- Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường, giá tiền là 1000 vạn.
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra:
- Cho dù Trần đại thiếu thua, cũng không thiệt thòi, 1000 vạn này coi như là ta mua Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường.
- Nha... nguyên lai là như vậy.
- Lữ thiếu gia này, thật sự là quá đại nghĩa rồi, Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường vốn chính là tiền đặt cược. Nhưng mà Lữ thiếu gia biết rõ Trần đại thiếu nhất định sẽ thua, cũng không muốn chiếm tiện nghi của Trần đại thiếu a.
- Lữ thiếu gia quả nhiên ngưu bức, không hổ là Lữ gia thiên tài.
- Vậy thì thật cám ơn.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nhìn Lý Nhược Phong nói:
- Lữ đại thiếu khách khí như thế, ngươi thu hạ đi.
- Còn có hai phút tnữa là đến thời gian rồi.
Lữ Bất Phàm nhìn đồng hồ một chút, ôn nhu nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút.
- Cứ tự nhiên.
Trần Thanh dương mi, thản nhiên nói.
- Tên khốn Lữ Bất Phàm này, thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Cũng dám nhục nhã chúng ta như thế, con mẹ nó, lão tử thực hận không thể đánh hắn một trận.
Viên mập mạp nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói ra:
- Con mẹ nó, đây quả thực là trần trụi nhục nhã.
Ý đồ của Lữ Bất Phàm, Viên mập mạp đương nhiên rõ ràng.
Cái này là nhục nhã Trần đại thiếu.
- Nhục nhã? Đúng vậy, bất quá...
Trần đại thiếu tiếng nói xoay chuyển, lạnh nhạt nói ra:
- Bất quá, Lữ Bất Phàm vẫn là rất thông minh, phi thường thông minh.
- Thông minh cái rắm, quả thực là âm người. Ta *** cả nhà hắn. Không...
Viên Cầu lắc đầu, hung dữ nói:
- Đợi ta gọi người trói tên Lữ Bất Phàm này lại, sau đó tìm năm ba mươi nữ nhân so với ta còn béo hơn luân gian hắn.
- Ngươi còn không hiểu ý của ta.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Viên Cầu, nói ra:
- Lữ Bất Phàm đặt cược 1000 vạn, đến cuối cùng, sẽ thắng 500 vạn. Điều này cũng ý nghĩa, ngươi sẽ thắng ít 500 vạn.
- Thắng 500 vạn? Có ý tứ gì?
Viên mập mạp thoáng cái phản ứng không kịp rồi:
- Ngươi... ngươi nói là, Tiểu Hắc có thể thắng?
- Trần đại thiếu, ngươi đùa sao? Ngươi không sao chớ?
Viên Cầu chấn động toàn thân, thò tay vuốt trán Trần đại thiếu:
- Không có phát sốt a, nhưng sao ngươi lại nói ra lời như thế?
- Xéo đi.
Trần Thanh Đế hấy tay Viên mập mạp ra, mắt trắng không còn chút máu.
Tiểu Hắc trong ngực Trần đại thiếu, lại một lần nữa khinh bỉ Viên mập mạp, Tiểu Hắc rất tức giận, rất phẫn nộ, hận không thể đánh bay Viên mập mạp.
- Ngao rống...
Tiếng gầm giận dữ vang lên, toàn bộ tràng đấu cẩu dưới mặt đất, đều yên tĩnh trở lại.
Nương theo tiếng gầm lên giận dữ, một con chó La Đức Tây Á Bối Tích, từ trong Nội đường tràng đấu cẩu, bị một trung niên nam tử dẫn ra.
Con chó La Đức Tây Á Bối Tích này, thật sự là quá hư không tưởng nổi rồi.
Quá khôi ngô.
Quá hung hãn.
Một chút cũng không bình thường.
La Đức Tây Á Bối Tích bị dẫn ra, khoảng chừng cao hơn một mét, phi thường cường tráng, vô cùng khổng lồ, quả thực là quá dọa người.
Không nên lớn như vậy a.
Không chỉ như thế, tứ chi cường tráng, răng nanh dài mà bén nhọn, cho người một cảm giác cắn một cái là có thể cắn chết một người.
Đây chính là một con chó, chưa đủ một phút đồng hồ, thành công đánh chết một con sư tử trưởng thành.
Sức chiến đấu như thế nào, không cần nói cũng biết.
Trong nội đường, Lữ Bạc Phát cung kính đứng ở đối diện Lữ Bất Phàm.
