Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Đối với lời Dương Hiểu Đồng, Diệc Hy và Diệc Đồng cũng không phản đối, bọn họ cũng biết cô có rất nhiều chuyện muốn làm. Không riêng gì Ly nhi, hai người bọn họ cũng có rất nhiều chuyện muốn làm.
“Ly nhi, không bằng lần này em trở về chị cũng về cùng em tiện thể đi chơi một chút?” Cô cảm thấy rất hứng thú với Ám Kim Mai Côi của Ly nhi, lần này Ly nhi trở về mang đan dược có hiệu quả thần kỳ khiến người trong gia tộc đều khen không dứt miệng.
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Đương nhiên là được rồi!”
“Đồng nhi em trở về cùng Ly nhi đi, anh còn có chút chuyện phải làm, sẽ không cùng trở về.” Diệc Hy cười nói, lần trước hắn đã kiến thức qua Ám Kim Mai Côi, hiện tại hắn có không ít chuyện phải xử kí, không có biện pháp rời đi.
“Vâng, bận rộn cũng phải chiếu cố tốt chính mình a.” Dương Hiểu Đồng săn sóc nói, mặc dù biết thể chất Diệc Hy căn bản không có khả năng có vấn đề gì nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
“Anh biết.” Cảm nhận được em gái đang quan tâm, tâm tình Diệc Hy thật tốt.
Đã quyết định xong, ba người cũng không nhiều lời vô ích, mỗi người đều trở về phòng mình.
Dương Hiểu Đồng lại đi tìm Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn, nói cho bọn họ biết mình chuẩn bị trở về. Lam Toàn bọn họ đối với chuyện đó cũng không kinh ngạc, dù sao lúc trước cũng nói chỉ qua đây mấy ngày, chỉ là Lam Toàn có chút luyến tiếc.
“Ly nhi, sau khi trở về lúc nào con mới có thể tới thăm mẹ?” Trong mắt Lam Toàn đều hiện lên vẻ không nỡ.
Dương Hiểu Đồng tựa trên vai Lam Toàn, đầu tựa vào cổ bà, ôn nhu nói: “Mẹ, khi nào rảnh con sẽ trở lại thăm mẹ, nơi này là nhà của con mà.”
Lam Toàn không nỡ rời cô, cô hiểu, đối với người mẹ lúc nào cũng nhớ tới cô, cơ hồ muốn lấy tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô, cô thật tâm yêu quý bà.
Nghe cô nói, Lam Toàn mới an tâm gật đầu: “Con nói rồi đó nha.”
“Vâng, đương nhiên! Lúc mẹ rảnh cũng có thể tới gặp con.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo tươi cười ấm áp.
Ngay lúc hai mẹ con trao đổi, Diệc Vĩnh Khôn cũng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, từ sau khi Dương Hiểu Đồng trở về, nụ cười trên mặt Diệc Vĩnh Khôn rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
“Ly nhi a, không phải con nói cảm thấy hứng thú với quân đội sao? Ba đã sắp xếp xong giúp con, chờ con xử lý xong công việc thì cùng ba tới quân đội.”
Nhìn thấy Diệc Vĩnh Khôn tươi cười, nụ cười bên khóe miệng Dương Hiểu Đồng không khỏi càng mở rộng, cô phát hiện ba ba cô rất trẻ con, từ lúc cô nói mình cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống quân đội, ông vẫn mong chờ để mình đi quân đội.
Nếu không phải mình có chuyện chắc ông sẽ muốn mình trực tiếp tới đó. Chỉ có điều cô cũng hiểu, Diệc Vĩnh Khôn làm một quân nhân, dùng tính mạng của ông yêu quân đội, chính mình cũng cảm thấy hứng thú với phương diện đó, dĩ nhiên ông muốn bồi dưỡng.
“Ba yên tâm đi, con về trước xử lý chuyện Ám Kim Mai Côi, sau khi xử lý tốt con lập tức đi tìm ba, chỉ có điều khả năng cần một khoảng thời gian hơi dài.”
Trên mặt Diệc Vĩnh Khôn hiển lộ bộ dáng an tâm: “Vậy thì tốt, thời gian dài cũng không sao, đến lúc đó con cho ba biết ba mang con đi.”
“Vâng.”
Đợi tới lúc thăm hỏi nói chuyện với người trong nhà xong cũng đã đến ban đêm, khiến cô không khỏi không cảm khái Diệc gia khổng lồ.
Ngày hôm sau, sáng sớm, hai người Dương Hiểu Đồng và Diệc Đồng cùng nhau bước lên con đường đi tới Thụy Thành, dọc theo đường đi hai chị em cười cười nói nói nên cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm.
Lúc tới Thụy Thành, Dương Hiểu Đồng mới biết mình tới kịp lúc công ty chi nhánh khai trương, mà Diệc Đồng cũng có hứng thú với việc khai trương, một suy nghĩ, hai người lại lần nữa tới thành phố S.
Gần như bôn ba suốt hai ngày, hai người lại không hề cảm thấy mệt mỏi, nếu là người bình thường chắc sẽ mệt tới không muốn bước.
Lúc này trước cửa công ty đã tụ tập một biển người, gần đó cũng có rất nhiều ký giả, hiển nhiên đây là một tin tức lớn với bọn họ, người phụ trách công ty chi nhánh đứng ở cửa, mà bên cạnh hắn chính là thị trưởng thành phố S, hiển nhiên thị trưởng chuẩn bị cắt băng khai trương công ty chi nhánh.
Đồng thời còn xuất hiện một vài đại minh tinh và một số danh nhân, phái đoàn khai trương cũng đủ để khiến cho mọi người quan tâm, công ty bình thường căn bản không thể mời đến những người này. Ám Kim Mai Côi chỉ cần lên tiếng kêu gọi họ đều chạy đến, từ đó cũng thể hiện ra thực lực Ám Kim Mai Côi.
Dương Hiểu Đồng và Diệc Đồng đứng ngoài biển người, Diệc Đồng nhìn tình hình ở hiện trường, mặc dù trước đây cô cũng nhìn thấy không ít cảnh tượng như vậy, nhưng lần này lại khiến cô cảm thấy hết sức tự hào: “Ly nhi, rất giỏi nha!”
“Ha ha, đâu có, đi, chúng ta quá đó đi! Giúp em cắt băng được chứ?” Dương Hiểu Đồng kéo Diệc Đồng về phía cửa công ty.
Trong biển người qua lại không ngớt cũng không khó với hai người bọn họ. Mọi người chỉ cảm thấy có một sức mạnh ôn hòa đẩy bọn họ ra, hai người rất thuận lợi tiến vào.
Dương Hiểu Đồng vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của cô, ký giả lại càng cầm máy ảnh không ngừng chụp ảnh, rất sợ bỏ lỡ một chi tiết.
Diệc Đồng xuất hiện tất nhiên cũng khiến cho không ít người chú ý, dù sao một mỹ nữ như vậy không làm người khác chú ý là không thể nào.
“Chủ tịch.” Tổng giám đốc hơi khom người cung kính nói, giữa trán mang theo lo lắng nhè nhẹ, hắn không biết lần này mình có làm chủ tịch hài lòng hay không?
Dương Hiểu Đồng cười gật đầu, chỉ một mắt đã nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của tổng giám đốc, lập tức nói: “Làm rất tốt.”
Nghe cô nói vậy, trái tim đang lo lắng của tổng giám đốc mới buông xuống. Khi hắn đối mặt với Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không có cách nào xem cô như người bình thường để đối mặt, luôn luôn cảm thấy Dương Hiểu Đồng cao hơn một cấp so với hắn, đó là sự thần phục từ tận đáy lòng.
“Dương tiểu thư, xin chào xin chào.”
Còn chưa đợi Dương Hiểu Đồng chào hỏi, vị thị trưởng thành phố S mang theo vẻ mặt tươi cười lên tiếng, hắn biết thân phận bây giờ của hắn ở trước mặt Dương Hiểu Đồng không hề có chút lợi thế nào, cho nên cũng không để ý chút chuyện đó.
