Ngay khi Khí Nha nói xong lời này thì ngay cả Tôn lão đầu cũng đã không ngồi yên.
Rốt cuộc là vận số Phó Du Nhiên quá tốt hay là nhóm Hoàng đế giả quá mức xui xẻo đây? Kể từ khi Phó Nữ hoàng gia nhập chiến trường thì ngay cả một trận chiến cũng không phải đánh mà lại có thể thu về vô số thành trì, thật là làm cho những lão tướng quân như bọn họ phải toát mồ hôi.
Chẳng qua là. . . . . .
"Lưu Khai Sơn không có ở đây, chủ sự chính của thành Thiết Vệ là Thường Cửu, vậy vì sao không chọn ban ngày tiến hành?"
Khí Nha biết Tôn lão đầu sợ trong này có bẫy bèn kiên nhẫn giải thích: "Tuy Cửu ca là ân nhân cứu mạng của Lưu Khai Sơn nhưng tóm lại hắn vẫn còn có chút đề phòng, trước khi Lưu Khai Sơn đi đã đem quyền chỉ huy binh mã giao cho tâm phúc của hắn. Cho nên chuyện này chỉ có thể bí mật tiến hành, chờ trại chủ vào thành Thiết Vệ và nắm trong tay đại cục. Cửu ca liền có thể dẫn người đi đoạt binh phù, như vậy không uổng người nào liền có thể đoạt lại thành Thiết Vệ."
Đề nghị này quả thật khiến người ta động lòng, quân trú đóng của thành Thiết Vệ không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn hơn bảy vạn. Lại dễ thủ khó công, nếu như cường công thì một năm nửa năm cũng thế, ba năm năm năm cũng vậy, chỉ cần thành Thiết Vệ có thể tự cung tự cấp thì đây chính là một nơi lí tưởng.
Cốt ca suy tính một chút liền nói: "Được, tối hôm nay ta sẽ dẫn binh đến trước cửa phía đông thành, liên hợp với dieendddanleeequuydoonn Thường Cửu để nắm đại cục trong lòng bàn tay."
"Nhị Đương gia!" Khí Nha nói: "Cửu ca nói là nhất định phải để trại chủ tự mình đi."
Lời này vừa nói ra tức thì khiến mọi người đều kinh nghi, Tôn lão đầu níu lấy Khí Nha nói, "Tiểu tử tốt. Có phải muốn để Hoàng thượng đi trước rồi nhanh chóng bắt lấy Hoàng thượng để tranh công đầu hay không hả?"
Khí Nha vội hất tay Tôn lão đầu ra, mặt giận đến đỏ bừng, "Người của Thần Phong Trại chúng ta tuyệt sẽ không làm ra cái loại chuyện vô tình vô nghĩa như vậy đâu! Lưu Khai Sơn có rất nhiều tâm phúc, nếu như Nhị đương gia mang binh vào thành sẽ bị coi là có ý đồ đoạt binh phù, như vậy cũng không áp chế được cục diện. Đến lúc đó không thể thiếu một phen chém giết, mà buổi trưa Lưu Khai Sơn sẽ trở về thành, cũng có lẽ sớm hơn. Nếu tại trước đó chúng ta không thể nắm toàn cục trong tay thì không thể tránh khỏi một trận huyết chiến, cho nên nhất định phải có một người có một sức ảnh hưởng lớn vào thành trước nhằm bình ổn lòng quân."
Không thể nghi ngờ, Phó Du Nhiên chính là người có sức ảnh hưởng đó.
Phó Du Nhiên quét qua một vòng bên trong điện."Ta đi."
"Bệ hạ!"
Bên trong trướng vang lên một loạt tiếng hô. Tề Diệc Bắc vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, theo ý hắn thì tuy đi sẽ có nguy hiểm nhưng Phó Du Nhiên nhất định sẽ khăng khăng giữ ý kiến, vì vậy hắn không dieendddanleeequuydoonn cần mở miệng phản đối. Chỉ cần lẳng lặng ủng hộ nàng là được.
"Bệ hạ tuyệt đối không thể mạo hiểm!"
Chúng tướng rối rít tán thành lời của Tôn lão đầu.
Phó Du Nhiên cười cười, xoay người nhìn qua Khí Nha nói: "Ngươi lập tức trở về nói cho Thường Cửu biết để hắn chuẩn bị."
Cốt ca cũng nói: "Lại nói cho hắn trước giờ tý cần phải điều thủ vệ rời khỏi tường thành, chúng ta sẽ thừa dịp đêm tối đi tới dưới thành."
Khí Nha lắng nghe xong liên tiếp đồng ý rồi vội vàng quay về.
Sau khi Khí Nha rời đi, trong soái trướng liền trở nên yên tĩnh dĩ thường, một lát sau Tôn lão đầu run rẩy quỳ xuống nói: "Bệ hạ, người không nên dấn thân vào nguy hiểm."
