Ba người ngồi xe đi tới vùng ngoại thành, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy ở vùng ngoại thành dừng một chiếc máy bay quân dụng, màu sắc cực kì rực rỡ nhìn rất đẹp.
“Ba vốn chuẩn bị đặt vé máy bay nhưng như vậy thì rất phiền phức, đi máy bay sau đó còn phải đổi xe, không bằng trực tiếp ngồi máy bay quân dụng trở về là được rồi.” Diệc Vĩnh Khôn giải thích.
Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Trước đây con đã nhìn thấy trên ti vi, con chưa từng chân chính thấy qua.”
Cô cũng không quá kinh ngạc, vì lần trước Lam Toàn đã nói với cô Diệc Vĩnh Khôn là tư lệnh tổng bộ quân khu, nếu ngay cả cha mình làm cái gì cũng không biết, vậy cô làm con gái ông cũng quá thất bại rồi.
“Ha ha, sau này con sẽ thường xuyên thấy, nếu con muốn theo ba lên chiến trường cũng được!” Diệc Vĩnh Khôn cười vui vẻ nói, hai mươi mấy năm tình thương của cha đều dồn vào đây.
Dương Hiểu Đồng lại tưởng thật nên hỏi: “Thực sự có thể chứ? Con muốn đi.” Cô luôn nghĩ tới cuộc sống thiết huyết kia, ở trong Tùng Lâm của Thiên Hàng Bảo Điển tác chiến, chiến địa, cứu hộ, cô đều học tập rất nhiều, chỉ là vẫn luôn không có đất dụng võ, nếu có thể đi quân đội, vậy thì có đất dụng võ rồi.
Diệc Vĩnh Khôn đầu tiên là sửng sốt, dù sao mình chỉ nói chơi lại không ngờ Ly nhi tưởng thật, nhìn thần sắc kích động trên mặt Ly nhi, ông chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt.
Hắn làm một người lính, có rất nhiều nhiệt tình đối với tổ quốc, tình cảm đối với chiến đấu kích thích, con gái của mình có thể giống mình đương nhiên khiến ông cảm thấy rất vui mừng.
“Tốt, lần sau dẫn con đi!” Mặc dù Diệc Vĩnh Khôn tươi cười vẫn nhu hòa nhưng lại thêm mấy phần nghiêm túc.
“Vĩnh Khôn?” Lam Toàn không khỏi lên tiếng, bà lo lắng an toàn của Hiểu Đồng, mặc dù hiện tại thời hòa bình nhưng các quốc gia ngầm xung đột cũng không ít, bà không muốn thật vất vả tìm được con gái mà nó lại gặp phải nguy hiểm.
Diệc Vĩnh Khôn lại lắc lắc đầu nói: “Ở trong quân đội trưởng thành, vì quốc gia làm cống hiến có cái gì không tốt? Đây mới là con gái của anh! Hơn nữa thực lực của Ly nhi…” Diệc Vĩnh Khôn dừng một chút, nghi hoặc nhìn Ly nhi.
Hắn tin lấy tuổi tác hiện tại của Ly nhi, thực lực không thể vượt qua mình nhưng vì sao mình lại không nhìn thấu của cô tu vi.
“Ly nhi, bây giờ thực lực của con thế nào?”
“Tự bảo vệ mình không có vấn đề.”
“Vậy tại sao mẹ và ba con đều không nhìn ra thực lực của con?” Điểm này Lam Toàn cũng phát hiện, mặc dù là nữ giới nhưng ở Diệc gia thực lực rất nhiều nam nhân cũng không mạnh bằng bà.
Dương Hiểu Đồng vừa nghĩ một lát thì hiểu nguyên nhân: “Ba mẹ, phương thức tu luyện của con không giống với hai người cho nên hai người mới nhìn không ra, con cũng không biết dựa theo phân chia thực lực của hai người mà tính thì con đã đến cấp bậc nào?”
Nghe cô nói như thế, Lam Toàn có chút đau lòng, mấy năm nay Hiểu Đồng đều tự mình tìm hiểu tu luyện a, ngay cả những thứ hệ thống ấy cũng không biết.
