“Lạc Lạc tránh ra, đứng trước mặt ngươi chính là Mộ Dung Ý Vân” Cố tiểu thư quả nhiên sớm biết thân phận của ta. Lời của nàng giống như quả tạc đạn giữa đám đông, tất cả mọi người hết đưa mắt nhìn ta, lại đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhất chính là Y Lạc Lạc. Y Lạc Lạc vốn đang dùng tay giữ bả vai ta, vừa nghe Cố Mộng tình nói thì giống như bị điện giật, vô thức lui sau 2 bước:
“ngươi cuối cùng là ai?”
Ta nhìn nàng kinh ngạc không thôi, nói:
“ Vân Ý Dung,Mộ Dung Ý Vân, chính mình nghĩ xem” sự cho tới bây giờ, không thể che dấu.
“Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung, Dung Ý Vân/// Mộ Dung Ý Vân…” trom đám người đều xì xào, đột nhiên có người hét lên:
“thì ra Nguyệt Quang tiên tử và Mộ Dung Ý Vân đều là một người”
“ngươi…” lão cha mục quang nguy hiểm nhìn ta, cũng không biết là giận hay kinh, toàn thân run rẩy.
Ta trước lau chùi nước mắt, hít một hơi, đem khăn che mặt thoát, cái khăn che mặt vừa hạ xuống, ta ngẩng đầu:
“cha, xin lỗi”
Thân phận sớm bị Cố Mộng Tình nói ra, ta còn không thừa nhận thì không được.
“ngươi…” cha a một tiếng, đột nhiên ôm ngực ho lên dữ dội, mĩ nữ tỉ chạy tới vỗ ngực ông. Ta có chút khó xử nhìn lão cha, hướng Phượng Thanh Hà nói:
“sư tán mọi người, ta đi vào”
Nói xong, không chờ mọi người khôi phục tinh thần, ta đẩy cửa mà vào.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, bệnh thần kinh trần trụi nằm đó, trên người cắm đầy kim châm. Môi trắng bạch, trên trán đầy mồ hôi, miệng thì thào kêu “Ý Vân”. Y DỤc Thành tay vẫn chẩn mạch cho hắn, Cố Mộng TÌnh cũng toàn tâm hỗ trợ. Bệnh thần kinh trước ngực vẫn in hằn một dấu vết ghê người, chính là chắn cho ta một đao dấu vết, bây giờ lại hằn thêm một chưởng ấn rõ ràng, ngoại trừ vì ta ra thì hắn chưa từng có bất cứ vết thương nào khác.
“bệnh thần kinh, ngươi đừng tử a. ngươi vừa mới còn nói muốn phụ trách ta, đem ta cưới, ngươi chết ta làm sao bây giờ?” ta cũng biết không thể nhiễu, chính là không nhịn được khóc . Y Dục Thành hiện đang cắm một cây châm lên trán bệnh thần kinh, dáng vẻ thập phần cẩn trọng, ta lập tức đi tới ngồi cạnh hắn. Y dục Thành thở dài nhẹ nhõm nói:
“Mộ Dung cô nương, đừng gấp, Giang đại ca nội lực thâm hậu, không có việc gì”
Y Lạc Lạc ánh mắt chăm chú nhìn Y Duchj Thành, trống rỗng nói:
“Nguyệt Quang tỉ, nếu Giang đại ca có thể sống, ta thành toàn các ngươi”
“Lạc Lạc, nói cái gì đâu? Ta với hắn chỉ có tình bằng hữu” tuy bệnh thần kinh đối ta tốt lắm, nhưng ta thực không cách nào yêu hắn.
“ta cuối cùng biết vì sao Giang đại ca yêu ngươi như vậy, quả thực kì nữ tử” nàng nói xong, khóe miệng khẽ cười ảm đạm thê lương.
“Lạc Lạc, đừng nói, đi lấy ta dược” Y DỤc Thành đứng lên, dút ra một tấm khăn lau đi mồ hôi trên trán.
Y Lạc Lạc nhìn thoáng qua, gật đầu đi ra ngoài.
“Y Đại ca, có mệt không?” cố Mộng TÌnh đi đến cạnh Y Dục Thành, ôn nhu hỏi.
Y dục Thành không tự nhiên lắc đầu “ không mệt, phiền toái CỐ tiểu thư, thỉnh hồi đi”
“ta ở trong này cũng huynh” cố Mộng TÌnh nói xong ngồi xuống.
