- Có phải hắn vì người đàn bà này mà lưu lại?
Sau thoáng run rẩy, trong lòng Long Nữ thầm tự hỏi chính mình.
Đáp án không cần nói cũng biết, theo Long Nữ xem ra, lấy năng lực của Trần Phàm, nếu muốn một mình chạy thoát đám Ninja kia tuyệt đối không ngăn nổi Trần Phàm.
Trong lòng vừa hiểu được điểm này, khuôn mặt vừa xuất hiện thoáng dao động cũng nhanh chóng khỏi phục vẻ băng sương, trong thần tình băng sương không hề có một chút cảm xúc nhân loại nên có, diễn cảm còn muốn rét lạnh hơn cả mưa tuyết đang rơi trên không trung.
Theo sau, ngay khi khoảng cách của Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc với Long Nữ chỉ còn không tới mười thước, thì Long Nữ toàn thân võ trang đầy đủ, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi bụi cỏ.
Phía trước. Trần Phàm nhìn thấy Long Nữ xuất hiện, bước chân thoáng tạm dừng, theo sau mới nhanh chân tăng tốc đi tới.
- Long Nha, địch nhân cách nơi này rất gần, khoảng tầm ngoài ba cây số.
Long Nữ vừa tới, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Ngoài ra, địch nhân ở những phương hướng khác đang cực nhanh di chuyển đến.
Nghe Long Nữ thông báo như thế. Trần Phàm không trả lời mà nhíu mày suy nghĩ cực nhanh.
- Tôi đã thông tri với những huynh...huynh đệ khác.
Long Nữ thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại tiếp tục nói:
- Dựa theo khoảng cách, bọn họ ít nhất phải ba mươi phút sau mới có thể đuổi đến nơi đây. Cho nên tôi đề nghị trước khi bọn họ chạy tới đây, chúng ta không cần nghênh chiến trực diện, trước đi lên trên, ở đỉnh núi chờ đợi bọn họ đến trợ giúp, đến lúc đó trước sau đột kích, như vậy sẽ tiêu diệt trọn ổ!
- Ưm.
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Hai người đi lên đỉnh núi trước đi, tôi sẽ theo sau.
- Long Nha, anh?
Long Nữ tựa hồ ý thức được Trần Phàm muốn làm gì, sắc mặt khẽ biến, nhưng bởi vì đang đội khăn trùm đầu, căn bản không thể nhìn thấy rõ diễn cảm.
Trần Phàm nhìn vào đôi mắt băng sương của Long Nữ trong bộ khăn trùm đầu, dừng ở đôi con ngươi không có chút sắc thái tình cảm, nghiêm mặt nói:
- Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, con chó nóng nảy sẽ nhảy tường. Tấn công trước sau đích thật là biện pháp tốt nhất, bất quá như vậy cũng giống như đẩy địch nhân vào tuyệt lộ, địch nhân dưới tình huống cửu tử nhất sinh sẽ bộc phát ra chiến ý vượt xa người thường.
- Vì muốn tránh điều ngoài ý muốn phát sinh, trước đó chúng ta nhất định phải đả kích dáng vẻ hung hăng càn quấy của chúng, làm khí thế của bọn chúng giảm xuống thấp nhất.
Vẻ mặt Trần Phàm bình tĩnh nói:
- Cô nói ở khoảng hơn ba cây số phía trước có hai người, nếu như tôi không đoán sai, một trong hai người có một người chính là thủ lĩnh của bọn chúng. Ngay trước mặt bọn chúng giết chết thủ lĩnh của bọn hắn, điều này sẽ làm cho khí thế của bọn chúng xuống dốc không phanh!
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế. Long Nữ im lặng, trong con ngươi có chút hốt hoảng.
Chẳng bao lâu trước kia, trong lúc nàng lần đầu tiên đi theo Trần Phàm thi hành nhiệm vụ, Trần Phàm cũng dùng diễn cảm bình tĩnh như vậy nói chuyện với nàng.
Khi đó mỗi một lần chiến đấu, Trần Phàm đều cũng để nàng đứng phía sau, giống như canh chừng diều hâu mà che chở cho con gà con là nàng.
Mà hiện giờ, người đã không còn thuộc về người của ngày xưa nữa rồi.
vẫn là giọng nói như trước, nhưng thân phận Trần Phàm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không còn là Long Nha bởi vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân mà sất trá phong vân!