“Không sao, lúc trở về chúng ta thử một chút sẽ biết. Yên tâm” Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, vừa nhìn biểu tình của Lam Toàn thì Diệc Vĩnh Khôn có thể biết suy nghĩ của bà, chắc bà ấy lại thương tâm.
“Tốt!” Dương Hiểu Đồng hưng phấn lên máy bay.
Ngồi trên máy bay, Dương Hiểu Đồng mới cảm khái máy bay quân dụng với máy bay dân dụng hoàn toàn không giống nhau, đó cũng không phải có chút ổn định, mà là cực kì không ổn định.
Nếu người bình thường lần đầu tiên đi không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa, chỉ có điều nó không tạo cảm giác quá lớn với cô, trong khi huấn luyện ở Thiên Hàng Bảo Điển mô phỏng, cô đã thử quá nhiều lần, không chỉ loại máy bay này, máy bay tiêm kích, máy bay cường kích, máy bay ném bom… Cô cũng đã lái thử qua.
Thiên Hàng Bảo Điển mô phỏng cũng giống y hệt so với hiện thực, không hề khác nhau, những máy bay quân dụng này cô không chỉ thói quen lái, cô thậm chí có thể mở, mỗi một loại đều có thể.
Học tập loại năng lực này trong Thiên Hàng Bảo Điển cảm giác không tệ, cảm giác được bay lượn trên bầu trời khiến cô rất thích.
“Ly nhi, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Lam Toàn săn sóc hỏi, còn nhớ lần đầu tiên bà đi cũng cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí nửa đường còn muốn xuống máy bay nhưng nhìn sắc mặt Ly nhi hình như không có chút nào không thích ứng a?
Dương Hiểu Đồng mỉm cười: “Con cảm thấy rất tốt ạ!” Cô không chỉ cảm thấy tốt mà còn là cực kì tốt.
Diệc Vĩnh Khôn càng đắc ý nói: “Xem ra Ly nhi thực sự rất thích hợp với cuộc sống bộ đội a, ha ha.” Nhìn Ly nhi thích ứng, ông lại càng cao hứng.
Phải biết rằng trong các con cháu trực hệ đời này, Diệc Hy và Diệc Đồng đều không có hứng thú với quân đội, đây vẫn luôn là tiếc nuối của ông, không nghĩ tới bây giờ Diệc Ly lại cảm thấy hứng thú với phương diện này như thế, đến lúc đó nếu như Ly nhi vẫn muốn đi, mình sẽ mang nó đến bộ đội.
Lam Toàn nhìn bộ dáng kích động của Diệc Vĩnh Khôn, đương nhiên biết ý tưởng của ông nhưng cũng không nói gì, mỗi lần có chuyện liên quan tới bộ đội, hắn đều đặc biệt hưng phấn.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người đã tới Diệc gia.
Dương Hiểu Đồng nhìn Diệc gia, chỉ cảm thấy nơi này như thế ngoại đào nguyên, so với tiết tấu cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt hiện tại tuyệt đối khác hẳn, ở đây Dương Hiểu Đồng có thể cảm nhận được sự yên tĩnh và uy nghiêm.
Xung quanh Diệc gia được một ngọn núi vây quanh đem Diệc gia thành trung ương, giống như một lá chắn thiên nhiên. Kiến trúc toàn bộ theo phong cách cổ xưa, trước kia cô cảm thấy Nghiêm gia có tứ hợp viện rất có khí chất cổ đại, chỉ có điều nếu so sánh với Diệc gia thì Nghiêm gia hoàn toàn không thể so sánh.
Dương Hiểu Đồng biết đó cũng không phải tìm người mô phỏng theo kiến trúc cổ để thiết kế mà là kiến trúc cổ hàng thật giá thật. Uy nghiêm, tang thương, từ trên kiến trúc này Dương Hiểu Đồng thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn của nó, làm cho tâm linh người ta bị kích động.
Quả nhiên Diệc gia không hổ là gia tộc có lịch sử hơn một nghìn năm, vừa nhìn liền cảm thấy không bình thường, nếu không phải Lam Toàn mang theo mình tới, sợ rằng dù thế nào mình cũng không tìm được nơi này.
Đây cũng là lí do ngoại giới vẫn nói, có cực kì ít người biết gia tộc Diệc gia nhưng lại chưa từng có bất luận một người nào biết chỗ ở của Diệc gia.
