“Tam ca! huynh nói đi mấy tháng nay có vụ gì vui không? Ta suốt ruột lắm rồi”- Âu Dương Ca vội vàng hỏi.
“Àh! cũng chả có gì! toàn làm mấy cái nhiệm vụ ám sát chán gắt”
“Ám sát à? thiên tổ đi làm mấy cái ám sát có phải lấy dao mổ trâu đi giết gà không vậy?” – Âu Dương lấy làm kỳ hỏi.
“Ta cũng không biết! dạo này tổ chức giao cho thành viên rất nhiều nhiệm vụ ám sát! kỳ lạ là trong số đó hầu hết là dân thường, quan chức và đặc vụ rất ít người là dị năng giả” – Đường đỉnh nhíu mày nói.
“Theo thông tin ta tìm được trong tổ chức cộng với vài nhiệm vụ ám sát gần đây của lão tam ta tổng hợp lại rất có thể chúng là một chuỗi cho hành động lớn sắp tới………”- Nãy giờ Chu Văn Long im lặng lên tiếng nói.
“Ă-Ặc! huynh nói thì nói hết câu đi sao dừng nửa chừng ra vẻ bí hiểm thế?”
Nhìn Chu Văn Long nứa được nửa chừng lại trầm mặc Âu Dương Ca không kìm được hỏi. Không chỉ hắn mà Kỳ Huyên, Tử Nhược nãy giờ cắm đầu ăn cũng chú ý lên. Lông mày của Chu Văn Long nhăn chặt vào nhau, chần chừ nói ra:
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng tổng hợp lại thì những người hay tổ chức nào đó bị bí mật tiêu diệt đều có một điẻm là họ đều đã từng đến Ai Cập trong một năm nay”
Ông ta nói xong rồi quay qua nhìn mọi người, bầu không khí trong phòng cũng bắt đầu trầm lại trong lòng mọi người đều có linh cảm không ổn, như thể sắp có đại sự xảy ra gì.
“Tam ca huynh thấy thế nào?” _ Tử Nhược phá vỡ im lặng nói
“Long Nha! đệ cu……”
“Huynh chứ gọi thăng tên đệ đi! Ở đây toàn người nhà cũng không cần bí mật gì hết mà”
Thấy giọng Tử Nhược hơi chút trách cứ nên vội đổi giọng nói:
“Ừ! Tử Nhược! Đệ cũng không cần lo lắng quá. Ta cũng cảm thấy cái gì đó không phải nhưng chắc không đến nỗi như mọi người nghĩ đâu.”
“Cái này thì không chắc! Nhiệm vụ lần này tổ S giao cho muội rất kì quặc! Đó là đánh cắp tài liệu trong tay của một gã nghiên cứu về khảo cổ ở Mỹ………….Hơn nữa cấp trên còn đặc biệt giặn dò không thể bị đoạt lại băng không lập tức tiêu hủy”
“Đánh cắp! đây là nhiệm vụ của bên đặc công chứ, sao bên chúng ta phải làm!” – Âu Dương Ca gãi gãi đầu nói.
Nãy giờ đôi mày đang nhíu chặt lại của Chu Văn Long đột nhiên giãn ra, trong lòng hắn như léo lên cái gì đó. “Ai cập”, “nhà nghiên cứu”, “tài liệu” sao? Đột nhiên hắn trầm giọng nói ra chỉ đủ bé cho mọi người nghe thấy:
“ Các ngươi còn nhớ nhiệm vụ gần nhất đây chứ?” - không đợi mọi người trả lời ông ta đã nói tiếp.
