- Hai lá bùa hộ mệnh này, ngươi tốt nhất tùy thân mang theo, đừng quên.
Nhìn Viên mập mạp ly khai, Trần Thanh Đế thu hồi ánh mắt, lông mày nhíu lại, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Không có việc gì, ta đi trước.
Vứt bỏ một câu, Trần Thanh Đế liền xoay người ly khai. Về phần sự tình bùa hộ mệnh, Trần Thanh Đế không có giải thích quá nhiều, hắn cũng lười giải thích. Giải thích nhiều hơn, Lâm Tĩnh Nhu sẽ coi hắn thành thần côn.
- Cái này...
Lâm đại tiểu thư nhìn hai tấm phù triện trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng không tin cái gọi là bùa hộ mệnh này có thể làm được cái gì, chỉ là đồ vật gạt người mà thôi.
Chỉ là làm cho Lâm Tĩnh Nhu rất khó hiểu chính là, vì cái gì Viên Cầu đối với hai tấm bừa này coi trọng như vậy. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Viên mập mạp đột nhiên ăn chay, tin tưởng cái này rồi hả?
- Ai, ta còn có việc tìm... tìm ngươi...
Khi Lâm Tĩnh Nhu nghĩ đến mục đích tìm Trần Thanh Đế, vừa mở miệng, lại phát hiện đã không có bóng dáng của Trần đại thiếu rồi.
- Như thế nào nói đi là đi, có để ta vào mắt hay không, thật sự là tức chết ta rồi.
Lâm Tĩnh Nhu sắc mặt nghiêm túc, thầm nghĩ:
- Không được... sự tình Lữ Bất Phàm ưa thích Mã Tình Tình, Trần Thanh Đế không biết. Mà Lữ Bất Phàm này, thật sự là rất đáng sợ, cho dù Trần Thanh Đế thông suốt, cũng nhất định không phải là đối thủ của hắn. Ta phải nói hắn đề phòng Lữ Bất Phàm, bằng không thì sẽ ăn thiệt thòi.
Nghĩ vậy, Lâm Tĩnh Nhu không hề dừng lại, rất nghiêm túc chọn lựa một phương hướn đuổi tới.
Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới hồ sen lúc trước hắn “nhảy sông tự vận”. Trần đại thiếu vội vã ly khai như vậy, ngoại trừ cùng Lâm Tĩnh Nhu không có gì nói ra, trọng yếu hơn là, trong lòng của hắn đang nhớ thương linh mạch.
Cửa vào Linh mạch ngay tại đáy nước hồ sen, Trần Thanh Đế đương nhiên muốn tới hồ sen rồi, bất quá, hắn nhìn chung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu. Phụ cận hồ sen quá nhiều người, tốp năm tốp ba khắp nơi đều thấy, Trần đại thiếu cũng không muốn tái khởi oanh động nữa.
- Hôm nay là không có biện pháp tu luyện rồi, về nhà, buổi tối hành động.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế chỉ là liếc nhìn khoa văn nghệ, sau đó rời khỏi trường học.
Chân trước của Trần Thanh Đế vừa đi, Lâm Tĩnh Nhu liền đi tới hồ sen, đi đến khoa văn nghệ. Lâm Tĩnh Nhu đương nhiên biết rõ Trần đại thiếu lựa chọn khoa văn nghệ, cho nên mới tới tìm Trần đại thiếu, bất quá, nàng vẫn là tới chậm một bước.
Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế chải vuốt thân thể Tiểu Hắc một chút, sau đó bắt đầu nấu thuốc, bổ huyết cho Tiểu Hắc. Miệng vết thương của Tiểu Hắc, ở dưới Trần Thanh Đế chải vuốt đã đóng vảy. Nếu như không phải sợ quá mức kinh thế hãi tục, Tiểu Hắc ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Dù vậy, Trần Hương Hương cũng không có đến trường học, một mực chiếu cố Tiểu Hắc cũng bị chấn kinh rồi. Miệng vết thương sâu như vậy, vậy mà nhanh đóng vảy như thế, đây quả thực là khó có thể tưởng tượng.
- Đến, Tiểu Hắc uống thuốc.
Trần Thanh Đế bưng nửa bát thuốc, đặt ở trước mặt Tiểu Hắc, vừa dùng linh khí chải vuốt Tiểu Hắc, vừa nói.
Uống xong thuốc, lại được Trần Thanh Đế chải vuốt, hơn 10 phút sau, Tiểu Hắc nằm rạp trên mặt đất ngủ rồi.
