Cùng Trương Doãn Kiệt từ trong tiệm đi ra, Dương Hiểu Đồng cầm trên tay y phục vừa nhìn trúng, soái ca chính là soái ca a, hắn còn chưa nói gì Lý tiểu thư kia lại chủ động nhường cho, biểu hiện rất thục nữ nhìn Dương Hiểu Đồng một trận thẹn thùng, cũng không biết trễ như vậy mới biểu hiện thục nữ có ích gì hay không.
Trương Doãn Kiệt mặc một chiếc áo màu vàng, quần màu trắng, kết hợp với một đôi giày thể thao, nhìn qua giống như nụ cười của hắn đều thoải mái như vậy, giống một người anh trai làm ấm áp nội tâm người.
Trang phục hưu nhàn làm hắn thiếu mấy phần nghiêm cẩn, hơn mấy phần chân thực, mà hắn vóc người cao to thon dài cộng thêm tươi cười ôn nhu, đối với nữ nhân mà nói tuyệt đối là đại sát khí.
Mặc dù cô cùng Trương Doãn Kiệt cũng không quen, thế nhưng cô cảm thấy ở bên người Trương Doãn Kiệt rất tự tại, không có gì phải băn khoăn, hơn nữa tựa hồ lấy tính cách của hắn, một sự tình căn bản sẽ không đi để ý.
“Váy này em mặc vào nhất định rất đẹp.” Trương Doãn Kiệt cười nói.
Dương Hiểu Đồng nhìn nhìn y phục trên tay, cô cũng rất thích “Vẫn là nhờ phúc của anh a, nếu không tôi còn không mua được đâu, ha ha.”
“Chuyện của em và Lăng Hạo, anh đều biết.”
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chỉ là nhìn chân thành trong mắt Trương Doãn Kiệt, cô vốn có chút căng thẳng cũng buông lỏng xuống “Là anh ta nói cho anh biết?”
Trương Doãn Kiệt gật gật đầu, “Đúng vậy. Thật không nhìn ra, loại chuyện này em cũng sẽ giúp hắn, làm khó em, nghe nói Thiệu Vi Nhi đi tìm em gây phiền toái?”
Nghe Trương Doãn Kiệt lời nói mang theo quan tâm, trên mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi nở ra một nụ cười “Đúng vậy, bất quá cô ta cũng không được cái gì tốt, ta rất lợi hại, ha ha.” Khó có được Dương Hiểu Đồng cùng Trương Doãn Kiệt đều vui đùa.
Trương Doãn Kiệt giả bộ bộ dáng rất ngưỡng mộ “Thật là làm cho anh bội phục. Bất quá em đối phó thế nào với Thiệu Vi Nhi? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy cô ta như vậy, lần này trở lại vậy mà bệnh nặng một hồi, cho nên trong khoảng thời gian này cũng không có ra cửa.”
Lúc trước nghe thấy Thiệu Vi Nhi đi tìm Dương Hiểu Đồng gây phiền phức, trước tiên trong đầu của hắn hiện lên nữ tử quang mang rực rỡ, mà ngay lúc đó hắn đã biết cô chẳng qua là nữ sinh bình thường, cũng không phải là thiên kim nhà giàu, thế nhưng nếu không tính trang sức bên ngoài cô so với Thiệu Vi Nhi tuyệt không thua kém.
Ngay lúc hắn chạy tới, nhìn thấy Thiệu Vi Nhi hoang mang chạy đến, theo phía sau năm là vệ sĩ bị thương nặng, một khắc kia, hắn cười.
Rất không phù hợp tác phong bình thường của hắn, loại chuyện này hắn cho tới bây giờ sẽ không cười, thế nhưng một khắc kia, hắn chân chính nở nụ cười từ đáy lòng, lại không rõ nguyên nhân.
Nữ tử quang mang rực rỡ, phong tư yểu điệu lại không phải vì bề ngoài hoa lệ, mà bởi tháo xuống tất cả ngụy trang, cô vẫn phong hoa tuyệt đại như vậy!