Hơn nữa...hắn cũng không còn đem chính mình bảo hộ ở sau lưng, mà kêu mình che chở một nữ nhân khác!
Giữa lúc hoảng hốt, Long Nữ cảm thấy trong lòng chợt nhói đau!
- Được rồi.
Cuối cùng Long Nữ vẫn đồng ý quyết định của Trần Phàm, sau đó thoáng do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói một câu:
- Cẩn thận.
Nói xong, Long Nữ dời ánh mắt, gương mặt không chút thay đổi nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc:
- Đi theo tôi.
Vừa nói xong, Long Nữ cũng không nói thêm lời vô ích, dẫn đầu trực tiếp đi thẳng lên núi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng chần chờ, không đợi Trần Phàm mở miệng, chủ động đuổi theo Long Nữ.
Cùng lúc đó, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đã gợn sóng.
Nữ nhân đối với nữ nhân luôn hiểu rõ nhất, cũng mẫn cảm nhất, đồng dạng cùng là nữ nhân, nàng có thể rõ ràng nhận thấy được cảm xúc dao động của Long Nữ, cũng rất rõ ràng ý vị đó là như thế nào.
Trong lúc nhất thời, hai nữ nhân đều có tâm tư riêng đi lẫn vào trong khu núi rừng rét lạnh căm xương, chỉ lưu lại một mình Trần Phàm.
- Hô!
Hít sâu một hơi, Trần Phàm thu hồi ánh mắt, không quay đầu lại đi dần xuống núi.
Hiển nhiên hắn cũng không có ý định chờ đợi ngay tại chỗ này, và cũng không muốn đi lên núi bố trí mai phục.
Vừa rồi khi Long Nữ nhảy xuống, đè rạp bụi cỏ, chung quanh nơi nơi đều là dấu chân, còn để lại một sợi dây thừng, nếu ở lại chỗ này mai phục thì nhất định là sẽ bại lộ.
về phần đi lên núi để bố trí mai phục thì cũng không thỏa đáng lắm.
Theo Trần Phàm xem ra, nếu bị địch nhân phát hiện dấu vết lưu lại gần bên, nhiều địch nhân sẽ có nghi ngờ, sau đó dừng lại chờ đợi đồng bạn trợ giúp rồi cùng nhau đi tới.
Mười phút sau, Trần Phàm ngừng lại trong một bụi cỏ, ngồi xổm người xuống, thân mình hoàn toàn bị bụi cỏ che lấp.
Trần Phàm lựa chọn giấu mình sau hai gốc tùng, rất bí mật, sau lưng khắp nơi đều là đại thụ, phía trước lại là một mảnh
Giấu ở địa phương này, nếu như Trần Phàm cần lui lại, hệ số an toàn có thể đạt tới cao nhất, nếu như công kích phía trước một mảnh trống trải, tầm nhìn rộng rãi, thích hợp vô cùng.
Trong lúc nhất thời, chung quanh yên tĩnh trở lại, gió lạnh thổi qua trên lá cây, vù vù rung động, đồng thời thổi nhánh cây không ngừng đung đưa, hoa tuyết trên lá cây phiêu tán, giống như thiên nữ tán hoa.
So sánh với ngọn cây mà nói, gió trong bụi cỏ cũng không lớn lắm, chỉ thổi một ít ngọn cửa đung đưa nhè nhẹ mà thôi.
Bị gió lạnh thổi vào người, để trần thân trên nhưng Trần Phàm cũng không nhúc nhích, diễn cảm không hề phát sinh chút biến hóa.
Giống như gió lạnh không hề có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Sự thật cũng đúng là như thế, từ sau sáu tuổi bị sư phụ bỏ lại một mình trên núi lớn, một mình ngây người trên núi cả đêm, hắn tựa hồ đã miễn dịch đối với không khí rét lạnh.
Thế cho nên có một lần thi hành nhiệm vụ tại Siberia, hắn vì che giấu, ở trong nước băng tiềm ẩn suốt mấy ngày, thẳng đến khi địch nhân tới gần hắn mới từ trong đó toát ra, một chiêu đem người đánh chết!
Trong bất tri bất giác, thời gian trôi đi như nước chảy. Nguồn: http://truyenyy.com
Sau một lúc chờ đợi buồn chán, phía trước rốt cục xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Vừa nhìn thấy hai đạo nhân ảnh xuất hiện phía trước, đồng tử của Trần Phàm trong nháy mắt thu nhỏ lại. ánh mắt híp thành khe hở.
