Lăng Sơ Hạ không kiên nhẫn xua xua tay, "Mưu sơn cư sĩ là biệt hiệu mà Mặc Yến Thần lấy cho mình lúc sinh nhật bảy mươi tuổi, nên dĩ nhiên bây giờ ngươi không biết."
Rất tốt, rất cường đại, quả nhiên là một kẻ điên.
Mặc Vĩ Thiên "HAAA" một tiếng để tỏ rõ sự khinh thường của mình, thiếu chút nữa là rút hết không khí trong phổi, "Lão già nhà ta còn chưa có qua sinh thần bốn mươi lăm tuổi thế mà ngươi lại nói đến đại thọ bảy mươi tuổi của ông ấy."
"Càng nói càng thấy ngươi ngu!" Lăng Sơ Hạ chỉa tay vào mũi Mặc Vĩ Thiên, "Bảy mươi trừ bốn mươi lăm còn bao nhiêu?"
"Hai mươi lăm." Mặc Vĩ Thiên thuận miệng đáp.
"Chuyện ta nói chính là chuyện của hai mươi lăm năm sau."
Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên, Mặc Vĩ Thiên, Khí Nha và Ngưu Đại hiệp, trừ Ngưu Đại hiệp là thuận miệng không lên tiếng, bốn người khác im lặng liếc mắt nhìn nhau. Suy tính xem có nên rời khỏi chỗ này hay không.
Nghe nói kẻ điên cũng sẽ nổi điên.
Mặc Vĩ Thiên không sợ chết, vòng quanh Lăng Sơ Hạ một vòng."Lấy ra đi."
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Cái gì?"
"Đoán đâu trúng đó!" Mặc Vĩ Thiên đùa cợt nói: "Giúp ta đoán một quẻ đi."
"Ngươi không tin?" Lăng Sơ Hạ tự tin cười cười, "Mệnh của ngươi không cần đoán, nói thật là ta rất kinh ngạc, ngươi và cái lão cổ hủ được nói tới trong sách hoàn toàn khác nhau."
"Ai hả?" Mặc Vĩ Thiên hú lên một tiếng quái dị, "Lão cổ hủ?"
Lăng Sơ Hạ gật đầu một cái, "Không sai, ngươi ở năm Thành Bình thứ mười lăm nhậm chức Tả Tướng của nước Sở, là Tể Tướng trẻ tuổi nhất từ lúc nước Sở khai quốc tới nay, phương diện thành tích rất có công trạng nhưng mà tính tình rất cổ hủ, ăn nói rất có ý tứ. Nhưng không biết vì lí do gì mà cả đời cũng không lập gia đình, một đời cô độc."
"Ngươi. . . . . . Thật quá ác độc!" Mặc Vĩ Thiên vỗ lên đùi một phát. "Lại dám rủa ta về già không con chăm sóc."
Hiện tại tính ra mới là Thành Bình năm thứ nhất, thế mà nàng ta lại có thể nói rõ ràng rành mạch chuyện tình mười lăm năm sau như thế, thật là không phục không được.
Tề Diệc Bắc không hứng thú lắm đứng dậy, hắn không muốn nghe thêm mấy lời điên khùng này nữa, ở đây nghe nàng ta nói bậy rất bất lợi cho việc dưỡng thai.
Hắn đi tới trước mặt Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ hiển nhiên cũng rất có hảo cảm với Tề Diệc Bắc, vì thế đường cong trên mặt nàng ta cũng nhu hòa không ít, Tề Diệc Bắc nhìn nàng nói: "Lăng cô nương, ta có thể khẳng định người ngươi nói đến tuyệt đối không phải là hắn, có lẽ là ngươi nhận lầm người rồi." Nói xong kéo tay Phó Du Nhiên muốn rời khỏi.
Lăng Sơ Hạ ngẩn người một lát mới tỉnh hồn lại, chạy đến cửa chận lại đường đi của bọn họ. "Các người không tin lời ta nói sao? Ta nói đều là thật. Ngươi là Phó Du Nhiên, là con gái của Thành vương, ngươi tên là Tề Diệc Bắc, là nguyên Thái tử nước Tấn, trước khi lên ngôi Nữ hoàng nước Sở đã từng hòa thân đến Đại Tấn làm Thái tử phi, sau này Hoài vương soán vị, ngươi đã theo Nữ hoàng trở lại nước Sở, Huệ Đế chỉ có một Trưởng Công chúa lại bất hạnh chết sớm nên con gái Thành vương lên thừa kế ngôi vị Hoàng đế, ngươi cũng trở thành Hoàng phu Thiên tuế, ta nói đúng không?"
