Lâm Vũ đã trúng phải một cái tát của Trần Phàm, ý thức có chút mơ hồ, lúc này vừa nghe thấy Hà Lão Lục nói như thế, liền giãy giụa ngồi dậy, thần tình đầy máu nói:
- Cha, giúp con báo thù đi, con muốn giết chết thằng súc sinh này.
- Tiểu Vũ đều bị đánh thành như vậy, còn muốn giải thích dài dòng làm gì chứ?
Trông thấy bộ dáng của Lâm Vũ. Liều Quế Hoa tức giận đến mức thần sắc trắng bệch, giống như mụ đàn bà chanh chua, không ngừng la lối chửi bậy, ở nàng xem ra, điều Hà Lão Lục cần phải làm lúc này, chính là khiến cho Trần Phàm biết hai chữ hối hận sẽ viết như thế nào, mà khôngphải là giải thích dông dài.
- Câm miệng!
Hà Lão Lục quay đầu, thần sắc âm trầm trừng mắt nhìn Liễu Quế Hoa.
Cảm nhận được thần sắc tức giận trong đôi con ngươi của Hà Lão Lục, Liễu Quế Hoa tuy rằng trong lòng đang phẫn nộ cực điềm, nhưng cũng không dám tiếp tục giương oai. Mà trợn hai mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, nỗi tức giận trong mắt khônghề che giấu.
- Độc Nhất Đao, tôi chỉ hôi anh một câu, tiểu tử này cùng anh có quan hệ hay không?
Trông thấy Độc Nhất Đao không nói lời nào, Hà Lão Lục liền âm trầm dò hòi. đồng thời dùng nhãn tình âm sâm nhìn lướt qua Trần Phàm.
Đối diện với sát khí băng sương trong mắt Hà Lão Lục, trên mặt Trần Phàm không có chút diễn cảm sợ hãi nào.
Cảm thụ được đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm toát ra chân khí cuồng ngạo, cả người Hà Lão Lục thoáng chấn động, mơ hồ cảm giác giống như là đã từng gặp qua Trần Phàm ở nơi nào đó rồi,nhanh chóng tìm tòi trong đầu một phen, nhưng vẫn không thấy...chút ký ức nào nói về thân phận của Trần Phàm.
Ngay trong lúc Hà Lão Lục đang cật lực tìm kiếm thân phận của Trần Phàm ở trong trí nhớ, thì Độc Nhất Đao lại hơi khẽ nhíu mày. Chuyện tình phát triển đến mức này, Độc Nhất Đao mơ hồ đã đoán ra mục đích của Trần Phàm, bất quá vẫn chưa dám khẳngđịnh.
- Hắn là bằng hừu của Sở thiếu gia.
Độc Nhất Đao trầm ngâm một lúc, mới cấp ra câu trả lời thuyết phục.
- Ha ha, nguyên lai là bằng hừu của Tiểu Qua gh!
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Hà Lão Lục cười lạnh một tiếng, sau đó vuốt cái đầu bóng lường bước về phía Trần Phàm:
- Thằng súc sinh này, mày nghĩ rằng, mày là bằng hừu của Tiểu Qua mà có thể đụng vào con trai của Hà Lão Lục này sao? Còn kêu Hà Lão Lục này đến nhặt xác nó ư?
Nói đến hai chữ nhặt xác, Hà Lão Lục tích góp lửa giận ở trong lòng, nháy mắt bùng nổ, hung hãng rút khẩu súng nằm bên hông ra, nhắm thẳng họng súng vào ngay đầu của Trần Phàm.
- Hà lão đại, đừng làm như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chửng kiến cảnh tượng này, không đợi Trần Phàm hành động, Độc Nhất Đao đứng một bên thần sắc đại biến nhắc nhờ.
Hà Lão Lục khẽ liếm môi, lạnh lùng nói:
- Độc Nhất Đao, mạng của hắn, hôm nay tôi nhất định phải lấy, đừng nói là anh, mà ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc đích thân tới đây, tôi cũng không nế tình đâu!
- Lục thúc!
Đúng lúc này, Sở Qua thần tình lo lắng từ bên ngoài tiến vào, rống lớn nói.
Hà Lão Lục cũng không ngăn cản Sở Qua chạy đến trước người Trần Phàm, mà cười lạnh nói:
- Tiêu Qua, nói theo đạo lý, làm trường bối, ta không nên tính toán với đám tiểu bối các cậu. Bất quá, hắn dám cảnh cáo ta đến đây nhặt xác tiểu Vũ, vậy cũng đừng trách Lục thúc này không cấp thể diện cho cậu đấy nhé!