Dù sao công ty chi nhánh của Ám Kim Mai Côi khai trương ở thành phố S, kéo theo kinh tế thành phố S của bọn họ phát triển và còn có rất nhiều chỗ tốt khác, lúc trước nhìn thị trưởng Thụy Thành được cấp trên khen ngợi, bộ dáng xuân phong đắc ý kia khiến hắn không ngừng hâm mộ, không ngờ lần này công ty chi nhánh Ám Kim Mai Côi lại khai trương ở đây, hắn có thể không vui sao?
Ngày hắn xuân phong đắc ý sắp bắt đầu ah, tất cả đều phải cảm tạ Dương Hiểu Đồng, bởi vậy lúc nhìn thấy cô, hắn lập tức vô cùng nhiệt tình.
“Ha ha, Trịnh thị trưởng, cảm ơn ngài đã đến, thật hãnh diện cho Ám Kim Mai Côi, kẻ hèn thực sự cảm thấy vẻ vang.” Dù sao cũng là người trong quận, đương nhiên cần khách khí một chút, chỉ có điều mặc dù Dương Hiểu Đồng nói rất khách khí nhưng thần thái lại không có bộ dáng lấy lòng.
“Đâu đâu, Dương tiểu thư khách khí, có thể cắt băng cho quý công ty, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh.” Đối với trường hợp như vậy, thị trưởng Trịnh rất quen thuộc.
“Ha ha, sau này còn phải nhờ thị trưởng Trịnh chiếu cố nhiều hơn ah!”
Hai người khách sáo một phen, các đại minh tinh bên cạnh cũng nhao nhao chào hỏi Dương Hiểu Đồng, cho dù siêu sao quốc tế hạng nhất ở trước mặt cô cũng không có bất luận tư cách sĩ diện nào, ngược lại mỗi người đều muốn thân thiết với Dương Hiểu Đồng.
Gia trị con người Dương Hiểu Đồng như thế nào không cần phải nói trong lòng bọn họ cũng hiểu, đối với minh tinh cái gì là trọng yếu nhất? Quan trọng nhất chính là khuôn mặt rồi, bọn họ dựa vào tuổi trẻ kiếm cơm, lo lắng nhất là thời gian của mình mất đi.
Mà phần lớn sản phẩm của Ám Kim Mai Côi đều có ích với bọn họ, nhưng giá cả sản phẩm đó không rẻ, nếu có thể có quan hệ tốt với cô, vậy tất nhiên sẽ có chỗ tốt.
Dương Hiểu Đồng cười chào hỏi với bọn họ, không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn khiến người ở đây đều rất có thiện cảm với cô. Dù sao sau khi có địa vị như vậy mà còn có thể thân thiện nói chuyện với bọn họ như thế, không phải người nào cũng có thể làm được.
Dương Hiểu Đồng cầm micro lên, trên mặt mang theo nụ cười khuynh đảo chúng sinh nói: “Rất cao hứng hôm nay khai trương có nhiều bằng hữu tới cổ vũ như vậy, Ám Kim Mai Côi có thể có ngày hôm nay cũng đều dựa vào sự ủng hộ của mọi người, hôm nay may mắn mời thị trưởng thành phố S cùng với chư vị minh tinh đến cắt băng cho chúng ta, bên cạnh tôi chính là chị gái của tôi, hôm nay cũng cùng cắt băng.”
Hắng giọng một cái, cô tiếp tục nói: “Hôm nay khai trương bán hạ giá, tất cả các sản phẩm đều giảm tám phần trăm.”
Khi Dương Hiểu Đồng nói xong câu đó, giữa sân lập tức sôi trào, giảm tám phần trăm nhìn như không có gì nhưng giá sản phẩm của Ám Kim Mai Côi không thấp, một lần giảm tám phần trăm, ít nhất có thể giảm bớt bốn vạn!
Về phần thanh phổi đan và đan dược lại càng không cần phải nói, năm trăm vạn giảm tám phần trăm, giảm đi tròn một trăm vạn! Lập tức mọi người đều cầm điện thoại lên thông báo cho gia đình bạn bè mình, dù sao chỉ có hôm nay có cơ hội, bỏ lỡ thì không thể được chiết khấu rồi.
Một dải lụa màu đỏ được mọi người cầm trên tay, cuối cùng trong tiếng chúc mừng của mọi người, cắt băng thành công!
“Dương tiểu thư, cũng không thể để lộ một chút cho chúng ta vì sao cô lại có nhiều đan dược thần kỳ như vậy sao?”
“Dương tiểu thư, ở phía sau ngài có phải có thế lực chống đỡ hay không?”
“Dương tiểu thư, ở trong mắt ngài, tương lai phát triển của Ám Kim Mai Côi sẽ như thế nào?”
Các phóng viên vây quanh Dương Hiểu Đồng từng người tranh nhau dò hỏi vấn đề của mình, rất sợ bỏ lỡ tin tức mới, không cướp được đầu đề báo.
Lúc này ngay cả thị trưởng thành phố S đều bị các phóng viên xem nhẹ chen lấn đến bên cạnh. Dương Hiểu Đồng nhìn những ký giả chen đến chen đi, khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi biết mọi người đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, mọi người bôn ba đã lâu như vậy tới tham gia khai trương của Ám Kim Mai Côi, một lát tại tầng hai mươi tôi sẽ tổ chức một buổi chiêu đãi ký giả, đến lúc đó mọi người có vấn đề gì có thể nhất nhất hỏi, có thể trả lời tôi cũng sẽ trả lời, như vậy có được không?”
Lời Dương Hiểu Đồng nói khiến tác giả ở đó đều hoan hô, thiện cảm của từng người với Dương Hiểu Đồng lại càng bạo tăng, chưa từng thấy người có thân phận cao lại dễ nói chuyện như thế, lập tức không ầm ĩ và làm khó Dương Hiểu Đồng nữa mà theo cô tiến vào tầng hai mươi.
Nhân viên Ám Kim Mai Côi làm việc hiệu suất cực kì, nhanh chóng bố trí xong hội trường chiêu đãi ký giả, nước trà, điểm tâm rất đầy đủ. Sau khi được Dương Hiểu Đồng phân phó, mấy thứ này đều là đãi ngộ siêu cấp VIP mới được hưởng.
Đợi tất cả đã được chuẩn bị hoàn tất, các phóng viên ngồi đàng hoàng xong, Dương Hiểu Đồng mới lên chủ vị, mà Diệc Đồng ngồi bên cạnh cô.
“Hiện tại có nửa giờ, mọi người có vấn đề gì có thể đặt câu hỏi.” Cô cũng không có quá nhiều thời gian tiêu hao ở việc này.
“Dương tiểu thư, rất cảm tạ ngài cho chúng tôi đãi ngộ này.” Ký giả tuần san Lợi Dân cười nói, trong mắt tràn đầy ca tụng, hiển nhiên cách làm của Dương Hiểu Đồng khiến cô cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
“Đó là việc phải làm, mọi người tới đây cũng cực khổ.”
“Dương tiểu thư, xin hỏi sao ngài lại có nhiều đan dược thần kỳ như vậy?” Một vị ký giả trước tiên mở miệng hỏi, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ.
Dương Hiểu Đồng mỉm cười: “Chuyện này thuộc về cơ mật thương nghiệp của tôi, không tiện tiết lộ, thật ngại quá.”
Đối với lần này, ngược lại ký giả cũng không tỏ vẻ không hài lòng chỉ yên lặng ngồi xuống.
“Dương tiểu thư, lần này Ám Kim Mai Côi ở thành phố S khai trương công ty chi nhánh, tương lai có phải chuẩn bị ở những thành thị khác của Trung Quốc khai trương công ty chi nhánh không?”
“Đúng vậy, tôi cũng có quyết định này, tôi không chỉ chuẩn bị tiếp tục khai trương công ty chi nhánh ở Trung Quốc, còn chuẩn bị phát triển công ty chi nhánh của Ám Kim Mai Côi ra nước ngoài.”
“Dương tiểu thư, gần đây Ám Kim Mai Côi phát hành thanh phổi đan và thanh não đan đều đột phá nan đề giới y học, ngài không chuẩn bị đưa phương pháp trị liệu cho thế giới biết từ đó tạo phúc cho mọi người sao?”
