Diệp Hoan là một tên vô lại... vốn dĩ là thế.
Một tên vô lại thỉnh thoảng mở mồm phun ra vài câu vô lại thực sự là chuyện rất bình thường, rất hợp lý.
Diệp Hoan chẳng hề cảm nhận được mình vô lại lắm, nhưng hiển nhiên cách nhìn của Thẩm Đốc Lễ không giống với hắn.
Từ lúc gặp lại Diệp Hoan tới giờ, trong đầu Thẩm Đốc Lễ nảy lên một suy nghĩ kiên định: "Thằng nhóc này cần giáo dục lại."
Thẩm Đốc Lễ rất trăn trở. Một thằng ngổ ngáo thế này bước vào khu nhà cổ họ Thẩm sẽ quậy cho trong nhà gà bay chó chạy đến mức nào đây?
Thẩm Đốc Lễ ngồi đối mặt với Diệp Hoan, chăm chú nhìn cốt nhục chảy dòng máu của ông. Ông có thể dễ dàng nhìn ra chút thù địch và lạnh nhạt trên gương mặt rất giống gương mặt mình lúc trẻ này.
Chuyện này không thể trách nó được. Dù cho năm đó có bất đắc dĩ thế nào thì đối với một thanh niên hai mươi tuối mà nói, chung quy vẫn là cha mẹ có lỗi với nó.
Điều Thẩm Đốc Lễ muốn làm hiện giờ là hóa giải thù hận trong lòng Diệp Hoan. Có lẽ sẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng chỉ cần dùng tấm lòng rộng mở với nó, tin rằng một ngày nào đó ông sẽ đợi được cảnh một nhà ba người cùng tận hưởng cuộc sống đoàn viên.
Ngày đó ông đã trông chờ quá lâu rồi
"Diệp Hoan, hai mươi năm trước theo quyết định của ta, ta và mẹ con đã để con lại trước cửa viện phúc lợi nhân dân số một thành phố Ninh Hải. Đó là sự thật, ta không phủ nhận sự thật này." Thẩm Đốc Lễ từ tốn nói.
Diệp Hoan hừ lạnh: "Đã biết chắc là do ông quyết định, phụ nữ không làm ra được chuyện vô tình như thế."
Thẩm Đốc Lễ thở dài: "Chẳng lẽ con không muốn hỏi xem vì sao năm đó chúng ta phải vứt bỏ con ư? Vì sao ta và mẹ con vốn là người Bắc Kinh lại phải chạy tới tận Ninh Hải chứ?"
"Không muốn biết, chuyện đó liên quan gì tới tôi?" Diệp Hoan lạnh lùng nói.
Thẩm Đốc Lễ không để bụng phản ứng của Diệp Hoan, nhẫn nại nói tiếp: "Diệp Hoan, con vốn mang họ Thẩm. Nhà họ Thẩm chúng ta từ triều nhà Thanh đã là danh gia vọng tộc, ......, kéo dài trăm năm. Trong thời kháng chiến, nhà họ Thẩm trước sau cho ra bảy vị tướng quân, trong đó có bốn người rời quê tham chiến chết trận sa trường, hi sinh oanh liệt vì tổ quốc. Sau khi lập nước, nhà họ Thẩm trải qua thời kỳ bấp bênh gian nan nhất. Cho tới nay, họ Thẩm đã là dòng họ hiển hách của Trung Quốc. Hiện tại, con cháu họ Thẩm có nhiều người nắm quyền cao chức trọng trong quân đội, chính giới, kinh tế, phục vụ quốc gia và dân chúng đất nước này."
Diệp Hoan có phần mất kiên nhẫn nói: "Ông nói với tôi mấy thứ này làm gì? Những thứ này đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Thẩm Đốc Lễ nghiêm túc nhìn hắn, trầm mặt gằn từng chữ: "Ta cho con biết những thứ này là muốn con hiểu mang họ Thẩm là chuyện vinh quang tự hào đến mức nào. Bậc cha chú con vì quốc gia này đầu rơi máu chảy, ôm đầy nhiệt huyết đền nợ nước, vì nghĩa chẳng chùn bước, hy sinh oanh liệt. Bốn vị thiếu tướng lão thành họ Thẩm hi sinh cho tổ quốc, Tưởng Giới Thạch đích thân đề tặng bảng vàng "Cả nhà trung liệt". Ba vị thượng tướng khác, năm xưa cũng được tôn xưng là "Thẩm gia tam hổ tướng". Con có thể không nhận người cha này nhưng con không cách nào thay đổi thực tế mình là con cháu nhà họ Thẩm. Nếu là con cháu họ Thẩm, tổ tiên họ Thẩm đã đổ máu vì quốc gia này thì hậu bối phải khắc ghi trong lòng."
