“Trung tâm thương mại gần đây kinh doanh có gặp vấn đề gì không?” Vương Phong hỏi.
“Chuyện này anh cứ việc yên tâm đi, dù lần trước trung tâm thương mại tu sửa lại tốn hết mấy trăm vạn nhưng mà nội trong một tháng đã kiếm lại rồi, em tính sơ một chút thì ước chừng lợi nhuận tháng này đã hơn trăm triệu.”
“Nhiều như vậy?” Nghe được lời của Từ Hải Giang, Vương Phong cũng kinh ngạc, hắn vốn cho rằng giao trung tâm thương mại cho Từ Hải Giang một năm có thể thu lợi nhuận hơn năm mươi triệu đã không tệ, dẫu sao mở trung tâm thương mại cũng không phải là ngành nghề kiếm lời được nhiều, khả năng hút tiền tất nhiên thua kém ngành châu báu.
“Cái này vẫn tính khá ít, em đoán đợi khi danh tiếng trung tâm thương mại của chúng ta triệt để lan xa, lợi nhuận một năm hai tỷ trở lên không phải là không thể.” Từ Hải Giang giở ra một vẻ mặt tự tin nói.
“Này, cậu không phải lén lút bán “hàng trắng” đấy chứ?” Vương Phong bị kết luận của Từ Hải Giang làm kinh ngạc mà không kiềm được văng tục.
“Sao em có thể làm chuyện trái pháp luật đó được?” Từ Hải Giang trợn mắt một cái, lúc này mới nói: “Trung tâm thương mại của chúng ta hiện tại đã được tu sửa, sản phẩm kinh doanh chủ yếu cao cấp, toàn bộ các loại chất lượng thấp đã bị loại, hoàn toàn trở thành nơi tiêu tiền của những người muốn thể hiện, hiện tại người đủ khả năng đến trung tâm thương mại chúng ta đi dạo ước chừng giá trị cả người đều hơn trăm vạn, ít hơn số này, bọn họ đều ngại bước vào cửa.”
Con người thích thể hiện, thích so sánh, điều này đã trở thành sự thật không thể thay đổi, vả lại kẻ có tiền ở thành phố Trúc Hải cuối cùng có bao nhiêu, Vương Phong đã sớm thấy vào lúc công ty châu báu Tuyết Phong vừa khai trương, không kể tỷ phú có bao nhiêu, ước chừng người giàu có giá trị trên trăm triệu ở cả thành phố Trúc Hải này đều không dưới năm mươi người, về phần những ai chưa từng tiết lộ thì khẳng định càng nhiều.
Tóm lại, chỉ cần anh nói giá thì sẽ có người ở thành phố Trúc Hải mua được.
Có lúc những người này vì tranh đoạt mà có thể ném hàng chục triệu, kiếm tiền từ bọn họ lại thật sự dễ hơn so với từ người bình thường.
Từ Hải Giang ngược lại không sai, trực tiếp nắm bắt tâm lý của bọn họ, khiến nơi này biến thành địa điểm tập trung tiêu thụ các nhãn hiệu cao cấp.
Chỉ là một mực kinh doanh nhãn hiệu cao cấp từ đầu đến cuối thì cũng không phải, bởi vì người bình thường so với người giàu có vẫn nhiều hơn rất nhiều, Vương Phong vốn xuất thân từ người bình thường, vì vậy hắn ngược lại hy vọng Từ Hải Giang có thể bán một ít thứ mà người bình thường cũng có thể mua được.
Tiền phải kiếm nhưng kiếm tiền với lòng dạ đen tối cũng thật sự có lỗi với lương tâm mình.
“Hải Giang, hiện tại tôi cho cậu một ý kiến, đó là có thể mở một số quầy hàng mà người bình dân cũng có thể mua hoặc quy hoạch ra một khu cũng được.”
“Ha ha, chuyện này anh yên tâm đi, em biết anh lo lắng cái gì, yên tâm, em đã mua một miếng đất ở thành phố Quỳnh Dao, gần Trúc Hải chúng ta đây thôi, đoán là gần đây sắp động thổ rồi, em muốn mở một trung tâm thương mại ở đó, kinh doanh chủ yếu các mặt hàng chất lượng vừa và thấp.”
