Thân là người cầm quyền trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Đường Quốc Sơn cũng không xa lạ gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, ngược lại hắn rõ ràng một ít sự tích về Hoàng Phủ Hồng Trúc, tự nhiên cũng biết quan hệ phức tạp giữa Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Vấn Thiên!
Tuy rằng hắn không giống người ngoài luôn cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc là một con chim hoàng yến của Sở Vấn Thiên nuôi dưỡng, nhưng dám cam đoan Sở Vấn Thiên có lực ảnh hưởng thật lớn đối với nhân sinh của Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Ở dưới tình hình này, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhận vị trí của Sở Vấn Thiên, hiện giờ biến thành nữ nhân của Trần Phàm, điều này làm sao không khiến cho Đường Quốc Sơn sợ hãi.
Quái lạ?
Thậm chí...nói khoa trương một chút, nếu những lời này từ trong miệng người khác nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin!
Trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, vô luận là Đường Quốc Sơn hay Trần Phàm đều trầm mặc.
Đường Quốc Sơn vẫn hút thuốc, Trần Phàm cũng dừng việc nghịch điếu thuốc mà châm lửa, nhẹ nhàng hút.
Sương khói vờn quanh gương mặt Đường Quốc Sơn, mơ hồ có thể chứng kiến vào lúc này diễn cảm của hắn cực kỳ phức tạp.
Hắn biết rõ nếu Trần Phàm đã nói ra miệng, là tuyệt đối sẽ không thu hồi, điều này cũng có ý nghĩa hắn nhất định phải làm gì đó cho Trần Phàm.
- Tiểu Phàm, tôi không dối gạt cậu, trước khi gặp cậu, đại gia gia của cậu đã gọi điện thoại cho tôi.
Đường Quốc Sơn bỗng nhiên dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Phàm.
Đại gia gia.
Nghe được ba chữ này, sắc mặt Trần Phàm hơi đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cả đời Trần lão thái gia có hai con trai, hai người đều gia nhập quân đội, con lớn nhất là Trần Kiến Quốc, hiện giờ quyền thế ngập trời trong quân ủy, cũng chính là Trần gia đương kim gia chủ. Mà con thứ hai, chính là ông nội của Trần Phàm, năm đó tham gia trận chiến tranh đã anh dũng hi sinh.
- Nếu như tôi không đoán sai, ông ấy gọi điện thoại cho ông, là mệnh lệnh cho ông nghiêm cấm giúp tôi đi?
Chẳng biết tại sao, nghe được ba chữ đại gia gia thì trong lòng Trần Phàm hiện lên cảm xúc oán giận.
Đường Quốc Sơn thấy thế, cười khổ:
- Vậy thì không có.
- Nga?
Trần Phàm hơi có chút không tin.
Đường Quốc Sơn giận dữ nói:
- Tiểu tử, xem ra cậu thật không biết lực ảnh hưởng của lão thái gia nhà cậu a. Tôi nói cho cậu biết, đừng nhìn thấy hiện tại đại gia gia cậu là Trần gia gia chủ, ở quân ủy quyền thế ngập trời thế nhưng tuyệt đối cũng không dám làm trái ý nguyện của lão thái gia nhà cậu, nói tới cùng, Trần gia to lớn như vậy, vẫn do một mình Trần lão thái gia định đoạt! ở dưới tình hình này, cậu thân là đứa chắt trai mà lão thái gia yêu thương nhất, lại được sủng ái như tâm can bảo bối, cậu cảm thấy được, đại gia gia cậu dám làm như thế sao?
- Sủng ái, yêu thương?
Trần Phàm nở nụ cười, trong dáng tươi cười mang theo hương vị như trào phúng.
Năm đó, tự mình mang theo hắn đi tới cánh đồng hoang vu chốn đông bắc chính là Trần lão thái gia!