“không cần” Họ Y có chút khó sử “ta cùng Mộ Dung cô nương có điều muốn nói”
Cố Mộng tình liếc mắt ta một cái, không vui nói: “ huynh sớm nghỉ ngơi”
Ta không phải ngu ngốc, nhìn biểu hiện Cố Mộng tình là hiểu hẳn thích họ Y, mà họ Y lại không có ý tứ.
“ý vân” bệnh thần kinh miệng đứt quãng vẫn là kêu tên ta, khiến lòng ta không biết có tư vị gì.
“Mộ Dung cô nương” họ Y cũng đi đến cạnh ta. Ta ngẩng đầu:
“Y trang chủ có gì phân phó?”
Y DỤc Thành nói: “ Mộ Dung cô nương, ta quen Giang đại ca đã nhiều năm, cho tới bây giờ lần đầu thấy hắn yêu một người đến mức như vậy. Hắn là người tốt, hi vọng ngươi có thể cùng hắn…”
Ta cười khổ: “ Y trang chủ biết đấy, ta cùng bệnh thần kinh mỗi ngày gặp nhau liền cãi nhau, thế nào có thể sống cùng nhau? Hơn nữa trước hắn hưu ta, ta dù có vô liêm sỉ, cũng không thể tái gả cho hắn lần thứ 2”
“Mộ Dung cô nương, Giang đại ca thực có lỗi với cô nương, hôm nay thay cô nương hứng một chưởng, có thể hay không tha thứ hắn?”
Ta miết miết ngón tay: “ chỉ một chưởng? Trước ngực hắn còn có vết đao, sau lưng còn có ám khí, tất cả là do ta, nhưng là ta không thể yêu hắn”
“Mộ Dung cô nương…” họ Y muốn nói cái gì, ta kéo cổ tay ra khỏi tay áo:
“ta đã sớm có trượng phu” dù sao tất cả mọi người nhìn thấy cái này, lừa gạt cũng không sao cả. Họ Y nhìn tay ta trắng trẻo không tì vết thì khẽ cười khổ:
“Mục hàn thực may mắn” ta còn tưởng hắn mắng ta thương phong bại tục cái gì? Ta không phủ nhận, hiện tại song thân phận đã lộ, mấy cái tin tức giang hồ về quan hệ của ta và Hàn vốn đã không thể giấu được.
“Nguyệt Quang tỉ, thuốc đã sắc xong” Y Lạc Lạc tay bưng bát thuốc, vừa thổi vừa bưng đến. Nàng đem thuốc đưa ta, ta cũng không khách khí tiếp nhận. Nàng xem ta , mạc mạc nói:
“Nguyệt Quang tỉ, ta đi ra ngoài”
“Lạc Lạc, ngươi đến đây đi” ta nói, đưa thuốc lại cho nàng.
“ngươi cho hắn uống, ta mệt” Y Lạc Lạc có phần sầu khổ nói: “Mộ Dung đường chủ, ta chúc phúc cho các người”
“ai…”
Tay ta bưng thuốc, không biết làm sao đứng một chỗ, cho tới giờ ta chưa từng chăm người bệnh, không biết làm thế nào. Thực sự không được, ta cầm thìa thuốc bón cho bệnh thần kinh, chính là một bên bón một bên chảy xuống, thuốc lại từ khóe miệng chảy ra đến cổ.
“bệnh thần kinh, mở miệng, uống thuốc cho lão nương… bệnh thần kinh , không uống , muốn chết a?”
Bất kể nói thế nào thì thuốc vẫn không uống được, ta ngu ngốc, hắn đang hôn mê, nói thế nào nghe thấy?
Ta cắn răng, đưa một thìa thuốc húp vào, vị đắng chát khiến ta khó chịu, dùng tay mở miệng hắn, đối miệng phun đi vào. Quên đi, hắn cùng ta cũng hôn qua, đối với nữ nhân hiện đại như ta hôn bất quá chỉ là xã giao thôi.
