Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 234 - Biến Cố Ở Thành Phố Trúc Hải

/241


Có thể làm đám hỏi với tập đoàn đế quốc như tập đoàn Bối thị, không có thực lực thì khẳng định không được, hơn nữa thời điểm cửa hàng châu báu Tuyết Phong khai trương gây chấn động như vậy, nhân vật chính hình như chính là Vương Phong.

Nhớ tới mấy ngày hôm trước mình cho hắn mười triệu, hắn lộ ra vẻ xem thường, Tử Thiệu Minh cũng cảm giác được cách làm của mình có chút quá đáng.

Người như hắn, mình cho hắn mười triệu, đây cũng không phải là đưa tiền mà giống như là một sự sỉ nhục.

Không thể nào, anh nói Vương Phong này chính là Vương Phong kia sao? Nghe được chồng mình nói vậy, mẹ của Tử Sa cũng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù bà vẫn luôn là bà chủ của gia đình, nhưng rất nhiều chuyện bà đều nghe thấy, tất nhiên bà cũng biết Vương Phong đang làm gì.

Cửa hàng châu báu Tuyết Phong, bất động sản Tuyết Phong, nếu như nói hai cái này không có quan hệ gì với nhau, đến quỷ cũng không thể tin được, Vương Phong làm phía nguyên cáo tham dự, khẳng định hắn chính là người kia không thể nghi ngờ được.

Không trách được ngay cả đám người như Lưu Tinh Quang cũng phải ngã xuống, không ngờ gặp phải người hắn không chọc nổi, điều này cũng không phải là không có đạo lý.

Cái này anh thấy đã có thể nắm chắc bảy tám phần, con gái của chúng ta tại sao lại quen biết với hắn, hình như bọn họ còn hết sức quen thuộc. Tử Thiệu Minh vô cùng nghi ngờ nói.

Vương cục trưởng, anh biết Vương Phong này là ai hay không? Lúc này, Tử Thiệu Minh nhìn một cục trưởng thành phố ngồi ở bên cạnh, dò hỏi.

Làm một đổng sự trưởng một tập đoàn đã được đưa thị trường, Tử Thiệu Minh tất nhiên có nhân mạch rất rộng, gần như người của tất cả cục thành phố hắn đều rất quen thuộc, quan hệ cũng không tệ lắm.

Anh cũng không biết điều này sao? Nghe được Tử Thiệu Minh nói vậy, người cục trưởng này không thể tưởng tượng nổi liếc mắt nhìn hắn một cái, dường như cảm thấy hắn kiến thức nông cạn vậy.

Ha hả, Vương cục trưởng, anh cũng không phải không biết, chuyên ngành của tôi là làm chuyện buôn bán, tôi làm sao có thể hỏi thăm được nhiều chuyện như vậy, Vương Phong hắn rốt cuộc là ai?

Ai, lại nói tiếp, hắn coi như là một người anh hùng trong Vương gia chúng tôi. Cục trưởng này cảm khái một tiếng, sau đó mới lên tiếng: Vương Phong có bối cảnh quân đội, nghe nói hắn còn là người của bộ đội thần bí nào đó, ngay cả chúng ta cũng không thể trêu vào.

Bối cảnh quân đội sao? Nghe được người bạn lâu năm nói vậy, Tử Thiệu Minh không khỏi bị dọa cho giật mình, tuy nhiên hắn rất nhanh lại bình thường trở lại, vệ sĩ của hắn cũng bị Vương Phong bị đánh cho sưng húp cả mặt mày, hắn còn có chút không tin, không ngờ người này vẫn còn có bối cảnh quân đội.

Một người ngay cả cục trưởng cục thành phố cũng không thể chọc nổi, không trách được trường hợp của Lưu Tinh Quang lại nhanh chóng có kết quả như vậy, chỉ sợ những người kia cũng khiếp sợ trước áp lực của hắn.

Tuổi còn trẻ lại có thành tựu như vậy, hắn làm thế nào làm được vậy?

Không bao lâu, Lưu Tinh Quang bị đưa vào, khác với lần đầu tiên đám người Vương Phong nhìn thấy hắn, giờ phút này, vẻ mặt Lưu Tinh Quang đầy tuyệt vọng, con mắt cũng trở thành u ám.

