- Cha gia biết Đường cử nhân sắp nam hạ rồi, mời ngài một chén trước, chúc mã ngài đáo thành công.
Tiêu Kiến thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Kính Chi thì cười tủm tỉm nâng chén rượu lên:
- Cám ơn lời tốt lành của công công.
Đường Kính Chi nâng chén uống cạn:
Tiêu công công gắp cho y một miếng thịt, hỏi:
- Đường cử nhân, cha gia có nghe lúc mới vào cung ngài có nói trước mặt hoàng thái hậu và hoàng thượng là đời này sẽ không vào sĩ đồ.
- Ừm, đúng là có chuyện này.
Đường Kính Chi vừa thầm suy đoán dụng ý của Tiêu Kiến, vừa kể ra đầu đuôi câu chuyện, dù thừa biết hắn hỏi như thế là biết rõ rồi.
- Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc!
Tiêu công công lắc đầu thở dài sườn sượt, cứ như thực sự nuối tiếc thay cho Tiêu công công vậy, rồi chuyển giọng:
- Có điều dù không vào quan trường, Đường cử nhân vẫn có thể thành người trên muôn người, cha gia nghe nói, chỉ cần chuyện này làm thành, ngài sẽ được phong làm tam đẳng Bình Lưu Bá?
Đường Kính Chi không biết mục đích của hắn, nên chỉ gật đầu, không nói thêm gì cả.
Tiêu công công thấy y có ý phòng bị mình chẳng giận mà còn vui vẻ, nếu là kẻ không có chút tâm cơ nào, hắn chẳng tốn công nói những lời này, đưa tay vào lòng lấy ra một chiếc khăn trắng lau miệng, động tác cực kỳ ưu nhã:
- Đường cử nhân, hôm nay cha gia mời ngài tới đây uống rượu không có ác ý gì, chỉ muốn thân cận với ngài thêm thôi.
Lời này thì Đường Kính Chi tin, dù sao hai người hoàn toàn không có chút khúc mắc nào, hiện y lại là cử nhân không quan chức, người ta không cần tốn tâm tư để hại y:
- Được Tiêu công công tán thưởng là vận khí của học sinh.
- Đường cử nhân khách khí rồi, nói thực, cha gia từ nhỏ lớn lên trong cung lần đầu tiên thấy một người vừa mới nhập cung đã được hoàng thái hậu và hoàng thượng khen không ngớt.
Tiêu công công nhỏ giọng xuống:
- À phải, còn cả hoàng hậu cũng khen ngợi ngài nữa đó.
Hai người đầu tiên khen y không có vấn đề gì, nhưng hoàng hậu khen ngợi y ắt chỉ có thể nói với người thân cận nhất, câu này của Tiêu Kiến không chỉ khen Đường Kính Chi còn ngầm thể hiện thế lực trong cung của hắn không nhỏ, Đường Kính Chi chắp tay nói:
- Công công quá khen.
- Không hề, cha gia nói thật đó.
Tiêu công công cẩn thận gấp chiếc khăn tay đã dùng đặt lên bàn:
- Tài trí của Đường cử nhân, lại được các vị chủ tử tán thưởng, hẳn tiền đồ vô hạn, nhưng ngài nổi lên qua nhanh, hình như làm không ít kẻ khó chịu.
Thái giám coi như gia nô của hoàng đế, nên cũng gọi hoàng thượng là chủ tử.
Đường Kính Chi cả kinh, chẳng lẽ Tiêu công công này cũng là người cùng hội với đám Tề Đức Thịnh, Toàn Kế tới đây cảnh cáo mình?
Thấy sắc mặt Đường Kính Chi biến đổi, Tiêu công công cười khẽ, cầm chén trà lên uống thong thả.
- Ý công công là?
Không đủ dữ liệu để suy đoán, Đường Kính Chi chẳng muốn tốn tế bào não, hỏi luôn:
Đặt chén trà xuống bàn, Tiêu công công hơi nhoài người tới, cũng nói thẳng luôn:
- Ý tử của cha gia rất đơn giản, cha gia nhìn trúng tiền đồ của Đường cử nhân, cho nên muốn thân cận hơn, kết thành bằng hữu.
Kết thành bằng hữu?
Đường Kính Chi không xem thường bản thân, nhưng cũng không tự đại, với điều kiện bản thân hiện nay, không quyền không thế, tiền đồ thì gập ghềnh kẻ thù nhiều hơn bạn, dựa vào đâu vị Tiêu công công này đánh giá cao mình, đưa ra thiện chí?
- Đường cử nhân không nên tự xem nhẹ bản thân, chỉ cần ngài hoàn thành được nhiệm vụ lần này hoàng thượng giao cho, về sau ắt một bước lên trời. Hồng nhân bên cạnh hoàng thượng không ít nhưng Tần Múc, Bàng Vũ, Đỗ Minh là hạng cuồng sĩ vô tri, tuyệt đối không nhảy nhót được bao ngày, Lư Cương ngay thẳng nhưng quá cứng, sớm muộn cũng gãy, Bạch Dụ Sinh kẻ này thực chất bản tính càng cuồng, cuồng tới không thèm tranh đấu, ra vẻ thanh cao rồi cuối cùng cũng chẳng thể đi tới đâu.
