- Ân công, Mạnh đại ca... Mạnh đại ca cuối cùng cũng được thả ra rồi.
Đỗ Lệnh Hà vẻ mặt kích động, không rõ là đang khóc hay đang cười.
Đường Kính Chi ồ một tiếng rồi chúc mừng có lệ, y quả thực không ghét Mạnh Tử Đức, nhưng cũng chẳng có chút thiện cảm.
Đỗ Diêu Thị thì ngần ngừa:
- Đường nhị gia, dân phụ có chuyện này không biết nên nói không?
- Đỗ phu nhân cứ nói đừng ngại.
- Chuyện là thế này, từ khi ngài về kinh, ba vị đại nhân họ Tần, Bàng, Đỗ kia cứ luôn nói xấu ngài trước mặt mẹ con dân phụ, nhất là hôm qua, bọn họ càng nói những điều hết sức tồi tệ về ngài, như có thâm thù đại hận, dân phụ lo họ gây bất lợi với ngài.
- Ân nhân, dân nữ nghe nói ba bọn họ là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, nếu không đám ngục tốt cai quản thiên lao đã không dễ dàng cho tiểu nữ vào thăm Mạnh đại ca. Ân nhân, nếu người đắc tội với chúng thì xin lỗi đi, nếu không bọn họ đặt điều nói xấu với hoàng thượng thì nguy mất.
Đỗ Lệnh Hà bổ xung thêm:
- Đa tạ đã nhắc nhở, chuyện này ta sẽ lưu ý.
Đường Kính Chi biết ba kẻ kia thù oán ngập trời rồi, y cũng có phòng bị, song vẫn chắp tay cám ơn.
Đỗ Diêu Thị vội kéo con gái sang một bên, không dám nhận, lúc này đột nhiên Nhu Nhi lên tiếng:
- Hôm qua hai mẹ con các ngươi không về, có phải mua được nhà rồi không?
Đỗ Diêu Thị đỏ mặt cúi đầu xuống.
Đỗ Lệnh Hà mặt hiện vẻ ngượng ngùng, đáp:
- Hôm qua Mạnh đại ca được thả ra thì đã là trời tối rồi, mẹ con tiểu nữ thuê xe ngựa đưa huynh ấy về nhà, quét dọn nhà cửa, nấu cơm, lúc đó trời đã khuya không mua được hạ nhân hầu hạ....
- Vì thế các ngươi ở lại nhà Mạnh đại nhân?
Uyển Nhi nhíu mày, nếu là thế nàng nhất định phải nói với tướng công đuổi hai mẹ con này đi, không muốn bọn họ làm ảnh hưởng tới thanh danh nhà mình.
- Không có, không có... Hôm qua dân phụ để tiểu nữ dìu Mạnh đại nhân đi ngủ rồi kéo nó về, không muốn quấy rầy giữa đêm, nên thuê một phòng trong tửu điếm ở lại.
Đỗ Diêu Thị vội lắc đầu giải thích.
Đỗ Lệnh Hà phối hợp lắc đầu, Uyển Nhi không nói nữa, nhưng trong lòng không vui, hai nữ nhân một góa phụ một thiếu nữ, chạy tới nhà nam nhân như thế còn ra thể thống gì.
Đường Kính Chi lại nói:
- Vừa vặn ta đang tìm một đầu bếp, phủ Mạnh đại nhân ở đâu, ta bảo người mua thêm hai nha hoàn rồi đưa tới.
- Không cần, tiểu nữ còn chút tiền tài, để tiểu nữ mua.
Đỗ Lệnh Hà vội từ chối.
Đường Kính Chi làm thế vì luôn áy náy mình khuyến khích Đỗ Lệnh Hà lên kinh theo Mạnh Tử Đức, y làm thế vì mẹ con họ không phải vì Mạnh Tử Đức:
- Sau này hai mẹ con cô nương còn tiêu pha rất nhiều, đừng từ chối nữa, đợi chuyện kinh doanh đồ thêu thuận lợi, có tiền rồi trả lại cũng được.
