Dịch: Trọng Kim
Cứ như vậy, Diệp Hoan lại bị Hà Bình bức ra chiến trường thêm một lần nữa, cho dù hắn chẳng qua là đi diễn tập
Đại đội đặc chủng Lam Kiếm có hơn một ngàn binh sĩ. Thế nhưng cho đến tận bậy giờ, chỉ một mình Diệp Hoan là người được hưởng thụ đãi ngộ chính tay đại đội trưởng uy hiếp đi chiến trường đấy.
Một tân binh mới nhập ngũ không đến ba tháng , các hạng mục huấn luyện nhiều lắm hắn tham gia chỉ có thể xem như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, tính cách thì càng khỏi phải nói, hoang đường kỳ quặc, một người như vậy có tư cách gì để một người có cấp bậc đoàn trưởng như Hà Bình phải đích thân mời tới hỗ trợ chứ?
Dù Diệp Hoan còn có nhiều khuyết điểm, nhưng mà từ khi hắn nhập ngũ đến nay, vẫn có vài sự tích về hắn khiến cho người khác phải kính trọng vài phần.
Không nói đến chuyện hắn chỉ mang thể chất như một người thường, đơn giản chỉ nói đến việc hắn cắn răng kiên trì chịu đựng gian khổ các mục huấn luyện tàn khốc, hoặc là chuyện hắn vì muốn rời khỏi quân doanh mà làm ra việc kinh động đến cao tầng trong quân khu. Hắn còn tham dự hai lần làm nhiệm vụ, mà trong mỗi một nhiệm vụ, hắn đều có những biểu hiện kinh người khiến cho người khác phải líu lưỡi và hoàn toàn thay dổi cách nhìn về hắn.
Dù chỉ mới nhập ngũ được ba tháng nhưng danh vọng của tên hạ sĩ này đã như sấm bên tai đối với mọi người trong đại đội đặc chủng Lam Kiếm, hơn nữa cả tư lệnh quân khu Thẩm Đốc Trí cũng vô cùng chờ mong chứng kiến đứa cháu trai này sẽ bộc lộ bao nhiêu tài năng trên chiến trường.
Tổng hợp lại những điều trên, Hà Bình tất nhiên không muốn để Diệp Hoan làm đào binh, nên anh phải tự mình đến bệnh viện gặp Diệp Hoan, vạch trần chuyện hắn giả bệnh nằm viện và ngăn hắn viết một tờ đơn nghỉ bệnh.
Đương nhiên, được Hà Bình tự mình tới đón cũng không có nghĩa là thời gian này Diệp Hoan sẽ sống thoải mái trong quân doanh.
Chuyện thứ nhất mà Hà Bình làm sau khi trở lại quân doanh chính là kéo Diệp Hoan đến sân tập, rồi phóng tay đánh với hắn một trận. Quyền cước xuất ra từ đệ nhất Sát Thần quân khu đương nhiên không phải là quả ngọt dễ ăn gì, Diệp Hoan chỉ miễn cưỡng ngăn cản được mười mấy hiệp thì bị Hà Bình đánh cho no đòn, đánh đến lúc miệng hắn sùi bọt mép, chỉ kém chút nữa là phải đến bệnh viện cấp cứu.
Ngay hôm sau, hắn còn chưa kịp dưỡng thương cho tốt thì lại bị lôi đi tham gia cuộc diễn tập này.
Cảnh vệ đội cùng với lục quân và không quân chính quy thuộc hai đại quân khu Tây Nam phối hợp diễn tập đối kháng với nhau.
Đại đội Lam Kiếm được lệnh của quân khu Bắc Kinh cho toàn thể xuất động đi đến một giải bình nguyên ở hướng Tây Bắc, trong phạm vi quản hạt của mình, binh lính hai đại quân khu xây dựng 6 cái công sự dã chiến, có tổng cộng hơn 5 vạn người tham gia lần diễn tập này.
Mục đích diễn tập là tạo thành phối hợp ăn ý trong khi tác chiến giữa hai đại binh chủng lục và không quân, làm nổi bật sự tự chủ hóa cùng thực chiến hóa trong quá trình chiến đấu. Tổng hợp lại các luận chứng để xây dựng một kiểu mẫu cơ cấu cơ bản về việc phối hợp chỉ huy vận hành tác chiến khi tiến hành các chiến dịch cấp quân đoàn...
Lần diễn tập này mang tính chất công khai, có khoảng chừng 70 đại biểu quan sát viên các nước được mời tới hiện trường để quan khán, thanh thế rất lớn, nhất thời các quốc gia phong vân dũng động*, vệ tinh của các cường quốc quân sự Âu Mĩ đồng loạt nhắm ngay vị trí mảnh bình nguyên cằn cỗi rộng lớn phía Tây Bắc kia, vô số tin tức phân tích, đánh giá, dự báo đối với tình hình quân lực liên tục được gửi về cơ cấu quyền lực cao nhất của các quốc gia này.
* Đại ý của câu này là một vật nếu chuyển động thì vật khác cũng sẽ động theo. Ở trường hợp này là các nước Âu Mỹ đồng thời tiến hành do thám lần diễn tập này của TQ.
Cuộc diễn tập này mang tên là "Cương Mâu".
Trên máy bay vận tải quân sự số 8, Diệp Hoan mặc một bộ quân phục cùng với khuôn mặt bị bôi lên các vệt xanh xanh vàng vàng, lúc này hắn chỉ biết đau khổ than thở.
Bọn chiến hữu ngồi thành hai hàng hai bên, khi nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Diệp Hoan, cả bọn đều nhao nhao cười lớn.
"Từ lúc đại đội Lam Kiếm chúng ta thành lập đến nay, người bị đánh đập thê thảm như vậy e rằng chỉ có cậu mà thôi đấy!"
Xạ lang vừa vỗ vai hắn vừa cười toe toét không ngừng.
Diệp Hoan tức giận xiết chặt nắm đấm: "Một ngày nào đó, khi mà thân thủ của tôi vượt qua tên họ Hà ấy, nhất định mỗi ngày tôi sẽ đánh anh ta mỗi ngày ba lần!"
"Cậu hãy giải thích tại sao lúc xuất phát, hình vẽ trên mặt của cậu lại là những quả bong bóng nhỏ rất là kỳ cục, nên nói thật, nếu không thì đội trưởng mà không đánh thì tôi cũng sẽ đánh cậu đó..."
Một chiến hữu cùng phòng khác cũng góp lời: "Sao tiểu tử này lại bị đánh vì điều đó vậy?"
Xạ Lang chỉ vào Diệp Hoan lúc này vẫn đang còn ủ rũ, cười nói: "5 giờ sáng xuất phát, trước lúc đó chúng ta đã vẽ xong vệt màu trên mặt rồi. Cũng không biết tiểu tử này phát thần kinh gì, một mực chê bai vệt màu xanh bôi trên mặt hắn nhìn rất khó coi, nên hắn bôi cả khuôn mặt chỉ một màu đen, mang một cái mặt đen thui mà đi vào toa-let. Kết quả là khi hắn đi vệ sinh, mọi người đều bị dọa cho tè hết ra quần. Cậu biết rồi đó, lúc ấy trời còn chưa sáng, tụi này chỉ nhìn thấy một bộ quần áo bay vào toa-lét, mẹ nó chứ y như là thấy ma, một tay của đội trưởng chúng ta vẫn đang cầm Nhị đệ, còn tay kia đã chuẩn bị móc súng ra rồi..."