Diệp Hoan động dung, bờ môi mấp máy rồi lại cúi đầu im lặng không nói.
Trầm mặc một hồi, Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn Thẩm Đốc Lễ cười lạnh:
"Vứt bỏ con cái cũng là truyền thống quang vinh của Thẩm gia sao?"
Thẩm Đốc Lễ sắc mặt buồn bã nói: "Cây lớn nhiều cành ung, Thẩm gia ngày nay có thể nói thịnh vượng đến cực điểm, nhưng mặt trái của sự thịnh vượng đó là cho con cháu Thẩm gia ngày càng tham lam quyền thế và lợi ích. Lòng tham trong con người không thể lấp đầy, đã có quyền lại muốn quyền lớn hơn. Để có được nó thậm chí không tiếc ruột thịt tương tàn.
Hai mươi năm trước, ta vì không chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị, kiên quyết lấy Chu Dung xuất thân bình dân làm vợ khiến người trong gia tộc phản đối kịch liệt. Phản đối việc kết hôn cũng chỉ là cái cớ, chủ yếu vì ta là con trai trưởng trong nhà, nhất định sẽ kế thừa vị trí gia chủ, những người anh em khác của ta không cam lòng. Nhân cơ hội này, bọn họ mượn gió bẻ măng. Khi đó cha của ta, cũng chính là ông nội con cũng rất không đồng tình với cách làm của ta, gần như là cắt đứt quan hệ cha con với ta. Rốt cuộc ta đành phải mang theo mẹ và đứa con vừa mới ra đời, một nhà ba người đi xa tránh họa. Em trai của ta, tức là chú hai của con nhất định không buông tha, phái người ngàn dặm đuổi giết. Trên đường đi, chúng ta nhiều lần gặp nguy hiểm thiếu chút nữa là mất cả tính mạng"
Diệp Hoan tỏ vẻ không tin: "Bịa, đúng là bịa, ông đang kể phim truyền hình hả? Giờ là thời đại hòa bình làm sao có chuyện đuổi giết ngang nhiên như thế? Giết người là ngồi tù mọt gông đó."
Thẩm Đốc Lễ cười lạnh: “Con từ nhỏ lớn lên ngoài phố phường, đối với chuyện trong giới thượng lưu biết được bao nhiêu? Ta cho con biết, quyền thế càng lớn thì tay dính máu càng nhiều. Những kẻ tiểu dân tỉnh lẻ không bao giờ tưởng tượng nổi đâu. Con cho rằng tranh quyền đoạt lợi chỉ là hô hào bỏ phiếu bầu cử, ai được nhiều phiếu thì kẻ ấy thắng sao? Con xem giới thượng lưu quá đơn giản rồi, từ xưa tới nay, con đường đi đến ngai vàng luôn được xây bởi xương trắng và máu tươi”
Diệp Hoan nghe đến níu lưỡi.
Cái thế giới phồn hoa đó rốt cuộc là cái dạng thế giới gì vậy? Hắn quả thực không định nghĩa nổi.