Bệnh thần kinh đã ngủ trên giường suốt 2 ngày, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, cùng không còn nói mơ. Y Dục Thành chuẩn đoán, hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ là suy yếu mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ vô sự.2 ngày này tiểu bạch đã chuẩn bị Đường chủ kế nhâm nghi thức, các đại môn phái chưởng môn đã đếnngày mười tháng chín, hắn đem chính thức lui vị. Trừ bỏ chưởng môn kế nhâm nghi thức, bản thứ luận võ chiêu thân đại hội cũng chuẩn bị thỏa đáng. Bốn sân đáp bốn tiểu lôi đài, chính thính trung đáp một cái đại lôi đài. Bốn tiểu lôi đài dành cho người không có danh tiếng, trung gian kia đại lôi đài chính là nổi tiếng đại hiệp nữ hiệp dùng . Tỷ như tứ đại mỹ nữ cùng bệnh thần kinh đám người, mới có tư cách ở kia tìm đối tượng. Dù sao ta cơ bản thượng không có ra khỏi phòng, vẫn nhìn thấy bệnh thần kinh. Cũng không hoàn toàn là bởi vì lo lắng, mà là không biết như thế nào đối mặt mọi người, không biết như thế nào đối mặt người trong thiên hạ. Mộ dung ý vân cùng Nguyệt Quang căn bản là là hai cái cực đoan đích nhân vật, đột nhiên hỗn hợp cùng một chỗ, bọn hắn cần tiêu hóa, ta chính mình đều cần tiêu hóa một chút.
Nguyên bản danh tiếng Mộ Dung Ý Vân siêu cấp tệ hại, chính là Nguyệt Quang thanh danh tốt lắm. Hiện tại đột nhiên thành một người, ta cũng không biết mọi người phải như thế nào đánh giá ta. Nhất định hội cho rằng ta hồng hạnh xuất tường? Không biết liêm sỉ đi? A, việc này ta căn bản là không biết phải như thế nào giải quyết.
Lão cha cũng không có tìm ta, ta không biết hắn sẽ đối ta thế nào, cũng không biết hắn phải như thế nào xử lý. Nhưng là ta có thể khẳng định, hắn không dám thế nào. Có lẽ, hắn còn cao hứng. Nghĩ tuổi thẻ, cư nhiên thành võ lâm thứ nhất đại bang phái đích chủ nhân, hắn cũng sẽ vì ta như vậy mà tự hảo?
” Tỷ tỷ, không tốt.” Một đại thanh sớm đích, Phượng Thanh Hà vọt vào đến.
Ta vô lực đích nhu nhu ánh mắt,” Làm sao vậy?”
” Tỷ tỷ, hôn thê của tỉ phu tìm đến ngươi.” Phượng thanh hà kinh hãi tiểu quái đích kêu . hôn thê của tỉ phu? Nói cái gì đó?
“ngươi cuối cùng là ai?”
Ta nhìn nàng kinh ngạc không thôi, nói:
“ Vân Ý Dung,Mộ Dung Ý Vân, chính mình nghĩ xem” sự cho tới bây giờ, không thể che dấu.
“Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung, Dung Ý Vân/// Mộ Dung Ý Vân…” trom đám người đều xì xào, đột nhiên có người hét lên:
“thì ra Nguyệt Quang tiên tử và Mộ Dung Ý Vân đều là một người”
“ngươi…” lão cha mục quang nguy hiểm nhìn ta, cũng không biết là giận hay kinh, toàn thân run rẩy.
Ta trước lau chùi nước mắt, hít một hơi, đem khăn che mặt thoát, cái khăn che mặt vừa hạ xuống, ta ngẩng đầu:
“cha, xin lỗi”
Thân phận sớm bị Cố Mộng Tình nói ra, ta còn không thừa nhận thì không được.
“ngươi…” cha a một tiếng, đột nhiên ôm ngực ho lên dữ dội, mĩ nữ tỉ chạy tới vỗ ngực ông. Ta có chút khó xử nhìn lão cha, hướng Phượng Thanh Hà nói:
“sư tán mọi người, ta đi vào”
Nói xong, không chờ mọi người khôi phục tinh thần, ta đẩy cửa mà vào.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, bệnh thần kinh trần trụi nằm đó, trên người cắm đầy kim châm. Môi trắng bạch, trên trán đầy mồ hôi, miệng thì thào kêu “Ý Vân”. Y DỤc Thành tay vẫn chẩn mạch cho hắn, Cố Mộng TÌnh cũng toàn tâm hỗ trợ. Bệnh thần kinh trước ngực vẫn in hằn một dấu vết ghê người, chính là chắn cho ta một đao dấu vết, bây giờ lại hằn thêm một chưởng ấn rõ ràng, ngoại trừ vì ta ra thì hắn chưa từng có bất cứ vết thương nào khác.