- Hào Lão Lục, nếu tôi đã dám kêu ông đến đây nhặt xác hắn, chẳng lẽ sẽ không có một chút chuẩn bị nào hay sao?
Trần Phàm cuối cùng đã lên tiếng, trong tay hắn không biết khi nào thì đã xuất hiện thêm một khẩu súng, khẩu súng nằm trong tay hắn giống như đồ chơi tré em bình thường, khẽ cao thấp đong đưa:
- Tôi không thích bị người khác dùng súng chĩa vào đầu của mình.
Nói đến đây, Trần Phàm nhẹ nhàng lắc cổ, nhàn nhạt cảnh báo:
- Tôi đếm ba tiếng, nếu ông không buông súng xuống, như vậy chúng ta có thế chơi đùa thử xem, ai ra tay nhanh hơn!
Nhưng tôi dám cam đoan, trước khi ông kịp nổ súng, tôi có thể giết chết ông mười lần.
Tôi dám cam đoan, trước khi ông kịp nổ súng, tôi có thể giết chết ông mười lần sao?
- Thằng súc sinh này, mày muốn chết rồi ư?
Hà Lão Lục cũng không nhìn thấy rõ Trần Phàm lấy súng ra như thế nào. Tuy lời nói của Trần Phàm khiến cho hắn tức giận, nhưng đồng dạng bộ dáng cuồng ngạo kia, cũng làm cho hắn cảm nhận được một cỗ chán khí cực kỳ nguy hiểm.
- Buông súng ra!
Cùng lúc đó, đám thủ hạ của Hà Lão Lục sôi nổi bạt súng, nhắm thẳng về phía Trần Phàm.
- Một...
Trân Phàm diễn cảm không đổi, lạnh lùng phun ra một chữ.
- Thằng súc sinh này, mày nghĩ rằng Hà Lão Lục tao sợ mày chắc? Có dũng khí thì mày hãy thử bóp cò xem nào?
Thân là nhân vật đứng trong hàng ngủ nguyên lão của Hồng Trúc Bang, ngày trước Hà Lão Lục đi theo Sở vấn Thiên tranh giành địa bàn, đã từng gặp qua không ít nguy hiêm, lá gan rất lớn, lúc này vừa bị Trần Phàm uy hiếp, trong lòng mặc dù có chút hoàng hốt, nhưng vẫn không lập tức buông xuôi.
- Hai...
Trần Phàm ngừng chơi đùa khẩu súng lục, khẽ liếm môi, đem họng súng nhắm thẳng vào người Hà Lão Lục.
- Sư phụ, đừng...
Sở Qua đứng bên người Trần Phàm, vừa trông thấy hành động này, diễn cảm không khói biến sắc, thất thanh kinh hô.
Trài qua phong ba ở Hàng Châu, Sở Qua hiểu rõ Trần Phàm khủngbố như thế nào, Trần Phàm có năng lực huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu mà không hao tổn một sợi lông tóc, như thế nào sẽ đem Hà Lão Lục nhìn vào trong mắt đây chứ?
Sở Qua hiểu rõ ràng, nếu như song phương thật sự xảy ra trường họp nổ súng, người chết khẳng định sẽ chính là Hà Lão Lục.
Sư phụ...
Vừa nghe thấy Sỡ Qua kinh hô lên hai chữ này, nguyên bàn thần tình tràn đầy sát khí của Hà Lão Lục, giống như vừa nghe được chuyện tình bất khả tư nghị bình thường, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc phóng đại lên.
- Tiểu Qua...cậu nói...hắn chính là sư phụ cậu ư?
Giờ khắc này, thần tình sát khí trên mặt Hà Lão Lục đã biến mất không còn sót lại chút gì, có chãng chính là khiếp sợ. Bởi vậy khi mở miệng dò hỏi, ngay cả thanh âm cũng đều run rẩy.
Hắn nhớ rõ ràng, Hồng Trúc Bang có thể chuyền bại thành thắng ở dưới kế hoạch của Thanh Bang, hơn nữa tạm thời còn đem Thanh Bang đá ra khỏi Đông Hải, hoàn toàn là bởi vì sư phụ của Sở Qua huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, cứu Sở Qua thoát ra. Lúc này, Sở Qua kêu Trần Phàm bằng sư phụ, điều này bào sao hắn không kinh hãi đây chứ?
- Phải, Lục thúc, hắn chính là sư phụ của cháu, lúc trước ở Hàng Châu, sư phụ đã cứu cháu thoát ra.