Mọi người cùng cười lên ha ha rồi nói: "Đây không phải là muốn bị đánh thì là gì?"
"Ai nói không phải, khuôn mặt của đội trưởng chúng ta cũng tái mét, hung hăng đánh hắn một trận. Hắn còn nói cái gì mà hắn muốn dùng bản mặt này để gửi lời chào nhân dân Châu Phi, hoặc là cảm tạ nhân dân Châu Phi để cho hắn một số tiền phi nghĩa! Về sau, đội trưởng ra lệnh cho hắn phải đổi lại, hắn vẫn không vui, nhưng không còn cách nào đành phải vẽ thêm một đốm sáng vàng trên trán, thế là mọi người khi vừa nhìn thấy hắn liền chắp tay, mở miệng chào 'Bao đại nhân'..."
Diệp Hoan bĩu môi: "Các người chẳng hiểu gì về giá trị của màu đen..."
Bên trong máy bay vận tải bùng nổ trận cười ầm ĩ, không khí khẩn trương trước lúc chiến đấu thoáng cái bị quét sạch sẽ, mọi người trong khoang thuyền vui vẻ hòa thuận, giống như vui vẻ cùng nhau đi đạp xuân vậy.
. . .
Hơn một giờ sau, quân cơ đã đến sân bay quân dụng ở Tây Bắc, cách thời điểm chính thức diễn tập còn ba ngày, đại đội Lam Kiếm đi đầu, được lệnh nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, sau đó tụ lại rồi tiến hành thăm dò chiến trường diễn tập, để cho binh sĩ dã chiến phía sau có thể tham khảo tác chiến.
Sau khi tập hợp, đội ngũ giải tán, sau đó dựng lều quân dụng lên ngay tại chỗ, khi đã phân công xong người phụ trách cảnh giới, mọi người lập tức thấy nhẹ nhõm, hoạt động tự do.
Trên chiến trường, những bộ đội đặc chủng này đều tự tay giết không ít địch nhân, cho nên đối với hành động diễn tập họ tất nhiên không để ở trong lòng. Điều này không phải là khinh địch, mà là bọn hắn đều hiểu rõ, chiến trường diễn tập so với chiến trường chính thức tuyệt đối là khác biệt một trời một vực, một loại là máu lửa chiến trường đầy máu tanh tàn khốc, còn một loại căn bản nhìn không giống chút gì với loại kia. Vì vậy, đối với làm diễn tập quân sự này, cả đám đều có cùng một loại tâm tình "Tằng kinh thương hải, nan vi thủy"*, có một cảm giác nhẹ nhõm.
* Thành ngữ TQ, đại ý nói: đã thấy biển rộng thì còn quan tâm gì đến hồ nước nhỏ nữa. Ở đây, trong câu nói trên ý nói không để tâm, thờ ơ
Diệp Hoan không có việc gì nên đi dạo một vòng quanh nơi trú quân, kết quả là khi hắn trở về, không ít chiến hữu nhìn hắn rồi liên tục ngáp mấy cái, sau đó bọn họ chui vào lều trại mà đi ngủ.
Diệp Hoan nghi hoặc khó hiểu, Xạ Lang đang buồn ngủ nói cho hắn biết nguyên nhân, vốn mọi người tinh thần còn sáng láng đấy, nhưng khi nhìn thấy cái bản mặt đen như than kia thì cũng mệt rã rời thôi.
...
Ban đêm ở nơi trú quân hoàn toàn yên tĩnh, bị muỗi rừng chích phá, Diệp Hoan lật qua lật lại không ngủ được nên hắn dứt khoát đứng dậy ra khỏi lều trại, đốt một điếu thuốc, ngửa đầu nhìn ngắm mảnh tinh không mênh mông trên đỉnh đầu.
Nhìn những tinh tú trên trời đến xuất thần, Diệp Hoan có một cảm giác đang trong giấc mơ.
Nếu mọi chuyện hết thảy đều chưa từng xảy ra, mình lúc này sẽ đang làm gì?
Có lẽ là đang nằm ngủ trên giường tại khu nhà cũ kia ở Ninh Hải, hoặc là đang cùng bọn Hầu Tử, Trương Tam ngồi ở trong quán Internet chơi CS, hay là lúc lủng túi thì mình có lẽ đang nằm trong bụi cỏ ven đường chờ người xui xẻo nào đó lái xe tông phải rồi chuẩn bị chui ra ăn vạ...
Khi đó hắn cứ sống trong vòng tròn luẩn quẩn nhỏ ấy, như là chú ếch ngồi ở đáy giếng đang đơn độc ngẩng đầu nhìn lên một mảnh nhỏ bầu trời, những người thường xuyên hiện hữu trong sinh hoạt hằng ngày của hắn cũng chỉ có Hầu Tử, Trương Tam và Nam Kiều Mộc mà thôi.
Diệp Hoan thậm chí nghĩ rằng, đời này chỉ cần ù ù cạc cạc trải qua mỗi một ngày như vậy là đủ, có huynh đệ, có người yêu. Dù cuộc sống có nghèo rớt mùng tơi nhưng lại rất vui vẻ, mãi mãi không cần có chí hướng to lớn, cũng không có dã tâm vươn tới trời cao, chính mình đi tìm một công việc đàng hoàng, lương một tháng một, hai ngàn đồng thì đã rất thỏa mãn rồi.
Một hai năm sau đó, hắn và Nam Kiều Mộc như nước chảy thành sông mà kết hôn, sinh con, trải qua thời gian mặn ngọt đắng cay. Lúc rảnh rỗi thì lôi bọn Hầu Tử Trương Tam chạy đến thang cuốn tự động trong siêu thị ngồi soi gái, đoán xem cô ta mặc quần lót màu gì. Sau đó mang vẻ mặt thỏa mãn về nhà, chờ Nam Kiều Mộc bưng lên đồ ăn thơm ngào ngạt, ba anh em uống một bình rượu xái, vừa nhậu vừa chém gió cho đến khi mọi người say xỉn, Nam Kiều Mộc với vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng dìu mình về giường ngủ...
Nhưng sự đời thật lắm bất ngờ không biết trước được, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bất tri bất giác mình đã mất đi nhiều thứ...
Trải qua càng nhiều chuyện, Diệp Hoan lại càng phát hiện rằng, muốn chống lại vận mệnh là sự tình khó khăn đến bậc nào, tựa như Don Quixote dùng sức vung vẩy trường mâu \ để chiến đấu với cối xay gió vậy, thật sự vừa buồn cười, vừa có cảm giác bi tráng đơn độc chỉ có bản thân mới hiểu được khả năng của mình đến đâu.
