Tiểu Ngũ vừa nghe được rõ ràng lời người thanh niên này nói mới để mình bị bắt, cho nên nếu như Vương Phong chịu buông tha ông, Tiểu Ngũ chắc chắn sẽ không làm gì hắn.
Cho nên nghĩ tới đây, trong mắt của ông cũng lộ ra ham muốn được sống mãnh liệt, nói: Đại ca ngài muốn biết cái gì? Chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ nói cho ngài toàn bộ.
Người này nói, lại khiến Vương Phong có chút im lặng, một người trung niên vậy mà nói gọi mình là đại ca, mình thật sự già như vậy sao?
Tuy nhiên người này phối hợp đó là chuyện tốt nhất, bằng không lại phế một phen công phu rất lớn.
Ông đã thức thời như thế, vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng, ông là do ai sai khiến làm hại cha mẹ tôi? Cũng là chuyện hôm qua, nói ra người này, tôi sẽ cân nhắc thả ông đi. Vương Phong nói, khiến người trung niên này lập tức không chút do dự kêu lên: Là Đoàn thiếu gia sai tôi làm, tôi chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh, việc này không liên quan tới tôi.
Người trung niên này không xua tay, vẻ mặt vô tội.
Đoàn thiếu gia là ai?
Hắn là con trai của Huyện ủy, cũng là chủ tịch của công ty chúng tôi, tôi chỉ là một tên nhân viên dưới quyền hắn mà thôi, thật sự không liên quan đến tôi. Người trung niên này sắp khóc làm cho Vương Phong bị hù sợ.
Muốn chứng minh ông không liên hệ, có thể gọi điện thoại cho hắn, để hắn một thân một mình tới đây, tôi mặc kệ ông dùng lý do gì, tóm lại ông chỉ cần khiến hắn tới là được, tôi cho ông nửa giờ, nửa giờ sau nếu hắn không đến, vậy ông đợi xuống suối vàng đi.
Nói xong, Vương Phong trực tiếp quay người, không nhìn mấy người bọn chúng nữa.
Chú Lý, nhanh gọi điện cho tôi, nhanh. Thời gian ngắn ngủi nên lúc này người trung niên này cũng không biết sức lực ở đâu ra, từ dưới đất bò dậy, hỏi điện thoại của người tài xế kia.
Cho… Cho ông. Lão già kia lúc này cũng bị Vương Phong làm cho hoảng sợ, run rẩy từ trong túi của mình móc điện thoại ra.
Tìm tới số của Đoàn thiếu gia, người trung niên này trực tiếp gọi.
Điện thoại vang lên chừng hơn mười giây mới được bắt máy, mà lúc này người trung niên này cũng đã sớm bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ông sợ Đoàn thiếu gia không nghe, nếu ông không tìm được người đến thì ông coi như xong đời.
Thiếu gia là như thế này, tôi ở bên ngoài tìm được cho ngài một nữ sinh cấp ba xinh đẹp, đây tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất ta từng thấy, vẫn là một con chim non (1), ngài có muốn tới trước hưởng thụ một phen không? Tôi đã chuốc thuốc cho cô ta rồi. Người trung niên này nói, mạnh mẽ đè nội tâm đang hoảng sợ lại.
Đầu óc buôn bán của thiếu gia không tệ, công ty trong tay hắn càng lớn mạnh nhưng hắn có một khuyết điểm chính là quá háo sắc, toàn bộ quận Thanh, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ hắn nhìn trúng đều bị hắn ép lên giường.
Tuy thủ đoạn không được lòng người nhưng hắn có một người cha tốt, không ai dám trêu chọc hắn, cho dù có tố giác cũng không làm được gì, hoàn toàn không xử lý được.
Cho nên dần dà chỉ cần là phụ nữ mà hắn vừa ý đều phải ngủ một đêm rồi nói tiếp, cho dù là cưỡng hiếp hắn cũng dám làm.
Từ phụ nữ đã có chồng hơn ba mươi tuổi, cho tới học sinh hơn mười tuổi hắn đều không buông tha, cũng không biết đã làm nhục bao nhiêu người.