Cốt ca ngẩng đầu lên nói: "Tôn tướng dieendddanleeequuydoonn quân xin đứng lên, chuyện tối nay Hoàng thượng sẽ không đi."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Cốt ca!"
Cốt ca khoát khoát tay, phân phó xuống dưới: "Nhanh đi tạp hợp tám vạn binh, tùy thời đợi mệnh."
Mấy Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, lúc này Cốt ca mới chỉ vào bản đồ treo trong trướng nói: "Tối nay do ta mang một vạn binh mã dẫn đầu vào thành, nếu như tất cả thuận lợi thì ngay khi trời hửng sáng sẽ mở lớn cửa thành đón Hoàng thượng vào thành, nếu như có biến sẽ bắn tên lệnh nhắc nhở, năm vạn đại quân mai phục do Tôn tướng quân dẫn dắt, không được chần chờ, phải lập tức dốc toàn lực công thành, cùng ta trong ứng ngoài hợp. Còn lại hai vạn tướng sĩ phải đánh nghi binh ở hướng cửa Nam, Bắc, Tây Nam, cố gắng điều binh lực đến cửa Đông, tối hôm nay bất kể Thường Cửu thật sự đầu hàng hay giả đầu hàng thì chúng ta đều phải toàn lực đoạt lại thành Thiết Vệ."
Mặc dù Cốt ca là Phó tướng dưới Tôn lão đầu nhưng ở trong chuyện này Tôn lão đầu không hề có ý kiến gì, chỉ cần Phó Du Nhiên không đi thì bảo ông làm gì cũng được
Nhưng Phó Du Nhiên rất có ý kiến.
"Cốt ca, ta tin tưởng Thường Cửu sẽ không gạt chúng ta."
Cốt ca nói: "Bên trong thành thế cục hay thay đổi, nếu như Thường Cửu hành động bị người phát hiện thì không thể tránh được một cuộc huyết chiến, khi đó Hoàng thượng thân ở bên trong chiến trường đều là vạn lần không tốt. Huống chi. . . . . ."
Cốt ca dừng lại một chút, Lý Phái Sơn phe phẩy quạt nói tiếp: "Huống chi sơn trại đã giải tán lâu như vậy nên lòng người khó tránh khỏi tan rã, tiểu tử Thường Cửu này hùng tâm tráng chí không nhỏ, từ trước đến giờ làm việc luôn thích mạo hiểm, lại thích tìm kiếm đường tắt, nếu quả thật có ý nghĩ gì khác thì rất nguy hiểm, chúng ta cũng không thể không đề phòng."
Phó Du Nhiên giật giật đôi môi, mắt liếc qua nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cười với nàng rồi nhẹ nhàng gật đầu, Phó Du Nhiên thở một hơi dài rồi mới chậm rãi nói: "Nếu như đã hoài nghi có bẫy thì ta có thể không vào cửa thành, nhưng nếu đã đi thì nhất định phải do ta tự mình đến trước."
Tôn lão đầu nghe vậy lại muốn quỳ xuống, Phó Du Nhiên liền nhanh chân chạy đến nâng ông dậy, "Tôn tướng quân xin nghe ta nói, sở dĩ ta kiên trì đi là bởi vì Thường Cửu là huynh đệ của ta. Nếu như đêm nay người đến là Cốt ca thì chắc chắn sẽ khiến Thường Cửu thất vọng, cảm thấy chúng ta không tin tưởng hắn, hay hoặc là. . . . . . Hoạc giả đây mới thật sự là một cái bẫy, Thường Cửu đã có ý muốn bắt giữ ta, nếu không thấy ta thì có lẽ sẽ đoán được ta không đến, vậy liền bắt lấy Cốt ca, như vậy thì có khác biệt gì so với bắt ta đâu chứ."
Tất cả mọi người có mặt nghe vậy đều ngẩn người, Cốt ca không khỏi đứng dậy, nghẹn ngào nói: "Du Nhiên. . . . . ."
Phó Du Nhiên nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Cốt ca đối với ta như huynh như cha, Thường Cửu biết rõ tầm quan trọng của huynh trong lòng ta, nếu như Cốt ca bị lọt vào bẫy và bị bắt, hắn chắc chắn sẽ dùng huynh để uy hiếp ta, nếu quả thật là như thế thì ta nhất định sẽ không do dự."
Gương mặt âm u của Cốt ca hiện ra vẻ kích động đỏ ửng, Tôn lão đầu cũng đã quyết định chủ ý xong bèn mở miệng nói: "Bệ hạ lo lắng không phải không có lí, Cổ tướng quân xác thực sẽ trở thành người tốt nhất dùng để uy hiếp bệ hạ, hay là để lão thần mang binh vào thành, Cổ tướng quân dẫn nhân mã mai phục ở ngoài thành nhằm chuẩn bị."