“bệnh thần kinh, ngươi đừng tử a. ngươi vừa mới còn nói muốn phụ trách ta, đem ta cưới, ngươi chết ta làm sao bây giờ?” ta cũng biết không thể nhiễu, chính là không nhịn được khóc . Y Dục Thành hiện đang cắm một cây châm lên trán bệnh thần kinh, dáng vẻ thập phần cẩn trọng, ta lập tức đi tới ngồi cạnh hắn. Y dục Thành thở dài nhẹ nhõm nói:
“Mộ Dung cô nương, đừng gấp, Giang đại ca nội lực thâm hậu, không có việc gì”
Y Lạc Lạc ánh mắt chăm chú nhìn Y Duchj Thành, trống rỗng nói:
“Nguyệt Quang tỉ, nếu Giang đại ca có thể sống, ta thành toàn các ngươi”
“Lạc Lạc, nói cái gì đâu? Ta với hắn chỉ có tình bằng hữu” tuy bệnh thần kinh đối ta tốt lắm, nhưng ta thực không cách nào yêu hắn.
“ta cuối cùng biết vì sao Giang đại ca yêu ngươi như vậy, quả thực kì nữ tử” nàng nói xong, khóe miệng khẽ cười ảm đạm thê lương.
“Lạc Lạc, đừng nói, đi lấy ta dược” Y DỤc Thành đứng lên, dút ra một tấm khăn lau đi mồ hôi trên trán.
Y Lạc Lạc nhìn thoáng qua, gật đầu đi ra ngoài.
“Y Đại ca, có mệt không?” cố Mộng TÌnh đi đến cạnh Y Dục Thành, ôn nhu hỏi.
Y dục Thành không tự nhiên lắc đầu “ không mệt, phiền toái CỐ tiểu thư, thỉnh hồi đi”
“ta ở trong này cũng huynh” cố Mộng TÌnh nói xong ngồi xuống.
“không cần” Họ Y có chút khó sử “ta cùng Mộ Dung cô nương có điều muốn nói”
Cố Mộng tình liếc mắt ta một cái, không vui nói: “ huynh sớm nghỉ ngơi”
Ta không phải ngu ngốc, nhìn biểu hiện Cố Mộng tình là hiểu hẳn thích họ Y, mà họ Y lại không có ý tứ.
“ý vân” bệnh thần kinh miệng đứt quãng vẫn là kêu tên ta, khiến lòng ta không biết có tư vị gì.
“Mộ Dung cô nương” họ Y cũng đi đến cạnh ta. Ta ngẩng đầu:
“Y trang chủ có gì phân phó?”
Y DỤc Thành nói: “ Mộ Dung cô nương, ta quen Giang đại ca đã nhiều năm, cho tới bây giờ lần đầu thấy hắn yêu một người đến mức như vậy. Hắn là người tốt, hi vọng ngươi có thể cùng hắn…”
Ta cười khổ: “ Y trang chủ biết đấy, ta cùng bệnh thần kinh mỗi ngày gặp nhau liền cãi nhau, thế nào có thể sống cùng nhau? Hơn nữa trước hắn hưu ta, ta dù có vô liêm sỉ, cũng không thể tái gả cho hắn lần thứ 2”
“Mộ Dung cô nương, Giang đại ca thực có lỗi với cô nương, hôm nay thay cô nương hứng một chưởng, có thể hay không tha thứ hắn?”
Ta miết miết ngón tay: “ chỉ một chưởng? Trước ngực hắn còn có vết đao, sau lưng còn có ám khí, tất cả là do ta, nhưng là ta không thể yêu hắn”
“Mộ Dung cô nương…” họ Y muốn nói cái gì, ta kéo cổ tay ra khỏi tay áo:
“ta đã sớm có trượng phu” dù sao tất cả mọi người nhìn thấy cái này, lừa gạt cũng không sao cả. Họ Y nhìn tay ta trắng trẻo không tì vết thì khẽ cười khổ:
“Mục hàn thực may mắn” ta còn tưởng hắn mắng ta thương phong bại tục cái gì? Ta không phủ nhận, hiện tại song thân phận đã lộ, mấy cái tin tức giang hồ về quan hệ của ta và Hàn vốn đã không thể giấu được.