“Nếu ta chết ở bên ngoài, chú hai con nghiễm nhiên sẽ thành gia chủ Thẩm gia, cho nên hắn truy sát ta không chết không thôi. Ta và mẹ con lang bạt tới tận Ninh Hải, bọn ám sát cũng đã theo sát nút, lưỡi hái tử thần đã kề ngay trên cổ. Khi đó ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ta không muốn cả nhà chúng ta cùng chết tức tưởi như vậy. Cho nên ta đã ra một quyết định lớn. Ta bí mật đem con gửi lại Ninh Hải, còn ta và mẹ con bất chấp tất cả chạy về phía bắc…”
Thẩm Đốc Lễ nhìn vẻ mặt Diệp Hoan, trong mắt hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Con trai, đừng trách ta nhẫn tâm. Tình thế lúc đó quá nguy cấp, ta làm như vậy hoàn toàn là vì muốn bảo vệ con. Thật sự, không có điều gì quý hơn mạng sống. Khó khăn hay khốn khổ đều là những thứ đời người rồi sẽ trải qua.Con khi đó vẫn chưa đầy tháng, chỉ vừa mới bước vào thế gian này, ta rất sợ ngay cả những khổ đau đó con cũng không có cơ hội nếm trải. Sao ta có thể nhẫn tâm lôi con cùng xuống hoàng tuyền được”
Diệp Hoan im lặng, đã nghe được đáp án mong mỏi suốt hai mươi năm. Lúc này, hắn cảm thấy cái vỏ cứng rắn lạnh lùng của mình đang từng chút bị hòa tan.
Đúng vậy, trong tình thế đó, hắn có thể trách ai được? Hành động tàn nhẫn đó càng cho thấy tình cảm sâu nặng của cha mẹ dành cho đứa con trai là hắn. Nếu như đổi vị trí, nếu như hắn ở địa vị của cha hắn, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Diệp Hoan nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy hắn cũng sẽ quyết định như vậy.
“Cuối cùng ông vẫn thoát chết, trở về được gia tộc. Vì sao suốt hai mươi năm qua không trở lại đón tôi?” Diệp Hoan hỏi ra thắc mắc cuối cùng trong lòng hắn.
Thẩm Đốc Lễ cười khổ: “Ta và mẹ con dù thoát chết nhưng ta vẫn phải ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, cho đến tận bây giờ ta vẫn còn phải nhẫn nhịn… Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm vì báo thù diệt quốc, không phải khoa trương nhưng ta cũng không hề nhẹ nhàng hơn Câu Tiễn. Ta ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, không dám tìm con, càng không dám gặp con, biết rõ con sống khổ sở cũng không dám lén lút hỗ trợ con. Kẻ địch quá lợi hại, chỉ một chút xíu dấu vết thôi liền sẽ bị bọn hắn phát hiện. Cho nên ta chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, chỉ có như vậy, con mới được an toàn”
“Vậy vì sao bây giờ các người lại đột nhiên đến nhận tôi, đây là ý gì?”
“Rất đơn giản, gần đây con bị ám sát hai lần đúng không?”
Diệp Hoan vội vàng gật đầu
Thẩm Đốc Lễ mím môi: “Chúng ta tới nhận con là bởi vì con đã không được an toàn nữa rồi…”
Diệp Hoan căng thẳng, miệng đắng chát
“Thân phận của con đã bại lộ, ta còn mẹ con không thể giả vờ thêm nữa, nếu không cái mạng nhỏ của con sớm muộn cũng bị chúng lấy mất. Nếu như đã bại lộ, vậy ta sẽ hoàn toàn công khai cho tất cả mọi người biết…” Thẩm Đốc Lễ trìu mến nhìn Diệp Hoan. Đây là con trai ruột của hắn, là đứa con trai duy nhất của hắn trên đời này.
“Con trai, năm xưa ta vứt bỏ con là vì bảo vệ con. Hai mươi năm không đến nhận con cũng là vì bảo vệ con. Hiện tại, ta và mẹ con đến nhận con vẫn là vì bảo vệ cho con. Hết thảy những điều chúng ta làm đều là nghĩ cho con. Ở đời không có cha mẹ nào nhẫn tâm được với con cái. Bao năm nay mẹ con mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, chịu đựng đau thương không dám đến gặp con, sợ đưa tới họa sát thân cho con. Ta không mong con có thể hiểu hết nỗi khổ của chúng ta nhưng ta không muốn con oán hận cha mẹ. Con có thể hận toàn bộ người trong thiên hạ nhưng không thể hận cha mẹ con, bởi vì chúng ta yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Không thể hiện không có nghĩa là không yêu, con không thể bởi vì tình yêu vô hình này mà hận chúng ta”
Thẩm Đốc Lễ nói xong, hốc mắt hồng hồng. Ông hít sâu một hơi, hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng đè xuống cảm xúc cuộn trào trong lòng.
Cha con hai người im lặng thật lâu.