“Nhiệm vụ lần đó cửa chúng ta giằng co với các tổ chức khác trên thế giới ở khu rừng rậm sahara. nhớ chứ. Khi đó, hai thủ trưởng lần đầu tiên cùng lúc xuất động nhưng nhiệm vụ chỉ là loay hoay trong cái xa mạc đó cả tháng trời rồi rút lui vô nghĩa”
Đó là nhiệm vụ thứ hai Tử Nhược tham gia từ khi hắn gia nhập Thiên tổ nên hắn nhớ rất rõ. Nhiệm vụ ấy hắn và cả tổ chỉ có đi lòng vòng trong xa bảo hộ hai thủ trưởng khỏi sự quấy nhiễu của mấy tổ chức khác, quả thật là hơi có chút vô nghĩa. Đợi chút, hình như lúc ấy trên tay của thủ trưởng số 2 có cầm vật gì đó màu xanh chạy lòng vòng quanh xa mạc khiến hắn không hiểu, chỉ lờ mờ đoán ra là tìm vật gì đó. Tìm vật gì đó! Phải rồi chả lẽ là như vậy, ta hiểu đôi chút rồi. Chẳng lẽ tất cả các hành dộng gần đây liên quan tới nó. Không hiểu là vật gì lại khiến tổ chức để tâm đến vậy.
“Nghĩ ra rồi sao?” – Chu Văn Long quan sát vẻ mặt mọi người một lượt rồi nói
“ Các ngươi chắc hẳn đã nghe về phát hiện cách đây hơn hai chục năm chứ”
“Phát hiện cách đây hơn hai chục năm sao?” – Tử Nhược ù ù cạc cạc nghĩ hai chục năm trước ta còn chưa có sinh ra đây này hơn nữa còn là bí mật sao ta biết a.
Thấy Tử Nhược chả biết gì nên Kỳ Huyên có lòng tốt giúp hắn tăng thêm kiến thức:
“Ài! Ngươi đúng là quá lười đọc sánh đấy! Cũng phải nên để thời gian chú ý đến tài liệu trong tổ chức chứ” – Sau đó giọng nàng đều đều giảng.
“Theo tài liệu thì trước đây một nhà khảo cổ người Ai Cập đã khai quật được một lăng mộ sâu gần 5 trượng dưới mặt đất. Trong đó có rất nhiều họa hình kỳ lạ về các vị thần, nhưng càng kỳ lạ hơn là nó không có chút xíu liên quan đến thần thoại tất cả các quốc gia trên thế giới này cách họa vẽ trong đó cũng không phải chữ tượng hình hay tranh cách giản mà là họa vẽ giống như thật! Không, có thể nói cực kỳ tinh mĩ miêu tả về các thần thoại một cách sống động. Sau này trước khi ông ta muốn công bố phát hiện của mình với thế giới thì nó biến mất chỉ sau một đêm, không còn sót lại chút gì nơi đó chỉ còn là một cái hố rất rộng và sâu. Ông ta không chụi bỏ cuộc, nên mang một khối lập phương đến viện khỏa cổ quốc gia để làm bằng chứng nhưng đã bị bác bỏ, ai lại tin một thứ vô căn cứ chứ………….”
“Chậm….chậm đã! Ngươi vừa nói cái gì? Khối lập phương sao?”- Đột nhiên Tử Nhược ngắt lời nàng lại.
“Ếh! Khối lập phương! làm sao thế?” Kỳ Huyên ngạc nhiên hỏi lại.
Không phải! là thủ trưởng số hai khi đó cũng dùng một khối lập phương hoa văn vàng tinh mỹ màu xanh thẫm sao. Không phải là nó chứ? Tuy không có căn cứ nhưng thực sự không trùng hợp ngẫu nhiên mà Nhất ca lại đề cập đến nó, không lẽ lại liên quan đến thượng đẳng dị nhân sao?
Trông Kỳ Huyên đang nhìn Tử Nhược với ánh mắt kỳ quặc Chu Văn Long chậm rãi nói ra:
“Chắc hắn đoán ra rồi, để ta nói nốt vậy! Các ngươi còn nhớ vật trên tay thủ trưởng số hai cầm chứ? Đúng vậy, nó giống như là khối lập phương mà nhà khảo cổ học đó đã từng sở hữu. Nhưng hắn đã biến mất ngay sau khi công bố vài ngày không ai biết nhân vì sao. Ít nhất theo người quen của hắn là vậy!”