Nghe tới đây ánh mắt của Tề Diệc Bắc lạnh dần, "Chuyện của Hoàng thất chỉ cần có tâm thăm dò thì cũng không phải là chuyện gì cực kì bí mật, ngươi có thể nói ra không có nghĩa là ngươi có khả năng biết rõ chuyện tương lại, huống chi. . . . . ." Tề Diệc Bắc nâng khóe miệng, gương mặt chế giễu. Không có nói tiếp.
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Huống chi cái gì?"
Phó Du Nhiên cũng không biết vị Lăng kỳ nữ này giả ngốc hay ngốc thật, tốt bụng nhắc nhở: "Huống chi lời ngươi nói cũng không khớp chút nào."
Rõ ràng chính là tìm lại Hoàng thái nữ lưu lạc trong dân gian, lúc nào thì biến thành hòa thân? Về phần Hoài vương, cũng không nên dùng đến chữ soán vị nghiêm trọng như vậy. Loại chuyện này chỉ cần hơi hỏi thăm một chút cũng biết, tại sao vị "Kỳ nữ" này giống như là hoàn toàn không biết gì như vậy?
Lăng Sơ Hạ ngây người thật lâu, nàng ta chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, "Không thể nào, rõ ràng trên sách ghi lại như vậy mà."
"Sách gì?" Tề Diệc Bắc phiền não nhíu mày, "Mấy cái loại do dân gian ghi chú cũng có thể tin tưởng sao?"
Nàng ta ngây ngô đứng một lúc lâu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trong mắt bắn ra ánh sáng nóng bỏng, "Đúng rồi! Ta biết ngay mà, trên sách sử viết gì đó không nhất định là thật. Quả nhiên là như vậy!"
Tề Diệc Bắc nhịn xuống kích động muốn đá nàng ta một cái-- từ khi quen biết Phó Du Nhiên thì hắn cũng trở nên thô lỗ.
"Vị đại tỷ này!" Tề Diệc Bắc đanh giọng nói: "Làm phiền ngươi nhường đường một chút, nương tử của ta có thai. Không thích hợp nghe ngươi ở nơi này nói hưu nói vượn."
"Đại, đại tỷ?" Lăng Sơ Hạ che mặt của mình, giống như bị đả kích rất nghiêm trọng. "Ta già như vậy sao?"
Mặc Vĩ Thiên cũng chen qua, "Nếu không ngươi nghĩ sao? Đại tỷ?"
"Ta. . . . . . Năm nay mới hai mươi hai, còn trẻ. . . . . ."
Tề Diệc Bắc sặc một cái, đưa tay đẩy nàng ta ra, "Vậy thì đúng rồi. Tiểu đệ năm nay mới có hai mươi à, gọi ngươi một tiếng đại tỷ cũng không tính là quá đáng." Vừa nói vừa chỉ chỉ Mặc Vĩ Thiên, "Có lẽ ngươi có thể cùng hắn bàn luận về tuổi tác đấy, hắn với cùng tuổi với ngươi."
Nói xong liền nắm tay Phó Du Nhiên đi ra cửa.
Trước khi ra cửa thì bước chân của Phó Du Nhiên dừng một chút, "Ta còn muốn nghe một chút nữa xem nàng ta nói gì."
"Ngoan, không nghe nữa." Giọng nói của Tề Diệc Bắc trong nháy mắt mềm lại, "Không có lợi cho thai nhi. Muốn nghe chuyện xưa thì trở về phòng ta kể cho nàng nghe."
Một khi mang ra thai nhi ra làm lí do thì Phó Du Nhiên chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Tề Diệc Bắc đi ra ngoài. Phút cuối cùng còn quay đầu lại nói: "Ngươi thật thú vị."
Lăng Sơ Hạ còn đắm chìm trong sự đả kích về tuổi tác không thể tự thoát ra được, vẻ mặt đau khổ đứng đực ra ở đó, xong lại ngó ngó Mặc Vĩ Thiên, "Ngươi ra đời vào tháng mấy?"