"Tôn tướng quân vẫn chưa rõ sao?" Tề Diệc Bắc đứng dậy đi tới trước mặt Tôn lão đầu, "Bất kể là ai đang ngồi đây nếu bị bắt thì Nữ Hoàng Bệ hạ cũng sẽ không ngồi yên được."
Phó Du Nhiên tiến lên một bước, "Không sai. Coi như bọn họ để cho ta tự mình đi đổi, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện."
"Bệ hạ."
Một câu nói khiến gần mười vị Tướng quân trong trướng cảm động đến nước mắt rơi như mưa, rối rít quỳ gối.
Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc, nhìn ánh mắt khích lệ của hắn thì cảm kích cười cười, mở miệng nói với mọi người: "Cho nên hoặc là không đi, còn nếu đi thì nhất định là ta tự mình đi."
Tôn lão đầu và Cốt ca gần như muốn bỏ qua kế hoạch lần này.
Phó Du Nhiên nhìn thấy sắc mặt của bọn họ liền mở miệng nói: "Ta sẽ vào thành, giống như lúc trước Cốt ca từng nói, nếu như có bất trắc thì sẽ dùng tên lệnh để làm ám hiệu." Dứt lời lại cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "Nói không chừng vận khí của ta cũng không kém như vậy đâu, chờ ta vào thành sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, vạn chúng tung hô, đợi ngày mai Lưu Khai Sơn trở lại thì phát hiện thành Thiết Vệ đã đổi chủ nhân."
Chúng tướng cùng nhau cười gượng hai tiếng, chỉ mong là như vậy thôi.
Vì vậy tất cả mọi người đều khẩn trương, Phó Du Nhiên trở về phòng sắp xếp lại hành trang, Tề Diệc Bắc không nói một lời đi theo phía sau nàng bước vào phòng. Phó Du Nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Có phải dù ta không cho chàng đi thì chàng cũng sẽ đi phải không?"
Tề Diệc Bắc cười nói: "Ta ủng hộ quyết định của nàng, điều kiện tiên quyết là phải để cho ta ở bên cạnh nàng."
Phó Du Nhiên gật đầu, đôi mắt cũng đỏ hoe, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi nhỏ giọng nói: "Chàng nói nữ nhân không phải đều có lòng dạ đàn bà chứ? Thật ra thì lần này đúng là có nguy hiểm, nhưng ta thật sự không muốn thấy người dân nước Sở tự giết lẫn nhau, chỉ cần có một tia hi vọng thì ta nhất định phải đi. Huống chi, ta tin tưởng Thường Cửu, hắn sẽ không phản bội ta đâu."
Tề Diệc Bắc than một tiếng, từ phía sau ôm lấy nàng."Nàng trở thành Nữ hoàng rồi nên cũng đã biết suy nghĩ nhiều lắm, không còn là Phó Du Nhiên cường hãn ngày trước rồi lại cần người bảo vệ nữa."
"Chàng ghét ta như vậy sao?"
Tề Diệc Bắc cười cười, cả gương mặt đều toát lên sự cưng chiều."Đừng nói nàng là Nữ hoàng, cho dù nàng là Ngọc Hoàng Đại Đế thì nàng vẫn chỉ là thê tử của ta, ta chỉ đang hoài niệm nàng của ngày trước thôi, có thể để cho ta bảo vệ. Cũng làm cho ta không có vẻ vô dụng như bây giờ."
Phó Du Nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Tề Diệc Bắc nói: "Vô dụng là ta, nếu như không có chàng ở bên cạnh thì ngay cả dũng khí bước ra một bước nhỏ ta cũng không có."
Tề Diệc Bắc vỗ vỗ nhẹ gương mặt Phó Du Nhiên, "Được rồi, nàng nên ăn mặc anh tuấn một chút, ngày mai thành Thiết Vệ chính là của chúng ta."
Phó Du Nhiên cười khẽ gật đầu.
Ban đêm xuống, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ đại quân Phó Sở. Trong bầu trời đêm mây đen giăng đầy che phủ tất cả ánh sáng trong không trung, tám vạn đại quân phân thành mấy đường mà đi, một đường theo đám người Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cùng Cốt ca tiến phát hướng Đông thành Thiết Vệ, một đường do Tôn tướng quân dẫn dắt theo sát phía sau. Đường còn lại là do ba vị Tướng quân dẫn dắt chia ra ba cửa còn lại của thành Thiết Vệ.
Trong nháy mắt, thành Thiết Vệ đã tiến vào tầm mắt. Đội quân của Phó Du Nhiên từ trên ngựa xuống, đổi thành đi bộ. Vì lí do an toàn nên Cốt ca mang ba ngàn quân Sở đi trước, Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cùng một Phó tướng đi giữa ở trong đội ngũ, Tôn tướng quân thì mang năm vạn đại quân ẩn núp đến đây, tùy thời chuẩn bị công thành.