“Nhưng sự thực không phải vậy, cũng giống các ngươi vài năm trước đây ta cũng đã đọc qua tập tài liệu cấp cao nhất trong tổ chức đó bởi vì nó là một vụ lơn nhất trong trăm năm qua. Ba mươi mốt cực thành viên cao cấp đã chết vì nó. Nhưng trong hồ sơ chỉ ghi về vụ việc đó một cách sơ sài, nhiều năm trước thông qua các cực thành viên còn lại trong tô chức ta mới biết được manh mối” – ông ta uống một miếng trà rồi hít một hơi dài điểu chỉnh tâm trạng ra.
“ Đó là tranh chấp sáu khối lập phương đó! cạnh tranh rất dữ rội không ít tổ chức tan nát trong cuộc đau tranh những tổ chức hùng mạnh như U Mặc sau việc đó cũng rơi vào thoi thóp đến mấy năm gần đây mới vực lại được… Lúc trước các thành viên cũng không chỉ lẹt đẹt từ cấp một hai như bây giờ mà rất nhiều cấp 3, yên diệt giả chấp năng giả cũng không phải là quý hiếm gì! Nhưng tất cả cường giả thời đó đều rơi rụng gần hết…… Aizz! ta cũng không hỏi được nhiều gì từ họ, tất cả họ thành viên cũ bây giờ cũng chỉ là nhân viên cấp thấp khi ấy, họ cũng không biết được quá nhiều” – Chu Văn Long nặng nề thở ra một hơi.
“ Các ngươi có để ý không? Dù các tinh anh của tổ chức gần như bị diệt tuyệt thì những người còn lại sau đó cũng biến mất không chút tung tích. Tổ chức nói bọn họ được sắp xếp với nhận dạng mới và hưu. Nhưng từ tám năm trước ta bí mật thăm dò khắp nơi đều không biết được kết quả” – nảy giờ Đường Đình vẫn không lên tiến đột ngột nói một câu làm tất cả mọi người trầm mặc lại.
Phải tất cả thành viên cao cấp có đẳng cấp từ yên diệt giả đỉnh trở lên đều dần về hưu, thực ra là biến mất không chỉ thế tất cả thành viên cũ của tổ chức khác cũng không còn xuất hiên nữa. Không bao giờ còn liên lạc với họ nữa, điều này không bất thường sao. Có phải là liên quan với khối lập phương đó không? Liệu tổ chức chuyển họ đi đâu? Tại sao biến mất như thế, không thể liên lạc được dù là một phong thư hay cuộc điện thoại từ họ. Trong lòng Tử Nhược dâng lên một tia bất an mơ hồ, không biết tại sao hắn lại bất an nhất là khi những việc này đoán chừng có liên quan đến khối lập phương đó. Không phải hắn nhạy cảm hơn mọi người khi đoán ra được khối lập phương đó trước mà là vị trong lần làm nhiệm vụ sáu tháng trước. Khi gần khối lập phương đó cơ thể hắn phát sinh dị tượng trước nay chưa từng xảy ra. Máu huyết của hắn lúc đấy lưu thông nhanh hơn trước rất nhiều khiến dị năng của hắn có chút không kiểm soát được, sau lần dị năng của hắn ngày càng khó khiểm soát hơn nên mới quyết định xin nghỉ phép.
“Hây! thôi được rồi mọi người! chúng ta ăn, không phải quá nghiêm trọng như vậy đây. Tam ca huynh cũng đừng lo lắng chú Đỗ chắc muốn một cuộc sống mới nên tránh mặt mọi người thôi” - Âu Dương Ca nhìn Đường Đình đang cau chặt mày lên tiếng đổi hướng chủ đề.
“À! Phải! phải…..Ăn thôi đồ ăn nguội rồi đó mọi người” Thở dài một hơi Đường Đình nói
“Tạp mao ngươi không phải thích ăn lẩu cá sao? Vất mấy cái rau sang đây ta nhúng”
“A-Ah! Nhất huynh nhúng ta nhiều mấy cái đậu hũ cái!”
