Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xỏ xuyên qua chân trời phía tây, Trần Phàm giống như thường ngày, không cần chuông reo đã trực tiếp tỉnh lại.
Bởi vì kéo màn, trong phòng tối đen một mảnh.
Trần Phàm từng được bồi dưỡng làm tay súng bắn tỉa át chữ bài của Long Nha, thị lực mặc dù không tới mức biến thái, nhưng so với người bình thường cũng tốt hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ phạm vi năm thước trong bóng tối.
Bên người, tiếng hít thở đều đều có tiết tấu của Lý Dĩnh vang lên bên tai Trần Phàm, đôi chân thẳng tắp không chút khách khí đặt trên đùi Trần Phàm, thân hình trơn tuột giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Trần Phàm, ngủ thật ngon lành.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Lý Dĩnh, cảm nhận được đôi tiểu bạch thỏ đang đè áp cùng da thịt bóng loáng như ngọc, Trần Phàm không khỏi nhớ tới đêm điên cuồng tối qua.
Tối hôm qua, có lẽ là do Lý Dĩnh bị cảm động, có lẽ muốn thực hiện ước định "mười lần" cùng với Trần Phàm, sau khi trở lại khách sạn, nàng giống như một con mèo hoang bị động tình, cực kỳ điên cuồng, thật sự đã dùng tư thế "Quan Âm Tọa Liên" tàn phá Trần Phàm ba lượt, cuối cùng vẫn còn không chịu buông tha, muốn cho Trần Phàm dùng "Mã Hậu Pháo" đem nàng đưa lên đỉnh khoái hoạt mới thỏa mãn đi ngủ.
Trong đầu nhớ lại tình hình điên cuồng tối hôm qua, cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng khiến nam nhân điên cuồng. Trần Phàm nổi lên bản năng phản ứng của nam nhân.
Trong bóng tối, hắn cũng không đứng dậy cùng Lý Dĩnh tiếp tục lại thêm năm phút, thậm chí cũng không thay đổi vị trí rời đi thân thể.
Hắn sợ đánh thức Lý Dĩnh, âm thầm hít sâu một hơi, cố đè xuống tà niệm trong lòng, nhìn lên trần nhà suy tư chuyện một tiếng sau đến quân khu Nam Kinh sẽ xuất hiện biến cố như thế nào.
Thông qua biểu hiện của Lý Sâm cùng Lâm Đông tối hôm qua. Trần Phàm có thể tưởng tượng ra, lần này Lý Dĩnh nói người đến cầu hôn, thân phận hẳn là không đơn giản.
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy được vẻ lo lắng thật sâu trong mắt Lý Sâm, lo lắng sự xuất hiện của hắn sẽ ảnh hưởng tới đám hỏi ích lợi sắp tiến hành.
Nhưng sau khi biết tất cả chuyện này, hắn cũng không cần đi nghe ngóng là thần thánh phương nào muốn cầu hôn Lý Dĩnh, bởi vì đúng như lời hắn nói với Lý Dĩnh, nếu hắn lựa chọn đến Nam Kinh, như vậy dù người kia là ai cũng không trọng yếu.
Yên lặng đem tình hình có thể xuất hiện sau khi đến Lý gia suy tính qua một lần. Trần Phàm theo thói quen giơ lên cổ tay muốn xem thời gian, kết quả phát hiện cổ tay trống rỗng, sáng hôm đó hắn đi rất sấp, cũng không đeo đồng hồ do Tô San mua cho hắn, sau đó cả ngày cũng không về nhà, buổi chiều lại trực tiếp ngồi taxi đến biệt thự của Lý Dĩnh.
- Đơn giản ở trong đám người chỉ liếc mắt nhìn em một lần nhưng cũng đã không thể quên mất dung nhan của em...
Ngay khi Trần Phàm còn đang do dự có nên cầm lấy di động để xem thời gian hay không, điện thoại của Lý Dĩnh đang đật trên bàn để sạc điện bỗng sáng lên, bài hát Truyền Kỳ của thiên hậu Vương Phi chợt vang lên, tiếng hát êm tai đánh vỡ vẻ yên tĩnh bên trong phòng.