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chợt cười nói “Thật sao? Cô ta sinh bệnh? Không ngờ lá gan của cô ta cũng không lớn!” Trước đây cô cảm thấy Thiệu Vi Nhi rất phiền, hiện tại tất cả đều xong, nếu sau này Thiệu Vi Nhi lại đến tìm cô phiền phức, để cô ôn lại hồi ức nghĩ một lần mà kinh hãi này là được.
Trương Doãn Kiệt xoa xoa tóc Dương Hiểu Đồng “Thật là, dù sao sau này cô ta cũng không dám nữa.” Động tác này tựa hồ rất bình thường, là tự nhiên như vậy, mà ánh mắt hắn hơi hiện ra sủng nịch làm Dương Hiểu Đồng cảm giác mình tựa hồ có thêm một người anh trai. (Sally : vì lý do này mà con đường theo đuổi N9 của anh càng thêm gian khổ ak)
Cho nên cô cũng không chú ý động tác này, vì vậy, quan hệ của cô cùng Trương Doãn Kiệt kéo gần lại một chút “Em muốn chính là hiệu quả này! Đúng rồi, anh hôm nay tới đây làm gì vậy?”
“Anh mới từ chỗ bên kia qua đây, vốn dương cầm xảy ra một vài vấn đề, cho nên đến xem có thể sửa chữa hay không, không được cũng đành mua cái mới.”
“Anh cũng biết đàn dương cầm a?” Lúc trước kia khi nhìn đến tay Trương Doãn Kiệt, trong đầu Dương Hiểu Đồng liền thoáng qua một ý niệm, đôi tay này nếu như không đàn dương cầm, thực sự là uổng phí. Nam sinh đàn dương cầm bộ dáng luôn luôn rất có khí chất, mặc áo bành tô, ngồi trước dương cầm ba chân, ánh đèn bao lấy toàn thân, mộng ảo như vậy.
Mà khi một nam sinh hoàn mỹ như vậy ngồi ở chỗ đó, vậy càng thêm mộng ảo, mặc dù không thấy được thế nhưng cô có thể tưởng tượng ra.
“Đúng vậy, trong số nhạc khí anh tốt nhất chính là dương cầm, nhạc khí Lăng Hạo hắn am hiểu nhất là đàn violin, Nghiêm Tuấn Trạch cũng vậy. Em cũng biết, bọn anh trên cơ bản mỗi người đều có nhạc khí mình am hiểu, không nhất định là mình muốn học, nhưng lại phải học, cũng may anh cũng thích dương cầm.” Bộ dáng Trương Doãn Kiệt nhìn qua rất đạm nhiên, chỉ là Dương Hiểu Đồng lại có thể nhìn thấy đáy mắt anh ta có vẻ cô đơn.
Cô không biết dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được nam sinh ưu tú như vậy, ba người bọn họ đều rất ưu tú, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, mà giá trị thì càng thêm kinh người đi.
“Sau này có cơ hội, tới nghe anh đàn dương cầm đi.” Tươi cười như gió xuân ấm áp trên mặt Trương Doãn Kiệt, con ngươi màu lam trong suốt như dòng suối.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Vâng!”
Đưa cho Dương Hiểu Đồng một danh thiếp “Nếu như sau này có gì khó khăn có thể tới tìm anh, anh hi vọng chúng ta có thể làm bạn bè tốt.” Trương Doãn Kiệt lại lần nữa xoa xoa tóc Dương Hiểu Đồng, tóc của cô rất mềm mại, nhìn mắt cô hơi híp lại cùng với môi hơi cong cong, tim của hắn trong nháy mắt rung động.
“Nhất định!” Dương Hiểu Đồng vẫy vẫy danh thiếp, nụ cười sáng lạn kia không biết đã lung lay ánh mắt của ai.
Nam tuấn mỹ ôn nhu, nữ thanh xuân tịnh lệ, hai người đi ở trên đường dành riêng cho người đi bộ đưa tới trăm phần trăm mọi người quay đầu lại, vô luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều là không chuyển mắt nhìn hai người, thật sự là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét!