Mặc Vĩ Thiên im lặng, hắn bắt đầu đồng tình với cái vị "Kỳ nữ" này rồi. "Tháng giêng."
Lăng Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, "Phù, thật may, ta là tháng ba âm lịch."
"Tháng ba âm lịch ?" Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ hồi lâu, "Có ý tứ gì?"
"Ách. . . . . . Là cách tính của quê hương ta..., ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Đúng là khó hiểu." Buông xuống lời bình xong Mặc Vĩ Thiên liền quay đầu định ra ngoài, sau đó lại dừng một chút. Chưa từ bỏ ý định quay đầu lại nói: "Cả đời ta thật sự không lập gia đình sao? Không có con chăm sóc về già thật à?"
"Ta không lừa ngươi, là thật!" Lăng Sơ Hạ càng muốn khiến cho vẻ mặt của mình chân thành hơn lại càng khiến cho người ta hoài nghi, Mặc Vĩ Thiên chép miệng, vẫn quyết định không tin lời của nàng ta..., phất áo đi thẳng một nước.
Lăng Sơ Hạ ở sau lưng hắn hô to: "Nếu ngươi không tin ta còn có thể nói ra rất nhiều chuyện khác. Ừm . . . . ." Trong lúc gấp gáp, cái gì cũng không nhớ nổi, mắt thấy bóng dáng Mặc Vĩ Thiên đã đi theo Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên lên lầu, Lăng Sơ Hạ nhất thời quýnh quáng bèn hét lên: "Ta...ta biết Nữ hoàng mang thai là con trai. . . . . . A! Không lâu sau nữa Nữ hoàng sẽ phải mang binh đi bình loạn nước Tấn, Này! Ta còn biết tình cảm giữa Nữ hoàng và mẹ của mình không tốt, cho nên vẫn luôn không chịu phong mẹ mình làm Thái hậu. . . . . ."
Nhìn lại thấy Mặc Vĩ Thiên đã đi lên lâu. Mất công nàng còn nói cho họ nghe câu chuyện xưa. Nhưng họ lại hoàn toàn không nghe nàng nói.
Lăng Sơ Hạ thất vọng thở ra một hơi, mà nhóm người này chắc chắn là nhóm Nữ hoàng Phó Sở không thể nghi ngờ, làm sao có thể không khớp với những gì nàng đã biết được? Chẳng lẽ những điều trên sách sử ghi lại hoàn toàn là lừa gạt người đời sau hay sao? Nghĩ tới đây, trong mắt nàng lại thêm mấy phần hưng phấn. Nếu như nàng có thể chứng minh chuyện sách sử ghi lại đều là chuyện bịa đặt, vậy nàng thật sự có thể trở thành người hết sức quan trọng trong giới nghiên cứu lịch sử rồi.
"Nhất định không thể buông tha." Tự nhủ với mình xong Lăng Sơ Hạ trở lại trong nhã gian, cho đến lúc này nàng mới phát hiện trong phòng còn có một người. Ngưu Đại hiệp – Bời vì Khí Nha đã đi theo Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên mà quên gọi Ngưu Đại hiệp đi cùng rồi.
Ngưu Đại hiệp nhìn Lăng Sơ Hạ hối lâu, chợt mở miệng nói: "Trại chủ không có mẹ. Mẹ nàng đã sớm không còn trên đời rồi."
Tuy rằng ở trong đầu Ngưu Đại hiệp không có khái niệm "Thành Bình Nữ hoàng", nhưng dù sao cũng đi theo bên cạnh Phó Du Nhiên lâu như vậy, trong đầu cũng có khái niệm "Nữ hoàng" tương đương với "Trại chủ", lại nghe thấy lời Lăng Sơ Hạ nói cho nên hắn mới phát biểu câu nói trên.
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Trại chủ?"
Ngưu Đại hiệp gật đầu một cái, lại nhìn chung quanh một chút, "Ta cũng đi đây."
Vừa đi đến cửa liền gặp Khí Nha đang quay lại, Khí Nha chính là trở lại tìm hắn, thấy người thì lập tức kéo Ngưu Đại hiệp lên trên lầu, vừa đi vừa nói: "Ở đây nhiều người nên ngươi đi sát ta một chút, coi chừng bị lạc đường."
