Không trải qua mưa gió, làm sao gặp cầu vồng, sau cơn mưa ánh mặt trời luôn rực rỡ, cũng giống như sự thành công sau muôn vàn khó khăn trải qua, làm cho không người nào có thể quên.
So sánh với trời nắng sau cơn mưa to, trời tuyết đi qua nhiệt độ không khí bởi vì đã hóa tuyết, còn lạnh hơn lúc tuyết rơi, nhưng ánh mặt trời cũng sáng lạn hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp.
Ngày mười hai tháng một, đại tuyết rốt cục ngừng rơi, những chiếc xe bởi tuyết rơi mà đỗ trong ga - ra, bãi đỗ xe lại như nấm mọc sau cơn mưa liên tục toát ra, giao thông lại trở nên hỗn loạn.
Cùng lúc đó, hai sân bay lớn tại Đông Hải cũng đưa vào hoạt động.
Bởi vì đại tuyết liên tục rơi ba ngày, không ít lữ khách không thể lên phi cơ, toàn bộ chồng chất chờ đợi một nơi, bên trong đại sảnh sân bay, kín người hết chỗ.
Ngay lối vào sân bay Phổ Đông, Tô San mặc một chiếc áo bông màu đỏ, bên dưới là chiếc váy rộng, dưới chân mang đôi giày màu trắng.
Cách ăn mặc này cũng không thể che giấu thân thể mềm mại ma quỷ của nàng, nhưng còn làm cho cả người nàng tràn ngập vẻ thanh xuân phấn chấn.
Mà trên thực tế, khác với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Dai Fu cùng Trương Thiên Thiên, Tô San cũng không thích hợp trang điểm kiểu gợi cảm, ngược lại giữ nguyên vẻ thanh xuân càng thêm thích hợp với nàng, càng có thể thể hiện ra khí chất của nàng.
- San San, nhớ rõ khi đến Trần gia phải hiền lành hơn một chút, ngàn vạn lần không được lười biếng, càng không thể bày ra cái giá thiên kim tiểu thư.
Bên cạnh Tô San. Tần Quế Trân lải nhải dặn dò, bà biết rõ địa vị của Trần gia, nên đối với hành trình đến Yên Kinh của Tô San luôn tràn ngập lo lắng, bà rất rõ ràng, đại gia tộc càng có quyền thế, muốn đi vào sẽ càng thêm khó khăn, mà cho dù may mắn gả được đi vào, một loạt quy củ đủ khiến cho người hỏng mất.
So sánh với Tần Quế Trân mà nói, Tô San thật sự không có chút nào lo lắng, ngược lại gương mặt kiên định nói:
- Mẹ, đây cũng không phải đi lên núi đao, xuống biển lửa, mẹ lo lắng như vậy làm chi, yên tâm đi, nữ nhi bảo bối của mẹ sẽ không thành vấn đề.
- Ai...
Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Tô San, Tần Quế Trân vừa mừng vừa lo, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
So ra mà nói, lúc Tô Thanh Hải nói chuyện với Trần Phàm, biểu tình thật nhẹ nhàng tiêu sái, giống như không hề có chút lo lắng về hành trình đến Yên Kinh của con gái mình.
- Tiểu Phàm, trở về nhớ hỏi thăm lão thái gia và cha của con, còn mấy cân dã trà Tứ Xuyên kia, nếu lão thái gia thích, về nói lại cho chú biết, chú sẽ cho người đi mua thêm.
Tô Thanh Hải khẽ cười nói.
Nghe được lời Tô Thanh Hải, trong lòng Trần Phàm hơi có chút cảm động.
Năm đó, lúc Trần lão thái gia có dịp đi qua Tứ Xuyên rất thích dã trà nơi đó, sau khi kiến quốc luôn luôn nhớ mãi không quên, những năm gần đây chỉ uống loại trà này, chính là loại này lại thập phần hiếm thấy, càng ngày càng ít, Tô Thanh Hải chỉ vì muốn tặng lễ vật cho Trần lão thái gia, đã lo lắng không ít tâm tư.
- Đã biết, Tô thúc.
Trần Phàm gật đầu, theo sau lại nói sang chuyện khác, hỏi:
- Đúng rồi Tô thúc, biểu hiện của Điền Thảo thế nào?