Diệp Hoan luôn cố gắng đem vận mệnh của mình nắm trong lòng bàn tay, do chính mình làm chủ, nhưng mà kết quả thu được là thứ nên có đã đạt được, thứ phải mất cũng đã mất đi rồi. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi quay đầu nhìn lại, mình có thực sự khống chế vận mệnh trong bàn tay của mình hay không?
Ngay cả người con gái mình yêu nhất cũng đã mất đi, nói gì đến khống chế vận mệnh?
Diệp Hoan cười khổ, hít thật sâu một hơi thuốc, nhìn sương mù lượn lờ bị gió thổi tán đi, một cảm giác mờ mịt chạy lên não.
Đột nhiên trước người hắn xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Diệp Hoan lập tức cả kinh, không chút do dự đứng bật dậy, cũng không quay đầu lại, vung chân quét ngang về sau lưng, thân thể theo đà xoay, vặn eo xuất ra trọng quyền đánh tới.
Mấy tháng huấn luyện giúp cho thân thủ Diệp Hoan vô cùng nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất nhanh, chỉ tiếc phản ứng của cái bóng dáng kia còn nhanh hơn hắn. Cùng lúc khi Diệp Hoan xuất thủ, cái bóng dáng kia cũng bắt đầu chuyển động theo, chân nhấc tay đỡ dễ dàng chặn lại sát chiêu của Diệp Hoan, tiếp theo hai tay y chỉ dịch chuyển một chút thì thật thần kỳ hai tay Diệp Hoan bị chế trụ ngay.
"Toẹt!" Không chịu thua thiệt, Diệp Hoan nhanh trí nhổ vào mặt của cái bóng dáng kia một bãi nước miếng, tiếp đó hắn liền há miệng chuẩn bị kêu lớn.
Miệng mới hơi hơi mở thì ngay lập tức bị một mảnh vải thối chặn lại, giọng nói lãnh khốc của Hà Bình kèm theo sự vui vẻ vang lên:
"Được rồi, nửa đêm nửa hôm mà ồn ào, không ngại chính mình chưa đủ mất mặt à?"
Diệp Hoan mở to hai mắt, biểu lộ kinh ngạc rồi lại như trút được gánh nặng đồng thời kêu: "Ô ô ô ô….."
Hà Bình buông Diệp Hoan ra, giật xuống miếng vải thối chặn miệng hắn rồi nói: "Cậu mới vừa nói cái gì?"
"Tôi nói tôi thao con em anh, hóa ra đây là cái mùi trên thân thể anh"
Hà Bình cúi đầu, nhìn mảnh vải trên tay mình rồi ngẩn người, rõ ràng anh đang do dự có nên tiếp tục nhét nó vào miệng Diệp Hoan hay không.
"Đội trưởng, nửa đêm nữa hôm anh chạy đến đây làm gì vậy?
Hà Bình hung hăng vỗ lên ót Diệp Hoan một cái, nói: "Tôi đang tuần tra doanh trại một lần, kết quả chứng kiến một bộ quần áo từ trong doanh trại bay ra bên ngoài, còn bốc khói nữa, thiếu chút nữa đã hù chết tôi rồi, tại sao cậu vẫn bôi khuôn mặt thành một màu đen như vậy hả?
"Tôi chỉ là muốn để người ta thấy tôi cũng là một người sâu sắc, thâm trầm chứ không phải chỉ có vẻ tuấn tú bên ngoài, cho nên..."
Hà Bình ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoan, cười nói: "Lại tự biên tự diễn rồi, có thuốc lá không? Cho một điếu?"
Hai người đồng thời châm lửa, khói bốc lên nghi ngút, ngồi ở bên ngoài doanh trại, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm mênh mông đến xuất thần.
"Đội trưởng, ai cũng nói ‘Đương binh cật lương’*, vậy mục đích ban đầu của anh khi nhập ngũ là vì muốn kiếm cơm sao? Hay chỉ xem nó như một dạng công việc?
*Đương binh cật lương: Đi lính kiếm cơm ăn, ý nói lương bổng trong quân đội ổn định. Người ko kiếm được việc gì nuôi sống bản thân thì đi lính.
Hà Bình cười nhạo: "Đương binh cật lương’? Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, bây giờ là thời kỳ hòa bình, người có tay có chân thì không lo ăn lo mặc, trợ cấp của bộ đội thời bình ít ỏi, việc gì phải đi lính cho người nhà đều chết đói hết à. Coi như là cậu có cấp bậc đại đội trưởng, trợ cấp cao một chút, nhưng cũng không đáng vì phần trợ cấp này mà dùng tính mạng để đánh đổi. Trong xã hội ngày nay có đủ mọi ngành nghề, với một công việc không thể nuôi sống gia đình mình thì cậu có cần phải liều mạng mà giữ miếng ăn như vậy không?"
"Vậy anh nhập ngũ là vì điều gì vậy?"
Hà Bình lại rít một hơi thuốc, ánh mắt trở nên thâm trầm, chậm rãi nói:
"Trong cả cuộc đời, con người dù sao cũng phải có một lý tưởng, có một tín niệm. Lý tưởng của một người đôi khi rất nhỏ bé như là vừa đủ ăn đủ uống, cũng có người mang lý tưởng rộng lớn, đặt lời thề sẽ trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp..."
"... Còn chúng ta là những người lính, lý tưởng của chúng ta không nhỏ cũng không lớn, bảo vệ hòa bình thế giới là việc làm vô nghĩa, chúng ta chỉ vẻn vẹn hy vọng chiến tranh có thể cách xa quốc gia và người dân của chúng ta càng xa càng tốt. Dân chúng sinh ra ở thời kỳ hòa bình sẽ không biết chiến tranh là chuyện đáng sợ cỡ nào! Khi nhắc tới lịch sử, họ cảm thấy thống hận, nhao nhao kêu gào hôm nay diệt Nhật, ngày mai giết Mĩ, kì thực loại luận điệu như thế là điển hình của sự mù quáng tự đại, thật là nực cười...!"
"... Không thể phủ nhận rằng, trăm năm trước dù dân tộc chúng ta có mấy ngàn năm văn hóa thì cũng đã bị thế giới bỏ xa tận đằng sau. Thời đại hôm nay đúng là lúc quốc gia phấn khởi tiến lên thành cường quốc. Khoa học kỹ thuật, kinh tế, dân sinh, quốc lực, những thứ này những người lính như chúng ta không hiểu, nhưng dù không hiểu , quân nhân chúng ta cũng phải toàn lực bảo vệ nó..."
"... Nếu có người hỏi mục đích đi lính của tôi, tôi sẽ trả lời rằng: ban đầu chỉ là vì rèn luyện chính mình, sau khi trải qua vô số lần chiến đấu tàn khốc, đồng đội kẻ trước người sau ngã xuống, tôi chợt phát hiện, hóa ra tín niệm của mình không chỉ là rèn luyện bản thân nữa rồi, mà là giúp bọn chiến hữu đã dùng tính mạng cùng máu tươi hoàn thành sứ mạng và nhiệm vụ chưa hoàn thành, quân nhân chúng ta khi còn sống phải tiếp tục bảo vệ nó, hoàn thành nó!"
