Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 46

/122


Ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay đau mỏi, thực muốn ngủ tiếp

“sư huynh” bên ngoài có tiếng gọi vào, ta mệt lắm, đừng gọi. Nhưng là tiếng gọi bên ngoài vẫn vọng vào khiến ta khó chịu cực kì.

“ai a?” ta bực mình.

“là muội , Phượng Thanh Hà”

Ta đầu óc khi này vốn như không có ý thức, thuận miệng nói:

“vào đi”

“a…” Phượng Thanh Hà hét chói tai, ta dù có là phật ngủ cũng phải bị dựng dậy, dùng tay dụi mắt.

“Phượng Thanh Hà a, ngươi tới đây làm gì? Trời còn sớm, ta nghĩ muốn ngủ”

Nói xong, chợt phát hiện có gì không đúng, nhìn kĩ lại xung quanh, trời ơi, là phòng của Tư Đồ Dạ, hơn nữa, cạnh ta còn có Tư Đồ Dạ đang ngủ, hắn cũng là lơ mơ vừa tình dậy.

“a…” song trọng thanh, là ta cùng Tư Đồ Dạ hét lên.

“ngươi sao ở đây?” ta chỉ Tư Đồ Dạ hỏi.

“đây là phòng ta” Tư Đồ Dạ có phần hoảng hốt nói, xong đi xuống giường.

“các ngươi…các ngươi…” Phượng Thanh Hà trong miệng không nói ra lời.

“các ngươi cái gì, nhìn xem, chúng ta quần áo vẫn là chỉnh tề, không có phát sinh gì, ta cảnh cáo ngươi Phượng Thanh Hà, đừng loạn nói” ta bực mình, cũng may tà đích thị quần áo chỉnh tề đi.

“nga” Phượng Thanh Hà lập tức băng bó miệng.

“các ngươi thực sự biết nhau sao?” Tư Đồ Dạ cười hắc hắc: “ sư muội, ngươi cùng tẩu tử tương lai khi nào quen biết? Thế nào không nói cho ta?”

Phượng Thanh Hà một đầu mồ hôi lạnh, chỉa vào người ta nói: “ tẩu tử tương lai?”

TƯ đồ Dạ một bộ bất đắc dĩ: “ hôm qua, mặc dù không có phát sinh cái gì, nhưng là ta cùng nàng ta ở chung một chỗ, vì bào trụ danh tiết của nàng, ta đương nhiên phải thú nàng”.

Phượng Thanh Hà hít một hơi lạnh: “ ngươi biết nàng là ai không?”

Tư Đồ Dạ cười nói: “không biết, bất quá ở cùng nàng ta hảo thoải mái”

“làm sao vậy?”

Bất chợt Thủy Vũ Mị từ đâu nhảy tới, nhìn ta, lại nhìn Phượng Thanh Hà.

“Phượng tỉ, có việc gì?”

Ta thấy Thủy Vũ Mị, kinh hãi vội dấu đầu vào chăn.

Phượng Thanh Hà chỉa chỉa vào ta nói: “ bọn hắn đêm qua cùng một chỗ”

“a” Thủy Vũ Mị kêu một tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt biến đổi, cực kì tinh quái nói:

“Phượng tỉ có thêm tẩu tử, có cao hứng không?”

Phượng Thanh Hà nuốt nước miếng: “ tẩu tử? Ngươi không nhìn rõ nàng là ai?”

“nàng là ai a? đem đầu đi ra” Thủy Vũ Mị một bộ mệnh lệnh tối cao nói. Ta bất đắc dĩ chui ra, một bộ cười miễn cưỡng so với mếu còn xấu hơn:

“Mị nhi”

“a…” Thủy Vũ Mị kêu so với Phượng Thanh Hà cùng ta còn muốn khủng bố hơn

“tỉ tỉ… ngươi… tỉ phu đâu?”

“các ngươi nhận thức?” Tư Đồ Dạ kì quái hỏi.

Phượng Thanh Hà gật đầu nói: “ đúng, còn huynh, biết nàng là ai không?”