“Vậy đủ vốn không?” Vương Phong gật gật đầu hỏi.
Làm ăn thì phải làm toàn diện mới tốt, người bình thường dù không có bao nhiêu tiền nhưng số lượng hiện tại rất nhiều, tính như vậy thì cộng hết số lượng kẻ có tiền lại cũng không nhiều bằng bọn họ.
Tin là chỉ cần bất cứ ai có đầu óc biết kiếm tiền thật sự đều sẽ nhắm vào người bình thường.
“Tiền vốn thì em đã rút tạm một trăm triệu từ trung tâm mua sắm coi như là vốn mở đầu, tuy nhiên ước chừng đợi phòng ốc sửa xong chắc ít nhất cũng hơn nửa năm, vì vậy vốn tạm thời vẫn đủ.”
“Vậy đi, nếu không đủ cứ trực tiếp nói với tôi một tiếng là được, tuy tôi không có nhiều nhưng lấy ra vài trăm triệu cũng không thành vấn đề.”
“Vậy không có vấn đề gì rồi, em nghĩ không đến hai năm thì chúng ta đã có thể thật sự phát triển thành chuỗi trung tâm thương mại, đến lúc đó thành lập tập đoàn cũng không phải là nằm mơ nữa.”
“Thành lập tập đoàn?” Nghe được lời của Từ Hải Giang, Vương Phong chợt động lòng, lúc vừa đến thành phố Trúc Hải, hắn chỉ nghĩ là kiếm được chút tiền là được rồi, mặc dù hiện giờ hắn đã vô cùng có tiền, chỉ là vẫn còn một khoảng cách rất xa so với ước mơ to lớn trong lòng lúc ban đầu.
Tỷ phú ở thành phố Trúc Hải nhiều như vậy, so với hắn thì Vương Phong vẫn không tính là gì. Mà một xí nghiệp muốn phát triển thật sự thì phải thành lập tập đoàn bởi vì quản lý tập trung mới có thể có triển vọng phát triển càng tốt hơn.
Nếu không làm sao mà mỗi cái xí nghiệp cỡ lớn đều là tập đoàn được.
Chỉ là sản nghiệp hiện tại trong tay Vương Phong trừ trung tâm thương mại này thì còn lại công ty châu báu, thành lập tập đoàn thì hình như có chút có tiếng mà không có miếng, chẳng qua việc thành lập tập đoàn sau này là chuyện chắc chắn bởi vì việc làm ăn mà Vương Phong muốn tiến hành khẳng định không chỉ có hai loại.
“Đúng rồi Hải Giang, quyền xây dựng trung tâm thương mại mới đã đấu thầu chưa?” Vương Phong đột nhiên hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa, sao vậy?” Từ Hải Giang có chút ngờ vực hỏi.
Mảnh đất đó không lâu trước mới bán đấu giá, vẫn chưa bắt đầu động thổ.
“Nếu chưa đấu thầu vậy cũng tốt, tôi nghĩ không bằng chúng ta tự thành lập một công ty bất động sản, mấy năm nay giá phòng không ngừng tăng cao, sau này khẳng định là một lĩnh vực kiếm lãi kếch sù.”
“Ôi!” Nghe Vương Phong nói, Từ Hải Giang cũng không kiềm được hít một ngụm khí lạnh, người khác muốn lập công ty đều phải sau khi trải qua sự suy xét vô cùng cẩn thận rồi cho ra kết quả nhưng Vương Phong thì ngược lại, nói làm liền làm.
“Lẽ nào cậu nghi ngờ lời tôi nói?” Thấy biểu hiện này của Từ Hải Giang, Vương Phong hờ hững hỏi.
“Không có, tuy bất động sản là ngành kiếm được lợi nhuận vô cùng nhiều nhưng em nghe nói dường như mỗi công ty bất động sản đều móc nói với thế lực xã hội đen, chúng ta chưa thân thuộc với cuộc sống ở thành phố Quỳnh Dao, sợ là có chút phiền phức.”