Hà Bình cười nhạt một tiếng tiếp tục nói: "Cái tín niệm này cũng không tính là thứ vĩ đại gì, chẳng qua đây là việc cần phải làm để trả lại cho những chiến hữu đã mất, bằng cách chăm sóc cho thế hệ tương lai của họ mà thôi. Tương lai nếu có một ngày tôi chết trên chiến trường, khi xuống suối vàng gặp các chiến hữu, tôi có thể không hề xấu hổ nói cho họ biết rằng: 'Chuyện mà các anh em dùng tính mạng để đổi lấy, tôi vẫn luôn luôn dùng chính mạng mình để đảm bảo, đến chết mới thôi'"
Hiếm khi Diệp Hoan lẳng lặng nghe Hà Bình nói một tràng dài mà không chen lời câu nào. Lúc này, đáy lòng hắn đang "kinh đào cự lãng*".
* Sóng to gió lớn
Cảm giác mê mang từng vây khốn Diệp Hoan, khiến hắn cảm thấy mất đi phương hướng vào tương lai, giờ phút này linh hồn hắn có cảm giác như thể được tẩy rửa, như là ánh sáng chiếu soi đêm tối giúp hắn thông suốt hết mọi thứ còn vướng mắc.
Tín niệm (niềm tin).
Hóa ra là tín niệm!
Hắn nhận người thân, có sự nghiệp, tiền cũng không thiếu, đột nhiên mọi thứ cần cho sinh hoạt thường ngày của hắn dường như cái gì cũng có hết rồi, duy chỉ có tín niệm trước kia thì đã dần dần mất đi, dù cái loại tín niệm này chẳng qua là ăn no uống đủ qua ngày, nhưng hôm nay nó đã không còn tồn tại nữa.
Hóa ra hai từ ‘tín niệm’ này đối với một người không có mục đích theo đuổi như hắn mà nói lại trọng yếu như thế.
Tín niệm của Diệp Hoan là điều gì?
Giờ phút này, một người sống không mục đích như hắn từ trong lời nói vĩ đại của Hà Bình tìm ra được phương hướng cho tương lai.
"Đội trưởng, anh cảm thấy hiện tại tôi có tính là một binh sĩ hợp cách không?
"Không!" Hà Bình quả quyết nói.
"Cái lò luyện binh sĩ này không có đem tôi luyện thành tinh thép sao? Ít nhất cũng không phải là một khối sắt vụn chứ?" Diệp Hoan đành phải lấy lui làm tiến.
"So với sắt vụn thì cứng rắn hơn một chút." Câu trả lời của Hà Bình rất thực tế.
Diệp Hoan rít vào một hơi thuốc, lúc nhìn lên bầu trời, trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười.
"Đội trưởng, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi nên rời khỏi quân ngũ rồi"
Ngón tay của Hà Bình đang cầm điếu thuốc hơi khựng lại, trên mặt anh lộ ra thần sắc kinh ngạc, anh quay đầu lại nhìn hắn nhưng không nói gì, chỉ cô đơn rít một hơi thuốc dài.
"Đối với tôi mỗi một bến đỗ trong cuộc đời chỉ là một quá trình, hay là một cái nhà trọ để tạm dừng chân mà thôi, quân doanh cũng thế, khi tôi cảm giác mình đã quen thuộc với cảnh quan nơi này, tôi sẽ lên đường đi đến trạm tiếp theo, mỗi một nhà trọ đã cho tôi nhiều kinh nghiệm sống thật tuyệt vời, đồng thời cũng dạy cho tôi rất nhiều đạo lý nhân sinh, để cho bước tiến tiếp theo của tôi càng thêm êm đềm.
Diệp Hoan nhìn chăm chú thật sâu vào Hà Bình rồi nói: "Đội trưởng, cám ơn anh!"
Hà Bình cười nhạt một tiếng, hỏi lại: "Vì sao cám ơn tôi? Cám ơn vì tôi thường xuyên đánh cậu sao?
"Cảm ơn anh cùng các chiến hữu đã dạy cho tôi rất nhiều ý nghĩa cuộc sống, đối với tôi nếu xem quân doanh như một nhà trọ nghỉ chân, tất cả những kinh nghiệm có được khi ở trong đó sẽ là tài sản quý giá nhất đời tôi. Nó giúp cho tôi hiểu được cái gì là trách nhiệm, cái gì là tín niệm (sự tin tưởng nhau).
"Thật sự có ý định rời khỏi quân doanh rồi à?" Hà Bình nhìn Diệp Hoan bằng ánh mắt rất phức tạp, có thoải mái, cũng có không muốn.
Tên tân binh đã từng làm mình rất đau đầu, hận không thể một cước đem hắn đạp bay đi thật xa, thế nhưng bây giờ nghe hắn nói phải rời đi, trong nội tâm Hà Bình bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ không muốn hắn làm như vậy.
Diệp Hoan không phải một người lính hợp cách, hắn căn bản không để vào mắt cái gọi là kỷ luật quân đội, cho nên những hành động của hắn rất là lập dị và kỳ cục không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà trong những ngày này Hà Bình cũng thấy tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Diệp Hoan.
Không hợp làm lính nhưng lại là một người đàn ông đích thực có tình có nghĩa.
Hà Bình thoải mái cười cười, một người thanh niên giống như côn đồ lưu manh mới vào quân doanh trước kia, hôm nay hắn đã trở nên kiên nghị, biết cách làm một người đàn ông đích thực, như vậy là đã đủ rồi, mục đích mục đích hắn tiến vào quân doanh không phải là vì cái này sao? Hôm nay xem ra, hắn đã đạt được.
Diệp Hoan cười vui nói: "Lần quân sự diễn tập này, sẽ là trận chiến cuối cùng của tôi trong quân doanh sao, ai dà, cuộc chiến chào cảm ơn, nhất định thiên hạ đều nghe tiếng. . ."
"Chào cảm ơn?" Hà Bình cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường nói: ". . . Diệp Hoan, cậu quá coi thường ma lực của quân doanh rồi, cậu cho rằng ly khai quân doanh nghĩa là cậu không còn là quân nhân nữa sao? Chỉ cần đã từng đi lính, lạc ấn quân nhân cả đời đều khắc ở trên người của cậu và trong lòng của cậu, nói lời chào cảm ơn hãy còn sớm lắm, chỉ có thời điểm lúc cậu đã tám mươi tuổi, nằm trên giường vĩnh viễn nhắm mắt lại, thân phận đã từng là quân nhân của cậu mới chính thức tuyên cáo nói lời chào cảm ơn."
Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Đội trưởng, dường như tôi cảm thấy bị anh làm cho phải cúi đầu rồi..."
Hà Bình cười cười hặc hặc, nói: "Tiến vào quân doanh sao có thể không cúi đầu? Cố gắng đánh trận này cho tốt đi, đừng để cho tôi thất vọng, cũng đừng để cho thủ trưởng đã đưa cậu vào đây phải thất vọng, đại đội Lam Kiếm chúng ta đang đợi biểu hiện của cậu đó!"
