Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 363: Hoàng hậu ư?

/636


Khi Đỗ Tu Nguyên dẫn đoàn người xuống núi, thì mặc dù sắc trời đã tối, nhưng vô số dân chúng vẫn còn tụ tập xem náo nhiệt. Chúng binh sĩ giơ cao ngọn đuốc, khiến đang đêm mà sáng ngỡ như ban ngày. Đêm nay tin tức Lâm đại nhân dùng pháo bắn “ Ngọc Đức Tiên Phường” sẽ truyền khắp nơi của Đại Hoa, tới lúc đó sẽ xuất hiện phản ứng gì không ai biết được, đám người Đỗ Tuy Nguyên đều thầm toát mồ hôi thay cho Lâm tướng quân, chỉ có hắn là cười đùa ha hả với mọi người, giống như hắn chẳng hề quan tâm tới chuyện gì.

- Tướng quân.

Đỗ Tu Nguyện tuần lộ phía trước vội vàng chạy tới, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng:

- Phía trước có người chặn đường của đại quân ta. Là …

Hắn dừng một chút, hạ giọng nói:

- Là lại bộ thượng thư Diệp đại nhân, lễ bộ Lương đại nhân, còn có chấp sự, học sĩ của tam các lục bộ, còn có Thành Vương gia….

Lâm Vãn Vinh cả kinh, những người này tới thật là nhanh, ta giờ mới xuống được núi, hắn cười hắc hắc hai tiếng:

- Không sao không sao, có thể mấy vị đại nhân tới tặng biển khen ngợi ta cũng chưa biết chừng. Đỗ đại ca, chúng ta cùng đi lên xem sao.

Đỗ Tu Nguyên thấy mặt hắn không chút ngạc nhiên, tựa hồ mấy không coi mấy vị đại nhân quyền khuynh triều đình này ra gì, trong lòng cũng thầm kính phục, dám nói dám làm, dám làm dám chịu, thật đúng là kỳ nam tử.

Lâm Vãn Vinh đang muốn tiến lên, Tiêu tiểu thư từ trong kiệu nhô đầu ra hỏi:

- Lâm lang, phía trước có chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Có người tới thăm ta thôi. Thanh Tuyền, nàng và sư muội nghỉ ngơi ở đây một chút, ta đi rồi sẽ trở lại.

Tiêu Thanh Tuyền cười khẽ, lấy từ trong lòng ngực ra thấm thẻ bài ánh vàng lấp lánh, cẩn thận nhìn ngắm một lượt, trong mắt nổi lên một tầng sương nhạt, thần sắc đầy vẻ hồi tưởng và lưu luyến, lại vẫy vẫy tay với hắn, dịu dàng nói:

- Lâm lang, chàng qua đây, thiếp có chút việc muốn nói cho chàng.

Đợi Lâm Vãn Vinh đi tới trước mặt, Tiêu Thanh Tuyền đưa tấm thể bài kia tới tay hắn, nhẹ nhàng nói:

- Cái này cho chàng. Nếu có người dám làm khó chàng thì chàng lấy cái này ra, sẽ không ai dám động tới một cọng lông của lang quân.

Kim bài này nặng trình trịch, bên trên điêu khắc một con phượng hoàng sống động như thật, cũng không biết là dùng làm gì. Lâm Vãn Vinh cười đáp lời:

- Tấm thẻ bài này của nàng, cùng kim bài hoàng thượng ban cho ta, có chút giống nhau. Chúng ta thế này là long phượng hợp bích, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.

Tiêu Thanh Tuyền cười duyên:

- Đừng tán dóc nữa, đi mau một chút chúng ta còn sớm về nhà.

Quân sĩ đi đầu đã dừng lại bất động, từ đội ngũ phía trước họ truyền tới từng trận ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng hô“ Lâm Tam ra đây!” “ Lâm Tam ra trả lời.”

Lâm Vãn Vinh dẫn theo Đỗ Tu Nguyên đi tới, nhìn bốn phía một lượt, chỉ thấy những đại nhân học sĩ còn tới nhiều hơn so với buổi triều sớm hôm nay. Thành Vương đứng ở trên cùng mặt cười lạnh lùng không nói. Hai vị thượng thư đại nhân lại bộ, lễ bộ theo sau lưng hắn, còn có mấy chục vị học sĩ chấp sự. Mọi người đều kích động, đang lớn tiếng la hét.