Diệp Hoan muốn nói câu gì đó, lại không biết phải nói gì
Tựa như thời gian trôi qua không thể níu giữ, oán hận cả đời theo từng lời Thẩm Đốc Lễ mà dần dần tiêu tán
Diệp Hoan rất muốn tiếp tục oán hận. Hai mươi năm nay hắn dựa vào oán hận mà sinh tồn đến ngày hôm nay. Một khi không còn oán hận, tâm hồn hắn chỉ còn lại trống rỗng. Hắn không cam lòng, rất không cam lòng, không muốn dễ dàng tha thứ cho bọn họ như thế.
Thế nhưng mà…nhìn Thẩm Đốc Lễ tóc bạc đã nhiều bằng tóc đen, môi mím lại kiềm chế cảm xúc, Diệp Hoan không đành lòng, nội tâm hắn lúc này đang giằng co dữ dội
Thẩm Đốc Lễ thấy Diệp Hoan do dự, trong lòng tê tái, cười lớn nói: “Mà thôi, hôm nay nói cho con biết những chuyện này là muốn giải thích nguyên nhân năm đó. Con thông cảm cũng được, không thông cảm cũng được. Sự thật chính là như vậy, con cứ từ từ suy nghĩ, không cần gấp gáp. Nói chuyện khác đi!”
Dừng một chút, Thẩm Đốc Lễ nói: “Lần này ta và mẹ con đến Ninh Hải, ngoài chuyện nhận lại con, ta vốn định đem con trở về Thẩm gia. Nhưng hiện giờ ta cảm thấy nên hỏi ý kiến con trước. Con có nguyện ý quay trở về Thẩm gia với ta hay muốn tiếp tục ở lại Ninh Hải?”
Diệp Hoan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Thẩm gia bị ông nói giống như Diêm Vương điện, tôi dương thọ còn chưa hết, tạm thời không muốn đến đó đâu!”
Thẩm Đốc Lễ: “…”
Ông thở dài cam chịu: “Vậy con muốn tiếp tục ở lại Ninh Hải sao?”
Diệp Hoan suy nghĩ một chút, nói: “Tôi hiện tại thân phận khác biệt rồi đúng không?”
Ông gật đầu: “Mẹ con gây dựng cho con cả gia sản kếch xù như vậy, đời nay con tha hồ hưởng thụ rồi. Đáng tiếc ta chỉ là nhân viên công vụ, không có tài sản…”
“Tôi có thể mang theo cẩu nô tài ra ngoài đường đùa giỡn con gái nhà lành sao?” Diệp Hoan mong đợi hỏi
Thẩm Đốc Lễ lắc đầu: “Quyền lực của ta là nhân dân cấp cho. Không cho phép con ở bên ngoài khi dễ người khác, bêu xấu uy tín của ta. Đây là vấn đề nguyên tắc, ta không thể làm trái nguyên tắc”
Diệp Hoan hơi có chút thất vọng, ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Tôi có thể cầm tiền của mẹ bao nuôi mấy nữ minh tinh xinh đẹp không?”
Thẩm Đốc Lễ nghiêm khắc cảnh cáo: “Thế lại càng không được, gia phong Thẩm gia truyền đời mấy trăm năm nay, nghiêm cẩn, lễ nghĩa. Sao có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy được”
“Gánh hai thùng phân trên đường phố, thấy ai không vừa mắt liền dội cho một gáo?”
“Không cho phép làm chuyện mất thể diện”
“Mỗi ngày đến hộp đêm nện tiền chơi gái?”
“Không cho phép qua lại với phụ nữ phong trần”
“Mua bánh quẩy ăn một cái lại ném một cái?”
“Không cho phép lãng phí!”
Diệp Hoan nổi giận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ông đang bồi dưỡng tôi thành chủ tịch nước đấy à?”
Thẩm Đốc Lễ day trán, kiềm nén nói: “Chí hướng thật vĩ đại, nhưng mà đừng lấy chuyện này ra đùa, con không phải con nhà bình thường”
“Vậy xuất tiền cho tôi cắt bao quy đầu được chứ hả?”
Thẩm Đốc Lễ im lặng nhìn Diệp Hoan, sau một lát trầm giọng nói: “Cái này có thể được”
“Bao quy đầu của tôi quá dài đều là do gien của ông làm hại” Diệp Hoan càu nhàu.
