- Thanh Đế, nhanh lái xe.
Sau khi Trần Chấn Hoa lên xe, mở miệng thúc giục, trên mặt lại tràn đầy vẻ khẩn trương.
Xem bộ dáng, Trần Chấn Hoa hẳn là nhận thức Võ lão gia tử. Bằng không thì hắn không có khả năng bởi vì một Võ Thuật, còn muốn đích thân đi bệnh viện thăm Võ lão gia tử.
Trần Thanh Đế đi một mình, đồng dạng có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, Trần Chấn Hoa vứt bỏ mọi chuyện ở đây, tất cả đều giao cho lưu manh Lâm Sát Địch phụ trách, vội vàng như thế, trong đó khẳng định có nội tình gì.
Không chỉ có Trần Thanh Đế nghĩ như vậy, ngay cả Lâm Sát Địch cũng là như thế. Con mẹ nó, chẳng lẽ Trần Chấn Hoa cùng gia gia Võ Thuật, có quan hệ gì hay sao?
Trong bụng Lâm Sát Địch đều là nghi hoặc.
- Lưu đại thúc, bệnh viện huyện ở địa phương nào?
Trần Thanh Đế dồn dập hỏi, sau khi biết được vị trí cụ thể, trực tiếp lái xe lao nhanh.
- Ông...
...
Bệnh viện huyện, Võ lão gia tử đã giải phẫu xong, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, thân thể rất suy yếu, thần trí mơ hồ.
Võ Nghệ khóc như mưa, nhưng mà, lại còn bị người bệnh viện đuổi.
- Không có tiền còn đến khám bệnh? Nơi này là bệnh viện, không phải thiện đường, không có tiền, thì cút nhanh lên.
Một gã bác sĩ hói đầu tuổi hơn bốn mươi, có chút mập mạp, vẻ mặt khinh bỉ lạnh giọng nói:
- Hiện tại các ngươi đã thiếu bệnh viện hơn hai vạn tiền giải phẫu, hiện tại phải giao tiền.
Võ lão gia tử được người Lưu gia thôn suốt đêm đưa vào bệnh viện. Bất quá, bởi vì quá gấp, trên người đều không mang tiền.
Ba thôn dân đưa Võ lão gia tử đến, tất cả tiền trên người đều móc ra, tụ cùng một chỗ, cũng chỉ có hơn một ngàn.
Nhưng mà, bệnh viện lại muốn bọn hắn giao một vạn tiền thế chấp, mới bằng lòng làm giải phẫu.
Võ lão gia tử thương thế rất mặng, phải kịp thời cứu giúp mới được. Nhưng mà, bệnh viện lại không chịu cứu. Cuối cùng, Võ Nghệ trọn vẹn quỳ gối cầu hơn nửa canh giờ, bệnh viện mới miễn cưỡng đáp ứng trước làm giải phẫu.
Cũng chính bởi vì kéo hơn nửa giờ, mặc dù Võ lão gia tử không có chết, nhưng mà chậm trễ bệnh tình, hiện tại y nguyên thần chí không rõ, không biết người nào.
Dùng thân thể của Võ lão gia tử trước kia, coi như là sống thêm hai mươi năm. Cho dù là thẳng đến chết, cũng quyết không xuất hiện loại tình huống thần trí không rõ, không biết người này.
Đây hết thảy, tất cả đều là bởi vì bệnh viện vô tình.
Hiện tại, bệnh viện còn buộc Võ Nghệ giao phí phẩu thuật.
Bệnh viện đã cắt tất cả trị liệu cho Võ lão gia tử, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cho dù Võ lão gia tử không chết, chỉ sợ cũng trở thành người cái gì cũng không biết, biến thành một người ngu ngốc.
Hơn nữa, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xuống giường.
Càng đáng hận chính là, bệnh viện không chỉ có không cứu, còn buộc đòi tiền. Không giao tiền, cút ngay ra khỏi bệnh viện.
- Tiền tôi nhất định sẽ trả cho các ngươi, van cầu ông, nhanh cứu ông nội của tôi, van cầu ông...