Mà ở sau lúc đó, số lần hắn có thể gặp mặt được Trần lão thái gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong nội tâm của hắn nhiều ít có chút ghét hận Trần lão thái gia. Hắn cảm thấy được Trần lão thái gia tự mình quyết định nhân sinh của hắn, khiến cho hắn đã mất đi rất nhiều thứ mà người thường hẳn nên có được!
- Tiểu Phàm, tôi biết cậu bởi vì năm xưa quyết định lãnh khốc vô tình của lão thái gia mà trong lòng luôn luôn oán hận ông ấy, nhưng cậu có từng thông cảm cho ông ấy sao?
Đường Quốc Sơn do dự một chút, bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng hắn biết quan hệ giữa Trần Phàm và Trần lão thái gia quá mức phức tạp, chuyện của hai người không tới phiên một người ngoài như hắn nhúng tay, bất quá hắn vẫn quyết định phải nói gì đó.
Trong con ngươi tối đen thâm thúy của Trần Phàm hiện lên một tia phản nghịch cơ hồ chưa từng xuất hiện bao giờ:
- Theo như lời ông nói, tôi nên làm sao thông cảm ông ấy? Thông cảm cho ông ấy khiến cho tôi tới từng tuổi này chưa từng được thể hội thân tình, không thể có được một ngôi nhà chân chính của mình sao? Hay là thể hội ông ấy đem tôi từ một đứa bé vô tri biến thành một cỗ máy giết người?
- Tôi có thể minh xác nói cậu biết, trước khi cậu sinh ra, Trần lão thái gia từng để cho rất nhiều thành viên Trần gia làm thí nghiệm, xem họ có thể gia nhập được Long Nha hay không! Trong chuyện này có cả ông nội của cậu, cha của cậu! Tiếc nuối chính là trong bọn họ không ai có được điều kiện thân thể phù hợp!
Giọng nói của Đường Quốc Sơn trở nên ngưng trọng lên:
- Chỉ có cậu! Khi cậu vừa sinh ra Trần lão thái gia đã dùng bài thuốc gia truyền cải thiện thể chất của cậu thật lớn, do đó cho cậu từ nhỏ có được thể chất hơn người, thuận lợi thông qua kiểm nghiệm, đã trở thành mầm dự bị trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Long Nha!
- Đây chỉ là do ông ấy tự tình nguyện thôi! Chẳng lẽ ông ấy dùng hết thảy đời tôi để hoàn thành tâm nguyện của ông ấy thôi sao?
Gương mặt Trần Phàm mặc dù dao động, nhưng khúc mắc nhiều năm trong lòng hắn, làm sao vì một hai câu cởi bỏ?
- Nguyện vọng thì đúng! Đây chính là nguyện vọng của Trần lão thái gia! Trần lão thái gia xuất thân từ đội quân số 8, chi bộ đội này đại biểu cho cái gì, cậu rõ ràng hơn bất luận kẻ nào!
Đường Quốc Sơn nói tới đây, vô luận là ánh mắt hay giọng nói đều toát ra vẻ tôn trọng thật sâu:
- Sau đó ông ấy đề nghị thành lập Long Nha, trở thành Long Nha đầu tiên trong lịch sử, là người phụ trách đầu tiên! Cảm tình của ông ấy đối với tổ chức này so với ai khác đều thâm sâu hơn! Hơn nữa...Tôi từng nghe cha cậu nói qua. Trần lão thái gia chấp nhất muốn cho con cháu đời sau của Trần gia trở thành một thành viên của Long Nha, ngoại trừ cảm tình đặc thù của ông ấy đối với Long Nha, cũng bởi vì gia tộc ông ấy là một gia đình cách mạng!
Gia đình cách mạng?
Trong lòng Trần Phàm thầm run lên!
- Từng nghe cha cậu kể rằng, bởi vì sự tồn tại của Trần lão thái gia, Trần gia dần dần quật khởi, thẩm thấu quân sự cùng chính trị hai giới, quyền thế càng lúc càng lớn! Cơ hồ mỗi một thành viên Trần gia đều tay cầm quyền cao! Nhung...Trần lão thái gia vẫn luôn cảm thấy, mấy thế hệ Trần gia đã đánh mất dòng máu của ông ấy, hoặc là nói dòng máu của tổ tiên Trần gia chảy xuôi bao đời, đã đánh mắt tín ngưỡng tinh thần dùng mạng sống hi sinh vì quốc gia!
