Hai ngày kế tiếp, bỗng nhiên Phó Du Nhiên ngủ rất yên, không còn tung quyền cước lộn xộn lung tung nữa nên chất lượng giấc ngủ của Tề Diệc Bắc được tăng lên, đại khái là hắn ngủ rất ngon, tâm tình cũng tốt, quan hệ của hai người cũng vì thế mà được cải thiện đáng kể, cả hai suốt ngày hô huynh gọi đệ rất thân mật. Nhưng đến ngày thứ ba, đã qua giờ Tý mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tề Diệc Bắc đâu, Phó Du Nhiên có chút thất vọng. Nàng nằm trên giường, nhắm mắt rồi lại mở mắt, mấy ngày nay nàng đã quen được hắn ôm ấp mất rồi, chẳng lẽ hắn biết thắt lưng của nàng gần khỏi nên không đến nữa?
"Ha ——" - lại đánh một cái ngáp thật dài, Phó Du Nhiên kết luận tối nay Tề Diệc Bắc sẽ không đến nên nhanh chóng cuộn tròn trong chăn, ngủ!
Phó Du Nhiên vừa ngủ không lâu thì Tề Diệc Bắc đã nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, hắn đến cạnh Phó Du Nhiên. Vừa rồi hắn ngồi đánh cờ với Chiêu Thái đế, mải chơi nên quên mất thời gian, chỉ đặt xuống có vài quân cờ mà ngẩng lên đã là đêm khuya mất rồi. Tuy rằng hắn đã nghe Thái y nói là Phó Du Nhiên đã khỏi hẳn, nhưng chân vẫn không tự giác mà bước đến tẩm cung để nhìn nàng một cái.
Đẩy màn sa lên, đập vào mắt hắn là cảnh tượng: cả người Phó Du Nhiên đang nằm ngang giường, chăn gối không biết đã bị đạp sang một bên từ khi nào, một cái chân nhỏ nhắn, trắng muốt như tuyết đang giơ lên giữa không trung đạp đạp hai cái rồi mới từ từ hạ xuống.
Tề Diệc Bắc lắc đầu cười khổ, tưởng mấy ngày nay tướng ngủ của nàng đã được cải thiện, ai ngờ vẫn như trước đây. Hắn nhặt chăn cùng gối lên rồi sắp xếp lại cho Phó Du Nhiên, đột nhiên hắn phát hiện ra dưới quầng mắt của nàng có bọng đen, hắn nhìn lầm sao? Nhìn thật kỹ lại, đúng là như thế.
Quái, hai ngày nay bọn họ đều lên giường đi ngủ sớm, làm sao nàng lại ngủ không đủ giấc được? Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng xoa hai bọng mắt cho Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thoải mái cọ cọ vào tay của hắn, mũi phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, rõ ràng biểu hiện này là của người vô cùng thiếu ngủ. Hắn lại nhớ đến tướng ngủ vừa rồi của nàng, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tề Diệc Bắc. Hắn khẽ chau mày, chẳng lẽ là... hai đêm nay yên tĩnh như vậy không phải bởi vì tướng ngủ của Phó Du Nhiên đã được cải thiện, mà là do thực ra nàng không hề ngủ sao? Bởi vì hắn đã từng oán giận mà nói, "Không muốn khi ngủ cũng bị đánh", cho nên nàng mới nhịn ngủ vài ngày để không quấy rầy đến hắn sao?
Đáy lòng Tề Diệc Bắc dần dần dâng lên một niềm vui sướng, nhưng lại pha chút cảm giác đau lòng. Thì ra nha đầu kia cũng có mặt thận trọng như vậy, hèn chi hai hôm nay hắn rất ít khi nghe thấy nàng ríu rít.
Không muốn quấy rầy Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc đứng dậy vừa định rời đi thì ánh mắt đã nhìn thấy một chén thuốc đang đặt ở trên bàn phấn, hắn bước tới sờ vào bát thuốc, lạnh ngắt. Hừm, không có hắn giám sát là nàng liền tự ý bỏ thuốc ngay.
Tề Diệc Bắc cười khổ rồi thuận tay bưng bát thuốc lên định mang ra ngoài, nước thuốc hơi sóng sánh làm đổ một ít ra bàn rồi theo khe hở giữa ngăn kéo lọt vào bên trong.