Võ Nghệ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cho bác sĩ, cầu khẩn nói:
- Bác sĩ, van cầu ông, nếu không cho ông nội của tôi dùng thuốc, ông nội của tôi sẽ chết, cầu van ông.
- Bác sĩ, chỉ cần ông cứu ông nội của tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, trả hết tiền thuốc men, van cầu ông.
Võ Nghệ không ngừng dập đầu, cái trán đã sớm bị thương, trên khuôn mặt trắng bệch, tất cả đều là máu.
Bất quá, Võ Nghệ cũng không có để ý, chỉ là đang không ngừng cầu khẩn.
- Cầu ta có làm được cái gì? Đây là quy định của bệnh viện, không có tiền, cho dù cô quỳ chết ở chỗ này, cũng không có tác dụng.
Người bác sĩ này, rất là lạnh lùng nói:
- Ta cuối cùng cảnh cáo cô một lần, cho cô thêm nửa giờ thời gian, nếu như còn không giao tiền, các ngươi cút ngay ra khỏi bệnh viện.
- Ngươi đến cùng là nói như thế nào vậy? Ai nói không trả tiền hả?
Một thôn dân hơn 40 tuổi, nói ra:
- Nhà của chúng ta ở Lưu gia thôn, cách thị trấn có hơn mấy chục dặm đường, vừa đi vừa về gần trăm dặm. Nửa giờ, căn bản không đủ đi một vòng. Ngươi bây giờ đã không chịu trị liệu, là có ý gì?
- Chúng ta đã để cho người về nhà lấy tiền rồi, ngươi vì cái gì còn cắt thuốc?
Một thôn dân lưu lại khác, rất là phẫn nộ nói:
- Hiện tại Võ lão gia tử vừa giải phẫu muộn, còn không có vượt qua kỳ nguy hiểm, thần trí không rõ, chẳng lẽ các ngươi muốn hại chết Võ lão gia tử hay sao?
- Chúng ta hại chết hắn? Không có tiền, cho dù chết rồi, bệnh viện chúng ta cũng tuyệt đối không trị liệu.
Bác sĩ lạnh giọng nói ra:
- Với lại tên kia đã đi hơn một giờ rồi, đến bây giờ còn không có trở lại? Có phải muốn trốn nợ hay không? Không có tiền, bệnh viện chúng ta quản các ngươi chết sống sao?
- Hôm nay ta nói rõ cho các ngươi biết, coi như là hắn đã chết, hơn hai vạn phí giải phẫu kia, các ngươi cũng đừng nghĩ thiếu một mao tiền.
Bác sĩ vô tình nói:
- Nửa giờ, ta một lần nữa cho các ngươi nửa giờ thời gian, nếu như còn không thấy được tiền, vậy thì cút ra khỏi bệnh viện.
- Ngươi...
Hai cái thôn dân, tất cả đều phẫn nộ không thôi.
- Bác sĩ, van cầu ông, nhanh cứu ông nội của tôi.
Võ Nghệ không ngừng dập đầu, huyết trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, đã bắt đầu chóng mặt, bất quá, nàng vẫn đang kiên trì.
Mình không thể ngã xuống, gia gia còn chưa khỏe, hiện tại gia gia rất nguy hiểm. Ca ca giết tên súc sinh kia, chiếu cố gia gia là trách nhiệm của mình.
Mình tuyệt đối không thể ngã xuống, nhất định phải cầu bác sĩ cứu ông nội, ông nội của mình không thể chết được, không thể chết được. Mình không có ca ca, không thể lại không có gia gia.
- Bác sĩ, van cầu ông, van cầu ông...
Võ Nghệ quỳ trên mặt đất, hai đầu gối hoạt động về phía trước, ôm lấy bắp chân bác sĩ, liên tục cầu khẩn:
- Bác sĩ, van cầu ông, chỉ cần ông cứu ông nội của tôi, để cho tôi làm cái gì cũng được, làm trâu làm ngựa, coi như là để cho tôi chết, tôi cũng nguyện ý... Van cầu ông, cứu ông nội của tôi.