Điền Thảo?
Nghe được hai chữ này, hai mắt Tô Thanh Hải tỏa sáng, cảm thán nói:
- Tiểu Phàm, con không nói thì thôi, nói đến tiểu nha đầu Điền Thảo, thật làm cho chú nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Nga?
Nghe Tô Thanh Hải nói như thế, hứng thú của Trần Phàm tăng lên, cười nói:
- Nói nói xem, như thế nào làm cho Tô thúc phải thay đổi cách nhìn?
- Ngày đó, nàng mang một đôi hài vải đỏ, một chiếc áo bông màu lam cũ nát, ngay từ đầu xuất hiện trong phòng họp, có chút không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh nàng liền điều chỉnh lại, vẻ mặt bình tĩnh bước chân vào phòng họp. Sau trong hội nghị, nàng một mực nghiêm túc lắng nghe, nghe được mấy điểm mấu chốt, nàng đều có ghi chép lại.
- Phải biết rằng, đó chính là hội nghị cao tầng đầu tiên của tập đoàn Cao Tường a, đừng nói nàng chỉ là một con nhóc không tới mười tám tuổi, dù là những lão gia hỏa dốc sức làm nhiều năm trong xã hội cũng phải có chút luống cuống, ngay từ đầu ngoại trừ có chút lúng túng, sau đó nàng cũng không hề có vẻ luống cuống, con nói có phải làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa không? Huống chỉ nàng có thể nghe ra mấy điểm mấu chốt trong hội nghị, điểm này đúng là khó được. Theo chú thấy, nha đầu kia được con cung cấp địa phương thi triển tài hoa, đợi thêm một thời gian, vượt trội tột cùng a.
Thân là ngôi sao thương giới Đông Hải thậm chí phía nam bán quốc, lực ảnh hưởng của Tô Thanh Hải không nhỏ, nhưng nếu để cho người nghe được hắn đánh giá một cô gái chưa đầy mười tám tuổi như thế, chỉ sợ đều sẽ cả kinh rớt mắt xuống đất.
Bất quá Trần Phàm cũng không hề quá mức kinh ngạc, tựa hồ Điền Thảo được Tô Thanh Hải đánh giá cao như thế, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.
Bởi vì hắn kiến thức qua sự ngông nghênh của cô bé kia, cũng kiến thức qua sự kiên trì cùng cứng cỏi của nàng.
Không chỉ nói Tô Thanh Hải, phải biết rằng lúc trước Điền Thảo từng làm cho bác sĩ tâm lý đầy quyền uy của Anh quốc thậm chí của Châu Âu Dai Fu, người được tuyển tiếp nhận chức tộc trường gia tộc Kemer Er cũng phải có chút kinh ngạc!
- Đúng rồi, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng nhìn cô bé kia bằng con mắt khác, hội nghị vừa kết thúc, liền một mình nói chuyện với cô bé, đoán chừng nhìn ra cô bé là mảnh ngọc tốt, muốn điêu khắc một phen.
Tô Thanh Hải lại nhớ ra điều gì đó, bổ sung nói.
Lần này Trần Phàm thật có chút ngạc nhiên.
Bất quá sau đó hắn liền bình thường trở lại, năm đó Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng bởi vì gặp được Sở Vấn Thiên nên từ một cô bé bán hoa biến thành đại tỷ hô mưa gọi gió tại Đông Hải, hiện giờ nhìn thấy Điền Thảo, có thể khiến cho cộng hưởng, khó tránh sẽ có tâm tư bồi dưỡng.
- Từ nhỏ nàng không có cha, sống nương tựa cùng dì Điền, thật khổ cực trong khi bản thân nàng lại không cam lòng giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, con cảm thấy được người như nàng hẳn nên cho thêm cơ hội.
Trần Phàm cũng không nhịn được cảm thán, nói:
- Về phần nên làm sao bồi dưỡng, phương diện tài chính con không có kinh nghiệm, phải dựa vào chú và Dương Viễn hai người an bài.
- Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.
Tô Thanh Hải liền đồng ý, tựa hồ đối với việc Trần Phàm muốn bồi dưỡng Điền Thảo không hề có chút phản đối.