Tất cả đều tiến triển được hết sức thuận lợi, Cốt ca cùng ra khỏi thành tiếp cận Khí Nha lên tiếp ứng, Khí Nha vui vẻ nói: "Nhị Đương gia, mời theo ta vào thành."
Cốt ca khẽ gật đầu, ở dưới sự hướng dẫn của Khí Nha, ba ngàn quân mở đường lén đi tới cửa đông thành Thiết Vệ, Khí Nha kêu lên mấy tiếng kêu dạ điểu, sau một hồi liến thấy cửa thành vừa dầy vừa nặng phát ra một chuỗi tiếng "Ken két" trầm thấp, từ trong mở ra một khe nhỏ. Có một bóng người lắc mình ra.
Người nọ chừng ba mươi tuổi, không cao không thấp, khuôn mặt gầy gò, dáng dấp lông mày lại thẳng đều khiến cho người ta có cảm giác rất tin tưởng, một đôi mắt hết sức linh động, người nọ chính là Thường Cửu.
Thường Cửu mặc quân phục Phó tướng, vừa thấy Cốt ca thì cặp mắt liền bắn ra vẻ cuồng nhiệt, hơi nghẹn ngào gọi: "Nhị Đương gia. . . . . ."
Cốt ca tiến lên bắt lại cánh tay hắn, "Huynh đệ tốt, trước tiên làm chính sự rồi hãy ôn chuyện cũ, bên trong thành chuẩn bị như thế nào rồi.?
Thường Cửu vội vàng gật đầu, "Nhị Đương gia yên tâm, bên trong thành đã an bài thỏa đáng, mấy tâm phúc của Lưu Khai Sơn cũng bị ta chuốc say cả rồi, giờ chỉ chờ đại quân tiến vào. Kính xin Nhị Đương gia trước cùng với ta giam giữ bọn họ lại đã."
Cốt ca gật đầu một cái, Thường Cửu nhìn vào đội ngũ một vòng rồi hỏi, "Trại chủ đã tới chưa?"
Cốt ca do dự một chút, Thường Cửu hưng phấn luôn miệng nói: "Ta quả thật không ngờ tới, tân nhậm Nữ hoàng của nước Sở lại chính là trại chủ. . . . . ."
Khóe miệng Cốt ca khẽ cong lên, Thường Cửu hình như còn chưa có đổi được tật xấu mau mồm mau miệng của mình nha, Cốt ca khẽ gật đầu, "Vì lí do an toàn nên trại chủ đi theo ở phía sau."
Thường Cửu khí phách cao ngất nói: "Tốt! Thần Phong Trại chúng ta rốt cuộc cũng có một ngày hãnh diện, bà nó chứ, trại chủ chính là Đương Kim Hoàng thượng, lão tử còn sợ ai!" Quay đầu lại lớn tiếng nói: "Các huynh đệ mau mở cửa thành, nghênh đón Nữ hoàng vào thành!"
Ngay khi cửa thành mở rộng thì ba ngàn nhân mã liền nối đuôi nhau đi vào, ánh mắt không ngừng quét qua trên người quân lính đang đứng cầm đuốc chung quanh. Bọn họ mặc quân phục giống nhau, chỉ có điểm khác biệt duy nhất chính là trên cánh tay trái của quân lính Sở phi pháp có một cái đai đỏ. Đã từng là chiến hữu cùng trong đội ngũ của bọn họ mà giờ lại biến thành kẻ địch. Hiện tại thì sao? Lại biến thành chiến hữu rồi hả?
Phó Du Nhiên đi theo đại quân từng bước một hướng đến gần thành Thiết Vệ, thật ra thì trong lòng của nàng so bất luận kẻ nào đều khẩn trương hơn.
Tề Diệc Bắc đi gần sát ở bên người nàng, vững vàng nắm tay của nàng. Đáy lòng Phó Du Nhiên đột nhiên dâng lên một hồi bất an mãnh liệt, nàng đột nhiên nói: "Nếu như ta chọn sai rồi thì nên làm thế nào?"
Tề Diệc Bắc nắm thật chặt tay nàng, khẽ cười nói: "Như vậy cũng không sao đâu, ta có thể bảo vệ nàng."
Phó Du Nhiên cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước, "Hiện tại có vẻ như không thể quay đầu nữa rồi."
"Nàng muốn quay đầu lại sao?"
Phó Du Nhiên không hề do dự lắc đầu một cái."Mặc kệ kết quả như thế nào, ta cũng sẽ không hối hận."
Đáy mắt Tề Diệc Bắc xuất hiện một chút lo lắng, có lẽ cái mà Phó Du Nhiên để ý không phải là sự thắng lợi trong chiến dịch này, cũng không phải là an nguy của bản thân, mà là huynh đệ của nàng. . . . . . Có phản bội nàng hay không?