Vấn đề này vừa ra, người ở chỗ này không khỏi nhìn về phía người đặt câu hỏi, vấn đề này đủ sắc bén, phải biết rằng Dương Hiểu Đồng là một thương nhân, thương nhân đương nhiên lấy lợi nhuận làm mục đích, cho dù muốn lũng đoạn khối thị trường này cũng không gì đáng trách nhưng ký giả đó vừa nói như thế, trái lại khiến người ta cảm thấy Dương Hiểu Đồng có chút ích kỷ.
Nghe thấy ký giả hỏi vấn đề sắc bén đó, Dương Hiểu Đồng vẫn không cảm thấy chút xấu hổ nào: “Đối với hai loại đan dược này, tôi đã đưa phối phương báo cho mọi người biết, cho nên tôi không có giấu diếm, về phần phương pháp luyện đan dược là độc môn bí pháp của tôi, cũng thuộc độc quyền của tôi nên không có nghĩa vụ báo cho mọi người biết, vị này cảm thấy thế nào?”
Câu trả lời rất thỏa đáng, một mặt nói rõ cô không có ý dấu diếm, về phương diện khác cũng giải thích cách làm của cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, điều này cũng thể hiện câu hỏi của ký giả kia có bao nhiêu cay nghiệt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn ký giả kia đều có chút quái dị, Dương tiểu thư một người tốt như vậy lại còn đi nói móc cô ấy, thật sự quá đáng khiến người ta chán ghét.
Nhìn thấy một màn này, Diệc Đồng giơ ngón cái về phía Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng nhàn nhạt cười. Mặc dù Dương Hiểu Đồng cô không thích náo loạn với mọi người khiến không thoải mái nhưng cũng không sợ. Trên thế giới này, người khiến cô Dương Hiểu Đồng sợ không hề tồn tại. Một ký giả hỏi vấn đề như vậy, người khác dù cho đuổi cô ta ra cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ có điều cô lại không làm như vậy, cô muốn cho ký giả đó không còn mặt mũi mà tự rời đi.
Quả nhiên, không lâu sau ký giả đã rời đi trước, tiếp theo phỏng vấn có vẻ rất dễ dàng, Dương Hiểu Đồng trả lời từng câu khiến đám ký giả cũng thu thập được tài liệu mỗi người cần.
Nửa giờ sau, mọi người nhao nhao rời khỏi mang theo tâm trạng tràn đầy vui mừng, lúc các phóng viên rời khỏi vừa đi vừa nghị luận tính cách Dương Hiểu Đồng thật tốt.
“Ly nhi, không ngờ em lại có cách đối đáp ký giả như thế, thủ đoạn đó người bình thường thực sự không làm được, mặc dù khi chị ở nước ngoài cũng thường xuyên đối mặt với ký giả, nhưng đối với vấn đề sắc bén của bọn hắn có đôi khi chị cũng không biết làm thế nào cho phải, em lại có thể xử lý thích đáng như thế.” Càng hiểu Ly nhi, cô càng phát hiện Ly nhi rất khéo léo.
“Em nói a, chị đừng khen em, chị cũng giống em đều rất lợi hại, đúng rồi, hai ngày nay vẫn gấp rút lên đường, chị có đói bụng không? Không bằng chúng ta trước đi ăn cơm, thế nào?” Dương Hiểu Đồng đề nghị Diệc Ly gật đầu nói: “Đấy là đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi.”
Dương Hiểu Đồng vừa đi đột nhiên nhớ tới một người, thuận tiện nói: “Chị, không để ý em kêu một người cùng đi chứ?”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Diệc Đồng hào phóng nói.
Thấy Diệc Đồng đồng ý, Dương Hiểu Đồng đi tới bên cạnh bấm điện thoại gọi Trương Doãn Kiệt: “Doãn Kiệt, em đã trở về, hiện tại ở thành phố S, anh có thể qua đây ăn một bữa cơm hay không?”
Sau khi Trương Doãn Kiệt nhận được điện thoại của Dương Hiểu Đồng tâm tình thật tốt, cười nói: “Đương nhiên, hai người đi trước đi, anh lập tức đến.”
Nói chuyện điện thoại xong, khi ngồi ở trên xe lại thấy Diệc Đồng vẻ mặt ái muội cười với mình: “Em gái, thành thật khai báo, có phải bạn trai em hay không?”
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chợt cười nói: “Chị, chị suy nghĩ nhiều rồi, đó là bạn tốt của em, không phải bạn trai.”
Nghe cô nói, Diệc Đồng bĩu môi nói: “Bạn trai đều từ bạn tốt phát triển lên, em đã nhớ tới cậu ta, cũng chứng minh hai người tuyệt đối không phải bạn bè bình thường.”
“Cũng không thể nói như vậy, vậy chỉ cần tìm bạn ăn cơm chính là quan hệ không bình thường sao?” Dương Hiểu Đồng hỏi ngược lại, kỳ thực mấy ngày nay vấn đề giữa cô và Doãn Kiệt, cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng chính cô cũng nghi hoặc, không rõ trong lòng mình nghĩ thế nào.
Diệc Đồng vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Dương Hiểu Đồng, giả vờ mê hoặc nói: “Không phải vậy.”
Dương Hiểu Đồng vỗ tay cô, không nói gì nói: “Không cái gì mà không a?”
“Thôi đi, tình huống của em chị còn không hiểu? Phải nói điều kiện của en như vậy, đàn ông đi theo phía sau em muốn theo đuổi em chắc chắn dài như Trường Thành vậy, nếu chỉ là bạn bè bình thường lấy tính cách của em cũng sẽ không nhớ tới mà mời người ta ăn cơm, em mời người ta ăn cơm là cho người ta hãnh diện mà thôi. Ở nhà nhiều ngày như vậy, đàn ông quay chung quanh cạnh em tuyệt đối không tính ít, em có chịu nói nhiều thêm mấy câu với ai? Hành động vừa rồi của em chứng minh quan hệ hai người không đơn giản.”
Dương Hiểu Đồng rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời không nói gì.
Thấy tình trạng đó, Diệc Đồng yếu ớt thở dài nói: “Ly nhi, bây giờ tuổi em còn trẻ như vậy, nếu có thể tìm được người thật tình đối xử với em cũng không dễ dàng, dù sao trên thế giới này khó có được người yêu tốt, chị vẫn tin tưởng ánh mắt của em, nhưng lát nữa chị vẫn phải kiểm tra.”
Lúc Dương Hiểu Đồng hồi phục tinh thần cũng không quấn quýt vấn đề đó, hỏi ngược lại: “Vậy chị, chị có thể sánh bằng em, sao còn không tìm bạn trai?”
“Chị còn chưa gặp được một người tốt, không vội, đợi gặp lại nói, nhưng gặp được sẽ không bỏ lỡ. Lúc trước chị đã bỏ lỡ, cho nên đến bây giờ vẫn tiếc nuối.” Sắc mặt Diệc Đồng thay đổi có chút thương cảm.
Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng lập tức sửa lời nói: “Chị, lát nữa chị muốn ăn cái gì?” Đã là quá khứ, cô cũng không muốn nhìn thấy Diệc Đồng buồn, có chút chuyện thương tâm, chỉ cần nhắc tới lại không nhịn được đau xót.
“Chị muốn ăn…” Diệc Đồng bị Dương Hiểu Đồng vừa nói như thế, cũng không tiếp tục chìm đắm trong ký ức nữa.
Hai người tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố S, hoàn cảnh ưu nhã mà lại có phong cách, toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập bầu không khí giáng sinh, cây thông Noel, ông già Nô-en, hoa tuyết màu trắng, thoạt nhìn thật lãng mạn.
Dương Hiểu Đồng nghĩ tới, tất nhiên cũng có rất nhiều cặp tình nhân chọn tới nơi này ăn cơm, dù sao bây giờ người tuổi trẻ đều thích lãng mạn, ngay cả cô ở vào hoàn cảnh như vậy tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn người đi đường vội vã ngoài cửa sổ, có đôi khi cũng là một loại hưởng thụ không tệ.
Đây là một thói quen của Dương Hiểu Đồng, mỗi khi ăn cơm cô đều thích tìm vị trí như vậy.
“Sống ở Diệc gia cảm giác mỗi ngày đều giống nhau, ra ngoài mới có cảm giác ngày lễ, không ngờ đã sắp tới lễ Giáng Sinh.” Trên mặt Diệc Đồng hiện lên vẻ tươi cười mừng rỡ.
