Lâm Sát Địch lập tức nổi lên hứng thú, thúc giục nói:
- Nhanh, nói cho lão tử, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Ta nói Sát Địch thúc này, cháu vừa mắng Lữ Văn kia một trận, chú còn để cho cháu nói, chú muốn cháu mệt chết à?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Hiện tại cháu rất khát, không muốn nói chuyện.
Nói xong, Trần đại thiếu trực tiếp im lặng, liếm liếm bờ môi, rất có một bộ: Lâm Sát Địch đồng học, ngươi muốn biết sao? Nhưng mà ta khát rồi, không muốn nói. Muốn nghe, vậy thì đi lấy cho ta ly nước.
- Con mẹ nó, sao ngươi nhiều chuyện như vậy?
Lâm Sát Địch trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, rất nhanh đến tủ lạnh cầm chai nước ném cho Trần Thanh Đế, nói ra:
- Uống nhanh lên, nói nhanh một chút.
- Thật thoải mái.
Trần Thanh Đế uống một hơi, thản nhiên nói:
- Vừa rồi cháu mang người, vây nhà Lữ gia, gặp người đánh người, thấy đồ đập phá.
Trần Thanh Đế để cho Lâm Sát Địch là Lâm gia gia chủ lấy nước cho hắn. Làm như thế, đây chính là có mục đích.
Cả thành thị này, còn có người nào không biết, Lâm gia cao thấp, bất luận già trẻ, chỉ cần là dưới khố có chim. Tất cả đều là mặt hàng lưu manh, khó chơi?
Hiện tại Lâm Sát Địch giết đến tận cửa, hùng hổ, rất có một bộ xuất đầu vì Lâm Tĩnh Nhu, muốn hung hăng giáo huấn Trần đại thiếu một chầu.
Hơn nữa, Trần đại thiếu còn rõ ràng cảm giác được, nếu là thật đánh. Cho dù hắn có thể đánh thắng Lâm Sát Địch, chính hắn cũng sẽ không nguyên vẹn.
Lâm Sát Địch, tuyệt đối là một cao thủ. Kỳ thật thực lực so với Quân Thần Trần Chấn Hoa, tối đa cũng chỉ là chênh lệch một đường.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, còn là một thống quân, luyện binh thiên tài. Chỉ nói đến lực chiến đấu cá nhân, trong toàn bộ quân đội mạnh như Trần Chấn Hoa tuy không nhiều lắm, nhưng không phải là không có.
Còn vì sao có người có sức chiến đấu hơn Trần Chấn Hoa, lại không phải Quân Thần, mà Trần Chấn Hoa là Quân Thần? Đó là có đạo lý của nó.
Không phải nói, sức chiến đấu của ngươi cường hãn, ngươi ngưu bức hò hét, thì ngươi có thể trở thành Quân Thần.
Như Lâm Sát Địch, đừng nói thực lực của hắn còn kém hơn Trần Chấn Hoa một tầng, cho dù mạnh hơn Trần Chấn Hoa, cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành Quân Thần.
Nếu để cho Lâm Sát Địch trở thành Quân Thần, vậy toàn bộ quân đội chỉ sợ đều sẽ trở thành lưu manh. Đến lúc đó, vậy thì không còn là quân đội, mà là thổ phỉ thực lực cường hãn.
Lâm Sát Địch cũng không phải Quân Thần gì, chính là một đầu lĩnh thổ phỉ.
Hiện tại những thủ hạ trong tay Lâm Sát Địch kia, không người nào không là lưu manh?
Tướng như thế nào, lính sẽ như thế ấy.
Đối mặt gia hỏa lưu manh như Lâm Sát Địch, không nói đạo lý, lại hùng hổ đến giáo huấn Trần đại thiếu. Trần Thanh Đế đương nhiên phải nghĩ biện pháp, làm suy yếu khí thế của Lâm Sát Địch.
Trần Thanh Đế nhìn thấy Lâm Sát Địch đối với sự tình hắn xét nhà Lữ gia, cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa, căn cứ Trần đại thiếu quan sát, Lâm Sát Địch này lại là người thích nghe chuyện tào lao.