Hai mẹ con họ Đỗ lúc này mới cám ơn.
Tới tiểu viện, Thị Mặc đã cho người tu sửa thỏa đáng, những thợ thuê cũng thành thực chấp nhận chuyện ở lại trong đó làm việc, Đường Kính Chi bảo Nhu Nhi đem mâu thêu ra, mỗi phòng phát ba tấm, toàn bộ do Nhu Nhi tự thêu.
- Ý, đây là hình vẽ gì thế này?
Một phụ nhân đầu tiên được phát mâu, vừa nhận vào tay đã thốt lên:
- Đây là đứa bé à, sao mắt nó to vậy.
- Nhìn kìa, trên đầu nó có cái gì ấy, có phải cái hồ lô không nhỉ.
Cũng không ít người kinh ngạc về kỹ thuật thêu của Nhu Nhi:
- Hả, ai thêu mà đẹp thế, sờ mà xem này, không nhận ra luôn, cứ như vẽ trên đó ấy.
- Ôi, tôi cũng không thể thêu đẹp như thế, họ yêu cầu phải thêu thế này sao?
Tiếng xôn xao vang khắp tiểu viện, Uyển Nhi và Nhu Nhi che miệng cười, trước kia lần đầu nhìn thấy hình vẽ này, phản ứng cung y chang.
Cho bọn họ huyên náo một hồi, Đường Kính Chi giơ tay áp xuống, bảo bọn họ trật tự:
- Một tháng tiếp theo mọi người sẽ thêu những hình này, ta hi vọng mọi người chăm chỉ làm việc thêu cho thật đẹp, đồ thêu bán tốt, trừ tiền công, mỗi người sẽ có thưởng.
Đám thợ thêu châu đầu ghé tài thì thầm với nhau, không ít người thông minh hiểu ra vì sao những người này lại đưa ra yêu cầu kỳ lại muốn bọn họ ăn ở tại đây, không được về nhà rồi.
Chẳng qua là sợ tiết lộ hình vẽ.
- Được rồi, giờ mọi người về phòng chính thức làm việc đi! Loại hình vẽ này mọi người chưa bao giờ thấy, nên ta cho hai ngày làm quen, sau đó sẽ cấp nhiệm vụ nhất định mỗi ngày.
Uyển Nhi đứng dậy, vỗ tay để mọi tập trung về phía mình.
- Hả, vậy thì phải mau chóng làm quen mới được.
- Ừ, nếu không phải làm thêm, có khi lại trừ tiền.
Ở Vương triều Minh Hà, thủ công nghiệp phát triển rất mạnh mẽ, những xưởng dệt lớn, cách hoạt động không khác gì nhà máy hiện nay, nên nhiều người không hề ngạc nhiên.
Đợi thợ thêu đi cả rồi, Đường Kính Chi cười khen:
- Nhu Nhi của ta kỹ thuật cao minh, làm cho bọn họ phải kinh ngạc.
- Không phải đâu, đó là vì hình vẽ của tướng công mới mẻ độc đáo.
Nhu Nhi cười tươi tắn nói:
Ngọc Nhi và Uyển Nhi rùng mình, chịu không thấu hai người này khen nhau.
Bọn họ ngồi xuống phân công công việc, Nhu Nhi phụ trách giám sát, tuần tra các phòng, thuận tiện chỉ đạo thợ cách thêu. Ngọc Nhi phụ trách chỉ đạo hộ vệ canh gác, nếu không có chuyện lớn, không cho phép ra vào, Uyển Nhi chủ trì toàn cục.
Phân chia xong công việc, Đường Kính Chi phát hiện mình trở nên nhàn rỗi rồi, nghĩ một lúc rồi tới cửa hoàng cung, không phải y định tới ngự thư phòng, mà nhờ người tìm Tiêu Kiến.