Nụ cười đó rất tình cảm, vừa có vẻ trẻ trung lại vừa đáng yêu, so với phong cách thành thục gợi cảm của chị ấy lại có khác biệt rất lớn. Dương Hiểu Đồng lại cho rằng nụ cười như vậy mới là Diệc Đồng chân thực nhất. Chỉ có điều vì sao hiện tại chị ấy lại như thế chứ? Trực giác cô cảm thấy việc Diệc Đồng thay đổi hình tượng và tính cách có liên quan tới việc trước đây chị ấy đã bỏ lỡ người kia.
Thiên chi kiêu nữ như Diệc Đồng, rốt cuộc trên người chị ấy đã xảy ra cố sự gì? Dương Hiểu Đồng quyết định tìm một cơ hội tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu có thể giúp đỡ thì cô nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.
Dù sao nhìn bộ dáng Diệc Đồng cũng biết chị ấy chưa buông bỏ được đoạn tình cảm đó.
Đến ăn món Pháp là ý của Diệc Đồng, bởi vì trước đây Diệc Đồng đều ở Pháp phát triển, có thói quen ăn món Pháp, sau khi trở về Diệc gia đã một thời gian rất lâu không có ăn món Pháp nên có chút nhớ, vì vậy hôm nay liền đi ăn.
Hai người cũng không trực tiếp ăn cơm, mà gọi một ly cà phê capuchino lạnh, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, chờ Trương Doãn Kiệt đến. Dù sao đây là thành phố S, Trương Doãn Kiệt cách nơi này có chút xa, hai người cũng không vội.
Diệc Đồng quan sát người chung quanh, đột nhiên nhìn thấy một người nhìn cực kỳ đẹp trai anh tuấn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái, trên người của hắn mang theo một sức hút tương tác thần kỳ, mọi cử động đều rất lễ nghi, tuyệt đối là người có tu dưỡng cực cao.
Diệc Đồng nhìn hắn, không khỏi nháy mắt ra hiệu với Dương Hiểu Đồng, nhẹ giọng nói: “Người đàn ông này là một cực phẩm nha!”
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng xoay người nhìn qua, lại nhìn thấy Trương Doãn Kiệt đang đi về phía bọn họ, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
Khi Trương Doãn Kiệt nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, nụ cười trên mặt càng sâu, trong nháy mắt cơ hồ toàn bộ phụ nữ trong phòng ăn đều bị mê hoặc. Diệc Đồng phát hiện người đàn ông đang cười với mình, không khỏi có chút nghi hoặc, hình như mình không biết hắn?
Nhưng đối phương lại đi về phía bọn họ. Trương Doãn Kiệt đi tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng rồi ngồi xuống, nhìn Diệc Đồng chưa từng thấy qua, hỏi: “Vị này chính là?”
Dương Hiểu Đồng cười nói: “Đây là chị gái em – Diệc Đồng.” Chợt nói với Diệc Đồng: “Chị, anh ấy là Trương Doãn Kiệt.”
“Xin chào!” Trương Doãn Kiệt lịch sự nói.
“Xin chào!” Ánh mắt Diệc Đồng không khỏi hiện lên ý cười, vừa rồi còn cảm thấy nghi hoặc, không ngờ cực phẩm này chính là người bọn họ đang đợi, ánh mắt Ly nhi quả thực không tệ, nam nhân như vậy xác thực rất hiếm thấy.
Cô chú ý tới, ở đây nhiều nữ nhân nháy mắt ra hiệu với hắn như vậy, nhưng hắn lại không phản ứng, hầu như không hề liếc mắt nhìn người khác, ngoại trừ vừa rồi chào hỏi với mình, từ đầu tới giờ trong mắt của hắn cũng chỉ có một người là Ly nhi.
Người có thể làm được một bước này tuyệt đối không nhiều, đàn ông ưu tú như hắn, cho dù luôn mồm nói chỉ yêu một người nhưng nhìn thấy nhiều phụ nữ hướng về phía mình như vậy cũng sẽ có chút lâng lâng đắc ý. Nhưng hắn lại không hề như thế, người ngoài căn bản vào không lọt vào mắt của hắn. Loại đàn ông đó chính là đối tượng phụ nữ có thể yên tâm.
Dù là đồ ngốc cũng nhìn ra Trương Doãn Kiệt thích Ly nhi, hơn nữa còn cực kì thích.
Mặc dù tiếp xúc thời gian không lâu nhưng Diệc Đồng lại cảm thấy người đàn ông này không tồi. Nếu Ly nhi có thể cùng một chỗ với hắn, chắc sẽ hạnh phúc.
Một bữa cơm ba người ăn rất vui vẻ, Diệc Đồng nhìn mờ ám giữa Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt, trong lòng âm thầm cười trộm.
Sau khi ăn xong, Dương Hiểu Đồng chuẩn bị đưa Diệc Đồng về nghỉ ngơi. Diệc Đồng lại liên tục xua tay nói: “Tự chị về được, hai người đã lâu không gặp, nói chuyện phiếm đi.”
“Chị, không cần, em đưa chị trở về đã, chị cũng không quen thuộc nơi này.”
Ai biết Diệc Đồng lại lập tức đẩy cô xuống xe nói: “Em đánh giá quá thấp chị của em rồi đấy, cho dù lạc đường chị cũng biết hỏi, nếu không thì tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm, chị người lớn như thế còn có thể lạc đường sao, hai người mau đi đi, chị đi về trước.” Chợt nhìn về phía Trương Doãn Kiệt cười nói: “Giúp tôi chiếu cố tốt em gái nha.”
Trương Doãn Kiệt hiểu ý Diệc Đồng, tất nhiên cười gật đầu: “Tôi sẽ, cô yên tâm.”
Sau khi Diệc Đồng rời đi, hai người Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt tùy ý đi dạo trên đường cái, người trên đường nhìn hai người nhiều đếm không xuể, hai người lại không hề để ý, có một vài người nhận ra Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt, càng không ngừng chụp ảnh hai người, cho rằng đây là một scandal tình yêu lớn.
Chỉ có điều hai người lại không thèm để ý, ở trước mặt bọn họ, mấy scandal tình yêu đối với bọn họ đều không có chút ảnh hưởng nào, bọn họ không phải nghệ sĩ, không cần để ý mấy thứ đó.
“Về nhà lần này cảm giác thế nào?” Trương Doãn Kiệt dẫn đầu phá vỡ trầm mặc mở miệng hỏi, nhìn Dương Hiểu Đồng bên cạnh ngày càng thanh lệ thoát tục, anh chỉ cảm giác mình trái tim luân hãm đời này không thể thu hồi lại.
Cô chỉ đơn giản đứng ở bên cạnh anh như vậy, anh đã cảm thấy rất vui vẻ, nếu có một ngày, anh có thể khoác vai cô đi trên đường, đó nhất định sẽ là chuyện đáng giá khiến bao nhiêu người hâm mộ.
“Cũng không tệ lắm a, người của Diệc gia đều đối xử rất tốt với em, trước khi đi có chút lo lắng, về sau lại không hề lo lắng chút nào. Anh không biết đâu, Diệc gia cùng xã hội bây giờ có khác biệt rất lớn, lưu giữ lại rất nhiều thói quen ngày xưa, ở đó em cảm giác mình có chút giống người cổ đại, chỉ có điều rời xa thành thị ồn ào náo động cũng khiến người ta cảm thụ được cảm giác yên tĩnh.” Nhớ tới tất cả việc ở Diệc gia, Dương Hiểu Đồng cũng nói nhiều hơn.
“Thực sự rất kỳ lạ.” Nghe Dương Hiểu Đồng nói ra, Trương Doãn Kiệt nhìn khuôn mặt nghiêng đáng yêu của cô, trong lòng rất thỏa mãn.
Chỉ có điều Dương Hiểu Đồng lại không có chú ý tới ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trương Doãn Kiệt. “Đúng rồi, Doãn Kiệt, em muốn nói cho anh một tin tức.” Dương Hiểu Đồng giả vờ thần bí nói.
“Tin tức gì?”
“Qua mấy ngày nữa em sẽ đi quân đội, ba em đã ở quân đội, bởi vì em cảm thấy hứng thú đối với phương diện này cho nên ba em quyết định để em đi.”