Ngưu Đại hiệp cười ha ha, "Ta nói cho nàng ta biết là Trại chủ không có mẹ."
Khí Nha đóng kỹ lại cửa phòng, khó hiểu nói: "Nói cái gì đó?"
Ngưu Đại hiệp lặp lại lời nói ngay lúc đó của Lăng Sơ Hạ, Khí Nha nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, "Nàng ta nói như vậy thật à?" Dứt lời lại lắc đầu."Nàng ta chính là người điên." Sau đó không nhắc tới chuyện này nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệc Bắc liền thương lượng với Phó Du Nhiên là mau sớm lên đường, không biết vì sao mà hắn cứ cảm thấy cái vị Lăng Sơ Hạ kia cứ kì lạ thế nào đấy, vẫn nên cách xa nàng ta một chút thì tốt hơn.
Phó Du Nhiên cũng cảm thấy phải nhanh chóng tăng tốc hơn bởi hành trình đã kéo dài quá lâu rồi nên liền đồng ý, kêu Khí Nha cùng Ngưu Đại hiệp, lại đi gọi Mặc Vĩ Thiên. Nhưng tiểu tử kia không biết đã chạy đi đâu rồi, trong phòng không có ai cả, nói không chừng là không muốn theo chân bọn họ cùng nhau lên đường nên đã đi trước rồi. Mọi người cũng không thèm để ý nữa. Có điều vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy Mặc Vĩ Thiên và Lăng Sơ Hạ ngồi ở trong hành lang mắt to trừng mắt nhỏ.
Mà bên cạnh Lang Sơ Hạ có một gói đồ gì đó, không thấy thắt miệng túi, trên túi lại có thêm hai cái dây, không biết là dùng làm gì.
Thấy bọn họ xuống Lăng Sơ Hạ liền kết thúc bài vận động mắt, hai ba bước liền nhảy tót đến trước mặt Phó Du Nhiên, "Các người phải đi rồi à? Ta muốn khởi hành đi chung với mọi người."
Tề Diệc Bắc cau mày, nhìn nàng ta rồi nói: "Ngươi muốn đi nơi nào?"
Lăng Sơ Hạ ra vẻ đương nhiên nói: "Vân kinh chứ đâu, không phải các người cũng phải trở về sao?"
Rất tốt, rất cường đại, quả nhiên là một kẻ điên.
Mặc Vĩ Thiên "HAAA" một tiếng để tỏ rõ sự khinh thường của mình, thiếu chút nữa là rút hết không khí trong phổi, "Lão già nhà ta còn chưa có qua sinh thần bốn mươi lăm tuổi thế mà ngươi lại nói đến đại thọ bảy mươi tuổi của ông ấy."
"Càng nói càng thấy ngươi ngu!" Lăng Sơ Hạ chỉa tay vào mũi Mặc Vĩ Thiên, "Bảy mươi trừ bốn mươi lăm còn bao nhiêu?"
"Hai mươi lăm." Mặc Vĩ Thiên thuận miệng đáp.
"Chuyện ta nói chính là chuyện của hai mươi lăm năm sau."
Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên, Mặc Vĩ Thiên, Khí Nha và Ngưu Đại hiệp, trừ Ngưu Đại hiệp là thuận miệng không lên tiếng, bốn người khác im lặng liếc mắt nhìn nhau. Suy tính xem có nên rời khỏi chỗ này hay không.
Nghe nói kẻ điên cũng sẽ nổi điên.
Mặc Vĩ Thiên không sợ chết, vòng quanh Lăng Sơ Hạ một vòng."Lấy ra đi."
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Cái gì?"
"Đoán đâu trúng đó!" Mặc Vĩ Thiên đùa cợt nói: "Giúp ta đoán một quẻ đi."
"Ngươi không tin?" Lăng Sơ Hạ tự tin cười cười, "Mệnh của ngươi không cần đoán, nói thật là ta rất kinh ngạc, ngươi và cái lão cổ hủ được nói tới trong sách hoàn toàn khác nhau."
"Ai hả?" Mặc Vĩ Thiên hú lên một tiếng quái dị, "Lão cổ hủ?"