Đáng chết! Tề Diệc Bắc đặt bát xuống, nhanh chóng mở ngăn kéo ra để xem có đồ vật quan trọng gì bị ướt hay không. Trong ngăn kéo chỉ có một cái hộp gỗ, hắn vội vàng lấy ra xem, may mắn là không bị ướt nếu không sẽ có người tế hắn lên cho mà coi. Ngay bên dưới cái hộp gỗ là một quyển sách nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, rất tinh xảo, nếu không nhấc hộp gỗ ra thì khó mà phát hiện được.
Tề Diệc Bắc tò mò mở trang thứ nhất, trên mặt giấy viết một dòng chữ rất ngay ngắn: ‘Lấy mật sắc làm cẩu mê xử, cẩu mê xử liễu trăm nguyệt câu.’
(*)Nguyên văn: "挖密色迷杵干,迷杵柳百月句" . Ta đọc raw cũng ko hiểu gì, hix, có lẽ phải đi tìm chuyên gia thôi, giải được rồi ta sẽ edit lại nhé các nàng, mong các nàng thông cảm, thôi thì chúng ta cũng mơ mơ hồ hồ như Tề Diệc Bắc đi vậy ^^
Đây là cái gì?... Gì mà mê mê, cẩu cẩu? Tề Diệc Bắc nhìn qua nhìn lại câu trên không dưới mười lần, nhưng một chữ cũng không hiểu. Hắn lại lật sang trang thứ hai, trên giấy lại có một dòng chữ khó hiểu khác: ‘Vạn đầu hổ, huyền điểm.’
Trang thứ ba: ‘Vạn bông tuyết, chén canh.’
Trang thứ tư: ...
Tổng cộng có hai mươi ba trang ghi chép, trang nào cũng có một câu bát nháo như thế.
Chẳng lẽ đây là ‘tiếng lóng’ trong truyền thuyết đó ư? Tề Diệc Bắc lại nghiên cứu một hồi nhưng vẫn không luận ra được, Phó đại trại chủ này đúng là có tài, viết như vậy thật không khác gì đang viết một mật mã vô hình vậy, dù có ai thấy được cũng không hiểu.
Sớm ngày hôm sau, Tề Diệc Bắc đang ngủ ở Thiên Điện phòng thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo dậy, bên tai hắn vang lên tiếng nói khẩn trương của Phó Du Nhiên: "Lão Tề, mau dậy!"
Cả đêm hôm qua Tề Diệc Bắc nằm suy nghĩ lý giải đám tiếng lóng nên mới chợp mắt không lâu, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, đôi mắt hé ra một nửa nói: "Chuyện gì thế?"
"Mẫu hậu ra lệnh đưa Phỉ Nhi vào lãnh cung!"
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc tỉnh táo hơn nhưng lại nhíu mày trầm ngâm không nói, Phó Du Nhiên vội vã lôi kéo hắn, "Còn không đi mau!"
Tề Diệc Bắc co tay lại, thuận thế kéo cả Phó Du Nhiên ngã vào lòng hắn. Hắn ôm Phó Du Nhiên rồi ngáp một cái: "Vì tội gì?"
Phó Du Nhiên ngọ nguậy thân mình, "Còn chẳng phải vì chuyện rơi xuống nước đó sao."
"Nếu là chuyện đó thì cô đừng nhúng tay vào." - Tề Diệc Bắc đưa tay xoa lưng của Phó Du Nhiên, "Thắt lưng còn đau không?"
"Khỏi rồi." - Phó Du Nhiên ngồi ở trên người Tề Diệc Bắc, nàng thắc mắc: "Vì sao lại mặc kệ? Chẳng lẽ có nội tình gì à?"
"Ừ."
Phó Du Nhiên đợi nửa ngày cũng chỉ được một chữ này khiến nàng tức giận đưa hai tay vỗ bốp lên má của Tề Diệc Bắc, "Ừ cái gì mà ừ? Rốt cuộc thì tại sao lại thành thế này? Nói thế nào thì Phỉ Nhi cũng là người rơi xuống nước, thiếu chút nữa còn mất mạng, vậy tại sao lại đem nàng tống vào lãnh cung?"
Tề Diệc Bắc nhấc hai bàn tay của nàng ra khỏi mặt mình, siết nhẹ, rồi nói qua loa: "Cô thử đến hỏi mẫu hậu xem, lời bà nói chính là chân tướng sự việc."
Phó Du Nhiên sửng sốt, "Tuy huynh nghi ngờ Phỉ Nhi là người của Hoài vương, nhưng nàng ấy cũng đã theo huynh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ huynh lại trơ mắt nhìn nàng ấy phải chịu khổ?"