Beta: Sally
Đối với lời Dương Hiểu Đồng, Diệc Hy và Diệc Đồng cũng không phản đối, bọn họ cũng biết cô có rất nhiều chuyện muốn làm. Không riêng gì Ly nhi, hai người bọn họ cũng có rất nhiều chuyện muốn làm.
“Ly nhi, không bằng lần này em trở về chị cũng về cùng em tiện thể đi chơi một chút?” Cô cảm thấy rất hứng thú với Ám Kim Mai Côi của Ly nhi, lần này Ly nhi trở về mang đan dược có hiệu quả thần kỳ khiến người trong gia tộc đều khen không dứt miệng.
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Đương nhiên là được rồi!”
“Đồng nhi em trở về cùng Ly nhi đi, anh còn có chút chuyện phải làm, sẽ không cùng trở về.” Diệc Hy cười nói, lần trước hắn đã kiến thức qua Ám Kim Mai Côi, hiện tại hắn có không ít chuyện phải xử kí, không có biện pháp rời đi.
“Vâng, bận rộn cũng phải chiếu cố tốt chính mình a.” Dương Hiểu Đồng săn sóc nói, mặc dù biết thể chất Diệc Hy căn bản không có khả năng có vấn đề gì nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
“Anh biết.” Cảm nhận được em gái đang quan tâm, tâm tình Diệc Hy thật tốt.
Đã quyết định xong, ba người cũng không nhiều lời vô ích, mỗi người đều trở về phòng mình.
Dương Hiểu Đồng lại đi tìm Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn, nói cho bọn họ biết mình chuẩn bị trở về. Lam Toàn bọn họ đối với chuyện đó cũng không kinh ngạc, dù sao lúc trước cũng nói chỉ qua đây mấy ngày, chỉ là Lam Toàn có chút luyến tiếc.
“Ly nhi, sau khi trở về lúc nào con mới có thể tới thăm mẹ?” Trong mắt Lam Toàn đều hiện lên vẻ không nỡ.
Dương Hiểu Đồng tựa trên vai Lam Toàn, đầu tựa vào cổ bà, ôn nhu nói: “Mẹ, khi nào rảnh con sẽ trở lại thăm mẹ, nơi này là nhà của con mà.”
Lam Toàn không nỡ rời cô, cô hiểu, đối với người mẹ lúc nào cũng nhớ tới cô, cơ hồ muốn lấy tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô, cô thật tâm yêu quý bà.
Nghe cô nói, Lam Toàn mới an tâm gật đầu: “Con nói rồi đó nha.”
“Vâng, đương nhiên! Lúc mẹ rảnh cũng có thể tới gặp con.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo tươi cười ấm áp.
Ngay lúc hai mẹ con trao đổi, Diệc Vĩnh Khôn cũng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, từ sau khi Dương Hiểu Đồng trở về, nụ cười trên mặt Diệc Vĩnh Khôn rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
“Ly nhi a, không phải con nói cảm thấy hứng thú với quân đội sao? Ba đã sắp xếp xong giúp con, chờ con xử lý xong công việc thì cùng ba tới quân đội.”
Nhìn thấy Diệc Vĩnh Khôn tươi cười, nụ cười bên khóe miệng Dương Hiểu Đồng không khỏi càng mở rộng, cô phát hiện ba ba cô rất trẻ con, từ lúc cô nói mình cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống quân đội, ông vẫn mong chờ để mình đi quân đội.
Nếu không phải mình có chuyện chắc ông sẽ muốn mình trực tiếp tới đó. Chỉ có điều cô cũng hiểu, Diệc Vĩnh Khôn làm một quân nhân, dùng tính mạng của ông yêu quân đội, chính mình cũng cảm thấy hứng thú với phương diện đó, dĩ nhiên ông muốn bồi dưỡng.
“Ba yên tâm đi, con về trước xử lý chuyện Ám Kim Mai Côi, sau khi xử lý tốt con lập tức đi tìm ba, chỉ có điều khả năng cần một khoảng thời gian hơi dài.”
Trên mặt Diệc Vĩnh Khôn hiển lộ bộ dáng an tâm: “Vậy thì tốt, thời gian dài cũng không sao, đến lúc đó con cho ba biết ba mang con đi.”
“Vâng.”
Đợi tới lúc thăm hỏi nói chuyện với người trong nhà xong cũng đã đến ban đêm, khiến cô không khỏi không cảm khái Diệc gia khổng lồ.
Ngày hôm sau, sáng sớm, hai người Dương Hiểu Đồng và Diệc Đồng cùng nhau bước lên con đường đi tới Thụy Thành, dọc theo đường đi hai chị em cười cười nói nói nên cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm.
Lúc tới Thụy Thành, Dương Hiểu Đồng mới biết mình tới kịp lúc công ty chi nhánh khai trương, mà Diệc Đồng cũng có hứng thú với việc khai trương, một suy nghĩ, hai người lại lần nữa tới thành phố S.
Gần như bôn ba suốt hai ngày, hai người lại không hề cảm thấy mệt mỏi, nếu là người bình thường chắc sẽ mệt tới không muốn bước.
Lúc này trước cửa công ty đã tụ tập một biển người, gần đó cũng có rất nhiều ký giả, hiển nhiên đây là một tin tức lớn với bọn họ, người phụ trách công ty chi nhánh đứng ở cửa, mà bên cạnh hắn chính là thị trưởng thành phố S, hiển nhiên thị trưởng chuẩn bị cắt băng khai trương công ty chi nhánh.
Đồng thời còn xuất hiện một vài đại minh tinh và một số danh nhân, phái đoàn khai trương cũng đủ để khiến cho mọi người quan tâm, công ty bình thường căn bản không thể mời đến những người này. Ám Kim Mai Côi chỉ cần lên tiếng kêu gọi họ đều chạy đến, từ đó cũng thể hiện ra thực lực Ám Kim Mai Côi.
Dương Hiểu Đồng và Diệc Đồng đứng ngoài biển người, Diệc Đồng nhìn tình hình ở hiện trường, mặc dù trước đây cô cũng nhìn thấy không ít cảnh tượng như vậy, nhưng lần này lại khiến cô cảm thấy hết sức tự hào: “Ly nhi, rất giỏi nha!”
“Ha ha, đâu có, đi, chúng ta quá đó đi! Giúp em cắt băng được chứ?” Dương Hiểu Đồng kéo Diệc Đồng về phía cửa công ty.
Trong biển người qua lại không ngớt cũng không khó với hai người bọn họ. Mọi người chỉ cảm thấy có một sức mạnh ôn hòa đẩy bọn họ ra, hai người rất thuận lợi tiến vào.
Dương Hiểu Đồng vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của cô, ký giả lại càng cầm máy ảnh không ngừng chụp ảnh, rất sợ bỏ lỡ một chi tiết.
Diệc Đồng xuất hiện tất nhiên cũng khiến cho không ít người chú ý, dù sao một mỹ nữ như vậy không làm người khác chú ý là không thể nào.
“Chủ tịch.” Tổng giám đốc hơi khom người cung kính nói, giữa trán mang theo lo lắng nhè nhẹ, hắn không biết lần này mình có làm chủ tịch hài lòng hay không?
Dương Hiểu Đồng cười gật đầu, chỉ một mắt đã nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của tổng giám đốc, lập tức nói: “Làm rất tốt.”
Nghe cô nói vậy, trái tim đang lo lắng của tổng giám đốc mới buông xuống. Khi hắn đối mặt với Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không có cách nào xem cô như người bình thường để đối mặt, luôn luôn cảm thấy Dương Hiểu Đồng cao hơn một cấp so với hắn, đó là sự thần phục từ tận đáy lòng.
“Dương tiểu thư, xin chào xin chào.”
Còn chưa đợi Dương Hiểu Đồng chào hỏi, vị thị trưởng thành phố S mang theo vẻ mặt tươi cười lên tiếng, hắn biết thân phận bây giờ của hắn ở trước mặt Dương Hiểu Đồng không hề có chút lợi thế nào, cho nên cũng không để ý chút chuyện đó.