Lúc này chỉ tầm năm giờ nhưng rất nhiều người Diệc gia đã rời giường, nhìn thấy ba người đến từng đạo ánh mắt tò mò phóng tới trên người Dương Hiểu Đồng, bọn họ cũng đã biết chuyện này, như vậy hiện tại đi bên cạnh mấy người Diệc Vĩnh Khôn không thể nghi ngờ chính là Diệc Ly đã mất tích nhiều năm!
Cảm nhận được mọi người đang quan sát, Dương Hiểu Đồng cũng không có cảm giác gì, dù sao loại này ánh mắt cô thường xuyên nhìn thấy, chỉ là người nhìn khác hơn mà thôi.
Sau khi về nhà, Diệc Vĩnh Khôn nói chuyện với cô một lát sau đó rời đi trước, ông cần đi thông báo với các trưởng bối trong nhà.
Lam Toàn đưa Dương Hiểu Đồng đến một gian phòng, hiển nhiên nơi này đã được chuẩn bị riêng cho cô. “Ly nhi, con ở trong phòng nghỉ ngơi trước, tầm tám giờ mẹ sẽ tới tìm con, đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp mấy trưởng bối trong nhà, cũng nhận thức một chút, tin tưởng bọn họ sẽ thích con.”
Bà lo lắng Ly nhi lần đầu tiên tới hoàn cảnh lạ lẫm sẽ có chút khẩn trương, cho nên bà muốn cho cô thoái mái hơn.
“Con biết, mẹ cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.” Cô thật sự không khẩn trương nha!
Bởi vì chưa từng có qua, cho nên cũng không lo lắng mất đi. Những người đó nếu đối tốt với cô, tất nhiên cô sẽ nguyện ý có người nhà, dù sao thân tình cũng không phải tùy ý liền có thể có, nếu để cho cô nhìn sắc mặt họ, cô cũng sẽ không khách khí.
Kỳ thực Dương Hiểu Đồng đã suy nghĩ nhiều, hiện tại các trưởng bối trong Diệc gia đang cao hứng cười toe toét, mặc dù chưa từng thấy cô nhưng nhìn nhiều tư liệu về cô như vậy thì cực kì hài lòng về cô rồi, cô có thể trở về đối với Diệc gia bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Thế hệ con cháu trực hề đời này của bọn họ tổng cộng có ba người, trước đó bởi vì cô không có ở đây cũng chỉ có hai người, thật sự quá đơn bạc, bọn họ không lúc nào không mong muốn hi vọng cô có thể trở về.
Nhưng Lam Toàn đi không bao lâu, Dương Hiểu Đồng nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng động, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên mà mục đích chính là gian phòng của mình.
Dương Hiểu Đồng chau mày, sẽ là người thế nào?
Hiển nhiên không mời mà tới.
“Cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên.
Lần đầu tiên đến, chính mình vẫn nên tỏ thái độ tốt một chút, Dương Hiểu Đồng mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là một phụ nữ gợi cảm tầm hai mươi lăm tuổi, tóc quăn màu hồng nhạt cuộn sóng, mày lá liễu cong cong bên dưới một đôi mắt phượng câu hồn, đôi mi dày xinh đẹp kia nếu không nhìn kỹ sẽ bị người hiểu lầm là mi giả, điều khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là đôi môi đỏ mọng căng mịn kia.
Đối với cách trang điểm của phụ nữ Dương Hiểu Đồng cũng biết một chút, có can đảm tạo thành môi đỏ mọng như vậy, chính là đối với dung mạo của mình cực kỳ tự tin.
Phụ nữ bình thường đều không dám vẽ loạn màu môi đỏ mọng như vậy, màu đỏ thẫm sắc tơ lụa cùng váy dài tới đầu gối mặc ở trên người của cô ấy đặc biệt có phong vị, lộ ra bên ngoài một mảng lớn da thịt màu trắng có cảm giác thị giác xung đột.
Trong lúc Dương Hiểu Đồng quan sát Diệc Đồng thì Diệc Đồng cũng đang đánh giá Dương Hiểu Đồng.
