Tề Diệc Bắc mỉm cười cứng ngắc đứng dậy, chậm chạp quay sang Phó Du Nhiên cầu cứu. Phó Du Nhiên hiển nhiên cũng phát hiện thấy chỗ không đúng, chẳng lẽ lão Tề không hề có tài năng này? Nếu không sao lại có cảm xúc như thế? Thôi xong rồi, thanh danh cái thế của "Thái tử phi" sẽ bị hủy hoại mất. Nàng phẫn nộ khẽ nói: "Không có bọ cánh cam, ngươi sao đục thủng được đồ sứ?"[1]
Tề Diệc Bắc nói nhỏ đến cực điểm, "Ta không nói."
Có trời mới biết vì sao Nguyên phi lại đột nhiên nói vậy, thậm chí hắn còn muốn hỏi một câu: Bà chị à, bà nhận lầm người sao?
Phó Du Nhiên định đứng dậy từ chối thay Tề Diệc Bắc, Nguyên phi ngồi cạnh thấp giọng nói: "Thái tử phi, hiện tại phi là đại diện Hoàng hậu nương nương đấy."
Tề Diệc Bắc sửng sốt, nhìn sang Hoàng hậu. Quả nhiên, vẻ mặt Hoàng hậu vẻ mong chờ, còn Đức phi hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng coi hắn là người phát ngôn của Hoàng hậu. Nếu hắn không ra sân biểu diễn, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Phải chăng đây là câu nói trong truyền thuyết “không trâu bắt chó đi cày”?
Bất đắc dĩ chú vịt lắc lắc mông bước ra, đứng giữa sân. Nhìn Phó Du Nhiên âu sầu đã bỏ cuộc, chú vịt rất muốn “quác, quác” hai tiếng thể hiện sự bất đắc dĩ của mình. Chiêu thái đế không hề hỏi qua chú vịt đã nghiên cứu hay chưa, chỉ cười tủm tỉm: "Du Nhiên muốn múa như thế nào?"
Vũ đạo, Tề Diệc Bắc đã xem qua không ít, nhưng tự múa ư? Còn không được thua tài múa xuất sắc của vũ cơ kia sao? Nếu về cầm kỳ thư họa tất nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ, hắn chẳng biết làm thế nào cả.
"Con múa..."
"Cái gì?" Chiêu Thái đế dường như có một niềm tin mù quáng đối với đứa con dâu này thấy thế vội hỏi lại. Ông là người tự tay chọn lựa Thái tử phi, nếu nàng trổ tài, cũng khiến ông nở mày nở mặt.
"Múa..." Tề Diệc Bắc đau khổ suy nghĩ, lúc sắp bỏ cuộc bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng: "Múa kiếm!"
Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt tò mò, còn Chiêu Thái đế vô cùng hứng thú:: "Múa kiếm? Được! Tần Hữu Lộc, mau mang kiếm tới đây."
Tần Hữu Lộc không dám chậm trễ, lát sau, đã mang một thanh bội kiếm nạm vàng khảm ngọc tới. Bội kiếm này rất đẹp, chỉ dùng làm vật trang trí, lưỡi kiếm chưa từng mở ra.
Tề Diệc Bắc hai tay tiếp nhận, rút kiếm khỏi vỏ, hai tay ôm quyền làm lễ như người trong giang hồ, sau đó quăng cho Phó Du Nhiên một ánh mắt "yên tâm". Trường kiếm khẽ rung, vẽ lên hai đóa hoa kiếm, lóe lên ánh sáng in trong mắt mọi người.
Tề Diệc Bắc tay cầm trường kiếm, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng, dáng người phiêu dật xuất trần, thư thái tinh diệu. Khi thì giơ chuôi kiếm lên, ngón tay hạ mũi kiếm, như đang cầm bình rót rượu; lúc thì trường kiếm dương cao, thân ảnh tung bay, tư thái nhẹ nhàng như tiên tử. Đây đâu phải là múa kiếm, rõ ràng là một bộ kiếm pháp tuyệt nghệ.
Phó Du Nhiên nhận ra một ít môn đạo, kích động vỗ tay thật mạnh. Nàng không phải cảm thán kiếm thế tinh diệu, đơn giản chỉ cảm thấy "Thái tử phi" sẽ nhận được phần thưởng mà hưng phấn thôi.