Tử Nhược vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thác loạn rong đầu mình thì một tiếng gọi trong trẻo đánh thức hắn:
“Này tên đầu gỗ! Ăn gì ta làm giúp ngươi!”
“Cả nhà ngưoi mơi là-à à a……” - theo thói quen hắn định văng một câu chửi thề nhưng thấy người nói là ai hắn vội vàng nuốt lời vào bụng.
“Là gì hả?” Kỳ Huyên híp mắt duyên dáng cười hỏi.
Giả tạo! Đích xác giả tạo, ngươi có cần phải giả tạo như vậy không? mi tâm của mi đang tỏa ra sát khí kìa! Trông mặt ngươi như vậy ta lạnh quá a! Nghĩ vậy Tử Nhược vội lấp liếm nói:
“Là là… hôm nay trông tỷ xinh quá a! như tiên nữ hạ phàm vậy” – Tử Nhược mã thí linh tinh nói.
“Ý ngươi là bình thường là không mĩ sao?”
L-Lại cái gì nữa đây! ta đang tâng bốc ngươi mà! không cần nhìn ta như vậy a! Tử Nhược mồ hôi lấm tấm phun một tràng mã thí:
“A! tỷ cả ngày đều đẹp a! ban ngày như tinh linh ánh mặt rời, buổi tối như mĩ như ánh trăng rằm” – Con mẹ nó loạn, loạn rồi! Ta không nghĩ ra cái gì cả. Kệ vậy, nghĩ vậy hắn vổi vàng đề thêm câu.
“Tỷ thấy phải không! ta thấy hôm nay tỷ đặc biệt đẹp a” Vừa nói hắn vừa nở ra nụ cười lấy lòng.
Nghe thấy câu trả lời của Tử Nhược nàng mới hài lòng, đôi môi hồng nhuận hé thành một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Phù! th-thoát rồi không bị ngũ trảo thần công cấu chết!!!
“A-a-Àh….. ừmmm! Hình như bây giờ không phải thời gian để trao đổi tình cảm đâu nhỉ?”
Bỗng nhiên giọng nói của Âu Dương Ca vang lên từ bên bàn khiến hắn và Kỳ Huyên quay ra nhìn.
Thấy mọi người đang đang chăm chú chú nhìn chính mình mặt hắn nóng lên chỉ có thể nở ra nụ cười gượng gạo.
“C-Cái gì….. Tạp mao như vừa nói gì! có muốn vé một chiều lên thiên đường ngay bây giờ không” - Kỳ Huyên đỏ mặt xách tai Âu Dương Ca hét lên.
“Á… nhẹ tay nhẹ, nhẹ thôi…………Ta chỉ nói những gì mình chứng kiến thôi mà!” – Hăn ôm tai oán thán nói.
“ Hahha…Hahahah…”
Một màn này không khỏi làm mọi người bật cười lên đánh tan bầu không khí năng nề vẫn còn đang lẩn quẩn trong phòng. Trong suốt bữa ăn còn lại cả nhóm chỉ nói đến mấy chuyện hài hước trong nhiệm vụ của mình đặc biệt Âu Dương Ca còn bật khỏi ghế làm vài động tác minh họa khiến cả nhóm ôm bụng ra cười. Bữa ăn kéo dài đến lúc 8h30 tối thì mỗi người một ngã lên tầng hai Vũ Hương lâu hai tiếp tục cuộc vui. À! các đạo hữu hỏi ta là gì thì có vẻ khó nói đây. Nó có thể là những việc cần phải làm vào buổi tối mà thôi…. Hắc.. hắc…À.. Đừng có quá đen tối tưởng linh tinh đấy nhé! Mấy tên giống đực đi về phía bên phải cầu thang máy còn Tử Nhược và Kỳ Huyên đi về bên phải. Âu Dương Ca ngứa mép không nhịn được còn gọi với một câu:” Chúc hai người vui vẻ nhe!” khiến Kỳ Huyên bặm môi giẫm chân thề phải lên cho hắn một trận.