Tóc quăn màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp mắt, cho dù đó là màu sắc cực kì nóng nhưng sáng bóng mê người, làn da đẹp tới mức có thể khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, đôi mắt như đầm sâu làm cho người ta không đoán được suy nghĩ nhưng lại trong suốt long lanh trên khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo. Sống mũi cao thẳng, làm cho khuôn mặt cô nhu hòa lại có hơn một phần kiên cường, môi đỏ mọng hơi có chút hồng.
Khuôn mặt mộc không hề trang điểm, điều này lại khiến cho người cảm giác trước mắt sáng ngời, rất tươi mát, chiếc áo cánh dơi màu xanh nhạt lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với vai đáng yêu, chiếc quần jean đơn giản làm lộ ra hai chân thon dài của cô.
Trang phục đơn giản đến cực điểm lại phụ trợ làm nó toát ra vẻ đẹp thanh lệ thoát tục của cô.
Diệc Đồng đối dung mạo của mình luôn luôn rất tự tin, qua nhiều năm như vậy chưa từng thấy người nào đẹp hơn so với chính mình, nhưng nhìn Dương Hiểu Đồng trước mặt, cô không khỏi thừa nhận thế giới này có phụ nữ còn đẹp tự nhiên hơn so với cô.
“Cô là Diệc Đồng?” Sau một phen quan sát, Dương Hiểu Đồng đã có thể đoán ra thân phận cô gái trước mặt, yêu thích nhất màu đỏ thẫm gợi cảm.
Nghe cô nói, khóe miệng Diệc Đồng khẽ giương lên, nụ cười của cô và Dương Hiểu Đồng lại có vài phần giống nhau.
“Cô rất thông minh.” Diệc Đồng cười nói. “Rất cao hứng có thể tìm được em, em gái của chị, Diệc Ly.” Vẻ mặt cao ngạo mặt lúc này đã biến mất không thấy, thay vào đó bằng nụ cười ấm áp.
Dương Hiểu Đồng hơi sửng sốt, lúc trước còn tưởng rằng Diệc Đồng cũng không có ý tốt với mình, không ngờ lại nói một câu như vậy.
“Ha ha, em cũng rất cao hứng, chị.” Kêu một cô gái ưu tú như vậy là chị, Dương Hiểu Đồng cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
“Ba vốn chuẩn bị đặt vé máy bay nhưng như vậy thì rất phiền phức, đi máy bay sau đó còn phải đổi xe, không bằng trực tiếp ngồi máy bay quân dụng trở về là được rồi.” Diệc Vĩnh Khôn giải thích.
Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Trước đây con đã nhìn thấy trên ti vi, con chưa từng chân chính thấy qua.”
Cô cũng không quá kinh ngạc, vì lần trước Lam Toàn đã nói với cô Diệc Vĩnh Khôn là tư lệnh tổng bộ quân khu, nếu ngay cả cha mình làm cái gì cũng không biết, vậy cô làm con gái ông cũng quá thất bại rồi.
“Ha ha, sau này con sẽ thường xuyên thấy, nếu con muốn theo ba lên chiến trường cũng được!” Diệc Vĩnh Khôn cười vui vẻ nói, hai mươi mấy năm tình thương của cha đều dồn vào đây.
Dương Hiểu Đồng lại tưởng thật nên hỏi: “Thực sự có thể chứ? Con muốn đi.” Cô luôn nghĩ tới cuộc sống thiết huyết kia, ở trong Tùng Lâm của Thiên Hàng Bảo Điển tác chiến, chiến địa, cứu hộ, cô đều học tập rất nhiều, chỉ là vẫn luôn không có đất dụng võ, nếu có thể đi quân đội, vậy thì có đất dụng võ rồi.
Diệc Vĩnh Khôn đầu tiên là sửng sốt, dù sao mình chỉ nói chơi lại không ngờ Ly nhi tưởng thật, nhìn thần sắc kích động trên mặt Ly nhi, ông chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt.
Hắn làm một người lính, có rất nhiều nhiệt tình đối với tổ quốc, tình cảm đối với chiến đấu kích thích, con gái của mình có thể giống mình đương nhiên khiến ông cảm thấy rất vui mừng.
“Tốt, lần sau dẫn con đi!” Mặc dù Diệc Vĩnh Khôn tươi cười vẫn nhu hòa nhưng lại thêm mấy phần nghiêm túc.