Đường Quốc Sơn nói tới đây, giống như xúc động một điều gì đã mẫn cảm tận sâu trong nội tâm, diễn cảm cực kỳ kích động, trực tiếp bật lên khỏi ghế:
- Cho nên, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Trần lão thái gia chính là trước khi mình nhắm mắt có thể chứng kiến Trần gia, có thể có được một người, có thể kế thừa dòng máu sục sôi trong lòng của ông ấy, có thể chặt chẽ đem tinh thần dùng sinh mạng hi sinh vì tổ quốc, vì nhân dân, dám phao đầu, sái nhiệt huyết, dám thấy chết không sờn, hoàn toàn chân chính cùng triệt để kế thừa tinh thần này mãi mãi!
Răng rắc!
Lời của Đường Quốc Sơn vừa hạ xuống, hai nắm tay Trần Phàm giết chặt lại, vang lên răng rắc, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, diễn cảm cũng có chút kích động.
- Giống như lời cậu nói, đây là nguyện vọng của Trần lão thái gia, mà cậu chính là hi vọng của Trần lão thái gia!
Nói tới đây, Đường Quốc Sơn khe khẽ thở dài:
- Trần Phàm, cậu vẫn cho rằng Trần lão thái gia lựa chọn con đường nhân sinh làm cậu mất đi sự tự do, làm cho cậu mất đi rất nhiều thứ mà người thường có được, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, quyết định của ông ấy đã cho cậu lấy lại được những thứ gì?
Được thứ gì?
Trong đầu hiện ra mấy chữ này, Trần Phàm giống như lọt vào sấm đánh, cả người liên tục rùng mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
Chính mình chiếm được cái gì?
Chẳng lẽ chỉ có bóng đêm vô tận cùng vô tình giết chóc sao?
Không!
Còn có thứ gì đó thật khác.
Nếu như không có Trần lão thái gia, chính mình có lẽ cũng giống như đám người Trần Phi, đi lên con đường làm quan hoặc là gia nhập quân đội, đời này như các sĩ quan chỉ biết ngưỡng mộ nhìn lên để ước mơ gia nhập Long Nha đi?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có thể trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, đạt được huân chương đại biểu quang vinh của quốc gia hay sao?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có được năng lực kia, lấy sức một mình huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục từng uy chấn thế giới ngầm hay sao?
Giờ khắc này, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra hình ảnh Trần lão thái gia...
Đó là một lão nhân râu tóc bạc phơ.
- Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn.
- Ngũ lĩnh thuân dĩ đằng tế lãng, ô mông bàng bạc tẩu nê khoát.
- Kim sa thủy phách vân nhai noãn, đại độ kiều hoành thiết tác hàn.
- Canh hi dân sơn thiên lý tuyết, tam quân quá hậu tẫn khai nhan.
Lão nhân kia, từng cùng lãnh tụ vĩ đại vượt ngàn sông, bay ngàn suối, vượt núi tuyết, lướt đồng bằng, từng bước một tiến mãi về phía trước!
Lão nhân kia, từng đề nghị thành lập Long Nha, hơn nữa trở thành thành viên Long Nha đầu tiên của quốc gia, là một thanh "Quân Đao" sắc bén nhất!
Lão nhân kia, từng đứng thẳng, ngẩng cao đầu quật cường, xung phong về phía trước, dám liều mạng quyết đoán, đại trí tuệ, bằng vào sức một mình làm cho Trần gia từng bước một quật khởi, cuối cùng sừng sững trong Hoa Hạ giang sơn không ngã!
