Trần Chấn Hoa nổi giận rồi.
Thật sự nổi giận.
Cả thành thị này, dám can đảm ở trước mặt Trần Chấn Hoa nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, thực không có mấy người. Đương nhiên, một đám lưu manh Lâm gia là ngoại trừ.
Trong đó, Lâm Tĩnh Nhu, Lâm Sát Địch, cùng với Lâm gia lão gia tử. Nhất là Lâm Tĩnh Nhu, trước kia thật đúng là đánh qua Trần Thanh Đế không ít.
Bằng không thì Trần lão gia tử như thế nào sẽ nhẫn tâm ném Trần đại thiếu vào quân đội? Còn nói, luyện đến lúc nào có thể cưỡng gian được Lâm Tĩnh Nhu thì mới ra?
- Lâm Sát Địch, con mẹ nó ngươi muốn tạo phản sao, có gan nói lại lần nữa xem?
Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, nhìn hằm hằm Lâm Sát Địch. Rất có một bộ, ngươi dám nói lại lần nữa, lão tử sẽ đánh ngươi ngay.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Choáng nha, ngươi con mẹ nó không biết, Trần Thanh Đế là bảo bối trong lòng lão gia tử sao? Có biết hay không, lão tử bởi vì thằng ranh con Trần Thanh Đế kia, mà mười mấy năm qua ta chưa từng có ngủ ngon một ngày, ách, có một ngày, là ngày lão gia tử nói muốn ném con trai ta vào bộ đội?
Thì ta ngày nào không bị lão gia tử nhà ta hành hạ mấy lần?
Hai ngày này vừa mới tốt một chút, không có bị lão gia tử giáo huấn. Ngươi con mẹ nó ngược lại tốt, cũng dám công nhiên ở trước mặt lão tử, nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn cho Trần Thanh Đế nằm trên giường một hai tháng?
Nếu thật để cho ngươi làm vậy, lão tử còn không bị lão gia tử nhà ta hành hạ, nằm ở nhà vài năm sao? Lão gia tử thậm chí cũng có thể một cước đạp chết lão tử.
Ta *** con mẹ các ngươi.
Nổi giận.
Quân Thần Trần Chấn Hoa thật sự nổi giận.
Ngươi muốn giáo huấn ai, lão tử không quản, chỉ là đừng liên lụy lão tử a. Muốn liên lụy lão tử, sự tình kia quyết không có cửa đâu cưng.
Lão tử sẽ cùng ngươi dốc sức liều mạng.
Lâm Sát Địch cũng đi theo bạo nộ rồi, chỉ vào mặt của mình, nói ra:
- Trần Chấn Hoa, ngươi con mẹ nó nhìn rõ ràng cho lão tử. Nhìn xem, cái này đều là con trai ngoan của ngươi làm hại.
- Ngươi ngày nào không phải mắt gấu mèo như vậy? Bị lão gia tử nhà của ngươi hành hạ, cùng con của ta có quan hệ gì?
Trần Chấn Hoa liếc qua trên mặt Lâm Sát Địch, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Nếu mỗi lần ngươi bị chà đạp, đều đến tìm con của ta, cái kia con của ta còn có mệnh sống sao?
Nếu không phải Lâm Sát Địch chính mình chỉ vào, Trần Chấn Hoa cũng sẽ không nhìn cái khuôn mặt xanh một miếng tím một khối kia. Ai không biết, mặt thằng này cho tới bây giờ sẽ không có thời điểm nguyên lành.
Đối với chuyện này, Trần Chấn Hoa vẫn là cảm thấy phi thường may mắn. Trần lão gia tử tuy cũng thường xuyên hành hạ hắn, nhưng mà không đánh mặt của hắn.
- Tĩnh Nhu nha đầu nhà của ta, bị Trần Thanh Đế kia dễ rồi, khóc chạy về nhà, nhìn thấy mà lòng của chúng ta đều nát.