“Vĩnh Khôn?” Lam Toàn không khỏi lên tiếng, bà lo lắng an toàn của Hiểu Đồng, mặc dù hiện tại thời hòa bình nhưng các quốc gia ngầm xung đột cũng không ít, bà không muốn thật vất vả tìm được con gái mà nó lại gặp phải nguy hiểm.
Diệc Vĩnh Khôn lại lắc lắc đầu nói: “Ở trong quân đội trưởng thành, vì quốc gia làm cống hiến có cái gì không tốt? Đây mới là con gái của anh! Hơn nữa thực lực của Ly nhi…” Diệc Vĩnh Khôn dừng một chút, nghi hoặc nhìn Ly nhi.
Hắn tin lấy tuổi tác hiện tại của Ly nhi, thực lực không thể vượt qua mình nhưng vì sao mình lại không nhìn thấu của cô tu vi.
“Ly nhi, bây giờ thực lực của con thế nào?”
“Tự bảo vệ mình không có vấn đề.”
“Vậy tại sao mẹ và ba con đều không nhìn ra thực lực của con?” Điểm này Lam Toàn cũng phát hiện, mặc dù là nữ giới nhưng ở Diệc gia thực lực rất nhiều nam nhân cũng không mạnh bằng bà.
Dương Hiểu Đồng vừa nghĩ một lát thì hiểu nguyên nhân: “Ba mẹ, phương thức tu luyện của con không giống với hai người cho nên hai người mới nhìn không ra, con cũng không biết dựa theo phân chia thực lực của hai người mà tính thì con đã đến cấp bậc nào?”
Nghe cô nói như thế, Lam Toàn có chút đau lòng, mấy năm nay Hiểu Đồng đều tự mình tìm hiểu tu luyện a, ngay cả những thứ hệ thống ấy cũng không biết.
“Không sao, lúc trở về chúng ta thử một chút sẽ biết. Yên tâm” Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, vừa nhìn biểu tình của Lam Toàn thì Diệc Vĩnh Khôn có thể biết suy nghĩ của bà, chắc bà ấy lại thương tâm.
“Tốt!” Dương Hiểu Đồng hưng phấn lên máy bay.
Ngồi trên máy bay, Dương Hiểu Đồng mới cảm khái máy bay quân dụng với máy bay dân dụng hoàn toàn không giống nhau, đó cũng không phải có chút ổn định, mà là cực kì không ổn định.
Nếu người bình thường lần đầu tiên đi không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa, chỉ có điều nó không tạo cảm giác quá lớn với cô, trong khi huấn luyện ở Thiên Hàng Bảo Điển mô phỏng, cô đã thử quá nhiều lần, không chỉ loại máy bay này, máy bay tiêm kích, máy bay cường kích, máy bay ném bom… Cô cũng đã lái thử qua.
Thiên Hàng Bảo Điển mô phỏng cũng giống y hệt so với hiện thực, không hề khác nhau, những máy bay quân dụng này cô không chỉ thói quen lái, cô thậm chí có thể mở, mỗi một loại đều có thể.
Học tập loại năng lực này trong Thiên Hàng Bảo Điển cảm giác không tệ, cảm giác được bay lượn trên bầu trời khiến cô rất thích.
“Ly nhi, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Lam Toàn săn sóc hỏi, còn nhớ lần đầu tiên bà đi cũng cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí nửa đường còn muốn xuống máy bay nhưng nhìn sắc mặt Ly nhi hình như không có chút nào không thích ứng a?
Dương Hiểu Đồng mỉm cười: “Con cảm thấy rất tốt ạ!” Cô không chỉ cảm thấy tốt mà còn là cực kì tốt.
Diệc Vĩnh Khôn càng đắc ý nói: “Xem ra Ly nhi thực sự rất thích hợp với cuộc sống bộ đội a, ha ha.” Nhìn Ly nhi thích ứng, ông lại càng cao hứng.
Phải biết rằng trong các con cháu trực hệ đời này, Diệc Hy và Diệc Đồng đều không có hứng thú với quân đội, đây vẫn luôn là tiếc nuối của ông, không nghĩ tới bây giờ Diệc Ly lại cảm thấy hứng thú với phương diện này như thế, đến lúc đó nếu như Ly nhi vẫn muốn đi, mình sẽ mang nó đến bộ đội.
