Yến Bội Nhược bắt đầu có chút hối hận vì sao mình lại không nghĩ tới hậu quả mà chạy đến đây như vậy. Chạy đi chạy lại, vì sao còn cố tình chọn một con đường có sơn tặc chứ, nếu không có chuyện nàng bị cướp, có lẽ tình cảm của nàng và Thái tử điện hạ đã tiến nhanh hơn, Thái tử điện hạ sẽ không phải nhờ sự trợ giúp của Mặc lão sư nữa? Không hỗ trợ, cũng sẽ không đưa đến cho nàng một địch thủ khó chịu như thế.
Nhìn bộ dạng mỹ nhân mắt nhòa lệ, Tề Diệc Bắc với tấm lòng luyến tiếc, vội nhẹ giọng hỏi: "Bội Nhược, cô làm sao vậy?"
Yến Bội Nhược lắc đầu, Tề Diệc Bắc hiểu ra: "Cô vì việc tuyển phi mà ưu phiền sao?"
Yến Bội Nhược sụt sịt mũi, u oán than một tiếng, Tề Diệc Bắc nhíu mày:
"Cô lúc trước không phải nói với Thái tử rằng, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là được, chẳng sợ danh phận thấp hèn sao?"
Yến Bội Nhược bỗng trừng to mắt, lời nói này là chính nàng thổ lộ tâm tình trước mặt Thái tử điện hạ, sao cô ta có thể biết được? Không phải là Thái tử điện hạ nói cho cô ta biết chứ? Xem ra, Thái tử điện hạ đối với cô ta cũng không phải không có hảo cảm, vậy sự đề phòng đối với cô ta phải tăng lên cấp số một, cấp độ S!
Nhìn mỹ nữ bỗng nhiên hoảng hốt, Tề Diệc Bắc cười gượng:
"Yên tâm đi, tuy rằng điện hạ sẽ không phong cô làm phi, nhưng phong làm Lương đệ quyết không thành vấn đề."
"Cái gì?" Yến Bội Nhược sợ hãi kêu lên, "Cô làm sao mà biết điện hạ sẽ không phong ta làm phi?"
Tề Diệc Bắc nhíu mày, đối với Yến Bội Nhược dịu dàng như nước, hắn có phần hảo cảm nhất định. Nếu không vì mối quan hệ của Hoàng hậu, cho dù phong nàng làm phi cũng không phải là không thể. Nhưng Hoàng hậu đã sớm cố ý hạ thông điệp, Thái tử phi là người nào cũng được, nhưng quyết không phải là Yến Bội Nhược. Mà hắn cũng không thích nàng đến nỗi phải làm trái ý Hoàng hậu, cho nên Tề Diệc Bắc đã sớm tính toán, phong nàng làm tam phẩm Lương đệ gần bằng với chức Thái tử phi, cũng coi như có tình có nghĩa với nàng rồi.
Huống hồ chính nàng lúc đó chẳng phải nói không cần danh phận sao, cũng đỡ cho hắn phải khó xử. Lần này xuất cung đuổi theo, một là khiến nàng cảm động và nhớ rằng hắn vẫn có tình cảm với nàng, hai là coi như sự phản kháng im lặng đối với Hoàng hậu. Hắn không đành lòng làm trái mong muốn của người, nhưng ít nhất người phải biết chừng mực, không nên vì củng cố địa vị của mình mà hy sinh con trai, bắt cưới con gái của Đại tướng quân a? Tuy rằng hắn không có ý phân biệt đối xử, nhưng Tề Diệc Bắc hắn vẫn có mắt mà?
Tuy nhiên thông qua kháng nghị lần này, tin tưởng mẫu hậu hẳn cũng hiểu ý nguyện của hắn. Hai bên cùng lùi một bước, hắn không phong Yến Bội Nhược làm phi, còn nữ tướng quân kia cũng đừng mơ tưởng ép hắn cưới!
Nhưng lúc này, xem ra Yến Bội Nhược có hứng thú với ngôi vị Thái tử phi kia, không giống lời nói của nàng trước kia gì cả. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình của con người, có quần ai muốn cởi truồng đâu... Ách... Bản thái tử bị nhốt trong trại sơn tặc đã lâu, lỡ nói ra một hai câu thô tục, có thể tha thứ được.
Tề Diệc Bắc đang chìm trong suy nghĩ, Yến Bội Nhược nghe xong có chút không phục vẫn cố hỏi:
"Cuối cùng vì sao cô biết được? Chẳng lẽ... là Thái tử điện hạ nói cho cô?"
Nếu hắn nói "phải", không biết có đả kích lòng tự trọng của mỹ nữ hay không. Càng nghĩ, đành phải để thân thể hắn đang mang này chịu chút tiếng xấu vậy:
"Ta cũng... đoán như thế."