- Đại ca, đến bây giờ Trần Phong Nhiên cũng chưa có về nhà, anh nói... anh nói hắn đi đâu?
Thu hồi ánh mắt từ trên người Tiểu Hắc, Trần Hương Hương hỏi.
Trần Thanh Đế khẽ chau mày, thản nhiên nói:
- Tiểu muội, em còn nhớ được hay không, trước kia Viên mập mạp đã từng nói qua, mấy người kia chỉ sợ sống không quá đêm nay ?
- Nhớ rõ, chẳng lẽ...
Trần Hương Hương nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, khó có thể tin nói:
- Chẳng lẽ Trần Phong Nhiên hắn... hắn đi giết người diệt khẩu rồi? Thế nhưng mà... thế nhưng mà mấy người kia đều bị giam vào cảnh cục mà.
- Cảnh cục?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Em cho rằng, chỉ là một cái cảnh cục, có thể ảnh hưởng đến Trần Phong Nhiên sao? Dùng thân phận của Trần Phong Nhiên, há sẽ quan tâm một cái cảnh cục sao?
- Đại ca, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trần Hương Hương không biết làm sao hỏi.
- Cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không cần hỏi. Trời không còn sớm, em tranh thủ thời gian ngủ đi, sau đó ngày mai đi học, hiểu chưa?
Trần Thanh Đế ôm Tiểu Hắc, giao đến trong tay Trần Hương Hương.
- Dạ.
Trần Hương Hương lên tiếng, ôm Tiểu Hắc đi ra khỏi phòng Trần Thanh Đế.
...
Đêm khuya, ở bên trong phòng VIP của một câu lạc bộ tư cao cấp. Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát hai cái anh không ra anh, em không ra em này, trong nội tâm nơm nớp lo sợ, rất là câu nệ nhìn thanh niên nam tử gần ba mươi tuổi ở đối diện.
Lúc này, trên trán hai huynh đệ hắn, tất cả đều là mồ hôi, cũng không dám động thủ lau đi.
- Các ngươi nhất định phải cho Trung Đảo thiếu gia chúng ta một cái công đạo, vì cái gì em vợ hắn chết trong đua xe.
Thanh niên khoảng 30 đối diện, dùng tiếng phổ thông đông cứng nói ra.
- Tỉnh Thượng Tàn Câu tiên sinh, Cương Mộc Đao Phách chết, cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, là Trần Thanh Đế làm.
Lão Nhị Lữ Bạc Phát hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- Trần gia Trần Thanh Đế, vốn đã thắng, nhưng hắn vẫn cố ý làm lủng bình xăng, khiến cho Cương Mộc Đao Phách vào chỗ cua, xe thể thao mất đi khống chế, cho nên mới ngã xuống núi, cái này cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.
- Cương Mộc Đao Phách chết, là Trần Thanh Đế cố ý, hết thảy đều là Trần Thanh Đế gây nên.
Lão Đại Lữ Hậu Tích lông mày nhíu lại, đứng dậy nói ra:
- Nếu như các ngươi muốn trả thù, thì đi tìm Trần Thanh Đế. Nếu các ngươi không phân thị phi, đem hết thảy đổ lên trên đầu của chúng ta. Hừ, ngươi trở về nói cho thiếu gia nhà các ngươi Trung Đảo Bắc Can, Lữ gia chúng ta tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.
- Ha ha, Hậu Tích thiếu gia không nên tức giận, ta đương nhiên biết rõ Cương Mộc chết, cùng Lữ gia các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì.
Chứng kiến hai huynh đệ Lữ gia mạnh mẽ như thế, trên mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu treo đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Trần Thanh Đế chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, bất quá, dù sao chúng ta đối với nơi này chưa quen thuộc, còn hi vọng Hậu Tích cùng Bạc Phát thiếu gia có thể cung cấp một ít trợ giúp cho chúng ta.
- Có một số việc chúng ta bất tiện ra mặt, bất quá, một ít tin tức có quan hệ tới Trần Thanh Đế, chúng ta vẫn là rất vui lòng nói cho các ngươi.
Lữ Hậu Tích thản nhiên nói.
- Hậu Tích thiếu gia, Bạc Phát thiếu gia, như vậy ta cảm ơn trước rồi.
Tỉnh Thượng Tàn Câu bưng một chén rượu lên, nói ra:
- Chúng ta cạn ly.