Lam Toàn nhìn bộ dáng kích động của Diệc Vĩnh Khôn, đương nhiên biết ý tưởng của ông nhưng cũng không nói gì, mỗi lần có chuyện liên quan tới bộ đội, hắn đều đặc biệt hưng phấn.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người đã tới Diệc gia.
Dương Hiểu Đồng nhìn Diệc gia, chỉ cảm thấy nơi này như thế ngoại đào nguyên, so với tiết tấu cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt hiện tại tuyệt đối khác hẳn, ở đây Dương Hiểu Đồng có thể cảm nhận được sự yên tĩnh và uy nghiêm.
Xung quanh Diệc gia được một ngọn núi vây quanh đem Diệc gia thành trung ương, giống như một lá chắn thiên nhiên. Kiến trúc toàn bộ theo phong cách cổ xưa, trước kia cô cảm thấy Nghiêm gia có tứ hợp viện rất có khí chất cổ đại, chỉ có điều nếu so sánh với Diệc gia thì Nghiêm gia hoàn toàn không thể so sánh.
Dương Hiểu Đồng biết đó cũng không phải tìm người mô phỏng theo kiến trúc cổ để thiết kế mà là kiến trúc cổ hàng thật giá thật. Uy nghiêm, tang thương, từ trên kiến trúc này Dương Hiểu Đồng thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn của nó, làm cho tâm linh người ta bị kích động.
Quả nhiên Diệc gia không hổ là gia tộc có lịch sử hơn một nghìn năm, vừa nhìn liền cảm thấy không bình thường, nếu không phải Lam Toàn mang theo mình tới, sợ rằng dù thế nào mình cũng không tìm được nơi này.
Đây cũng là lí do ngoại giới vẫn nói, có cực kì ít người biết gia tộc Diệc gia nhưng lại chưa từng có bất luận một người nào biết chỗ ở của Diệc gia.
Lúc này chỉ tầm năm giờ nhưng rất nhiều người Diệc gia đã rời giường, nhìn thấy ba người đến từng đạo ánh mắt tò mò phóng tới trên người Dương Hiểu Đồng, bọn họ cũng đã biết chuyện này, như vậy hiện tại đi bên cạnh mấy người Diệc Vĩnh Khôn không thể nghi ngờ chính là Diệc Ly đã mất tích nhiều năm!
Cảm nhận được mọi người đang quan sát, Dương Hiểu Đồng cũng không có cảm giác gì, dù sao loại này ánh mắt cô thường xuyên nhìn thấy, chỉ là người nhìn khác hơn mà thôi.
Sau khi về nhà, Diệc Vĩnh Khôn nói chuyện với cô một lát sau đó rời đi trước, ông cần đi thông báo với các trưởng bối trong nhà.
Lam Toàn đưa Dương Hiểu Đồng đến một gian phòng, hiển nhiên nơi này đã được chuẩn bị riêng cho cô. “Ly nhi, con ở trong phòng nghỉ ngơi trước, tầm tám giờ mẹ sẽ tới tìm con, đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp mấy trưởng bối trong nhà, cũng nhận thức một chút, tin tưởng bọn họ sẽ thích con.”
Bà lo lắng Ly nhi lần đầu tiên tới hoàn cảnh lạ lẫm sẽ có chút khẩn trương, cho nên bà muốn cho cô thoái mái hơn.
“Con biết, mẹ cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.” Cô thật sự không khẩn trương nha!
Bởi vì chưa từng có qua, cho nên cũng không lo lắng mất đi. Những người đó nếu đối tốt với cô, tất nhiên cô sẽ nguyện ý có người nhà, dù sao thân tình cũng không phải tùy ý liền có thể có, nếu để cho cô nhìn sắc mặt họ, cô cũng sẽ không khách khí.