Trương Doãn Kiệt đưa Dương Hiểu Đồng đến trường học, Trương Doãn Kiệt lái xe là Ferrari, Dương Hiểu Đồng nhìn xe này, cảm giác chính là không giống như xe đua hạng nhất, thoải mái, bình ổn, tốc độ lại nhanh, không bao lâu nữa xe của cô tới, cũng có thể thoải mái căng gió như vậy!
Mấy ngày nay chính mình thấy rõ quen mắt cũng không ít, mua qua cũng không ít thứ hoa lệ!
Trình Thiên Lỗi mới từ cửa trường đi tới, nhìn thấy một chiếc Ferrari lái qua, mắt lập tức trợn thật lớn, Thụy Đại nhưng chưa từng có người có tiền có thể mua được xe sang quý như thế, lần trước Rolls-Royce Phantom làm hắn giật mình thật lâu, vậy mà lại tới thêm một xe như thế, chẳng lẽ trong trường học có thiếu gia nhà giàu mới tới?
Giữa lúc hắn chuẩn bị thấy rõ ràng là ai, lại phát hiện nam sinh một thân trang phục nhàn nhã đi xuống mở cửa xe, mà người xuống xe là Dương Hiểu Đồng, hắn không tin xoa xoa mắt. Ta dựa vào, dù cho nhà hắn coi như là của cải pha phong, loại xe này vẫn là không có, lần trước là Rolls-Royce, lần này là Ferrari, nữ nhân này gần đây nhận thức cũng đều là người có tiền sao?
Dù cho cô biến đẹp cũng không cần chênh lệch lớn như vậy đi? Mà so sánh cùng bọn họ, hắn phát hiện mình là kém nhất, sao có thể? Dương Hiểu Đồng loại nghèo kiết hủ lậu này, hắn nguyện ý cùng cô cùng một chỗ đã là cho cô thiên đại mặt mũi, lần trước công khai châm chọc hắn, bây giờ còn nghênh ngang cùng nam nhân khác cùng một chỗ? Nếu như truyền đi hắn sẽ trở thành trò cười của toàn trường?
Nghĩ như vậy, Trình Thiên Lỗi bước nhanh đi tới, hắn trái lại muốn xem thật kỹ, mấy ngày không thấy, Dương Hiểu Đồng còn có thể ngông cuồng cỡ nào!
Trương Doãn Kiệt mặc một chiếc áo màu vàng, quần màu trắng, kết hợp với một đôi giày thể thao, nhìn qua giống như nụ cười của hắn đều thoải mái như vậy, giống một người anh trai làm ấm áp nội tâm người.
Trang phục hưu nhàn làm hắn thiếu mấy phần nghiêm cẩn, hơn mấy phần chân thực, mà hắn vóc người cao to thon dài cộng thêm tươi cười ôn nhu, đối với nữ nhân mà nói tuyệt đối là đại sát khí.
Mặc dù cô cùng Trương Doãn Kiệt cũng không quen, thế nhưng cô cảm thấy ở bên người Trương Doãn Kiệt rất tự tại, không có gì phải băn khoăn, hơn nữa tựa hồ lấy tính cách của hắn, một sự tình căn bản sẽ không đi để ý.
“Váy này em mặc vào nhất định rất đẹp.” Trương Doãn Kiệt cười nói.
Dương Hiểu Đồng nhìn nhìn y phục trên tay, cô cũng rất thích “Vẫn là nhờ phúc của anh a, nếu không tôi còn không mua được đâu, ha ha.”
“Chuyện của em và Lăng Hạo, anh đều biết.”
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chỉ là nhìn chân thành trong mắt Trương Doãn Kiệt, cô vốn có chút căng thẳng cũng buông lỏng xuống “Là anh ta nói cho anh biết?”
Trương Doãn Kiệt gật gật đầu, “Đúng vậy. Thật không nhìn ra, loại chuyện này em cũng sẽ giúp hắn, làm khó em, nghe nói Thiệu Vi Nhi đi tìm em gây phiền toái?”