Tề Diệc Bắc xoa xoa hai mắt để giúp hắn tỉnh táo hơn, nhìn biểu hiện trên gương mặt của Phó Du Nhiên, hắn thở dài, "Chuyện ở trong cung không thể dùng đạo lý để giảng giải được, cho dù hôm nay ta có bảo vệ nàng ấy thì nàng ấy cũng đã là cái đinh trong mắt mẫu hậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị mẫu hậu xử lý. Huống hồ gì….” - Thấy Phó Du Nhiên như muốn phản bác, Tề Diệc Bắc vội vàng thêm một câu, - "Mặc kệ nàng ấy có phải là người của Hoài vương hay không, ta cũng không thể giữ lại."
"Nếu nàng ấy không phải thì sao?"
"Thà rằng tin là có."
Phó Du Nhiên trầm mặc một lúc lâu, "Hoàng cung quả nhiên không phải là nơi dễ sống."
Tề Diệc Bắc chau mày, đúng lúc đó Vinh Thăng từ bên ngoài tiến vào, một bên con mắt của hắn bầm đen, thấy tư thế mờ ám của Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên, hắn vội vàng cúi đầu.
Tề Diệc Bắc trợn mắt, "Mắt ngươi làm sao vậy?"
Vinh Thăng liếc nhìn Phó Du Nhiên, nói lí nhí: "Nô tài không cẩn thận... nên bị ngã."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên: "Nói dối! Rõ ràng là bị ta đánh."
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười, - "Cô đánh?"
"Đúng vậy, ai bảo hắn không cho ta vào? Dám chặn đường của ta?"
Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Phó Du Nhiên, rốt cuộc Tề Diệc Bắc cũng yên tâm hơn, xem ra thắt lưng của nàng quả thật đã khỏi hẳn, nếu không thì tinh thần đâu có tốt thế này.
Vinh Thăng đau khổ nói: "Về sau Vinh Thăng không dám ngăn thái tử phi nữa ạ."
"Được rồi." - Tề Diệc Bắc cười cười, khoát tay, - "Ngươi vào đây có chuyện gì cần bẩm báo?"
Lúc này Vinh Thăng mới nhớ ra chính sự, vội vàng nói: "Bẩm thái tử, có Nguyệt Hoa xin cầu kiến."
Tề Diệc Bắc nghĩ ngợi một chút rồi mới nói, "Để nàng ấy vào đi."
Vinh Thăng xoay người đi ra ngoài, Tề Diệc Bắc buồn cười nhìn Phó Du Nhiên: "Cô vẫn định ngồi thế này à?"
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đang ngồi ở trong lòng của Tề Diệc Bắc, tư thế này… muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu. Nàng vội vàng xoay người xuống giường, giả vờ như đang ngắm nghía cách bài trí ở trong phòng nhưng gương mặt lại đỏ lựng.
Tề Diệc Bắc cũng ngồi thẳng lên, vừa định trêu chọc nàng mấy câu thì Vinh Thăng đã dẫn Nguyệt Hoa đi vào trong phòng.
Nguyệt Hoa không nghĩ Phó Du Nhiên cũng ở đây liền vội vàng khom người vấn an, rồi quỳ xuống trước mặt Tề Diệc Bắc, hóa ra nàng cũng vì việc của Phỉ Nhi mà đến.
Tề Diệc Bắc để cho Vinh Thăng hầu hạ giúp hắn mặc xiêm y, rửa mặt, súc miệng, mất không ít thời gian để xong hết các việc cá nhân. Nguyệt Hoa vẫn quỳ trên mặt đất không dám nói gì. Nhìn cái vẻ mặt háo sắc kia kìa…, Phó Du Nhiên nghiêm mặt nhìn Tề Diệc Bắc, nàng đã xác định được một việc, đó là: Đám ánh mắt không đàng hoàng của những người trong cung đều do Tề Diệc Bắc cầm đầu mà ra!
Cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng mở miệng, "Phỉ Nhi phạm vào lỗi gì?"
"Có người nhìn thấy khi Phỉ Nhi cùng Tiết lương đệ ngắm trăng, nàng ấy đã cố ý nhảy xuống nước để hãm hại Tiết lương đệ ạ."
Phó Du Nhiên lập tức mở to đôi mắt tò mò, dù có nghĩ thế nào thì nàng cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện lại như thế này, nhưng mà, việc đó là thật à?