Rốt cuộc là vận số Phó Du Nhiên quá tốt hay là nhóm Hoàng đế giả quá mức xui xẻo đây? Kể từ khi Phó Nữ hoàng gia nhập chiến trường thì ngay cả một trận chiến cũng không phải đánh mà lại có thể thu về vô số thành trì, thật là làm cho những lão tướng quân như bọn họ phải toát mồ hôi.
Chẳng qua là. . . . . .
"Lưu Khai Sơn không có ở đây, chủ sự chính của thành Thiết Vệ là Thường Cửu, vậy vì sao không chọn ban ngày tiến hành?"
Khí Nha biết Tôn lão đầu sợ trong này có bẫy bèn kiên nhẫn giải thích: "Tuy Cửu ca là ân nhân cứu mạng của Lưu Khai Sơn nhưng tóm lại hắn vẫn còn có chút đề phòng, trước khi Lưu Khai Sơn đi đã đem quyền chỉ huy binh mã giao cho tâm phúc của hắn. Cho nên chuyện này chỉ có thể bí mật tiến hành, chờ trại chủ vào thành Thiết Vệ và nắm trong tay đại cục. Cửu ca liền có thể dẫn người đi đoạt binh phù, như vậy không uổng người nào liền có thể đoạt lại thành Thiết Vệ."
Đề nghị này quả thật khiến người ta động lòng, quân trú đóng của thành Thiết Vệ không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn hơn bảy vạn. Lại dễ thủ khó công, nếu như cường công thì một năm nửa năm cũng thế, ba năm năm năm cũng vậy, chỉ cần thành Thiết Vệ có thể tự cung tự cấp thì đây chính là một nơi lí tưởng.
Cốt ca suy tính một chút liền nói: "Được, tối hôm nay ta sẽ dẫn binh đến trước cửa phía đông thành, liên hợp với dieendddanleeequuydoonn Thường Cửu để nắm đại cục trong lòng bàn tay."
"Nhị Đương gia!" Khí Nha nói: "Cửu ca nói là nhất định phải để trại chủ tự mình đi."
Lời này vừa nói ra tức thì khiến mọi người đều kinh nghi, Tôn lão đầu níu lấy Khí Nha nói, "Tiểu tử tốt. Có phải muốn để Hoàng thượng đi trước rồi nhanh chóng bắt lấy Hoàng thượng để tranh công đầu hay không hả?"
Khí Nha vội hất tay Tôn lão đầu ra, mặt giận đến đỏ bừng, "Người của Thần Phong Trại chúng ta tuyệt sẽ không làm ra cái loại chuyện vô tình vô nghĩa như vậy đâu! Lưu Khai Sơn có rất nhiều tâm phúc, nếu như Nhị đương gia mang binh vào thành sẽ bị coi là có ý đồ đoạt binh phù, như vậy cũng không áp chế được cục diện. Đến lúc đó không thể thiếu một phen chém giết, mà buổi trưa Lưu Khai Sơn sẽ trở về thành, cũng có lẽ sớm hơn. Nếu tại trước đó chúng ta không thể nắm toàn cục trong tay thì không thể tránh khỏi một trận huyết chiến, cho nên nhất định phải có một người có một sức ảnh hưởng lớn vào thành trước nhằm bình ổn lòng quân."
Không thể nghi ngờ, Phó Du Nhiên chính là người có sức ảnh hưởng đó.
Phó Du Nhiên quét qua một vòng bên trong điện."Ta đi."
"Bệ hạ!"
Bên trong trướng vang lên một loạt tiếng hô. Tề Diệc Bắc vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, theo ý hắn thì tuy đi sẽ có nguy hiểm nhưng Phó Du Nhiên nhất định sẽ khăng khăng giữ ý kiến, vì vậy hắn không dieendddanleeequuydoonn cần mở miệng phản đối. Chỉ cần lẳng lặng ủng hộ nàng là được.
"Bệ hạ tuyệt đối không thể mạo hiểm!"
Chúng tướng rối rít tán thành lời của Tôn lão đầu.
Phó Du Nhiên cười cười, xoay người nhìn qua Khí Nha nói: "Ngươi lập tức trở về nói cho Thường Cửu biết để hắn chuẩn bị."
Cốt ca cũng nói: "Lại nói cho hắn trước giờ tý cần phải điều thủ vệ rời khỏi tường thành, chúng ta sẽ thừa dịp đêm tối đi tới dưới thành."
Khí Nha lắng nghe xong liên tiếp đồng ý rồi vội vàng quay về.
Sau khi Khí Nha rời đi, trong soái trướng liền trở nên yên tĩnh dĩ thường, một lát sau Tôn lão đầu run rẩy quỳ xuống nói: "Bệ hạ, người không nên dấn thân vào nguy hiểm."