Lăng Sơ Hạ gật đầu một cái, "Không sai, ngươi ở năm Thành Bình thứ mười lăm nhậm chức Tả Tướng của nước Sở, là Tể Tướng trẻ tuổi nhất từ lúc nước Sở khai quốc tới nay, phương diện thành tích rất có công trạng nhưng mà tính tình rất cổ hủ, ăn nói rất có ý tứ. Nhưng không biết vì lí do gì mà cả đời cũng không lập gia đình, một đời cô độc."
"Ngươi. . . . . . Thật quá ác độc!" Mặc Vĩ Thiên vỗ lên đùi một phát. "Lại dám rủa ta về già không con chăm sóc."
Hiện tại tính ra mới là Thành Bình năm thứ nhất, thế mà nàng ta lại có thể nói rõ ràng rành mạch chuyện tình mười lăm năm sau như thế, thật là không phục không được.
Tề Diệc Bắc không hứng thú lắm đứng dậy, hắn không muốn nghe thêm mấy lời điên khùng này nữa, ở đây nghe nàng ta nói bậy rất bất lợi cho việc dưỡng thai.
Hắn đi tới trước mặt Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ hiển nhiên cũng rất có hảo cảm với Tề Diệc Bắc, vì thế đường cong trên mặt nàng ta cũng nhu hòa không ít, Tề Diệc Bắc nhìn nàng nói: "Lăng cô nương, ta có thể khẳng định người ngươi nói đến tuyệt đối không phải là hắn, có lẽ là ngươi nhận lầm người rồi." Nói xong kéo tay Phó Du Nhiên muốn rời khỏi.
Lăng Sơ Hạ ngẩn người một lát mới tỉnh hồn lại, chạy đến cửa chận lại đường đi của bọn họ. "Các người không tin lời ta nói sao? Ta nói đều là thật. Ngươi là Phó Du Nhiên, là con gái của Thành vương, ngươi tên là Tề Diệc Bắc, là nguyên Thái tử nước Tấn, trước khi lên ngôi Nữ hoàng nước Sở đã từng hòa thân đến Đại Tấn làm Thái tử phi, sau này Hoài vương soán vị, ngươi đã theo Nữ hoàng trở lại nước Sở, Huệ Đế chỉ có một Trưởng Công chúa lại bất hạnh chết sớm nên con gái Thành vương lên thừa kế ngôi vị Hoàng đế, ngươi cũng trở thành Hoàng phu Thiên tuế, ta nói đúng không?"
Nghe tới đây ánh mắt của Tề Diệc Bắc lạnh dần, "Chuyện của Hoàng thất chỉ cần có tâm thăm dò thì cũng không phải là chuyện gì cực kì bí mật, ngươi có thể nói ra không có nghĩa là ngươi có khả năng biết rõ chuyện tương lại, huống chi. . . . . ." Tề Diệc Bắc nâng khóe miệng, gương mặt chế giễu. Không có nói tiếp.
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Huống chi cái gì?"
Phó Du Nhiên cũng không biết vị Lăng kỳ nữ này giả ngốc hay ngốc thật, tốt bụng nhắc nhở: "Huống chi lời ngươi nói cũng không khớp chút nào."
Rõ ràng chính là tìm lại Hoàng thái nữ lưu lạc trong dân gian, lúc nào thì biến thành hòa thân? Về phần Hoài vương, cũng không nên dùng đến chữ soán vị nghiêm trọng như vậy. Loại chuyện này chỉ cần hơi hỏi thăm một chút cũng biết, tại sao vị "Kỳ nữ" này giống như là hoàn toàn không biết gì như vậy?
Lăng Sơ Hạ ngây người thật lâu, nàng ta chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, "Không thể nào, rõ ràng trên sách ghi lại như vậy mà."
"Sách gì?" Tề Diệc Bắc phiền não nhíu mày, "Mấy cái loại do dân gian ghi chú cũng có thể tin tưởng sao?"
Nàng ta ngây ngô đứng một lúc lâu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trong mắt bắn ra ánh sáng nóng bỏng, "Đúng rồi! Ta biết ngay mà, trên sách sử viết gì đó không nhất định là thật. Quả nhiên là như vậy!"
Tề Diệc Bắc nhịn xuống kích động muốn đá nàng ta một cái-- từ khi quen biết Phó Du Nhiên thì hắn cũng trở nên thô lỗ.