Tề Diệc Bắc nói: "Có người nhìn thấy tức là đã có chứng cứ vô cùng xác thực?"
Nguyệt Hoa khóc lóc: "Phỉ Nhi trời sinh tính tình hiền lành, sao có thể làm ra loại chuyện này được ạ."
Phó Du Nhiên chen lời: "Đúng vậy, dù thế nào huynh cũng nên đi xem..."
"Cô bớt ý kiến đi."
"Đi xem một chút náo nhiệt cũng tốt mà."
Hóa ra Phó đại trại chủ nhiệt tình suốt từ nãy đến giờ là vì nàng muốn đi xem náo nhiệt à?
Nguyệt Hoa ở một bên cũng nói: "Điện hạ, Phỉ Nhi tuyệt đối không làm như vậy đâu ạ."
Nhìn bộ dạng ‘không đạt được mục đích thề không bỏ qua’ của hai nàng, Tề Diệc Bắc cũng đành bó tay: "Được rồi, đi xem thì đi xem."
Nguyệt Hoa lập tức nín khóc, mỉm cười, còn Phó Du Nhiên thì đã sớm đi đầu làm gương, chạy ra ngoài trước rồi. Tề Diệc Bắc nhìn nước mắt ở trên mặt Nguyệt Hoa, lắc đầu nói: "Chỉ giỏi lắm chuyện, lại còn khóc thành bộ dạng này nữa."
So với Tề Diệc Bắc thì Nguyệt Hoa lớn hơn hắn hai tuổi, nàng là lễ vật của hoàng hậu ban cho năm hắn mười sáu tuổi, chủ yếu là để giúp thái tử hoàn thành chuyện nhân sinh đại sự quan trọng nhất ở trên giường, cho nên Nguyệt Hoa là người theo hắn lâu nhất. Mà cảm tình của Tề Diệc Bắc đối với Nguyệt Hoa cũng có vẻ đặc biệt hơn những người khác, thiếu một chút phong hoa tuyết nguyệt, lại hơn một chút chân thành tha thiết.
Cùng Nguyệt Hoa và Phó Du Nhiên đến Vân Lang Các, lúc này Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa điện, đứng bên cạnh là Nguyên phi cùng Tiết Huyên Trữ, Phỉ Nhi thì quỳ gối ở trong điện, hai mắt đã sớm ngập nước.
Thấy Tề Diệc Bắc đi vào, hoàng hậu nhìn lướt qua Nguyệt Hoa đang đứng ở cửa, bà hơi nhíu mày, Nguyệt Hoa cúi đầu sắc mặt trắng bệch, còn Phó Du Nhiên đã vọt tới trước thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy Phó Du Nhiên liền thay đổi sắc mặt, hớn hở kéo nàng ngồi xuống, "Thắt lưng của con đã đỡ chưa?"
"Tốt lắm rồi ạ." - Phó Du Nhiên thần bí chớp chớp mắt, hình như đang truyền tin tức gì đó cho Hoàng hậu, Hoàng hậu ngầm hiểu liền gật gật đầu, người ngoài nhìn vào đều không hiểu gì ráo.
Tề Diệc Bắc vốn lo lắng khi mình đến đây sẽ khiến Hoàng hậu nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ lại thành ra tình huống này. Lễ lạc qua đi, Tề Diệc Bắc ngồi xuống một bên nhìn Phỉ Nhi đang quỳ ở trong điện, hai mắt của Phỉ Nhi sưng đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Tề Diệc Bắc, không mở miệng nói mà hai hàng lệ đã nói hộ rồi, thật sự là đáng thương!
Hoàng hậu không chờ Tề Diệc Bắc mở miệng đã nói trước: "Chuyện Hướng Lương viện rơi xuống nước ta đã tra ra rõ ràng. Nha đầu kia mua chuộc cung nữ làm giả khẩu cung, đến trước mặt ta nói là tận mắt nhìn thấy Tiết Lương đệ đẩy nha đầu kia xuống nước, làm cho ta thiếu chút nữa đã xử oan cho người tốt. Cuối cùng cung nữ kia bị cắn rứt lương tâm nên đã treo cổ tự vẫn, còn để lại di thư nói rõ chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho Tiết Lương đệ."