Hắn biết mình chọc phải người hắn căn bản không chọc nổi, toàn bộ thành phố Quỳnh Dao, không người nào dám ra tay giúp đỡ hắn, hơn nữa tòa án có khả năng ở dưới áp lực của Vương Phong, còn có thể đưa ra hình phạt nặng hơn đối với hắn.

Vì hai triệu, hắn cũng đã phải trả cái giá quá đắt, hắn muốn xoay người cũng đã không có khả năng nữa.

Nửa đời sau, có lẽ hắn sẽ vẫn luôn vượt qua ở sau chấn song sắt, trừ phi là nhà giam sụp đổ, bằng không, hắn cũng đừng mong có thể từ bên trong đi ra được.

Tham ô hai triệu, có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực, Lưu Tinh Quang căn bản không có khả năng làm gì được, cho nên cuối cùng kết quả tuyên án rất nhanh lại được đưa ra, Lưu Tinh Quang bị tuyên án chung thân, đây cũng là nhờ hắn có được một người anh rể tốt, bằng không ngày hôm nay hắn có khả năng sẽ bị xử tử hình.

Đối với kết quả này, Vương Phong không thể nói rõ là bất mãn, cũng không thể nói rõ là cao hứng, dù sao xử nhiều xử ít đối với hắn đều không sao cả, hắn chỉ muốn cho Lưu Tinh Quang này nhận được trừng phạt nhất định.

Đòi tiền cũng muốn đòi đến trên đầu của hắn, không để cho người này một chút dạy dỗ thì khẳng định là chuyện không thể nào có được.

Rời khỏi toà án, mấy người Vương Phong vẫn chưa đi, hắn lại gọi cha của Tử Sa tới.

Vương Phong, chờ một chút. Tử Thiệu Minh mở miệng, sau đó một người chạy tới trước mặt Vương Phong, nếu như nói trước đó hắn còn chưa có để Vương Phong vào trong mắt, thậm chí còn phán đoán người này là một người xấu.

Nhưng hiện tại, sau kh ihiểu được thân phận của Vương Phong, hắn cũng hiểu được, chỉ cần Vương Phong muốn, có lẽ tập đoàn của hắn đều phải kết thúc.

Là con rể của tập đoàn Bối thị, còn có bối cảnh khác nữa, công thương nghiệp Tử Kiều cho dù ở thành phố Quỳnh Dao có danh tiếng rất lớn, nhưng ra khỏi chỗ này, cũng không thể nào so sánh được với quái vật khổng lồ như tập đoàn Bối thị.

Thậm chí hai bên cũng không có gì có thể so sánh, hoàn toàn không ở trong cùng một cấp bậc.

Chú có chuyện gì không? Nghĩ đến người này không ngờ phái người theo dõi mình, cho nên giọng điệu Vương Phong cũng không được tốt lắm.

Tôi tới nói với cháu một tiếng xin lỗi, chuyện lần trước là tôi làm không đúng, nhưng tôi lúc đó cũng chỉ nghĩ muốn thông qua cháu tìm được con gái của tôi, hi vọng cháu không lấy làm phiền lòng. Tử Thiệu Minh mở miệng, vẻ mặt áy náy.

Cháu nghĩ trước đó cháu đã nói với chú rất rõ ràng, nếu như con gái chú muốn trở về, cô ấy nhất định sẽ tự mình trở về, muốn thông qua cháu tìm được con gái của cháu, cháu nghĩ chú vẫn nên quên đi, những người vệ sĩ kia của chú thật sự rất kém, lần trước chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, nếu như tái phạm lần nữa, cháu nghĩ chú vẫn nên chờ nhặt xác cho vệ sĩ của mình đi.

Vương Phong nói vô cùng lạnh, cũng vì người trước mắt này là cha của Tử Sa, bằng không hắn đã sớm nổi giận, sai người ta theo dõi mình, mệt cho người này còn làm được.

Yên tâm đi, nếu tôi đã biết là cháu, tôi tin tưởng cháu khẳng định có thể bảo vệ con gái của tôi rất tốt, tuy nhiên tôi vẫn hi vọng cháu có thể giúp tôi khuyên con bé một chút, tôi và mẹ nó đã mấy tháng rồi chưa hề gặp được nó, tôi thật sự sợ mẹ của nó sẽ không chống đỡ được nữa. Tử Thiệu Minh dùng giọng điệu cầu xin nói.