Vậy ngươi đang ở đâu? Bản thiếu gia lập tức đến liền. Nghe nói lại có người đẹp để làm tình, đối phương gần như không hề cân nhắc liền lập tức đồng ý.
Tôi ở số XX phố Hỗ Đồng. Người trung niên này nói địa chỉ nơi này một cách nhanh chóng, sau đó lại có chút không yên lòng nói: Thiếu gia, thuốc tôi dùng chỉ có tác dụng trong nửa giờ, cho nên người tốt nhất đến nhanh lên, nếu không cô ta tỉnh lại thì không dễ làm.
Yên tâm đi, quận Thanh chỉ bự hơn cái rắm một chút, bản thiếu gia lập tức đến. Nói xong, đối phương trực tiếp cúp máy khiến người trung niên này thở ra một hơi thật dài.
Rốt cuộc phải chịu thay người ta tiếng oan lừa gạt, chỉ cần hắn rơi vào tay người thanh niên này thì mình không còn chuyện gì nữa rồi.
Chỉ cần mình còn sống, ông mặc kệ sự sống chết của thiếu gia, ông chỉ là một người làm thuê, miễn là còn sống để rời khỏi nơi này, ông sẽ lập tức dẫn theo người nhà mình cao chạy xa bay, không quay về nữa.
Hừ, không ngờ ông thật sự sắp xếp được, nghĩ đến các người bình thường phá hoại người khác không ít phải không? Lúc này, Tiểu Ngũ cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Tôi thấy cậu cũng không phải người tốt lành gì, giết người phóng hỏa tôi không tin cậu chưa từng làm, tôi thậm chí dám khẳng định án mạng ở nơi này cũng có trách nhiệm của cậu trong đó. Người trung niên này nói, cực kì chắc chắn.
Kỳ thực việc này vừa nghĩ đã hiểu, anh em của Tiểu Ngũ toàn bộ đều chết hết, chỉ một mình cậu còn sống, việc này bên trong nếu không có người giúp đỡ có quỷ mới tin.
Tuy nhiên những người kia chết đi cũng thật quá oan khuất, vậy mà lại phản bội anh em của mình.
Đậu phộng, ông cảm thấy chính ông là người tốt sao? Chuyện mê gian (2) cũng làm được, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Lúc này, Tiểu Ngũ cũng lớn tiếng mắng, mặt đầy vẻ tức giận.
Tất cả câm miệng. Lúc này, Vương Phong cau mày quát một tiếng, hai người kia muốn chó mèo cắn nhau hắn mặc kệ nhưng bọn họ lớn tiếng như vậy thu hút người khác tới xem thì không tốt lắm.
Lời Vương Phong nói cực kì hữu dụng, theo sự lắng xuống của lời hắn nói, hai người bọn họ đều gắt gao trừng mắt đối phương, cũng không dám phát ra nửa tiếng âm.
Cậu, tìm đại một chỗ ngồi chút đi. Vương Phong nói, sau đó liền ngồi ở dưới một cây đại thụ trong sân, móc thuốc ra.
Lại chia cho Nhiễm Giang Thiên một điếu thuốc, Vương Phong lúc này mới bắt đầu chờ đợi tên Đoàn thiếu gia kia tới.
Chủ mưu của chuyện này chắc chắn là tên Đoàn thiếu gia này, hắn là ông chủ, công ty bất động sản là trên danh nghĩa của hắn, hắn phái người trung niên này dùng tiền để bọn Tiểu Ngũ đến chém cha mẹ mình, suýt chút nữa khiến họ chết.
Cho nên, tên Đoàn thiếu gia này, Vương Phong tuyệt đối sẽ không buông tha, đã dám nhẫn tâm đối đãi với người khác, vậy Vương Phong sẽ dám nhẫn tâm đối đãi hắn.
Khoảng sau mười phút, ngoài cửa quả nhiên vang lên một tiếng thắng xe chói tai, sau đó một người hào hứng đẩy cửa lớn ra, là một thanh niên còn mặc áo ngủ. Bắt hắn lại cho tôi. Nhìn thấy người thanh niên này, Vương Phong trực tiếp hạ lệnh cho Tiểu Ngũ.