Tuy rằng lão nhân kia quá mức bá đạo, trực tiếp quyết định cuộc đời của hắn, nhưng tựa hồ...lão nhân kia cũng từng cho mình đạt được rất nhiều...rất nhiều...
Tuy rằng hắn không giống người ngoài luôn cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc là một con chim hoàng yến của Sở Vấn Thiên nuôi dưỡng, nhưng dám cam đoan Sở Vấn Thiên có lực ảnh hưởng thật lớn đối với nhân sinh của Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Ở dưới tình hình này, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhận vị trí của Sở Vấn Thiên, hiện giờ biến thành nữ nhân của Trần Phàm, điều này làm sao không khiến cho Đường Quốc Sơn sợ hãi.
Quái lạ?
Thậm chí...nói khoa trương một chút, nếu những lời này từ trong miệng người khác nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin!
Trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, vô luận là Đường Quốc Sơn hay Trần Phàm đều trầm mặc.
Đường Quốc Sơn vẫn hút thuốc, Trần Phàm cũng dừng việc nghịch điếu thuốc mà châm lửa, nhẹ nhàng hút.
Sương khói vờn quanh gương mặt Đường Quốc Sơn, mơ hồ có thể chứng kiến vào lúc này diễn cảm của hắn cực kỳ phức tạp.
Hắn biết rõ nếu Trần Phàm đã nói ra miệng, là tuyệt đối sẽ không thu hồi, điều này cũng có ý nghĩa hắn nhất định phải làm gì đó cho Trần Phàm.
- Tiểu Phàm, tôi không dối gạt cậu, trước khi gặp cậu, đại gia gia của cậu đã gọi điện thoại cho tôi.
Đường Quốc Sơn bỗng nhiên dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Phàm.
Đại gia gia.
Nghe được ba chữ này, sắc mặt Trần Phàm hơi đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cả đời Trần lão thái gia có hai con trai, hai người đều gia nhập quân đội, con lớn nhất là Trần Kiến Quốc, hiện giờ quyền thế ngập trời trong quân ủy, cũng chính là Trần gia đương kim gia chủ. Mà con thứ hai, chính là ông nội của Trần Phàm, năm đó tham gia trận chiến tranh đã anh dũng hi sinh.
- Nếu như tôi không đoán sai, ông ấy gọi điện thoại cho ông, là mệnh lệnh cho ông nghiêm cấm giúp tôi đi?
Chẳng biết tại sao, nghe được ba chữ đại gia gia thì trong lòng Trần Phàm hiện lên cảm xúc oán giận.
Đường Quốc Sơn thấy thế, cười khổ:
- Vậy thì không có.
- Nga?
Trần Phàm hơi có chút không tin.
Đường Quốc Sơn giận dữ nói:
- Tiểu tử, xem ra cậu thật không biết lực ảnh hưởng của lão thái gia nhà cậu a. Tôi nói cho cậu biết, đừng nhìn thấy hiện tại đại gia gia cậu là Trần gia gia chủ, ở quân ủy quyền thế ngập trời thế nhưng tuyệt đối cũng không dám làm trái ý nguyện của lão thái gia nhà cậu, nói tới cùng, Trần gia to lớn như vậy, vẫn do một mình Trần lão thái gia định đoạt! ở dưới tình hình này, cậu thân là đứa chắt trai mà lão thái gia yêu thương nhất, lại được sủng ái như tâm can bảo bối, cậu cảm thấy được, đại gia gia cậu dám làm như thế sao?
- Sủng ái, yêu thương?
Trần Phàm nở nụ cười, trong dáng tươi cười mang theo hương vị như trào phúng.
Năm đó, tự mình mang theo hắn đi tới cánh đồng hoang vu chốn đông bắc chính là Trần lão thái gia!
Mà ở sau lúc đó, số lần hắn có thể gặp mặt được Trần lão thái gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong nội tâm của hắn nhiều ít có chút ghét hận Trần lão thái gia. Hắn cảm thấy được Trần lão thái gia tự mình quyết định nhân sinh của hắn, khiến cho hắn đã mất đi rất nhiều thứ mà người thường hẳn nên có được!