Một tên vô lại thỉnh thoảng mở mồm phun ra vài câu vô lại thực sự là chuyện rất bình thường, rất hợp lý.
Diệp Hoan chẳng hề cảm nhận được mình vô lại lắm, nhưng hiển nhiên cách nhìn của Thẩm Đốc Lễ không giống với hắn.
Từ lúc gặp lại Diệp Hoan tới giờ, trong đầu Thẩm Đốc Lễ nảy lên một suy nghĩ kiên định: "Thằng nhóc này cần giáo dục lại."
Thẩm Đốc Lễ rất trăn trở. Một thằng ngổ ngáo thế này bước vào khu nhà cổ họ Thẩm sẽ quậy cho trong nhà gà bay chó chạy đến mức nào đây?
Thẩm Đốc Lễ ngồi đối mặt với Diệp Hoan, chăm chú nhìn cốt nhục chảy dòng máu của ông. Ông có thể dễ dàng nhìn ra chút thù địch và lạnh nhạt trên gương mặt rất giống gương mặt mình lúc trẻ này.
Chuyện này không thể trách nó được. Dù cho năm đó có bất đắc dĩ thế nào thì đối với một thanh niên hai mươi tuối mà nói, chung quy vẫn là cha mẹ có lỗi với nó.
Điều Thẩm Đốc Lễ muốn làm hiện giờ là hóa giải thù hận trong lòng Diệp Hoan. Có lẽ sẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng chỉ cần dùng tấm lòng rộng mở với nó, tin rằng một ngày nào đó ông sẽ đợi được cảnh một nhà ba người cùng tận hưởng cuộc sống đoàn viên.
Ngày đó ông đã trông chờ quá lâu rồi
"Diệp Hoan, hai mươi năm trước theo quyết định của ta, ta và mẹ con đã để con lại trước cửa viện phúc lợi nhân dân số một thành phố Ninh Hải. Đó là sự thật, ta không phủ nhận sự thật này." Thẩm Đốc Lễ từ tốn nói.
Diệp Hoan hừ lạnh: "Đã biết chắc là do ông quyết định, phụ nữ không làm ra được chuyện vô tình như thế."
Thẩm Đốc Lễ thở dài: "Chẳng lẽ con không muốn hỏi xem vì sao năm đó chúng ta phải vứt bỏ con ư? Vì sao ta và mẹ con vốn là người Bắc Kinh lại phải chạy tới tận Ninh Hải chứ?"
"Không muốn biết, chuyện đó liên quan gì tới tôi?" Diệp Hoan lạnh lùng nói.
Thẩm Đốc Lễ không để bụng phản ứng của Diệp Hoan, nhẫn nại nói tiếp: "Diệp Hoan, con vốn mang họ Thẩm. Nhà họ Thẩm chúng ta từ triều nhà Thanh đã là danh gia vọng tộc, ......, kéo dài trăm năm. Trong thời kháng chiến, nhà họ Thẩm trước sau cho ra bảy vị tướng quân, trong đó có bốn người rời quê tham chiến chết trận sa trường, hi sinh oanh liệt vì tổ quốc. Sau khi lập nước, nhà họ Thẩm trải qua thời kỳ bấp bênh gian nan nhất. Cho tới nay, họ Thẩm đã là dòng họ hiển hách của Trung Quốc. Hiện tại, con cháu họ Thẩm có nhiều người nắm quyền cao chức trọng trong quân đội, chính giới, kinh tế, phục vụ quốc gia và dân chúng đất nước này."
Diệp Hoan có phần mất kiên nhẫn nói: "Ông nói với tôi mấy thứ này làm gì? Những thứ này đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Thẩm Đốc Lễ nghiêm túc nhìn hắn, trầm mặt gằn từng chữ: "Ta cho con biết những thứ này là muốn con hiểu mang họ Thẩm là chuyện vinh quang tự hào đến mức nào. Bậc cha chú con vì quốc gia này đầu rơi máu chảy, ôm đầy nhiệt huyết đền nợ nước, vì nghĩa chẳng chùn bước, hy sinh oanh liệt. Bốn vị thiếu tướng lão thành họ Thẩm hi sinh cho tổ quốc, Tưởng Giới Thạch đích thân đề tặng bảng vàng "Cả nhà trung liệt". Ba vị thượng tướng khác, năm xưa cũng được tôn xưng là "Thẩm gia tam hổ tướng". Con có thể không nhận người cha này nhưng con không cách nào thay đổi thực tế mình là con cháu nhà họ Thẩm. Nếu là con cháu họ Thẩm, tổ tiên họ Thẩm đã đổ máu vì quốc gia này thì hậu bối phải khắc ghi trong lòng."