Vâng. Tiểu Ngũ gật đầu, sau đó trực tiếp kéo người ở trước cửa đi vào, đồng thời dùng dao gác ở trên cổ hắn.
Người này quả nhiên là một tên háo sắc, vậy mà còn không mặc đồ đàng hoàng đã chạy đến nơi này, còn tưởng rằng thật có người đẹp đang chờ?
Cái này... Xảy ra chuyện gì? Nhìn đến cảnh tượng này, người trẻ tuổi kia cũng bị dọa sợ, đưa mắt nhìn người trung niên báo tin.
Thiếu gia, cậu cũng đừng trách tôi, mạng của tôi đều nằm trong tay hắn nên tôi chỉ có thể hi sinh cậu để cứu lấy bản thân tôi, thật xin lỗi. Lúc này, người trung niên kia nói, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Mẹ nó. Nghe được ông lời nói, tên Đoạn Dương này vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn vậy mà lại bị thủ hạ đắc lực bán đứng.
Còn mẹ nó bảo có cô bé trung học xinh đẹp, không ngờ lại đào cho bản thiếu gia một cái hố để mình nhảy vào.
Mắng chửi đi, chờ sau khi cậu chết, tôi nhất định sẽ đốt nhiều vàng mã cho cậu. Người trung niên này nói, giọng điệu cực kì tuyệt tình.
Đã đến mức này, ông không thể vì Đoạn Dương cầu xin tha thứ, ông mong Vương Phong đem hết hận thù đang có lên người thiếu gia.
Chỉ cần Vương Phong vui vẻ, nói không chừng có thể buông tha cho mình nên bây giờ ông oán hận Đoạn Dương.
Nối giáo cho giặc nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng lại lật thuyền trong mương (3), nếu như ông không đi theo Đoạn Dương có lẽ cũng sẽ không bị đối xử như vậy.
Con mẹ nó. Đoạn Dương mắng to, nhấc chân muốn cho người trung niên một đá.
Khà khà, tốt nhất là thành thật một chút, bằng không tao cứa cổ mày cũng đừng có trách tao. Lúc này, Tiểu Ngũ cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đem tay Đoạn Dương vòng ra sau lưng của hắn.
Nói đi, bọn mày là ai, muốn bao nhiêu tiền tao đều có thể cho bọn mày. Biết được mình đã rơi vào tình thế khó khăn, cho nên Đoạn Dương này cũng dứt khoát, lập tức bày ra thái độ muốn dùng tiền giải quyết vấn đề.
Xã hội này, tiền là vạn năng, hắn tin những tên liều mạng này sẽ không vì tiền mà làm khó hắn.
Tiền? Nghe được lời hắn nói, Vương Phong khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên.
Đúng vậy, mày không phải vì tiền sao? Mày muốn bao nhiêu, một triệu? Hai triệu? Năm triệu? Chỉ cần mày ra giá, tao lập tức có thể bảo người mang tiền đến. Nói tới đây, Đoạn Dương cảm giác sợ hãi trong lòng mình dường như giảm đi một chút.
Cha của hắn là thư ký quận, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, đến lúc đó toàn quận truy nã những người này không sợ bọn họ chạy đi.
Trong mắt mày, mày cho rằng bao nhiêu tiền có thể mua mạng của chính mày? Vương Phong nhìn Đoạn Dương một chút, hững hờ hỏi.
Năm triệu, à không, mười triệu, tao bằng lòng ra giá mười triệu mua mạng của tao, mong mày không làm tổn thương tao, nếu không cha tao sẽ không bỏ qua cho mày. Đoạn Dương nói lại làm cho Vương Phong buồn cười.
Đã lúc như vậy lại còn có thể giả tạo, dạng người này hắn thực sự không biết nên dùng lời nói gì để hình dung, hắn đây là một chút sự giác ngộ của tù nhân cũng không có.
Một bên, người trung niên kia nhìn thấy Đoạn Dương còn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Vương Phong, lại nhịn không được cúi đầu xuống, thầm nghĩ người này thật sự là không biết sống chết.