Cứ như vậy, Diệp Hoan lại bị Hà Bình bức ra chiến trường thêm một lần nữa, cho dù hắn chẳng qua là đi diễn tập
Đại đội đặc chủng Lam Kiếm có hơn một ngàn binh sĩ. Thế nhưng cho đến tận bậy giờ, chỉ một mình Diệp Hoan là người được hưởng thụ đãi ngộ chính tay đại đội trưởng uy hiếp đi chiến trường đấy.
Một tân binh mới nhập ngũ không đến ba tháng , các hạng mục huấn luyện nhiều lắm hắn tham gia chỉ có thể xem như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, tính cách thì càng khỏi phải nói, hoang đường kỳ quặc, một người như vậy có tư cách gì để một người có cấp bậc đoàn trưởng như Hà Bình phải đích thân mời tới hỗ trợ chứ?
Dù Diệp Hoan còn có nhiều khuyết điểm, nhưng mà từ khi hắn nhập ngũ đến nay, vẫn có vài sự tích về hắn khiến cho người khác phải kính trọng vài phần.
Không nói đến chuyện hắn chỉ mang thể chất như một người thường, đơn giản chỉ nói đến việc hắn cắn răng kiên trì chịu đựng gian khổ các mục huấn luyện tàn khốc, hoặc là chuyện hắn vì muốn rời khỏi quân doanh mà làm ra việc kinh động đến cao tầng trong quân khu. Hắn còn tham dự hai lần làm nhiệm vụ, mà trong mỗi một nhiệm vụ, hắn đều có những biểu hiện kinh người khiến cho người khác phải líu lưỡi và hoàn toàn thay dổi cách nhìn về hắn.
Dù chỉ mới nhập ngũ được ba tháng nhưng danh vọng của tên hạ sĩ này đã như sấm bên tai đối với mọi người trong đại đội đặc chủng Lam Kiếm, hơn nữa cả tư lệnh quân khu Thẩm Đốc Trí cũng vô cùng chờ mong chứng kiến đứa cháu trai này sẽ bộc lộ bao nhiêu tài năng trên chiến trường.
Tổng hợp lại những điều trên, Hà Bình tất nhiên không muốn để Diệp Hoan làm đào binh, nên anh phải tự mình đến bệnh viện gặp Diệp Hoan, vạch trần chuyện hắn giả bệnh nằm viện và ngăn hắn viết một tờ đơn nghỉ bệnh.
Đương nhiên, được Hà Bình tự mình tới đón cũng không có nghĩa là thời gian này Diệp Hoan sẽ sống thoải mái trong quân doanh.
Chuyện thứ nhất mà Hà Bình làm sau khi trở lại quân doanh chính là kéo Diệp Hoan đến sân tập, rồi phóng tay đánh với hắn một trận. Quyền cước xuất ra từ đệ nhất Sát Thần quân khu đương nhiên không phải là quả ngọt dễ ăn gì, Diệp Hoan chỉ miễn cưỡng ngăn cản được mười mấy hiệp thì bị Hà Bình đánh cho no đòn, đánh đến lúc miệng hắn sùi bọt mép, chỉ kém chút nữa là phải đến bệnh viện cấp cứu.
Ngay hôm sau, hắn còn chưa kịp dưỡng thương cho tốt thì lại bị lôi đi tham gia cuộc diễn tập này.
Cảnh vệ đội cùng với lục quân và không quân chính quy thuộc hai đại quân khu Tây Nam phối hợp diễn tập đối kháng với nhau.
Đại đội Lam Kiếm được lệnh của quân khu Bắc Kinh cho toàn thể xuất động đi đến một giải bình nguyên ở hướng Tây Bắc, trong phạm vi quản hạt của mình, binh lính hai đại quân khu xây dựng 6 cái công sự dã chiến, có tổng cộng hơn 5 vạn người tham gia lần diễn tập này.
Mục đích diễn tập là tạo thành phối hợp ăn ý trong khi tác chiến giữa hai đại binh chủng lục và không quân, làm nổi bật sự tự chủ hóa cùng thực chiến hóa trong quá trình chiến đấu. Tổng hợp lại các luận chứng để xây dựng một kiểu mẫu cơ cấu cơ bản về việc phối hợp chỉ huy vận hành tác chiến khi tiến hành các chiến dịch cấp quân đoàn...
Lần diễn tập này mang tính chất công khai, có khoảng chừng 70 đại biểu quan sát viên các nước được mời tới hiện trường để quan khán, thanh thế rất lớn, nhất thời các quốc gia phong vân dũng động*, vệ tinh của các cường quốc quân sự Âu Mĩ đồng loạt nhắm ngay vị trí mảnh bình nguyên cằn cỗi rộng lớn phía Tây Bắc kia, vô số tin tức phân tích, đánh giá, dự báo đối với tình hình quân lực liên tục được gửi về cơ cấu quyền lực cao nhất của các quốc gia này.
* Đại ý của câu này là một vật nếu chuyển động thì vật khác cũng sẽ động theo. Ở trường hợp này là các nước Âu Mỹ đồng thời tiến hành do thám lần diễn tập này của TQ.
Cuộc diễn tập này mang tên là "Cương Mâu".
Trên máy bay vận tải quân sự số 8, Diệp Hoan mặc một bộ quân phục cùng với khuôn mặt bị bôi lên các vệt xanh xanh vàng vàng, lúc này hắn chỉ biết đau khổ than thở.
Bọn chiến hữu ngồi thành hai hàng hai bên, khi nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Diệp Hoan, cả bọn đều nhao nhao cười lớn.
"Từ lúc đại đội Lam Kiếm chúng ta thành lập đến nay, người bị đánh đập thê thảm như vậy e rằng chỉ có cậu mà thôi đấy!"
Xạ lang vừa vỗ vai hắn vừa cười toe toét không ngừng.
Diệp Hoan tức giận xiết chặt nắm đấm: "Một ngày nào đó, khi mà thân thủ của tôi vượt qua tên họ Hà ấy, nhất định mỗi ngày tôi sẽ đánh anh ta mỗi ngày ba lần!"
"Cậu hãy giải thích tại sao lúc xuất phát, hình vẽ trên mặt của cậu lại là những quả bong bóng nhỏ rất là kỳ cục, nên nói thật, nếu không thì đội trưởng mà không đánh thì tôi cũng sẽ đánh cậu đó..."
Một chiến hữu cùng phòng khác cũng góp lời: "Sao tiểu tử này lại bị đánh vì điều đó vậy?"
Xạ Lang chỉ vào Diệp Hoan lúc này vẫn đang còn ủ rũ, cười nói: "5 giờ sáng xuất phát, trước lúc đó chúng ta đã vẽ xong vệt màu trên mặt rồi. Cũng không biết tiểu tử này phát thần kinh gì, một mực chê bai vệt màu xanh bôi trên mặt hắn nhìn rất khó coi, nên hắn bôi cả khuôn mặt chỉ một màu đen, mang một cái mặt đen thui mà đi vào toa-let. Kết quả là khi hắn đi vệ sinh, mọi người đều bị dọa cho tè hết ra quần. Cậu biết rồi đó, lúc ấy trời còn chưa sáng, tụi này chỉ nhìn thấy một bộ quần áo bay vào toa-lét, mẹ nó chứ y như là thấy ma, một tay của đội trưởng chúng ta vẫn đang cầm Nhị đệ, còn tay kia đã chuẩn bị móc súng ra rồi..."