Đám cung phi đã quen xem cảnh ca múa mừng thái bình đâu nhìn qua khúc “múa kiếm” sắc bén lấp lánh đẹp tuyệt trần này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, không thể nói lên lời.
Tề Diệc Bắc cảm thấy mình thực là con mẹ nó thiên tài, không, quả thực là một thiên tài! Bộ kiếm pháp “Ngọc Nữ kiếm” này là do Mặc Vĩ Thiên tình cờ thấy một lần, không thích hợp cho nam nhân tập luyện nên cũng không miệt mài theo đuổi. Không ngờ hôm nay thể hiện vào động tác võ thuật đẹp mắt cũng có thể hù dọa người khác. Nếu nói về diễn trò, lão Phó, đối với ngôi vị "Thái tử phi" này xem ra ta đã đạt đến một trình độ nhất định đấy chứ?
“Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh
Ngân yên chiếu bạch mã, táp nạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh
Nhàn quá Tín lăng ẩm, thất kiếm tất tiền hoành
Tương chích đạm Chu Hợi, Trì Trường khuyến Hầu Doanh
Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh
Cứu Triệu huy kim chùy, Hàm Đan tiên chấn kinh
Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành
Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh
Thùy năng thư các hạ, bạch thủ Thái huyền kinh”
“Khách nước Triệu phất phơ giải mũ, gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường, chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy, nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi, xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu, tuốt gươm ra, kề gối mà say
Chả kia với chén rượu này, đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể! Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng, mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái, thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng, tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp; thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai? Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.”
Bản dịch của Trần Trọng San
Bài thơ “Hiệp khách hành” (tác giả Lý Bạch), từ từ vang lên từ miệng Tề Diệc Bắc, không ngờ ánh kiếm múa lên trong tay hắn, lại thể hiện được một chút cô đơn và lạnh lẽo của hiệp khách giang hồ.
Văn võ song toàn! Chiêu Thái đế kích động lệ tuôn rơi, con à, cuối cùng cha đã không chọn nhầm vợ cho con!
Vì thế, con vịt bị ép buộc chỉ tùy ý múa kiếm một chút, mà đã đánh bại được tiên nữ mỹ nhân của Đức phi, giúp Hoàng hậu xoay chuyển tình thế.
"Thái tử điện hạ." Sau khi kết thúc yến hội, từng đoàn người rời đi, một tiểu cung nữ đuổi theo Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc, "Hoàng hậu nương nương mời Thái tử và thái tử phi điện hạ về Tử Hòe cung nói chuyện."
Phó Du Nhiên đang định từ chối vì muốn theo Tề Diệc Bắc học Ngọc Nữ kiếm pháp. Nghe thấy cung nữ truyền lời, Tề Diệc Bắc thở phào, kéo Phó Du Nhiên quay lại Tử Hòe cung. Hoàng hậu đã chuyển tới chính điện, ở đấy còn có một người vừa khởi xướng màn múa kiếm vừa rồi —— Nguyên phi.
Nguyên phi quỳ trên mặt đất, thấy Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc tiến vào điện không khỏi đỏ mặt. Bà ta dù gì cũng là mẹ ruột của Lục hoàng tử, Hoàng hậu khoát tay, ý bảo bà ta đứng lên, lại giận dữ nói: "Hôm nay may mà Thái tử phi thắng lợi, nếu không chẳng những khiến Đức phi đoạt được phần thưởng, mà còn làm cho Thái tử phi thêm khó xử, thể diện của chúng ta đều bị hủy hoại."
Nguyên phi ngập ngừng, đi tới trước mặt Tề Diệc Bắc quỳ xuống. Tề Diệc Bắc vội vàng đỡ tay ngăn lại, Nguyên phi khóc lóc nói: "Thái tử phi thứ lỗi, khi đó sự việc khẩn cấp, nếu không có ai rời sự chú ý của Hoàng Thượng, quỷ kế của Đức phi sẽ thành công mất. Ta nhất thời nóng vội, nhớ tới Hoàng Thượng rất yêu thương Thái tử phi, chỉ cần Thái tử phi hành động, ả vũ cơ kia thì có là gì? Vì vậy mới liều lĩnh lên tiếng, sự cũng đã rồi, mong Thái tử phi đừng trách tội."