Diệp Hoan động dung, bờ môi mấp máy rồi lại cúi đầu im lặng không nói.
Trầm mặc một hồi, Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn Thẩm Đốc Lễ cười lạnh:
"Vứt bỏ con cái cũng là truyền thống quang vinh của Thẩm gia sao?"
Thẩm Đốc Lễ sắc mặt buồn bã nói: "Cây lớn nhiều cành ung, Thẩm gia ngày nay có thể nói thịnh vượng đến cực điểm, nhưng mặt trái của sự thịnh vượng đó là cho con cháu Thẩm gia ngày càng tham lam quyền thế và lợi ích. Lòng tham trong con người không thể lấp đầy, đã có quyền lại muốn quyền lớn hơn. Để có được nó thậm chí không tiếc ruột thịt tương tàn.
Hai mươi năm trước, ta vì không chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị, kiên quyết lấy Chu Dung xuất thân bình dân làm vợ khiến người trong gia tộc phản đối kịch liệt. Phản đối việc kết hôn cũng chỉ là cái cớ, chủ yếu vì ta là con trai trưởng trong nhà, nhất định sẽ kế thừa vị trí gia chủ, những người anh em khác của ta không cam lòng. Nhân cơ hội này, bọn họ mượn gió bẻ măng. Khi đó cha của ta, cũng chính là ông nội con cũng rất không đồng tình với cách làm của ta, gần như là cắt đứt quan hệ cha con với ta. Rốt cuộc ta đành phải mang theo mẹ và đứa con vừa mới ra đời, một nhà ba người đi xa tránh họa. Em trai của ta, tức là chú hai của con nhất định không buông tha, phái người ngàn dặm đuổi giết. Trên đường đi, chúng ta nhiều lần gặp nguy hiểm thiếu chút nữa là mất cả tính mạng"
Diệp Hoan tỏ vẻ không tin: "Bịa, đúng là bịa, ông đang kể phim truyền hình hả? Giờ là thời đại hòa bình làm sao có chuyện đuổi giết ngang nhiên như thế? Giết người là ngồi tù mọt gông đó."
Thẩm Đốc Lễ cười lạnh: “Con từ nhỏ lớn lên ngoài phố phường, đối với chuyện trong giới thượng lưu biết được bao nhiêu? Ta cho con biết, quyền thế càng lớn thì tay dính máu càng nhiều. Những kẻ tiểu dân tỉnh lẻ không bao giờ tưởng tượng nổi đâu. Con cho rằng tranh quyền đoạt lợi chỉ là hô hào bỏ phiếu bầu cử, ai được nhiều phiếu thì kẻ ấy thắng sao? Con xem giới thượng lưu quá đơn giản rồi, từ xưa tới nay, con đường đi đến ngai vàng luôn được xây bởi xương trắng và máu tươi”
Diệp Hoan nghe đến níu lưỡi.
Cái thế giới phồn hoa đó rốt cuộc là cái dạng thế giới gì vậy? Hắn quả thực không định nghĩa nổi.