- Bất Phàm thiếu gia, tên Trần Thanh Đế kia bị ngươi nhục nhã như thế, lại vẫn cám ơn ngươi, thật sự là ngu xuẩn.
Lữ Bạc Phát xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc không ngừng:
- Bất quá, lấy trí tuệ của tên Trần Thanh Đế kia, cũng không biết ngươi là đang nhục nhã hắn.
Lữ gia, hai hoàn khố.
Đúng là hai huynh đệ Hậu Tích Bạc Phát.
Lữ Hậu Tích bởi vì Trần Phong Nhiên chết, gánh tội, đã xuống dưới đánh cờ cùng Diêm La Vương. Mà lão Nhị, Lữ Bạc Phát thì còn sống.
Không có bị liên quan đến.
Hoàn khố, cũng có tác dụng của hoàn khố.
Ở trong mắt Lữ Bất Phàm, bất cứ người nào, vật nào, đều có giá trị tồn tại, có được tác dụng nhất định. Cho dù là một cuốn giấy vệ sinh, tác dụng cũng là sâu sắc.
Lữ Bất Phàm muốn đấu cẩu, mà con chó này, là Lữ Bạc Phát phụ trách.
Phải biết rằng, Lữ Bạc Phát cũng không phải là thứ tốt gì. Chỉ là, địa vị của hắn không lớn, bằng không thì danh khí trong đám hoàn khố, quyết không thể kém Trần đại thiếu.
- Có thật không?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, đi ra Nội đường.
Trần Thanh Đế không biết?
Nếu như Trần Thanh Đế hiện tại, vẫn là Trần đại thiếu dĩ vãng kia, Lữ Bất Phàm tin tưởng Trần Thanh Đế nhìn không ra. Đáng tiếc, đã không phải rồi.
Coi như là Trần đại thiếu trước kia, cũng chỉ là biểu hiện giả dối, lừa tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đang mắng Trần Thanh Đế là ngu xuẩn, kì thực thì sao? Trần Thanh Đế thì ở trong lòng, mắng người mắng hắn, tất cả đều là khinh bỉ một phen.
Ngưu bức, vẫn là Trần đại thiếu a.
Lữ Bất Phàm tự hỏi mình, cũng quyết làm không được như Trần Thanh Đế.
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra:
- Cho dù Trần đại thiếu thua, cũng không thiệt thòi, 1000 vạn này coi như là ta mua Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường.
- Nha... nguyên lai là như vậy.
- Lữ thiếu gia này, thật sự là quá đại nghĩa rồi, Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường vốn chính là tiền đặt cược. Nhưng mà Lữ thiếu gia biết rõ Trần đại thiếu nhất định sẽ thua, cũng không muốn chiếm tiện nghi của Trần đại thiếu a.
- Lữ thiếu gia quả nhiên ngưu bức, không hổ là Lữ gia thiên tài.
- Vậy thì thật cám ơn.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nhìn Lý Nhược Phong nói:
- Lữ đại thiếu khách khí như thế, ngươi thu hạ đi.
- Còn có hai phút tnữa là đến thời gian rồi.
Lữ Bất Phàm nhìn đồng hồ một chút, ôn nhu nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút.
- Cứ tự nhiên.
Trần Thanh dương mi, thản nhiên nói.
- Tên khốn Lữ Bất Phàm này, thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Cũng dám nhục nhã chúng ta như thế, con mẹ nó, lão tử thực hận không thể đánh hắn một trận.
Viên mập mạp nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói ra:
- Con mẹ nó, đây quả thực là trần trụi nhục nhã.
Ý đồ của Lữ Bất Phàm, Viên mập mạp đương nhiên rõ ràng.
Cái này là nhục nhã Trần đại thiếu.
- Nhục nhã? Đúng vậy, bất quá...
Trần đại thiếu tiếng nói xoay chuyển, lạnh nhạt nói ra:
- Bất quá, Lữ Bất Phàm vẫn là rất thông minh, phi thường thông minh.
- Thông minh cái rắm, quả thực là âm người. Ta *** cả nhà hắn. Không...
Viên Cầu lắc đầu, hung dữ nói:
- Đợi ta gọi người trói tên Lữ Bất Phàm này lại, sau đó tìm năm ba mươi nữ nhân so với ta còn béo hơn luân gian hắn.
- Ngươi còn không hiểu ý của ta.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Viên Cầu, nói ra:
- Lữ Bất Phàm đặt cược 1000 vạn, đến cuối cùng, sẽ thắng 500 vạn. Điều này cũng ý nghĩa, ngươi sẽ thắng ít 500 vạn.