Tề Diệc Bắc im lặng hỏi ông trời, nói như vậy hắn sẽ tin sao? Lúc hắn bắt đầu ra sân, đã nhìn thấy rõ trong mắt Nguyên phi lóe lên tia vui sướng khi thấy người gặp họa. Thôi thôi, từ bé đến giờ, những chuyện thế này gặp chưa đủ sao? Chỉ không ngờ, trước đây hắn vẫn coi thường nhóm cung phi này. Mẫu hậu thường nói hậu cung hiểm ác, hôm nay xem như đã được lĩnh giáo.
Phó Du Nhiên đã mất kiên nhẫn, lạnh lùng lườm Nguyên phi, "Nếu Thái tử phi không biết múa kiếm, chẳng hay Nguyên phi định tính như thế nào?"
Nguyên phi hơi khó xử nói: "Chuyện này... Hoàng Thượng vốn rất yêu thương Thái tử phi, cho dù không múa kiếm, cũng sẽ không trách cứ gì ."
Phó Du Nhiên đang định nói tiếp, Hoàng hậu đã khoát tay, "Được rồi, Nguyên phi, khanh cũng vì suy nghĩ cho bản cung. Thái tử và Thái tử phi đều đã hiểu, khanh lui trước đi."
Nguyên phi nhẹ nhàng thở phào, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Đợi đến khi bà ta lui ra, Phó Du Nhiên kéo áo Hoàng hậu nói: "Mẹ à, bà ta không phải người tốt, mẹ..."
"Nói bậy." Hoàng hậu cắt ngang lời nói Phó Du Nhiên, hơi ngượng ngùng nhìn Tề Diệc Bắc, "Du Nhiên, hôm nay may mà có con."
Tề Diệc Bắc kinh ngạc nhìn tình cảm thân thiết giữa Phó Du Nhiên và Hoàng hậu, nhất thời có chút thất thần, Hoàng hậu lại quay sang nói với Phó Du Nhiên: "Lời này không nên nói ở bên ngoài. Tuy rằng Nguyên phi hơi ích kỉ, nhưng mấy năm nay nàng ta đều làm những việc mẫu hậu sai bảo. Hơn nữa bên Đức phi như hổ rình mồi, lúc này càng không thể vứt tay chân của mình đi. Tuy rằng vừa rồi nàng ta có ý định nhằm vào Du Nhiên, nhưng lại vô tình giúp ta, cho nên càng không thể truy cứu."
"Mẫu hậu cũng biết bà ta nhằm vào Thái tử phi?" Phó Du Nhiên cả giận: "Lần đánh đàn lúc trước cũng do bà ta!"
Hoàng hậu lắc đầu, mỉm cười với Tề Diệc Bắc: "Hậu cung là như thế đấy, cũng may Du Nhiên là “vàng thật không sợ thử lửa”, nhưng Nguyên phi làm vậy cũng chỉ vì lo lắng thay cho người nhà. Du Nhiên, con vừa mới nhập cung, phải kết giao bằng hữu, không nên chuốc thù gây oán. Ta nghe nói từ hôm đại hôn Thái tử tới nay, vẫn chưa từng qua tẩm cung của hai vị Lương đệ kia?"
Tề Diệc Bắc biến sắc, "Mẫu hậu..."
Hoàng hậu cười khoát tay, "Không cần nói nhiều, ta đều hiểu được. Nhưng chúng ta là phận đàn bà, dù sao vẫn sẽ có một ngày như thế. Ta vẫn là Hoàng hậu, chẳng sợ con không là Thái tử phi. Ta không có ý trách con, nhưng muốn nhắc nhở con, vì tương lai yên ổn, có một số chuyện vẫn nên buông tay thì hơn."
Ra khỏi Tử Hòe cung, Tề Diệc Bắc vẫn im lặng, Phó Du Nhiên cũng không nói gì. Tề Diệc Bắc ngạc nhiên hỏi: "Suy nghĩ gì thế?"
"Ta đang nghĩ, tối hôm nay có nên tìm mỹ nhân luyện tập một chút hay không."
"Luyện tập cái gì?"
"Lễ vật của Mặc tiểu tử cho ta đêm tân hôn a."
Tề Diệc Bắc đá vào chân Phó Du Nhiên, "Toàn nghĩ chuyện không đâu!"