- Tốt, cạn ly.
Nhìn Viên mập mạp ly khai, Trần Thanh Đế thu hồi ánh mắt, lông mày nhíu lại, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Không có việc gì, ta đi trước.
Vứt bỏ một câu, Trần Thanh Đế liền xoay người ly khai. Về phần sự tình bùa hộ mệnh, Trần Thanh Đế không có giải thích quá nhiều, hắn cũng lười giải thích. Giải thích nhiều hơn, Lâm Tĩnh Nhu sẽ coi hắn thành thần côn.
- Cái này...
Lâm đại tiểu thư nhìn hai tấm phù triện trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng không tin cái gọi là bùa hộ mệnh này có thể làm được cái gì, chỉ là đồ vật gạt người mà thôi.
Chỉ là làm cho Lâm Tĩnh Nhu rất khó hiểu chính là, vì cái gì Viên Cầu đối với hai tấm bừa này coi trọng như vậy. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Viên mập mạp đột nhiên ăn chay, tin tưởng cái này rồi hả?
- Ai, ta còn có việc tìm... tìm ngươi...
Khi Lâm Tĩnh Nhu nghĩ đến mục đích tìm Trần Thanh Đế, vừa mở miệng, lại phát hiện đã không có bóng dáng của Trần đại thiếu rồi.
- Như thế nào nói đi là đi, có để ta vào mắt hay không, thật sự là tức chết ta rồi.
Lâm Tĩnh Nhu sắc mặt nghiêm túc, thầm nghĩ:
- Không được... sự tình Lữ Bất Phàm ưa thích Mã Tình Tình, Trần Thanh Đế không biết. Mà Lữ Bất Phàm này, thật sự là rất đáng sợ, cho dù Trần Thanh Đế thông suốt, cũng nhất định không phải là đối thủ của hắn. Ta phải nói hắn đề phòng Lữ Bất Phàm, bằng không thì sẽ ăn thiệt thòi.
Nghĩ vậy, Lâm Tĩnh Nhu không hề dừng lại, rất nghiêm túc chọn lựa một phương hướn đuổi tới.
Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới hồ sen lúc trước hắn “nhảy sông tự vận”. Trần đại thiếu vội vã ly khai như vậy, ngoại trừ cùng Lâm Tĩnh Nhu không có gì nói ra, trọng yếu hơn là, trong lòng của hắn đang nhớ thương linh mạch.
Cửa vào Linh mạch ngay tại đáy nước hồ sen, Trần Thanh Đế đương nhiên muốn tới hồ sen rồi, bất quá, hắn nhìn chung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu. Phụ cận hồ sen quá nhiều người, tốp năm tốp ba khắp nơi đều thấy, Trần đại thiếu cũng không muốn tái khởi oanh động nữa.
- Hôm nay là không có biện pháp tu luyện rồi, về nhà, buổi tối hành động.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế chỉ là liếc nhìn khoa văn nghệ, sau đó rời khỏi trường học.
Chân trước của Trần Thanh Đế vừa đi, Lâm Tĩnh Nhu liền đi tới hồ sen, đi đến khoa văn nghệ. Lâm Tĩnh Nhu đương nhiên biết rõ Trần đại thiếu lựa chọn khoa văn nghệ, cho nên mới tới tìm Trần đại thiếu, bất quá, nàng vẫn là tới chậm một bước.
Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế chải vuốt thân thể Tiểu Hắc một chút, sau đó bắt đầu nấu thuốc, bổ huyết cho Tiểu Hắc. Miệng vết thương của Tiểu Hắc, ở dưới Trần Thanh Đế chải vuốt đã đóng vảy. Nếu như không phải sợ quá mức kinh thế hãi tục, Tiểu Hắc ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Dù vậy, Trần Hương Hương cũng không có đến trường học, một mực chiếu cố Tiểu Hắc cũng bị chấn kinh rồi. Miệng vết thương sâu như vậy, vậy mà nhanh đóng vảy như thế, đây quả thực là khó có thể tưởng tượng.
- Đến, Tiểu Hắc uống thuốc.
Trần Thanh Đế bưng nửa bát thuốc, đặt ở trước mặt Tiểu Hắc, vừa dùng linh khí chải vuốt Tiểu Hắc, vừa nói.
Uống xong thuốc, lại được Trần Thanh Đế chải vuốt, hơn 10 phút sau, Tiểu Hắc nằm rạp trên mặt đất ngủ rồi.