Đây cũng không phải hắn không hiểu rõ nhân tình của Trần Phàm sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với Điền Thảo, thậm chí ảnh hưởng này sẽ lan đến gần hạnh phúc của con gái hắn, ngược lại hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rất rõ ràng điểm này.
Lo lắng sao?
Có một chút như thế...
Phản đối sao?
Không có.
Bởi vì hắn biết rõ, nam nhân được Trần lão thái gia đánh giá là tương lai của Trần gia đang đứng trước mắt, sau này sẽ trở thành con hùng ưng bay lượn trên không trung.
Hắn cần rất nhiều người phụ tá, Tô San không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng!
Có lẽ ý thức được điều gì, Trần Phàm không nói thêm lời nào, mà Tô Thanh Hải cũng cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc.
- Tốt lắm. San San, thời gian đã đến, con cùng tiểu Phàm vào đi thôi.
Theo sau, Tô Thanh Hải giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói.
- Biết rồi cha.
Tô San cố ý giả trang mặt quỷ, hừ hừ nói:
- Tục ngữ nói, nữ đại bất trung lưu, con còn chưa đi ra ngoài, cha đã khẩn cấp muốn đuổi con sao?
Mặt quỷ đáng yêu, lời nói tinh nghịch, một câu nói vui đùa khiến cho ba người Trần Phàm đều không thể nhịn cười.
Sau đó Trần Phàm kéo va ly hành lý, đưa Tô San tiến vào trong, sau khi nhận kiểm tra, đi về phía trước, vợ chồng Tô Thanh Hải vẫn đứng nguyên tại chỗ, không rời đi.
Ngay khi thân ảnh của Trần Phàm cùng Tô San sắp biến mất trong phạm vị tầm mắt hai vợ chồng Tô Thanh Hải. Tô San đột nhiên dừng bước lại, đôi mắt phiếm hồng quay người vẫy tay với cả hai người.
Ngay bên ngoài lối vào, vợ chồng Tô Thanh Hải nhìn thấy một màn như vậy đều vẫy tay, trong đó đôi mắt Tần Quế Trân cũng phiếm hồng.
Tô San không hề biết vì lời hứa ngày xưa, nhưng...Tần Quế Trân lại biết mẹ con bà chính là người thay thế cho đôi mẹ con đã được chôn sâu dưới lòng đất!
Có lẽ nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của mẹ mình, nước mắt Tô San chợt bừng lên.
Thấy như vậy trong lòng Trần Phàm mơ hồ đau nhói, theo bản năng ôm Tô San vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chờ mùng một chúng ta sẽ trở lại mà.
- Ân.
Tô San gật gật đầu, xoay người lại trong vòng tay Trần Phàm, chậm rãi đi về phía trước.
- Ngốc tử, em đến phòng vệ sinh, anh đến phía trước chờ em đi.
Ngay khi hai người vừa đi đến cạnh phòng vệ sinh, Tô San bỗng nhiên giãy ra khỏi tay Trần Phàm, đôi mắt đỏ ngầu nói.
Trần Phàm thoáng do dự, gật đầu nói:
- Được.
Vừa nói xong, Trần Phàm đưa mắt nhìn Tô San đi vào trong phòng vệ sinh, hắn nghĩ nghĩ, cũng không chờ ngay tại chỗ lại dựa theo lời Tô San lập tức đi về phòng chờ máy bay.
Cùng lúc đó, hai gã thanh niên ăn mặc chỉnh tề, khí độ bất phàm cũng vừa đi qua hải quan kiểm tra, cùng đi về hướng Trần Phàm và Tô San đi tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Yến thiếu, tôi nghe được một tin tức nho nhỏ, tên Trần Phi trước đó không lâu khi tập đoàn Kemer Er chuẩn bị đầu tư tại đại lục từng tới Đông Hải một lần, hơn nữa còn muốn gây tai họa cho một thủy linh cải trắng, kết quả bị nhục nhã.
Người nói chuyện là một người để đầu tóc ngắn, thân cao chừng một thước tám, lúc đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cao, ánh mắt bình thường luôn đào qua trên người những nữ nhân xinh đẹp, điển hình theo kiểu nhìn xuống, đó là ánh mắt của thợ săn nhìn về phía con mồi.
