Ta bất chấp lão cha cùng mĩ nữ tỉ, cùng hắn rời đi. Vừa ra tới cửa, nước mắt không cầm đước tuôn chảy.
“Vân nhi, vì sao nàng khóc?” hắn một tay ôm ta, ôn nhu hỏi.
Ta nằm trong ngực hắn, nước mắt không ngừng chảy ra “ta cảm động, rất cảm động, chàng viết vì sao không? Chàng đối ta quá tốt, tốt đến mức ta không biết phải làm sao?”
“yêu thương thê tử là điều đương nhiên”
“chàng rất tốt, nhưng một ngày chàng rời đi ta, ta nghĩ ta sẽ tự sát”
Hăn nhẹ nhàng ôm eo ta, ôn nhu hôn lên má ta “nàng là đường chủ Bách hiểu đường, là thiên hạ đệ tam cao thủ Nguyệt Quang tiên tử, trên đời không có việc gì làm khó nàng, không có ta nàng vẫn phải sống thật tốt”
Tựa vào trên người hắn khóc một hồi, nước mắt ước nhẹp cả áo, ta lau nước mắt “tốt lắm, tiếp tục ăn cơm đi” ta còn chưa có no.
“ân”
“chủ thương…” Liệt hỏa không biết ở đâu nhảy tới, tựa hồ rất khẩn cấp “phu nhân”
Hàn liếc mắt một cái “nàng ăn cơm trước, nhớ kĩ, không được ăn nhiều ớt, đối với tràng vị không tốt” ta vừa nghe lại có cảm giác muốn khóc, rưng rưng gật đầu.
Ta lau khô nước mắt đi vào, lão nhân vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ không nhìn thấy một vàn vừa rồi, thậm chí không them nhìn ta. Mà mĩ nữ tỉ vừa ăn vừa nhìn ta, nhịn không được nói “muội phu đâu?”
“hắn có việc, chúng ta ăn trước” ta mới vừa cầm bát cơm nên, chợt nghie tiếng mĩ nữ tỉ tán than “hắn thực sự thương ngươi”
“ân, hắn thực yêu ta, nếu vì hắn mà chết ta cũng không tiếc”
“Ý Vân, tỉ tỉ rất hâm mộ ngươi”
“không cần hâm mộ, ngươi cũng sẽ tìm thấy một nam nhân yêu thương ngươi”
“lúc trước khi ngươi trốn nhà, ta đuổi theo và gặp được các ngươi trong rừng cây, hắn đối với ngươi ôn nhu cười, ta đã biết hắn thương ngươi, nam nhân như vậy sẽ không dễ dàng yêu thương ai, nhưng nếu yêu thương rồi tuyệt đối là kinh tâm động phách”
Chúng ta cứ vậy tán gẫu, mặc kệ lão cha.
“hắn thực sự yêu ta, không cho ta chịu ủy khuânts” đã muốn quên đi trước đó bị hắn dọa giết chỉ vì tiểu muội tử nọ.
“nếu không phải như vậy, ngươi đường đường là đường chủ Bách hiểu đường, như thế nào cam tâm ở nhà giúp chồng dạy con”
“cho tới bây giờ không có nghĩ tới, ta sẽ làm một nam nhân buông tha chính sự nghiệp của mình, trên đời trừ bỏ danh lợi, còn rất nhiều vật đáng giá, tỉ tỉ, ngươi nếu cảm thấy … ta có thể giới thiệu, ngươi xem giang hồ nguyệt báo không? Thập đại thanh niên tài tuấn”
Mĩ nữ tỉ cười, vừa muốn nói chuyện, cha cố ý vô tình sáp miệng “Ý Vân, nghe Hồng tụ nói ngươi có khối ngọc bội rất đặc biệt?”
“a?” ta thập phần ngu ngốc, không biết trả lời hắn thế nào.
“có phải là ngọc bội của Độc cô gia?” hắn vẫn y nhiên gắp đồ ăn, miệng lại hỏi một câu làm ta run sợ, ngọc của Độc cô gia? Ngay cả ta đều chỉ biết đó là ngọc bội, hắn làm sao biết?
“ách, không biết, ta chỉ biết đó là ngọc bội” ta ngoài miệng trả lời, lặng lẽ quan sát thần sắc của hắn.