Hoàng hậu còn chưa dứt lời, Phỉ Nhi đã khóc lớn: "Hoàng hậu nương nương, Phỉ Nhi bị oan, Phỉ Nhi không có mua chuộc cung nữ, cũng không biết vì sao nàng ta lại vu hãm Tiết Lương đệ ở trước mặt người, lại nói là do Phỉ Nhi làm nữa..."
Nguyên phi ở bên cạnh cười lạnh: "Hướng Lương viện không biết thật ư? Có ai lại tự ý đi làm chuyện không đâu rồi cuối cùng tự kết liễu chính mạng sống của mình không?"
"Ha ——" - lại đánh một cái ngáp thật dài, Phó Du Nhiên kết luận tối nay Tề Diệc Bắc sẽ không đến nên nhanh chóng cuộn tròn trong chăn, ngủ!
Phó Du Nhiên vừa ngủ không lâu thì Tề Diệc Bắc đã nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, hắn đến cạnh Phó Du Nhiên. Vừa rồi hắn ngồi đánh cờ với Chiêu Thái đế, mải chơi nên quên mất thời gian, chỉ đặt xuống có vài quân cờ mà ngẩng lên đã là đêm khuya mất rồi. Tuy rằng hắn đã nghe Thái y nói là Phó Du Nhiên đã khỏi hẳn, nhưng chân vẫn không tự giác mà bước đến tẩm cung để nhìn nàng một cái.
Đẩy màn sa lên, đập vào mắt hắn là cảnh tượng: cả người Phó Du Nhiên đang nằm ngang giường, chăn gối không biết đã bị đạp sang một bên từ khi nào, một cái chân nhỏ nhắn, trắng muốt như tuyết đang giơ lên giữa không trung đạp đạp hai cái rồi mới từ từ hạ xuống.
Tề Diệc Bắc lắc đầu cười khổ, tưởng mấy ngày nay tướng ngủ của nàng đã được cải thiện, ai ngờ vẫn như trước đây. Hắn nhặt chăn cùng gối lên rồi sắp xếp lại cho Phó Du Nhiên, đột nhiên hắn phát hiện ra dưới quầng mắt của nàng có bọng đen, hắn nhìn lầm sao? Nhìn thật kỹ lại, đúng là như thế.
Quái, hai ngày nay bọn họ đều lên giường đi ngủ sớm, làm sao nàng lại ngủ không đủ giấc được? Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng xoa hai bọng mắt cho Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thoải mái cọ cọ vào tay của hắn, mũi phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, rõ ràng biểu hiện này là của người vô cùng thiếu ngủ. Hắn lại nhớ đến tướng ngủ vừa rồi của nàng, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tề Diệc Bắc. Hắn khẽ chau mày, chẳng lẽ là... hai đêm nay yên tĩnh như vậy không phải bởi vì tướng ngủ của Phó Du Nhiên đã được cải thiện, mà là do thực ra nàng không hề ngủ sao? Bởi vì hắn đã từng oán giận mà nói, "Không muốn khi ngủ cũng bị đánh", cho nên nàng mới nhịn ngủ vài ngày để không quấy rầy đến hắn sao?
Đáy lòng Tề Diệc Bắc dần dần dâng lên một niềm vui sướng, nhưng lại pha chút cảm giác đau lòng. Thì ra nha đầu kia cũng có mặt thận trọng như vậy, hèn chi hai hôm nay hắn rất ít khi nghe thấy nàng ríu rít.
Không muốn quấy rầy Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc đứng dậy vừa định rời đi thì ánh mắt đã nhìn thấy một chén thuốc đang đặt ở trên bàn phấn, hắn bước tới sờ vào bát thuốc, lạnh ngắt. Hừm, không có hắn giám sát là nàng liền tự ý bỏ thuốc ngay.
Tề Diệc Bắc cười khổ rồi thuận tay bưng bát thuốc lên định mang ra ngoài, nước thuốc hơi sóng sánh làm đổ một ít ra bàn rồi theo khe hở giữa ngăn kéo lọt vào bên trong.
Đáng chết! Tề Diệc Bắc đặt bát xuống, nhanh chóng mở ngăn kéo ra để xem có đồ vật quan trọng gì bị ướt hay không. Trong ngăn kéo chỉ có một cái hộp gỗ, hắn vội vàng lấy ra xem, may mắn là không bị ướt nếu không sẽ có người tế hắn lên cho mà coi. Ngay bên dưới cái hộp gỗ là một quyển sách nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, rất tinh xảo, nếu không nhấc hộp gỗ ra thì khó mà phát hiện được.