Tiểu Ngũ, trước cứ chặt một tay của hắn đi rồi nói. Lúc này, Vương Phong bình tĩnh nói, dọa Đoạn Dương đến mức hai chân bủn rủn, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Không phải là đòi tiền sao? Sao còn muốn chặt tay?
Chúng ta có chuyện có thể từ từ nói, tao ra giá hai mươi triệu, mày không nên làm hại tao. Lúc này, Đoạn Dương kêu to lên, dọa đến sắp tè ra quần.
Mẹ, dẹp mẹ lời nói đi, có lời gì cứ giữ lại sau này rồi hãy nói. Nói rồi, con dao phay trong tay Tiểu Ngũ khẽ quét qua trên cánh tay Đoạn Dương, trực tiếp chém rơi xuống đất.
A!
Cánh tay bị chém rơi, Đoạn Dương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cái tay còn lại nắm lấy chỗ cụt của tay mình, sắc mặt trắng không còn giọt máu.
Mày chính là người phụ trách khu nhà mới xây này à? Lúc này, Vương Phong ngồi xổm xuống, hỏi.
Mày rốt cuộc là ai? Nghe được lời Vương Phong nói, tuy Đoạn Dương đau muốn chết nhưng vẫn lớn tiếng tra hỏi.
Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết tao là tới tìm mày báo thù là được. Vương Phong nói, sau đó cầm con dao từ tay Tiểu Ngũ, nói: Người làm chuyện sai thì phải trả giá đắt, mà cái giá mà mày phải trả là mạng ngươi!
Nói rồi Vương Phong cầm con dao lên, không muốn Đoạn Dương lại kêu to, nói: Đợi một chút, em không biết chuyện anh nói là gì, đại ca có phải anh lầm không? Em không làm chuyện gì sai cả.
Đoạn Dương trên mặt, tràn ngập bối rối, sợ muốn chết.
(1) Chim non: tiếng lóng chỉ những người phụ nữ chưa có con, ở đây ý bảo vẫn còn ngây thơ, non nớt, chưa hiểu sự đời.
(2) Mê gian: ám chỉ việc cưỡng hiếp sau khi đánh thuốc đối phương
Cho nên nghĩ tới đây, trong mắt của ông cũng lộ ra ham muốn được sống mãnh liệt, nói: Đại ca ngài muốn biết cái gì? Chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ nói cho ngài toàn bộ.
Người này nói, lại khiến Vương Phong có chút im lặng, một người trung niên vậy mà nói gọi mình là đại ca, mình thật sự già như vậy sao?
Tuy nhiên người này phối hợp đó là chuyện tốt nhất, bằng không lại phế một phen công phu rất lớn.
Ông đã thức thời như thế, vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng, ông là do ai sai khiến làm hại cha mẹ tôi? Cũng là chuyện hôm qua, nói ra người này, tôi sẽ cân nhắc thả ông đi. Vương Phong nói, khiến người trung niên này lập tức không chút do dự kêu lên: Là Đoàn thiếu gia sai tôi làm, tôi chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh, việc này không liên quan tới tôi.
Người trung niên này không xua tay, vẻ mặt vô tội.
Đoàn thiếu gia là ai?
Hắn là con trai của Huyện ủy, cũng là chủ tịch của công ty chúng tôi, tôi chỉ là một tên nhân viên dưới quyền hắn mà thôi, thật sự không liên quan đến tôi. Người trung niên này sắp khóc làm cho Vương Phong bị hù sợ.
Muốn chứng minh ông không liên hệ, có thể gọi điện thoại cho hắn, để hắn một thân một mình tới đây, tôi mặc kệ ông dùng lý do gì, tóm lại ông chỉ cần khiến hắn tới là được, tôi cho ông nửa giờ, nửa giờ sau nếu hắn không đến, vậy ông đợi xuống suối vàng đi.
Nói xong, Vương Phong trực tiếp quay người, không nhìn mấy người bọn chúng nữa.
Chú Lý, nhanh gọi điện cho tôi, nhanh. Thời gian ngắn ngủi nên lúc này người trung niên này cũng không biết sức lực ở đâu ra, từ dưới đất bò dậy, hỏi điện thoại của người tài xế kia.