Sở Qua thấy Hà Lão Lục sắc mặt đại biến, hiểu rõ hai chữ sư phụ này đã mang đến cho Hà Lão Lục bao nhiêu lực uy hiếp, nên nhanh chóng bố sung:
- Lục thúc, sư phụ hẳn phải là ân nhân của Hồng Trúc Bang chúng ta!
Vừa nghe Sỡ Qua xác định nói, diễn cảm tức giận trên mặt Hà Lão Lục đã hoàn toàn biến mất, thần sấc của hắn trở nên cực kỳ phức tạp. Hắn không cần quan tâm đến ân tình mà Trần Phàm từng cấp cho Hồng Trúc Bang, nếu như có khà năng, hắn vẫn sẽ không buông tha cho Trần Phàm. Điều hắn quan tâm nhất chính là...Trần Phàm dùng sức một người huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu!
Giờ khắc này, dường như hắn đã hiểu, vì sao Trần Phàm đám đứng đây chờ đợi, hơn nữa còn cành báo, nếu nửa tiếng thời gian không chạy đến đây, thì chính mình sẽ phải nhặt xác Lâm Vũ.
- Buông súng xuống!
Không dám chần chữ nhiều, cũng không dám chờ Trần Phàm kêu đến tiếng thứ ba, Hà Lão Lục đã nhanh chóng truyền ra mệnh lệnh.
Ân? Vừa nghe thấy Hà Lão Lục nói như thế. đám thủ hạ của Hà Lão Lục không khỏi ngây ra, mà Liễu Quế Hoa và Lâm Vũ cũng giật mình.
- Tao nói chúng mày buông súng xuống!
Trông thấy Trần Phàm vừa há miệng, làm như muốn kêu lên tiếng thứ ba, thần sắc Hà Lão Lục đại biến, quay đầu về phía sau gầm lên.
Tuy rằng không hiểu vì sao thái độ của Hà Lão Lục bỗng dưng chuyển biến ba trăm sáu mươi độ như thế, bất quá đám thủ hạ nhìn thấy Hà Lão Lục phát hỏa, thì mau chóng phục hồi lại tinh thần, bỏ súng xuống.
- Cha, không thể bõ qua dễ dàng như vậy được?
Lâm Vũ vừa nhìn thấy tình huống phát sinh biến hóa, dường như ý thức được Hà Lão Lục muốn buông tha Trần Phàm, thần tình không cam lòng chợt quát lên.
Hà Lão Lục vẻ mặt âm trầm mắng:
- Cái đồ không biết sống chết, mau ngậm miệng vào cho tao.
Ngậm miệng?
Nghe được hai chữ này, Lâm Vũ trợn tròn mắt lên, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Hà Lão Lục, ánh mất kia giống như đang hỏi vì cái gì? Tại hắn xem ra, cho dù Trần Phàm có là sư phụ của Sở Qua, thì thái độ của Hà Lão Lục cũng không nên phát sinh biến hóa lớn đến như thế!
Dù sao, lúc trước Hà Lão Lục đã hùng hồn tuyên bố, coi như Hoàng Phũ Hồng Trúc đích thân tới đây thì cũng vô dụng mà thôi.
- Tiểu Vũ!
Liễu Quế Hoa chứng kiến Hà Lão Lục tức giận mắng nhiếc Lâm Vũ, lập tức đem Lâm Vũ kéo vào trong lòng, sau đó nhìn Hà Lão Lục nói:
- Lục ca, anh làm cái gì vậy? Tiểu Vũ bị đánh thành cái bộ dạng này, anh còn mắng nó nữa hay sao?
- Cô cũng câm miệng vào cho tôi.
Hà Lão Lục tức khí đến nỗi thần tình xanh mét, phải chăng hắn không muốn xuất đầu bang trợ Lâm Vũ ư?
Muốn...rất muốn!
Nhưng là hắn không dám...thật sự không dám!
Có thể lấy sức một người thanh tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, đây là khái niệm gì, hắn hiêu quá rõ ràng.
- Lục ca, tuy rằng Tiểu Vũ là con riêng của anh, nhưng thủy chung nó vẫn là con trai của anh gh! Anh không thể đối xứ với hai mẹ con chúng tôi như vậy được.
Nếu đối thành bình thường, nhận thấy Hà Lão Lục phát hòa. Liễu Quế Hoa tuyệt đối không dám lỗ mãng. Nhưng giờ khắc này, nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất và tức giận, ở nàng xem ra. Hà Lão Lục hẳn phải nên đem lửa giận phát lên trên người Trần Phàm mới đúng, như thế nào lại sẽ quẳng ném về phía Lâm Vũ đây chứ?