TƯ Đồ Dạ lắc đầu:” không biết, nhưng xem nàng bất quá là một tiểu cô nương vừa ra khỏi cửa”

“nàng là tiểu cô nương vừa ra khỏi cửa?” Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà đồng thanh hô.

“ta nói cho 2 ngươi , Mị nhi cùng Thanh Hà, chuyện này tốt nhất không nói cho người ngoài biết”

“kia… tỉ tỉ, ngươi không nghĩ phản bội tỉ phu đi?” Thủy Vũ Mị thấy ta sắc mặt ngày càng khó coi, lập tức câm miệng.

“chúng ta hoàn toàn không có gì, chỉ là uống nhiều rượu đến ngủ quên, tốt nhất đừng nói cho người khác biết, nếu không họ Tư Đồ có trăm mạng cũng không đủ đền” nghĩ đến Hàn, ta không tự chủ trút mồ hôi lạnh, lấy tính của hắn, nhất định trước giết Tư Đồ Dạ, sau tẩy Tư Đồ gia.

“các ngươi, cuối cùng nói cho ta, nàng là ai?” Tư Đồ Dạ sốt ruột hỏi.

Phượng Thanh Hà bực mình, vỗ cái tay lên bàn kêu đét:

“ta nói cho huynh, huynh kêu nàng là sư bá, nàng chính là Nguyệt Quang tiên tử, tân chủ nhân của bách hiểu đường”

“sư bá?” TƯ Đồ Dạ một chút mốn nhảy dựng , bộ dạng gióng con mèo xù lông:

“Nguyệt Quang tiên tử?”

Ta tựa tiếu phi tiếu gật đầu: “sư điệt , còn muốn cưới ta sao?”

Tư đồ Dạ lập tức lùi lại:

“truyền thuyết nói Nguyệt Quang tiên tử lạnh như băng sương, thế nào lại như vậy?” hắn thập phần không tin nói.

Ta vỗ vai hắn cười: “ thế nên, sư bá lần đầu tiên gặp mặt dậy cho sư điệt một đạo lí, chính là giang hồ đồn đại tuyệt không thể tin”

“vậy… tối người nói là hoa đã có chủ… sẽ không là Giang Tử Ngang đi?” lại là giang hồ đồn đại a. ta vốn định chỉnh hắn thêm thì Thủy Vũ Mị sáp miệng:

“họ Giang là gì, tỉ phu so với hắn hơn nhiều”

“uy, ít vài câu” ta bực mình, không thể nói là Hàn đi.

Tư Đồ Đêm mắt miệng mở lớn hết cỡ: “ so với Giang Tử Ngang còn hơn nhiều, chẳng nhẽ… là Mục Hàn?”

Xem ra tên này cũng có vài điểm thông mình, nói chút là hiểu, chỉ là, e rằng 2 thân phận của ta đều bị lộ. Thủy Vũ Mị dùng vô hạn đồng tình đích ánh mắt nhìn hắn gật đầu: Phượng Thanh Hà cũng vỗ vai hắn: “sư huynh à, ngươi lừa gạt ai không nói, nhưng lần này ngươi thảm, dám lừa sư bá”

“ít vài câu, ra khỏi đây thôi” chúng ta tốt nhất không nên ở đây tiếp, 3 nữ nhân lập tức đi ra khỏi phòng, mặc kệ cái gia hỏa mắt còn đang mất hồn ở đó.

Đến phòng Phượng Thanh Hà tẩy rửa qua, ta nghĩ đến Nguyệt Quang tiên tử phải chính thức xuất hiện rồi. Sau khi ta cảnh cáo nhiều lần, Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị đều cam đoan miệng cứng như đá tuyệt không hé răng, còn tên gia hỏa kia càng không phải sợ, hắn e rằng bây giờ còn đang run cập cập.

Đến phòng Phượng Thanh Hà tẩy rửa qua, ta chính thức nghĩ dùng thân phận Nguyệt Quang tiên tử xuất hiện. Trước sự cảnh cáo của ta, Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị đều cam đoan không đem chuyện tình hôm nay nói ra ngoài.

Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Trúc, Thủy Vũ Mị vây quanh ta, một đám đi đến thính vũ hiên, nơi đây vốn là địa phương riêng biệt của Phượng Thanh Hà được phân trong bách hiểu sơn trang, nay đang được trưng dụng cho khách quý Thủy Vũ Mị ở.