Thanh âm vang lên. Trần Phàm rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng khẽ run lên, sau đó trở nên cực kỳ cứng ngắc, cuối cùng chợt giãy dụa liền ngồi dậy.
Như vậy thoạt nhìn giống như bị làm bừng tỉnh.
Lý Dĩnh bị bừng tỉnh, tựa hồ còn chưa tỉnh lại từ trong mộng, căn bản không nhìn thấy Trần Phàm nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, mà mơ mơ màng màng trần truồng đi tới chỗ đặt điện thoại.
Rất nhanh. Lý Dĩnh đi tới bên cạnh bàn, cầm di động, tắt đi chuông báo, vẻ buồn ngủ đã biến mất hơn phân nửa.
- Sau này đừng rời giường kiểu như vậy, nếu rời giường kiểu bất ngờ như thế, sẽ không tốt cho tim.
Ngay khi Lý Dĩnh vừa để di động xuống, đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm. Trần Phàm mở đèn tường đầu giường nói:
- Phương pháp rời giường chính xác hẳn là sau khi tỉnh lại, ở trên giường nằm một hai phút, chờ sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, mỗi khí quan trong thân thể tỉnh lại, mới hoạt động.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm cũng thầm thở dài, hắn biết Lý Dĩnh là một nữ nhân luôn cực độ cảm thấy thiếu sự an toàn.
Dù là bốn lần ân ái đêm hôm qua. Lý Dĩnh hoàn toàn bị rút hết khí lực trên người, ngũ thật nhanh, nhưng nửa đêm thân mình run run nhiều lần, mỗi khi run lên, đều nói mở hai ba câu, sau đó gắt gao ôm chặt Trần Phàm không buông tay.
- Anh đã tỉnh, em nghĩ anh vẫn còn ngủ...
Chợt nhìn thấy đèn tường đột nhiên sáng lên. Lý Dĩnh giật mình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Trần Phàm đang quan tâm nhìn mình nói ra lời nói kia, trong nội tâm tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Đúng như Trần Phàm phán đoán, nàng chứng thật là một nữ nhân luôn thiếu thốn cảm giác an toàn cực độ, đây cũng là bệnh chung của những nữ nhân có nội tâm nhu nhược.
Trần Phàm cười cười, không nói gì, mà ngồi dậy chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.
Ngay sau đó cây thương cao cao của Trần Phàm đang dựng thẳng lên rơi vào trong mắt Lý Dĩnh, khuôn mặt Lý Dĩnh đỏ lên thẹn thùng nói:
- Em thường xuyên ở trên mạng đọc được tin tức rất nhiều nam nhân sau khi làm xong một lần, muốn dựng cũng dựng không lên, anh thì ngược lại, đã làm bốn lần, rời giường mà vẫn còn nhất trụ kình thiên.
- Không có nơi phát tiết, anh làm sao dám a?
Trần Phàm trêu ghẹo nói một câu.
Không biết vì cái gì, hiện giờ Lý Dĩnh càng ngày càng thích thả lỏng tán gẫu cùng Trần Phàm, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, cũng không cảm thấy thẹn thùng, mà nũng nịu dụ dỗ:
- Trần Phàm, nếu không chúng ta thừa dịp vẫn còn thời gian, lại đến một lần?
- Lại đến một lần?
Đồng tử của Trần Phàm phóng lớn, diễn cảm quỷ dị.
Lý Dĩnh dùng chân trần, ưỡn bộ ngực vun cao kiêu ngạo hướng Trần Phàm đi tới, dụ dỗ nói:
- Em nhớ được trên sách nói, một tuần nếu có một buổi sáng làm chuyện này, đối với thân thể mới là có lợi.
Trần Phàm:
- ...
Mắt thấy vẻ mặt Trần Phàm bất đắc dĩ. Lý Dĩnh xấu xa cười:
- Chọc anh chơi mà thôi, anh cho là ai cũng biến thái được như anh vậy sao, em đau lưng sắp tan cả xương...