“Nguyệt Quang tỉ, thuốc đã sắc xong” Y Lạc Lạc tay bưng bát thuốc, vừa thổi vừa bưng đến. Nàng đem thuốc đưa ta, ta cũng không khách khí tiếp nhận. Nàng xem ta , mạc mạc nói:
“Nguyệt Quang tỉ, ta đi ra ngoài”
“Lạc Lạc, ngươi đến đây đi” ta nói, đưa thuốc lại cho nàng.
“ngươi cho hắn uống, ta mệt” Y Lạc Lạc có phần sầu khổ nói: “Mộ Dung đường chủ, ta chúc phúc cho các người”
“ai…”
Tay ta bưng thuốc, không biết làm sao đứng một chỗ, cho tới giờ ta chưa từng chăm người bệnh, không biết làm thế nào. Thực sự không được, ta cầm thìa thuốc bón cho bệnh thần kinh, chính là một bên bón một bên chảy xuống, thuốc lại từ khóe miệng chảy ra đến cổ.
“bệnh thần kinh, mở miệng, uống thuốc cho lão nương… bệnh thần kinh , không uống , muốn chết a?”
Bất kể nói thế nào thì thuốc vẫn không uống được, ta ngu ngốc, hắn đang hôn mê, nói thế nào nghe thấy?
Ta cắn răng, đưa một thìa thuốc húp vào, vị đắng chát khiến ta khó chịu, dùng tay mở miệng hắn, đối miệng phun đi vào. Quên đi, hắn cùng ta cũng hôn qua, đối với nữ nhân hiện đại như ta hôn bất quá chỉ là xã giao thôi.
Bệnh thần kinh đã ngủ trên giường suốt 2 ngày, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, cùng không còn nói mơ. Y Dục Thành chuẩn đoán, hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ là suy yếu mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ vô sự.2 ngày này tiểu bạch đã chuẩn bị Đường chủ kế nhâm nghi thức, các đại môn phái chưởng môn đã đếnngày mười tháng chín, hắn đem chính thức lui vị. Trừ bỏ chưởng môn kế nhâm nghi thức, bản thứ luận võ chiêu thân đại hội cũng chuẩn bị thỏa đáng. Bốn sân đáp bốn tiểu lôi đài, chính thính trung đáp một cái đại lôi đài. Bốn tiểu lôi đài dành cho người không có danh tiếng, trung gian kia đại lôi đài chính là nổi tiếng đại hiệp nữ hiệp dùng . Tỷ như tứ đại mỹ nữ cùng bệnh thần kinh đám người, mới có tư cách ở kia tìm đối tượng. Dù sao ta cơ bản thượng không có ra khỏi phòng, vẫn nhìn thấy bệnh thần kinh. Cũng không hoàn toàn là bởi vì lo lắng, mà là không biết như thế nào đối mặt mọi người, không biết như thế nào đối mặt người trong thiên hạ. Mộ dung ý vân cùng Nguyệt Quang căn bản là là hai cái cực đoan đích nhân vật, đột nhiên hỗn hợp cùng một chỗ, bọn hắn cần tiêu hóa, ta chính mình đều cần tiêu hóa một chút.
Nguyên bản danh tiếng Mộ Dung Ý Vân siêu cấp tệ hại, chính là Nguyệt Quang thanh danh tốt lắm. Hiện tại đột nhiên thành một người, ta cũng không biết mọi người phải như thế nào đánh giá ta. Nhất định hội cho rằng ta hồng hạnh xuất tường? Không biết liêm sỉ đi? A, việc này ta căn bản là không biết phải như thế nào giải quyết.
Lão cha cũng không có tìm ta, ta không biết hắn sẽ đối ta thế nào, cũng không biết hắn phải như thế nào xử lý. Nhưng là ta có thể khẳng định, hắn không dám thế nào. Có lẽ, hắn còn cao hứng. Nghĩ tuổi thẻ, cư nhiên thành võ lâm thứ nhất đại bang phái đích chủ nhân, hắn cũng sẽ vì ta như vậy mà tự hảo?
” Tỷ tỷ, không tốt.” Một đại thanh sớm đích, Phượng Thanh Hà vọt vào đến.
Ta vô lực đích nhu nhu ánh mắt,” Làm sao vậy?”
” Tỷ tỷ, hôn thê của tỉ phu tìm đến ngươi.” Phượng thanh hà kinh hãi tiểu quái đích kêu . hôn thê của tỉ phu? Nói cái gì đó?
/122
|