- Tiểu đệ Lâm Tam, ra mắt vương gia, ra mắt các vị đại nhân.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, mặt làm ra vẻ kinh ngạc:

- Trời đã tối thế này rồi, chư vị đại nhân còn quần thể xuất động thị sát dân tình ? Vì nước vất vả thế này, tiểu đệ thật sự rất kích phục.

Lại bộ thượng thư Diệp đại nhân quát:

- Lâm Tam. Chớ có ăn nói lung tung, chúng ta tới để hỏi tội ngươi đó.

- Tội ư? Tội gì?

Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi:

- Tiểu đệ luôn luôn tôn trọng pháp luật, theo lệ nộp thuế, đâu ra tội mà hỏi chứ?

Diệp đại nhân cả giận nói:

- Việc tự ngươi làm còn muốn giảo biện sao? Ngươi lên núi này làm gì? Coi người thiên hạ đều là kẻ ngốc sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Tiểu đệ du sơn ngoạn thủy đến đây, nhân lúc hứng trí, tùy ý bắn hai phát pháo. Diệp đại nhân, việc này hình như không thuộc về ngài quản đâu.

Râu dê của Diệp đại nhân rung lên, tức giận chỉ hắn nói:

- Tùy ý bắn hai phát pháo? Ngươi nói thật nhẹ nhàng ! Ngươi biết đây là chốn nào không? Đây là “ Ngọc Đức Tiên Phường” chính là thánh địa người đọc sách hướng đến, từ nơi này xuất hiện rất nhiều tiền bối đại nho, có cống hiến to lớn với Đại Hoa ta. Thái tổ khai quốc hoàng đế ngự tứ bài biển, các vị đồng liêu trong chiều, không ai không lấy xuất thân thánh phường làm vinh dự. Ngươi dám dương oai tại đây, thật đúng là không coi luật pháp vào mắt, càn rỡ vô cùng. Vương gia và ta, còn có các vị đồng liêu nữa chính là tới trị tội ngươi. Ngươi còn không mau mau bó tay chịu trói, nghe xử phạt.

Lâm Vãn Vinh không thèm để ý cười nói:

- Ngọc Đức Tiên Phường ư? Danh hiệu này thật không tệ, chỉ đáng tiếc tiểu đệ không được nghe qua. Tiểu đệ chỉ có được tin tình báo cho biết, có người trên núi này sửa soạn võ trang, tụ tập phi pháp, tự lập luật pháp, cầm cố tự do người khác, uốn cong chiếu lệnh của thái tổ hoàng đế, mê hoặc thanh niên vô tri, hơn nữa còn tự đề cao mình ngang với trời, mưu đồ độc lập ngoài Đại Hoa ta, tội lỗi chồng chất, trời và người cùng phẫn nộ. Loại họa loạn triều cương này, tổ chức khủng bố phi pháp phá hỏng căn cơ Đại Hoa này, chỉ có kiên quyết trừ bỏ mới có thể giữ được giang sơn vạn năm của Đại Hoa ta. Diệp đại nhân, làm như vậy chẳng lẽ là sai sao?

Lâm Tam miệng lưỡi khéo như hát hay, lấy một cái mũ danh chính ngôn thuận chụp lên đỉnh đầu, khiến Diệp đại nhân hoa cả mắt. Đem “ Ngọc Đức Tiên Phường” nhận định là tổ chức khủng bố phi pháp, thiên hạ trừ Lâm Tam ra, cũng không tìm ra người thứ hai nữa.

- Ngươi, ngươi, nói lung tung.

Diệp đại nhân chỉ mặt Lâm Tam nói:

- Tên của thánh phường được thiên hạ kính ngưỡng, vô số đại nho đều xuất thân ở đây, là cốt cách của Đại Hoa ta, làm sao là tổ chức khủng bố gì đó mà ngươi nói?

- Có phải là khủng bố hay không, không phải Diệp đại nhân ngài mà được, ta nói cũng không được. Ở đây ta có mấy tờ cung trạng, đều là từ những tài tử đại nho ở trên núi kia bị mê hoặc thảnh khẩn viết ra.