Cho… Cho ông. Lão già kia lúc này cũng bị Vương Phong làm cho hoảng sợ, run rẩy từ trong túi của mình móc điện thoại ra.
Tìm tới số của Đoàn thiếu gia, người trung niên này trực tiếp gọi.
Điện thoại vang lên chừng hơn mười giây mới được bắt máy, mà lúc này người trung niên này cũng đã sớm bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ông sợ Đoàn thiếu gia không nghe, nếu ông không tìm được người đến thì ông coi như xong đời.
Thiếu gia là như thế này, tôi ở bên ngoài tìm được cho ngài một nữ sinh cấp ba xinh đẹp, đây tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất ta từng thấy, vẫn là một con chim non (1), ngài có muốn tới trước hưởng thụ một phen không? Tôi đã chuốc thuốc cho cô ta rồi. Người trung niên này nói, mạnh mẽ đè nội tâm đang hoảng sợ lại.
Đầu óc buôn bán của thiếu gia không tệ, công ty trong tay hắn càng lớn mạnh nhưng hắn có một khuyết điểm chính là quá háo sắc, toàn bộ quận Thanh, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ hắn nhìn trúng đều bị hắn ép lên giường.
Tuy thủ đoạn không được lòng người nhưng hắn có một người cha tốt, không ai dám trêu chọc hắn, cho dù có tố giác cũng không làm được gì, hoàn toàn không xử lý được.
Cho nên dần dà chỉ cần là phụ nữ mà hắn vừa ý đều phải ngủ một đêm rồi nói tiếp, cho dù là cưỡng hiếp hắn cũng dám làm.
Từ phụ nữ đã có chồng hơn ba mươi tuổi, cho tới học sinh hơn mười tuổi hắn đều không buông tha, cũng không biết đã làm nhục bao nhiêu người.
Vậy ngươi đang ở đâu? Bản thiếu gia lập tức đến liền. Nghe nói lại có người đẹp để làm tình, đối phương gần như không hề cân nhắc liền lập tức đồng ý.
Tôi ở số XX phố Hỗ Đồng. Người trung niên này nói địa chỉ nơi này một cách nhanh chóng, sau đó lại có chút không yên lòng nói: Thiếu gia, thuốc tôi dùng chỉ có tác dụng trong nửa giờ, cho nên người tốt nhất đến nhanh lên, nếu không cô ta tỉnh lại thì không dễ làm.
Yên tâm đi, quận Thanh chỉ bự hơn cái rắm một chút, bản thiếu gia lập tức đến. Nói xong, đối phương trực tiếp cúp máy khiến người trung niên này thở ra một hơi thật dài.
Rốt cuộc phải chịu thay người ta tiếng oan lừa gạt, chỉ cần hắn rơi vào tay người thanh niên này thì mình không còn chuyện gì nữa rồi.
Chỉ cần mình còn sống, ông mặc kệ sự sống chết của thiếu gia, ông chỉ là một người làm thuê, miễn là còn sống để rời khỏi nơi này, ông sẽ lập tức dẫn theo người nhà mình cao chạy xa bay, không quay về nữa.
Hừ, không ngờ ông thật sự sắp xếp được, nghĩ đến các người bình thường phá hoại người khác không ít phải không? Lúc này, Tiểu Ngũ cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Tôi thấy cậu cũng không phải người tốt lành gì, giết người phóng hỏa tôi không tin cậu chưa từng làm, tôi thậm chí dám khẳng định án mạng ở nơi này cũng có trách nhiệm của cậu trong đó. Người trung niên này nói, cực kì chắc chắn.
Kỳ thực việc này vừa nghĩ đã hiểu, anh em của Tiểu Ngũ toàn bộ đều chết hết, chỉ một mình cậu còn sống, việc này bên trong nếu không có người giúp đỡ có quỷ mới tin.
Tuy nhiên những người kia chết đi cũng thật quá oan khuất, vậy mà lại phản bội anh em của mình.
