Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 492: Hồi Báo

/636


Từng tiếng tí tách khe khẽ không ngừng phát ra từ ngọn đuốc cháy sáng hừng hực, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đồng tiền nhỏ. Thảo nguyên bát ngát lặng yên không tiếng động, tiếng tim đập thình thịch của phụ nữ cùng trẻ con người Đột Quyết cũng có thể nghe thấy được rõ ràng. Ngay cả những kỵ binh đang cầm đuốc của Đại Hoa cũng không khỏi nín thở, căng thẳng chăm chú nhìn vào đồng tiền đang nhẹ lăn.

Đồng tiền nhỏ rơi xuống mặt cỏ rộng rãi, nảy lên vài lần lăn về phía trước, không hơi không tiếng thẳng đứng, ngừng một chút, rồi chầm chậm ngả xuống.

Nhìn đồng tiền tĩnh lặng nằm yên, Hồ Bất Quy căng thẳng chăm chú nhìn, chớp mắt cũng không dám chớp. Gã ngẩn ra hồi lâu, rồi mới khẽ thở ra nói:

- Là mặt chính! Cái này, không lẽ thật là thiên ý?

Trên mặt gã thần tình hiện ra vẻ phức tạp, ẩn trong cái thở dài, dường như có chút không cam lòng, nhưng lại có vài phần nhẹ nhàng.

Đám phụ nữ cùng trẻ con người Đột Quyết vui mừng cuồng nhiệt, ôm lẫn nhau, khua chân múa tay hoan hô, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Đám trẻ nhỏ được ôm trong lòng bọn họ, tuy không rõ ràng vì sao mẫu thân hoan hô, nhưng dường như cũng bị cảm nhiễm bởi cái tình cảnh này, lộ ra khuôn mặt tươi cười, đưa bàn tay mềm mại nhỏ bé vuốt đi những giọt lệ trên khuôn mặt của mẫu thân.

Cặp mắt Lâm Vãn Vinh rũ xuống, yên lặng như nước, chuyển thân quay lưng lại hồi lâu, không nói một tiếng. Không thấy buồn, cũng chẳng thấy vui, không ai biết là trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Duy chỉ có bàn tay đang nắm chặt, là một chút đầu mối thể hiện tâm tình của gã.

Phụ nữ cùng trẻ con Đột Quyết vui mừng một hồi, tiếng hoan hô dần dần lắng hạ, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Bọn họ lúc này mới ý thức được, tên cướp mặt đen, kẻ chấp chưởng đại quyền sinh tử của bọn họ còn đang đứng yên lặng, hai tay đang nắm chặt của gã gân xanh đột nhiên nổi lên, cho thấy tư tưởng nội tâm của gã đang tranh đấu kịch liệt.

Cho dù ném đồng tiền thắng thì sao? Chỉ cần cái tên Đại Hoa này lắc đầu, hơn ba ngàn phụ nữ cùng trẻ con, mệnh vận vẫn không thể thoát khỏi bị đồ sát. Vô số người Đột Quyết, phụ nữ, hài tử, những đôi mắt màu lam thâm quầng mang sự trông mong hoặc cừu hận đang được áp chế trong ánh mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang đứng bất động, chờ đợi sự phán quyết cuối cùng của gã.

- Hay là, thẩy lại lần nữa, ba lần hai thắng!

Cao Tù đi lại bên cạnh Lâm Vãn Vinh, điều chỉnh thanh âm chỉ đủ cho ba người nghe, nhỏ giọng nói.

Cái loại đề nghị không cần mặt mũi này, đại khái cũng chỉ có lão Cao ngươi nghĩ ra thôi. Hồ Bất Quy trừng mắt nhìn hắn một cái, hết sức khinh thường.

Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài, cặp mắt chậm rãi mở ra, khẽ liếc Hồ Bất Quy vài cái, ung dung nói:

- Hồ đại ca, nếu mà ta đem cái chức trách này giao cho ngươi. Ngươi có thể hạ thủ được sao?!