Bị vạch trần, Lâm Sát Địch mặt già đỏ lên, càng thêm phẫn nộ quát:
- Ngươi còn dám nói, cái này cùng Trần Thanh Đế bị tinh trùng lên não kia không có quan hệ sao?
- Tên khốn Trần Thanh Đế kia, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc Tĩnh Nhu.
Lâm Sát Địch càng nói càng tức, chửi ầm lên nói:
- Trần Chấn Hoa ngươi còn không biết, Tĩnh Nhu là bảo của Lâm gia chúng ta sao?
- Ngươi rắm thí, bình thường đều là nha đầu Tĩnh Nhu kia, khi dễ con của ta, con của ta như thế nào khi dễ Tĩnh Nhu?
Trần Chấn Hoa lần nữa nổi giận.
Con mẹ nó, ngươi đây không phải là châm chọc người sao?
Người nào không biết, Tĩnh Nhu nhà của ngươi là khắc tinh hoàn khố? Thân thủ không tệ? Con trai phế vật kia của lão tử, có thể là đối thủ của nha đầu Tĩnh Nhu sao?
Châm chọc người cũng không cần phải châm chọc như vậy.
- Sự tình trước kia, lão tử mặc kệ, lúc này là tên hỗn đản Trần Thanh Đế kia, khi dễ Tĩnh Nhu nhà chúng ta.
Đột nhiên Lâm Sát Địch cảm giác có chút chột dạ:
- Lão tử tới là nói cho ngươi chuẩn bị tâm lý, móa.
Nói xong, Lâm Sát Địch xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Lâm Sát Địch nhịn không được hoài nghi tính chân thật của sự tình. Phải biết rằng, dùng thân thủ của Lâm Tĩnh Nhu, coi như là phế vật Trần Thanh Đế kia muốn khi dễ, vậy cũng phải có cái năng lực kia a?
Thế nhưng mà, Lâm Tĩnh Nhu hoàn toàn chính xác là khóc về nhà, lại rất thương tâm.
Vốn Lâm Sát Địch là tới chỗ Trần Chấn Hoa đòi người, hiện tại trực tiếp biến thành, tới lên tiếng kêu gào.
- Lâm Sát Địch, nếu lão tử vì sự tình ngươi dạy Thanh Đế, bị lão gia tử nhà ta hành hạ, lão tử quyết không tha cho ngươi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát:
- Ngươi con mẹ nó, phải ngẫm lại cảm thụ của lão tử.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Những năm gần đây, lão tử bởi vì Trần Thanh Đế kia, bị lão gia tử nhà ta hành hạ thành như vậy, ngươi cho rằng lão tử không muốn dạy dỗ hắn sao?
Ai bảo sau lưng tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia, có lão gia tử làm chỗ dựa?
Lão tử dám sao?
Trừ khi muốn ăn củ lạc thiết.
- Ai con mẹ nó nghĩ tới cảm thụ của lão tử?
Lâm Sát Địch cũng không quay đầu lại, vô cùng oán niệm quát.
Rất hiển nhiên, vô luận là Lâm Sát Địch, hay là Trần Chấn Hoa, đều là cha không bằng con, đây tuyệt đối là đồng mệnh tương liên.
...
- Trần đại thiếu đã đến, nhanh chuẩn bị một chút...
Ở trong cao ốc Thanh Đế dược nghiệp, đột nhiên không biết là ai hô một câu. Ngay sau đó, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều nhanh hành động.
Nhân viên nữ có vóc người đẹp, ngực lớn, bắt đầu thay quần áo, kê lót, để cho thân hình của mình trở nên mập mạp.
Không chỉ có như thế, vốn bộ dáng rất đẹp, toàn bộ cũng bắt đầu hóa trang, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Ngươi căn bản là tưởng tượng không đến, nàng sẽ là một mỹ nữ.
Toàn bộ quá trình ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều biến thành quái nữ.