Không đợi Lý Dĩnh nói xong, điện thoại trong tay nàng lại phát sáng lên, sau đó âm nhạc vang lên.
Thanh âm thình lình cất lên làm cho Lý Dĩnh nhất thời dừng chân lại, cầm di động vừa nhìn, nhìn thấy dãy số trên màn hình, cảm giác lo âu vốn đã được sự thoải mái đè tan lại chiếm cứ lấy khuôn mặt mê người của nàng, đôi mày thanh tú cũng can chặt vào nhau.
- Ông nội của em.
Thần tình Lý Dĩnh đầy vẻ lo lắng nhìn Trần Phàm, tựa hồ trưng cầu ý kiến hắn có nên nghe điện thoại hay không.
- Đón đi.
Trần Phàm cười cười nói, diễn cảm thập phần thoải mái.
Chứng kiến vẻ mặt dễ dàng của Trần Phàm. Lý Dĩnh không còn do dự, cuối cùng nhận nghe điện thoại:
- Ông nội.
- Làm sao cháu còn chưa về?
Đầu bên kia điện thoại. Lý Vân Phong có vẻ có chút tức giận.
Lý Dĩnh tựa hồ có chút kính sợ đối với Lý Vân Phong, bị Lý Vân Phong chất vấn, sắc mặt hơi đổi vội vàng đáp:
- Cháu lập tức trở về.
- Trước tám giờ cháu nhất định phải về nhà!
Giọng nói của Lý Vân Phong không cho phản kháng.
Sau đó không đợi Lý Dĩnh nói thêm điều gì, đầu bên kia điện thoại Lý Vân Phong trực tiếp cúp máy.
Nghe bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, vẻ lo lắng trên mặt Lý Dĩnh chẳng những không thả cởi ra, ngược lại càng đậm hơn trước đó.
- Làm sao vậy?
Trần Phàm đi tới trước người Lý Dĩnh, nâng khuôn mặt nàng lên.
Lý Dĩnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Trần Phàm đang toát ra vẻ ôn nhu, cắn chặt răng, nhẹ giọng nói:
- Trần Phàm, nếu không anh ở lại khách sạn chờ em, em một mình trở về.
- Nữ nhân ngốc, nói gì vậy? Anh không phải nói sẽ cùng em trở về sao?
Trần Phàm ngây ra, sau đó như đã minh bạch được điều gì, nói:
- Yên tâm đi, anh đi Lý gia sẽ không phát sinh xung đột với bọn họ.
- Em...em không phải sợ hãi anh sẽ phát sinh xung đột với bọn họ, mà là sợ anh sẽ bị bọn họ châm chọc.
Lý Dĩnh nói xong, trong đầu không khỏi hiện ra tình hình nàng vì Tiết Cường đại náo Lý gia, lúc ấy Tiết Cường đi cùng nàng đã bị người của Lý gia nhục nhã không còn lời gì để phản kháng.
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ!
Trong đầu hiện ra gương mặt hà khắc của người trong nhà. Lý Dĩnh chợt cảm thấy mũi đau xót, đôi mắt đỏ lên run rẩy nói:
- Thực xin lỗi. Trần Phàm, em không nên cho anh tới.
- Được rồi nữ nhân ngốc, đã đến đây, còn nói chuyện này để làm gì.
Trần Phàm nhẹ nhàng giúp Lý Dĩnh sửa sang lại mái tóc:
- Anh nói, cần quang minh chính đại đưa em đi ra Lý gia, thì nhất định sẽ làm được.
Khi nói chuyện. Lý Dĩnh cảm nhận được cỗ tự tin cường đại trên người Trần Phàm, vẻ tự tin kia giống như dù trời sập xuống cũng sẽ không hề suy sụp.
Có lẽ nhận được sự tự tin này cuốn hút, nỗi lo lắng trong lòng Lý Dĩnh thoáng giảm bớt, đồng thời cũng rất hiếu kỳ, rốt cục Trần Phàm dựa vào cái gì có thể tự tin như vậy?