Cho nên. Trần đại thiếu mượn cơ hội này. Lại để cho Lâm Sát Địch lấy nước cho hắn uống. Kể từ đó, khí thế của Lâm Sát Địch, đã bị Trần đại thiếu trong lúc vô hình đè ép xuống.
Ngươi không phải đến giáo huấn ta sao? Vậy ngươi lấy nước cho ta làm gì?
Nếu như đã như vậy, khí thế của Lâm Sát Địch còn không yếu xuống mới là việc lạ.
- Cái gì? Ngươi... ngươi mang theo những người này, đi xét nhà Lữ gia?
Lâm Sát Địch toàn thân rung mạnh, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy lên, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ hô:
- Ngươi vậy mà dẫn người đi Lữ gia, gặp người đánh người, thấy vật đập phá?
Lâm Sát Địch chấn kinh rồi, không bình tĩnh nữa.
Ở thời khắc này, chút khí thế còn lại của Lâm Sát Địch, tất cả đều bị Trần đại thiếu đánh bay.
Vì sao Trần đại thiếu đi thẳng vào chủ đề? Trực tiếp nói như vậy, ngữ khí còn bình thản như vậy?
Chính là muốn để cho Lâm Sát Địch biết rõ, Trần đại thiếu hắn làm việc này rất dễ dàng, rất đơn giản, rất bình thường, không có cái gì quá không được. Trần đại thiếu hắn muốn làm liền làm, tùy thời đều có thể làm.
Ngay cả sự tình mà Lâm Sát Địch cũng khiếp sợ, ở trong mắt Trần đại thiếu căn bản là chuyện nhỏ, giống như là khát uống miếng nước, đói ăn chút cơm vậy.
Như thế, mới có thể hoàn toàn hủy diệt khí thế của Lâm Sát Địch, muốn giáo huấn Trần đại thiếu.
Lực sát thương lời này của Trần đại thiếu, thật sự là quá cường hãn.
Đừng nói là Lâm Sát Địch, coi như là Trần Chấn Hoa, cũng tất nhiên sẽ bị chấn trụ.
- Điều này chẳng lẽ rất kỳ quái sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, liếc nhìn Lâm Sát Địch, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Sát Địch thúc, bất kể nói thế nào, chú cũng là tướng quân nhiều năm, chút việc nhỏ ấy có cái gì ngạc nhiên hay sao?
Trần đại thiếu tiếp tục đả kích.
- Việc nhỏ? Có cái gì ngạc nhiên hay sao? Ngươi con mẹ nó cũng dám nói ra miệng? Ách...
Lâm Sát Địch chấn động toàn thân, sau đó nhíu mày, ra vẻ rất là bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác không có gì ngạc nhiên. Chỉ là, tiểu tử ngươi có gan lớn như vậy, làm cho lão tử ta khiếp sợ mà thôi.
Con mẹ nó, lão tử vậy mà sẽ ở trước mặt tên Trần Thanh Đế tinh trùng lên não này, biểu hiện khiếp sợ như thế. Khá tốt lão tử phản ứng kịp lúc, rất nhanh trấn định lại, bằng không thì thật mất mặt.
Đường đường Lâm gia gia chủ, nổi danh lưu manh, lại thua một ăn chơi thiếu gia. Cái này đối với Lâm Sát Địch mà nói, đây chính là sự tình tuyệt đối mất mặt.
Lâm Sát Địch khiếp sợ, tương đương với thừa nhận, hắn không bằng Trần Thanh Đế.
Không bằng một phế vật?
Con mẹ nó, làm sao có thể?
Lâm Sát Địch như thế nào sẽ thừa nhận?
Mặc dù hiện tại trong lòng Lâm Sát Địch vẫn là vô cùng khiếp sợ, nhưng mà, vì không muốn mất mặt, hắn phải cưỡng ép trấn định lại.
- Về sau thế nào?
Lâm Sát Địch cố nén khiếp sợ trong lòng, vẻ mặt bình thản nói:
- Lão gia hỏa Lữ Văn kia, không có lá gan làm khó dễ ngươi a?