Lâm Vãn Vinh đưa tay ra, Đỗ Tu Nguyên liền đem các tờ cung đưa lên, Lâm đại nhân cười tủm tỉm nói:

- Có phải là tổ chức khủng bố hay không, mời Diệp đại nhân xem qua rồi sẽ biết ngay.

Diệp đại nhân cũng không ngờ tới, thủ đoạn của Lâm Tam già dặn như thế, mấy canh giờ ngắn ngủi, phá hủy thánh phường không nói, đến ngay cả giấy nhận tội cũng đã chuẩn bị xong hết, khiến người ta muốn nắm tóc hắn, nhưng không có chỗ hạ thủ.

- Lâm Tam!

Thành Vương vẫn luôn im lặng đứng xem đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi dẫn binh xông lên núi, đại đao sáng lấp loáng đặt trên thân người ta, nghĩ rằng muốn bao nhiêu tờ cung cũng không khó. Loại cung chứng uy bức mà ra này, không được tính, ngay ở trước mặt hoàng thượng, cũng không thoát được hiềm nghi bức cung.

- Đúng, đúng, vương gia tuệ nhãn, ngươi thế này là bức cung, tất cả tờ cung không coi là thật được.

Nghe Thành Vương một câu trúng đích, Diệp đại nhân cũng lấy lại tinh thần, vội vàng kêu lên, chư vị học sĩ theo đằng sau hai người cùng cùng kêu lớn:

- Bức cung, đây là bức cung…

Đỗ Tu Nguyên trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, thần sắc Lâm Vãn Vinh vẫn như thường, cười hắc hắc:

- Bắt người phạm tội, lấy lời cung, đây là thủ đoạn xét án thông dụng của thiên hạ. Nếu theo vương gia nói kiểu này, tất cả nha môn bắt người xử án, đều không thoát khỏi hiềm nghi bức cung rồi, kết luận như vậy lại từ miệng vương gia nói ra, chẳng phải làm lạnh lòng người trong thiên hạ sao?

Thành Vương cười hắc hắc, nhãn thần lóe lên, gật đầu nói:

- Mồm mép lợi hại lắm. Chứng từ này thật giả lúc này không nói nữa, nhưng ‘ Ngọc Đức Tiên Phường’ là thánh địa thái tổ hoàng đế tự mình đề bút, có được mỹ tự ‘ dữ thiên tề’. Ngươi ở trong thánh địa làm càn như thế, để thái tổ hoàng đế vào đâu?

- Dữ thiên tề ư?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, vẫy vẫy tay, hai binh sĩ đưa ra đề tự của thánh tổ hoàng đế:

- Vương gia, thứ ngài nói, chính là cái này sao?

Con mắt nhỏ của Thành Vương quét qua, vội vàng vái dài, sợ hãi nói:

- Tử tôn bất hiếu Triệu Minh Thành, khấu kiến chân tích của thánh tổ.

Đám người Diệp thượng thư cũng vội quỳ bài, hô cao:

- Khấu kiến chân tích của thái tổ.

Lâm Vãn Vinh đứng nguyên tại chỗ, ngang nhiên nhận lễ của chư nhân, lúc này mới đạo đức giả tới đỡ Thành Vương:

- Vương gia, mời mau đứng lên đi.

Thành Vương cùng đám người ba lạy chín đập đầu, lúc này mới cung kính đứng dậy, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm Tam, ngươi thật to gan, biết rõ có ‘dữ thiên tề’ do thánh tổ đề bút, lại dám tự tiện nổ pháo, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?

- Vương gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được đâu.

Lâm Vãn Vinh thần sắc trịnh trọng:

- Đây là đề tự của thái tổ hoàng đế, cũng là minh chứng Ngọc Đức Tiên Phường bẻ cong chiếu mệnh. Tiểu đệ chính muốn tự thân trình cho hoàng thượng xem đây.

- Ngươi thật to gan, bản vương thân là con cháu của thánh tổ, ngưỡng mộ bút tích của thánh tổ đã lâu. Ba chữ ‘ dữ thiên tề’ này chính là thái tổ hoàng đế tự thân đề, há nói bẻ cong chiếu mệnh?

Thành Vương tức giận nói:

- Nơi thánh tổ đề tự còn dám làm càn, ngươi thật sự coi bản vương trị không nổi ngươi sao? Ngươi cùng thánh mẫu của Bạch Liên giáo qua lại, bản vương sớm đã có chứng cứ, ngày mai đem hết ra bẩm báo với hoàng thượng, trị tội của ngươi.