“Àh! cũng chả có gì! toàn làm mấy cái nhiệm vụ ám sát chán gắt”
“Ám sát à? thiên tổ đi làm mấy cái ám sát có phải lấy dao mổ trâu đi giết gà không vậy?” – Âu Dương lấy làm kỳ hỏi.
“Ta cũng không biết! dạo này tổ chức giao cho thành viên rất nhiều nhiệm vụ ám sát! kỳ lạ là trong số đó hầu hết là dân thường, quan chức và đặc vụ rất ít người là dị năng giả” – Đường đỉnh nhíu mày nói.
“Theo thông tin ta tìm được trong tổ chức cộng với vài nhiệm vụ ám sát gần đây của lão tam ta tổng hợp lại rất có thể chúng là một chuỗi cho hành động lớn sắp tới………”- Nãy giờ Chu Văn Long im lặng lên tiếng nói.
“Ă-Ặc! huynh nói thì nói hết câu đi sao dừng nửa chừng ra vẻ bí hiểm thế?”
Nhìn Chu Văn Long nứa được nửa chừng lại trầm mặc Âu Dương Ca không kìm được hỏi. Không chỉ hắn mà Kỳ Huyên, Tử Nhược nãy giờ cắm đầu ăn cũng chú ý lên. Lông mày của Chu Văn Long nhăn chặt vào nhau, chần chừ nói ra:
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng tổng hợp lại thì những người hay tổ chức nào đó bị bí mật tiêu diệt đều có một điẻm là họ đều đã từng đến Ai Cập trong một năm nay”
Ông ta nói xong rồi quay qua nhìn mọi người, bầu không khí trong phòng cũng bắt đầu trầm lại trong lòng mọi người đều có linh cảm không ổn, như thể sắp có đại sự xảy ra gì.
“Tam ca huynh thấy thế nào?” _ Tử Nhược phá vỡ im lặng nói
“Long Nha! đệ cu……”
“Huynh chứ gọi thăng tên đệ đi! Ở đây toàn người nhà cũng không cần bí mật gì hết mà”
Thấy giọng Tử Nhược hơi chút trách cứ nên vội đổi giọng nói:
“Ừ! Tử Nhược! Đệ cũng không cần lo lắng quá. Ta cũng cảm thấy cái gì đó không phải nhưng chắc không đến nỗi như mọi người nghĩ đâu.”
“Cái này thì không chắc! Nhiệm vụ lần này tổ S giao cho muội rất kì quặc! Đó là đánh cắp tài liệu trong tay của một gã nghiên cứu về khảo cổ ở Mỹ………….Hơn nữa cấp trên còn đặc biệt giặn dò không thể bị đoạt lại băng không lập tức tiêu hủy”
“Đánh cắp! đây là nhiệm vụ của bên đặc công chứ, sao bên chúng ta phải làm!” – Âu Dương Ca gãi gãi đầu nói.
Nãy giờ đôi mày đang nhíu chặt lại của Chu Văn Long đột nhiên giãn ra, trong lòng hắn như léo lên cái gì đó. “Ai cập”, “nhà nghiên cứu”, “tài liệu” sao? Đột nhiên hắn trầm giọng nói ra chỉ đủ bé cho mọi người nghe thấy:
“ Các ngươi còn nhớ nhiệm vụ gần nhất đây chứ?” - không đợi mọi người trả lời ông ta đã nói tiếp.