- Nhanh, nói cho lão tử, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Ta nói Sát Địch thúc này, cháu vừa mắng Lữ Văn kia một trận, chú còn để cho cháu nói, chú muốn cháu mệt chết à?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Hiện tại cháu rất khát, không muốn nói chuyện.
Nói xong, Trần đại thiếu trực tiếp im lặng, liếm liếm bờ môi, rất có một bộ: Lâm Sát Địch đồng học, ngươi muốn biết sao? Nhưng mà ta khát rồi, không muốn nói. Muốn nghe, vậy thì đi lấy cho ta ly nước.
- Con mẹ nó, sao ngươi nhiều chuyện như vậy?
Lâm Sát Địch trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, rất nhanh đến tủ lạnh cầm chai nước ném cho Trần Thanh Đế, nói ra:
- Uống nhanh lên, nói nhanh một chút.
- Thật thoải mái.
Trần Thanh Đế uống một hơi, thản nhiên nói:
- Vừa rồi cháu mang người, vây nhà Lữ gia, gặp người đánh người, thấy đồ đập phá.
Trần Thanh Đế để cho Lâm Sát Địch là Lâm gia gia chủ lấy nước cho hắn. Làm như thế, đây chính là có mục đích.
Cả thành thị này, còn có người nào không biết, Lâm gia cao thấp, bất luận già trẻ, chỉ cần là dưới khố có chim. Tất cả đều là mặt hàng lưu manh, khó chơi?
Hiện tại Lâm Sát Địch giết đến tận cửa, hùng hổ, rất có một bộ xuất đầu vì Lâm Tĩnh Nhu, muốn hung hăng giáo huấn Trần đại thiếu một chầu.
Hơn nữa, Trần đại thiếu còn rõ ràng cảm giác được, nếu là thật đánh. Cho dù hắn có thể đánh thắng Lâm Sát Địch, chính hắn cũng sẽ không nguyên vẹn.
Lâm Sát Địch, tuyệt đối là một cao thủ. Kỳ thật thực lực so với Quân Thần Trần Chấn Hoa, tối đa cũng chỉ là chênh lệch một đường.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, còn là một thống quân, luyện binh thiên tài. Chỉ nói đến lực chiến đấu cá nhân, trong toàn bộ quân đội mạnh như Trần Chấn Hoa tuy không nhiều lắm, nhưng không phải là không có.
Còn vì sao có người có sức chiến đấu hơn Trần Chấn Hoa, lại không phải Quân Thần, mà Trần Chấn Hoa là Quân Thần? Đó là có đạo lý của nó.
Không phải nói, sức chiến đấu của ngươi cường hãn, ngươi ngưu bức hò hét, thì ngươi có thể trở thành Quân Thần.
Như Lâm Sát Địch, đừng nói thực lực của hắn còn kém hơn Trần Chấn Hoa một tầng, cho dù mạnh hơn Trần Chấn Hoa, cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành Quân Thần.
Nếu để cho Lâm Sát Địch trở thành Quân Thần, vậy toàn bộ quân đội chỉ sợ đều sẽ trở thành lưu manh. Đến lúc đó, vậy thì không còn là quân đội, mà là thổ phỉ thực lực cường hãn.
Lâm Sát Địch cũng không phải Quân Thần gì, chính là một đầu lĩnh thổ phỉ.
Hiện tại những thủ hạ trong tay Lâm Sát Địch kia, không người nào không là lưu manh?
Tướng như thế nào, lính sẽ như thế ấy.
Đối mặt gia hỏa lưu manh như Lâm Sát Địch, không nói đạo lý, lại hùng hổ đến giáo huấn Trần đại thiếu. Trần Thanh Đế đương nhiên phải nghĩ biện pháp, làm suy yếu khí thế của Lâm Sát Địch.
Trần Thanh Đế nhìn thấy Lâm Sát Địch đối với sự tình hắn xét nhà Lữ gia, cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa, căn cứ Trần đại thiếu quan sát, Lâm Sát Địch này lại là người thích nghe chuyện tào lao.