Nhìn lại ba ngàn phụ nữ trẻ nhỏ phía trước mặt, những nữ nhân vô lực, những anh nhi còn đang bước chập chững. Khuôn mặt Hồ Bất Quy lúc trắng lúc đỏ, cơ nhục trên mặt run rẩy kịch liệt. Gã cắn răng giơ cương đao lên, song thủ từng sát nhân vô số lại có chút run rẩy, chần chờ hồi lâu. Gã cuối cùng giận dữ ngửa đầu lên trời gào lên một tiếng. Đại đao trong tay vô lực rũ xuống. Lão Hồ mặt xám như tro, vô lực lắc lắc đầu:

- Mạt tướng khó lòng xuống tay…

Lâm Vãn Vinh âm thầm thở ra. Quay sang Cao Tù nói:

- Nếu như Hồ đại ca không thể xuống tay được, Cao đại ca, vậy thì ngươi lên đi!

- Ta ư?

Lão Cao ngẩn người ra, gã quay đầu nhìn hơn ba ngàn phụ nữ cùng trẻ con tay không tấc sắt, môi run run hồi lâu, sắc mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng cười khổ lắc đầu:

- Huynh đệ, nếu là chém giết ba ngàn nam nhân Đột Quyết, lão Cao ta cũng không chớp mắt lấy một cái. Nhưng mà, đám nữ nhân và hài tử này…

Gã thở dài một tiếng, vô lực lắc lắc đầu.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi cất bước, đi tới gần nơi đồng tiền rơi xuống, khom người nhặt lên, khe khẽ thổi bụi trên mặt đồng tiền, dùng tay tử tế lau chùi, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi cất đồng tiền đó vào trong người.

Hồ Bất Quy căng thẳng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của gã, hỏi nhỏ:

- Tướng quân, ngươi thật sự quyết định như vậy?

Lâm Vãn Vinh không có đáp lại, ánh mắt của gã như điện, lướt qua từng cặp mắt bao hàm sự sợ hãi cùng cừu hận của đám trẻ Đột Quyết ở phía trước mặt này. Hồi lâu mới uể oải than thở:

- Hồ đại ca, ngươi hãy nhìn ánh mắt cừu hận của đám hài tử này. Đến khi bọn chúng lớn lên, đối với Đại Hoa của ta có khả năng thân thiện được sao?

Hồ Bất Quy hổ mục trợn lên, hướng về đám người Đột Quyết thị uy vài lần, đám hài đồng đó nhất thời sợ hãi quay đầu đi. Lão Hồ ha hả cười lên vài tiếng, hào hùng nói:

- Không thân thiện thì lại như thế nào?! Hôm nay bọn ta có thể giết chết được phụ thân của bọn chúng. Ngày sau, con cháu của bọn ta, cũng có thể đồng dạng giết chết được bọn chúng. Nam nhi Đại Hoa của ta vĩnh viễn quét không hết, còn sợ bọn chúng làm càn sao?

Nhìn Hồ Bất Quy tràn đầy hào tình, Cao Tù lại ôm đầy lo lắng:

- Lão Hồ ngươi nói đúng là không sai. Chỉ là hôm này tình hình đặc thù, nếu mà thả đám phụ nữ cùng trẻ nhỏ này, danh tiếng của Lâm huynh đệ chỉ sợ sẽ phải nhận vô số lời chửi mắng. Đại Hoa ta nhất định sẽ có nhiều trí sĩ trách mắng hắn tầm mắt hạn hẹp, phụ lòng người…Người Hồ lại có thể đồ sát, bọn ta tại sao lại không thể đồ sát – Nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với bản thân mình – Ài, so với chuyện để nước miếng của đám người này dìm chết, chẳng thà đem đám phụ nữ cùng trẻ con này giết sạch, vậy là mọi chuyện êm xuôi.

Lời này của lão Cao ngược lại là nhìn được xa, giết sạch đám phụ nữ cùng trẻ nhỏ này, bách tính của Đại Hoa tuy cũng sẽ cảm thấy đó là tàn nhẫn, nhưng sẽ không có ai lên tiếng chê trách. Ngược lại, nếu là thả đám người này đi, chờ đến lúc trở về Đại Hoa, Lâm tướng quân quả thật sẽ không biết phải chịu bao nhiêu sự khiển trách cùng khổ sở. Hồ Bất Quy nhìn Lâm Vãn Vinh một chút, nhất thời cũng bắt đầu lo lắng.