Dù sao, năng lượng trong quân đội của Nam Kinh Lý gia không thể coi thường.
Đồng thời tò mò, Lý Dĩnh mới đột nhiên tỉnh ngộ, nàng đã xem như là nữ nhân của Trần Phàm, lại còn chưa hề biết gì về gia đình của hắn...
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, nàng theo bản năng như muốn hỏi điều gì, cuối cùng vẫn nhịn được.
Theo nàng xem, nếu Trần Phàm không nói, như vậy nàng cũng không cần chủ động đi hỏi.
Cùng lúc đó, trên đường lớn Nam Kinh, một chiếc BMW từ sân bay chạy nhanh trên đường.
Trần Phi đã ăn mặc thật tỉ mỉ, cũng không ngồi ở băng ghế sau, mà ngồi vị trí kế bên tài xế.
- Cha, sao đêm qua cha không tới đây?
Trần Phi ngồi ở vị trí tài xế có chút nghi hoặc:
- Sáng sớm cha phải đi máy bay từ Yên Kinh tới, thật sự quá vất vả.
- Chuyện tại Vân Nam đã khiến cho phản ứng dây chuyền không nhỏ, cấp trên dựa thế chuẩn bị tiến hành một lần hành động thanh tra không lớn không nhỏ, trong tay cha có một số việc phải xử lý, cho nên chỉ đành hôm nay chạy tới.
Trần Vĩnh Thụy ngồi dựa ở băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, nói:
- Chuyện của con quan trọng, mệt chút cũng không có gì.
- Đúng rồi, cha, từ sau khi người của Lý gia biết chúng ta muốn đến nhà cầu hôn, không ít người liền chạy theo lấy lòng, trong đó Lý Sâm là đời thứ ba của Lý gia càng thêm rõ ràng. Chẳng những hắn cho con một phần tư liệu về Lý Dĩnh, ngày hôm qua sau khi con đến Yên Kinh, còn riêng bố trí bữa tiệc tiếp đãi.
Trần Phi nói.
Trần Vĩnh Thụy hơi trầm ngâm, nói:
- Lý Vân Phong là một người có dã tâm không nhỏ, hắn có ba con trai hai con gái, trong đó ba con trai có quyền lực không nhỏ trong quân đội, xem như kế thừa y bát của hắn, những năm gần đây hắn luôn luôn muốn cho đời sau chen chân vào chính đàn. Điểm này dựa theo đám hỏi hai đứa con trai hắn là có thể nhìn ra. Lý Sâm kia là đối tượng bồi dưỡng điểm tựa của hắn. Lý Sâm làm như vậy, ngoại trừ tự bản thân chơi trò khôn vặt, hẳn do cha mẹ Lý Sâm an bài. Nguồn: http://truyenyy.com
- Con đang suy nghĩ có thể kéo Lý Sâm một phen, như vậy đối với tương lai mới có lợi.
Trần Phi hỏi ý kiến.
Trần Vĩnh Thụy gật đầu:
- Lý Sâm này cũng không giống loại công tử ca hung hăng càn quấy bốc đồng, năng lực bản thân không tồi, là đáng giá mượn sức. Bất quá con phải nắm chắc cho tốt, không cần quá mức nhiệt tình, cũng không thể quá lãnh đạm.
- Đã biết, cha.
Trần Phi nói xong lại nhớ ra điều gì đó, thoáng can mày nói:
- Đúng rồi cha, căn cử tư liệu do Lý Sâm cung cấp, người đàn bà Lý Dĩnh kia tính khí nhu nhược, trong hai năm nay luôn sống trong bóng ma thất tình, vẫn luôn nhớ mãi không quên với Tiết gia Tiết Cường ở phía nam.
- Tiểu Phi, điều này cũng không giống như tính cách của con a? Hay là con còn đang lo lắng con nhóc Lý Dĩnh sẽ cự tuyệt con sao?