Phó Du Nhiên buồn bực hừ một tiếng, u oán nói: "Mẹ ngươi đã lên tiếng, nghe thấy chưa hả? Nếu không muốn bị khắp nơi công kích, cũng vì sự an bình của ta sau này, ta không thể 'Chuyên sủng' ngươi được nữa ."
Tề Diệc Bắc phiền chán cào cào tóc, "Ta còn nóng vội hơn cô! Bảo cô lưu ý tin tức của lão Huyền Sắc, rốt cuộc cô có để tâm tới không?"
"Đương nhiên là có! Ta đã nói với lão Mặc, để cho lão tùy ý chú tâm, thấy Huyền Sắc là phải tiến cung báo cho ta biết."
"Cô để hắn lưu ý?" Tề Diệc Bắc tức muốn nổ mũi, "Hắn chỉ ước được chê cười ta, toàn nhờ vả linh tinh!"
"Này!" Phó Du Nhiên bất mãn nói: "Đừng nghĩ ta kém cỏi như thế được không? Ta từ trước tới giờ chưa hề tin Mặc tiểu tử , ta nói 'Lão Mặc', là lão cha hắn."
"Hả?" Tề Diệc Bắc thực bái phục. Mặc Yến Thần là bậc hiền tài, ai gặp cũng phải kêu một tiếng "Mặc tiên sinh"? Thế mà bây giờ lại bị trại chủ thiên tài bắt thóp ư?
"Yên tâm đi!!” Phó Du Nhiên cười rất đắc ý.
"Ừm." Tề Diệc Bắc lên tiếng, bỗng bị một bóng dáng đứng cạnh ao trước vườn hoa được ánh trăng phản chiếu hấp dẫn, "Cô nhìn chỗ kia..."
Phó Du Nhiên nhìn theo ngón tay của Tề Diệc Bắc, oái... Bạch y nhìn thật quen mắt, mái tóc bạc phiêu dật, còn dải lụa thêu cấm chú buộc quanh mắt...
Phó Du Nhiên im lặng liếc nhìn Tề Diệc Bắc, trong lòng cùng lóe lên ý nghĩ —— quả nhiên nhà họ Mặc đều không đáng tin!
[1] Nguyên văn câu thành ngữ: “Một hữu kim cương toản, nhĩ lãm thập yêu từ khí hoạt” – ý muốn nói nếu không có bản lĩnh thì đừng làm. (giờ mình mới biết bọ cánh cam có thể đục thủng đồ sứ đấy =)) k biết dịch đã đúng chưa nhỉ @@)
Tề Diệc Bắc nói nhỏ đến cực điểm, "Ta không nói."
Có trời mới biết vì sao Nguyên phi lại đột nhiên nói vậy, thậm chí hắn còn muốn hỏi một câu: Bà chị à, bà nhận lầm người sao?
Phó Du Nhiên định đứng dậy từ chối thay Tề Diệc Bắc, Nguyên phi ngồi cạnh thấp giọng nói: "Thái tử phi, hiện tại phi là đại diện Hoàng hậu nương nương đấy."
Tề Diệc Bắc sửng sốt, nhìn sang Hoàng hậu. Quả nhiên, vẻ mặt Hoàng hậu vẻ mong chờ, còn Đức phi hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng coi hắn là người phát ngôn của Hoàng hậu. Nếu hắn không ra sân biểu diễn, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Phải chăng đây là câu nói trong truyền thuyết “không trâu bắt chó đi cày”?
Bất đắc dĩ chú vịt lắc lắc mông bước ra, đứng giữa sân. Nhìn Phó Du Nhiên âu sầu đã bỏ cuộc, chú vịt rất muốn “quác, quác” hai tiếng thể hiện sự bất đắc dĩ của mình. Chiêu thái đế không hề hỏi qua chú vịt đã nghiên cứu hay chưa, chỉ cười tủm tỉm: "Du Nhiên muốn múa như thế nào?"
Vũ đạo, Tề Diệc Bắc đã xem qua không ít, nhưng tự múa ư? Còn không được thua tài múa xuất sắc của vũ cơ kia sao? Nếu về cầm kỳ thư họa tất nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ, hắn chẳng biết làm thế nào cả.
"Con múa..."
"Cái gì?" Chiêu Thái đế dường như có một niềm tin mù quáng đối với đứa con dâu này thấy thế vội hỏi lại. Ông là người tự tay chọn lựa Thái tử phi, nếu nàng trổ tài, cũng khiến ông nở mày nở mặt.