Kỳ thực Dương Hiểu Đồng đã suy nghĩ nhiều, hiện tại các trưởng bối trong Diệc gia đang cao hứng cười toe toét, mặc dù chưa từng thấy cô nhưng nhìn nhiều tư liệu về cô như vậy thì cực kì hài lòng về cô rồi, cô có thể trở về đối với Diệc gia bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Thế hệ con cháu trực hề đời này của bọn họ tổng cộng có ba người, trước đó bởi vì cô không có ở đây cũng chỉ có hai người, thật sự quá đơn bạc, bọn họ không lúc nào không mong muốn hi vọng cô có thể trở về.
Nhưng Lam Toàn đi không bao lâu, Dương Hiểu Đồng nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng động, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên mà mục đích chính là gian phòng của mình.
Dương Hiểu Đồng chau mày, sẽ là người thế nào?
Hiển nhiên không mời mà tới.
“Cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên.
Lần đầu tiên đến, chính mình vẫn nên tỏ thái độ tốt một chút, Dương Hiểu Đồng mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là một phụ nữ gợi cảm tầm hai mươi lăm tuổi, tóc quăn màu hồng nhạt cuộn sóng, mày lá liễu cong cong bên dưới một đôi mắt phượng câu hồn, đôi mi dày xinh đẹp kia nếu không nhìn kỹ sẽ bị người hiểu lầm là mi giả, điều khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là đôi môi đỏ mọng căng mịn kia.
Đối với cách trang điểm của phụ nữ Dương Hiểu Đồng cũng biết một chút, có can đảm tạo thành môi đỏ mọng như vậy, chính là đối với dung mạo của mình cực kỳ tự tin.
Phụ nữ bình thường đều không dám vẽ loạn màu môi đỏ mọng như vậy, màu đỏ thẫm sắc tơ lụa cùng váy dài tới đầu gối mặc ở trên người của cô ấy đặc biệt có phong vị, lộ ra bên ngoài một mảng lớn da thịt màu trắng có cảm giác thị giác xung đột.
Trong lúc Dương Hiểu Đồng quan sát Diệc Đồng thì Diệc Đồng cũng đang đánh giá Dương Hiểu Đồng.
Tóc quăn màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp mắt, cho dù đó là màu sắc cực kì nóng nhưng sáng bóng mê người, làn da đẹp tới mức có thể khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, đôi mắt như đầm sâu làm cho người ta không đoán được suy nghĩ nhưng lại trong suốt long lanh trên khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo. Sống mũi cao thẳng, làm cho khuôn mặt cô nhu hòa lại có hơn một phần kiên cường, môi đỏ mọng hơi có chút hồng.
Khuôn mặt mộc không hề trang điểm, điều này lại khiến cho người cảm giác trước mắt sáng ngời, rất tươi mát, chiếc áo cánh dơi màu xanh nhạt lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với vai đáng yêu, chiếc quần jean đơn giản làm lộ ra hai chân thon dài của cô.
Trang phục đơn giản đến cực điểm lại phụ trợ làm nó toát ra vẻ đẹp thanh lệ thoát tục của cô.
Diệc Đồng đối dung mạo của mình luôn luôn rất tự tin, qua nhiều năm như vậy chưa từng thấy người nào đẹp hơn so với chính mình, nhưng nhìn Dương Hiểu Đồng trước mặt, cô không khỏi thừa nhận thế giới này có phụ nữ còn đẹp tự nhiên hơn so với cô.
“Cô là Diệc Đồng?” Sau một phen quan sát, Dương Hiểu Đồng đã có thể đoán ra thân phận cô gái trước mặt, yêu thích nhất màu đỏ thẫm gợi cảm.
Nghe cô nói, khóe miệng Diệc Đồng khẽ giương lên, nụ cười của cô và Dương Hiểu Đồng lại có vài phần giống nhau.
“Cô rất thông minh.” Diệc Đồng cười nói. “Rất cao hứng có thể tìm được em, em gái của chị, Diệc Ly.” Vẻ mặt cao ngạo mặt lúc này đã biến mất không thấy, thay vào đó bằng nụ cười ấm áp.
Dương Hiểu Đồng hơi sửng sốt, lúc trước còn tưởng rằng Diệc Đồng cũng không có ý tốt với mình, không ngờ lại nói một câu như vậy.
“Ha ha, em cũng rất cao hứng, chị.” Kêu một cô gái ưu tú như vậy là chị, Dương Hiểu Đồng cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
/217
|