Trần Vĩnh Thụy không cho là đúng cười nhẹ:
- Tiết gia tuy rằng địa vị ở phía nam không tầm thường, nhưng chung quy lại dày đặc màu đen, lên không được mặt bàn. Con là người thừa kế tương lai của Trần gia, thân phận như vậy đủ cho con nhóc kia nhìn lên. Huống chi là do Lý gia chủ động cầu hôn, tự nhiên sẽ không đế một màn năm kia phát sinh.
Nghe Trần Vĩnh Thụy nói như thế, trên mặt Trần Phi đã khôi phục lại sự tự tin!
Bởi vì kéo màn, trong phòng tối đen một mảnh.
Trần Phàm từng được bồi dưỡng làm tay súng bắn tỉa át chữ bài của Long Nha, thị lực mặc dù không tới mức biến thái, nhưng so với người bình thường cũng tốt hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ phạm vi năm thước trong bóng tối.
Bên người, tiếng hít thở đều đều có tiết tấu của Lý Dĩnh vang lên bên tai Trần Phàm, đôi chân thẳng tắp không chút khách khí đặt trên đùi Trần Phàm, thân hình trơn tuột giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Trần Phàm, ngủ thật ngon lành.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Lý Dĩnh, cảm nhận được đôi tiểu bạch thỏ đang đè áp cùng da thịt bóng loáng như ngọc, Trần Phàm không khỏi nhớ tới đêm điên cuồng tối qua.
Tối hôm qua, có lẽ là do Lý Dĩnh bị cảm động, có lẽ muốn thực hiện ước định "mười lần" cùng với Trần Phàm, sau khi trở lại khách sạn, nàng giống như một con mèo hoang bị động tình, cực kỳ điên cuồng, thật sự đã dùng tư thế "Quan Âm Tọa Liên" tàn phá Trần Phàm ba lượt, cuối cùng vẫn còn không chịu buông tha, muốn cho Trần Phàm dùng "Mã Hậu Pháo" đem nàng đưa lên đỉnh khoái hoạt mới thỏa mãn đi ngủ.
Trong đầu nhớ lại tình hình điên cuồng tối hôm qua, cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng khiến nam nhân điên cuồng. Trần Phàm nổi lên bản năng phản ứng của nam nhân.
Trong bóng tối, hắn cũng không đứng dậy cùng Lý Dĩnh tiếp tục lại thêm năm phút, thậm chí cũng không thay đổi vị trí rời đi thân thể.
Hắn sợ đánh thức Lý Dĩnh, âm thầm hít sâu một hơi, cố đè xuống tà niệm trong lòng, nhìn lên trần nhà suy tư chuyện một tiếng sau đến quân khu Nam Kinh sẽ xuất hiện biến cố như thế nào.
Thông qua biểu hiện của Lý Sâm cùng Lâm Đông tối hôm qua. Trần Phàm có thể tưởng tượng ra, lần này Lý Dĩnh nói người đến cầu hôn, thân phận hẳn là không đơn giản.
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy được vẻ lo lắng thật sâu trong mắt Lý Sâm, lo lắng sự xuất hiện của hắn sẽ ảnh hưởng tới đám hỏi ích lợi sắp tiến hành.
Nhưng sau khi biết tất cả chuyện này, hắn cũng không cần đi nghe ngóng là thần thánh phương nào muốn cầu hôn Lý Dĩnh, bởi vì đúng như lời hắn nói với Lý Dĩnh, nếu hắn lựa chọn đến Nam Kinh, như vậy dù người kia là ai cũng không trọng yếu.
Yên lặng đem tình hình có thể xuất hiện sau khi đến Lý gia suy tính qua một lần. Trần Phàm theo thói quen giơ lên cổ tay muốn xem thời gian, kết quả phát hiện cổ tay trống rỗng, sáng hôm đó hắn đi rất sấp, cũng không đeo đồng hồ do Tô San mua cho hắn, sau đó cả ngày cũng không về nhà, buổi chiều lại trực tiếp ngồi taxi đến biệt thự của Lý Dĩnh.