- Đại ca, đến bây giờ Trần Phong Nhiên cũng chưa có về nhà, anh nói... anh nói hắn đi đâu?
Thu hồi ánh mắt từ trên người Tiểu Hắc, Trần Hương Hương hỏi.
Trần Thanh Đế khẽ chau mày, thản nhiên nói:
- Tiểu muội, em còn nhớ được hay không, trước kia Viên mập mạp đã từng nói qua, mấy người kia chỉ sợ sống không quá đêm nay ?
- Nhớ rõ, chẳng lẽ...
Trần Hương Hương nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, khó có thể tin nói:
- Chẳng lẽ Trần Phong Nhiên hắn... hắn đi giết người diệt khẩu rồi? Thế nhưng mà... thế nhưng mà mấy người kia đều bị giam vào cảnh cục mà.
- Cảnh cục?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Em cho rằng, chỉ là một cái cảnh cục, có thể ảnh hưởng đến Trần Phong Nhiên sao? Dùng thân phận của Trần Phong Nhiên, há sẽ quan tâm một cái cảnh cục sao?
- Đại ca, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trần Hương Hương không biết làm sao hỏi.
- Cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không cần hỏi. Trời không còn sớm, em tranh thủ thời gian ngủ đi, sau đó ngày mai đi học, hiểu chưa?
Trần Thanh Đế ôm Tiểu Hắc, giao đến trong tay Trần Hương Hương.
- Dạ.
Trần Hương Hương lên tiếng, ôm Tiểu Hắc đi ra khỏi phòng Trần Thanh Đế.
...
Đêm khuya, ở bên trong phòng VIP của một câu lạc bộ tư cao cấp. Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát hai cái anh không ra anh, em không ra em này, trong nội tâm nơm nớp lo sợ, rất là câu nệ nhìn thanh niên nam tử gần ba mươi tuổi ở đối diện.
Lúc này, trên trán hai huynh đệ hắn, tất cả đều là mồ hôi, cũng không dám động thủ lau đi.
- Các ngươi nhất định phải cho Trung Đảo thiếu gia chúng ta một cái công đạo, vì cái gì em vợ hắn chết trong đua xe.
Thanh niên khoảng 30 đối diện, dùng tiếng phổ thông đông cứng nói ra.
- Tỉnh Thượng Tàn Câu tiên sinh, Cương Mộc Đao Phách chết, cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, là Trần Thanh Đế làm.
Lão Nhị Lữ Bạc Phát hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- Trần gia Trần Thanh Đế, vốn đã thắng, nhưng hắn vẫn cố ý làm lủng bình xăng, khiến cho Cương Mộc Đao Phách vào chỗ cua, xe thể thao mất đi khống chế, cho nên mới ngã xuống núi, cái này cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.
- Cương Mộc Đao Phách chết, là Trần Thanh Đế cố ý, hết thảy đều là Trần Thanh Đế gây nên.
Lão Đại Lữ Hậu Tích lông mày nhíu lại, đứng dậy nói ra:
- Nếu như các ngươi muốn trả thù, thì đi tìm Trần Thanh Đế. Nếu các ngươi không phân thị phi, đem hết thảy đổ lên trên đầu của chúng ta. Hừ, ngươi trở về nói cho thiếu gia nhà các ngươi Trung Đảo Bắc Can, Lữ gia chúng ta tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.
- Ha ha, Hậu Tích thiếu gia không nên tức giận, ta đương nhiên biết rõ Cương Mộc chết, cùng Lữ gia các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì.
Chứng kiến hai huynh đệ Lữ gia mạnh mẽ như thế, trên mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu treo đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Trần Thanh Đế chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, bất quá, dù sao chúng ta đối với nơi này chưa quen thuộc, còn hi vọng Hậu Tích cùng Bạc Phát thiếu gia có thể cung cấp một ít trợ giúp cho chúng ta.
- Có một số việc chúng ta bất tiện ra mặt, bất quá, một ít tin tức có quan hệ tới Trần Thanh Đế, chúng ta vẫn là rất vui lòng nói cho các ngươi.
Lữ Hậu Tích thản nhiên nói.
- Hậu Tích thiếu gia, Bạc Phát thiếu gia, như vậy ta cảm ơn trước rồi.
Tỉnh Thượng Tàn Câu bưng một chén rượu lên, nói ra:
- Chúng ta cạn ly.
- Tốt, cạn ly.
/878
|