Mọi người cùng cười lên ha ha rồi nói: "Đây không phải là muốn bị đánh thì là gì?"
"Ai nói không phải, khuôn mặt của đội trưởng chúng ta cũng tái mét, hung hăng đánh hắn một trận. Hắn còn nói cái gì mà hắn muốn dùng bản mặt này để gửi lời chào nhân dân Châu Phi, hoặc là cảm tạ nhân dân Châu Phi để cho hắn một số tiền phi nghĩa! Về sau, đội trưởng ra lệnh cho hắn phải đổi lại, hắn vẫn không vui, nhưng không còn cách nào đành phải vẽ thêm một đốm sáng vàng trên trán, thế là mọi người khi vừa nhìn thấy hắn liền chắp tay, mở miệng chào 'Bao đại nhân'..."
Diệp Hoan bĩu môi: "Các người chẳng hiểu gì về giá trị của màu đen..."
Bên trong máy bay vận tải bùng nổ trận cười ầm ĩ, không khí khẩn trương trước lúc chiến đấu thoáng cái bị quét sạch sẽ, mọi người trong khoang thuyền vui vẻ hòa thuận, giống như vui vẻ cùng nhau đi đạp xuân vậy.
. . .
Hơn một giờ sau, quân cơ đã đến sân bay quân dụng ở Tây Bắc, cách thời điểm chính thức diễn tập còn ba ngày, đại đội Lam Kiếm đi đầu, được lệnh nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, sau đó tụ lại rồi tiến hành thăm dò chiến trường diễn tập, để cho binh sĩ dã chiến phía sau có thể tham khảo tác chiến.
Sau khi tập hợp, đội ngũ giải tán, sau đó dựng lều quân dụng lên ngay tại chỗ, khi đã phân công xong người phụ trách cảnh giới, mọi người lập tức thấy nhẹ nhõm, hoạt động tự do.
Trên chiến trường, những bộ đội đặc chủng này đều tự tay giết không ít địch nhân, cho nên đối với hành động diễn tập họ tất nhiên không để ở trong lòng. Điều này không phải là khinh địch, mà là bọn hắn đều hiểu rõ, chiến trường diễn tập so với chiến trường chính thức tuyệt đối là khác biệt một trời một vực, một loại là máu lửa chiến trường đầy máu tanh tàn khốc, còn một loại căn bản nhìn không giống chút gì với loại kia. Vì vậy, đối với làm diễn tập quân sự này, cả đám đều có cùng một loại tâm tình "Tằng kinh thương hải, nan vi thủy"*, có một cảm giác nhẹ nhõm.
* Thành ngữ TQ, đại ý nói: đã thấy biển rộng thì còn quan tâm gì đến hồ nước nhỏ nữa. Ở đây, trong câu nói trên ý nói không để tâm, thờ ơ
Diệp Hoan không có việc gì nên đi dạo một vòng quanh nơi trú quân, kết quả là khi hắn trở về, không ít chiến hữu nhìn hắn rồi liên tục ngáp mấy cái, sau đó bọn họ chui vào lều trại mà đi ngủ.
Diệp Hoan nghi hoặc khó hiểu, Xạ Lang đang buồn ngủ nói cho hắn biết nguyên nhân, vốn mọi người tinh thần còn sáng láng đấy, nhưng khi nhìn thấy cái bản mặt đen như than kia thì cũng mệt rã rời thôi.
...
Ban đêm ở nơi trú quân hoàn toàn yên tĩnh, bị muỗi rừng chích phá, Diệp Hoan lật qua lật lại không ngủ được nên hắn dứt khoát đứng dậy ra khỏi lều trại, đốt một điếu thuốc, ngửa đầu nhìn ngắm mảnh tinh không mênh mông trên đỉnh đầu.
Nhìn những tinh tú trên trời đến xuất thần, Diệp Hoan có một cảm giác đang trong giấc mơ.
Nếu mọi chuyện hết thảy đều chưa từng xảy ra, mình lúc này sẽ đang làm gì?
Có lẽ là đang nằm ngủ trên giường tại khu nhà cũ kia ở Ninh Hải, hoặc là đang cùng bọn Hầu Tử, Trương Tam ngồi ở trong quán Internet chơi CS, hay là lúc lủng túi thì mình có lẽ đang nằm trong bụi cỏ ven đường chờ người xui xẻo nào đó lái xe tông phải rồi chuẩn bị chui ra ăn vạ...
Khi đó hắn cứ sống trong vòng tròn luẩn quẩn nhỏ ấy, như là chú ếch ngồi ở đáy giếng đang đơn độc ngẩng đầu nhìn lên một mảnh nhỏ bầu trời, những người thường xuyên hiện hữu trong sinh hoạt hằng ngày của hắn cũng chỉ có Hầu Tử, Trương Tam và Nam Kiều Mộc mà thôi.
Diệp Hoan thậm chí nghĩ rằng, đời này chỉ cần ù ù cạc cạc trải qua mỗi một ngày như vậy là đủ, có huynh đệ, có người yêu. Dù cuộc sống có nghèo rớt mùng tơi nhưng lại rất vui vẻ, mãi mãi không cần có chí hướng to lớn, cũng không có dã tâm vươn tới trời cao, chính mình đi tìm một công việc đàng hoàng, lương một tháng một, hai ngàn đồng thì đã rất thỏa mãn rồi.
Một hai năm sau đó, hắn và Nam Kiều Mộc như nước chảy thành sông mà kết hôn, sinh con, trải qua thời gian mặn ngọt đắng cay. Lúc rảnh rỗi thì lôi bọn Hầu Tử Trương Tam chạy đến thang cuốn tự động trong siêu thị ngồi soi gái, đoán xem cô ta mặc quần lót màu gì. Sau đó mang vẻ mặt thỏa mãn về nhà, chờ Nam Kiều Mộc bưng lên đồ ăn thơm ngào ngạt, ba anh em uống một bình rượu xái, vừa nhậu vừa chém gió cho đến khi mọi người say xỉn, Nam Kiều Mộc với vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng dìu mình về giường ngủ...
Nhưng sự đời thật lắm bất ngờ không biết trước được, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bất tri bất giác mình đã mất đi nhiều thứ...
Trải qua càng nhiều chuyện, Diệp Hoan lại càng phát hiện rằng, muốn chống lại vận mệnh là sự tình khó khăn đến bậc nào, tựa như Don Quixote dùng sức vung vẩy trường mâu \ để chiến đấu với cối xay gió vậy, thật sự vừa buồn cười, vừa có cảm giác bi tráng đơn độc chỉ có bản thân mới hiểu được khả năng của mình đến đâu.