“Nhược Nhan, ra ngoài một chút” hắn thản nhiên đuổi mĩ nữ tỉ tỉ, rồi buông bát cơm.
“Vân nhi, vì sao nàng khóc?” hắn một tay ôm ta, ôn nhu hỏi.
Ta nằm trong ngực hắn, nước mắt không ngừng chảy ra “ta cảm động, rất cảm động, chàng viết vì sao không? Chàng đối ta quá tốt, tốt đến mức ta không biết phải làm sao?”
“yêu thương thê tử là điều đương nhiên”
“chàng rất tốt, nhưng một ngày chàng rời đi ta, ta nghĩ ta sẽ tự sát”
Hăn nhẹ nhàng ôm eo ta, ôn nhu hôn lên má ta “nàng là đường chủ Bách hiểu đường, là thiên hạ đệ tam cao thủ Nguyệt Quang tiên tử, trên đời không có việc gì làm khó nàng, không có ta nàng vẫn phải sống thật tốt”
Tựa vào trên người hắn khóc một hồi, nước mắt ước nhẹp cả áo, ta lau nước mắt “tốt lắm, tiếp tục ăn cơm đi” ta còn chưa có no.
“ân”
“chủ thương…” Liệt hỏa không biết ở đâu nhảy tới, tựa hồ rất khẩn cấp “phu nhân”
Hàn liếc mắt một cái “nàng ăn cơm trước, nhớ kĩ, không được ăn nhiều ớt, đối với tràng vị không tốt” ta vừa nghe lại có cảm giác muốn khóc, rưng rưng gật đầu.
Ta lau khô nước mắt đi vào, lão nhân vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ không nhìn thấy một vàn vừa rồi, thậm chí không them nhìn ta. Mà mĩ nữ tỉ vừa ăn vừa nhìn ta, nhịn không được nói “muội phu đâu?”
“hắn có việc, chúng ta ăn trước” ta mới vừa cầm bát cơm nên, chợt nghie tiếng mĩ nữ tỉ tán than “hắn thực sự thương ngươi”
“ân, hắn thực yêu ta, nếu vì hắn mà chết ta cũng không tiếc”
“Ý Vân, tỉ tỉ rất hâm mộ ngươi”
“không cần hâm mộ, ngươi cũng sẽ tìm thấy một nam nhân yêu thương ngươi”
“lúc trước khi ngươi trốn nhà, ta đuổi theo và gặp được các ngươi trong rừng cây, hắn đối với ngươi ôn nhu cười, ta đã biết hắn thương ngươi, nam nhân như vậy sẽ không dễ dàng yêu thương ai, nhưng nếu yêu thương rồi tuyệt đối là kinh tâm động phách”
Chúng ta cứ vậy tán gẫu, mặc kệ lão cha.
“hắn thực sự yêu ta, không cho ta chịu ủy khuânts” đã muốn quên đi trước đó bị hắn dọa giết chỉ vì tiểu muội tử nọ.
“nếu không phải như vậy, ngươi đường đường là đường chủ Bách hiểu đường, như thế nào cam tâm ở nhà giúp chồng dạy con”
“cho tới bây giờ không có nghĩ tới, ta sẽ làm một nam nhân buông tha chính sự nghiệp của mình, trên đời trừ bỏ danh lợi, còn rất nhiều vật đáng giá, tỉ tỉ, ngươi nếu cảm thấy … ta có thể giới thiệu, ngươi xem giang hồ nguyệt báo không? Thập đại thanh niên tài tuấn”
Mĩ nữ tỉ cười, vừa muốn nói chuyện, cha cố ý vô tình sáp miệng “Ý Vân, nghe Hồng tụ nói ngươi có khối ngọc bội rất đặc biệt?”
“a?” ta thập phần ngu ngốc, không biết trả lời hắn thế nào.
“có phải là ngọc bội của Độc cô gia?” hắn vẫn y nhiên gắp đồ ăn, miệng lại hỏi một câu làm ta run sợ, ngọc của Độc cô gia? Ngay cả ta đều chỉ biết đó là ngọc bội, hắn làm sao biết?
“ách, không biết, ta chỉ biết đó là ngọc bội” ta ngoài miệng trả lời, lặng lẽ quan sát thần sắc của hắn.
“Nhược Nhan, ra ngoài một chút” hắn thản nhiên đuổi mĩ nữ tỉ tỉ, rồi buông bát cơm.
/122
|