Đường Kính Chi thì nghĩ Hoàng thái hậu thích món quà này, mới nhanh chóng cầm lấy, không hề ý thức được rằng mình phạm phải sai lầm cực lớn.
Y khom lưng đợi rất lâu, nhưng không thấy Hoàng thái hậu có động tĩnh gì, lòng hoang mang, sao Hoàng thái hậu nhìn thấy cậu bé hồ lô lại bình tĩnh thế được.
Dù không thể biểu lộ cảm xúc thái quá như đám Nhu Nhi thì thế nào cũng phải có tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ chứ?
Hoàng thái hậu đứng xoay lưng lại, nắm chặt tấm khăn trong tay, thầm mắng:" Tên khốn kiếp này, mình đã nhận rồi, sao y còn không lui đi? Chẳng lẽ cho rằng ai gia động lòng với y thật sao? Mình cho dù xinh đẹp, nhưng là Hoàng thái hậu vương triều!"
Còn đám cung nữ bốn xung quanh thì đứa nào đứa nấy đầu cúi gằm, cứ như pho tượng gỗ, không có mắt, cũng không có tai.
Thêm một lúc, Đường Kính Chi đã chịu không nổi nữa, cho dù bà có thấy hình vẽ không đẹp thì cũng phải nói một câu chứ, chơi trò thâm trầm thế này là sao, đâu phải lúc? Thế là y mới len lén ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai vai hoàng thái hậu run run không ngừng, làm y càng như đi trong sương mù.
Lưng mỏi lắm rồi, Đường Kính Chi dè dặt hỏi:
- Hoàng thái hậu có thích món quà này không ạ.
- Ừm.
Hoàng thái hậu không biết phải trả lời thế nào, ậm ừ phát ra một âm tiết ứng phó:
Đường Kính Chi gãi đầu, thích hay không vậy, đành hỏi rõ hơn:
- Vậy người thấy hình trên khăn thế nào à? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Hình?
Hoàng thái hậu đỏ mặt, liếc nhanh hình trên khăn tay, định thuận miệng nói không tệ, nhưng khẽ "í" một tiếng, đứa bé này sao mắt nó to thế?
Lại còn trên đầu có cái hồ lô thật lạ.
Tiếp đó Hoàng thái hậu nhíu mày, nói một câu làm Đường Kính Chi thiếu chút nữa rớt hàm:
- Đứa bé này thật đáng yêu, song y phục trên người ít quá, chân lại đi đất. Đường cử nhân, trẻ con ở Lạc thành đều ăn mặc thế này sao? Ài xem ra vương triều còn nhiều nơi khó khăn, bách tính không đủ cái ăn cái mặc. Lạc thành tuy lệnh về hướng nam, nhưng mùa đông mà ăn mặc thế này chắc lạnh lắm.
Toát mồ hôi, vị Hoàng thái hậu này trí tưởng tượng phong phú quá đi mất, mình chẳng qua muốn bà ấy nhìn xem cái hình này có mới mẻ đặc sắt, bán đi có kiếm được đầy chậu đầy bát hay không thôi, sao liên tưởng tới trẻ con nhà cùng khổ rồi?
Song phải nói hẳng Hoàng thái hậu lúc nào cũng lo cho cơm ăn áo mặc của bách tính nên mới liên tưởng thế này, đúng là bậc quốc mẫu tốt.
Đường Kính Chi không khỏi khâm phục, nhưng hiện không phải lúc cho y khâm phục:
- Hoàng thái hậu, hình vẽ này không miêu tả chân thực trẻ con ở Lạc thành, học sinh chi muốn người xem, nếu như thêu hình này đem bán liệu có đắt khách không...
Nhìn thấy hình thêu đó, mắt Hoàng thái hậu dán chặt vào, không tách ra được nữa, trước kia nàng được xem không ít tranh của họa thánh, họa tiên, nhưng loại tranh này thì nàng chưa thấy bao giờ.
Mặc dù ngòi bút và mũi kim thể hiện khác nhau, nhưng nàng vẫn nhận ra nó xuất phát từ loại tranh vẽ cực kỳ mới mẻ, nhưng không quá khác đời, hơn nữa thêu lên khăn làm đứa bé này càng trông càng dễ thương.
Tuy không phù hợp với thực tế, nhưng có thần vận, mang phong cách độc đáo.
- Vậy tức là ngươi định đem thứ hình này ra thêu kinh doanh?
Mất rất lâu Hoàng thái hậu mới tỉnh ra, đồng thời ý thức được, vừa rồi mình hiểu lầm.
Cũng phải, y có ăn tim gấu gan báo cũng không dám tặng khăn truyền tình cho mình.
Hiểu ra, má Hoàng thái hậu lại ửng ráng hồng, chậm rãi quay đầu lại.
Đám cung nữ bốn xung quanh nghe thế cũng thầm thở phào.
Hoàng thái hậu vừa có cử động, Đường Kính Chi vội khom lưng xuống, có điều khóe mắt vẫn kịp nhìn nửa bên mặt đỏ ửng của nàng, vóc dáng yêu kiều, quý phái tao nhã, vị Hoàng thái hậu này đúng là mỹ phụ hiếm có.
- Vâng ạ, học sinh đình dùng nó để kinh doanh.