Tiêu công công lớn lên ở đất thị phi, lại thông minh, quen nhìn người ta đấu đá, mưu trong kế ngoài, mặc dù hắn chẳng hề có tầm nhìn đại cục, nhưng hắn biết nhìn người, biết loại người nào có thể bay cao.
Đám Tần Mục hỏng nhất là bị hoàng thái hậu căm ghét, vị hoàng thái hậu này không phải tầm thường, chẳng những thân thích nắm quyền cao trong triều, bản thân bà cũng rất mạnh mẽ thủ đoạn, là người không giận thì thôi, đã giận thế nào cũng có máu chảy thành sông.
Thực chất mấy tháng trước hoàng đế có thể thuận lợi đăng cơ, hoàn toàn dựa vào hoàng thái hậu.
Thêm nữa, hoàng thái hậu mẹ đẻ của hoàng đế, tình cảm mẹ con rất tốt, cho nên tới ngày nào đó hoàng thái hậu thấy đám Tần Mục quá đáng, nổi giận dám chém đầu toàn bộ bọn chúng, hoàng đế cũng không vì chuyện này mà mâu thuẫn với hoàng thái hậu.
Chưa kể hoàng đế một khi dần quen vai trò tối thượng của mình, sẽ không dung kẻ khác trái ý, đến lúc đó chính tay hoàng đế cũng sẽ xử lý đám Tần Mục.
Mấy chuyện này Tiêu công công sớm nhìn thấu triệt, cho nên thường ngày hắn không đắc tội với đám Tần Mục, nhưng cũng không kết giao với bọn chúng, tránh bị bọn chúng làm liên lụy.
Còn Đường Kính Chi chưa nói tâm tư linh mẫn, giỏi ứng biến, kỳ thực y có điều kiện hơn tất cả mọi người để trở thành cận thần tâm phúc của hoàng đế, chính là là y có lời thề độc không ra làm quan, có hoàng đế nào không nghị kỵ, quan chức càng to càng bị hoàng đế đề phòng, thái giám được hoàng đế tin dùng vì không lo chúng tạo phản, Đường Kính Chi cũng có điều kiện để hoàng đế tin tưởng không khác thái giám là bao.
Không phải đại quan nhưng có thể thành cận thần.
Đường Kính Chi có thể sau này không có chức quyền lớn, nhưng được hoàng đế tin cậy, một câu nói của y có khi còn hiệu quả hơn các vị đại học sĩ.
Đương nhiên đó mới là điều kiện cần, muốn leo cao không thiếu năng lực, cũng không thể thiếu người nâng đỡ, nếu không chưa kịp bay cao bị kẻ khác bẻ cánh rồi.
Thêu hoa trên gấm sao bằng tặng than trong tuyết, Tiêu công công nhân lúc Đường Kính Chi cánh chưa vững nâng đỡ cho y một tay, nếu y thất bại cũng chẳng sao, nếu y thành công sau này được báo đáp lớn.
Làm ăn lãi như thế tội gì không làm?
Nghe Tiêu công công phân tích đám người Tần Mục, Đường Kính Chi ngạc nhiên, cái nhìn hai bọn họ không ngờ lại giống nhau.
Tiêu công công lại nói:
- Chuyến nam hạ này của Đường cử nhân nguy hiểm vô cùng, không biết ngài muốn bao nhiêu thị vệ võ công cao cường bảo hộ.
Riêng bên cạnh Trương Thiếu Kiệt đã có mười mấy nhân sĩ võ lâm, cho nên thị vệ tất nhiên càng nhiều càng tốt, Đường Kính Chi định lên tiếng nói ra con số thì Tiêu công công hạ thấp giọng, nói:
- Cha gia hiện là nội xưởng phó chỉ huy sứ, Đường cử nhân không cần khách khí, muốn bao nhiêu người cứ nói ra. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Vị Tiêu công công này lại là nhân vật số hai của nội xưởng?
Đường Kính Chi ngạc nhiên, xem ra mình vẫn xem thường hắn, do dự một chút rồi nói:
- Không biết công công có thể cấp cho 20 hảo thủ không?
Nội xưởng là thủ hạ trực hệ của hoàng đế, nhân số tuy không ít, nhưng đa phần là nhân viên tình báo bình thường, người thực sự có võ công cao cường không phải là nhiều.
- Quá ít, cha gia có thể điều cho ngài 10 xưởng vệ nội xưởng, ngoài ra có thể chọn 20 hảo thủ của lục phiên môn kinh thành.
Đường Kính Chi vội tạ ơn, lòng thầm nghĩ xem ra Tiêu công công này đúng là muốn lôi kéo mình nên mới bỏ vốn lớn như thế.
Mấy ngày trước Toàn Kế tỏ ra không vừa lòng với mình, đang lo không có chỗ dựa ở kinh thành, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Nhớ lại chuyện Ngọc Nhi, Đường Kính Chi làm bộ tùy ý nói:
- Hôm qua học sinh cùng công công tới Tô phủ, vị xưởng vệ ra mở kia trông thể hình tráng kiện, anh mắt sắc bén, hẳn thân thủ không tệ, không biết Tiêu công công có thể cho mượn một thời gian hay không?
/609
|