Tề Diệc Bắc tò mò mở trang thứ nhất, trên mặt giấy viết một dòng chữ rất ngay ngắn: ‘Lấy mật sắc làm cẩu mê xử, cẩu mê xử liễu trăm nguyệt câu.’
(*)Nguyên văn: "挖密色迷杵干,迷杵柳百月句" . Ta đọc raw cũng ko hiểu gì, hix, có lẽ phải đi tìm chuyên gia thôi, giải được rồi ta sẽ edit lại nhé các nàng, mong các nàng thông cảm, thôi thì chúng ta cũng mơ mơ hồ hồ như Tề Diệc Bắc đi vậy ^^
Đây là cái gì?... Gì mà mê mê, cẩu cẩu? Tề Diệc Bắc nhìn qua nhìn lại câu trên không dưới mười lần, nhưng một chữ cũng không hiểu. Hắn lại lật sang trang thứ hai, trên giấy lại có một dòng chữ khó hiểu khác: ‘Vạn đầu hổ, huyền điểm.’
Trang thứ ba: ‘Vạn bông tuyết, chén canh.’
Trang thứ tư: ...
Tổng cộng có hai mươi ba trang ghi chép, trang nào cũng có một câu bát nháo như thế.
Chẳng lẽ đây là ‘tiếng lóng’ trong truyền thuyết đó ư? Tề Diệc Bắc lại nghiên cứu một hồi nhưng vẫn không luận ra được, Phó đại trại chủ này đúng là có tài, viết như vậy thật không khác gì đang viết một mật mã vô hình vậy, dù có ai thấy được cũng không hiểu.
Sớm ngày hôm sau, Tề Diệc Bắc đang ngủ ở Thiên Điện phòng thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo dậy, bên tai hắn vang lên tiếng nói khẩn trương của Phó Du Nhiên: "Lão Tề, mau dậy!"
Cả đêm hôm qua Tề Diệc Bắc nằm suy nghĩ lý giải đám tiếng lóng nên mới chợp mắt không lâu, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, đôi mắt hé ra một nửa nói: "Chuyện gì thế?"
"Mẫu hậu ra lệnh đưa Phỉ Nhi vào lãnh cung!"
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc tỉnh táo hơn nhưng lại nhíu mày trầm ngâm không nói, Phó Du Nhiên vội vã lôi kéo hắn, "Còn không đi mau!"
Tề Diệc Bắc co tay lại, thuận thế kéo cả Phó Du Nhiên ngã vào lòng hắn. Hắn ôm Phó Du Nhiên rồi ngáp một cái: "Vì tội gì?"
Phó Du Nhiên ngọ nguậy thân mình, "Còn chẳng phải vì chuyện rơi xuống nước đó sao."
"Nếu là chuyện đó thì cô đừng nhúng tay vào." - Tề Diệc Bắc đưa tay xoa lưng của Phó Du Nhiên, "Thắt lưng còn đau không?"
"Khỏi rồi." - Phó Du Nhiên ngồi ở trên người Tề Diệc Bắc, nàng thắc mắc: "Vì sao lại mặc kệ? Chẳng lẽ có nội tình gì à?"
"Ừ."
Phó Du Nhiên đợi nửa ngày cũng chỉ được một chữ này khiến nàng tức giận đưa hai tay vỗ bốp lên má của Tề Diệc Bắc, "Ừ cái gì mà ừ? Rốt cuộc thì tại sao lại thành thế này? Nói thế nào thì Phỉ Nhi cũng là người rơi xuống nước, thiếu chút nữa còn mất mạng, vậy tại sao lại đem nàng tống vào lãnh cung?"
Tề Diệc Bắc nhấc hai bàn tay của nàng ra khỏi mặt mình, siết nhẹ, rồi nói qua loa: "Cô thử đến hỏi mẫu hậu xem, lời bà nói chính là chân tướng sự việc."
Phó Du Nhiên sửng sốt, "Tuy huynh nghi ngờ Phỉ Nhi là người của Hoài vương, nhưng nàng ấy cũng đã theo huynh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ huynh lại trơ mắt nhìn nàng ấy phải chịu khổ?"
Tề Diệc Bắc xoa xoa hai mắt để giúp hắn tỉnh táo hơn, nhìn biểu hiện trên gương mặt của Phó Du Nhiên, hắn thở dài, "Chuyện ở trong cung không thể dùng đạo lý để giảng giải được, cho dù hôm nay ta có bảo vệ nàng ấy thì nàng ấy cũng đã là cái đinh trong mắt mẫu hậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị mẫu hậu xử lý. Huống hồ gì….” - Thấy Phó Du Nhiên như muốn phản bác, Tề Diệc Bắc vội vàng thêm một câu, - "Mặc kệ nàng ấy có phải là người của Hoài vương hay không, ta cũng không thể giữ lại."