Nghe Trương Doãn Kiệt lời nói mang theo quan tâm, trên mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi nở ra một nụ cười “Đúng vậy, bất quá cô ta cũng không được cái gì tốt, ta rất lợi hại, ha ha.” Khó có được Dương Hiểu Đồng cùng Trương Doãn Kiệt đều vui đùa.
Trương Doãn Kiệt giả bộ bộ dáng rất ngưỡng mộ “Thật là làm cho anh bội phục. Bất quá em đối phó thế nào với Thiệu Vi Nhi? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy cô ta như vậy, lần này trở lại vậy mà bệnh nặng một hồi, cho nên trong khoảng thời gian này cũng không có ra cửa.”
Lúc trước nghe thấy Thiệu Vi Nhi đi tìm Dương Hiểu Đồng gây phiền phức, trước tiên trong đầu của hắn hiện lên nữ tử quang mang rực rỡ, mà ngay lúc đó hắn đã biết cô chẳng qua là nữ sinh bình thường, cũng không phải là thiên kim nhà giàu, thế nhưng nếu không tính trang sức bên ngoài cô so với Thiệu Vi Nhi tuyệt không thua kém.
Ngay lúc hắn chạy tới, nhìn thấy Thiệu Vi Nhi hoang mang chạy đến, theo phía sau năm là vệ sĩ bị thương nặng, một khắc kia, hắn cười.
Rất không phù hợp tác phong bình thường của hắn, loại chuyện này hắn cho tới bây giờ sẽ không cười, thế nhưng một khắc kia, hắn chân chính nở nụ cười từ đáy lòng, lại không rõ nguyên nhân.
Nữ tử quang mang rực rỡ, phong tư yểu điệu lại không phải vì bề ngoài hoa lệ, mà bởi tháo xuống tất cả ngụy trang, cô vẫn phong hoa tuyệt đại như vậy!
Dương Hiểu Đồng sửng sốt, chợt cười nói “Thật sao? Cô ta sinh bệnh? Không ngờ lá gan của cô ta cũng không lớn!” Trước đây cô cảm thấy Thiệu Vi Nhi rất phiền, hiện tại tất cả đều xong, nếu sau này Thiệu Vi Nhi lại đến tìm cô phiền phức, để cô ôn lại hồi ức nghĩ một lần mà kinh hãi này là được.
Trương Doãn Kiệt xoa xoa tóc Dương Hiểu Đồng “Thật là, dù sao sau này cô ta cũng không dám nữa.” Động tác này tựa hồ rất bình thường, là tự nhiên như vậy, mà ánh mắt hắn hơi hiện ra sủng nịch làm Dương Hiểu Đồng cảm giác mình tựa hồ có thêm một người anh trai. (Sally : vì lý do này mà con đường theo đuổi N9 của anh càng thêm gian khổ ak)
Cho nên cô cũng không chú ý động tác này, vì vậy, quan hệ của cô cùng Trương Doãn Kiệt kéo gần lại một chút “Em muốn chính là hiệu quả này! Đúng rồi, anh hôm nay tới đây làm gì vậy?”
“Anh mới từ chỗ bên kia qua đây, vốn dương cầm xảy ra một vài vấn đề, cho nên đến xem có thể sửa chữa hay không, không được cũng đành mua cái mới.”
“Anh cũng biết đàn dương cầm a?” Lúc trước kia khi nhìn đến tay Trương Doãn Kiệt, trong đầu Dương Hiểu Đồng liền thoáng qua một ý niệm, đôi tay này nếu như không đàn dương cầm, thực sự là uổng phí. Nam sinh đàn dương cầm bộ dáng luôn luôn rất có khí chất, mặc áo bành tô, ngồi trước dương cầm ba chân, ánh đèn bao lấy toàn thân, mộng ảo như vậy.
Mà khi một nam sinh hoàn mỹ như vậy ngồi ở chỗ đó, vậy càng thêm mộng ảo, mặc dù không thấy được thế nhưng cô có thể tưởng tượng ra.