Dù sao công ty chi nhánh của Ám Kim Mai Côi khai trương ở thành phố S, kéo theo kinh tế thành phố S của bọn họ phát triển và còn có rất nhiều chỗ tốt khác, lúc trước nhìn thị trưởng Thụy Thành được cấp trên khen ngợi, bộ dáng xuân phong đắc ý kia khiến hắn không ngừng hâm mộ, không ngờ lần này công ty chi nhánh Ám Kim Mai Côi lại khai trương ở đây, hắn có thể không vui sao?
Ngày hắn xuân phong đắc ý sắp bắt đầu ah, tất cả đều phải cảm tạ Dương Hiểu Đồng, bởi vậy lúc nhìn thấy cô, hắn lập tức vô cùng nhiệt tình.
“Ha ha, Trịnh thị trưởng, cảm ơn ngài đã đến, thật hãnh diện cho Ám Kim Mai Côi, kẻ hèn thực sự cảm thấy vẻ vang.” Dù sao cũng là người trong quận, đương nhiên cần khách khí một chút, chỉ có điều mặc dù Dương Hiểu Đồng nói rất khách khí nhưng thần thái lại không có bộ dáng lấy lòng.
“Đâu đâu, Dương tiểu thư khách khí, có thể cắt băng cho quý công ty, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh.” Đối với trường hợp như vậy, thị trưởng Trịnh rất quen thuộc.
“Ha ha, sau này còn phải nhờ thị trưởng Trịnh chiếu cố nhiều hơn ah!”
Hai người khách sáo một phen, các đại minh tinh bên cạnh cũng nhao nhao chào hỏi Dương Hiểu Đồng, cho dù siêu sao quốc tế hạng nhất ở trước mặt cô cũng không có bất luận tư cách sĩ diện nào, ngược lại mỗi người đều muốn thân thiết với Dương Hiểu Đồng.
Gia trị con người Dương Hiểu Đồng như thế nào không cần phải nói trong lòng bọn họ cũng hiểu, đối với minh tinh cái gì là trọng yếu nhất? Quan trọng nhất chính là khuôn mặt rồi, bọn họ dựa vào tuổi trẻ kiếm cơm, lo lắng nhất là thời gian của mình mất đi.
Mà phần lớn sản phẩm của Ám Kim Mai Côi đều có ích với bọn họ, nhưng giá cả sản phẩm đó không rẻ, nếu có thể có quan hệ tốt với cô, vậy tất nhiên sẽ có chỗ tốt.
Dương Hiểu Đồng cười chào hỏi với bọn họ, không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn khiến người ở đây đều rất có thiện cảm với cô. Dù sao sau khi có địa vị như vậy mà còn có thể thân thiện nói chuyện với bọn họ như thế, không phải người nào cũng có thể làm được.
Dương Hiểu Đồng cầm micro lên, trên mặt mang theo nụ cười khuynh đảo chúng sinh nói: “Rất cao hứng hôm nay khai trương có nhiều bằng hữu tới cổ vũ như vậy, Ám Kim Mai Côi có thể có ngày hôm nay cũng đều dựa vào sự ủng hộ của mọi người, hôm nay may mắn mời thị trưởng thành phố S cùng với chư vị minh tinh đến cắt băng cho chúng ta, bên cạnh tôi chính là chị gái của tôi, hôm nay cũng cùng cắt băng.”
Hắng giọng một cái, cô tiếp tục nói: “Hôm nay khai trương bán hạ giá, tất cả các sản phẩm đều giảm tám phần trăm.”
Khi Dương Hiểu Đồng nói xong câu đó, giữa sân lập tức sôi trào, giảm tám phần trăm nhìn như không có gì nhưng giá sản phẩm của Ám Kim Mai Côi không thấp, một lần giảm tám phần trăm, ít nhất có thể giảm bớt bốn vạn!
Về phần thanh phổi đan và đan dược lại càng không cần phải nói, năm trăm vạn giảm tám phần trăm, giảm đi tròn một trăm vạn! Lập tức mọi người đều cầm điện thoại lên thông báo cho gia đình bạn bè mình, dù sao chỉ có hôm nay có cơ hội, bỏ lỡ thì không thể được chiết khấu rồi.
Một dải lụa màu đỏ được mọi người cầm trên tay, cuối cùng trong tiếng chúc mừng của mọi người, cắt băng thành công!
“Dương tiểu thư, cũng không thể để lộ một chút cho chúng ta vì sao cô lại có nhiều đan dược thần kỳ như vậy sao?”
“Dương tiểu thư, ở phía sau ngài có phải có thế lực chống đỡ hay không?”
“Dương tiểu thư, ở trong mắt ngài, tương lai phát triển của Ám Kim Mai Côi sẽ như thế nào?”
Các phóng viên vây quanh Dương Hiểu Đồng từng người tranh nhau dò hỏi vấn đề của mình, rất sợ bỏ lỡ tin tức mới, không cướp được đầu đề báo.
Lúc này ngay cả thị trưởng thành phố S đều bị các phóng viên xem nhẹ chen lấn đến bên cạnh. Dương Hiểu Đồng nhìn những ký giả chen đến chen đi, khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi biết mọi người đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, mọi người bôn ba đã lâu như vậy tới tham gia khai trương của Ám Kim Mai Côi, một lát tại tầng hai mươi tôi sẽ tổ chức một buổi chiêu đãi ký giả, đến lúc đó mọi người có vấn đề gì có thể nhất nhất hỏi, có thể trả lời tôi cũng sẽ trả lời, như vậy có được không?”
Lời Dương Hiểu Đồng nói khiến tác giả ở đó đều hoan hô, thiện cảm của từng người với Dương Hiểu Đồng lại càng bạo tăng, chưa từng thấy người có thân phận cao lại dễ nói chuyện như thế, lập tức không ầm ĩ và làm khó Dương Hiểu Đồng nữa mà theo cô tiến vào tầng hai mươi.
Nhân viên Ám Kim Mai Côi làm việc hiệu suất cực kì, nhanh chóng bố trí xong hội trường chiêu đãi ký giả, nước trà, điểm tâm rất đầy đủ. Sau khi được Dương Hiểu Đồng phân phó, mấy thứ này đều là đãi ngộ siêu cấp VIP mới được hưởng.
Đợi tất cả đã được chuẩn bị hoàn tất, các phóng viên ngồi đàng hoàng xong, Dương Hiểu Đồng mới lên chủ vị, mà Diệc Đồng ngồi bên cạnh cô.
“Hiện tại có nửa giờ, mọi người có vấn đề gì có thể đặt câu hỏi.” Cô cũng không có quá nhiều thời gian tiêu hao ở việc này.
“Dương tiểu thư, rất cảm tạ ngài cho chúng tôi đãi ngộ này.” Ký giả tuần san Lợi Dân cười nói, trong mắt tràn đầy ca tụng, hiển nhiên cách làm của Dương Hiểu Đồng khiến cô cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
“Đó là việc phải làm, mọi người tới đây cũng cực khổ.”
“Dương tiểu thư, xin hỏi sao ngài lại có nhiều đan dược thần kỳ như vậy?” Một vị ký giả trước tiên mở miệng hỏi, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ.
Dương Hiểu Đồng mỉm cười: “Chuyện này thuộc về cơ mật thương nghiệp của tôi, không tiện tiết lộ, thật ngại quá.”
Đối với lần này, ngược lại ký giả cũng không tỏ vẻ không hài lòng chỉ yên lặng ngồi xuống.
“Dương tiểu thư, lần này Ám Kim Mai Côi ở thành phố S khai trương công ty chi nhánh, tương lai có phải chuẩn bị ở những thành thị khác của Trung Quốc khai trương công ty chi nhánh không?”
“Đúng vậy, tôi cũng có quyết định này, tôi không chỉ chuẩn bị tiếp tục khai trương công ty chi nhánh ở Trung Quốc, còn chuẩn bị phát triển công ty chi nhánh của Ám Kim Mai Côi ra nước ngoài.”
“Dương tiểu thư, gần đây Ám Kim Mai Côi phát hành thanh phổi đan và thanh não đan đều đột phá nan đề giới y học, ngài không chuẩn bị đưa phương pháp trị liệu cho thế giới biết từ đó tạo phúc cho mọi người sao?”