"Nếu nàng ấy không phải thì sao?"
"Thà rằng tin là có."
Phó Du Nhiên trầm mặc một lúc lâu, "Hoàng cung quả nhiên không phải là nơi dễ sống."
Tề Diệc Bắc chau mày, đúng lúc đó Vinh Thăng từ bên ngoài tiến vào, một bên con mắt của hắn bầm đen, thấy tư thế mờ ám của Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên, hắn vội vàng cúi đầu.
Tề Diệc Bắc trợn mắt, "Mắt ngươi làm sao vậy?"
Vinh Thăng liếc nhìn Phó Du Nhiên, nói lí nhí: "Nô tài không cẩn thận... nên bị ngã."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên: "Nói dối! Rõ ràng là bị ta đánh."
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười, - "Cô đánh?"
"Đúng vậy, ai bảo hắn không cho ta vào? Dám chặn đường của ta?"
Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Phó Du Nhiên, rốt cuộc Tề Diệc Bắc cũng yên tâm hơn, xem ra thắt lưng của nàng quả thật đã khỏi hẳn, nếu không thì tinh thần đâu có tốt thế này.
Vinh Thăng đau khổ nói: "Về sau Vinh Thăng không dám ngăn thái tử phi nữa ạ."
"Được rồi." - Tề Diệc Bắc cười cười, khoát tay, - "Ngươi vào đây có chuyện gì cần bẩm báo?"
Lúc này Vinh Thăng mới nhớ ra chính sự, vội vàng nói: "Bẩm thái tử, có Nguyệt Hoa xin cầu kiến."
Tề Diệc Bắc nghĩ ngợi một chút rồi mới nói, "Để nàng ấy vào đi."
Vinh Thăng xoay người đi ra ngoài, Tề Diệc Bắc buồn cười nhìn Phó Du Nhiên: "Cô vẫn định ngồi thế này à?"
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đang ngồi ở trong lòng của Tề Diệc Bắc, tư thế này… muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu. Nàng vội vàng xoay người xuống giường, giả vờ như đang ngắm nghía cách bài trí ở trong phòng nhưng gương mặt lại đỏ lựng.
Tề Diệc Bắc cũng ngồi thẳng lên, vừa định trêu chọc nàng mấy câu thì Vinh Thăng đã dẫn Nguyệt Hoa đi vào trong phòng.
Nguyệt Hoa không nghĩ Phó Du Nhiên cũng ở đây liền vội vàng khom người vấn an, rồi quỳ xuống trước mặt Tề Diệc Bắc, hóa ra nàng cũng vì việc của Phỉ Nhi mà đến.
Tề Diệc Bắc để cho Vinh Thăng hầu hạ giúp hắn mặc xiêm y, rửa mặt, súc miệng, mất không ít thời gian để xong hết các việc cá nhân. Nguyệt Hoa vẫn quỳ trên mặt đất không dám nói gì. Nhìn cái vẻ mặt háo sắc kia kìa…, Phó Du Nhiên nghiêm mặt nhìn Tề Diệc Bắc, nàng đã xác định được một việc, đó là: Đám ánh mắt không đàng hoàng của những người trong cung đều do Tề Diệc Bắc cầm đầu mà ra!
Cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng mở miệng, "Phỉ Nhi phạm vào lỗi gì?"
"Có người nhìn thấy khi Phỉ Nhi cùng Tiết lương đệ ngắm trăng, nàng ấy đã cố ý nhảy xuống nước để hãm hại Tiết lương đệ ạ."
Phó Du Nhiên lập tức mở to đôi mắt tò mò, dù có nghĩ thế nào thì nàng cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện lại như thế này, nhưng mà, việc đó là thật à?
Tề Diệc Bắc nói: "Có người nhìn thấy tức là đã có chứng cứ vô cùng xác thực?"
Nguyệt Hoa khóc lóc: "Phỉ Nhi trời sinh tính tình hiền lành, sao có thể làm ra loại chuyện này được ạ."
Phó Du Nhiên chen lời: "Đúng vậy, dù thế nào huynh cũng nên đi xem..."