Diệp Hoan luôn cố gắng đem vận mệnh của mình nắm trong lòng bàn tay, do chính mình làm chủ, nhưng mà kết quả thu được là thứ nên có đã đạt được, thứ phải mất cũng đã mất đi rồi. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi quay đầu nhìn lại, mình có thực sự khống chế vận mệnh trong bàn tay của mình hay không?
Ngay cả người con gái mình yêu nhất cũng đã mất đi, nói gì đến khống chế vận mệnh?
Diệp Hoan cười khổ, hít thật sâu một hơi thuốc, nhìn sương mù lượn lờ bị gió thổi tán đi, một cảm giác mờ mịt chạy lên não.
Đột nhiên trước người hắn xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Diệp Hoan lập tức cả kinh, không chút do dự đứng bật dậy, cũng không quay đầu lại, vung chân quét ngang về sau lưng, thân thể theo đà xoay, vặn eo xuất ra trọng quyền đánh tới.
Mấy tháng huấn luyện giúp cho thân thủ Diệp Hoan vô cùng nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất nhanh, chỉ tiếc phản ứng của cái bóng dáng kia còn nhanh hơn hắn. Cùng lúc khi Diệp Hoan xuất thủ, cái bóng dáng kia cũng bắt đầu chuyển động theo, chân nhấc tay đỡ dễ dàng chặn lại sát chiêu của Diệp Hoan, tiếp theo hai tay y chỉ dịch chuyển một chút thì thật thần kỳ hai tay Diệp Hoan bị chế trụ ngay.
"Toẹt!" Không chịu thua thiệt, Diệp Hoan nhanh trí nhổ vào mặt của cái bóng dáng kia một bãi nước miếng, tiếp đó hắn liền há miệng chuẩn bị kêu lớn.
Miệng mới hơi hơi mở thì ngay lập tức bị một mảnh vải thối chặn lại, giọng nói lãnh khốc của Hà Bình kèm theo sự vui vẻ vang lên:
"Được rồi, nửa đêm nửa hôm mà ồn ào, không ngại chính mình chưa đủ mất mặt à?"
Diệp Hoan mở to hai mắt, biểu lộ kinh ngạc rồi lại như trút được gánh nặng đồng thời kêu: "Ô ô ô ô….."
Hà Bình buông Diệp Hoan ra, giật xuống miếng vải thối chặn miệng hắn rồi nói: "Cậu mới vừa nói cái gì?"
"Tôi nói tôi thao con em anh, hóa ra đây là cái mùi trên thân thể anh"
Hà Bình cúi đầu, nhìn mảnh vải trên tay mình rồi ngẩn người, rõ ràng anh đang do dự có nên tiếp tục nhét nó vào miệng Diệp Hoan hay không.
"Đội trưởng, nửa đêm nữa hôm anh chạy đến đây làm gì vậy?
Hà Bình hung hăng vỗ lên ót Diệp Hoan một cái, nói: "Tôi đang tuần tra doanh trại một lần, kết quả chứng kiến một bộ quần áo từ trong doanh trại bay ra bên ngoài, còn bốc khói nữa, thiếu chút nữa đã hù chết tôi rồi, tại sao cậu vẫn bôi khuôn mặt thành một màu đen như vậy hả?
"Tôi chỉ là muốn để người ta thấy tôi cũng là một người sâu sắc, thâm trầm chứ không phải chỉ có vẻ tuấn tú bên ngoài, cho nên..."
Hà Bình ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoan, cười nói: "Lại tự biên tự diễn rồi, có thuốc lá không? Cho một điếu?"
Hai người đồng thời châm lửa, khói bốc lên nghi ngút, ngồi ở bên ngoài doanh trại, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm mênh mông đến xuất thần.
"Đội trưởng, ai cũng nói ‘Đương binh cật lương’*, vậy mục đích ban đầu của anh khi nhập ngũ là vì muốn kiếm cơm sao? Hay chỉ xem nó như một dạng công việc?
*Đương binh cật lương: Đi lính kiếm cơm ăn, ý nói lương bổng trong quân đội ổn định. Người ko kiếm được việc gì nuôi sống bản thân thì đi lính.
Hà Bình cười nhạo: "Đương binh cật lương’? Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, bây giờ là thời kỳ hòa bình, người có tay có chân thì không lo ăn lo mặc, trợ cấp của bộ đội thời bình ít ỏi, việc gì phải đi lính cho người nhà đều chết đói hết à. Coi như là cậu có cấp bậc đại đội trưởng, trợ cấp cao một chút, nhưng cũng không đáng vì phần trợ cấp này mà dùng tính mạng để đánh đổi. Trong xã hội ngày nay có đủ mọi ngành nghề, với một công việc không thể nuôi sống gia đình mình thì cậu có cần phải liều mạng mà giữ miếng ăn như vậy không?"
"Vậy anh nhập ngũ là vì điều gì vậy?"
Hà Bình lại rít một hơi thuốc, ánh mắt trở nên thâm trầm, chậm rãi nói:
"Trong cả cuộc đời, con người dù sao cũng phải có một lý tưởng, có một tín niệm. Lý tưởng của một người đôi khi rất nhỏ bé như là vừa đủ ăn đủ uống, cũng có người mang lý tưởng rộng lớn, đặt lời thề sẽ trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp..."
"... Còn chúng ta là những người lính, lý tưởng của chúng ta không nhỏ cũng không lớn, bảo vệ hòa bình thế giới là việc làm vô nghĩa, chúng ta chỉ vẻn vẹn hy vọng chiến tranh có thể cách xa quốc gia và người dân của chúng ta càng xa càng tốt. Dân chúng sinh ra ở thời kỳ hòa bình sẽ không biết chiến tranh là chuyện đáng sợ cỡ nào! Khi nhắc tới lịch sử, họ cảm thấy thống hận, nhao nhao kêu gào hôm nay diệt Nhật, ngày mai giết Mĩ, kì thực loại luận điệu như thế là điển hình của sự mù quáng tự đại, thật là nực cười...!"
"... Không thể phủ nhận rằng, trăm năm trước dù dân tộc chúng ta có mấy ngàn năm văn hóa thì cũng đã bị thế giới bỏ xa tận đằng sau. Thời đại hôm nay đúng là lúc quốc gia phấn khởi tiến lên thành cường quốc. Khoa học kỹ thuật, kinh tế, dân sinh, quốc lực, những thứ này những người lính như chúng ta không hiểu, nhưng dù không hiểu , quân nhân chúng ta cũng phải toàn lực bảo vệ nó..."
"... Nếu có người hỏi mục đích đi lính của tôi, tôi sẽ trả lời rằng: ban đầu chỉ là vì rèn luyện chính mình, sau khi trải qua vô số lần chiến đấu tàn khốc, đồng đội kẻ trước người sau ngã xuống, tôi chợt phát hiện, hóa ra tín niệm của mình không chỉ là rèn luyện bản thân nữa rồi, mà là giúp bọn chiến hữu đã dùng tính mạng cùng máu tươi hoàn thành sứ mạng và nhiệm vụ chưa hoàn thành, quân nhân chúng ta khi còn sống phải tiếp tục bảo vệ nó, hoàn thành nó!"