Một đám nữ nhân, ta mặt treo sa lụa dẫn trước, 3 mĩ nữ đó đi theo sau, ta dù không muốn cũng phải đón nhận vô số ánh mắt, tất cả mọi người đều nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc.

Đi đến tây sương phòng, thấy một đoàn 10 người, Cố Mộng Tình cùng tám nha hoàn, còn có Y Lạc Lạc. Nhìn xem người ta Thủy Vũ Mị là nổi danh ma nữ , người ta tự nhiên 1 thân một mình, lại nhìn xem ta võ lâm thứ nhất bang thủ lĩnh bên người cũng chỉ mang theo Phượng Thanh Hà. Còn nàng chỉ là tiểu thư của một Đường môn nho nhỏ, vậy mà lại mang theo lắm người như vậy? Nàng quá khoa trương đi, tựa như sợ thiếu người hầu vậy? Còn nữa, ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì? Câu dẫn nam nhân a? tư sắc của nàng vốn đã là mĩ lệ tuyệt luân lại quần áo trang điểm như thế tựa như sợ bản thân chưa đủ sáng sao? Ta thấy đám người đó đang tiến gần về phía này, liền hạ thấp giọng nói:

“Phượng Thanh Hà, kêu mấy chục nha hoàn đi theo sau ta” . hừ, muốn đọ người đông sao? Ở đây là Bách hiểu sơn trang, là địa bản của ta, ta còn sợ thiếu người?

Phượng Thanh Hà gật đầu nói: “đường chủ, 100 nha đầu đủ không?”

“cái gì?”

Ta chút nữa hét lên, may là kìm được.

“không đủ a, 200 đủ không?” làm gì, ta không phải duyệt binh nha? Chừng đó người đủ làm một cái tiểu đoàn đi. Ta dở khóc dở cười:

“Bách hiểu sơn trang cuối cùng có bao nhiêu nha hoàn? Lại cả bách hiểu đường có bao nhiêu người?”

Phượng Thanh Hà thuần thục trả lời: “ Bách hiểu sơn trang có 582 nha hoàn, trang đinh 736 người, trù phòng 147 người, hoa tượng 59 người, xa phu 85 người” ta nghe xong đầu óc muốn quay. Phượng Thanh Hà nói tiếp:

“thực ra bách hiểu đường các phóng viên đều công tác bên ngoài, Trúc nhi cũng quản lí sinh ý mà không ở bổn đường, sư phụ thì thường xuyên không ở đây. Chỉ là bởi vì đường quanh co mới tụ tập ở đây vài ngày, còn thời gian khác trong năm bách hiểu sơn trang đều là vắng bóng người.”

“vậy mấy phân đường của bách hiểu đường, cuối cùng có bao nhiêu người?” ta tưởng tượng ra cái thế lực mà khẽ rùng mình.

“trước mắt cả nước các nơi chính thức phân đường có 81 đường, mỗi đường bao nhiêu phóng viên không rõ lắm. Sản nghiệp bách hiểu đường thì có tại khắp nơi, có bao nhiêu sản nghiệp cũng khó thống kê ngay được, năm ngoái nghe Trúc nhi nói riêng tiếu ngạo giang hồ có 800 căn phân bố khắp đại giang nam bắc…” ta nghe mà muốn hôn mê, chẳng trách giang hồ không ai dám động tới bách hiểu đường a, thử nghĩ xem nếu đặc tội với bách hiểu đường thì dù có muốn trốn cũng đừng hòng trốn được, cũng không ai có thể che chắn cho ngươi được.

“đường chủ” Phượng Thanh Trúc đã cũng kính ở bên cạnh ta, phía sau có 30 nha hoàn, mỗi người đều mặc một thân váy xanh thanh thoát, dáng bộ rất khả ái.

“có việc gì?” ta có phần ngu ngốc hỏi lại PHượng Thanh Trúc.