Con mẹ nó, Thành Vương chuẩn bị hoàn toàn trở mặt rồi, ngay cả việc An tỷ tỷ cũng lôi ra, còn tự cho rằng đã cầm được chuôi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

- Vương gia, Bạch Liên thánh mẫu cái gì, qua qua lại lại cái gì? Ngài tuy là hoàng thân quốc thích cao quý, ta cũng có thể tố cáo ngài phỉ báng. Tiểu đệ chính trực vô tư, giữ mình thanh khiết, mỹ sắc như không, trong kinh thành mọi người sớm cùng biết, vạn chúng kính ngưỡng. Nếu như ta thật sự làm ra việc gì đáng hổ thẹn, liền xin vương gia yên lòng cứ tới trước mặt hoàng thường cáo ngự trạng.

Thành Vương cười lạnh:

- Bản vương không có thời gian so mồm mép với ngươi. Đề tự của thánh tổ ở ngay trước mắt, tên của thánh phường danh phù kỳ thực (danh xứng với thực tế), ngươi còn gì để nói.

Lâm Vãn Vinh cười kinh thường:

- Cái gì danh phù kỳ thực, thánh tổ hoàng đế nhân đức anh minh, trăm năm trước đã có thể biết việc hậu thế. Vương gia ngài, thân là con cháu của thánh tổ, làm sao ngay cả mặc bảo của thánh tổ cũng nhận thức không đầy đủ vậy? Bay đâu, đem mặc bảo của thánh tổ hoàng đế đưa lên cho vương gia và các vị đại nhân nhìn qua, xem xem ba chữ này rốt cuộc là chữ gì.

- Tuân lệnh!

Hai tên binh sĩ giơ cao đề tự bước lên, Thành Vương cách gần nhất, cẩn thận đánh giá cuộn vải kia, tức thì thần sắc đại biến. Diệp đại nhân nhìn chằm chằm hồi lâu, lầm bẩm đọc:

- Dữ phu tề? Điều này, điều này, sao lại thế này?

- Diệp đại nhân nhãn lực thật tốt.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Thánh tổ hoàng đế nhìn xa trông rộng, trăm năm trước đã có cái nhìn sáng suốt. Đề tự của lão nhân gia ngài, ba chữ’ dữ phu tề’, vốn là chính muốn dặn dò người trong Ngọc Đức Tiên Phường, hướng tới vạn dân học tập, đi vào trong nhân dân, thân dân yêu dân. Vậy mà cái tác phường này ấp ủ ý định xấu, tự xưng là dữ thiên tề, điên đảo trắng đen, mê hoặc dân chúng, hơn nữa có kẻ tự lập luật pháp, cưỡng ép giam cầm người khác, mưu đồ đem ngọn núi này biến thành nước trong nước.

Thành Vương biến sắc, phẫn nộ quát:

- Đề tự của thánh tổ hoàng đế lưu truyền ngàn năm, mọi người cùng biết, làm sao có sai sót? Lâm Tam, nhất định là ngươi giở trò.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, âm thanh phá vỡ trời cao:

- Vương gia nói rất hay, đề tự của thánh tổ hoàng đế lưu truyền ngàn năm, mọi người cùng biết. Nhưng ta muốn hỏi một câu, có vị nào tự mình nghe thái tổ hoàng đế đọc ra ba chữ ‘ dữ thiên tề’? Hoặc là văn lục nào có ghi lại, thánh tổ hoàng đế tự miệng phong cho không? Chư vị đều là đại học sĩ đọc đầy thi thư, có vị nào nghe qua hoặc thấy qua?

Chúng nhân á khẩu không trả lời được, ba chữ “ dữ thiên tề” này mặc dù trong tiên phường truyền thuyết là chân thật, nhưng ở bất kỳ đời hoàng đế nào, cũng không thể tự miệng nói ra ba chữ “dữ thiên tề”, “ thiên” là quyền uy lớn nhất, hoàng đế nào ngốc đến nỗi đem người khác đặt ngang với mình.

Thấy những đại nhân này đều không dám trả lời, Lâm Vãn Vinh đắc ý hài lòng, nói với hai binh sĩ kia:

- Mau đem chân tích của thánh tổ hoàng đế thu lại, sáng mai trình lên cho hoàng thượng xem.