“Nếu ta chết ở bên ngoài, chú hai con nghiễm nhiên sẽ thành gia chủ Thẩm gia, cho nên hắn truy sát ta không chết không thôi. Ta và mẹ con lang bạt tới tận Ninh Hải, bọn ám sát cũng đã theo sát nút, lưỡi hái tử thần đã kề ngay trên cổ. Khi đó ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ta không muốn cả nhà chúng ta cùng chết tức tưởi như vậy. Cho nên ta đã ra một quyết định lớn. Ta bí mật đem con gửi lại Ninh Hải, còn ta và mẹ con bất chấp tất cả chạy về phía bắc…”
Thẩm Đốc Lễ nhìn vẻ mặt Diệp Hoan, trong mắt hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Con trai, đừng trách ta nhẫn tâm. Tình thế lúc đó quá nguy cấp, ta làm như vậy hoàn toàn là vì muốn bảo vệ con. Thật sự, không có điều gì quý hơn mạng sống. Khó khăn hay khốn khổ đều là những thứ đời người rồi sẽ trải qua.Con khi đó vẫn chưa đầy tháng, chỉ vừa mới bước vào thế gian này, ta rất sợ ngay cả những khổ đau đó con cũng không có cơ hội nếm trải. Sao ta có thể nhẫn tâm lôi con cùng xuống hoàng tuyền được”
Diệp Hoan im lặng, đã nghe được đáp án mong mỏi suốt hai mươi năm. Lúc này, hắn cảm thấy cái vỏ cứng rắn lạnh lùng của mình đang từng chút bị hòa tan.
Đúng vậy, trong tình thế đó, hắn có thể trách ai được? Hành động tàn nhẫn đó càng cho thấy tình cảm sâu nặng của cha mẹ dành cho đứa con trai là hắn. Nếu như đổi vị trí, nếu như hắn ở địa vị của cha hắn, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Diệp Hoan nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy hắn cũng sẽ quyết định như vậy.
“Cuối cùng ông vẫn thoát chết, trở về được gia tộc. Vì sao suốt hai mươi năm qua không trở lại đón tôi?” Diệp Hoan hỏi ra thắc mắc cuối cùng trong lòng hắn.
Thẩm Đốc Lễ cười khổ: “Ta và mẹ con dù thoát chết nhưng ta vẫn phải ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, cho đến tận bây giờ ta vẫn còn phải nhẫn nhịn… Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm vì báo thù diệt quốc, không phải khoa trương nhưng ta cũng không hề nhẹ nhàng hơn Câu Tiễn. Ta ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, không dám tìm con, càng không dám gặp con, biết rõ con sống khổ sở cũng không dám lén lút hỗ trợ con. Kẻ địch quá lợi hại, chỉ một chút xíu dấu vết thôi liền sẽ bị bọn hắn phát hiện. Cho nên ta chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, chỉ có như vậy, con mới được an toàn”
“Vậy vì sao bây giờ các người lại đột nhiên đến nhận tôi, đây là ý gì?”
“Rất đơn giản, gần đây con bị ám sát hai lần đúng không?”
Diệp Hoan vội vàng gật đầu
Thẩm Đốc Lễ mím môi: “Chúng ta tới nhận con là bởi vì con đã không được an toàn nữa rồi…”
Diệp Hoan căng thẳng, miệng đắng chát
“Thân phận của con đã bại lộ, ta còn mẹ con không thể giả vờ thêm nữa, nếu không cái mạng nhỏ của con sớm muộn cũng bị chúng lấy mất. Nếu như đã bại lộ, vậy ta sẽ hoàn toàn công khai cho tất cả mọi người biết…” Thẩm Đốc Lễ trìu mến nhìn Diệp Hoan. Đây là con trai ruột của hắn, là đứa con trai duy nhất của hắn trên đời này.
“Con trai, năm xưa ta vứt bỏ con là vì bảo vệ con. Hai mươi năm không đến nhận con cũng là vì bảo vệ con. Hiện tại, ta và mẹ con đến nhận con vẫn là vì bảo vệ cho con. Hết thảy những điều chúng ta làm đều là nghĩ cho con. Ở đời không có cha mẹ nào nhẫn tâm được với con cái. Bao năm nay mẹ con mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, chịu đựng đau thương không dám đến gặp con, sợ đưa tới họa sát thân cho con. Ta không mong con có thể hiểu hết nỗi khổ của chúng ta nhưng ta không muốn con oán hận cha mẹ. Con có thể hận toàn bộ người trong thiên hạ nhưng không thể hận cha mẹ con, bởi vì chúng ta yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Không thể hiện không có nghĩa là không yêu, con không thể bởi vì tình yêu vô hình này mà hận chúng ta”
Thẩm Đốc Lễ nói xong, hốc mắt hồng hồng. Ông hít sâu một hơi, hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng đè xuống cảm xúc cuộn trào trong lòng.
Cha con hai người im lặng thật lâu.