Cho nên. Trần đại thiếu mượn cơ hội này. Lại để cho Lâm Sát Địch lấy nước cho hắn uống. Kể từ đó, khí thế của Lâm Sát Địch, đã bị Trần đại thiếu trong lúc vô hình đè ép xuống.
Ngươi không phải đến giáo huấn ta sao? Vậy ngươi lấy nước cho ta làm gì?
Nếu như đã như vậy, khí thế của Lâm Sát Địch còn không yếu xuống mới là việc lạ.
- Cái gì? Ngươi... ngươi mang theo những người này, đi xét nhà Lữ gia?
Lâm Sát Địch toàn thân rung mạnh, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy lên, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ hô:
- Ngươi vậy mà dẫn người đi Lữ gia, gặp người đánh người, thấy vật đập phá?
Lâm Sát Địch chấn kinh rồi, không bình tĩnh nữa.
Ở thời khắc này, chút khí thế còn lại của Lâm Sát Địch, tất cả đều bị Trần đại thiếu đánh bay.
Vì sao Trần đại thiếu đi thẳng vào chủ đề? Trực tiếp nói như vậy, ngữ khí còn bình thản như vậy?
Chính là muốn để cho Lâm Sát Địch biết rõ, Trần đại thiếu hắn làm việc này rất dễ dàng, rất đơn giản, rất bình thường, không có cái gì quá không được. Trần đại thiếu hắn muốn làm liền làm, tùy thời đều có thể làm.
Ngay cả sự tình mà Lâm Sát Địch cũng khiếp sợ, ở trong mắt Trần đại thiếu căn bản là chuyện nhỏ, giống như là khát uống miếng nước, đói ăn chút cơm vậy.
Như thế, mới có thể hoàn toàn hủy diệt khí thế của Lâm Sát Địch, muốn giáo huấn Trần đại thiếu.
Lực sát thương lời này của Trần đại thiếu, thật sự là quá cường hãn.
Đừng nói là Lâm Sát Địch, coi như là Trần Chấn Hoa, cũng tất nhiên sẽ bị chấn trụ.
- Điều này chẳng lẽ rất kỳ quái sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, liếc nhìn Lâm Sát Địch, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Sát Địch thúc, bất kể nói thế nào, chú cũng là tướng quân nhiều năm, chút việc nhỏ ấy có cái gì ngạc nhiên hay sao?
Trần đại thiếu tiếp tục đả kích.
- Việc nhỏ? Có cái gì ngạc nhiên hay sao? Ngươi con mẹ nó cũng dám nói ra miệng? Ách...
Lâm Sát Địch chấn động toàn thân, sau đó nhíu mày, ra vẻ rất là bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác không có gì ngạc nhiên. Chỉ là, tiểu tử ngươi có gan lớn như vậy, làm cho lão tử ta khiếp sợ mà thôi.
Con mẹ nó, lão tử vậy mà sẽ ở trước mặt tên Trần Thanh Đế tinh trùng lên não này, biểu hiện khiếp sợ như thế. Khá tốt lão tử phản ứng kịp lúc, rất nhanh trấn định lại, bằng không thì thật mất mặt.
Đường đường Lâm gia gia chủ, nổi danh lưu manh, lại thua một ăn chơi thiếu gia. Cái này đối với Lâm Sát Địch mà nói, đây chính là sự tình tuyệt đối mất mặt.
Lâm Sát Địch khiếp sợ, tương đương với thừa nhận, hắn không bằng Trần Thanh Đế.
Không bằng một phế vật?
Con mẹ nó, làm sao có thể?
Lâm Sát Địch như thế nào sẽ thừa nhận?
Mặc dù hiện tại trong lòng Lâm Sát Địch vẫn là vô cùng khiếp sợ, nhưng mà, vì không muốn mất mặt, hắn phải cưỡng ép trấn định lại.
- Về sau thế nào?
Lâm Sát Địch cố nén khiếp sợ trong lòng, vẻ mặt bình thản nói:
- Lão gia hỏa Lữ Văn kia, không có lá gan làm khó dễ ngươi a?
/878
|