Aizz, con người thường ích kỷ yếu đuối thế đó, Tề Diệc Bắc nhất thời mềm lòng, vì Phó Du Nhiên rước thêm "tình địch" tiếp theo. Lúc Yến Bội Nhược oán hận nghiến răng, Phó Du Nhiên không còn được cảm kích vì hành trình tự do của mình nữa, thì kinh thành đã hiện ra.
Bởi vì Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt do đặc trưng nghề nghiệp nên từ nhỏ không được đi xa nhà, nơi đi xa nhất cũng chỉ vào trấn An Dương. Chẳng có chút kiến thức nào về kinh đô phồn hoa hưng thịnh, càng gần đến kinh thành, hai đôi mắt lại càng mở to hơn nữa. Các nàng vốn tưởng rằng An Dương đã rất đồ sộ, nhưng đến kinh thành mới biết được, kiến thức mà các nàng có được mười bảy năm nay, đối với kinh thành cũng chỉ là một ngã tư bình thường mà thôi (nhà quê lên tỉnh =))).
"Hi Nguyệt" Phó Du Nhiên kích động không ngừng "Ta xúc động quá."
Ánh mắt Lâm Hi Nguyệt đương nhiên đã rực sáng, gật đầu bừa bãi: "Lẽ ra chúng ta nên đến kinh thành sớm một chút."
Tề Diệc Bắc đã thoát khỏi số phận “tàn phế”, vẻ mặt khinh bỉ giữ chặt Phó Du Nhiên, thấp giọng nói:
"Cô giữ chừng mực cho ta một chút, không cần thấy cái gì đều đến sờ đâu!"
Phó Du Nhiên cũng phát giác bản thân hơi quá, ngượng ngùng gật đầu đáp ứng. Yến Bội Nhược trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, tổng hợp lại toàn bộ biểu hiện, Thái tử điện hạ bây giờ có chút kỳ quái. Cho dù ở trong thâm cung lâu như vậy, cũng không thể nhìn cái gì cũng như mới a, huống hồ Thái tử vẫn thường xuyên ra ngoài mà.
"Bội Nhược."
Dòng suy nghĩ của Yến Bội Nhược bị cắt đứt, thấy "Phó Du Nhiên" nói:
"Bội Nhược, nếu đã vào kinh thành, nàng cũng nên chuẩn bị hồi phủ báo bình an cho Thượng Thư, chúng ta còn có chuyện quan trọng, không tiễn nàng được."
Yến Bội Nhược trong lòng vô cùng, trăm lần, vạn lần không thoải mái, không thể thế được. Thái tử điện hạ lại hạ lệnh trực tiếp đuổi nàng về, nếu như sau này nàng là chủ nhân Đông cung, sao có thể sống dễ chịu được?
"Điện hạ."
Giọng nói nũng nịu của Yến Bội Nhược đã thành công lôi kéo sự chú ý của Thái tử:
"Điện hạ nếu như có chuyện quan trọng, chi bằng để Bội Nhược đi theo hầu hạ, cũng đỡ cho Bội Nhược thêm lo lắng.”
Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"
"Tất nhiên là đi tới phủ Quốc sư trước."
Phó Du Nhiên gật đầu, quay lại nói với Yến Bội Nhược:
"Nàng nghe thấy chưa, tới phủ Quốc sư. Không cần lo lắng nữa, mau về nhà đi."
Yến Bội Nhược vội la lên: "Điện hạ, Bội Nhược..."
"Được rồi." Phó Du Nhiên nhíu mày, "Nghe không hiểu sao?"
Yến Bội Nhược chớp mắt, điện hạ luôn nói năng dịu dàng, như thế nào...
"Nghe có hiểu không? Trả lời đi!" Phó đại trại chủ của chúng ta đã đến giới hạn của sự kiên nhẫn.
Trong mắt Yến Bội Nhược đã nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, một bên Tề Diệc Bắc cũng có chút đau lòng, nhẫn nại nói: "Cô về trước đi, chờ điện hạ hồi cung, không phải sẽ có cơ hội gặp mặt sao?"
Yến Bội Nhược gật đầu, đôi với tình địch trước mắt này cuối cùng tình cũng giảm đi một phần địch ý. Tề Diệc Bắc lại dặn tiếp: "Đối với việc cô bị bắt lên núi, trăm ngàn không thể lộ ra.”
Yến Bội Nhược đến đây có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Phó nữ hiệp này không có ý định tranh ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu không chỉ bằng lời “gièm pha” nàng bị sơn tặc bắt này, đừng nói Thái tử phi, mà ngay cả việc sau này nàng có lấy được chồng không cũng khó nói.
Tề Diệc Bắc đương nhiên cũng có ý nghĩ này, nhưng quan trọng hơn, hắn không muốn cho người khác biết thân phận thật sự của Phó Du Nhiên, nếu không, sẽ loạn hết.