Hà Bình cười nhạt một tiếng tiếp tục nói: "Cái tín niệm này cũng không tính là thứ vĩ đại gì, chẳng qua đây là việc cần phải làm để trả lại cho những chiến hữu đã mất, bằng cách chăm sóc cho thế hệ tương lai của họ mà thôi. Tương lai nếu có một ngày tôi chết trên chiến trường, khi xuống suối vàng gặp các chiến hữu, tôi có thể không hề xấu hổ nói cho họ biết rằng: 'Chuyện mà các anh em dùng tính mạng để đổi lấy, tôi vẫn luôn luôn dùng chính mạng mình để đảm bảo, đến chết mới thôi'"
Hiếm khi Diệp Hoan lẳng lặng nghe Hà Bình nói một tràng dài mà không chen lời câu nào. Lúc này, đáy lòng hắn đang "kinh đào cự lãng*".
* Sóng to gió lớn
Cảm giác mê mang từng vây khốn Diệp Hoan, khiến hắn cảm thấy mất đi phương hướng vào tương lai, giờ phút này linh hồn hắn có cảm giác như thể được tẩy rửa, như là ánh sáng chiếu soi đêm tối giúp hắn thông suốt hết mọi thứ còn vướng mắc.
Tín niệm (niềm tin).
Hóa ra là tín niệm!
Hắn nhận người thân, có sự nghiệp, tiền cũng không thiếu, đột nhiên mọi thứ cần cho sinh hoạt thường ngày của hắn dường như cái gì cũng có hết rồi, duy chỉ có tín niệm trước kia thì đã dần dần mất đi, dù cái loại tín niệm này chẳng qua là ăn no uống đủ qua ngày, nhưng hôm nay nó đã không còn tồn tại nữa.
Hóa ra hai từ ‘tín niệm’ này đối với một người không có mục đích theo đuổi như hắn mà nói lại trọng yếu như thế.
Tín niệm của Diệp Hoan là điều gì?
Giờ phút này, một người sống không mục đích như hắn từ trong lời nói vĩ đại của Hà Bình tìm ra được phương hướng cho tương lai.
"Đội trưởng, anh cảm thấy hiện tại tôi có tính là một binh sĩ hợp cách không?
"Không!" Hà Bình quả quyết nói.
"Cái lò luyện binh sĩ này không có đem tôi luyện thành tinh thép sao? Ít nhất cũng không phải là một khối sắt vụn chứ?" Diệp Hoan đành phải lấy lui làm tiến.
"So với sắt vụn thì cứng rắn hơn một chút." Câu trả lời của Hà Bình rất thực tế.
Diệp Hoan rít vào một hơi thuốc, lúc nhìn lên bầu trời, trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười.
"Đội trưởng, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi nên rời khỏi quân ngũ rồi"
Ngón tay của Hà Bình đang cầm điếu thuốc hơi khựng lại, trên mặt anh lộ ra thần sắc kinh ngạc, anh quay đầu lại nhìn hắn nhưng không nói gì, chỉ cô đơn rít một hơi thuốc dài.
"Đối với tôi mỗi một bến đỗ trong cuộc đời chỉ là một quá trình, hay là một cái nhà trọ để tạm dừng chân mà thôi, quân doanh cũng thế, khi tôi cảm giác mình đã quen thuộc với cảnh quan nơi này, tôi sẽ lên đường đi đến trạm tiếp theo, mỗi một nhà trọ đã cho tôi nhiều kinh nghiệm sống thật tuyệt vời, đồng thời cũng dạy cho tôi rất nhiều đạo lý nhân sinh, để cho bước tiến tiếp theo của tôi càng thêm êm đềm.
Diệp Hoan nhìn chăm chú thật sâu vào Hà Bình rồi nói: "Đội trưởng, cám ơn anh!"
Hà Bình cười nhạt một tiếng, hỏi lại: "Vì sao cám ơn tôi? Cám ơn vì tôi thường xuyên đánh cậu sao?
"Cảm ơn anh cùng các chiến hữu đã dạy cho tôi rất nhiều ý nghĩa cuộc sống, đối với tôi nếu xem quân doanh như một nhà trọ nghỉ chân, tất cả những kinh nghiệm có được khi ở trong đó sẽ là tài sản quý giá nhất đời tôi. Nó giúp cho tôi hiểu được cái gì là trách nhiệm, cái gì là tín niệm (sự tin tưởng nhau).
"Thật sự có ý định rời khỏi quân doanh rồi à?" Hà Bình nhìn Diệp Hoan bằng ánh mắt rất phức tạp, có thoải mái, cũng có không muốn.
Tên tân binh đã từng làm mình rất đau đầu, hận không thể một cước đem hắn đạp bay đi thật xa, thế nhưng bây giờ nghe hắn nói phải rời đi, trong nội tâm Hà Bình bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ không muốn hắn làm như vậy.
Diệp Hoan không phải một người lính hợp cách, hắn căn bản không để vào mắt cái gọi là kỷ luật quân đội, cho nên những hành động của hắn rất là lập dị và kỳ cục không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà trong những ngày này Hà Bình cũng thấy tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Diệp Hoan.
Không hợp làm lính nhưng lại là một người đàn ông đích thực có tình có nghĩa.
Hà Bình thoải mái cười cười, một người thanh niên giống như côn đồ lưu manh mới vào quân doanh trước kia, hôm nay hắn đã trở nên kiên nghị, biết cách làm một người đàn ông đích thực, như vậy là đã đủ rồi, mục đích mục đích hắn tiến vào quân doanh không phải là vì cái này sao? Hôm nay xem ra, hắn đã đạt được.
Diệp Hoan cười vui nói: "Lần quân sự diễn tập này, sẽ là trận chiến cuối cùng của tôi trong quân doanh sao, ai dà, cuộc chiến chào cảm ơn, nhất định thiên hạ đều nghe tiếng. . ."
"Chào cảm ơn?" Hà Bình cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường nói: ". . . Diệp Hoan, cậu quá coi thường ma lực của quân doanh rồi, cậu cho rằng ly khai quân doanh nghĩa là cậu không còn là quân nhân nữa sao? Chỉ cần đã từng đi lính, lạc ấn quân nhân cả đời đều khắc ở trên người của cậu và trong lòng của cậu, nói lời chào cảm ơn hãy còn sớm lắm, chỉ có thời điểm lúc cậu đã tám mươi tuổi, nằm trên giường vĩnh viễn nhắm mắt lại, thân phận đã từng là quân nhân của cậu mới chính thức tuyên cáo nói lời chào cảm ơn."
Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Đội trưởng, dường như tôi cảm thấy bị anh làm cho phải cúi đầu rồi..."
Hà Bình cười cười hặc hặc, nói: "Tiến vào quân doanh sao có thể không cúi đầu? Cố gắng đánh trận này cho tốt đi, đừng để cho tôi thất vọng, cũng đừng để cho thủ trưởng đã đưa cậu vào đây phải thất vọng, đại đội Lam Kiếm chúng ta đang đợi biểu hiện của cậu đó!"
/294
|