Yên tâm đi, sau khi cháu trở về nhất định sẽ nói chuyện với cô ấy, tuy nhiên tất cả những điều này còn phải xem ý của bản thân cô ấy thế nào, cháu sẽ không ép cô ấy.

Được, vậy cảm ơn cháu. Tử Thiệu Minh đưa ra tay của mình nói.

Không có việc gì. Sau khi bắt tay với hắn, lúc này Vương Phong mới cùng đám người Cố Bình chui vào trong xe của mình.

Hiện tại, chuyện của thành phố Quỳnh Dao đã xem như giải quyết xong, công ty mới chỉ cần sắp đặt thiết bị xong là có thể đi qua, hơn nữa tin tưởng có chuyện ngày hôm nay, người khác cũng không dám đối phó với bất động sản Tuyết Phong.

Cho dù đây chỉ là một công ty mới thành lập, nhưng người sau lưng nó lại đại biểu cho tồn tại mà bọn họ đều không chọc nổi.

Chị dâu, chắc hẳn hiện tại công ty hoạt động sẽ không có vấn đề gì, cho nên em và đại ca quay về thành phố Trúc Hải trước, bên kia còn có chuyện chờ chúng em quay về xử lý. Ở trên một chiếc xe thương vụ ln, Vương Phong mở miệng nói với Ngô Giai Di.

Được, không thành vấn đề. Đã xử lý xong đám người gây phiền toái, tin tưởng chỉ cần là người còn có chút lý trí đều biết bất động sản Tuyết Phong không phải dễ trêu chọc như vậy, cho nên sau này chắc hẳn công ty phát triển sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Trên thực tế, bởi vì biết bất động sản Tuyết Phong là sự nghiệp của Vương Phong, cho nên sau khi đám người Vương Phong rời đi, rất nhiều xí nghiệp của thành phố Quỳnh Dao tìm đến Ngô Giai Di, hi vọng tìm kiếm sự hợp tác.

Cho dù là công ty mới thành lập, nhưng năng lực của Vương Phong thật sự quá lớn, bọn họ cũng đỏ mắt trước nhân vật chạm tay có thể bỏng này.

Nếu như có thể phát sinh một chút quan hệ với người như Vương Phong, chuyện này đối với bọn họ cũng là ích lợi không nhỏ.

Chuyện ở thành phố Quỳnh Dao đã không cần đám người Vương Phong nữa, cho nên Vương Phong cùng Cố Bình quay trở về thành phố Trúc Hải.

Chỉ có điều, khi bọn họ trở lại thành phố Trúc Hải quen thuộc, bọn họ lại cảm thấy có chút nghi ngờ, bởi vì trên đường thành phố Trúc Hải cứ một đoạn lại có thể nhìn thấy được cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng.

Đề phòng nghiêm mật như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Dừng xe lại ở ven đường, Vương Phong vẫy một người cảnh sát vũ trang, sau đó hỏi: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao các anh đều canh giữ ở chỗ này.

Xin lỗi, đây là cơ mật nội bộ của chúng tôi, tôi không có quyền trả lời. Cho dù Vương Phong lái xe Lamborghini, nhưng người cảnh sát vũ trang này lại không nghe mệnh lệnh của hắn, mặt lạnh đáp lại.

Tôi cũng là người trong ngành. Vương Phong bất đắc dĩ mở miệng, sau đó đưa chứng nhận sĩ quan của mình ra.

Liếc mắt nhìn chứng nhận sĩ quan của Vương Phong, cảnh sát vũ trang này lại nhìn lướt qua diện mạo Vương Phong, lúc này lại làm một cái tư thế đứng nghiêm, cung kính nói: Ra mắt trưởng quan.

Một người trẻ tuổi này không ngờ là một cấp bậc tướng quân, điều này cũng quá khủng khiếp đi?

Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Vương Phong thản nhiên hỏi.

Báo cáo trưởng quan, mấy ngày nay thành phố Trúc Hải xuất hiện rất nhiều người không rõ thân phận, hơn nữa bọn họ hình như đều nhập cư trái phép qua, mục đích của chúng tôi chính là bắt những người này. Người cảnh sát này mở miệng nói, nhìn không chớp mắt.