Nam nhân được hắn gọi là Yến thiếu mặc một bộ âu phục màu trắng, vóc dáng thấp hơn hắn một chút, nhưng thân thể càng thêm rắn chắc, lúc đi đường nhìn không chớp mắt, nện bước trầm ổn, bộ dáng thật nội liễm.
- Nga? Còn có loại chuyện này?
Nghe được lời của đồng bạn, khóe miệng Yến thiếu hiện lên tia tươi cười nhợt nhạt, theo sau hắn cũng không bởi vì hành động này của mình khiến cho mấy nữ tử chung quanh ghé mắt mà đắc ý, chỉ thản nhiên nói:
- Trần Phi có thể xem như người nổi bật đời thứ tư của Trần gia, thái độ làm người tuy rằng bừa bãi một chút, nhưng làm việc thật có chừng mực, nhất là phương diện đối đãi nữ nhân, luôn luôn thật gọn gàng, lần này vì sao bị lật thuyền trong mương?
- Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tên kia ở Tô Châu đùa bỡn ngôi sao, mỹ nữ tiềm quy tắc hay nhân viên công vụ cũng thế, đều là âm thầm tiến hành, lần này không những cao điệu không nói, còn bị nhục nhã, có thể nói là kỳ tích a. Nghe nói cô bé gọi là Trương Thiên Thiên, là người Đông Hải, cha cô ta là một chuyên gia đầu tư nổi danh trong quốc nội, mẹ là phái thực quyền trong hệ thống tài chính Đông Hải, nhưng sau khi đắc tội Trần Phi nên bị dời cương vị, thuộc loại chức quan nhàn tản ngoài thăng trong hạ, đời này xem như phế đi.
Thanh niên đem những điều mình biết nói ra.
- Trương Thiên Thiên, tên không tệ, có cơ hội quen biết một chút.
Yến thiếu nhẹ nhàng nói xong, trong con ngươi hiện lên một tia dục vọng chinh phục:
- Bất quá...chỉ sợ đến lúc đó đại cửu ca Trần Phi của tôi sẽ thẹn quá hóa giận a.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong con ngươi của Yến thiếu lại không có chút nào sợ hãi.
Bởi vì hắn là người thừa kế Yến gia, Yến Thanh Đế.
So sánh với trời nắng sau cơn mưa to, trời tuyết đi qua nhiệt độ không khí bởi vì đã hóa tuyết, còn lạnh hơn lúc tuyết rơi, nhưng ánh mặt trời cũng sáng lạn hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp.
Ngày mười hai tháng một, đại tuyết rốt cục ngừng rơi, những chiếc xe bởi tuyết rơi mà đỗ trong ga - ra, bãi đỗ xe lại như nấm mọc sau cơn mưa liên tục toát ra, giao thông lại trở nên hỗn loạn.
Cùng lúc đó, hai sân bay lớn tại Đông Hải cũng đưa vào hoạt động.
Bởi vì đại tuyết liên tục rơi ba ngày, không ít lữ khách không thể lên phi cơ, toàn bộ chồng chất chờ đợi một nơi, bên trong đại sảnh sân bay, kín người hết chỗ.
Ngay lối vào sân bay Phổ Đông, Tô San mặc một chiếc áo bông màu đỏ, bên dưới là chiếc váy rộng, dưới chân mang đôi giày màu trắng.
Cách ăn mặc này cũng không thể che giấu thân thể mềm mại ma quỷ của nàng, nhưng còn làm cho cả người nàng tràn ngập vẻ thanh xuân phấn chấn.
Mà trên thực tế, khác với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Dai Fu cùng Trương Thiên Thiên, Tô San cũng không thích hợp trang điểm kiểu gợi cảm, ngược lại giữ nguyên vẻ thanh xuân càng thêm thích hợp với nàng, càng có thể thể hiện ra khí chất của nàng.
- San San, nhớ rõ khi đến Trần gia phải hiền lành hơn một chút, ngàn vạn lần không được lười biếng, càng không thể bày ra cái giá thiên kim tiểu thư.