“đường chủ, các nàng là nha hoàn thuộc hoàng tổ, tạm thời đưa các nàng hầu hạ đường chủ đi” ta vừa nghe chợt ngộ ra, nghe Phượng Thanh Hà nói một hồi mà chính mình quên mất lời vừa nói… ta nhìn Phượng Thanh Hà , nàng cười nói:

“đường chủ, hiện thời gian cấp bách nên tạm cho các nàng hầu hạ người, sau này tái lựa chọn” .

“người thiên tổ đâu?” ta kì quái hỏi.

“mặc thân váy đỏ, đầu tóc đều trang đỏ chính là người của thiên tổ” nha hoàn hảo bi thảm, chủ tử thích màu sắc gì sẽ phải mặc quần áo đó. Phượng Thanh Hà , Phượng Thanh Trcs là nữ nhân, màu sắc chọn nựa cũng tốt. Nếu Tư Đồ Dạ thích màu đen, Lục Tây Lâm lại thích màu xanh lá, chắc chắn khó coi. Đúng rồi, hôm qua nhìn Ngân đào mặc một thân áo tím cũng rất dễ nhìn.

“về sau ta tự tuyển nha hoàn?” ta thăm dò hỏi, ta cho bọn nha hoàn đều mặc màu trắng, nhưng chỉ sợ trông như nhà có tang!

“đương nhiên, đường chủ cần liền có thể” Phượng Thanh Hà nghiêm túc trả lời.

“đi thôi, ăn sớm chút” ta muốn nhanh tìm tiểu Bạch bàn chút chính sự, ta không thể trở về, nhưng hắn thì không thể cùng ta ở đây cả đời, ngoài ra một số công việc, phải nói là toàn bộ công việc của bách hiểu đường phải thỉnh giáo hắn a, ta một chút cũng không hiểu.

“đó là ai? Theo sau nhiều hạ nhân như vậy?” một người dỗi việc hỏi.

“ngươi hỏi Đường môn tiểu thư?”

“sai rồi, là cô nương mặc y phục trắng bạch đó, ta đoán 9 phần là Nguyệt Quang tiên tử”



Trước mắt nhiều người hâm mộ nghịu luận, chúng ta đã đi đến cửa lớn. Bên trong đại sảnh đã có nhiều người. Ta vừa định đi vào thì thấy cố Mộng Tình cùng tám đại nha hoàn. Ta liền hướng Cố Mộng Tình cùng Y Lạc Lạc cười nói:

“Cố Đại tiểu thư cùng Y đại tiểu thư đại giá quang lâm , Nguyệt Quang thâm cảm thấy vinh hạnh, hai vị tiểu thư thỉnh đi trước” ta cho các ngươi mặt mũi, các ngươi cũng lên lễ độ chút.

“Nguyệt Quang tiên tử, thỉnh đi trước” Cố Mộng tình cười nói, vẻ mặt lại có chút bất thiện. Bởi vì ta có nhiều người theo sau, tất cả mọi người đều nhìn theo. Hiện giờ nghe nói ta chính là Nguyệt Quang tiên tử, vô số người không tự chủ đứng lên ngắm nghĩa. Thậm chí có người nghị luận.

“ Nguyệt Quang tỉ” Y Lạc Lạc kêu một tiếng, có vẻ thực lòng tôn trọng ta.

“Y tiểu thư hảo” ta khẽ cười, nhưng là mặt có che sa lên người khác không nhìn thấy. Y Lạc Lạc than thở nói:

“Nguyệt Quang tỉ, ngươi vì cái gì thích lặng lẽ biến mất, làm giang đại ca thất hồn lạc phách”

“là do hắn tự chỉ đa tình, ta không có cảm giác gì với hắn” ta thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện không liên quan tới mình. Lời này vừa nói ra, mọi người bất đầu giỏng lỗ tai lên nghe..

“bách hiểu sinh bái kiến sư tỉ” tiểu Bạch vẻ mặt tươi cười đối ta ôm quyền khấu một khấu, rất là hào khí. Ta ừ một tiếng, ánh mắt nhìn Tư Đồ Dạ, họ Tư đồ nét mặt thập phần khó coi và xấu hổ còn có hoảng sợ cùng lo lắng, nhưng cố kìm chế hướng ta nói: “Tư Đồ Dạ bái kiến sư bá”

/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status