Vấn đề này vừa ra, người ở chỗ này không khỏi nhìn về phía người đặt câu hỏi, vấn đề này đủ sắc bén, phải biết rằng Dương Hiểu Đồng là một thương nhân, thương nhân đương nhiên lấy lợi nhuận làm mục đích, cho dù muốn lũng đoạn khối thị trường này cũng không gì đáng trách nhưng ký giả đó vừa nói như thế, trái lại khiến người ta cảm thấy Dương Hiểu Đồng có chút ích kỷ.
Nghe thấy ký giả hỏi vấn đề sắc bén đó, Dương Hiểu Đồng vẫn không cảm thấy chút xấu hổ nào: “Đối với hai loại đan dược này, tôi đã đưa phối phương báo cho mọi người biết, cho nên tôi không có giấu diếm, về phần phương pháp luyện đan dược là độc môn bí pháp của tôi, cũng thuộc độc quyền của tôi nên không có nghĩa vụ báo cho mọi người biết, vị này cảm thấy thế nào?”
Câu trả lời rất thỏa đáng, một mặt nói rõ cô không có ý dấu diếm, về phương diện khác cũng giải thích cách làm của cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, điều này cũng thể hiện câu hỏi của ký giả kia có bao nhiêu cay nghiệt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn ký giả kia đều có chút quái dị, Dương tiểu thư một người tốt như vậy lại còn đi nói móc cô ấy, thật sự quá đáng khiến người ta chán ghét.
Nhìn thấy một màn này, Diệc Đồng giơ ngón cái về phía Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng nhàn nhạt cười. Mặc dù Dương Hiểu Đồng cô không thích náo loạn với mọi người khiến không thoải mái nhưng cũng không sợ. Trên thế giới này, người khiến cô Dương Hiểu Đồng sợ không hề tồn tại. Một ký giả hỏi vấn đề như vậy, người khác dù cho đuổi cô ta ra cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ có điều cô lại không làm như vậy, cô muốn cho ký giả đó không còn mặt mũi mà tự rời đi.
Quả nhiên, không lâu sau ký giả đã rời đi trước, tiếp theo phỏng vấn có vẻ rất dễ dàng, Dương Hiểu Đồng trả lời từng câu khiến đám ký giả cũng thu thập được tài liệu mỗi người cần.
Nửa giờ sau, mọi người nhao nhao rời khỏi mang theo tâm trạng tràn đầy vui mừng, lúc các phóng viên rời khỏi vừa đi vừa nghị luận tính cách Dương Hiểu Đồng thật tốt.
“Ly nhi, không ngờ em lại có cách đối đáp ký giả như thế, thủ đoạn đó người bình thường thực sự không làm được, mặc dù khi chị ở nước ngoài cũng thường xuyên đối mặt với ký giả, nhưng đối với vấn đề sắc bén của bọn hắn có đôi khi chị cũng không biết làm thế nào cho phải, em lại có thể xử lý thích đáng như thế.” Càng hiểu Ly nhi, cô càng phát hiện Ly nhi rất khéo léo.
“Em nói a, chị đừng khen em, chị cũng giống em đều rất lợi hại, đúng rồi, hai ngày nay vẫn gấp rút lên đường, chị có đói bụng không? Không bằng chúng ta trước đi ăn cơm, thế nào?” Dương Hiểu Đồng đề nghị Diệc Ly gật đầu nói: “Đấy là đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi.”
Dương Hiểu Đồng vừa đi đột nhiên nhớ tới một người, thuận tiện nói: “Chị, không để ý em kêu một người cùng đi chứ?”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Diệc Đồng hào phóng nói.
Thấy Diệc Đồng đồng ý, Dương Hiểu Đồng đi tới bên cạnh bấm điện thoại gọi Trương Doãn Kiệt: “Doãn Kiệt, em đã trở về, hiện tại ở thành phố S, anh có thể qua đây ăn một bữa cơm hay không?”
Sau khi Trương Doãn Kiệt nhận được điện thoại của Dương Hiểu Đồng tâm tình thật tốt, cười nói: “Đương nhiên, hai người đi trước đi, anh lập tức đến.”
Nói chuyện điện thoại xong, khi ngồi ở trên xe lại thấy Diệc Đồng vẻ mặt ái muội cười với mình: “Em gái, thành thật khai báo, có phải bạn trai em hay không?”
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chợt cười nói: “Chị, chị suy nghĩ nhiều rồi, đó là bạn tốt của em, không phải bạn trai.”
Nghe cô nói, Diệc Đồng bĩu môi nói: “Bạn trai đều từ bạn tốt phát triển lên, em đã nhớ tới cậu ta, cũng chứng minh hai người tuyệt đối không phải bạn bè bình thường.”
“Cũng không thể nói như vậy, vậy chỉ cần tìm bạn ăn cơm chính là quan hệ không bình thường sao?” Dương Hiểu Đồng hỏi ngược lại, kỳ thực mấy ngày nay vấn đề giữa cô và Doãn Kiệt, cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng chính cô cũng nghi hoặc, không rõ trong lòng mình nghĩ thế nào.
Diệc Đồng vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Dương Hiểu Đồng, giả vờ mê hoặc nói: “Không phải vậy.”
Dương Hiểu Đồng vỗ tay cô, không nói gì nói: “Không cái gì mà không a?”
“Thôi đi, tình huống của em chị còn không hiểu? Phải nói điều kiện của en như vậy, đàn ông đi theo phía sau em muốn theo đuổi em chắc chắn dài như Trường Thành vậy, nếu chỉ là bạn bè bình thường lấy tính cách của em cũng sẽ không nhớ tới mà mời người ta ăn cơm, em mời người ta ăn cơm là cho người ta hãnh diện mà thôi. Ở nhà nhiều ngày như vậy, đàn ông quay chung quanh cạnh em tuyệt đối không tính ít, em có chịu nói nhiều thêm mấy câu với ai? Hành động vừa rồi của em chứng minh quan hệ hai người không đơn giản.”
Dương Hiểu Đồng rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời không nói gì.
Thấy tình trạng đó, Diệc Đồng yếu ớt thở dài nói: “Ly nhi, bây giờ tuổi em còn trẻ như vậy, nếu có thể tìm được người thật tình đối xử với em cũng không dễ dàng, dù sao trên thế giới này khó có được người yêu tốt, chị vẫn tin tưởng ánh mắt của em, nhưng lát nữa chị vẫn phải kiểm tra.”
Lúc Dương Hiểu Đồng hồi phục tinh thần cũng không quấn quýt vấn đề đó, hỏi ngược lại: “Vậy chị, chị có thể sánh bằng em, sao còn không tìm bạn trai?”
“Chị còn chưa gặp được một người tốt, không vội, đợi gặp lại nói, nhưng gặp được sẽ không bỏ lỡ. Lúc trước chị đã bỏ lỡ, cho nên đến bây giờ vẫn tiếc nuối.” Sắc mặt Diệc Đồng thay đổi có chút thương cảm.
Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng lập tức sửa lời nói: “Chị, lát nữa chị muốn ăn cái gì?” Đã là quá khứ, cô cũng không muốn nhìn thấy Diệc Đồng buồn, có chút chuyện thương tâm, chỉ cần nhắc tới lại không nhịn được đau xót.
“Chị muốn ăn…” Diệc Đồng bị Dương Hiểu Đồng vừa nói như thế, cũng không tiếp tục chìm đắm trong ký ức nữa.
Hai người tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố S, hoàn cảnh ưu nhã mà lại có phong cách, toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập bầu không khí giáng sinh, cây thông Noel, ông già Nô-en, hoa tuyết màu trắng, thoạt nhìn thật lãng mạn.
Dương Hiểu Đồng nghĩ tới, tất nhiên cũng có rất nhiều cặp tình nhân chọn tới nơi này ăn cơm, dù sao bây giờ người tuổi trẻ đều thích lãng mạn, ngay cả cô ở vào hoàn cảnh như vậy tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn người đi đường vội vã ngoài cửa sổ, có đôi khi cũng là một loại hưởng thụ không tệ.
Đây là một thói quen của Dương Hiểu Đồng, mỗi khi ăn cơm cô đều thích tìm vị trí như vậy.
“Sống ở Diệc gia cảm giác mỗi ngày đều giống nhau, ra ngoài mới có cảm giác ngày lễ, không ngờ đã sắp tới lễ Giáng Sinh.” Trên mặt Diệc Đồng hiện lên vẻ tươi cười mừng rỡ.