Mục đích của y đơn giản, muốn nhờ Tiêu Kiến theo dõi ba tên Tần Mục, mặc dù bọn chúng sắp rời kinh rồi, nhưng với tính khí cuồng ngạo của bọn chúng, nhất định không chịu yên phận.
Đương nhiên ám vệ cũng có thể theo dõi bọn chúng, nhưng nếu có chuyện xảy ra ám vệ xử lý không tiện bằng người của nội xưởng.
Chừng một tuần hương sau Tiêu Kiến đi ra, thấy Đường Kính Chi là niềm nờ rủ rê:
- Hiếm có, hiếm có, Đường cử nhân lại tìm cha gia, nào nào, tới tửu lâu bên kia làm chén rượu.
- Không cần, không cần, công công bận rộn...
Đường Kính Chi vội xua tay:
- Kỳ thực lần này tại hạ tới tìm công công là nhờ giúp theo dõi ba tên Tần Mục, tại hạ sợ bọn chúng ngầm ám hại mình.
Với nguồn tin tức linh thông của Tiêu Kiến thì tất nhiên hiểu rõ ân oán giữ bọn họ, hắn là thái giám chẳng bận tâm tới đại sự trong triều, chỉ coi trọng quyền lực và lợi ích, giúp Đường Kính Chi diệt ba kẻ kia leo lên vị trí đệ nhất cận thần cũng phù hợp với lợi ích của hắn.
- Chuyện nhỏ thôi mà, cha gia phái người đi làm ngay.
Tiêu Kiến làm gì cũng nhanh gọn, phái tiểu thái giám đi truyền lời, rồi kệ Đường Kính Chi phản đối, nhiệt tình kéo y tới tửu lâu.
Vào một gian nhã phòng, đợi tiểu nhị bày biện thức ăn xong lùi ra, Đường Kính Chi chắp tay nói:
- Lần này làm phiền tới công công, sau này công công có chuyện gì cần, tại hạ tuyệt không chối từ.
- Đường cử nhân khách khí quá, chúng ta có giao tình sinh tử, chút chuyện nhỏ này nói làm gì.
Tiên Kiến khoát tay ra chiều không vui, lại hỏi:
- Có điều cha gia nghe đâu Đường cử nhân và Toàn công công quan hệ tốt mà, vì sao không tìm ông ta mà lại tìm cha gia giúp?
Đường Kính Chi không che dấu, thở dài nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Quan hệ giữa Đường mỗ và Toàn công công rất bình thường, mấy tháng trước Toàn công công còn trách tại hạ lắm lời, vì thế sinh hiềm khích nữa.
- Hả lại có chuyện này à?
Đường Kính Chi gần đầu, lần thứ hai tới Ni Lạc Thần y còn chưa gặp qua Toàn Kế.
- Phân lượng của Toàn công công trong lòng hoàng thượng tuy kém Tề công công đâu, nhưng ông ta là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, ngài tốt nhất đừng để có mâu thuẫn gì với ông ta. Đám Tần Mục chỉ được cái mồm thôi, thế lực không có gì, cứ đám này gian xảo lại có cả thế lực không kém, Đường cử nhân nên hết sức tránh va chạm.
Tiêu Kiến hạ thấp giọng xuống thì thầm:
- Ừm, đa tạ công công nhắc nhở.
- Hầy, văn nhân các vị cứ có cái này không tốt, hơi chút là cảm với tạ...
Tiêu Kiến lắc đầu trách vài câu rồi đột nhiên nhoài người tới nói:
- Thực ra hôm nay cha gia cũng có chuyện tìm ngài đấy, sáng nay hoàng thái hậu hạ mật chỉ cho Tề công công, để ông ấy tuyên truyền sự tích của Đường cử nhân, theo cha gia đoán, ngày ngài thăng quan phát tài không xa nữa.
/609
|