Đậu phộng, ông cảm thấy chính ông là người tốt sao? Chuyện mê gian (2) cũng làm được, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Lúc này, Tiểu Ngũ cũng lớn tiếng mắng, mặt đầy vẻ tức giận.
Tất cả câm miệng. Lúc này, Vương Phong cau mày quát một tiếng, hai người kia muốn chó mèo cắn nhau hắn mặc kệ nhưng bọn họ lớn tiếng như vậy thu hút người khác tới xem thì không tốt lắm.
Lời Vương Phong nói cực kì hữu dụng, theo sự lắng xuống của lời hắn nói, hai người bọn họ đều gắt gao trừng mắt đối phương, cũng không dám phát ra nửa tiếng âm.
Cậu, tìm đại một chỗ ngồi chút đi. Vương Phong nói, sau đó liền ngồi ở dưới một cây đại thụ trong sân, móc thuốc ra.
Lại chia cho Nhiễm Giang Thiên một điếu thuốc, Vương Phong lúc này mới bắt đầu chờ đợi tên Đoàn thiếu gia kia tới.
Chủ mưu của chuyện này chắc chắn là tên Đoàn thiếu gia này, hắn là ông chủ, công ty bất động sản là trên danh nghĩa của hắn, hắn phái người trung niên này dùng tiền để bọn Tiểu Ngũ đến chém cha mẹ mình, suýt chút nữa khiến họ chết.
Cho nên, tên Đoàn thiếu gia này, Vương Phong tuyệt đối sẽ không buông tha, đã dám nhẫn tâm đối đãi với người khác, vậy Vương Phong sẽ dám nhẫn tâm đối đãi hắn.
Khoảng sau mười phút, ngoài cửa quả nhiên vang lên một tiếng thắng xe chói tai, sau đó một người hào hứng đẩy cửa lớn ra, là một thanh niên còn mặc áo ngủ. Bắt hắn lại cho tôi. Nhìn thấy người thanh niên này, Vương Phong trực tiếp hạ lệnh cho Tiểu Ngũ.
Vâng. Tiểu Ngũ gật đầu, sau đó trực tiếp kéo người ở trước cửa đi vào, đồng thời dùng dao gác ở trên cổ hắn.
Người này quả nhiên là một tên háo sắc, vậy mà còn không mặc đồ đàng hoàng đã chạy đến nơi này, còn tưởng rằng thật có người đẹp đang chờ?
Cái này... Xảy ra chuyện gì? Nhìn đến cảnh tượng này, người trẻ tuổi kia cũng bị dọa sợ, đưa mắt nhìn người trung niên báo tin.
Thiếu gia, cậu cũng đừng trách tôi, mạng của tôi đều nằm trong tay hắn nên tôi chỉ có thể hi sinh cậu để cứu lấy bản thân tôi, thật xin lỗi. Lúc này, người trung niên kia nói, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Mẹ nó. Nghe được ông lời nói, tên Đoạn Dương này vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn vậy mà lại bị thủ hạ đắc lực bán đứng.
Còn mẹ nó bảo có cô bé trung học xinh đẹp, không ngờ lại đào cho bản thiếu gia một cái hố để mình nhảy vào.
Mắng chửi đi, chờ sau khi cậu chết, tôi nhất định sẽ đốt nhiều vàng mã cho cậu. Người trung niên này nói, giọng điệu cực kì tuyệt tình.
Đã đến mức này, ông không thể vì Đoạn Dương cầu xin tha thứ, ông mong Vương Phong đem hết hận thù đang có lên người thiếu gia.
Chỉ cần Vương Phong vui vẻ, nói không chừng có thể buông tha cho mình nên bây giờ ông oán hận Đoạn Dương.
Nối giáo cho giặc nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng lại lật thuyền trong mương (3), nếu như ông không đi theo Đoạn Dương có lẽ cũng sẽ không bị đối xử như vậy.
Con mẹ nó. Đoạn Dương mắng to, nhấc chân muốn cho người trung niên một đá.
Khà khà, tốt nhất là thành thật một chút, bằng không tao cứa cổ mày cũng đừng có trách tao. Lúc này, Tiểu Ngũ cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đem tay Đoạn Dương vòng ra sau lưng của hắn.