“Chuyện này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, tự tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Thành phố Quỳnh Dao cách Trúc Hải gần như vậy, chỉ cần đến lúc đó cho Hà Thiên đi chào hỏi một tiếng, thế lực nào lại không cho hắn mặt mũi?
Vương Phong tin là chút khả năng này Hà Thiên vẫn có, tuy nhiên muốn lập công ty mới này, hắn vẫn không biết tìm ai làm quản lý.
Người thân quen hầu như ai cũng đã có chức vụ, để hắn tự đi quản lý vậy thì chắc chắn không thể bởi vì xưa giờ hắn không phải là một người giỏi quản lý, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, trong lòng hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng rất nhanh Vương Phong đã nghĩ đến một người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười.
“Được rồi, công ty bất động sản cần đến hơn nửa tháng mới có thể thành lập được, cậu trước đợi tin đi.” Vương Phong vỗ vai Từ Hải Giang, sau một mình rời khỏi chỗ này.
Kêu một chiếc taxi, Vương Phong đi thẳng đến công ty châu báu Bối thị, tuy công ty châu báu Tuyết Phong đã thành lập rồi, đồng thời coi như trụ sở mới nhưng châu báu Bối thị từ đầu đến cuối cũng không đóng cửa.
Công ty mới Vương Phong muốn nhờ Ngô Giai Di hỗ trợ một chút, hắn từng nghe Bối Tuyết Vân nói cô ấy là một nhân tài quản lý nên cũng không thể lãng phí.
Bây giờ châu báu Hoa Liên đã đóng cửa, cả thành phố Trúc Hải chỉ có châu báu Tuyết Phong được gọi là lớn, vì vậy có cô ấy quản lý hay không, châu báu Bối thị đều có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.
So với châu báu Tuyết Phong, việc làm ăn ở đây không cần nghi ngờ là khá ế ẩm, thậm chí khách hàng không nhiều như trước nhưng mà ai quan tâm làm sao, đây trước sau vẫn là một mặt tiền cửa hàng kiếm tiền, không thể đóng cửa.
Đỗ xe trước cửa, Vương Phong trực tiếp đi vào.
Một khi hắn tiến vào thì mới sững sờ vì hắn thật sự thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc khiến hắn khó tin.
“Đại ca, sao anh lại ở đây?” Vương Phong lên tiếng, mang theo vẻ không thể tin.
Lúc này Cố Bình cũng ở đây, đồng thời còn là dáng vẻ anh anh em em với Ngô Giai Di, vừa nhìn đã biết có quan hệ gì đó.
Trước đó hắn còn nói tốc độ Từ Hải Giang tìm bạn gái nhanh, không nghĩ đến Cố Bình cũng không chậm, vậy mà sau lưng bọn hắn đã giành được người đẹp Ngô Giai Di đến tay.
Tuy khí chất Ngô Giai Di không bằng Bối Tuyết Vân nhưng thật sự cũng là một mỹ nữ, hiện giờ được Cố Bình giành được cũng xem là phù sa không chảy ruộng ngoài.
“Tam đệ, không phải kiểu như cậu thấy đâu.” Nhìn thấy Vương Phong đến, sắc mặt Cố Bình hơi đỏ lên, liền bỏ tay Ngô Giai Di ra, giống như là một thanh niên mới ra trường.
“Không phải như em thấy thì như thế nào?” Vương Phong nhịn cười hỏi.
“Dù sao cũng không phải như những gì cậu nghĩ.” Cố Bình lắc đầu như trống khiến trên mặt Ngô Giai Di cũng thêm vài phần u ám.
“Chúng tôi đã bắt đầu qua lại, da mặt anh ấy mỏng nên không dám thừa nhận.” Lúc này Ngô Giai Di mở miệng nói, ngược lại vô cùng sảng khoái.
“Vậy phải chúc mừng rồi.” Vương Phong làm một động tác tay chúc mừng về phía họn họ.