"Múa..." Tề Diệc Bắc đau khổ suy nghĩ, lúc sắp bỏ cuộc bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng: "Múa kiếm!"
Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt tò mò, còn Chiêu Thái đế vô cùng hứng thú:: "Múa kiếm? Được! Tần Hữu Lộc, mau mang kiếm tới đây."
Tần Hữu Lộc không dám chậm trễ, lát sau, đã mang một thanh bội kiếm nạm vàng khảm ngọc tới. Bội kiếm này rất đẹp, chỉ dùng làm vật trang trí, lưỡi kiếm chưa từng mở ra.
Tề Diệc Bắc hai tay tiếp nhận, rút kiếm khỏi vỏ, hai tay ôm quyền làm lễ như người trong giang hồ, sau đó quăng cho Phó Du Nhiên một ánh mắt "yên tâm". Trường kiếm khẽ rung, vẽ lên hai đóa hoa kiếm, lóe lên ánh sáng in trong mắt mọi người.
Tề Diệc Bắc tay cầm trường kiếm, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng, dáng người phiêu dật xuất trần, thư thái tinh diệu. Khi thì giơ chuôi kiếm lên, ngón tay hạ mũi kiếm, như đang cầm bình rót rượu; lúc thì trường kiếm dương cao, thân ảnh tung bay, tư thái nhẹ nhàng như tiên tử. Đây đâu phải là múa kiếm, rõ ràng là một bộ kiếm pháp tuyệt nghệ.
Phó Du Nhiên nhận ra một ít môn đạo, kích động vỗ tay thật mạnh. Nàng không phải cảm thán kiếm thế tinh diệu, đơn giản chỉ cảm thấy "Thái tử phi" sẽ nhận được phần thưởng mà hưng phấn thôi.
Đám cung phi đã quen xem cảnh ca múa mừng thái bình đâu nhìn qua khúc “múa kiếm” sắc bén lấp lánh đẹp tuyệt trần này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, không thể nói lên lời.
Tề Diệc Bắc cảm thấy mình thực là con mẹ nó thiên tài, không, quả thực là một thiên tài! Bộ kiếm pháp “Ngọc Nữ kiếm” này là do Mặc Vĩ Thiên tình cờ thấy một lần, không thích hợp cho nam nhân tập luyện nên cũng không miệt mài theo đuổi. Không ngờ hôm nay thể hiện vào động tác võ thuật đẹp mắt cũng có thể hù dọa người khác. Nếu nói về diễn trò, lão Phó, đối với ngôi vị "Thái tử phi" này xem ra ta đã đạt đến một trình độ nhất định đấy chứ?
“Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh
Ngân yên chiếu bạch mã, táp nạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh
Nhàn quá Tín lăng ẩm, thất kiếm tất tiền hoành
Tương chích đạm Chu Hợi, Trì Trường khuyến Hầu Doanh
Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh
Cứu Triệu huy kim chùy, Hàm Đan tiên chấn kinh
Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành
Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh
Thùy năng thư các hạ, bạch thủ Thái huyền kinh”
“Khách nước Triệu phất phơ giải mũ, gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường, chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy, nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi, xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu, tuốt gươm ra, kề gối mà say
Chả kia với chén rượu này, đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể! Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng, mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái, thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng, tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp; thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai? Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.”
Bản dịch của Trần Trọng San
Bài thơ “Hiệp khách hành” (tác giả Lý Bạch), từ từ vang lên từ miệng Tề Diệc Bắc, không ngờ ánh kiếm múa lên trong tay hắn, lại thể hiện được một chút cô đơn và lạnh lẽo của hiệp khách giang hồ.
Văn võ song toàn! Chiêu Thái đế kích động lệ tuôn rơi, con à, cuối cùng cha đã không chọn nhầm vợ cho con!
Vì thế, con vịt bị ép buộc chỉ tùy ý múa kiếm một chút, mà đã đánh bại được tiên nữ mỹ nhân của Đức phi, giúp Hoàng hậu xoay chuyển tình thế.
"Thái tử điện hạ." Sau khi kết thúc yến hội, từng đoàn người rời đi, một tiểu cung nữ đuổi theo Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc, "Hoàng hậu nương nương mời Thái tử và thái tử phi điện hạ về Tử Hòe cung nói chuyện."