"Cô bớt ý kiến đi."
"Đi xem một chút náo nhiệt cũng tốt mà."
Hóa ra Phó đại trại chủ nhiệt tình suốt từ nãy đến giờ là vì nàng muốn đi xem náo nhiệt à?
Nguyệt Hoa ở một bên cũng nói: "Điện hạ, Phỉ Nhi tuyệt đối không làm như vậy đâu ạ."
Nhìn bộ dạng ‘không đạt được mục đích thề không bỏ qua’ của hai nàng, Tề Diệc Bắc cũng đành bó tay: "Được rồi, đi xem thì đi xem."
Nguyệt Hoa lập tức nín khóc, mỉm cười, còn Phó Du Nhiên thì đã sớm đi đầu làm gương, chạy ra ngoài trước rồi. Tề Diệc Bắc nhìn nước mắt ở trên mặt Nguyệt Hoa, lắc đầu nói: "Chỉ giỏi lắm chuyện, lại còn khóc thành bộ dạng này nữa."
So với Tề Diệc Bắc thì Nguyệt Hoa lớn hơn hắn hai tuổi, nàng là lễ vật của hoàng hậu ban cho năm hắn mười sáu tuổi, chủ yếu là để giúp thái tử hoàn thành chuyện nhân sinh đại sự quan trọng nhất ở trên giường, cho nên Nguyệt Hoa là người theo hắn lâu nhất. Mà cảm tình của Tề Diệc Bắc đối với Nguyệt Hoa cũng có vẻ đặc biệt hơn những người khác, thiếu một chút phong hoa tuyết nguyệt, lại hơn một chút chân thành tha thiết.
Cùng Nguyệt Hoa và Phó Du Nhiên đến Vân Lang Các, lúc này Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa điện, đứng bên cạnh là Nguyên phi cùng Tiết Huyên Trữ, Phỉ Nhi thì quỳ gối ở trong điện, hai mắt đã sớm ngập nước.
Thấy Tề Diệc Bắc đi vào, hoàng hậu nhìn lướt qua Nguyệt Hoa đang đứng ở cửa, bà hơi nhíu mày, Nguyệt Hoa cúi đầu sắc mặt trắng bệch, còn Phó Du Nhiên đã vọt tới trước thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy Phó Du Nhiên liền thay đổi sắc mặt, hớn hở kéo nàng ngồi xuống, "Thắt lưng của con đã đỡ chưa?"
"Tốt lắm rồi ạ." - Phó Du Nhiên thần bí chớp chớp mắt, hình như đang truyền tin tức gì đó cho Hoàng hậu, Hoàng hậu ngầm hiểu liền gật gật đầu, người ngoài nhìn vào đều không hiểu gì ráo.
Tề Diệc Bắc vốn lo lắng khi mình đến đây sẽ khiến Hoàng hậu nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ lại thành ra tình huống này. Lễ lạc qua đi, Tề Diệc Bắc ngồi xuống một bên nhìn Phỉ Nhi đang quỳ ở trong điện, hai mắt của Phỉ Nhi sưng đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Tề Diệc Bắc, không mở miệng nói mà hai hàng lệ đã nói hộ rồi, thật sự là đáng thương!
Hoàng hậu không chờ Tề Diệc Bắc mở miệng đã nói trước: "Chuyện Hướng Lương viện rơi xuống nước ta đã tra ra rõ ràng. Nha đầu kia mua chuộc cung nữ làm giả khẩu cung, đến trước mặt ta nói là tận mắt nhìn thấy Tiết Lương đệ đẩy nha đầu kia xuống nước, làm cho ta thiếu chút nữa đã xử oan cho người tốt. Cuối cùng cung nữ kia bị cắn rứt lương tâm nên đã treo cổ tự vẫn, còn để lại di thư nói rõ chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho Tiết Lương đệ."
Hoàng hậu còn chưa dứt lời, Phỉ Nhi đã khóc lớn: "Hoàng hậu nương nương, Phỉ Nhi bị oan, Phỉ Nhi không có mua chuộc cung nữ, cũng không biết vì sao nàng ta lại vu hãm Tiết Lương đệ ở trước mặt người, lại nói là do Phỉ Nhi làm nữa..."
Nguyên phi ở bên cạnh cười lạnh: "Hướng Lương viện không biết thật ư? Có ai lại tự ý đi làm chuyện không đâu rồi cuối cùng tự kết liễu chính mạng sống của mình không?"
/115
|