Cốt ca ngẩng đầu lên nói: "Tôn tướng dieendddanleeequuydoonn quân xin đứng lên, chuyện tối nay Hoàng thượng sẽ không đi."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Cốt ca!"
Cốt ca khoát khoát tay, phân phó xuống dưới: "Nhanh đi tạp hợp tám vạn binh, tùy thời đợi mệnh."
Mấy Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, lúc này Cốt ca mới chỉ vào bản đồ treo trong trướng nói: "Tối nay do ta mang một vạn binh mã dẫn đầu vào thành, nếu như tất cả thuận lợi thì ngay khi trời hửng sáng sẽ mở lớn cửa thành đón Hoàng thượng vào thành, nếu như có biến sẽ bắn tên lệnh nhắc nhở, năm vạn đại quân mai phục do Tôn tướng quân dẫn dắt, không được chần chờ, phải lập tức dốc toàn lực công thành, cùng ta trong ứng ngoài hợp. Còn lại hai vạn tướng sĩ phải đánh nghi binh ở hướng cửa Nam, Bắc, Tây Nam, cố gắng điều binh lực đến cửa Đông, tối hôm nay bất kể Thường Cửu thật sự đầu hàng hay giả đầu hàng thì chúng ta đều phải toàn lực đoạt lại thành Thiết Vệ."
Mặc dù Cốt ca là Phó tướng dưới Tôn lão đầu nhưng ở trong chuyện này Tôn lão đầu không hề có ý kiến gì, chỉ cần Phó Du Nhiên không đi thì bảo ông làm gì cũng được
Nhưng Phó Du Nhiên rất có ý kiến.
"Cốt ca, ta tin tưởng Thường Cửu sẽ không gạt chúng ta."
Cốt ca nói: "Bên trong thành thế cục hay thay đổi, nếu như Thường Cửu hành động bị người phát hiện thì không thể tránh được một cuộc huyết chiến, khi đó Hoàng thượng thân ở bên trong chiến trường đều là vạn lần không tốt. Huống chi. . . . . ."
Cốt ca dừng lại một chút, Lý Phái Sơn phe phẩy quạt nói tiếp: "Huống chi sơn trại đã giải tán lâu như vậy nên lòng người khó tránh khỏi tan rã, tiểu tử Thường Cửu này hùng tâm tráng chí không nhỏ, từ trước đến giờ làm việc luôn thích mạo hiểm, lại thích tìm kiếm đường tắt, nếu quả thật có ý nghĩ gì khác thì rất nguy hiểm, chúng ta cũng không thể không đề phòng."
Phó Du Nhiên giật giật đôi môi, mắt liếc qua nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cười với nàng rồi nhẹ nhàng gật đầu, Phó Du Nhiên thở một hơi dài rồi mới chậm rãi nói: "Nếu như đã hoài nghi có bẫy thì ta có thể không vào cửa thành, nhưng nếu đã đi thì nhất định phải do ta tự mình đến trước."
Tôn lão đầu nghe vậy lại muốn quỳ xuống, Phó Du Nhiên liền nhanh chân chạy đến nâng ông dậy, "Tôn tướng quân xin nghe ta nói, sở dĩ ta kiên trì đi là bởi vì Thường Cửu là huynh đệ của ta. Nếu như đêm nay người đến là Cốt ca thì chắc chắn sẽ khiến Thường Cửu thất vọng, cảm thấy chúng ta không tin tưởng hắn, hay hoặc là. . . . . . Hoạc giả đây mới thật sự là một cái bẫy, Thường Cửu đã có ý muốn bắt giữ ta, nếu không thấy ta thì có lẽ sẽ đoán được ta không đến, vậy liền bắt lấy Cốt ca, như vậy thì có khác biệt gì so với bắt ta đâu chứ."
Tất cả mọi người có mặt nghe vậy đều ngẩn người, Cốt ca không khỏi đứng dậy, nghẹn ngào nói: "Du Nhiên. . . . . ."
Phó Du Nhiên nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Cốt ca đối với ta như huynh như cha, Thường Cửu biết rõ tầm quan trọng của huynh trong lòng ta, nếu như Cốt ca bị lọt vào bẫy và bị bắt, hắn chắc chắn sẽ dùng huynh để uy hiếp ta, nếu quả thật là như thế thì ta nhất định sẽ không do dự."
Gương mặt âm u của Cốt ca hiện ra vẻ kích động đỏ ửng, Tôn lão đầu cũng đã quyết định chủ ý xong bèn mở miệng nói: "Bệ hạ lo lắng không phải không có lí, Cổ tướng quân xác thực sẽ trở thành người tốt nhất dùng để uy hiếp bệ hạ, hay là để lão thần mang binh vào thành, Cổ tướng quân dẫn nhân mã mai phục ở ngoài thành nhằm chuẩn bị."