- Đơn giản ở trong đám người chỉ liếc mắt nhìn em một lần nhưng cũng đã không thể quên mất dung nhan của em...
Ngay khi Trần Phàm còn đang do dự có nên cầm lấy di động để xem thời gian hay không, điện thoại của Lý Dĩnh đang đật trên bàn để sạc điện bỗng sáng lên, bài hát Truyền Kỳ của thiên hậu Vương Phi chợt vang lên, tiếng hát êm tai đánh vỡ vẻ yên tĩnh bên trong phòng.
Thanh âm vang lên. Trần Phàm rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng khẽ run lên, sau đó trở nên cực kỳ cứng ngắc, cuối cùng chợt giãy dụa liền ngồi dậy.
Như vậy thoạt nhìn giống như bị làm bừng tỉnh.
Lý Dĩnh bị bừng tỉnh, tựa hồ còn chưa tỉnh lại từ trong mộng, căn bản không nhìn thấy Trần Phàm nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, mà mơ mơ màng màng trần truồng đi tới chỗ đặt điện thoại.
Rất nhanh. Lý Dĩnh đi tới bên cạnh bàn, cầm di động, tắt đi chuông báo, vẻ buồn ngủ đã biến mất hơn phân nửa.
- Sau này đừng rời giường kiểu như vậy, nếu rời giường kiểu bất ngờ như thế, sẽ không tốt cho tim.
Ngay khi Lý Dĩnh vừa để di động xuống, đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm. Trần Phàm mở đèn tường đầu giường nói:
- Phương pháp rời giường chính xác hẳn là sau khi tỉnh lại, ở trên giường nằm một hai phút, chờ sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, mỗi khí quan trong thân thể tỉnh lại, mới hoạt động.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm cũng thầm thở dài, hắn biết Lý Dĩnh là một nữ nhân luôn cực độ cảm thấy thiếu sự an toàn.
Dù là bốn lần ân ái đêm hôm qua. Lý Dĩnh hoàn toàn bị rút hết khí lực trên người, ngũ thật nhanh, nhưng nửa đêm thân mình run run nhiều lần, mỗi khi run lên, đều nói mở hai ba câu, sau đó gắt gao ôm chặt Trần Phàm không buông tay.
- Anh đã tỉnh, em nghĩ anh vẫn còn ngủ...
Chợt nhìn thấy đèn tường đột nhiên sáng lên. Lý Dĩnh giật mình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Trần Phàm đang quan tâm nhìn mình nói ra lời nói kia, trong nội tâm tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Đúng như Trần Phàm phán đoán, nàng chứng thật là một nữ nhân luôn thiếu thốn cảm giác an toàn cực độ, đây cũng là bệnh chung của những nữ nhân có nội tâm nhu nhược.
Trần Phàm cười cười, không nói gì, mà ngồi dậy chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.
Ngay sau đó cây thương cao cao của Trần Phàm đang dựng thẳng lên rơi vào trong mắt Lý Dĩnh, khuôn mặt Lý Dĩnh đỏ lên thẹn thùng nói:
- Em thường xuyên ở trên mạng đọc được tin tức rất nhiều nam nhân sau khi làm xong một lần, muốn dựng cũng dựng không lên, anh thì ngược lại, đã làm bốn lần, rời giường mà vẫn còn nhất trụ kình thiên.
- Không có nơi phát tiết, anh làm sao dám a?
Trần Phàm trêu ghẹo nói một câu.
Không biết vì cái gì, hiện giờ Lý Dĩnh càng ngày càng thích thả lỏng tán gẫu cùng Trần Phàm, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, cũng không cảm thấy thẹn thùng, mà nũng nịu dụ dỗ:
- Trần Phàm, nếu không chúng ta thừa dịp vẫn còn thời gian, lại đến một lần?
- Lại đến một lần?
Đồng tử của Trần Phàm phóng lớn, diễn cảm quỷ dị.