Nếu nói lúc đầu Yến Bội Nhược có chút hảo cảm với "Phó Du Nhiên, sau đó là phòng bị, rồi đến phẫn hận, hiện tại lại có thêm chút cảm kích.
Nhìn bộ dạng mỹ nhân mắt nhòa lệ, Tề Diệc Bắc với tấm lòng luyến tiếc, vội nhẹ giọng hỏi: "Bội Nhược, cô làm sao vậy?"
Yến Bội Nhược lắc đầu, Tề Diệc Bắc hiểu ra: "Cô vì việc tuyển phi mà ưu phiền sao?"
Yến Bội Nhược sụt sịt mũi, u oán than một tiếng, Tề Diệc Bắc nhíu mày:
"Cô lúc trước không phải nói với Thái tử rằng, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là được, chẳng sợ danh phận thấp hèn sao?"
Yến Bội Nhược bỗng trừng to mắt, lời nói này là chính nàng thổ lộ tâm tình trước mặt Thái tử điện hạ, sao cô ta có thể biết được? Không phải là Thái tử điện hạ nói cho cô ta biết chứ? Xem ra, Thái tử điện hạ đối với cô ta cũng không phải không có hảo cảm, vậy sự đề phòng đối với cô ta phải tăng lên cấp số một, cấp độ S!
Nhìn mỹ nữ bỗng nhiên hoảng hốt, Tề Diệc Bắc cười gượng:
"Yên tâm đi, tuy rằng điện hạ sẽ không phong cô làm phi, nhưng phong làm Lương đệ quyết không thành vấn đề."
"Cái gì?" Yến Bội Nhược sợ hãi kêu lên, "Cô làm sao mà biết điện hạ sẽ không phong ta làm phi?"
Tề Diệc Bắc nhíu mày, đối với Yến Bội Nhược dịu dàng như nước, hắn có phần hảo cảm nhất định. Nếu không vì mối quan hệ của Hoàng hậu, cho dù phong nàng làm phi cũng không phải là không thể. Nhưng Hoàng hậu đã sớm cố ý hạ thông điệp, Thái tử phi là người nào cũng được, nhưng quyết không phải là Yến Bội Nhược. Mà hắn cũng không thích nàng đến nỗi phải làm trái ý Hoàng hậu, cho nên Tề Diệc Bắc đã sớm tính toán, phong nàng làm tam phẩm Lương đệ gần bằng với chức Thái tử phi, cũng coi như có tình có nghĩa với nàng rồi.
Huống hồ chính nàng lúc đó chẳng phải nói không cần danh phận sao, cũng đỡ cho hắn phải khó xử. Lần này xuất cung đuổi theo, một là khiến nàng cảm động và nhớ rằng hắn vẫn có tình cảm với nàng, hai là coi như sự phản kháng im lặng đối với Hoàng hậu. Hắn không đành lòng làm trái mong muốn của người, nhưng ít nhất người phải biết chừng mực, không nên vì củng cố địa vị của mình mà hy sinh con trai, bắt cưới con gái của Đại tướng quân a? Tuy rằng hắn không có ý phân biệt đối xử, nhưng Tề Diệc Bắc hắn vẫn có mắt mà?
Tuy nhiên thông qua kháng nghị lần này, tin tưởng mẫu hậu hẳn cũng hiểu ý nguyện của hắn. Hai bên cùng lùi một bước, hắn không phong Yến Bội Nhược làm phi, còn nữ tướng quân kia cũng đừng mơ tưởng ép hắn cưới!
Nhưng lúc này, xem ra Yến Bội Nhược có hứng thú với ngôi vị Thái tử phi kia, không giống lời nói của nàng trước kia gì cả. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình của con người, có quần ai muốn cởi truồng đâu... Ách... Bản thái tử bị nhốt trong trại sơn tặc đã lâu, lỡ nói ra một hai câu thô tục, có thể tha thứ được.
Tề Diệc Bắc đang chìm trong suy nghĩ, Yến Bội Nhược nghe xong có chút không phục vẫn cố hỏi:
"Cuối cùng vì sao cô biết được? Chẳng lẽ... là Thái tử điện hạ nói cho cô?"
Nếu hắn nói "phải", không biết có đả kích lòng tự trọng của mỹ nữ hay không. Càng nghĩ, đành phải để thân thể hắn đang mang này chịu chút tiếng xấu vậy:
"Ta cũng... đoán như thế."
Aizz, con người thường ích kỷ yếu đuối thế đó, Tề Diệc Bắc nhất thời mềm lòng, vì Phó Du Nhiên rước thêm "tình địch" tiếp theo. Lúc Yến Bội Nhược oán hận nghiến răng, Phó Du Nhiên không còn được cảm kích vì hành trình tự do của mình nữa, thì kinh thành đã hiện ra.