Thật sự nổi giận.
Cả thành thị này, dám can đảm ở trước mặt Trần Chấn Hoa nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, thực không có mấy người. Đương nhiên, một đám lưu manh Lâm gia là ngoại trừ.
Trong đó, Lâm Tĩnh Nhu, Lâm Sát Địch, cùng với Lâm gia lão gia tử. Nhất là Lâm Tĩnh Nhu, trước kia thật đúng là đánh qua Trần Thanh Đế không ít.
Bằng không thì Trần lão gia tử như thế nào sẽ nhẫn tâm ném Trần đại thiếu vào quân đội? Còn nói, luyện đến lúc nào có thể cưỡng gian được Lâm Tĩnh Nhu thì mới ra?
- Lâm Sát Địch, con mẹ nó ngươi muốn tạo phản sao, có gan nói lại lần nữa xem?
Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, nhìn hằm hằm Lâm Sát Địch. Rất có một bộ, ngươi dám nói lại lần nữa, lão tử sẽ đánh ngươi ngay.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Choáng nha, ngươi con mẹ nó không biết, Trần Thanh Đế là bảo bối trong lòng lão gia tử sao? Có biết hay không, lão tử bởi vì thằng ranh con Trần Thanh Đế kia, mà mười mấy năm qua ta chưa từng có ngủ ngon một ngày, ách, có một ngày, là ngày lão gia tử nói muốn ném con trai ta vào bộ đội?
Thì ta ngày nào không bị lão gia tử nhà ta hành hạ mấy lần?
Hai ngày này vừa mới tốt một chút, không có bị lão gia tử giáo huấn. Ngươi con mẹ nó ngược lại tốt, cũng dám công nhiên ở trước mặt lão tử, nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn cho Trần Thanh Đế nằm trên giường một hai tháng?
Nếu thật để cho ngươi làm vậy, lão tử còn không bị lão gia tử nhà ta hành hạ, nằm ở nhà vài năm sao? Lão gia tử thậm chí cũng có thể một cước đạp chết lão tử.
Ta *** con mẹ các ngươi.
Nổi giận.
Quân Thần Trần Chấn Hoa thật sự nổi giận.
Ngươi muốn giáo huấn ai, lão tử không quản, chỉ là đừng liên lụy lão tử a. Muốn liên lụy lão tử, sự tình kia quyết không có cửa đâu cưng.
Lão tử sẽ cùng ngươi dốc sức liều mạng.
Lâm Sát Địch cũng đi theo bạo nộ rồi, chỉ vào mặt của mình, nói ra:
- Trần Chấn Hoa, ngươi con mẹ nó nhìn rõ ràng cho lão tử. Nhìn xem, cái này đều là con trai ngoan của ngươi làm hại.
- Ngươi ngày nào không phải mắt gấu mèo như vậy? Bị lão gia tử nhà của ngươi hành hạ, cùng con của ta có quan hệ gì?
Trần Chấn Hoa liếc qua trên mặt Lâm Sát Địch, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Nếu mỗi lần ngươi bị chà đạp, đều đến tìm con của ta, cái kia con của ta còn có mệnh sống sao?
Nếu không phải Lâm Sát Địch chính mình chỉ vào, Trần Chấn Hoa cũng sẽ không nhìn cái khuôn mặt xanh một miếng tím một khối kia. Ai không biết, mặt thằng này cho tới bây giờ sẽ không có thời điểm nguyên lành.
Đối với chuyện này, Trần Chấn Hoa vẫn là cảm thấy phi thường may mắn. Trần lão gia tử tuy cũng thường xuyên hành hạ hắn, nhưng mà không đánh mặt của hắn.
- Tĩnh Nhu nha đầu nhà của ta, bị Trần Thanh Đế kia dễ rồi, khóc chạy về nhà, nhìn thấy mà lòng của chúng ta đều nát.