Nụ cười đó rất tình cảm, vừa có vẻ trẻ trung lại vừa đáng yêu, so với phong cách thành thục gợi cảm của chị ấy lại có khác biệt rất lớn. Dương Hiểu Đồng lại cho rằng nụ cười như vậy mới là Diệc Đồng chân thực nhất. Chỉ có điều vì sao hiện tại chị ấy lại như thế chứ? Trực giác cô cảm thấy việc Diệc Đồng thay đổi hình tượng và tính cách có liên quan tới việc trước đây chị ấy đã bỏ lỡ người kia.
Thiên chi kiêu nữ như Diệc Đồng, rốt cuộc trên người chị ấy đã xảy ra cố sự gì? Dương Hiểu Đồng quyết định tìm một cơ hội tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu có thể giúp đỡ thì cô nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.
Dù sao nhìn bộ dáng Diệc Đồng cũng biết chị ấy chưa buông bỏ được đoạn tình cảm đó.
Đến ăn món Pháp là ý của Diệc Đồng, bởi vì trước đây Diệc Đồng đều ở Pháp phát triển, có thói quen ăn món Pháp, sau khi trở về Diệc gia đã một thời gian rất lâu không có ăn món Pháp nên có chút nhớ, vì vậy hôm nay liền đi ăn.
Hai người cũng không trực tiếp ăn cơm, mà gọi một ly cà phê capuchino lạnh, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, chờ Trương Doãn Kiệt đến. Dù sao đây là thành phố S, Trương Doãn Kiệt cách nơi này có chút xa, hai người cũng không vội.
Diệc Đồng quan sát người chung quanh, đột nhiên nhìn thấy một người nhìn cực kỳ đẹp trai anh tuấn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái, trên người của hắn mang theo một sức hút tương tác thần kỳ, mọi cử động đều rất lễ nghi, tuyệt đối là người có tu dưỡng cực cao.
Diệc Đồng nhìn hắn, không khỏi nháy mắt ra hiệu với Dương Hiểu Đồng, nhẹ giọng nói: “Người đàn ông này là một cực phẩm nha!”
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng xoay người nhìn qua, lại nhìn thấy Trương Doãn Kiệt đang đi về phía bọn họ, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
Khi Trương Doãn Kiệt nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, nụ cười trên mặt càng sâu, trong nháy mắt cơ hồ toàn bộ phụ nữ trong phòng ăn đều bị mê hoặc. Diệc Đồng phát hiện người đàn ông đang cười với mình, không khỏi có chút nghi hoặc, hình như mình không biết hắn?
Nhưng đối phương lại đi về phía bọn họ. Trương Doãn Kiệt đi tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng rồi ngồi xuống, nhìn Diệc Đồng chưa từng thấy qua, hỏi: “Vị này chính là?”
Dương Hiểu Đồng cười nói: “Đây là chị gái em – Diệc Đồng.” Chợt nói với Diệc Đồng: “Chị, anh ấy là Trương Doãn Kiệt.”
“Xin chào!” Trương Doãn Kiệt lịch sự nói.
“Xin chào!” Ánh mắt Diệc Đồng không khỏi hiện lên ý cười, vừa rồi còn cảm thấy nghi hoặc, không ngờ cực phẩm này chính là người bọn họ đang đợi, ánh mắt Ly nhi quả thực không tệ, nam nhân như vậy xác thực rất hiếm thấy.
Cô chú ý tới, ở đây nhiều nữ nhân nháy mắt ra hiệu với hắn như vậy, nhưng hắn lại không phản ứng, hầu như không hề liếc mắt nhìn người khác, ngoại trừ vừa rồi chào hỏi với mình, từ đầu tới giờ trong mắt của hắn cũng chỉ có một người là Ly nhi.
Người có thể làm được một bước này tuyệt đối không nhiều, đàn ông ưu tú như hắn, cho dù luôn mồm nói chỉ yêu một người nhưng nhìn thấy nhiều phụ nữ hướng về phía mình như vậy cũng sẽ có chút lâng lâng đắc ý. Nhưng hắn lại không hề như thế, người ngoài căn bản vào không lọt vào mắt của hắn. Loại đàn ông đó chính là đối tượng phụ nữ có thể yên tâm.
Dù là đồ ngốc cũng nhìn ra Trương Doãn Kiệt thích Ly nhi, hơn nữa còn cực kì thích.
Mặc dù tiếp xúc thời gian không lâu nhưng Diệc Đồng lại cảm thấy người đàn ông này không tồi. Nếu Ly nhi có thể cùng một chỗ với hắn, chắc sẽ hạnh phúc.
Một bữa cơm ba người ăn rất vui vẻ, Diệc Đồng nhìn mờ ám giữa Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt, trong lòng âm thầm cười trộm.
Sau khi ăn xong, Dương Hiểu Đồng chuẩn bị đưa Diệc Đồng về nghỉ ngơi. Diệc Đồng lại liên tục xua tay nói: “Tự chị về được, hai người đã lâu không gặp, nói chuyện phiếm đi.”
“Chị, không cần, em đưa chị trở về đã, chị cũng không quen thuộc nơi này.”
Ai biết Diệc Đồng lại lập tức đẩy cô xuống xe nói: “Em đánh giá quá thấp chị của em rồi đấy, cho dù lạc đường chị cũng biết hỏi, nếu không thì tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm, chị người lớn như thế còn có thể lạc đường sao, hai người mau đi đi, chị đi về trước.” Chợt nhìn về phía Trương Doãn Kiệt cười nói: “Giúp tôi chiếu cố tốt em gái nha.”
Trương Doãn Kiệt hiểu ý Diệc Đồng, tất nhiên cười gật đầu: “Tôi sẽ, cô yên tâm.”
Sau khi Diệc Đồng rời đi, hai người Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt tùy ý đi dạo trên đường cái, người trên đường nhìn hai người nhiều đếm không xuể, hai người lại không hề để ý, có một vài người nhận ra Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt, càng không ngừng chụp ảnh hai người, cho rằng đây là một scandal tình yêu lớn.
Chỉ có điều hai người lại không thèm để ý, ở trước mặt bọn họ, mấy scandal tình yêu đối với bọn họ đều không có chút ảnh hưởng nào, bọn họ không phải nghệ sĩ, không cần để ý mấy thứ đó.
“Về nhà lần này cảm giác thế nào?” Trương Doãn Kiệt dẫn đầu phá vỡ trầm mặc mở miệng hỏi, nhìn Dương Hiểu Đồng bên cạnh ngày càng thanh lệ thoát tục, anh chỉ cảm giác mình trái tim luân hãm đời này không thể thu hồi lại.
Cô chỉ đơn giản đứng ở bên cạnh anh như vậy, anh đã cảm thấy rất vui vẻ, nếu có một ngày, anh có thể khoác vai cô đi trên đường, đó nhất định sẽ là chuyện đáng giá khiến bao nhiêu người hâm mộ.
“Cũng không tệ lắm a, người của Diệc gia đều đối xử rất tốt với em, trước khi đi có chút lo lắng, về sau lại không hề lo lắng chút nào. Anh không biết đâu, Diệc gia cùng xã hội bây giờ có khác biệt rất lớn, lưu giữ lại rất nhiều thói quen ngày xưa, ở đó em cảm giác mình có chút giống người cổ đại, chỉ có điều rời xa thành thị ồn ào náo động cũng khiến người ta cảm thụ được cảm giác yên tĩnh.” Nhớ tới tất cả việc ở Diệc gia, Dương Hiểu Đồng cũng nói nhiều hơn.
“Thực sự rất kỳ lạ.” Nghe Dương Hiểu Đồng nói ra, Trương Doãn Kiệt nhìn khuôn mặt nghiêng đáng yêu của cô, trong lòng rất thỏa mãn.
Chỉ có điều Dương Hiểu Đồng lại không có chú ý tới ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trương Doãn Kiệt. “Đúng rồi, Doãn Kiệt, em muốn nói cho anh một tin tức.” Dương Hiểu Đồng giả vờ thần bí nói.
“Tin tức gì?”
“Qua mấy ngày nữa em sẽ đi quân đội, ba em đã ở quân đội, bởi vì em cảm thấy hứng thú đối với phương diện này cho nên ba em quyết định để em đi.”
/217
|