“Đúng vậy, trong số nhạc khí anh tốt nhất chính là dương cầm, nhạc khí Lăng Hạo hắn am hiểu nhất là đàn violin, Nghiêm Tuấn Trạch cũng vậy. Em cũng biết, bọn anh trên cơ bản mỗi người đều có nhạc khí mình am hiểu, không nhất định là mình muốn học, nhưng lại phải học, cũng may anh cũng thích dương cầm.” Bộ dáng Trương Doãn Kiệt nhìn qua rất đạm nhiên, chỉ là Dương Hiểu Đồng lại có thể nhìn thấy đáy mắt anh ta có vẻ cô đơn.
Cô không biết dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được nam sinh ưu tú như vậy, ba người bọn họ đều rất ưu tú, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, mà giá trị thì càng thêm kinh người đi.
“Sau này có cơ hội, tới nghe anh đàn dương cầm đi.” Tươi cười như gió xuân ấm áp trên mặt Trương Doãn Kiệt, con ngươi màu lam trong suốt như dòng suối.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Vâng!”
Đưa cho Dương Hiểu Đồng một danh thiếp “Nếu như sau này có gì khó khăn có thể tới tìm anh, anh hi vọng chúng ta có thể làm bạn bè tốt.” Trương Doãn Kiệt lại lần nữa xoa xoa tóc Dương Hiểu Đồng, tóc của cô rất mềm mại, nhìn mắt cô hơi híp lại cùng với môi hơi cong cong, tim của hắn trong nháy mắt rung động.
“Nhất định!” Dương Hiểu Đồng vẫy vẫy danh thiếp, nụ cười sáng lạn kia không biết đã lung lay ánh mắt của ai.
Nam tuấn mỹ ôn nhu, nữ thanh xuân tịnh lệ, hai người đi ở trên đường dành riêng cho người đi bộ đưa tới trăm phần trăm mọi người quay đầu lại, vô luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều là không chuyển mắt nhìn hai người, thật sự là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét!
Trương Doãn Kiệt đưa Dương Hiểu Đồng đến trường học, Trương Doãn Kiệt lái xe là Ferrari, Dương Hiểu Đồng nhìn xe này, cảm giác chính là không giống như xe đua hạng nhất, thoải mái, bình ổn, tốc độ lại nhanh, không bao lâu nữa xe của cô tới, cũng có thể thoải mái căng gió như vậy!
Mấy ngày nay chính mình thấy rõ quen mắt cũng không ít, mua qua cũng không ít thứ hoa lệ!
Trình Thiên Lỗi mới từ cửa trường đi tới, nhìn thấy một chiếc Ferrari lái qua, mắt lập tức trợn thật lớn, Thụy Đại nhưng chưa từng có người có tiền có thể mua được xe sang quý như thế, lần trước Rolls-Royce Phantom làm hắn giật mình thật lâu, vậy mà lại tới thêm một xe như thế, chẳng lẽ trong trường học có thiếu gia nhà giàu mới tới?
Giữa lúc hắn chuẩn bị thấy rõ ràng là ai, lại phát hiện nam sinh một thân trang phục nhàn nhã đi xuống mở cửa xe, mà người xuống xe là Dương Hiểu Đồng, hắn không tin xoa xoa mắt. Ta dựa vào, dù cho nhà hắn coi như là của cải pha phong, loại xe này vẫn là không có, lần trước là Rolls-Royce, lần này là Ferrari, nữ nhân này gần đây nhận thức cũng đều là người có tiền sao?
Dù cho cô biến đẹp cũng không cần chênh lệch lớn như vậy đi? Mà so sánh cùng bọn họ, hắn phát hiện mình là kém nhất, sao có thể? Dương Hiểu Đồng loại nghèo kiết hủ lậu này, hắn nguyện ý cùng cô cùng một chỗ đã là cho cô thiên đại mặt mũi, lần trước công khai châm chọc hắn, bây giờ còn nghênh ngang cùng nam nhân khác cùng một chỗ? Nếu như truyền đi hắn sẽ trở thành trò cười của toàn trường?
Nghĩ như vậy, Trình Thiên Lỗi bước nhanh đi tới, hắn trái lại muốn xem thật kỹ, mấy ngày không thấy, Dương Hiểu Đồng còn có thể ngông cuồng cỡ nào!
/217
|