Chúng thần coi Thành Vương là ngựa cầm đầu, thấy hắn trầm mặc không nói, đều cũng cúi đầu không dám nói gì. Thành Vương đánh mắt ra dấu với Diệp đại nhân, nhếch nhếch môi hướng về chiếc kiệu nhỏ đằng sau Lâm Vãn Vinh, Diệp đại nhân tức thì tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói:

- Uổng cho Lâm Tam ngươi nói lời dễ nghe, chân tướng sự thật thế nào, ngươi nghĩ bản quan không biết sao? Bản quan nhận được cáo trạng, nói lại bộ phó thị lang Lâm Tam, nhìn trúng một nữ đệ tử trong thánh phường, muốn cường hành bá chiếm, nữ tử kia liều mạng không theo, ngươi dưới cơn phẫn nộ, liền dẫn binh mã lên núi cướp. Có cáo trạng ở đây, ngươi còn dám giảo biện?

Hắn lấy ra một cáo trạng viết đầy chữ từ trong tay áo, dương dương đắc ý mở ra, chúng quan nghe thấy lòng đầy phẫn nộ, chửi Lâm Tam bại hoại quan trường làm nhục giới học sĩ.

Con bà nó, vậy cũng làm được? Xem ra mặt ta còn chưa đủ dày! Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Diệp đại nhân, ngài quả là mắt lửa ngươi vàng, ngay cả việc này cũng dò xét ra, tiểu đệ bội phục.

Thấy Lâm Tam có dấu hiệu mềm xuống, Diệp đại nhân tức thì mừng rỡ, mặt đắc ý nói:

- Bản quan cương trực không a dua, thân thiện với dân. Dù là Lâm Tam ngươi có cường quyền cỡ nào, bản quan cũng nhất định thi hành công lý, trả lại công đạo cho người. Công sai ở đâu …

Mấy công sai đi sau vội vàng ôm quyền nói:

- Xin đại nhân phân phó.

Diệp đại nhân chỉ tay vào chiếc kiệu nhỏ Tiêu tiểu thư ngồi, mặt đầy chính trực hô:

- Dân nữ bị Lâm tam cướp đoạt ở trong kiệu đó, các ngươi tức tốc tiếp lấy kiệu kia, bảo hộ thỏa đáng, không được có sai sót.

Mấy tên công sai ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bên người Lâm Tam đầy binh sĩ, cướp người với đám quân hổ lang này, vậy chẳng phải tự mình tìm chết sao? Lâm Vãn Vinh cười thần bí nhỏ giọng nói với Diệp đại nhân:

- Đại nhân, mời ngài quá bộ vài bước nói chuyện, tiểu đệ cho ngài xem một thứ.

- Chớ có hối lộ bản quan.

Diệp đại nhân đầy vẻ thanh liêm vì nghĩa lập tức lên tiếng cự tuyệt, còn đang muốn trát vàng lên mặt, lại thấy Lâm Tam cười như không cười, trong tay giơ lên một khối thẻ bài kim quang lấp lánh nói:

- Diệp đại nhân, ngài nhìn cho kỹ, vị tiểu thư trong kiệu, muốn ta đưa thẻ bài này cho ngài xem.

- Thẻ bài cái gì?

Diệp đại nhân khinh thường quét mắt qua, tức thì miệng há hốc, như thấy quỷ, một câu cũng không dám nói ra.

- Diệp đại nhân, Diệp đại nhân…

Thành Vương bị hắn đứng che trước mặt, thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, đợi một lúc có chút mất kiên nhẫn, đá vào chân Diệp đại nhân một cái:

- Ngài làm sao vậy?

Diệp đại nhân xoay người lại, thần sắc đờ ra, lẩm bẩm:

- Vương gia, là hoàng, hoàng, hoàng…

- Hoàng cái gì?

Thành Vương đẩy hắn ra, thẻ bài kia tức thì rơi vào mắt hắn, mặt hắn biến sắc, môi mấp máy nửa ngày trời, cuối cùng quỳ xuống bái lạy:

- Thần đệ Triệu Minh Thành, khấu kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Chúng thần nghe được cũng sững sờ, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, rõ ràng là tới bắt Lâm Tam, sao ngay cả hoàng hậu nương nương cũng hiện thân rồi? Thấy Thành Vương quỳ bò ra đất, chúng nhân nào dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống, miệng hô nương nương thiên tuế.