Sau đó, con ngươi của hắn dần dần phóng lớn, sát ý trên người trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như không hề phát hiện được gì.
Xa xa, nguyên bản Y Nguyên đang đi theo Hà Lão Lục ngay khi ánh mắt đầu tiên của Trần Phàm quét về phía hắn, trong lòng vừa động, bước chân thoáng tạm dừng, giống như đã phát hiện ra điều gì.
Là một trong sáu gã trung đẳng cực kỳ xuất sắc, số lần Y Nguyên chấp hành nhiệm vụ không hề ít, hắn và đại đa số đám người thường khiêu vũ trên lưỡi hái tử thần đều giống nhau, đối với nguy cơ luôn có cảm ứng.
Nhưng không đợi bước chân của hắn hạ xuống, loại cảm giác kia liền biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày, cũng dừng bước chân đi tới.
Không giống như Y Nguyên, Hà Lão Lục đối với cảm ứng nguy cơ chỉ hơi mạnh hơn người bình thường một chút, so sánh với loại người luôn bồi hồi trong lằn ranh sinh tử như Y Nguyên mà nói, còn kém hơn rất nhiều, hắn cũng không hề phát hiện điều gì không ổn, vẫn tiếp tục hướng phía trước đi tới.
- Đợi một chút.
Y Nguyên thấy thế, lạnh giọng ngăn cản.
Nghe được lời của Y Nguyên, Hà Lão Lục theo bản năng ngồi xổm người xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện điều gì không ổn, quay đầu lại nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có điểm gì là lạ.
sắc mặt Y Nguyên âm tình bất định.
- Hoa!
Thanh âm Y Nguyên vừa mới hạ xuống, ngay bụi cỏ phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ, một thân ảnh màu vàng nháy mắt nhảy ra.
- Phanh!
Theo bản năng, Y Nguyên giơ súng bóp cò, một loạt động tác cực kỳ thông suốt.
Một tiếng súng vang, một con chồn màu vàng bị bắn trúng, máu tươi vãi ra trên không trung, sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất, thân hình kịch liệt run lên vài cái.
Nghe được tiếng súng nổ, Hà Lão Lục theo bản năng nằm úp sấp trên mặt đất, cả người run rẩy. Sau khi nhìn thấy con chồn bị bắn chết, mới lập tức nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đứng lên.
Không riêng gì hắn, ngay cả Y Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ trong lòng chính mình thật quá mức khẩn trương.
- Phanh!
Ngay trong nháy mắt Y Nguyên buông súng xuống, tiếng súng lại vang lên.
Lúc này nổ súng chính là Trần Phàm!
Viên đạn cắt qua lực cản của không khí, chuẩn xác bắn trúng cổ tay Y Nguyên đang cầm súng. Đau đớn kịch liệt làm cả người hắn run lên, theo bản năng buông khẩu súng đồng thời thả người nhảy vào bụi cỏ gần bên.
Thời khắc sống chết, kinh nghiệm tác chiến của Y Nguyên phát huy thật tinh tế!
Nhưng có hữu dụng sao?
- Phanh!
- Phanh!
Tiếng súng lại vang lên, hai tiếng súng cơ hồ trùng lặp vào nhau, làm cho không ai nhận ra đã bắn mấy phát súng.
Sau khi tiếng súng vang lên thân hình Y Nguyên hung hăng đập xuống mặt đất, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra trên hai đùi hắn, nhuộm đỏ mặt đất phủ tuyết trắng, đau đớn kịch liệt làm gương mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi lóe lên tia sợ hãi.
Loại sợ hãi xâm nhập tận cốt tủy!
So ra mà nói, Hà Lão Lục tựa hồ càng khẩn trương, càng sợ hãi, tuy hắn đã lấy súng ra nhưng cũng không tìm kiếm địch nhân, lại đem thân mình gắt sao chôn trong đống tuyết, run rẩy kịch liệt.
- Phanh!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, lần này viên đạn bắn trúng tay trái Y Nguyên, ngăn trở hành động sờ vào lựu đạn bên hông của hắn.
Trúng bốn phát súng, Y Nguyên hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, xụi lơ trong đống tuyết.
- Hà Lão Lục, ngươi còn muốn giãy dụa sao?
Sau khi hoàn toàn làm cho Y Nguyên mất đi sức chiến đấu, Trần Phàm mang súng từ trong bụi cỏ đi ra.