Bên cạnh Tô San. Tần Quế Trân lải nhải dặn dò, bà biết rõ địa vị của Trần gia, nên đối với hành trình đến Yên Kinh của Tô San luôn tràn ngập lo lắng, bà rất rõ ràng, đại gia tộc càng có quyền thế, muốn đi vào sẽ càng thêm khó khăn, mà cho dù may mắn gả được đi vào, một loạt quy củ đủ khiến cho người hỏng mất.
So sánh với Tần Quế Trân mà nói, Tô San thật sự không có chút nào lo lắng, ngược lại gương mặt kiên định nói:
- Mẹ, đây cũng không phải đi lên núi đao, xuống biển lửa, mẹ lo lắng như vậy làm chi, yên tâm đi, nữ nhi bảo bối của mẹ sẽ không thành vấn đề.
- Ai...
Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Tô San, Tần Quế Trân vừa mừng vừa lo, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
So ra mà nói, lúc Tô Thanh Hải nói chuyện với Trần Phàm, biểu tình thật nhẹ nhàng tiêu sái, giống như không hề có chút lo lắng về hành trình đến Yên Kinh của con gái mình.
- Tiểu Phàm, trở về nhớ hỏi thăm lão thái gia và cha của con, còn mấy cân dã trà Tứ Xuyên kia, nếu lão thái gia thích, về nói lại cho chú biết, chú sẽ cho người đi mua thêm.
Tô Thanh Hải khẽ cười nói.
Nghe được lời Tô Thanh Hải, trong lòng Trần Phàm hơi có chút cảm động.
Năm đó, lúc Trần lão thái gia có dịp đi qua Tứ Xuyên rất thích dã trà nơi đó, sau khi kiến quốc luôn luôn nhớ mãi không quên, những năm gần đây chỉ uống loại trà này, chính là loại này lại thập phần hiếm thấy, càng ngày càng ít, Tô Thanh Hải chỉ vì muốn tặng lễ vật cho Trần lão thái gia, đã lo lắng không ít tâm tư.
- Đã biết, Tô thúc.
Trần Phàm gật đầu, theo sau lại nói sang chuyện khác, hỏi:
- Đúng rồi Tô thúc, biểu hiện của Điền Thảo thế nào?
Điền Thảo?
Nghe được hai chữ này, hai mắt Tô Thanh Hải tỏa sáng, cảm thán nói:
- Tiểu Phàm, con không nói thì thôi, nói đến tiểu nha đầu Điền Thảo, thật làm cho chú nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Nga?
Nghe Tô Thanh Hải nói như thế, hứng thú của Trần Phàm tăng lên, cười nói:
- Nói nói xem, như thế nào làm cho Tô thúc phải thay đổi cách nhìn?
- Ngày đó, nàng mang một đôi hài vải đỏ, một chiếc áo bông màu lam cũ nát, ngay từ đầu xuất hiện trong phòng họp, có chút không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh nàng liền điều chỉnh lại, vẻ mặt bình tĩnh bước chân vào phòng họp. Sau trong hội nghị, nàng một mực nghiêm túc lắng nghe, nghe được mấy điểm mấu chốt, nàng đều có ghi chép lại.
- Phải biết rằng, đó chính là hội nghị cao tầng đầu tiên của tập đoàn Cao Tường a, đừng nói nàng chỉ là một con nhóc không tới mười tám tuổi, dù là những lão gia hỏa dốc sức làm nhiều năm trong xã hội cũng phải có chút luống cuống, ngay từ đầu ngoại trừ có chút lúng túng, sau đó nàng cũng không hề có vẻ luống cuống, con nói có phải làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa không? Huống chỉ nàng có thể nghe ra mấy điểm mấu chốt trong hội nghị, điểm này đúng là khó được. Theo chú thấy, nha đầu kia được con cung cấp địa phương thi triển tài hoa, đợi thêm một thời gian, vượt trội tột cùng a.
Thân là ngôi sao thương giới Đông Hải thậm chí phía nam bán quốc, lực ảnh hưởng của Tô Thanh Hải không nhỏ, nhưng nếu để cho người nghe được hắn đánh giá một cô gái chưa đầy mười tám tuổi như thế, chỉ sợ đều sẽ cả kinh rớt mắt xuống đất.
Bất quá Trần Phàm cũng không hề quá mức kinh ngạc, tựa hồ Điền Thảo được Tô Thanh Hải đánh giá cao như thế, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.