Mấy người đều trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nghe thanh âm của Lâm Vãn Vinh ung dung vanh lên:

- Cao đại ca, Hồ đại ca, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo các người. Hoa Hạ ta kinh lịch trải qua ngàn năm, trường thịnh không suy, hiền soái danh tướng nhiều như sao trên trời, nhiều không đếm xuể. Bọn họ bảo vệ Hoa Hạ, thiên uy truyền xa, chiến tích ghê hồn, khiến cho vô số giặc Hồ nghe danh bể mật, nhìn thấy là trốn. Sự tích của mấy vị tổ tông tiên hiền sớm đã được lưu truyền bốn phương, thế nhưng bọn họ có mấy người dựa vào đồ sát để đạt được thắng lợi, lại có bao nhiêu người tránh đi đồ sát nhưng uy danh bất hủ đây?

Lời này hỏi ra, nhất thời khiến Hồ Bất Quy và Cao Tù ngẩn người. Trước giờ chưa từng cẩn thận ngẫm nghĩ qua vấn đề này, bây giờ nghĩ lại thì đúng như lời Lâm Vãn Vinh nói, Hoa Hạ ngàn năm truyền thừa, chiến tranh nhiều không kể xiết, cùng với dị tộc ngoại bang tranh đấu tuyệt đối chẳng phải là mới đây. Đám lão tổ tông bảo gia vệ quốc công đánh người Hồ man di, chưa từng nghe có ai dựa vào đồ sát mà thủ thắng hết. Nhìn lại tất cả các vị tiên hiền, nếu muốn tìm ra được một vị đồ sát danh tướng, hết sức khó khăn.

Cao Tù hết sức lấy làm lạ:

- Hả! Quả thật như vậy. Lâm huynh đệ, ngươi nói đi chuyện này thật ra là sao?

Lâm Vãn Vinh uể oải thở ra, nhìn vào mảnh đất đầy phụ nữ cùng trẻ nhỏ, ánh mắt vô cùng nghiêm trang, cắn răng khẽ nói:

- Bởi vì… bọn ta là người, mà không phải sói!

“Bọn ta là người, không phải sói!” Hồ Bất Quy cùng Cao Tù cùng lúc thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy câu này của Lâm Vãn Vinh, đã nói ra được sự suy nghĩ trong lòng của bọn họ.

- Nhân thì phải có nhân tính, người Đại Hoa bọn ta thiên tính thiện lương, điều này đã được khắc vào mầm mống từ xưa rồi, vĩnh viễn khó mà thay đổi được. Người Hồ hung tàn đến ngay cả thân thể tộc nhân của mình cũng đều có thể chà đạp, điều này nếu đổi lại là người Đại Hoa ta, thì tuyệt đối sự tình này không thể xảy ra được. Nếu bọn ta quả thật cũng học theo thói người Đột Quyết, đơn thuần cứ muốn giết là giết. Điều đó chính là đánh mất đi thiên tính của bọn ta. Vào cái lúc thiên tính bị đánh mất đó, chẳng phải chỉ là sự đau thương của một mình ta, mà càng là sự đau thương của cả dân tộc. Có lẽ, từ đây về sau, bọn ta rồi sẽ cùng dạng biến thành ác lang giống người Đột Quyết từng bước nuốt dần đồng bạn của mình – Cao đại ca, Hồ đại ca, các người nguyện ý nhìn thấy cái thời khắc đó tới sao?

Trở thành Đột Quyết ác lang? Hồ Bất Quy hai người đồng thời rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu.

- Vậy là được.

Lâm Vãn Vinh thản nhiên nói:

- Cái thế giới thật lớn thật hỗn tạp này, khiếp sợ cừu hận của kẻ khác, đó là hành vi của kẻ yếu hèn. Cũng giống như giết phụ nữ cùng trẻ con để chứng tỏ mạnh bạo. Chẳng thà ta làm cho mình mạnh mẽ, khiến bọn người mang cừu hận kia không dám trả hận thì có phải hay không?

Hắn dừng một chút, khẽ phất tay:

- Cắt hết lương thảo, đem đám đàn bả con trẻ này đuổi ra thảo nguyên của họ. Bảo họ tự sinh tự diệt, đi đi!

Hồ Bất Quy gật đầu, xoay người lại, vung bàn tay ra hiệu, Đại Hoa kỵ sĩ liền lập tức lui ra hai bên, tạo thành một con đường thoát ra ngoài.

Đám nữ nhân Đột Quyết còn không dám tin tưởng ánh mắt của mình, người Đại Hoa này thật sự thả các nàng đi ư?