Phó Du Nhiên đang định từ chối vì muốn theo Tề Diệc Bắc học Ngọc Nữ kiếm pháp. Nghe thấy cung nữ truyền lời, Tề Diệc Bắc thở phào, kéo Phó Du Nhiên quay lại Tử Hòe cung. Hoàng hậu đã chuyển tới chính điện, ở đấy còn có một người vừa khởi xướng màn múa kiếm vừa rồi —— Nguyên phi.
Nguyên phi quỳ trên mặt đất, thấy Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc tiến vào điện không khỏi đỏ mặt. Bà ta dù gì cũng là mẹ ruột của Lục hoàng tử, Hoàng hậu khoát tay, ý bảo bà ta đứng lên, lại giận dữ nói: "Hôm nay may mà Thái tử phi thắng lợi, nếu không chẳng những khiến Đức phi đoạt được phần thưởng, mà còn làm cho Thái tử phi thêm khó xử, thể diện của chúng ta đều bị hủy hoại."
Nguyên phi ngập ngừng, đi tới trước mặt Tề Diệc Bắc quỳ xuống. Tề Diệc Bắc vội vàng đỡ tay ngăn lại, Nguyên phi khóc lóc nói: "Thái tử phi thứ lỗi, khi đó sự việc khẩn cấp, nếu không có ai rời sự chú ý của Hoàng Thượng, quỷ kế của Đức phi sẽ thành công mất. Ta nhất thời nóng vội, nhớ tới Hoàng Thượng rất yêu thương Thái tử phi, chỉ cần Thái tử phi hành động, ả vũ cơ kia thì có là gì? Vì vậy mới liều lĩnh lên tiếng, sự cũng đã rồi, mong Thái tử phi đừng trách tội."
Tề Diệc Bắc im lặng hỏi ông trời, nói như vậy hắn sẽ tin sao? Lúc hắn bắt đầu ra sân, đã nhìn thấy rõ trong mắt Nguyên phi lóe lên tia vui sướng khi thấy người gặp họa. Thôi thôi, từ bé đến giờ, những chuyện thế này gặp chưa đủ sao? Chỉ không ngờ, trước đây hắn vẫn coi thường nhóm cung phi này. Mẫu hậu thường nói hậu cung hiểm ác, hôm nay xem như đã được lĩnh giáo.
Phó Du Nhiên đã mất kiên nhẫn, lạnh lùng lườm Nguyên phi, "Nếu Thái tử phi không biết múa kiếm, chẳng hay Nguyên phi định tính như thế nào?"
Nguyên phi hơi khó xử nói: "Chuyện này... Hoàng Thượng vốn rất yêu thương Thái tử phi, cho dù không múa kiếm, cũng sẽ không trách cứ gì ."
Phó Du Nhiên đang định nói tiếp, Hoàng hậu đã khoát tay, "Được rồi, Nguyên phi, khanh cũng vì suy nghĩ cho bản cung. Thái tử và Thái tử phi đều đã hiểu, khanh lui trước đi."
Nguyên phi nhẹ nhàng thở phào, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Đợi đến khi bà ta lui ra, Phó Du Nhiên kéo áo Hoàng hậu nói: "Mẹ à, bà ta không phải người tốt, mẹ..."
"Nói bậy." Hoàng hậu cắt ngang lời nói Phó Du Nhiên, hơi ngượng ngùng nhìn Tề Diệc Bắc, "Du Nhiên, hôm nay may mà có con."
Tề Diệc Bắc kinh ngạc nhìn tình cảm thân thiết giữa Phó Du Nhiên và Hoàng hậu, nhất thời có chút thất thần, Hoàng hậu lại quay sang nói với Phó Du Nhiên: "Lời này không nên nói ở bên ngoài. Tuy rằng Nguyên phi hơi ích kỉ, nhưng mấy năm nay nàng ta đều làm những việc mẫu hậu sai bảo. Hơn nữa bên Đức phi như hổ rình mồi, lúc này càng không thể vứt tay chân của mình đi. Tuy rằng vừa rồi nàng ta có ý định nhằm vào Du Nhiên, nhưng lại vô tình giúp ta, cho nên càng không thể truy cứu."
"Mẫu hậu cũng biết bà ta nhằm vào Thái tử phi?" Phó Du Nhiên cả giận: "Lần đánh đàn lúc trước cũng do bà ta!"