"Vị đại tỷ này!" Tề Diệc Bắc đanh giọng nói: "Làm phiền ngươi nhường đường một chút, nương tử của ta có thai. Không thích hợp nghe ngươi ở nơi này nói hưu nói vượn."
"Đại, đại tỷ?" Lăng Sơ Hạ che mặt của mình, giống như bị đả kích rất nghiêm trọng. "Ta già như vậy sao?"
Mặc Vĩ Thiên cũng chen qua, "Nếu không ngươi nghĩ sao? Đại tỷ?"
"Ta. . . . . . Năm nay mới hai mươi hai, còn trẻ. . . . . ."
Tề Diệc Bắc sặc một cái, đưa tay đẩy nàng ta ra, "Vậy thì đúng rồi. Tiểu đệ năm nay mới có hai mươi à, gọi ngươi một tiếng đại tỷ cũng không tính là quá đáng." Vừa nói vừa chỉ chỉ Mặc Vĩ Thiên, "Có lẽ ngươi có thể cùng hắn bàn luận về tuổi tác đấy, hắn với cùng tuổi với ngươi."
Nói xong liền nắm tay Phó Du Nhiên đi ra cửa.
Trước khi ra cửa thì bước chân của Phó Du Nhiên dừng một chút, "Ta còn muốn nghe một chút nữa xem nàng ta nói gì."
"Ngoan, không nghe nữa." Giọng nói của Tề Diệc Bắc trong nháy mắt mềm lại, "Không có lợi cho thai nhi. Muốn nghe chuyện xưa thì trở về phòng ta kể cho nàng nghe."
Một khi mang ra thai nhi ra làm lí do thì Phó Du Nhiên chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Tề Diệc Bắc đi ra ngoài. Phút cuối cùng còn quay đầu lại nói: "Ngươi thật thú vị."
Lăng Sơ Hạ còn đắm chìm trong sự đả kích về tuổi tác không thể tự thoát ra được, vẻ mặt đau khổ đứng đực ra ở đó, xong lại ngó ngó Mặc Vĩ Thiên, "Ngươi ra đời vào tháng mấy?"
Mặc Vĩ Thiên im lặng, hắn bắt đầu đồng tình với cái vị "Kỳ nữ" này rồi. "Tháng giêng."
Lăng Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, "Phù, thật may, ta là tháng ba âm lịch."
"Tháng ba âm lịch ?" Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ hồi lâu, "Có ý tứ gì?"
"Ách. . . . . . Là cách tính của quê hương ta..., ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Đúng là khó hiểu." Buông xuống lời bình xong Mặc Vĩ Thiên liền quay đầu định ra ngoài, sau đó lại dừng một chút. Chưa từ bỏ ý định quay đầu lại nói: "Cả đời ta thật sự không lập gia đình sao? Không có con chăm sóc về già thật à?"
"Ta không lừa ngươi, là thật!" Lăng Sơ Hạ càng muốn khiến cho vẻ mặt của mình chân thành hơn lại càng khiến cho người ta hoài nghi, Mặc Vĩ Thiên chép miệng, vẫn quyết định không tin lời của nàng ta..., phất áo đi thẳng một nước.
Lăng Sơ Hạ ở sau lưng hắn hô to: "Nếu ngươi không tin ta còn có thể nói ra rất nhiều chuyện khác. Ừm . . . . ." Trong lúc gấp gáp, cái gì cũng không nhớ nổi, mắt thấy bóng dáng Mặc Vĩ Thiên đã đi theo Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên lên lầu, Lăng Sơ Hạ nhất thời quýnh quáng bèn hét lên: "Ta...ta biết Nữ hoàng mang thai là con trai. . . . . . A! Không lâu sau nữa Nữ hoàng sẽ phải mang binh đi bình loạn nước Tấn, Này! Ta còn biết tình cảm giữa Nữ hoàng và mẹ của mình không tốt, cho nên vẫn luôn không chịu phong mẹ mình làm Thái hậu. . . . . ."
Nhìn lại thấy Mặc Vĩ Thiên đã đi lên lâu. Mất công nàng còn nói cho họ nghe câu chuyện xưa. Nhưng họ lại hoàn toàn không nghe nàng nói.