Ân?
Vừa nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, nguyên bản Hà Lão Lục đang sợ hãi tới cực điểm, thân hình trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng ngắc, theo bản năng ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy Trần Phàm đang cầm súng từ phía trước đi tới.
Hà Lão Lục thấy thế, trong lòng chợt quyết, cắn răng, giơ lên cổ tay, nháy mắt bóp cò!
Phanh phanh phanh phanh bang bang...
Có lẽ do quá mức kích động, Hà Lão Lục bắn hết đạn trong khẩu súng, sau đó theo bản năng nhìn về phía trước, cố gắng xem mình có bắn trúng hay không.
- Bắn đủ chưa?
Ngay sau đó, thanh âm lại vang lên, chẳng biết Trần Phàm từ lúc nào xuất hiện ngay phía sau hắn, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn.
Phác thông!
Nguyên bản Hà Lão Lục đang vạn phần khẩn trương, bị Trần Phàm vỗ như vậy, giống như trong nháy mắt cơ thể bị rút hết khí lực, giống như một đống bùn lầy mềm nhũn trên mặt đất, thần tình sợ hãi nhìn Trần Phàm, hàm răng không ngừng va lộp cộp, phát ra thanh âm "bang bang".
- Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi.
Thấy bộ dáng sợ hãi tới cực điểm của Hà Lão Lục, Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Không giết ta?
Hà Lão Lục sửng sốt, không biết Trần Phàm muốn làm gì.
- Ta nhớ được ngươi đã từng nói, ngươi không giết ta, thề không làm người. Ngươi còn nói qua, ngươi sẽ làm ta sống không bằng chết, đúng không?
Trần Phàm bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, chụp lấy thân hình Hà Lão Lục, chậm rãi nhấc lên.
Nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy, làm thân hình Hà Lão Lục run rẩy kịch liệt, giữa hai chân chảy ra chất lỏng màu vàng, hắn há to mồm muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
- Chớ khẩn trương, ngươi sẽ chết thật sự phấn khích, ta cam đoan!
Trần Phàm nói xong, khẽ buông tay, một bàn tay trực tiếp chém thẳng vào gáy Hà Lão Lục, đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh đi.
Sau thoáng run rẩy, trong lòng Long Nữ thầm tự hỏi chính mình.
Đáp án không cần nói cũng biết, theo Long Nữ xem ra, lấy năng lực của Trần Phàm, nếu muốn một mình chạy thoát đám Ninja kia tuyệt đối không ngăn nổi Trần Phàm.
Trong lòng vừa hiểu được điểm này, khuôn mặt vừa xuất hiện thoáng dao động cũng nhanh chóng khỏi phục vẻ băng sương, trong thần tình băng sương không hề có một chút cảm xúc nhân loại nên có, diễn cảm còn muốn rét lạnh hơn cả mưa tuyết đang rơi trên không trung.
Theo sau, ngay khi khoảng cách của Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc với Long Nữ chỉ còn không tới mười thước, thì Long Nữ toàn thân võ trang đầy đủ, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi bụi cỏ.
Phía trước. Trần Phàm nhìn thấy Long Nữ xuất hiện, bước chân thoáng tạm dừng, theo sau mới nhanh chân tăng tốc đi tới.
- Long Nha, địch nhân cách nơi này rất gần, khoảng tầm ngoài ba cây số.
Long Nữ vừa tới, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Ngoài ra, địch nhân ở những phương hướng khác đang cực nhanh di chuyển đến.
Nghe Long Nữ thông báo như thế. Trần Phàm không trả lời mà nhíu mày suy nghĩ cực nhanh.
- Tôi đã thông tri với những huynh...huynh đệ khác.
Long Nữ thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại tiếp tục nói:
- Dựa theo khoảng cách, bọn họ ít nhất phải ba mươi phút sau mới có thể đuổi đến nơi đây. Cho nên tôi đề nghị trước khi bọn họ chạy tới đây, chúng ta không cần nghênh chiến trực diện, trước đi lên trên, ở đỉnh núi chờ đợi bọn họ đến trợ giúp, đến lúc đó trước sau đột kích, như vậy sẽ tiêu diệt trọn ổ!
- Ưm.
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Hai người đi lên đỉnh núi trước đi, tôi sẽ theo sau.
- Long Nha, anh?