Hoàng hậu lắc đầu, mỉm cười với Tề Diệc Bắc: "Hậu cung là như thế đấy, cũng may Du Nhiên là “vàng thật không sợ thử lửa”, nhưng Nguyên phi làm vậy cũng chỉ vì lo lắng thay cho người nhà. Du Nhiên, con vừa mới nhập cung, phải kết giao bằng hữu, không nên chuốc thù gây oán. Ta nghe nói từ hôm đại hôn Thái tử tới nay, vẫn chưa từng qua tẩm cung của hai vị Lương đệ kia?"
Tề Diệc Bắc biến sắc, "Mẫu hậu..."
Hoàng hậu cười khoát tay, "Không cần nói nhiều, ta đều hiểu được. Nhưng chúng ta là phận đàn bà, dù sao vẫn sẽ có một ngày như thế. Ta vẫn là Hoàng hậu, chẳng sợ con không là Thái tử phi. Ta không có ý trách con, nhưng muốn nhắc nhở con, vì tương lai yên ổn, có một số chuyện vẫn nên buông tay thì hơn."
Ra khỏi Tử Hòe cung, Tề Diệc Bắc vẫn im lặng, Phó Du Nhiên cũng không nói gì. Tề Diệc Bắc ngạc nhiên hỏi: "Suy nghĩ gì thế?"
"Ta đang nghĩ, tối hôm nay có nên tìm mỹ nhân luyện tập một chút hay không."
"Luyện tập cái gì?"
"Lễ vật của Mặc tiểu tử cho ta đêm tân hôn a."
Tề Diệc Bắc đá vào chân Phó Du Nhiên, "Toàn nghĩ chuyện không đâu!"
Phó Du Nhiên buồn bực hừ một tiếng, u oán nói: "Mẹ ngươi đã lên tiếng, nghe thấy chưa hả? Nếu không muốn bị khắp nơi công kích, cũng vì sự an bình của ta sau này, ta không thể 'Chuyên sủng' ngươi được nữa ."
Tề Diệc Bắc phiền chán cào cào tóc, "Ta còn nóng vội hơn cô! Bảo cô lưu ý tin tức của lão Huyền Sắc, rốt cuộc cô có để tâm tới không?"
"Đương nhiên là có! Ta đã nói với lão Mặc, để cho lão tùy ý chú tâm, thấy Huyền Sắc là phải tiến cung báo cho ta biết."
"Cô để hắn lưu ý?" Tề Diệc Bắc tức muốn nổ mũi, "Hắn chỉ ước được chê cười ta, toàn nhờ vả linh tinh!"
"Này!" Phó Du Nhiên bất mãn nói: "Đừng nghĩ ta kém cỏi như thế được không? Ta từ trước tới giờ chưa hề tin Mặc tiểu tử , ta nói 'Lão Mặc', là lão cha hắn."
"Hả?" Tề Diệc Bắc thực bái phục. Mặc Yến Thần là bậc hiền tài, ai gặp cũng phải kêu một tiếng "Mặc tiên sinh"? Thế mà bây giờ lại bị trại chủ thiên tài bắt thóp ư?
"Yên tâm đi!!” Phó Du Nhiên cười rất đắc ý.
"Ừm." Tề Diệc Bắc lên tiếng, bỗng bị một bóng dáng đứng cạnh ao trước vườn hoa được ánh trăng phản chiếu hấp dẫn, "Cô nhìn chỗ kia..."
Phó Du Nhiên nhìn theo ngón tay của Tề Diệc Bắc, oái... Bạch y nhìn thật quen mắt, mái tóc bạc phiêu dật, còn dải lụa thêu cấm chú buộc quanh mắt...
Phó Du Nhiên im lặng liếc nhìn Tề Diệc Bắc, trong lòng cùng lóe lên ý nghĩ —— quả nhiên nhà họ Mặc đều không đáng tin!
[1] Nguyên văn câu thành ngữ: “Một hữu kim cương toản, nhĩ lãm thập yêu từ khí hoạt” – ý muốn nói nếu không có bản lĩnh thì đừng làm. (giờ mình mới biết bọ cánh cam có thể đục thủng đồ sứ đấy =)) k biết dịch đã đúng chưa nhỉ @@)
/115
|