Lăng Sơ Hạ thất vọng thở ra một hơi, mà nhóm người này chắc chắn là nhóm Nữ hoàng Phó Sở không thể nghi ngờ, làm sao có thể không khớp với những gì nàng đã biết được? Chẳng lẽ những điều trên sách sử ghi lại hoàn toàn là lừa gạt người đời sau hay sao? Nghĩ tới đây, trong mắt nàng lại thêm mấy phần hưng phấn. Nếu như nàng có thể chứng minh chuyện sách sử ghi lại đều là chuyện bịa đặt, vậy nàng thật sự có thể trở thành người hết sức quan trọng trong giới nghiên cứu lịch sử rồi.
"Nhất định không thể buông tha." Tự nhủ với mình xong Lăng Sơ Hạ trở lại trong nhã gian, cho đến lúc này nàng mới phát hiện trong phòng còn có một người. Ngưu Đại hiệp – Bời vì Khí Nha đã đi theo Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên mà quên gọi Ngưu Đại hiệp đi cùng rồi.
Ngưu Đại hiệp nhìn Lăng Sơ Hạ hối lâu, chợt mở miệng nói: "Trại chủ không có mẹ. Mẹ nàng đã sớm không còn trên đời rồi."
Tuy rằng ở trong đầu Ngưu Đại hiệp không có khái niệm "Thành Bình Nữ hoàng", nhưng dù sao cũng đi theo bên cạnh Phó Du Nhiên lâu như vậy, trong đầu cũng có khái niệm "Nữ hoàng" tương đương với "Trại chủ", lại nghe thấy lời Lăng Sơ Hạ nói cho nên hắn mới phát biểu câu nói trên.
Lăng Sơ Hạ sững sờ, "Trại chủ?"
Ngưu Đại hiệp gật đầu một cái, lại nhìn chung quanh một chút, "Ta cũng đi đây."
Vừa đi đến cửa liền gặp Khí Nha đang quay lại, Khí Nha chính là trở lại tìm hắn, thấy người thì lập tức kéo Ngưu Đại hiệp lên trên lầu, vừa đi vừa nói: "Ở đây nhiều người nên ngươi đi sát ta một chút, coi chừng bị lạc đường."
Ngưu Đại hiệp cười ha ha, "Ta nói cho nàng ta biết là Trại chủ không có mẹ."
Khí Nha đóng kỹ lại cửa phòng, khó hiểu nói: "Nói cái gì đó?"
Ngưu Đại hiệp lặp lại lời nói ngay lúc đó của Lăng Sơ Hạ, Khí Nha nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, "Nàng ta nói như vậy thật à?" Dứt lời lại lắc đầu."Nàng ta chính là người điên." Sau đó không nhắc tới chuyện này nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệc Bắc liền thương lượng với Phó Du Nhiên là mau sớm lên đường, không biết vì sao mà hắn cứ cảm thấy cái vị Lăng Sơ Hạ kia cứ kì lạ thế nào đấy, vẫn nên cách xa nàng ta một chút thì tốt hơn.
Phó Du Nhiên cũng cảm thấy phải nhanh chóng tăng tốc hơn bởi hành trình đã kéo dài quá lâu rồi nên liền đồng ý, kêu Khí Nha cùng Ngưu Đại hiệp, lại đi gọi Mặc Vĩ Thiên. Nhưng tiểu tử kia không biết đã chạy đi đâu rồi, trong phòng không có ai cả, nói không chừng là không muốn theo chân bọn họ cùng nhau lên đường nên đã đi trước rồi. Mọi người cũng không thèm để ý nữa. Có điều vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy Mặc Vĩ Thiên và Lăng Sơ Hạ ngồi ở trong hành lang mắt to trừng mắt nhỏ.
Mà bên cạnh Lang Sơ Hạ có một gói đồ gì đó, không thấy thắt miệng túi, trên túi lại có thêm hai cái dây, không biết là dùng làm gì.
Thấy bọn họ xuống Lăng Sơ Hạ liền kết thúc bài vận động mắt, hai ba bước liền nhảy tót đến trước mặt Phó Du Nhiên, "Các người phải đi rồi à? Ta muốn khởi hành đi chung với mọi người."
Tề Diệc Bắc cau mày, nhìn nàng ta rồi nói: "Ngươi muốn đi nơi nào?"
Lăng Sơ Hạ ra vẻ đương nhiên nói: "Vân kinh chứ đâu, không phải các người cũng phải trở về sao?"
/115
|