Đại ca của mình thật lợi hại, không động tĩnh vậy mà giành được người đẹp tới tay, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến.
“Đúng rồi tam đệ, sao cậu lại đến đây?” Cố Bình đổi chủ đề hỏi.
“Anh không nói em còn sắp quên, em và cô ấy, không đúng, em và chị dâu có lời muốn nói.” Vương Phong vội vàng nói.
“Vậy hai người nói đi, tôi về trước.” Cố Bình ra vẻ muốn đi nhưng lại khiến Ngô Giai Di giữ lại.
“Chạy cái gì, dù sao cũng là người nhà, ở lại với em.” Ngô Giai Di trừng Cố Bình một cái, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
“Chúng ta ra sau nói đi.” Vương Phong chỉ phương hướng phía sau một chút nói.
“Vậy đi theo tôi.” Ngô Giai Di nói.
“Có chuyện gì mà không thể nói ở bên ngoài?” Nếu là lúc trước, thái độ của Ngô Giai Di với Vương Phong khẳng định lạnh nhạt nhưng hiện tại biết một chút thủ đoạn của hắn sau này, sự khinh thường trước kia chuyển thành sùng bái, do đó thái độ hiện tại của cô với Vương Phong đã tốt hơn rất nhiều.
Một người có thể gầy dựng châu báu Tuyết Phong, đồng thời khiến Hoa Liên đóng cửa êm chuyện, thủ đoạn thế này không phải là thứ cô có thể tưởng tượng được.
Làm việc ở đây đã nhiều năm, cô biết châu báu Hoa Liên khó ăn thế nào, thậm chí trước kia nếu không phải có Hoa Liên cung cấp sản phẩm, chỗ này có thể mở cửa tiếp tục hay không là một vấn đề.
Chỉ là hiện tại Hoa Liên đã đóng cửa, bọn họ ngược lại lại phát triển thành công ty châu báu lớn nhất và cũng là nơi có người mua sắm nhiều nhất thành phố Trúc Hải, mà tất cả những điều này dường như do Vương Phong tạo nên.
“Chuyện này anh cứ việc yên tâm đi, dù lần trước trung tâm thương mại tu sửa lại tốn hết mấy trăm vạn nhưng mà nội trong một tháng đã kiếm lại rồi, em tính sơ một chút thì ước chừng lợi nhuận tháng này đã hơn trăm triệu.”
“Nhiều như vậy?” Nghe được lời của Từ Hải Giang, Vương Phong cũng kinh ngạc, hắn vốn cho rằng giao trung tâm thương mại cho Từ Hải Giang một năm có thể thu lợi nhuận hơn năm mươi triệu đã không tệ, dẫu sao mở trung tâm thương mại cũng không phải là ngành nghề kiếm lời được nhiều, khả năng hút tiền tất nhiên thua kém ngành châu báu.
“Cái này vẫn tính khá ít, em đoán đợi khi danh tiếng trung tâm thương mại của chúng ta triệt để lan xa, lợi nhuận một năm hai tỷ trở lên không phải là không thể.” Từ Hải Giang giở ra một vẻ mặt tự tin nói.
“Này, cậu không phải lén lút bán “hàng trắng” đấy chứ?” Vương Phong bị kết luận của Từ Hải Giang làm kinh ngạc mà không kiềm được văng tục.
“Sao em có thể làm chuyện trái pháp luật đó được?” Từ Hải Giang trợn mắt một cái, lúc này mới nói: “Trung tâm thương mại của chúng ta hiện tại đã được tu sửa, sản phẩm kinh doanh chủ yếu cao cấp, toàn bộ các loại chất lượng thấp đã bị loại, hoàn toàn trở thành nơi tiêu tiền của những người muốn thể hiện, hiện tại người đủ khả năng đến trung tâm thương mại chúng ta đi dạo ước chừng giá trị cả người đều hơn trăm vạn, ít hơn số này, bọn họ đều ngại bước vào cửa.”