- Thắng 500 vạn? Có ý tứ gì?
Viên mập mạp thoáng cái phản ứng không kịp rồi:
- Ngươi... ngươi nói là, Tiểu Hắc có thể thắng?
- Trần đại thiếu, ngươi đùa sao? Ngươi không sao chớ?
Viên Cầu chấn động toàn thân, thò tay vuốt trán Trần đại thiếu:
- Không có phát sốt a, nhưng sao ngươi lại nói ra lời như thế?
- Xéo đi.
Trần Thanh Đế hấy tay Viên mập mạp ra, mắt trắng không còn chút máu.
Tiểu Hắc trong ngực Trần đại thiếu, lại một lần nữa khinh bỉ Viên mập mạp, Tiểu Hắc rất tức giận, rất phẫn nộ, hận không thể đánh bay Viên mập mạp.
- Ngao rống...
Tiếng gầm giận dữ vang lên, toàn bộ tràng đấu cẩu dưới mặt đất, đều yên tĩnh trở lại.
Nương theo tiếng gầm lên giận dữ, một con chó La Đức Tây Á Bối Tích, từ trong Nội đường tràng đấu cẩu, bị một trung niên nam tử dẫn ra.
Con chó La Đức Tây Á Bối Tích này, thật sự là quá hư không tưởng nổi rồi.
Quá khôi ngô.
Quá hung hãn.
Một chút cũng không bình thường.
La Đức Tây Á Bối Tích bị dẫn ra, khoảng chừng cao hơn một mét, phi thường cường tráng, vô cùng khổng lồ, quả thực là quá dọa người.
Không nên lớn như vậy a.
Không chỉ như thế, tứ chi cường tráng, răng nanh dài mà bén nhọn, cho người một cảm giác cắn một cái là có thể cắn chết một người.
Đây chính là một con chó, chưa đủ một phút đồng hồ, thành công đánh chết một con sư tử trưởng thành.
Sức chiến đấu như thế nào, không cần nói cũng biết.
Trong nội đường, Lữ Bạc Phát cung kính đứng ở đối diện Lữ Bất Phàm.
- Bất Phàm thiếu gia, tên Trần Thanh Đế kia bị ngươi nhục nhã như thế, lại vẫn cám ơn ngươi, thật sự là ngu xuẩn.
Lữ Bạc Phát xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc không ngừng:
- Bất quá, lấy trí tuệ của tên Trần Thanh Đế kia, cũng không biết ngươi là đang nhục nhã hắn.
Lữ gia, hai hoàn khố.
Đúng là hai huynh đệ Hậu Tích Bạc Phát.
Lữ Hậu Tích bởi vì Trần Phong Nhiên chết, gánh tội, đã xuống dưới đánh cờ cùng Diêm La Vương. Mà lão Nhị, Lữ Bạc Phát thì còn sống.
Không có bị liên quan đến.
Hoàn khố, cũng có tác dụng của hoàn khố.
Ở trong mắt Lữ Bất Phàm, bất cứ người nào, vật nào, đều có giá trị tồn tại, có được tác dụng nhất định. Cho dù là một cuốn giấy vệ sinh, tác dụng cũng là sâu sắc.
Lữ Bất Phàm muốn đấu cẩu, mà con chó này, là Lữ Bạc Phát phụ trách.
Phải biết rằng, Lữ Bạc Phát cũng không phải là thứ tốt gì. Chỉ là, địa vị của hắn không lớn, bằng không thì danh khí trong đám hoàn khố, quyết không thể kém Trần đại thiếu.
- Có thật không?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, đi ra Nội đường.
Trần Thanh Đế không biết?
Nếu như Trần Thanh Đế hiện tại, vẫn là Trần đại thiếu dĩ vãng kia, Lữ Bất Phàm tin tưởng Trần Thanh Đế nhìn không ra. Đáng tiếc, đã không phải rồi.
Coi như là Trần đại thiếu trước kia, cũng chỉ là biểu hiện giả dối, lừa tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đang mắng Trần Thanh Đế là ngu xuẩn, kì thực thì sao? Trần Thanh Đế thì ở trong lòng, mắng người mắng hắn, tất cả đều là khinh bỉ một phen.
Ngưu bức, vẫn là Trần đại thiếu a.
Lữ Bất Phàm tự hỏi mình, cũng quyết làm không được như Trần Thanh Đế.
/878
|