"Tôn tướng quân vẫn chưa rõ sao?" Tề Diệc Bắc đứng dậy đi tới trước mặt Tôn lão đầu, "Bất kể là ai đang ngồi đây nếu bị bắt thì Nữ Hoàng Bệ hạ cũng sẽ không ngồi yên được."
Phó Du Nhiên tiến lên một bước, "Không sai. Coi như bọn họ để cho ta tự mình đi đổi, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện."
"Bệ hạ."
Một câu nói khiến gần mười vị Tướng quân trong trướng cảm động đến nước mắt rơi như mưa, rối rít quỳ gối.
Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc, nhìn ánh mắt khích lệ của hắn thì cảm kích cười cười, mở miệng nói với mọi người: "Cho nên hoặc là không đi, còn nếu đi thì nhất định là ta tự mình đi."
Tôn lão đầu và Cốt ca gần như muốn bỏ qua kế hoạch lần này.
Phó Du Nhiên nhìn thấy sắc mặt của bọn họ liền mở miệng nói: "Ta sẽ vào thành, giống như lúc trước Cốt ca từng nói, nếu như có bất trắc thì sẽ dùng tên lệnh để làm ám hiệu." Dứt lời lại cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "Nói không chừng vận khí của ta cũng không kém như vậy đâu, chờ ta vào thành sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, vạn chúng tung hô, đợi ngày mai Lưu Khai Sơn trở lại thì phát hiện thành Thiết Vệ đã đổi chủ nhân."
Chúng tướng cùng nhau cười gượng hai tiếng, chỉ mong là như vậy thôi.
Vì vậy tất cả mọi người đều khẩn trương, Phó Du Nhiên trở về phòng sắp xếp lại hành trang, Tề Diệc Bắc không nói một lời đi theo phía sau nàng bước vào phòng. Phó Du Nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Có phải dù ta không cho chàng đi thì chàng cũng sẽ đi phải không?"
Tề Diệc Bắc cười nói: "Ta ủng hộ quyết định của nàng, điều kiện tiên quyết là phải để cho ta ở bên cạnh nàng."
Phó Du Nhiên gật đầu, đôi mắt cũng đỏ hoe, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi nhỏ giọng nói: "Chàng nói nữ nhân không phải đều có lòng dạ đàn bà chứ? Thật ra thì lần này đúng là có nguy hiểm, nhưng ta thật sự không muốn thấy người dân nước Sở tự giết lẫn nhau, chỉ cần có một tia hi vọng thì ta nhất định phải đi. Huống chi, ta tin tưởng Thường Cửu, hắn sẽ không phản bội ta đâu."
Tề Diệc Bắc than một tiếng, từ phía sau ôm lấy nàng."Nàng trở thành Nữ hoàng rồi nên cũng đã biết suy nghĩ nhiều lắm, không còn là Phó Du Nhiên cường hãn ngày trước rồi lại cần người bảo vệ nữa."
"Chàng ghét ta như vậy sao?"
Tề Diệc Bắc cười cười, cả gương mặt đều toát lên sự cưng chiều."Đừng nói nàng là Nữ hoàng, cho dù nàng là Ngọc Hoàng Đại Đế thì nàng vẫn chỉ là thê tử của ta, ta chỉ đang hoài niệm nàng của ngày trước thôi, có thể để cho ta bảo vệ. Cũng làm cho ta không có vẻ vô dụng như bây giờ."
Phó Du Nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Tề Diệc Bắc nói: "Vô dụng là ta, nếu như không có chàng ở bên cạnh thì ngay cả dũng khí bước ra một bước nhỏ ta cũng không có."
Tề Diệc Bắc vỗ vỗ nhẹ gương mặt Phó Du Nhiên, "Được rồi, nàng nên ăn mặc anh tuấn một chút, ngày mai thành Thiết Vệ chính là của chúng ta."
Phó Du Nhiên cười khẽ gật đầu.
Ban đêm xuống, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ đại quân Phó Sở. Trong bầu trời đêm mây đen giăng đầy che phủ tất cả ánh sáng trong không trung, tám vạn đại quân phân thành mấy đường mà đi, một đường theo đám người Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cùng Cốt ca tiến phát hướng Đông thành Thiết Vệ, một đường do Tôn tướng quân dẫn dắt theo sát phía sau. Đường còn lại là do ba vị Tướng quân dẫn dắt chia ra ba cửa còn lại của thành Thiết Vệ.
Trong nháy mắt, thành Thiết Vệ đã tiến vào tầm mắt. Đội quân của Phó Du Nhiên từ trên ngựa xuống, đổi thành đi bộ. Vì lí do an toàn nên Cốt ca mang ba ngàn quân Sở đi trước, Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cùng một Phó tướng đi giữa ở trong đội ngũ, Tôn tướng quân thì mang năm vạn đại quân ẩn núp đến đây, tùy thời chuẩn bị công thành.