Bởi vì hắn kiến thức qua sự ngông nghênh của cô bé kia, cũng kiến thức qua sự kiên trì cùng cứng cỏi của nàng.
Không chỉ nói Tô Thanh Hải, phải biết rằng lúc trước Điền Thảo từng làm cho bác sĩ tâm lý đầy quyền uy của Anh quốc thậm chí của Châu Âu Dai Fu, người được tuyển tiếp nhận chức tộc trường gia tộc Kemer Er cũng phải có chút kinh ngạc!
- Đúng rồi, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng nhìn cô bé kia bằng con mắt khác, hội nghị vừa kết thúc, liền một mình nói chuyện với cô bé, đoán chừng nhìn ra cô bé là mảnh ngọc tốt, muốn điêu khắc một phen.
Tô Thanh Hải lại nhớ ra điều gì đó, bổ sung nói.
Lần này Trần Phàm thật có chút ngạc nhiên.
Bất quá sau đó hắn liền bình thường trở lại, năm đó Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng bởi vì gặp được Sở Vấn Thiên nên từ một cô bé bán hoa biến thành đại tỷ hô mưa gọi gió tại Đông Hải, hiện giờ nhìn thấy Điền Thảo, có thể khiến cho cộng hưởng, khó tránh sẽ có tâm tư bồi dưỡng.
- Từ nhỏ nàng không có cha, sống nương tựa cùng dì Điền, thật khổ cực trong khi bản thân nàng lại không cam lòng giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, con cảm thấy được người như nàng hẳn nên cho thêm cơ hội.
Trần Phàm cũng không nhịn được cảm thán, nói:
- Về phần nên làm sao bồi dưỡng, phương diện tài chính con không có kinh nghiệm, phải dựa vào chú và Dương Viễn hai người an bài.
- Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.
Tô Thanh Hải liền đồng ý, tựa hồ đối với việc Trần Phàm muốn bồi dưỡng Điền Thảo không hề có chút phản đối.
Đây cũng không phải hắn không hiểu rõ nhân tình của Trần Phàm sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với Điền Thảo, thậm chí ảnh hưởng này sẽ lan đến gần hạnh phúc của con gái hắn, ngược lại hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rất rõ ràng điểm này.
Lo lắng sao?
Có một chút như thế...
Phản đối sao?
Không có.
Bởi vì hắn biết rõ, nam nhân được Trần lão thái gia đánh giá là tương lai của Trần gia đang đứng trước mắt, sau này sẽ trở thành con hùng ưng bay lượn trên không trung.
Hắn cần rất nhiều người phụ tá, Tô San không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng!
Có lẽ ý thức được điều gì, Trần Phàm không nói thêm lời nào, mà Tô Thanh Hải cũng cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc.
- Tốt lắm. San San, thời gian đã đến, con cùng tiểu Phàm vào đi thôi.
Theo sau, Tô Thanh Hải giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói.
- Biết rồi cha.
Tô San cố ý giả trang mặt quỷ, hừ hừ nói:
- Tục ngữ nói, nữ đại bất trung lưu, con còn chưa đi ra ngoài, cha đã khẩn cấp muốn đuổi con sao?
Mặt quỷ đáng yêu, lời nói tinh nghịch, một câu nói vui đùa khiến cho ba người Trần Phàm đều không thể nhịn cười.
Sau đó Trần Phàm kéo va ly hành lý, đưa Tô San tiến vào trong, sau khi nhận kiểm tra, đi về phía trước, vợ chồng Tô Thanh Hải vẫn đứng nguyên tại chỗ, không rời đi.
Ngay khi thân ảnh của Trần Phàm cùng Tô San sắp biến mất trong phạm vị tầm mắt hai vợ chồng Tô Thanh Hải. Tô San đột nhiên dừng bước lại, đôi mắt phiếm hồng quay người vẫy tay với cả hai người.
Ngay bên ngoài lối vào, vợ chồng Tô Thanh Hải nhìn thấy một màn như vậy đều vẫy tay, trong đó đôi mắt Tần Quế Trân cũng phiếm hồng.
Tô San không hề biết vì lời hứa ngày xưa, nhưng...Tần Quế Trân lại biết mẹ con bà chính là người thay thế cho đôi mẹ con đã được chôn sâu dưới lòng đất!