Lý Dĩnh dùng chân trần, ưỡn bộ ngực vun cao kiêu ngạo hướng Trần Phàm đi tới, dụ dỗ nói:
- Em nhớ được trên sách nói, một tuần nếu có một buổi sáng làm chuyện này, đối với thân thể mới là có lợi.
Trần Phàm:
- ...
Mắt thấy vẻ mặt Trần Phàm bất đắc dĩ. Lý Dĩnh xấu xa cười:
- Chọc anh chơi mà thôi, anh cho là ai cũng biến thái được như anh vậy sao, em đau lưng sắp tan cả xương...
Không đợi Lý Dĩnh nói xong, điện thoại trong tay nàng lại phát sáng lên, sau đó âm nhạc vang lên.
Thanh âm thình lình cất lên làm cho Lý Dĩnh nhất thời dừng chân lại, cầm di động vừa nhìn, nhìn thấy dãy số trên màn hình, cảm giác lo âu vốn đã được sự thoải mái đè tan lại chiếm cứ lấy khuôn mặt mê người của nàng, đôi mày thanh tú cũng can chặt vào nhau.
- Ông nội của em.
Thần tình Lý Dĩnh đầy vẻ lo lắng nhìn Trần Phàm, tựa hồ trưng cầu ý kiến hắn có nên nghe điện thoại hay không.
- Đón đi.
Trần Phàm cười cười nói, diễn cảm thập phần thoải mái.
Chứng kiến vẻ mặt dễ dàng của Trần Phàm. Lý Dĩnh không còn do dự, cuối cùng nhận nghe điện thoại:
- Ông nội.
- Làm sao cháu còn chưa về?
Đầu bên kia điện thoại. Lý Vân Phong có vẻ có chút tức giận.
Lý Dĩnh tựa hồ có chút kính sợ đối với Lý Vân Phong, bị Lý Vân Phong chất vấn, sắc mặt hơi đổi vội vàng đáp:
- Cháu lập tức trở về.
- Trước tám giờ cháu nhất định phải về nhà!
Giọng nói của Lý Vân Phong không cho phản kháng.
Sau đó không đợi Lý Dĩnh nói thêm điều gì, đầu bên kia điện thoại Lý Vân Phong trực tiếp cúp máy.
Nghe bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, vẻ lo lắng trên mặt Lý Dĩnh chẳng những không thả cởi ra, ngược lại càng đậm hơn trước đó.
- Làm sao vậy?
Trần Phàm đi tới trước người Lý Dĩnh, nâng khuôn mặt nàng lên.
Lý Dĩnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Trần Phàm đang toát ra vẻ ôn nhu, cắn chặt răng, nhẹ giọng nói:
- Trần Phàm, nếu không anh ở lại khách sạn chờ em, em một mình trở về.
- Nữ nhân ngốc, nói gì vậy? Anh không phải nói sẽ cùng em trở về sao?
Trần Phàm ngây ra, sau đó như đã minh bạch được điều gì, nói:
- Yên tâm đi, anh đi Lý gia sẽ không phát sinh xung đột với bọn họ.
- Em...em không phải sợ hãi anh sẽ phát sinh xung đột với bọn họ, mà là sợ anh sẽ bị bọn họ châm chọc.
Lý Dĩnh nói xong, trong đầu không khỏi hiện ra tình hình nàng vì Tiết Cường đại náo Lý gia, lúc ấy Tiết Cường đi cùng nàng đã bị người của Lý gia nhục nhã không còn lời gì để phản kháng.
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ!
Trong đầu hiện ra gương mặt hà khắc của người trong nhà. Lý Dĩnh chợt cảm thấy mũi đau xót, đôi mắt đỏ lên run rẩy nói:
- Thực xin lỗi. Trần Phàm, em không nên cho anh tới.
- Được rồi nữ nhân ngốc, đã đến đây, còn nói chuyện này để làm gì.
Trần Phàm nhẹ nhàng giúp Lý Dĩnh sửa sang lại mái tóc:
- Anh nói, cần quang minh chính đại đưa em đi ra Lý gia, thì nhất định sẽ làm được.