Con người thích thể hiện, thích so sánh, điều này đã trở thành sự thật không thể thay đổi, vả lại kẻ có tiền ở thành phố Trúc Hải cuối cùng có bao nhiêu, Vương Phong đã sớm thấy vào lúc công ty châu báu Tuyết Phong vừa khai trương, không kể tỷ phú có bao nhiêu, ước chừng người giàu có giá trị trên trăm triệu ở cả thành phố Trúc Hải này đều không dưới năm mươi người, về phần những ai chưa từng tiết lộ thì khẳng định càng nhiều.
Tóm lại, chỉ cần anh nói giá thì sẽ có người ở thành phố Trúc Hải mua được.
Có lúc những người này vì tranh đoạt mà có thể ném hàng chục triệu, kiếm tiền từ bọn họ lại thật sự dễ hơn so với từ người bình thường.
Từ Hải Giang ngược lại không sai, trực tiếp nắm bắt tâm lý của bọn họ, khiến nơi này biến thành địa điểm tập trung tiêu thụ các nhãn hiệu cao cấp.
Chỉ là một mực kinh doanh nhãn hiệu cao cấp từ đầu đến cuối thì cũng không phải, bởi vì người bình thường so với người giàu có vẫn nhiều hơn rất nhiều, Vương Phong vốn xuất thân từ người bình thường, vì vậy hắn ngược lại hy vọng Từ Hải Giang có thể bán một ít thứ mà người bình thường cũng có thể mua được.
Tiền phải kiếm nhưng kiếm tiền với lòng dạ đen tối cũng thật sự có lỗi với lương tâm mình.
“Hải Giang, hiện tại tôi cho cậu một ý kiến, đó là có thể mở một số quầy hàng mà người bình dân cũng có thể mua hoặc quy hoạch ra một khu cũng được.”
“Ha ha, chuyện này anh yên tâm đi, em biết anh lo lắng cái gì, yên tâm, em đã mua một miếng đất ở thành phố Quỳnh Dao, gần Trúc Hải chúng ta đây thôi, đoán là gần đây sắp động thổ rồi, em muốn mở một trung tâm thương mại ở đó, kinh doanh chủ yếu các mặt hàng chất lượng vừa và thấp.”
“Vậy đủ vốn không?” Vương Phong gật gật đầu hỏi.
Làm ăn thì phải làm toàn diện mới tốt, người bình thường dù không có bao nhiêu tiền nhưng số lượng hiện tại rất nhiều, tính như vậy thì cộng hết số lượng kẻ có tiền lại cũng không nhiều bằng bọn họ.
Tin là chỉ cần bất cứ ai có đầu óc biết kiếm tiền thật sự đều sẽ nhắm vào người bình thường.
“Tiền vốn thì em đã rút tạm một trăm triệu từ trung tâm mua sắm coi như là vốn mở đầu, tuy nhiên ước chừng đợi phòng ốc sửa xong chắc ít nhất cũng hơn nửa năm, vì vậy vốn tạm thời vẫn đủ.”
“Vậy đi, nếu không đủ cứ trực tiếp nói với tôi một tiếng là được, tuy tôi không có nhiều nhưng lấy ra vài trăm triệu cũng không thành vấn đề.”
“Vậy không có vấn đề gì rồi, em nghĩ không đến hai năm thì chúng ta đã có thể thật sự phát triển thành chuỗi trung tâm thương mại, đến lúc đó thành lập tập đoàn cũng không phải là nằm mơ nữa.”
“Thành lập tập đoàn?” Nghe được lời của Từ Hải Giang, Vương Phong chợt động lòng, lúc vừa đến thành phố Trúc Hải, hắn chỉ nghĩ là kiếm được chút tiền là được rồi, mặc dù hiện giờ hắn đã vô cùng có tiền, chỉ là vẫn còn một khoảng cách rất xa so với ước mơ to lớn trong lòng lúc ban đầu.
Tỷ phú ở thành phố Trúc Hải nhiều như vậy, so với hắn thì Vương Phong vẫn không tính là gì. Mà một xí nghiệp muốn phát triển thật sự thì phải thành lập tập đoàn bởi vì quản lý tập trung mới có thể có triển vọng phát triển càng tốt hơn.