Hoàng thái hậu chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút thất vọng, gắt gỏng:
- Ngươi thích kinh doanh thì cứ kinh doanh, tặng khăn cho ai gia làm cái gì?
... Làm ai gia hiểu lầm!
- Bẩm Hoảng thái hậu, học sinh tin tưởng kinh doanh thứ này sẽ lãi lớn, cho nên muốn hợp tác với người. Tuy không được là bao so với quốc khố, nhưng ít nhất tăng thêm thu nhập cho nội khố, san xẻ bớt phần nào ưu tư của Hoàng thái hậu và hoàng thượng.
Đường Kính Chi giải thích:
(*) Nội khố: Kho bạc của nội cung.
Hoàng thái hậu không nói, cầm tầm khăn lên xem kỹ càng lại lần nữa, nàng tin chắc rằng thứ này sẽ bán được, ít nhất nàng nhìn thấy sẽ muốn bỏ tiền ra mua ngay.
Nhưng mình là Hoàng thái hậu, làm sao tham gia kinh doanh được.
- Đường cử nhân, rốt cuộc ngươi có suy tính gì, nói mau cho ai gia nghe.
Hoàng thái hậu biết Đường Kính Chi nói ra ắt phải suy nghĩ chu toàn rồi, nàng có kinh nghiệm, chẳng suy nghĩ nữa, đợi y nói hết suy tính của mình.
Thấy đề tài đi vào quỹ đạo rồi, Đường Kính Chi nghiêm trang nói:
- Ý của học sinh là Hoàng thái hậu có thể tìm người trung thành quản lý thay, học sinh chung sức hợp tác với người đó là được.
- Ai chẳng biết kinh doanh, làm một mình kiếm được nhiều hơn hai ngươi hợp tác, vì sao ngươi để ai gia được lợi? Đừng có đem mấy câu đại loại như một lòng trung thành vì nước bất kể gan óc lầy đất ra lừa ai gi.
Hoàng thái hậu bình tĩnh lại, khôi phục trí tuệ thường ngày.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Bẩm Hoàng thái hậu, cũng không hoàn toàn là thế, nếu như hợp tác với người khác, học sinh có thể sẽ thiệt thòi. Nhưng người thì khác, có người ra nhập, học sinh có thể đem cửa hiệu trải khắp cả vương triều, không kẻ nào dám gây khó dễ. Cho nên học sinh hợp tác với Hoàng thái hậu là chiếm tiện nghi của người rồi.
- Phì, ngươi thật to gan, ngay cả tiện nghi của ai gia cũng dám chiếm.
Hoàng thái hậu từ sau khi hiểu lầm, đầu óc luôn bất giác liên tưởng tới phương diện khác, có điều đạo lý Đường Kính Chi nói thì nàng chấp nhận.
Đường Kính Chi cuống lên, giải thích:
- Không, không, học sinh không có ý đó.
- Được rồi, đứng dậy đi.
Đề tài này càng nói càng có vấn đề, Hoàng thái hậu quay về chuyện chính:
- Ngươi nói rất đúng, có điều do ai phụ trách phải để ai gia nghĩ kỹ đã.
- Hoàn thái hậu, học sinh có kiến nghị này.
Đường Kính Chi e Hoàng thái hậu nghĩ lâu khiến chuyện hợp tác này bị trì hoãn:
- Người có thể chọn ra một vị tư tưởng trung dung trong số hoàng thân quốc thích. Như thế lòng trung thành đảm bảo, tiện khống chế, không lo bị tùacute; tham ô, ba là vì có thân phận cao quý, dù chuyện kinh doanh trải tới tiểu thành vùng biên viễn cũng không ai dám làm khó. Nếu như là người trong gia tộc của người càng tốt.
- Ngươi nghĩ thế cũng phải, có điều hoàng thân quốc thích đều giữ thể diện, ai muốn hạ mình đi làm một thương nhân chứ?
Hoàng thái hậu chậm rãi đi suy nghĩ:
- Thế nào cũng có người không được như ý, trong nhà suy bại chứ ạ.
Đường Kính Chi không tin trừ đám thư sinh cứng đầu có ai lại đói bụng mà còn cố giữ thể diện vớ vẩn:
- Được, ai gia chọn người, có điều bên ngươi đã chuẩn bị chưa?
Hoàng thái hậu nhất thời chưa nghĩ ra ai thích hợp, giao cho người dưới đi tra:
- Rồi ạ, học sinh đã thêu được hơn 200 thợ thêu, có điều nếu như Hoàng thái hậu đã cùng học sinh hợp tác kinh doanh, học sinh sẽ không vội tiết lộ những hình này ra ngoài, nếu không bị người ta làm nhái theo thì lỗ khoản to.
Đường Kính Chi đưa mắt nhìn khăn trong tay Hoàng thái hậu:
Hoàng thái hậu thấy thế dở khóc dở cười:
- Biết rồi, ngươi không phải nhắc khéo, ai gia sẽ giữ kỹ chiếc khăn này không để cho người khác. Có điều còn hai điều nữa, thứ nhất, trong tay ai gia không có bao tiền, e không bỏ được ra nhiều lắm. Thứ hai, lời lãi chia thế nào đây?
/609
|