Nói đi, bọn mày là ai, muốn bao nhiêu tiền tao đều có thể cho bọn mày. Biết được mình đã rơi vào tình thế khó khăn, cho nên Đoạn Dương này cũng dứt khoát, lập tức bày ra thái độ muốn dùng tiền giải quyết vấn đề.
Xã hội này, tiền là vạn năng, hắn tin những tên liều mạng này sẽ không vì tiền mà làm khó hắn.
Tiền? Nghe được lời hắn nói, Vương Phong khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên.
Đúng vậy, mày không phải vì tiền sao? Mày muốn bao nhiêu, một triệu? Hai triệu? Năm triệu? Chỉ cần mày ra giá, tao lập tức có thể bảo người mang tiền đến. Nói tới đây, Đoạn Dương cảm giác sợ hãi trong lòng mình dường như giảm đi một chút.
Cha của hắn là thư ký quận, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, đến lúc đó toàn quận truy nã những người này không sợ bọn họ chạy đi.
Trong mắt mày, mày cho rằng bao nhiêu tiền có thể mua mạng của chính mày? Vương Phong nhìn Đoạn Dương một chút, hững hờ hỏi.
Năm triệu, à không, mười triệu, tao bằng lòng ra giá mười triệu mua mạng của tao, mong mày không làm tổn thương tao, nếu không cha tao sẽ không bỏ qua cho mày. Đoạn Dương nói lại làm cho Vương Phong buồn cười.
Đã lúc như vậy lại còn có thể giả tạo, dạng người này hắn thực sự không biết nên dùng lời nói gì để hình dung, hắn đây là một chút sự giác ngộ của tù nhân cũng không có.
Một bên, người trung niên kia nhìn thấy Đoạn Dương còn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Vương Phong, lại nhịn không được cúi đầu xuống, thầm nghĩ người này thật sự là không biết sống chết.
Tiểu Ngũ, trước cứ chặt một tay của hắn đi rồi nói. Lúc này, Vương Phong bình tĩnh nói, dọa Đoạn Dương đến mức hai chân bủn rủn, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Không phải là đòi tiền sao? Sao còn muốn chặt tay?
Chúng ta có chuyện có thể từ từ nói, tao ra giá hai mươi triệu, mày không nên làm hại tao. Lúc này, Đoạn Dương kêu to lên, dọa đến sắp tè ra quần.
Mẹ, dẹp mẹ lời nói đi, có lời gì cứ giữ lại sau này rồi hãy nói. Nói rồi, con dao phay trong tay Tiểu Ngũ khẽ quét qua trên cánh tay Đoạn Dương, trực tiếp chém rơi xuống đất.
A!
Cánh tay bị chém rơi, Đoạn Dương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cái tay còn lại nắm lấy chỗ cụt của tay mình, sắc mặt trắng không còn giọt máu.
Mày chính là người phụ trách khu nhà mới xây này à? Lúc này, Vương Phong ngồi xổm xuống, hỏi.
Mày rốt cuộc là ai? Nghe được lời Vương Phong nói, tuy Đoạn Dương đau muốn chết nhưng vẫn lớn tiếng tra hỏi.
Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết tao là tới tìm mày báo thù là được. Vương Phong nói, sau đó cầm con dao từ tay Tiểu Ngũ, nói: Người làm chuyện sai thì phải trả giá đắt, mà cái giá mà mày phải trả là mạng ngươi!
Nói rồi Vương Phong cầm con dao lên, không muốn Đoạn Dương lại kêu to, nói: Đợi một chút, em không biết chuyện anh nói là gì, đại ca có phải anh lầm không? Em không làm chuyện gì sai cả.
Đoạn Dương trên mặt, tràn ngập bối rối, sợ muốn chết.
(1) Chim non: tiếng lóng chỉ những người phụ nữ chưa có con, ở đây ý bảo vẫn còn ngây thơ, non nớt, chưa hiểu sự đời.
(2) Mê gian: ám chỉ việc cưỡng hiếp sau khi đánh thuốc đối phương
/241
|