“Nhiệm vụ lần đó cửa chúng ta giằng co với các tổ chức khác trên thế giới ở khu rừng rậm sahara. nhớ chứ. Khi đó, hai thủ trưởng lần đầu tiên cùng lúc xuất động nhưng nhiệm vụ chỉ là loay hoay trong cái xa mạc đó cả tháng trời rồi rút lui vô nghĩa”
Đó là nhiệm vụ thứ hai Tử Nhược tham gia từ khi hắn gia nhập Thiên tổ nên hắn nhớ rất rõ. Nhiệm vụ ấy hắn và cả tổ chỉ có đi lòng vòng trong xa bảo hộ hai thủ trưởng khỏi sự quấy nhiễu của mấy tổ chức khác, quả thật là hơi có chút vô nghĩa. Đợi chút, hình như lúc ấy trên tay của thủ trưởng số 2 có cầm vật gì đó màu xanh chạy lòng vòng quanh xa mạc khiến hắn không hiểu, chỉ lờ mờ đoán ra là tìm vật gì đó. Tìm vật gì đó! Phải rồi chả lẽ là như vậy, ta hiểu đôi chút rồi. Chẳng lẽ tất cả các hành dộng gần đây liên quan tới nó. Không hiểu là vật gì lại khiến tổ chức để tâm đến vậy.
“Nghĩ ra rồi sao?” – Chu Văn Long quan sát vẻ mặt mọi người một lượt rồi nói
“ Các ngươi chắc hẳn đã nghe về phát hiện cách đây hơn hai chục năm chứ”
“Phát hiện cách đây hơn hai chục năm sao?” – Tử Nhược ù ù cạc cạc nghĩ hai chục năm trước ta còn chưa có sinh ra đây này hơn nữa còn là bí mật sao ta biết a.
Thấy Tử Nhược chả biết gì nên Kỳ Huyên có lòng tốt giúp hắn tăng thêm kiến thức:
“Ài! Ngươi đúng là quá lười đọc sánh đấy! Cũng phải nên để thời gian chú ý đến tài liệu trong tổ chức chứ” – Sau đó giọng nàng đều đều giảng.
“Theo tài liệu thì trước đây một nhà khảo cổ người Ai Cập đã khai quật được một lăng mộ sâu gần 5 trượng dưới mặt đất. Trong đó có rất nhiều họa hình kỳ lạ về các vị thần, nhưng càng kỳ lạ hơn là nó không có chút xíu liên quan đến thần thoại tất cả các quốc gia trên thế giới này cách họa vẽ trong đó cũng không phải chữ tượng hình hay tranh cách giản mà là họa vẽ giống như thật! Không, có thể nói cực kỳ tinh mĩ miêu tả về các thần thoại một cách sống động. Sau này trước khi ông ta muốn công bố phát hiện của mình với thế giới thì nó biến mất chỉ sau một đêm, không còn sót lại chút gì nơi đó chỉ còn là một cái hố rất rộng và sâu. Ông ta không chụi bỏ cuộc, nên mang một khối lập phương đến viện khỏa cổ quốc gia để làm bằng chứng nhưng đã bị bác bỏ, ai lại tin một thứ vô căn cứ chứ………….”
“Chậm….chậm đã! Ngươi vừa nói cái gì? Khối lập phương sao?”- Đột nhiên Tử Nhược ngắt lời nàng lại.
“Ếh! Khối lập phương! làm sao thế?” Kỳ Huyên ngạc nhiên hỏi lại.
Không phải! là thủ trưởng số hai khi đó cũng dùng một khối lập phương hoa văn vàng tinh mỹ màu xanh thẫm sao. Không phải là nó chứ? Tuy không có căn cứ nhưng thực sự không trùng hợp ngẫu nhiên mà Nhất ca lại đề cập đến nó, không lẽ lại liên quan đến thượng đẳng dị nhân sao?
Trông Kỳ Huyên đang nhìn Tử Nhược với ánh mắt kỳ quặc Chu Văn Long chậm rãi nói ra:
“Chắc hắn đoán ra rồi, để ta nói nốt vậy! Các ngươi còn nhớ vật trên tay thủ trưởng số hai cầm chứ? Đúng vậy, nó giống như là khối lập phương mà nhà khảo cổ học đó đã từng sở hữu. Nhưng hắn đã biến mất ngay sau khi công bố vài ngày không ai biết nhân vì sao. Ít nhất theo người quen của hắn là vậy!”