Hoảng sợ, chần chờ, chờ đợi, cũng không biết trải qua bao lâu, có vài nữ tử cả gan chậm rãi tiến về phía trước, dò xét phản ứng của kỵ binh Đại Hoa. Thấy không có ai phản ứng gì, đám Đột Quyết nữ nhân đó cấp bách gọi nhau, rồi người ôm con, kẻ kéo nhau vội vàng chạy qua con thông lộ đó, cảnh tượng như một con đê bị vỡ vậy. Tiếng nữ nhân hò hét, tiếng trẻ con gào khóc vang vọng khắp thảo nguyên.

- Tánh mạng dù có quý giá đến mấy, nhưng khi mất đi, nó sẽ vĩnh viễn không quay lại được.

Lâm Vãn Vinh thì thào:

- Ta cuối cùng chỉ là một kẻ rất bình thường. Có lẽ cái chiến trường tàn khốc này thật sự không thích hợp với ta.

Cao Tù thở dài:

- Lâm huynh đệ, sao phải khổ như thế. Những điều thị phi sau này sẽ đổ hết lên lưng ngươi mà thôi.

- Giết người không phải là điều khoái hoạt gì! Không có trải qua sinh ly tử biệt, người ta sẽ không biết được cái tư vị trong đó. Sau này kẻ nào có giỏi thì cứ chửi ta. Ta mà sợ người đời mắng chửi thì đã không phải là Lâm Tam rồi.

Lâm Vãn Vinh khoát tay áo một cái, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Những Đột Quyết nữ nhân và đám con trẻ chạy thẳng về phía thảo nguyên, đích thị là hướng Ba Ngạn Hạo Đặc, ngược lại hướng của Đại Hoa kỵ binh. Sau khi rửa sạch chiến trường, bổ sung quân nhu, băng bó thương tích, đại quân năm nghìn kỵ binh mạo hiểm tiến thẳng vào bóng đêm mịt mờ, cả đêm hành quân thẳng về hướng Y Ngô. Việc hành quân thần tốc, đánh nhanh thắng nhanh này là một phương pháp Lâm Tam chỉ định, khiến cho người Đột Quyết căn bản không thể phòng ngự kịp, đa phần các bộ lạc tại thảo nguyên cũng mờ mịt, ai cũng không biết mục tiêu kế tiếp của Đại Hoa kỵ binh là đâu.

***

Đêm nay rõ ràng không có ra trận chém giết gì, nhưng Lâm Vãn Vinh thấy mỏi mệt. Hắn để Cao Tù và Hồ Bất Quy chỉ huy đại quân, còn mình thì chui lên xe ngựa, vùi đầu ngủ một giấc.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đang mơ mơ màng màng, bất chợt cảm thấy bên tai mình có một cái gì đó mềm mại phớt qua, còn phảng phất một mùi thơm ngát trong không khí.

- Ai đó? Làm gì thế?

Hắn thuận tay túm lấy một vật gì đó mềm mại, kéo một cái. Chỉ nghe “Á“ một tiếng hét thảm, thanh âm của Ngọc Già vang bên tai hắn:

- Tên Đại Hoa vô sỉ kia, ngươi mau buông ta ra!

Lâm Vãn Vinh hoảng kinh giật mình, vội vàng mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy vật mình đang nắm trong tay chính là một mớ tóc đen tuyền, mềm mại, bóng loáng, còn đượm mùi thơm của cơ thể.

Ngọc Già kia hai tay hai chân đều bị trói chặt, nhưng hai gò má đỏ hồng của nàng đang gần sát tai hắn, còn mớ tóc trong tay hắn chính là của nàng ta.

- Ấy, ngươi không phải muốn chiếm tiện nghi của ta đó chứ?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi vội vàng ngồi dậy, thấy quần áo mình còn chỉnh tề, hiển nhiên chưa bị xâm phạm gì cả, lúc này mới thật sự yên tâm.

Nhìn động tác của hắn, Ngọc Già xấu hổ thẹn thùng muốn chết đi được ấy, nàng ta giận dỗi:

- Đồ không biết xấu hổ, ai chiếm tiện nghi của ngươi chứ. Ngươi ngủ chết trương như một con lợn ấy, gọi ngươi hàng trăm lần mà cũng không tỉnh.

Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh nhớ lại, lúc hắn lên xe thì Ngọc Già bị trói chặt, nằm tại một góc xe. Khi mình tỉnh lại thì thấy nàng ta đã nằm gần ngay người mình. Quan sát đùi nàng ta, chỉ thấy quần lụa mỏng của nàng từ đầu gối cho tới sườn đều lộ nhiều dấu vết ma xát, có thể thấy được da thịt tấy hồng ẩn hiện sau lớp lụa. Hắn giật mình hiểu ra, cô gái Đột Quyết này phỏng chừng là có chuyện gì muốn nói với hắn, nên nhân lúc hắn lên xe thì cố lết tới chỗ hắn bằng được. Xem ra Ngọc Già hoàn toàn dựa vào cố gắng của bản thân, mặc dù hai chân hai tay bị trói chặt nhưng vẫn cố sức lê thân hình tới sát bên người hắn. Loại nghị lực này quả thực làm cho người ta kính nể.

- Cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ…ôi, ta thiếu chút nữa đã quên. Đa tạ Ngọc Già cô nương nhắc nhở! Đến đây nào, ngươi ôm ta, ta ôm ngươi.

Hắn cười cười, giang tay ra, tựa như muốn ôm chặt thân thể mềm mại của Nguyệt Nha Nhi vào lòng.

Ngọc Già sắc mặt biến đổi, quát lớn:

- Đừng tới đây, ah!

- Kêu la cái gì!

Lâm Vãn Vinh hằm hằm hét lên:

- “Đừng tới đây“ – những lời này phải là ta nói mới đúng chứ.

Ngọc Già giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cái tên mặt đen kia lùi lại vể phía góc thùng xe, mặc dù bản mặt trông như nhe nanh múa vuốt, nhưng trong mắt của hắn có một điều gì đó rất dễ gần.

Nghĩ lại thấy điều hắn nói cũng có chút đạo lý. Ngọc Già cúi đầu, thanh âm tự nhiên nhỏ nhẹ đi nhiều:

- Ta thật vất vả mới đánh thức ngươi được, ngươi đừng có ngủ nữa. Ngọc Già có chuyện muốn hỏi ngươi.

Lâm Vãn Vinh ngáp dài một cái, mất kiên nhẫn nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta là người hầu của ngươi à, bảo ta ngủ thì ta ngủ, bảo thức thì phải thức sao? Ngươi bây giờ thành thành thật thật đợi cho ta, để ta ngủ tỉnh lại, đại gia ta tâm tình mà tốt sẽ sủng hạnh ngươi thật nhiều, còn nếu ta mà cảm thấy không tốt thì ngươi sủng hạnh ta.

- Nói hươu nói vượn gì thế.

Ngọc Già đôi mắt tựa như lóe sáng, nhìn hắn:

- Ngươi buồn ngủ ta cũng không ngăn cản ngươi. Chỉ có điều ngươi ngủ thì chớ có hay nói mơ, cái gì tiên tử tỷ tỷ to to nhỏ nhỏ, cái gì Ngưng Nhi muội muội thi đấu thần tiên… Nếu đó là cơ mật của Đại Hoa ngươi, ta có nghe được thì cũng đừng trách ta.

“Không thể nào!” Lâm Vãn Vinh nghe xong toát cả mồ hôi lạnh: “Có thể nói ra được như vậy, xem ra Ngọc Già tuyệt không phải nói dối. Nghĩ đến mình trong mộng có khi bất giác lại mơ cùng vị phu nhân nào đó vui vầy làm cái chuyện kia, việc này rơi vào trong mắt trong tai của Ngọc Già có phải là không hay không chứ?! Hổ thẹn, hổ thẹn!“

- Như thế nào ngươi còn chưa tin?

Thấy thần sắc của hắn chợt lóe chợt hiện, Ngọc Già nhịn không được nói:

- Vậy An hồ ly kia là ai? Ngươi trong mộng ít nhất cũng phải kêu tên người đó tới mười lần! Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân thế?

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán:

- Ta là một người rất bình thường, tất cả các phu nhân của ta mà đếm ra cũng chưa tới quá mười người. Ngươi cho ta là ngựa đực hay sao chứ?

Ngọc Già nghe được lắc đầu, cười lạnh:

- Ngươi không tính là ngựa đực… mà phải gọi là lợn giống! Ngủ cũng như một con lợn!

Nha đầu kia mắng chủi người thật bài bản, có lẽ chẳng kém ta bao nhiêu. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, tâm tình nhất thời thoải mái chút ít. Hắn vén rèm lên nhìn, chỉ thấy trời đêm mênh mông phủ lên khắp thảo nguyên. Ở phía xa xa, những ngọn lửa tại Đạt Lan Trát vẫn còn đang hừng hực cháy. Hắn cũng không rõ mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi nữa.