Long Nữ tựa hồ ý thức được Trần Phàm muốn làm gì, sắc mặt khẽ biến, nhưng bởi vì đang đội khăn trùm đầu, căn bản không thể nhìn thấy rõ diễn cảm.
Trần Phàm nhìn vào đôi mắt băng sương của Long Nữ trong bộ khăn trùm đầu, dừng ở đôi con ngươi không có chút sắc thái tình cảm, nghiêm mặt nói:
- Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, con chó nóng nảy sẽ nhảy tường. Tấn công trước sau đích thật là biện pháp tốt nhất, bất quá như vậy cũng giống như đẩy địch nhân vào tuyệt lộ, địch nhân dưới tình huống cửu tử nhất sinh sẽ bộc phát ra chiến ý vượt xa người thường.
- Vì muốn tránh điều ngoài ý muốn phát sinh, trước đó chúng ta nhất định phải đả kích dáng vẻ hung hăng càn quấy của chúng, làm khí thế của bọn chúng giảm xuống thấp nhất.
Vẻ mặt Trần Phàm bình tĩnh nói:
- Cô nói ở khoảng hơn ba cây số phía trước có hai người, nếu như tôi không đoán sai, một trong hai người có một người chính là thủ lĩnh của bọn chúng. Ngay trước mặt bọn chúng giết chết thủ lĩnh của bọn hắn, điều này sẽ làm cho khí thế của bọn chúng xuống dốc không phanh!
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế. Long Nữ im lặng, trong con ngươi có chút hốt hoảng.
Chẳng bao lâu trước kia, trong lúc nàng lần đầu tiên đi theo Trần Phàm thi hành nhiệm vụ, Trần Phàm cũng dùng diễn cảm bình tĩnh như vậy nói chuyện với nàng.
Khi đó mỗi một lần chiến đấu, Trần Phàm đều cũng để nàng đứng phía sau, giống như canh chừng diều hâu mà che chở cho con gà con là nàng.
Mà hiện giờ, người đã không còn thuộc về người của ngày xưa nữa rồi.
vẫn là giọng nói như trước, nhưng thân phận Trần Phàm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không còn là Long Nha bởi vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân mà sất trá phong vân!
Hơn nữa...hắn cũng không còn đem chính mình bảo hộ ở sau lưng, mà kêu mình che chở một nữ nhân khác!
Giữa lúc hoảng hốt, Long Nữ cảm thấy trong lòng chợt nhói đau!
- Được rồi.
Cuối cùng Long Nữ vẫn đồng ý quyết định của Trần Phàm, sau đó thoáng do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói một câu:
- Cẩn thận.
Nói xong, Long Nữ dời ánh mắt, gương mặt không chút thay đổi nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc:
- Đi theo tôi.
Vừa nói xong, Long Nữ cũng không nói thêm lời vô ích, dẫn đầu trực tiếp đi thẳng lên núi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng chần chờ, không đợi Trần Phàm mở miệng, chủ động đuổi theo Long Nữ.
Cùng lúc đó, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đã gợn sóng.
Nữ nhân đối với nữ nhân luôn hiểu rõ nhất, cũng mẫn cảm nhất, đồng dạng cùng là nữ nhân, nàng có thể rõ ràng nhận thấy được cảm xúc dao động của Long Nữ, cũng rất rõ ràng ý vị đó là như thế nào.
Trong lúc nhất thời, hai nữ nhân đều có tâm tư riêng đi lẫn vào trong khu núi rừng rét lạnh căm xương, chỉ lưu lại một mình Trần Phàm.
- Hô!
Hít sâu một hơi, Trần Phàm thu hồi ánh mắt, không quay đầu lại đi dần xuống núi.
Hiển nhiên hắn cũng không có ý định chờ đợi ngay tại chỗ này, và cũng không muốn đi lên núi bố trí mai phục.
Vừa rồi khi Long Nữ nhảy xuống, đè rạp bụi cỏ, chung quanh nơi nơi đều là dấu chân, còn để lại một sợi dây thừng, nếu ở lại chỗ này mai phục thì nhất định là sẽ bại lộ.
về phần đi lên núi để bố trí mai phục thì cũng không thỏa đáng lắm.
Theo Trần Phàm xem ra, nếu bị địch nhân phát hiện dấu vết lưu lại gần bên, nhiều địch nhân sẽ có nghi ngờ, sau đó dừng lại chờ đợi đồng bạn trợ giúp rồi cùng nhau đi tới.