Có lẽ nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của mẹ mình, nước mắt Tô San chợt bừng lên.
Thấy như vậy trong lòng Trần Phàm mơ hồ đau nhói, theo bản năng ôm Tô San vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chờ mùng một chúng ta sẽ trở lại mà.
- Ân.
Tô San gật gật đầu, xoay người lại trong vòng tay Trần Phàm, chậm rãi đi về phía trước.
- Ngốc tử, em đến phòng vệ sinh, anh đến phía trước chờ em đi.
Ngay khi hai người vừa đi đến cạnh phòng vệ sinh, Tô San bỗng nhiên giãy ra khỏi tay Trần Phàm, đôi mắt đỏ ngầu nói.
Trần Phàm thoáng do dự, gật đầu nói:
- Được.
Vừa nói xong, Trần Phàm đưa mắt nhìn Tô San đi vào trong phòng vệ sinh, hắn nghĩ nghĩ, cũng không chờ ngay tại chỗ lại dựa theo lời Tô San lập tức đi về phòng chờ máy bay.
Cùng lúc đó, hai gã thanh niên ăn mặc chỉnh tề, khí độ bất phàm cũng vừa đi qua hải quan kiểm tra, cùng đi về hướng Trần Phàm và Tô San đi tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Yến thiếu, tôi nghe được một tin tức nho nhỏ, tên Trần Phi trước đó không lâu khi tập đoàn Kemer Er chuẩn bị đầu tư tại đại lục từng tới Đông Hải một lần, hơn nữa còn muốn gây tai họa cho một thủy linh cải trắng, kết quả bị nhục nhã.
Người nói chuyện là một người để đầu tóc ngắn, thân cao chừng một thước tám, lúc đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cao, ánh mắt bình thường luôn đào qua trên người những nữ nhân xinh đẹp, điển hình theo kiểu nhìn xuống, đó là ánh mắt của thợ săn nhìn về phía con mồi.
Nam nhân được hắn gọi là Yến thiếu mặc một bộ âu phục màu trắng, vóc dáng thấp hơn hắn một chút, nhưng thân thể càng thêm rắn chắc, lúc đi đường nhìn không chớp mắt, nện bước trầm ổn, bộ dáng thật nội liễm.
- Nga? Còn có loại chuyện này?
Nghe được lời của đồng bạn, khóe miệng Yến thiếu hiện lên tia tươi cười nhợt nhạt, theo sau hắn cũng không bởi vì hành động này của mình khiến cho mấy nữ tử chung quanh ghé mắt mà đắc ý, chỉ thản nhiên nói:
- Trần Phi có thể xem như người nổi bật đời thứ tư của Trần gia, thái độ làm người tuy rằng bừa bãi một chút, nhưng làm việc thật có chừng mực, nhất là phương diện đối đãi nữ nhân, luôn luôn thật gọn gàng, lần này vì sao bị lật thuyền trong mương?
- Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tên kia ở Tô Châu đùa bỡn ngôi sao, mỹ nữ tiềm quy tắc hay nhân viên công vụ cũng thế, đều là âm thầm tiến hành, lần này không những cao điệu không nói, còn bị nhục nhã, có thể nói là kỳ tích a. Nghe nói cô bé gọi là Trương Thiên Thiên, là người Đông Hải, cha cô ta là một chuyên gia đầu tư nổi danh trong quốc nội, mẹ là phái thực quyền trong hệ thống tài chính Đông Hải, nhưng sau khi đắc tội Trần Phi nên bị dời cương vị, thuộc loại chức quan nhàn tản ngoài thăng trong hạ, đời này xem như phế đi.
Thanh niên đem những điều mình biết nói ra.
- Trương Thiên Thiên, tên không tệ, có cơ hội quen biết một chút.
Yến thiếu nhẹ nhàng nói xong, trong con ngươi hiện lên một tia dục vọng chinh phục:
- Bất quá...chỉ sợ đến lúc đó đại cửu ca Trần Phi của tôi sẽ thẹn quá hóa giận a.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong con ngươi của Yến thiếu lại không có chút nào sợ hãi.
Bởi vì hắn là người thừa kế Yến gia, Yến Thanh Đế.
/839
|