Hắn nhịn không được ngáp dài một cái, nói:

- Ngươi muốn nói gì với ta chứ, nhân lúc tâm tình ta còn tốt tốt hãy nói mau đi. Bằng không, đã muộn rồi, bổn soái thực rất muốn ngủ.

Ngọc Già hừ một tiếng, trù trừ hồi lâu, khẽ cắn môi nói:

- Đưa đồng tiền của ngươi cho ta!

- Làm gì, muốn cướp hả?!

Lâm Vãn Vinh hai tay phòng ngừa trước ngực, ra vẻ giận dữ nói:

- Tiền là sinh mạng, chết cũng không thể cho, mặc ngươi muốn đòi gì.

Đối với loại người mặt dầy hỗn hào này, Ngọc Già cũng không biết là nên khóc hay nên cười. Nàng ta hít sâu một cái, ánh mắt sâu kín nhìn hắn:

- Oa lão công đại nhân, ngươi có thể làm ơn đem cái đồng tiền đó cho ta xem một chút được không. Ngọc Già quả thực rất muốn nhìn.

Vẻ mặt của cô gái Đột Quyết kia trông thật nhu hòa hơn trước, nhưng Lâm Vãn Vinh hắn ngược lại có chút không thích ứng lắm. Hắn hắc hắc cười khan hai tiếng đáp:

- Muốn nhìn cũng không được. Ai nghe tới tên ta thì cũng biết muốn lấy tiền trên người Lâm Tam ca ta thực không có cửa gì đâu.

Ngọc Già sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt hiện lên một vẻ kiên nghị, gật đầu thở dài nói:

- Ngươi đã không muốn đưa cho Ngọc Già thì Ngọc già còn có thể làm gì nữa? Ngươi tàn sát tráng đinh của tộc ta, đó là mối cừu hận khắc cốt ghi tâm giữa Đại Hoa ngươi và Đột Quyết chúng ta. Nhưng việc ngươi tha cho đám nữ nhân và con trẻ của tộc ta thực khiến Ngọc Già rất cảm kích ngươi.

- Chỉ là tiểu xảo cũ không ra gì mà thôi.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Ta thực không có muốn thả bọn họ đi, chỉ là tộc nhân của ngươi vận khí tốt mà thôi. Lần sau chắc sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu.

Ngọc Già lạnh nhạt nói:

- Mặc kệ có phải là vận khí của bọn họ hay không, tóm lại, ta rất cảm kích ngươi. Ngươi tuy là một người Đại Hoa gian trá, tướng mạo lại khó coi, tâm trí thì hư hỏng, đi ngủ còn hay nói mơ lung tung, nhưng đôi khi ngươi hành động cũng không mất đi phong thái của một nam tử hán đại trượng phu.

Lâm Vãn Vinh không nhịn được, ho khan vài cái:

- Ngọc Già tiểu thư, ngươi không cần nói ngược lại như thế được không? Những ưu điểm của ta lại bẻ cong như vậy, thật là…!

Cô gái Đột Quyết kia không cười, liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói:

- Việc nào nó ra việc nấy. Ân oán giữa Đại Hoa các ngươi và Đột Quyết ta sẽ để cho các dũng sĩ trong lửa đạn gặp nhau giải quyết, không chết không về. Việc ngươi làm tối nay là một thiện ý, sẽ có người báo đáp. Ngọc Già lấy danh nghĩa của thần bảo vệ thảo nguyên mà thề, Đột Quyết ta sau này nếu có công hãm Đại Hoa các ngươi, tuyệt sẽ không giết hại phụ nữ và con trẻ Đại Hoa, đây là báo đáp lại cho ngươi.

Thân thể nàng ta tuy bị trói buộc, nằm lăn trên mặt đất, tiến lui khó khăn, nhưng trên mặt thì đầy vẻ kiên nghị, hai tròng mắt sáng bừng, đôi mày liễu có chút vểnh lên, tạo thành một đường vòng cung rất đẹp, hai gò má như toát ra một cái thần quang khó tả. Có thể nói, lúc này Nguyệt Nha Nhi trông thật trang nghiêm cao quý, không giận mà uy, từ trên người nàng ta như phảng mất một ánh vàng lóng lánh.


/636

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status