Chính hắn mở miệng thừa nhận mà.
Tô Lưu Ly nóng nảy.
Tô Vũ Hinh cười khổ:
- Lưu Ly, em cũng biết Diệp thần y là một người kiêu ngạo, hắn sẽ không thèm để ý cái nhìn của mọi người đối với hắn, thậm chí có rất nhiều chuyện không thể giải thích…
- Chị Vũ Hinh, em xem chị là quá mê muội rồi.
Tô Lưu Ly giậm chân:
- Như vậy đi, đợi hắn trở lại rồi chúng ta đối chất, như thế nào?
- Lưu Ly, chị biết là em muốn nhắc nhở chị đừng để bị Diệp thần y gạt. Chị yên tâm đi, quan hệ giữa chị với Diệp thần y chỉ là bác si với bệnh nhân mà thôi.
Tô Vũ Hinh hơi trầm ngâm, tính toán lấy lui làm tiến.
Tô Lưu Ly lắc đầu:
- Không được, đêm nay em nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không bỏ ý định, Tô Vũ Hinh có chút ngạc nhiên.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng dừng xe.
- Hắn về rồi.
Tô Lưu Ly nghe thế liền hưng phấn, nắm lấy tay của Tô Vũ Hinh, nói:
- Chị Vũ HInh, chúng ta ra ngoài đối chất với hắn đi.
- Em gấp cái gì.
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười:
- ở trong này cũng được.
- Em….
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi vào.
- Diệp Phàm, không phải là tối nay anh chơi trò thú nhún với nữ nhân nào đó trong xe của chị Vũ Hinh sao?
Tô Lưu Ly đi lên ngăn Diệp Phàm lại, chất vấn.
Diệp Phàm bĩu môi:
- Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô nghĩ tôi muốn chơi thú nhún với nam nhân sao?
- Anh…
Chẳng biết tại sao, mỗi lần thấy Diệp Phàm tỏ ra chảnh khi nói chuyện với mình thì Tô Lưu Ly rất muốn đánh Diệp Phàm, bất quá vì muốn mau chóng vạch trần Diệp Phàm nên nàng cố nén xúc động, hỏi:
- Tôi hỏi anh có phải đêm nay anh chơi trò thú nhún ở rtong xe của chị Vũ HInh không?
- Có liên quan gì đến cô sao?
Diệp Phàm cố ý nhìn chằm chằm vào Tô Lưu Ly vài giây, thẳng cho đến khi nhìn thấy Tô Lưu Ly có chút sợ hãi làm ra động tác che ngực thì hắn mới mở miệng nói.
- Anh…
Tô Lưu Ly không phản bác được, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, dường như chuyện này không có liên quan gì đến nàng.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không lên tiếng, Diệp Phàm làm bộ lên tiếng chào hỏi với Tô Vũ Hinh, sau đó đi lên lầu.
- Diệp Phàm, anh hãy nói rõ đi.
Tô Lưu Ly thấy thế, vô cùng ngang ngược nói.
Diệp Phàm không rãnh để ý.
- Anh…Anh đứng lại.
Tô Lưu Ly thấy thế, tức giận đến bộ ngực run lên, đuổi theo Diệp Phàm.
- Tô nhị tiểu thư, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không buông tha, Diệp Phàm dừng bước, quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Tôi chẳng những chơi thú nhún, mà còn song phi nữa.
Song phi?
Nghe được 2 chữ này, đôi mắt Tô Lưu Ly mở to ra, tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Mà ngay cả Tô Vũ Hinh cũng sửng sờ.
Nàng không ngờ Diệp Phàm lại dùng cách này để phản ứng.
- Anh…Anh vô sỉ, lưu manh, biến thái...
Rất nhanh, Tô Lưu Ly từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, hô to, liên miên không ngừng.
- Chị Vũ HInh, em không lừa chị đó, bây giờ thì chị biết hắn là hạng người gì chưa?
Mắt thấy Diệp Phàm đi lên lầu, Tô Lưu Ly tức giận, vội vàng nói với Tô Vũ Hinh.
- Đúng là chị đã nghĩ oan cho em.
Tô Vũ Hinh không tiếp tục giải vây cho Diệp Phàm, mà là gật đầu phụ họa.
Nàng biết lúc này mình có giải thích như thế nào đi nữa thì nàng cũng không tin.
Quan trọng hơn là nàng không muốn nói ra tin tức thật sự vào tối nay.
/172
|