“Nhưng sự thực không phải vậy, cũng giống các ngươi vài năm trước đây ta cũng đã đọc qua tập tài liệu cấp cao nhất trong tổ chức đó bởi vì nó là một vụ lơn nhất trong trăm năm qua. Ba mươi mốt cực thành viên cao cấp đã chết vì nó. Nhưng trong hồ sơ chỉ ghi về vụ việc đó một cách sơ sài, nhiều năm trước thông qua các cực thành viên còn lại trong tô chức ta mới biết được manh mối” – ông ta uống một miếng trà rồi hít một hơi dài điểu chỉnh tâm trạng ra.
“ Đó là tranh chấp sáu khối lập phương đó! cạnh tranh rất dữ rội không ít tổ chức tan nát trong cuộc đau tranh những tổ chức hùng mạnh như U Mặc sau việc đó cũng rơi vào thoi thóp đến mấy năm gần đây mới vực lại được… Lúc trước các thành viên cũng không chỉ lẹt đẹt từ cấp một hai như bây giờ mà rất nhiều cấp 3, yên diệt giả chấp năng giả cũng không phải là quý hiếm gì! Nhưng tất cả cường giả thời đó đều rơi rụng gần hết…… Aizz! ta cũng không hỏi được nhiều gì từ họ, tất cả họ thành viên cũ bây giờ cũng chỉ là nhân viên cấp thấp khi ấy, họ cũng không biết được quá nhiều” – Chu Văn Long nặng nề thở ra một hơi.
“ Các ngươi có để ý không? Dù các tinh anh của tổ chức gần như bị diệt tuyệt thì những người còn lại sau đó cũng biến mất không chút tung tích. Tổ chức nói bọn họ được sắp xếp với nhận dạng mới và hưu. Nhưng từ tám năm trước ta bí mật thăm dò khắp nơi đều không biết được kết quả” – nảy giờ Đường Đình vẫn không lên tiến đột ngột nói một câu làm tất cả mọi người trầm mặc lại.
Phải tất cả thành viên cao cấp có đẳng cấp từ yên diệt giả đỉnh trở lên đều dần về hưu, thực ra là biến mất không chỉ thế tất cả thành viên cũ của tổ chức khác cũng không còn xuất hiên nữa. Không bao giờ còn liên lạc với họ nữa, điều này không bất thường sao. Có phải là liên quan với khối lập phương đó không? Liệu tổ chức chuyển họ đi đâu? Tại sao biến mất như thế, không thể liên lạc được dù là một phong thư hay cuộc điện thoại từ họ. Trong lòng Tử Nhược dâng lên một tia bất an mơ hồ, không biết tại sao hắn lại bất an nhất là khi những việc này đoán chừng có liên quan đến khối lập phương đó. Không phải hắn nhạy cảm hơn mọi người khi đoán ra được khối lập phương đó trước mà là vị trong lần làm nhiệm vụ sáu tháng trước. Khi gần khối lập phương đó cơ thể hắn phát sinh dị tượng trước nay chưa từng xảy ra. Máu huyết của hắn lúc đấy lưu thông nhanh hơn trước rất nhiều khiến dị năng của hắn có chút không kiểm soát được, sau lần dị năng của hắn ngày càng khó khiểm soát hơn nên mới quyết định xin nghỉ phép.
“Hây! thôi được rồi mọi người! chúng ta ăn, không phải quá nghiêm trọng như vậy đây. Tam ca huynh cũng đừng lo lắng chú Đỗ chắc muốn một cuộc sống mới nên tránh mặt mọi người thôi” - Âu Dương Ca nhìn Đường Đình đang cau chặt mày lên tiếng đổi hướng chủ đề.
“À! Phải! phải…..Ăn thôi đồ ăn nguội rồi đó mọi người” Thở dài một hơi Đường Đình nói
“Tạp mao ngươi không phải thích ăn lẩu cá sao? Vất mấy cái rau sang đây ta nhúng”
“A-Ah! Nhất huynh nhúng ta nhiều mấy cái đậu hũ cái!”