Sau khi Trần Chấn Hoa lên xe, mở miệng thúc giục, trên mặt lại tràn đầy vẻ khẩn trương.
Xem bộ dáng, Trần Chấn Hoa hẳn là nhận thức Võ lão gia tử. Bằng không thì hắn không có khả năng bởi vì một Võ Thuật, còn muốn đích thân đi bệnh viện thăm Võ lão gia tử.
Trần Thanh Đế đi một mình, đồng dạng có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, Trần Chấn Hoa vứt bỏ mọi chuyện ở đây, tất cả đều giao cho lưu manh Lâm Sát Địch phụ trách, vội vàng như thế, trong đó khẳng định có nội tình gì.
Không chỉ có Trần Thanh Đế nghĩ như vậy, ngay cả Lâm Sát Địch cũng là như thế. Con mẹ nó, chẳng lẽ Trần Chấn Hoa cùng gia gia Võ Thuật, có quan hệ gì hay sao?
Trong bụng Lâm Sát Địch đều là nghi hoặc.
- Lưu đại thúc, bệnh viện huyện ở địa phương nào?
Trần Thanh Đế dồn dập hỏi, sau khi biết được vị trí cụ thể, trực tiếp lái xe lao nhanh.
- Ông...
...
Bệnh viện huyện, Võ lão gia tử đã giải phẫu xong, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, thân thể rất suy yếu, thần trí mơ hồ.
Võ Nghệ khóc như mưa, nhưng mà, lại còn bị người bệnh viện đuổi.
- Không có tiền còn đến khám bệnh? Nơi này là bệnh viện, không phải thiện đường, không có tiền, thì cút nhanh lên.
Một gã bác sĩ hói đầu tuổi hơn bốn mươi, có chút mập mạp, vẻ mặt khinh bỉ lạnh giọng nói:
- Hiện tại các ngươi đã thiếu bệnh viện hơn hai vạn tiền giải phẫu, hiện tại phải giao tiền.
Võ lão gia tử được người Lưu gia thôn suốt đêm đưa vào bệnh viện. Bất quá, bởi vì quá gấp, trên người đều không mang tiền.
Ba thôn dân đưa Võ lão gia tử đến, tất cả tiền trên người đều móc ra, tụ cùng một chỗ, cũng chỉ có hơn một ngàn.
Nhưng mà, bệnh viện lại muốn bọn hắn giao một vạn tiền thế chấp, mới bằng lòng làm giải phẫu.
Võ lão gia tử thương thế rất mặng, phải kịp thời cứu giúp mới được. Nhưng mà, bệnh viện lại không chịu cứu. Cuối cùng, Võ Nghệ trọn vẹn quỳ gối cầu hơn nửa canh giờ, bệnh viện mới miễn cưỡng đáp ứng trước làm giải phẫu.
Cũng chính bởi vì kéo hơn nửa giờ, mặc dù Võ lão gia tử không có chết, nhưng mà chậm trễ bệnh tình, hiện tại y nguyên thần chí không rõ, không biết người nào.
Dùng thân thể của Võ lão gia tử trước kia, coi như là sống thêm hai mươi năm. Cho dù là thẳng đến chết, cũng quyết không xuất hiện loại tình huống thần trí không rõ, không biết người này.
Đây hết thảy, tất cả đều là bởi vì bệnh viện vô tình.
Hiện tại, bệnh viện còn buộc Võ Nghệ giao phí phẩu thuật.
Bệnh viện đã cắt tất cả trị liệu cho Võ lão gia tử, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cho dù Võ lão gia tử không chết, chỉ sợ cũng trở thành người cái gì cũng không biết, biến thành một người ngu ngốc.
Hơn nữa, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xuống giường.
Càng đáng hận chính là, bệnh viện không chỉ có không cứu, còn buộc đòi tiền. Không giao tiền, cút ngay ra khỏi bệnh viện.
- Tiền tôi nhất định sẽ trả cho các ngươi, van cầu ông, nhanh cứu ông nội của tôi, van cầu ông...