- Tiểu Phàm, tôi biết cậu bởi vì năm xưa quyết định lãnh khốc vô tình của lão thái gia mà trong lòng luôn luôn oán hận ông ấy, nhưng cậu có từng thông cảm cho ông ấy sao?
Đường Quốc Sơn do dự một chút, bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng hắn biết quan hệ giữa Trần Phàm và Trần lão thái gia quá mức phức tạp, chuyện của hai người không tới phiên một người ngoài như hắn nhúng tay, bất quá hắn vẫn quyết định phải nói gì đó.
Trong con ngươi tối đen thâm thúy của Trần Phàm hiện lên một tia phản nghịch cơ hồ chưa từng xuất hiện bao giờ:
- Theo như lời ông nói, tôi nên làm sao thông cảm ông ấy? Thông cảm cho ông ấy khiến cho tôi tới từng tuổi này chưa từng được thể hội thân tình, không thể có được một ngôi nhà chân chính của mình sao? Hay là thể hội ông ấy đem tôi từ một đứa bé vô tri biến thành một cỗ máy giết người?
- Tôi có thể minh xác nói cậu biết, trước khi cậu sinh ra, Trần lão thái gia từng để cho rất nhiều thành viên Trần gia làm thí nghiệm, xem họ có thể gia nhập được Long Nha hay không! Trong chuyện này có cả ông nội của cậu, cha của cậu! Tiếc nuối chính là trong bọn họ không ai có được điều kiện thân thể phù hợp!
Giọng nói của Đường Quốc Sơn trở nên ngưng trọng lên:
- Chỉ có cậu! Khi cậu vừa sinh ra Trần lão thái gia đã dùng bài thuốc gia truyền cải thiện thể chất của cậu thật lớn, do đó cho cậu từ nhỏ có được thể chất hơn người, thuận lợi thông qua kiểm nghiệm, đã trở thành mầm dự bị trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Long Nha!
- Đây chỉ là do ông ấy tự tình nguyện thôi! Chẳng lẽ ông ấy dùng hết thảy đời tôi để hoàn thành tâm nguyện của ông ấy thôi sao?
Gương mặt Trần Phàm mặc dù dao động, nhưng khúc mắc nhiều năm trong lòng hắn, làm sao vì một hai câu cởi bỏ?
- Nguyện vọng thì đúng! Đây chính là nguyện vọng của Trần lão thái gia! Trần lão thái gia xuất thân từ đội quân số 8, chi bộ đội này đại biểu cho cái gì, cậu rõ ràng hơn bất luận kẻ nào!
Đường Quốc Sơn nói tới đây, vô luận là ánh mắt hay giọng nói đều toát ra vẻ tôn trọng thật sâu:
- Sau đó ông ấy đề nghị thành lập Long Nha, trở thành Long Nha đầu tiên trong lịch sử, là người phụ trách đầu tiên! Cảm tình của ông ấy đối với tổ chức này so với ai khác đều thâm sâu hơn! Hơn nữa...Tôi từng nghe cha cậu nói qua. Trần lão thái gia chấp nhất muốn cho con cháu đời sau của Trần gia trở thành một thành viên của Long Nha, ngoại trừ cảm tình đặc thù của ông ấy đối với Long Nha, cũng bởi vì gia tộc ông ấy là một gia đình cách mạng!
Gia đình cách mạng?
Trong lòng Trần Phàm thầm run lên!
- Từng nghe cha cậu kể rằng, bởi vì sự tồn tại của Trần lão thái gia, Trần gia dần dần quật khởi, thẩm thấu quân sự cùng chính trị hai giới, quyền thế càng lúc càng lớn! Cơ hồ mỗi một thành viên Trần gia đều tay cầm quyền cao! Nhung...Trần lão thái gia vẫn luôn cảm thấy, mấy thế hệ Trần gia đã đánh mất dòng máu của ông ấy, hoặc là nói dòng máu của tổ tiên Trần gia chảy xuôi bao đời, đã đánh mắt tín ngưỡng tinh thần dùng mạng sống hi sinh vì quốc gia!