Bởi vì Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt do đặc trưng nghề nghiệp nên từ nhỏ không được đi xa nhà, nơi đi xa nhất cũng chỉ vào trấn An Dương. Chẳng có chút kiến thức nào về kinh đô phồn hoa hưng thịnh, càng gần đến kinh thành, hai đôi mắt lại càng mở to hơn nữa. Các nàng vốn tưởng rằng An Dương đã rất đồ sộ, nhưng đến kinh thành mới biết được, kiến thức mà các nàng có được mười bảy năm nay, đối với kinh thành cũng chỉ là một ngã tư bình thường mà thôi (nhà quê lên tỉnh =))).
"Hi Nguyệt" Phó Du Nhiên kích động không ngừng "Ta xúc động quá."
Ánh mắt Lâm Hi Nguyệt đương nhiên đã rực sáng, gật đầu bừa bãi: "Lẽ ra chúng ta nên đến kinh thành sớm một chút."
Tề Diệc Bắc đã thoát khỏi số phận “tàn phế”, vẻ mặt khinh bỉ giữ chặt Phó Du Nhiên, thấp giọng nói:
"Cô giữ chừng mực cho ta một chút, không cần thấy cái gì đều đến sờ đâu!"
Phó Du Nhiên cũng phát giác bản thân hơi quá, ngượng ngùng gật đầu đáp ứng. Yến Bội Nhược trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, tổng hợp lại toàn bộ biểu hiện, Thái tử điện hạ bây giờ có chút kỳ quái. Cho dù ở trong thâm cung lâu như vậy, cũng không thể nhìn cái gì cũng như mới a, huống hồ Thái tử vẫn thường xuyên ra ngoài mà.
"Bội Nhược."
Dòng suy nghĩ của Yến Bội Nhược bị cắt đứt, thấy "Phó Du Nhiên" nói:
"Bội Nhược, nếu đã vào kinh thành, nàng cũng nên chuẩn bị hồi phủ báo bình an cho Thượng Thư, chúng ta còn có chuyện quan trọng, không tiễn nàng được."
Yến Bội Nhược trong lòng vô cùng, trăm lần, vạn lần không thoải mái, không thể thế được. Thái tử điện hạ lại hạ lệnh trực tiếp đuổi nàng về, nếu như sau này nàng là chủ nhân Đông cung, sao có thể sống dễ chịu được?
"Điện hạ."
Giọng nói nũng nịu của Yến Bội Nhược đã thành công lôi kéo sự chú ý của Thái tử:
"Điện hạ nếu như có chuyện quan trọng, chi bằng để Bội Nhược đi theo hầu hạ, cũng đỡ cho Bội Nhược thêm lo lắng.”
Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"
"Tất nhiên là đi tới phủ Quốc sư trước."
Phó Du Nhiên gật đầu, quay lại nói với Yến Bội Nhược:
"Nàng nghe thấy chưa, tới phủ Quốc sư. Không cần lo lắng nữa, mau về nhà đi."
Yến Bội Nhược vội la lên: "Điện hạ, Bội Nhược..."
"Được rồi." Phó Du Nhiên nhíu mày, "Nghe không hiểu sao?"
Yến Bội Nhược chớp mắt, điện hạ luôn nói năng dịu dàng, như thế nào...
"Nghe có hiểu không? Trả lời đi!" Phó đại trại chủ của chúng ta đã đến giới hạn của sự kiên nhẫn.
Trong mắt Yến Bội Nhược đã nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, một bên Tề Diệc Bắc cũng có chút đau lòng, nhẫn nại nói: "Cô về trước đi, chờ điện hạ hồi cung, không phải sẽ có cơ hội gặp mặt sao?"
Yến Bội Nhược gật đầu, đôi với tình địch trước mắt này cuối cùng tình cũng giảm đi một phần địch ý. Tề Diệc Bắc lại dặn tiếp: "Đối với việc cô bị bắt lên núi, trăm ngàn không thể lộ ra.”
Yến Bội Nhược đến đây có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Phó nữ hiệp này không có ý định tranh ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu không chỉ bằng lời “gièm pha” nàng bị sơn tặc bắt này, đừng nói Thái tử phi, mà ngay cả việc sau này nàng có lấy được chồng không cũng khó nói.
Tề Diệc Bắc đương nhiên cũng có ý nghĩ này, nhưng quan trọng hơn, hắn không muốn cho người khác biết thân phận thật sự của Phó Du Nhiên, nếu không, sẽ loạn hết.
Nếu nói lúc đầu Yến Bội Nhược có chút hảo cảm với "Phó Du Nhiên, sau đó là phòng bị, rồi đến phẫn hận, hiện tại lại có thêm chút cảm kích.
/115
|