Mười phút sau, Trần Phàm ngừng lại trong một bụi cỏ, ngồi xổm người xuống, thân mình hoàn toàn bị bụi cỏ che lấp.
Trần Phàm lựa chọn giấu mình sau hai gốc tùng, rất bí mật, sau lưng khắp nơi đều là đại thụ, phía trước lại là một mảnh
Giấu ở địa phương này, nếu như Trần Phàm cần lui lại, hệ số an toàn có thể đạt tới cao nhất, nếu như công kích phía trước một mảnh trống trải, tầm nhìn rộng rãi, thích hợp vô cùng.
Trong lúc nhất thời, chung quanh yên tĩnh trở lại, gió lạnh thổi qua trên lá cây, vù vù rung động, đồng thời thổi nhánh cây không ngừng đung đưa, hoa tuyết trên lá cây phiêu tán, giống như thiên nữ tán hoa.
So sánh với ngọn cây mà nói, gió trong bụi cỏ cũng không lớn lắm, chỉ thổi một ít ngọn cửa đung đưa nhè nhẹ mà thôi.
Bị gió lạnh thổi vào người, để trần thân trên nhưng Trần Phàm cũng không nhúc nhích, diễn cảm không hề phát sinh chút biến hóa.
Giống như gió lạnh không hề có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Sự thật cũng đúng là như thế, từ sau sáu tuổi bị sư phụ bỏ lại một mình trên núi lớn, một mình ngây người trên núi cả đêm, hắn tựa hồ đã miễn dịch đối với không khí rét lạnh.
Thế cho nên có một lần thi hành nhiệm vụ tại Siberia, hắn vì che giấu, ở trong nước băng tiềm ẩn suốt mấy ngày, thẳng đến khi địch nhân tới gần hắn mới từ trong đó toát ra, một chiêu đem người đánh chết!
Trong bất tri bất giác, thời gian trôi đi như nước chảy. Nguồn: http://truyenyy.com
Sau một lúc chờ đợi buồn chán, phía trước rốt cục xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Vừa nhìn thấy hai đạo nhân ảnh xuất hiện phía trước, đồng tử của Trần Phàm trong nháy mắt thu nhỏ lại. ánh mắt híp thành khe hở.
Sau đó, con ngươi của hắn dần dần phóng lớn, sát ý trên người trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như không hề phát hiện được gì.
Xa xa, nguyên bản Y Nguyên đang đi theo Hà Lão Lục ngay khi ánh mắt đầu tiên của Trần Phàm quét về phía hắn, trong lòng vừa động, bước chân thoáng tạm dừng, giống như đã phát hiện ra điều gì.
Là một trong sáu gã trung đẳng cực kỳ xuất sắc, số lần Y Nguyên chấp hành nhiệm vụ không hề ít, hắn và đại đa số đám người thường khiêu vũ trên lưỡi hái tử thần đều giống nhau, đối với nguy cơ luôn có cảm ứng.
Nhưng không đợi bước chân của hắn hạ xuống, loại cảm giác kia liền biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày, cũng dừng bước chân đi tới.
Không giống như Y Nguyên, Hà Lão Lục đối với cảm ứng nguy cơ chỉ hơi mạnh hơn người bình thường một chút, so sánh với loại người luôn bồi hồi trong lằn ranh sinh tử như Y Nguyên mà nói, còn kém hơn rất nhiều, hắn cũng không hề phát hiện điều gì không ổn, vẫn tiếp tục hướng phía trước đi tới.
- Đợi một chút.
Y Nguyên thấy thế, lạnh giọng ngăn cản.
Nghe được lời của Y Nguyên, Hà Lão Lục theo bản năng ngồi xổm người xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện điều gì không ổn, quay đầu lại nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có điểm gì là lạ.
sắc mặt Y Nguyên âm tình bất định.
- Hoa!
Thanh âm Y Nguyên vừa mới hạ xuống, ngay bụi cỏ phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ, một thân ảnh màu vàng nháy mắt nhảy ra.
- Phanh!
Theo bản năng, Y Nguyên giơ súng bóp cò, một loạt động tác cực kỳ thông suốt.
Một tiếng súng vang, một con chồn màu vàng bị bắn trúng, máu tươi vãi ra trên không trung, sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất, thân hình kịch liệt run lên vài cái.