Bị vạch trần, Lâm Sát Địch mặt già đỏ lên, càng thêm phẫn nộ quát:
- Ngươi còn dám nói, cái này cùng Trần Thanh Đế bị tinh trùng lên não kia không có quan hệ sao?
- Tên khốn Trần Thanh Đế kia, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc Tĩnh Nhu.
Lâm Sát Địch càng nói càng tức, chửi ầm lên nói:
- Trần Chấn Hoa ngươi còn không biết, Tĩnh Nhu là bảo của Lâm gia chúng ta sao?
- Ngươi rắm thí, bình thường đều là nha đầu Tĩnh Nhu kia, khi dễ con của ta, con của ta như thế nào khi dễ Tĩnh Nhu?
Trần Chấn Hoa lần nữa nổi giận.
Con mẹ nó, ngươi đây không phải là châm chọc người sao?
Người nào không biết, Tĩnh Nhu nhà của ngươi là khắc tinh hoàn khố? Thân thủ không tệ? Con trai phế vật kia của lão tử, có thể là đối thủ của nha đầu Tĩnh Nhu sao?
Châm chọc người cũng không cần phải châm chọc như vậy.
- Sự tình trước kia, lão tử mặc kệ, lúc này là tên hỗn đản Trần Thanh Đế kia, khi dễ Tĩnh Nhu nhà chúng ta.
Đột nhiên Lâm Sát Địch cảm giác có chút chột dạ:
- Lão tử tới là nói cho ngươi chuẩn bị tâm lý, móa.
Nói xong, Lâm Sát Địch xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Lâm Sát Địch nhịn không được hoài nghi tính chân thật của sự tình. Phải biết rằng, dùng thân thủ của Lâm Tĩnh Nhu, coi như là phế vật Trần Thanh Đế kia muốn khi dễ, vậy cũng phải có cái năng lực kia a?
Thế nhưng mà, Lâm Tĩnh Nhu hoàn toàn chính xác là khóc về nhà, lại rất thương tâm.
Vốn Lâm Sát Địch là tới chỗ Trần Chấn Hoa đòi người, hiện tại trực tiếp biến thành, tới lên tiếng kêu gào.
- Lâm Sát Địch, nếu lão tử vì sự tình ngươi dạy Thanh Đế, bị lão gia tử nhà ta hành hạ, lão tử quyết không tha cho ngươi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát:
- Ngươi con mẹ nó, phải ngẫm lại cảm thụ của lão tử.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Những năm gần đây, lão tử bởi vì Trần Thanh Đế kia, bị lão gia tử nhà ta hành hạ thành như vậy, ngươi cho rằng lão tử không muốn dạy dỗ hắn sao?
Ai bảo sau lưng tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia, có lão gia tử làm chỗ dựa?
Lão tử dám sao?
Trừ khi muốn ăn củ lạc thiết.
- Ai con mẹ nó nghĩ tới cảm thụ của lão tử?
Lâm Sát Địch cũng không quay đầu lại, vô cùng oán niệm quát.
Rất hiển nhiên, vô luận là Lâm Sát Địch, hay là Trần Chấn Hoa, đều là cha không bằng con, đây tuyệt đối là đồng mệnh tương liên.
...
- Trần đại thiếu đã đến, nhanh chuẩn bị một chút...
Ở trong cao ốc Thanh Đế dược nghiệp, đột nhiên không biết là ai hô một câu. Ngay sau đó, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều nhanh hành động.
Nhân viên nữ có vóc người đẹp, ngực lớn, bắt đầu thay quần áo, kê lót, để cho thân hình của mình trở nên mập mạp.
Không chỉ có như thế, vốn bộ dáng rất đẹp, toàn bộ cũng bắt đầu hóa trang, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Ngươi căn bản là tưởng tượng không đến, nàng sẽ là một mỹ nữ.
Toàn bộ quá trình ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều biến thành quái nữ.
/878
|