Diệp Hoan muốn nói câu gì đó, lại không biết phải nói gì
Tựa như thời gian trôi qua không thể níu giữ, oán hận cả đời theo từng lời Thẩm Đốc Lễ mà dần dần tiêu tán
Diệp Hoan rất muốn tiếp tục oán hận. Hai mươi năm nay hắn dựa vào oán hận mà sinh tồn đến ngày hôm nay. Một khi không còn oán hận, tâm hồn hắn chỉ còn lại trống rỗng. Hắn không cam lòng, rất không cam lòng, không muốn dễ dàng tha thứ cho bọn họ như thế.
Thế nhưng mà…nhìn Thẩm Đốc Lễ tóc bạc đã nhiều bằng tóc đen, môi mím lại kiềm chế cảm xúc, Diệp Hoan không đành lòng, nội tâm hắn lúc này đang giằng co dữ dội
Thẩm Đốc Lễ thấy Diệp Hoan do dự, trong lòng tê tái, cười lớn nói: “Mà thôi, hôm nay nói cho con biết những chuyện này là muốn giải thích nguyên nhân năm đó. Con thông cảm cũng được, không thông cảm cũng được. Sự thật chính là như vậy, con cứ từ từ suy nghĩ, không cần gấp gáp. Nói chuyện khác đi!”
Dừng một chút, Thẩm Đốc Lễ nói: “Lần này ta và mẹ con đến Ninh Hải, ngoài chuyện nhận lại con, ta vốn định đem con trở về Thẩm gia. Nhưng hiện giờ ta cảm thấy nên hỏi ý kiến con trước. Con có nguyện ý quay trở về Thẩm gia với ta hay muốn tiếp tục ở lại Ninh Hải?”
Diệp Hoan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Thẩm gia bị ông nói giống như Diêm Vương điện, tôi dương thọ còn chưa hết, tạm thời không muốn đến đó đâu!”
Thẩm Đốc Lễ: “…”
Ông thở dài cam chịu: “Vậy con muốn tiếp tục ở lại Ninh Hải sao?”
Diệp Hoan suy nghĩ một chút, nói: “Tôi hiện tại thân phận khác biệt rồi đúng không?”
Ông gật đầu: “Mẹ con gây dựng cho con cả gia sản kếch xù như vậy, đời nay con tha hồ hưởng thụ rồi. Đáng tiếc ta chỉ là nhân viên công vụ, không có tài sản…”
“Tôi có thể mang theo cẩu nô tài ra ngoài đường đùa giỡn con gái nhà lành sao?” Diệp Hoan mong đợi hỏi
Thẩm Đốc Lễ lắc đầu: “Quyền lực của ta là nhân dân cấp cho. Không cho phép con ở bên ngoài khi dễ người khác, bêu xấu uy tín của ta. Đây là vấn đề nguyên tắc, ta không thể làm trái nguyên tắc”
Diệp Hoan hơi có chút thất vọng, ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Tôi có thể cầm tiền của mẹ bao nuôi mấy nữ minh tinh xinh đẹp không?”
Thẩm Đốc Lễ nghiêm khắc cảnh cáo: “Thế lại càng không được, gia phong Thẩm gia truyền đời mấy trăm năm nay, nghiêm cẩn, lễ nghĩa. Sao có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy được”
“Gánh hai thùng phân trên đường phố, thấy ai không vừa mắt liền dội cho một gáo?”
“Không cho phép làm chuyện mất thể diện”
“Mỗi ngày đến hộp đêm nện tiền chơi gái?”
“Không cho phép qua lại với phụ nữ phong trần”
“Mua bánh quẩy ăn một cái lại ném một cái?”
“Không cho phép lãng phí!”
Diệp Hoan nổi giận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ông đang bồi dưỡng tôi thành chủ tịch nước đấy à?”
Thẩm Đốc Lễ day trán, kiềm nén nói: “Chí hướng thật vĩ đại, nhưng mà đừng lấy chuyện này ra đùa, con không phải con nhà bình thường”
“Vậy xuất tiền cho tôi cắt bao quy đầu được chứ hả?”
Thẩm Đốc Lễ im lặng nhìn Diệp Hoan, sau một lát trầm giọng nói: “Cái này có thể được”
“Bao quy đầu của tôi quá dài đều là do gien của ông làm hại” Diệp Hoan càu nhàu.
/294
|