Tử Nhược vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thác loạn rong đầu mình thì một tiếng gọi trong trẻo đánh thức hắn:
“Này tên đầu gỗ! Ăn gì ta làm giúp ngươi!”
“Cả nhà ngưoi mơi là-à à a……” - theo thói quen hắn định văng một câu chửi thề nhưng thấy người nói là ai hắn vội vàng nuốt lời vào bụng.
“Là gì hả?” Kỳ Huyên híp mắt duyên dáng cười hỏi.
Giả tạo! Đích xác giả tạo, ngươi có cần phải giả tạo như vậy không? mi tâm của mi đang tỏa ra sát khí kìa! Trông mặt ngươi như vậy ta lạnh quá a! Nghĩ vậy Tử Nhược vội lấp liếm nói:
“Là là… hôm nay trông tỷ xinh quá a! như tiên nữ hạ phàm vậy” – Tử Nhược mã thí linh tinh nói.
“Ý ngươi là bình thường là không mĩ sao?”
L-Lại cái gì nữa đây! ta đang tâng bốc ngươi mà! không cần nhìn ta như vậy a! Tử Nhược mồ hôi lấm tấm phun một tràng mã thí:
“A! tỷ cả ngày đều đẹp a! ban ngày như tinh linh ánh mặt rời, buổi tối như mĩ như ánh trăng rằm” – Con mẹ nó loạn, loạn rồi! Ta không nghĩ ra cái gì cả. Kệ vậy, nghĩ vậy hắn vổi vàng đề thêm câu.
“Tỷ thấy phải không! ta thấy hôm nay tỷ đặc biệt đẹp a” Vừa nói hắn vừa nở ra nụ cười lấy lòng.
Nghe thấy câu trả lời của Tử Nhược nàng mới hài lòng, đôi môi hồng nhuận hé thành một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Phù! th-thoát rồi không bị ngũ trảo thần công cấu chết!!!
“A-a-Àh….. ừmmm! Hình như bây giờ không phải thời gian để trao đổi tình cảm đâu nhỉ?”
Bỗng nhiên giọng nói của Âu Dương Ca vang lên từ bên bàn khiến hắn và Kỳ Huyên quay ra nhìn.
Thấy mọi người đang đang chăm chú chú nhìn chính mình mặt hắn nóng lên chỉ có thể nở ra nụ cười gượng gạo.
“C-Cái gì….. Tạp mao như vừa nói gì! có muốn vé một chiều lên thiên đường ngay bây giờ không” - Kỳ Huyên đỏ mặt xách tai Âu Dương Ca hét lên.
“Á… nhẹ tay nhẹ, nhẹ thôi…………Ta chỉ nói những gì mình chứng kiến thôi mà!” – Hăn ôm tai oán thán nói.
“ Hahha…Hahahah…”
Một màn này không khỏi làm mọi người bật cười lên đánh tan bầu không khí năng nề vẫn còn đang lẩn quẩn trong phòng. Trong suốt bữa ăn còn lại cả nhóm chỉ nói đến mấy chuyện hài hước trong nhiệm vụ của mình đặc biệt Âu Dương Ca còn bật khỏi ghế làm vài động tác minh họa khiến cả nhóm ôm bụng ra cười. Bữa ăn kéo dài đến lúc 8h30 tối thì mỗi người một ngã lên tầng hai Vũ Hương lâu hai tiếp tục cuộc vui. À! các đạo hữu hỏi ta là gì thì có vẻ khó nói đây. Nó có thể là những việc cần phải làm vào buổi tối mà thôi…. Hắc.. hắc…À.. Đừng có quá đen tối tưởng linh tinh đấy nhé! Mấy tên giống đực đi về phía bên phải cầu thang máy còn Tử Nhược và Kỳ Huyên đi về bên phải. Âu Dương Ca ngứa mép không nhịn được còn gọi với một câu:” Chúc hai người vui vẻ nhe!” khiến Kỳ Huyên bặm môi giẫm chân thề phải lên cho hắn một trận.
/33
|