Hoàng hậu nương nương? Trong đầu Lâm Vãn Vinh oong một tiếng, Thanh Tuyền là hoàng hậu? Điều này, điều này sao có thể? Mẹ nó, chẳng lẽ ta phải cướp nữ nhân với hoàng đế.

Sự đả kích của một tiếng “ hoàng hậu nương nương” này đối với Lâm Vãn Vinh, hơn xa sự kinh ngạc của chúng nhân. Hắn ngẩn ra tại chỗ, trong lòng trống rỗng, cũng không biết nói gì cho phải.

Đám người Thành Vương quỳ rạp dưới đất, đợi tới nửa ngày trời cũng không thấy có người lên tiếng, vội ngẩng đầu lên nhìn trộm, chỉ thấy Lâm Tam nhíu chặt mày, cũng không biết đang nghĩ gì. “ Hoàng hậu nương nương” không lên tiếng, Lâm Tam cũng không nói lời nào, chúng nhân chỉ đành quỳ trên mặt đất, không ai dám phát ra tiếng.

Diệp đại nhân lên tiếng lúc trước càng là hai chân run như cầy sấy, dân nữ mà Lâm Tam “ cướp đoạt”, không ngờ là “ hoàng hậu nương nương”? Đây đơn giản là điều đáng cười nhất thiên hạ, ngay cả mình không thể thuyết phục bản thân! Chỉ sợ hoàng hậu phẫn nộ, tru di cửu tộc cũng xem là nhẹ rồi.

- Đều đứng lên cả đi.

Trong kiệu truyền ra âm thanh của một nữ tử, mang chút non nớt, chính là tiểu sư muội Lý Hương Quân:

- Các ngươi điên đảo trắng đen, chỉ hươu nói ngựa, làm người tức giận. Nếu muốn nương nương xử phạt nhẹ nhàng, đem việc hôm nay viết ra tỉ mỉ, trình lên hoàng thượng, nương nương tự có xử trí.

Nghe những lời này tựa hồ là một tiểu nha đầu, không phải là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Thành Vương mặt đầy nghi hoặc, nhưng thẻ bài kia không thể làm giả, chỉ đành vâng vâng dạ dạ đáp lời, còn Diệp đại nhân sắc mặt tái nhợt, viết tờ sớ này trình lên hoàng thượng, chiếc mũ lại bộ thượng thư hắn đội không được nữa rồi.

- Lùi xuống cả đi.

Âm thanh Lý Hương Quân tuy non nớt, nhưng từng chữ mang sự uy nghiêm, chúng nhân nào dám ở lại lâu, vội vàng xoay người chạy đi. Thành Vương quay đầu nhìn vào trong kiệu, mắt đầy vẻ nghi hoặc.

- Lâm lang, Lâm lang ….

Tiếng gọi yêu kiều của Tiêu tiểu thư vang lên bên tai Lâm Vãn Vinh, tiểu nha đầu Lý Hương Quân phì cười:

- Sư tỷ, Lâm lang kia của tỷ bị tỷ dọa cho choáng váng rồi.

Lâm Vãn Vinh tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Thành Tuyên:

- Thanh Tuyền, chuyện này là sao? Nàng làm sao lại là hoàng hậu nương nương? Ôi chao, ta chưa bao giờ cùng hoàng đế tranh nữ nhân. Con bà nó, lần này phải kéo bắn pháo hoàng cung rồi.

Lý Hương Quân phì cười:

- Lâm đại ca thật can đảm, loại lời phản nghịch này cũng có thể nói ra được. Đợi tới khi huynh dùng pháo bắn hoàng cung, phải gọi muội đó.

Thấy bộ dạng Lâm đại nhân có chút si ngốc, Tiêu Thành Tuyền che miệng cười, chứa chan tình cảm nói:

- Đừng nghe Hương Quân nói lung tung. Lâm lang, thân phận của thiếp không quan trọng, Tiêu Thanh Tuyền thiếp vẫn là thê tử của chàng, sinh là người Lâm gia chàng, chết là quỷ Lâm gia chàng, đời đời kiếp kiếp ở cùng chàng.


/636

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status