Người không rõ thân phận sao? Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thành phố Trúc Hải là đô thị lớn quốc tế hóa, có người nơi khác tới không phải là chuyện rất bình thường sao.

Là như vậy, trải qua điều tra của chúng tôi, bọn họ hình như đều là người của một tổ chức sát thủ Đảo quốc nào đó, cho nên phía trên ra lệnh cho chúng tôi nhất định phải bắt tất cả bọn họ lại.

Vậy bọn họ có chừng bao nhiêu người? Người của một tổ chức sát thủ đến rất nhiều, vậy phải là bao nhiêu người?

Theo chúng ta điều tra ra được, chí ít cũng có hai mươi người, hiện tại đã ở bắt đầu thực hiện vây bắt. Cảnh sát vũ trang này mở miệng nói.

Vậy mục đích bọn họ tới thành phố Trúc Hải là gì?

Báo cáo trưởng quan, điều này hiện nay còn chưa rõ, chỉ có điều người của chúng tôi vẫn đang khẩn trương điều tra.

Được rồi, anh làm việc của mình đi, tôi đi tới Cục cảnh sát xem thử. Vương Phong mở miệng, sau đó lái Lamborghini lại ở rời đi.

Thoáng cái có mười mấy sát thủ tới, bọn họ tới là muốn làm gì vậy?

Nhập cư trái phép để du lịch sao? Lý do này sợ rằng đến quỷ cũng sẽ không tin tưởng được.

Vương Phong, em đi Cục cảnh sát là được rồi, một lát nữa thả anh ở giữa đường buông, anh muốn quay về cửa hàng châu báu xem thử. Bất kể nói thế nào, Cố Bình vẫn là cửa hàng trưởng của cửa hàng châu báu, hắn đã rời đi nhiều ngày như vậy, hắn thật sự phải trở lại xem một chút.

Được rồi. Vương Phong gật đầu, sau đó ở thả hắn xuống đầu đường.

Mà sau khi Cố Bình xuống xe, Vương Phong lại không hề e ngại lái xe của mình, lao về phía Cục cảnh sát của thành phố Trúc Hải.

Khi đi tới Cục cảnh sát, cảnh sát ở đây càng nhiều hơn, thậm chí Vương Phong còn nhìn thấy được xe của quân đội đặc biệt.

Lần này sợ rằng chuyện không nhỏ, ngay cả người của quân đội cũng chạy đến.

Dừng xe ở một bên, Vương Phong cũng đi vào Cục cảnh sát, bởi vì trước đây hắn đã từng tới đây, cho nên người nơi này đều biết hắn, trực tiếp cho hắn đi vào.

Vương Phong, sao cháu lại tới đây? Vừa đi vào Cục cảnh sát, Vương Phong lại gặp phải một người, người này chính là cha của Đường Ngả Nhu, Đường Quốc Quang.

Chú Đường. Nhìn thấy Đường Quốc Quang, Vương Phong kêu lên.

Cháu tới thật đúng lúc, cháu đi với chú đón một người. Đường Quốc Quang mở miệng, lôi kéo Vương Phong muốn rời đi.

Chú định đón ai vậy? Đường đường là một cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, lại còn phải đi đón người, vậy người tới có thể là ai được chứ?

Đó là một đại lão của quân khu, người đó tới đây giúp chúng ta. Đường Quốc Quang mở miệng, hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Đón cái gì. Kéo tay của Đường Quốc Quang ra, Vương Phong thản nhiên nói: Cũng không phải là nhân vật gì lớn, còn đón làm cái gì, hơn nữa bọn họ cũng không phải là không biết đường, không cần đi nữa.

Cháu... Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Quốc Quang nhất thời nghẹn lời.

Hơn nữa Chú Đường không nên quên thân phận của cháu, nếu như muốn gặp mặt, cũng là bọn họ tới tìm cháu, chú không cần lo lắng, cho dù bọn họ có hỏi tới, chú cứ nói là ý của cháu. Vương Phong bình tĩnh nói.

Được rồi. Đường Quốc Quang biết Vương Phong là ai, nếu quả thật nói rõ ràng, thân phận của hắn cũng cao hơn đại lão trong quân đội, bởi vì huy hiệu Long Hồn vừa ra, bọn họ cũng phải nhận mệnh lệnh của Vương Phong.

/241

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status