Mắt thấy Liễu Quế Hoa không muốn dừng. Hà Lão Lục hổn hển bước tới, vung tay lên, trực tiếp vả một cái ngang miệng Liễu Quế Hoa.
- Bốp!
Thanh âm giòn tan vang lên. Liễu Quế Hoa trực tiếp bị Hà Lão Lục tát ngã nhoài xuống sàn nhà, trên khuôn mặt phẫn nộn nhất thời xuất hiện năm đầu ngón tay.
- Ông...ông...
Liễu Quế Hoa cả người vô lực nằm trên sàn nhà, hai mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào Hà Lão Lục, diễn cảm trên mặt tràn đầy thần tình khiếp sợ, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, Hà Lão Lục sẽ động thủ đánh nàng.
- Đưa họ ra ngoài.
Trông thấy biểu tình oan khuất của Liễu Quế Hoa. Hà Lão Lục trong lòng chấn động, cắn răng truyền đạt mệnh lệnh.
Tuy rằng hành vi khác thường của Hà Lão Lục, làm cho đám thủ hạ vô cùng khó hiểu, nhưng bọn hắn cũng không dám nhiều lời, vừa nghe thấy Hà Lão Lục ra lệnh, lập tức có hai người bước lên, cố gắng nâng Liều Quế Hoa cùng Lâm Vũ mang đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Đúng lúc này, Trần Phàm dùng ngừ khí nhàn nhạt nói.
Ân? Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, sắc mặt Hà Lão Lục đột nhiên biến đổi.
- Hiên tại xã hội này tương đối hỗn loạn, sự cố ngoài ý muốn cũng tương đối nhiều. Tý như có người uống nước cũng gặc chết, có người đi ngoài đường sẽ bị xe cán chết!
Không chờ Độc Nhất Đao lên tiếng. Trần Phàm đã híp mắt, nhìn đám người Hà Lão Lục đứng trước cửa, diễn cảm không chút thay đổi nói:
- Đây là những lời mà con ông đã từng nói với tôi!
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, diễn cảm trên mặt Hà Lão Lục trở nên phi thường khó coi, thân hình không tự kiềm chế nổi, mà khẽ run rẩy lên.
- Phế vật, còn không mau quỳ xuốnanói xin lỗi đi?
Ngay sau đó, Hà Lão Lục hung hăng túm lấy Lâm Vũ, tức giận hổn hển mắng.
Quỳ xuống nói xin lỗi ư?
Cha muốn ta quỳ xuốngxin lỗi sã tiểu động loại này ư?
Oanh...!
Nguyên bản. Lâm Vũ cho rằng Hà Lão Lục đến đây là sẽ xuất đầu giúp mình giáo huấn Trần Phàm, nhưng hiện giờ, Hà Lão Lục lại muốn hắn phải quỳ xuống nói xin lỗi Trần Phàm, cái loại hoàn cảnh tương phản này khiến cho bản thân hắn vô pháp chấp nhận, đầu óc của hắn nháy mắt đã trở nên trống rống, thân mình vẫn đứng im không hề nhúc nhích.
- Phanh!
Mắt thấy Lâm Vũ si ngốc, Hà Lão Lục vung cước đạp Lâm Vũ ngã xuống sàn nhà, theo sau hướng Trần Phàm cười khổ nói:
- Huynh đệ, chuyện lần này người đáng trách chính là Hà Lão Lục ta, là Hà Lão Lục nuôi dạy con trai không tốt, để nó ra ngoài có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong rằng anh xem trên thể diện của ta mà đừng chấp với nó!
- Đừng chấp với nó?
Trần Phàm khẽ mim cười, nhàn nhạt nói:
- Tôi nhớ lúc trước, lúc trước hắn đã từng nói qua, sẽ chặt bò cánh tay phải này của tôi. Uhm, ông cũng nói qua, hôm nay sẽ lấy đi tính mạng của tôi, hơn nữa dù là Hoàng Phủ Hồng Trúc tới đây cũng sẽ vô dụng!
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, thân mình của Hà Lão Lục hung hãng run lên, diễn cảm khẩn trương tới cực điềm.
- Hiện giờ, ông muốn tôi rộng lòng tha thử, ông cảm thấy làm như vậy có được hay không?
Trần phàm nói dứt lời, hai mắt khê nheo lại, gằn từng chữ nói:
- Muốn chạy cũng được, nhưng để hai bàn tay lại!
/839
|