Nếu không làm sao mà mỗi cái xí nghiệp cỡ lớn đều là tập đoàn được.
Chỉ là sản nghiệp hiện tại trong tay Vương Phong trừ trung tâm thương mại này thì còn lại công ty châu báu, thành lập tập đoàn thì hình như có chút có tiếng mà không có miếng, chẳng qua việc thành lập tập đoàn sau này là chuyện chắc chắn bởi vì việc làm ăn mà Vương Phong muốn tiến hành khẳng định không chỉ có hai loại.
“Đúng rồi Hải Giang, quyền xây dựng trung tâm thương mại mới đã đấu thầu chưa?” Vương Phong đột nhiên hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa, sao vậy?” Từ Hải Giang có chút ngờ vực hỏi.
Mảnh đất đó không lâu trước mới bán đấu giá, vẫn chưa bắt đầu động thổ.
“Nếu chưa đấu thầu vậy cũng tốt, tôi nghĩ không bằng chúng ta tự thành lập một công ty bất động sản, mấy năm nay giá phòng không ngừng tăng cao, sau này khẳng định là một lĩnh vực kiếm lãi kếch sù.”
“Ôi!” Nghe Vương Phong nói, Từ Hải Giang cũng không kiềm được hít một ngụm khí lạnh, người khác muốn lập công ty đều phải sau khi trải qua sự suy xét vô cùng cẩn thận rồi cho ra kết quả nhưng Vương Phong thì ngược lại, nói làm liền làm.
“Lẽ nào cậu nghi ngờ lời tôi nói?” Thấy biểu hiện này của Từ Hải Giang, Vương Phong hờ hững hỏi.
“Không có, tuy bất động sản là ngành kiếm được lợi nhuận vô cùng nhiều nhưng em nghe nói dường như mỗi công ty bất động sản đều móc nói với thế lực xã hội đen, chúng ta chưa thân thuộc với cuộc sống ở thành phố Quỳnh Dao, sợ là có chút phiền phức.”
“Chuyện này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, tự tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Thành phố Quỳnh Dao cách Trúc Hải gần như vậy, chỉ cần đến lúc đó cho Hà Thiên đi chào hỏi một tiếng, thế lực nào lại không cho hắn mặt mũi?
Vương Phong tin là chút khả năng này Hà Thiên vẫn có, tuy nhiên muốn lập công ty mới này, hắn vẫn không biết tìm ai làm quản lý.
Người thân quen hầu như ai cũng đã có chức vụ, để hắn tự đi quản lý vậy thì chắc chắn không thể bởi vì xưa giờ hắn không phải là một người giỏi quản lý, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, trong lòng hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng rất nhanh Vương Phong đã nghĩ đến một người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười.
“Được rồi, công ty bất động sản cần đến hơn nửa tháng mới có thể thành lập được, cậu trước đợi tin đi.” Vương Phong vỗ vai Từ Hải Giang, sau một mình rời khỏi chỗ này.
Kêu một chiếc taxi, Vương Phong đi thẳng đến công ty châu báu Bối thị, tuy công ty châu báu Tuyết Phong đã thành lập rồi, đồng thời coi như trụ sở mới nhưng châu báu Bối thị từ đầu đến cuối cũng không đóng cửa.
Công ty mới Vương Phong muốn nhờ Ngô Giai Di hỗ trợ một chút, hắn từng nghe Bối Tuyết Vân nói cô ấy là một nhân tài quản lý nên cũng không thể lãng phí.
Bây giờ châu báu Hoa Liên đã đóng cửa, cả thành phố Trúc Hải chỉ có châu báu Tuyết Phong được gọi là lớn, vì vậy có cô ấy quản lý hay không, châu báu Bối thị đều có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.
So với châu báu Tuyết Phong, việc làm ăn ở đây không cần nghi ngờ là khá ế ẩm, thậm chí khách hàng không nhiều như trước nhưng mà ai quan tâm làm sao, đây trước sau vẫn là một mặt tiền cửa hàng kiếm tiền, không thể đóng cửa.