Đường Quốc Sơn nói tới đây, giống như xúc động một điều gì đã mẫn cảm tận sâu trong nội tâm, diễn cảm cực kỳ kích động, trực tiếp bật lên khỏi ghế:
- Cho nên, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Trần lão thái gia chính là trước khi mình nhắm mắt có thể chứng kiến Trần gia, có thể có được một người, có thể kế thừa dòng máu sục sôi trong lòng của ông ấy, có thể chặt chẽ đem tinh thần dùng sinh mạng hi sinh vì tổ quốc, vì nhân dân, dám phao đầu, sái nhiệt huyết, dám thấy chết không sờn, hoàn toàn chân chính cùng triệt để kế thừa tinh thần này mãi mãi!
Răng rắc!
Lời của Đường Quốc Sơn vừa hạ xuống, hai nắm tay Trần Phàm giết chặt lại, vang lên răng rắc, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, diễn cảm cũng có chút kích động.
- Giống như lời cậu nói, đây là nguyện vọng của Trần lão thái gia, mà cậu chính là hi vọng của Trần lão thái gia!
Nói tới đây, Đường Quốc Sơn khe khẽ thở dài:
- Trần Phàm, cậu vẫn cho rằng Trần lão thái gia lựa chọn con đường nhân sinh làm cậu mất đi sự tự do, làm cho cậu mất đi rất nhiều thứ mà người thường có được, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, quyết định của ông ấy đã cho cậu lấy lại được những thứ gì?
Được thứ gì?
Trong đầu hiện ra mấy chữ này, Trần Phàm giống như lọt vào sấm đánh, cả người liên tục rùng mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
Chính mình chiếm được cái gì?
Chẳng lẽ chỉ có bóng đêm vô tận cùng vô tình giết chóc sao?
Không!
Còn có thứ gì đó thật khác.
Nếu như không có Trần lão thái gia, chính mình có lẽ cũng giống như đám người Trần Phi, đi lên con đường làm quan hoặc là gia nhập quân đội, đời này như các sĩ quan chỉ biết ngưỡng mộ nhìn lên để ước mơ gia nhập Long Nha đi?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có thể trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, đạt được huân chương đại biểu quang vinh của quốc gia hay sao?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có được năng lực kia, lấy sức một mình huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục từng uy chấn thế giới ngầm hay sao?
Giờ khắc này, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra hình ảnh Trần lão thái gia...
Đó là một lão nhân râu tóc bạc phơ.
- Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn.
- Ngũ lĩnh thuân dĩ đằng tế lãng, ô mông bàng bạc tẩu nê khoát.
- Kim sa thủy phách vân nhai noãn, đại độ kiều hoành thiết tác hàn.
- Canh hi dân sơn thiên lý tuyết, tam quân quá hậu tẫn khai nhan.
Lão nhân kia, từng cùng lãnh tụ vĩ đại vượt ngàn sông, bay ngàn suối, vượt núi tuyết, lướt đồng bằng, từng bước một tiến mãi về phía trước!
Lão nhân kia, từng đề nghị thành lập Long Nha, hơn nữa trở thành thành viên Long Nha đầu tiên của quốc gia, là một thanh "Quân Đao" sắc bén nhất!
Lão nhân kia, từng đứng thẳng, ngẩng cao đầu quật cường, xung phong về phía trước, dám liều mạng quyết đoán, đại trí tuệ, bằng vào sức một mình làm cho Trần gia từng bước một quật khởi, cuối cùng sừng sững trong Hoa Hạ giang sơn không ngã!
Tuy rằng lão nhân kia quá mức bá đạo, trực tiếp quyết định cuộc đời của hắn, nhưng tựa hồ...lão nhân kia cũng từng cho mình đạt được rất nhiều...rất nhiều...
/839
|