Tất cả đều tiến triển được hết sức thuận lợi, Cốt ca cùng ra khỏi thành tiếp cận Khí Nha lên tiếp ứng, Khí Nha vui vẻ nói: "Nhị Đương gia, mời theo ta vào thành."
Cốt ca khẽ gật đầu, ở dưới sự hướng dẫn của Khí Nha, ba ngàn quân mở đường lén đi tới cửa đông thành Thiết Vệ, Khí Nha kêu lên mấy tiếng kêu dạ điểu, sau một hồi liến thấy cửa thành vừa dầy vừa nặng phát ra một chuỗi tiếng "Ken két" trầm thấp, từ trong mở ra một khe nhỏ. Có một bóng người lắc mình ra.
Người nọ chừng ba mươi tuổi, không cao không thấp, khuôn mặt gầy gò, dáng dấp lông mày lại thẳng đều khiến cho người ta có cảm giác rất tin tưởng, một đôi mắt hết sức linh động, người nọ chính là Thường Cửu.
Thường Cửu mặc quân phục Phó tướng, vừa thấy Cốt ca thì cặp mắt liền bắn ra vẻ cuồng nhiệt, hơi nghẹn ngào gọi: "Nhị Đương gia. . . . . ."
Cốt ca tiến lên bắt lại cánh tay hắn, "Huynh đệ tốt, trước tiên làm chính sự rồi hãy ôn chuyện cũ, bên trong thành chuẩn bị như thế nào rồi.?
Thường Cửu vội vàng gật đầu, "Nhị Đương gia yên tâm, bên trong thành đã an bài thỏa đáng, mấy tâm phúc của Lưu Khai Sơn cũng bị ta chuốc say cả rồi, giờ chỉ chờ đại quân tiến vào. Kính xin Nhị Đương gia trước cùng với ta giam giữ bọn họ lại đã."
Cốt ca gật đầu một cái, Thường Cửu nhìn vào đội ngũ một vòng rồi hỏi, "Trại chủ đã tới chưa?"
Cốt ca do dự một chút, Thường Cửu hưng phấn luôn miệng nói: "Ta quả thật không ngờ tới, tân nhậm Nữ hoàng của nước Sở lại chính là trại chủ. . . . . ."
Khóe miệng Cốt ca khẽ cong lên, Thường Cửu hình như còn chưa có đổi được tật xấu mau mồm mau miệng của mình nha, Cốt ca khẽ gật đầu, "Vì lí do an toàn nên trại chủ đi theo ở phía sau."
Thường Cửu khí phách cao ngất nói: "Tốt! Thần Phong Trại chúng ta rốt cuộc cũng có một ngày hãnh diện, bà nó chứ, trại chủ chính là Đương Kim Hoàng thượng, lão tử còn sợ ai!" Quay đầu lại lớn tiếng nói: "Các huynh đệ mau mở cửa thành, nghênh đón Nữ hoàng vào thành!"
Ngay khi cửa thành mở rộng thì ba ngàn nhân mã liền nối đuôi nhau đi vào, ánh mắt không ngừng quét qua trên người quân lính đang đứng cầm đuốc chung quanh. Bọn họ mặc quân phục giống nhau, chỉ có điểm khác biệt duy nhất chính là trên cánh tay trái của quân lính Sở phi pháp có một cái đai đỏ. Đã từng là chiến hữu cùng trong đội ngũ của bọn họ mà giờ lại biến thành kẻ địch. Hiện tại thì sao? Lại biến thành chiến hữu rồi hả?
Phó Du Nhiên đi theo đại quân từng bước một hướng đến gần thành Thiết Vệ, thật ra thì trong lòng của nàng so bất luận kẻ nào đều khẩn trương hơn.
Tề Diệc Bắc đi gần sát ở bên người nàng, vững vàng nắm tay của nàng. Đáy lòng Phó Du Nhiên đột nhiên dâng lên một hồi bất an mãnh liệt, nàng đột nhiên nói: "Nếu như ta chọn sai rồi thì nên làm thế nào?"
Tề Diệc Bắc nắm thật chặt tay nàng, khẽ cười nói: "Như vậy cũng không sao đâu, ta có thể bảo vệ nàng."
Phó Du Nhiên cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước, "Hiện tại có vẻ như không thể quay đầu nữa rồi."
"Nàng muốn quay đầu lại sao?"
Phó Du Nhiên không hề do dự lắc đầu một cái."Mặc kệ kết quả như thế nào, ta cũng sẽ không hối hận."
Đáy mắt Tề Diệc Bắc xuất hiện một chút lo lắng, có lẽ cái mà Phó Du Nhiên để ý không phải là sự thắng lợi trong chiến dịch này, cũng không phải là an nguy của bản thân, mà là huynh đệ của nàng. . . . . . Có phản bội nàng hay không?
/115
|