Đỗ xe trước cửa, Vương Phong trực tiếp đi vào.
Một khi hắn tiến vào thì mới sững sờ vì hắn thật sự thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc khiến hắn khó tin.
“Đại ca, sao anh lại ở đây?” Vương Phong lên tiếng, mang theo vẻ không thể tin.
Lúc này Cố Bình cũng ở đây, đồng thời còn là dáng vẻ anh anh em em với Ngô Giai Di, vừa nhìn đã biết có quan hệ gì đó.
Trước đó hắn còn nói tốc độ Từ Hải Giang tìm bạn gái nhanh, không nghĩ đến Cố Bình cũng không chậm, vậy mà sau lưng bọn hắn đã giành được người đẹp Ngô Giai Di đến tay.
Tuy khí chất Ngô Giai Di không bằng Bối Tuyết Vân nhưng thật sự cũng là một mỹ nữ, hiện giờ được Cố Bình giành được cũng xem là phù sa không chảy ruộng ngoài.
“Tam đệ, không phải kiểu như cậu thấy đâu.” Nhìn thấy Vương Phong đến, sắc mặt Cố Bình hơi đỏ lên, liền bỏ tay Ngô Giai Di ra, giống như là một thanh niên mới ra trường.
“Không phải như em thấy thì như thế nào?” Vương Phong nhịn cười hỏi.
“Dù sao cũng không phải như những gì cậu nghĩ.” Cố Bình lắc đầu như trống khiến trên mặt Ngô Giai Di cũng thêm vài phần u ám.
“Chúng tôi đã bắt đầu qua lại, da mặt anh ấy mỏng nên không dám thừa nhận.” Lúc này Ngô Giai Di mở miệng nói, ngược lại vô cùng sảng khoái.
“Vậy phải chúc mừng rồi.” Vương Phong làm một động tác tay chúc mừng về phía họn họ.
Đại ca của mình thật lợi hại, không động tĩnh vậy mà giành được người đẹp tới tay, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến.
“Đúng rồi tam đệ, sao cậu lại đến đây?” Cố Bình đổi chủ đề hỏi.
“Anh không nói em còn sắp quên, em và cô ấy, không đúng, em và chị dâu có lời muốn nói.” Vương Phong vội vàng nói.
“Vậy hai người nói đi, tôi về trước.” Cố Bình ra vẻ muốn đi nhưng lại khiến Ngô Giai Di giữ lại.
“Chạy cái gì, dù sao cũng là người nhà, ở lại với em.” Ngô Giai Di trừng Cố Bình một cái, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
“Chúng ta ra sau nói đi.” Vương Phong chỉ phương hướng phía sau một chút nói.
“Vậy đi theo tôi.” Ngô Giai Di nói.
“Có chuyện gì mà không thể nói ở bên ngoài?” Nếu là lúc trước, thái độ của Ngô Giai Di với Vương Phong khẳng định lạnh nhạt nhưng hiện tại biết một chút thủ đoạn của hắn sau này, sự khinh thường trước kia chuyển thành sùng bái, do đó thái độ hiện tại của cô với Vương Phong đã tốt hơn rất nhiều.
Một người có thể gầy dựng châu báu Tuyết Phong, đồng thời khiến Hoa Liên đóng cửa êm chuyện, thủ đoạn thế này không phải là thứ cô có thể tưởng tượng được.
Làm việc ở đây đã nhiều năm, cô biết châu báu Hoa Liên khó ăn thế nào, thậm chí trước kia nếu không phải có Hoa Liên cung cấp sản phẩm, chỗ này có thể mở cửa tiếp tục hay không là một vấn đề.
Chỉ là hiện tại Hoa Liên đã đóng cửa, bọn họ ngược lại lại phát triển thành công ty châu báu lớn nhất và cũng là nơi có người mua sắm nhiều nhất thành phố Trúc Hải, mà tất cả những điều này dường như do Vương Phong tạo nên.
/241
|