Nghe được tiếng súng nổ, Hà Lão Lục theo bản năng nằm úp sấp trên mặt đất, cả người run rẩy. Sau khi nhìn thấy con chồn bị bắn chết, mới lập tức nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đứng lên.
Không riêng gì hắn, ngay cả Y Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ trong lòng chính mình thật quá mức khẩn trương.
- Phanh!
Ngay trong nháy mắt Y Nguyên buông súng xuống, tiếng súng lại vang lên.
Lúc này nổ súng chính là Trần Phàm!
Viên đạn cắt qua lực cản của không khí, chuẩn xác bắn trúng cổ tay Y Nguyên đang cầm súng. Đau đớn kịch liệt làm cả người hắn run lên, theo bản năng buông khẩu súng đồng thời thả người nhảy vào bụi cỏ gần bên.
Thời khắc sống chết, kinh nghiệm tác chiến của Y Nguyên phát huy thật tinh tế!
Nhưng có hữu dụng sao?
- Phanh!
- Phanh!
Tiếng súng lại vang lên, hai tiếng súng cơ hồ trùng lặp vào nhau, làm cho không ai nhận ra đã bắn mấy phát súng.
Sau khi tiếng súng vang lên thân hình Y Nguyên hung hăng đập xuống mặt đất, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra trên hai đùi hắn, nhuộm đỏ mặt đất phủ tuyết trắng, đau đớn kịch liệt làm gương mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi lóe lên tia sợ hãi.
Loại sợ hãi xâm nhập tận cốt tủy!
So ra mà nói, Hà Lão Lục tựa hồ càng khẩn trương, càng sợ hãi, tuy hắn đã lấy súng ra nhưng cũng không tìm kiếm địch nhân, lại đem thân mình gắt sao chôn trong đống tuyết, run rẩy kịch liệt.
- Phanh!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, lần này viên đạn bắn trúng tay trái Y Nguyên, ngăn trở hành động sờ vào lựu đạn bên hông của hắn.
Trúng bốn phát súng, Y Nguyên hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, xụi lơ trong đống tuyết.
- Hà Lão Lục, ngươi còn muốn giãy dụa sao?
Sau khi hoàn toàn làm cho Y Nguyên mất đi sức chiến đấu, Trần Phàm mang súng từ trong bụi cỏ đi ra.
Ân?
Vừa nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, nguyên bản Hà Lão Lục đang sợ hãi tới cực điểm, thân hình trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng ngắc, theo bản năng ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy Trần Phàm đang cầm súng từ phía trước đi tới.
Hà Lão Lục thấy thế, trong lòng chợt quyết, cắn răng, giơ lên cổ tay, nháy mắt bóp cò!
Phanh phanh phanh phanh bang bang...
Có lẽ do quá mức kích động, Hà Lão Lục bắn hết đạn trong khẩu súng, sau đó theo bản năng nhìn về phía trước, cố gắng xem mình có bắn trúng hay không.
- Bắn đủ chưa?
Ngay sau đó, thanh âm lại vang lên, chẳng biết Trần Phàm từ lúc nào xuất hiện ngay phía sau hắn, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn.
Phác thông!
Nguyên bản Hà Lão Lục đang vạn phần khẩn trương, bị Trần Phàm vỗ như vậy, giống như trong nháy mắt cơ thể bị rút hết khí lực, giống như một đống bùn lầy mềm nhũn trên mặt đất, thần tình sợ hãi nhìn Trần Phàm, hàm răng không ngừng va lộp cộp, phát ra thanh âm "bang bang".
- Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi.
Thấy bộ dáng sợ hãi tới cực điểm của Hà Lão Lục, Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Không giết ta?
Hà Lão Lục sửng sốt, không biết Trần Phàm muốn làm gì.
- Ta nhớ được ngươi đã từng nói, ngươi không giết ta, thề không làm người. Ngươi còn nói qua, ngươi sẽ làm ta sống không bằng chết, đúng không?
Trần Phàm bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, chụp lấy thân hình Hà Lão Lục, chậm rãi nhấc lên.
Nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy, làm thân hình Hà Lão Lục run rẩy kịch liệt, giữa hai chân chảy ra chất lỏng màu vàng, hắn há to mồm muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
- Chớ khẩn trương, ngươi sẽ chết thật sự phấn khích, ta cam đoan!
Trần Phàm nói xong, khẽ buông tay, một bàn tay trực tiếp chém thẳng vào gáy Hà Lão Lục, đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh đi.
/839
|