Võ Nghệ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cho bác sĩ, cầu khẩn nói:
- Bác sĩ, van cầu ông, nếu không cho ông nội của tôi dùng thuốc, ông nội của tôi sẽ chết, cầu van ông.
- Bác sĩ, chỉ cần ông cứu ông nội của tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, trả hết tiền thuốc men, van cầu ông.
Võ Nghệ không ngừng dập đầu, cái trán đã sớm bị thương, trên khuôn mặt trắng bệch, tất cả đều là máu.
Bất quá, Võ Nghệ cũng không có để ý, chỉ là đang không ngừng cầu khẩn.
- Cầu ta có làm được cái gì? Đây là quy định của bệnh viện, không có tiền, cho dù cô quỳ chết ở chỗ này, cũng không có tác dụng.
Người bác sĩ này, rất là lạnh lùng nói:
- Ta cuối cùng cảnh cáo cô một lần, cho cô thêm nửa giờ thời gian, nếu như còn không giao tiền, các ngươi cút ngay ra khỏi bệnh viện.
- Ngươi đến cùng là nói như thế nào vậy? Ai nói không trả tiền hả?
Một thôn dân hơn 40 tuổi, nói ra:
- Nhà của chúng ta ở Lưu gia thôn, cách thị trấn có hơn mấy chục dặm đường, vừa đi vừa về gần trăm dặm. Nửa giờ, căn bản không đủ đi một vòng. Ngươi bây giờ đã không chịu trị liệu, là có ý gì?
- Chúng ta đã để cho người về nhà lấy tiền rồi, ngươi vì cái gì còn cắt thuốc?
Một thôn dân lưu lại khác, rất là phẫn nộ nói:
- Hiện tại Võ lão gia tử vừa giải phẫu muộn, còn không có vượt qua kỳ nguy hiểm, thần trí không rõ, chẳng lẽ các ngươi muốn hại chết Võ lão gia tử hay sao?
- Chúng ta hại chết hắn? Không có tiền, cho dù chết rồi, bệnh viện chúng ta cũng tuyệt đối không trị liệu.
Bác sĩ lạnh giọng nói ra:
- Với lại tên kia đã đi hơn một giờ rồi, đến bây giờ còn không có trở lại? Có phải muốn trốn nợ hay không? Không có tiền, bệnh viện chúng ta quản các ngươi chết sống sao?
- Hôm nay ta nói rõ cho các ngươi biết, coi như là hắn đã chết, hơn hai vạn phí giải phẫu kia, các ngươi cũng đừng nghĩ thiếu một mao tiền.
Bác sĩ vô tình nói:
- Nửa giờ, ta một lần nữa cho các ngươi nửa giờ thời gian, nếu như còn không thấy được tiền, vậy thì cút ra khỏi bệnh viện.
- Ngươi...
Hai cái thôn dân, tất cả đều phẫn nộ không thôi.
- Bác sĩ, van cầu ông, nhanh cứu ông nội của tôi.
Võ Nghệ không ngừng dập đầu, huyết trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, đã bắt đầu chóng mặt, bất quá, nàng vẫn đang kiên trì.
Mình không thể ngã xuống, gia gia còn chưa khỏe, hiện tại gia gia rất nguy hiểm. Ca ca giết tên súc sinh kia, chiếu cố gia gia là trách nhiệm của mình.
Mình tuyệt đối không thể ngã xuống, nhất định phải cầu bác sĩ cứu ông nội, ông nội của mình không thể chết được, không thể chết được. Mình không có ca ca, không thể lại không có gia gia.
- Bác sĩ, van cầu ông, van cầu ông...
Võ Nghệ quỳ trên mặt đất, hai đầu gối hoạt động về phía trước, ôm lấy bắp chân bác sĩ, liên tục cầu khẩn:
- Bác sĩ, van cầu ông, chỉ cần ông cứu ông nội của tôi, để cho tôi làm cái gì cũng được, làm trâu làm ngựa, coi như là để cho tôi chết, tôi cũng nguyện ý... Van cầu ông, cứu ông nội của tôi.
/878
|