Khi nói chuyện. Lý Dĩnh cảm nhận được cỗ tự tin cường đại trên người Trần Phàm, vẻ tự tin kia giống như dù trời sập xuống cũng sẽ không hề suy sụp.
Có lẽ nhận được sự tự tin này cuốn hút, nỗi lo lắng trong lòng Lý Dĩnh thoáng giảm bớt, đồng thời cũng rất hiếu kỳ, rốt cục Trần Phàm dựa vào cái gì có thể tự tin như vậy?
Dù sao, năng lượng trong quân đội của Nam Kinh Lý gia không thể coi thường.
Đồng thời tò mò, Lý Dĩnh mới đột nhiên tỉnh ngộ, nàng đã xem như là nữ nhân của Trần Phàm, lại còn chưa hề biết gì về gia đình của hắn...
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, nàng theo bản năng như muốn hỏi điều gì, cuối cùng vẫn nhịn được.
Theo nàng xem, nếu Trần Phàm không nói, như vậy nàng cũng không cần chủ động đi hỏi.
Cùng lúc đó, trên đường lớn Nam Kinh, một chiếc BMW từ sân bay chạy nhanh trên đường.
Trần Phi đã ăn mặc thật tỉ mỉ, cũng không ngồi ở băng ghế sau, mà ngồi vị trí kế bên tài xế.
- Cha, sao đêm qua cha không tới đây?
Trần Phi ngồi ở vị trí tài xế có chút nghi hoặc:
- Sáng sớm cha phải đi máy bay từ Yên Kinh tới, thật sự quá vất vả.
- Chuyện tại Vân Nam đã khiến cho phản ứng dây chuyền không nhỏ, cấp trên dựa thế chuẩn bị tiến hành một lần hành động thanh tra không lớn không nhỏ, trong tay cha có một số việc phải xử lý, cho nên chỉ đành hôm nay chạy tới.
Trần Vĩnh Thụy ngồi dựa ở băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, nói:
- Chuyện của con quan trọng, mệt chút cũng không có gì.
- Đúng rồi, cha, từ sau khi người của Lý gia biết chúng ta muốn đến nhà cầu hôn, không ít người liền chạy theo lấy lòng, trong đó Lý Sâm là đời thứ ba của Lý gia càng thêm rõ ràng. Chẳng những hắn cho con một phần tư liệu về Lý Dĩnh, ngày hôm qua sau khi con đến Yên Kinh, còn riêng bố trí bữa tiệc tiếp đãi.
Trần Phi nói.
Trần Vĩnh Thụy hơi trầm ngâm, nói:
- Lý Vân Phong là một người có dã tâm không nhỏ, hắn có ba con trai hai con gái, trong đó ba con trai có quyền lực không nhỏ trong quân đội, xem như kế thừa y bát của hắn, những năm gần đây hắn luôn luôn muốn cho đời sau chen chân vào chính đàn. Điểm này dựa theo đám hỏi hai đứa con trai hắn là có thể nhìn ra. Lý Sâm kia là đối tượng bồi dưỡng điểm tựa của hắn. Lý Sâm làm như vậy, ngoại trừ tự bản thân chơi trò khôn vặt, hẳn do cha mẹ Lý Sâm an bài. Nguồn: http://truyenyy.com
- Con đang suy nghĩ có thể kéo Lý Sâm một phen, như vậy đối với tương lai mới có lợi.
Trần Phi hỏi ý kiến.
Trần Vĩnh Thụy gật đầu:
- Lý Sâm này cũng không giống loại công tử ca hung hăng càn quấy bốc đồng, năng lực bản thân không tồi, là đáng giá mượn sức. Bất quá con phải nắm chắc cho tốt, không cần quá mức nhiệt tình, cũng không thể quá lãnh đạm.
- Đã biết, cha.
Trần Phi nói xong lại nhớ ra điều gì đó, thoáng can mày nói:
- Đúng rồi cha, căn cử tư liệu do Lý Sâm cung cấp, người đàn bà Lý Dĩnh kia tính khí nhu nhược, trong hai năm nay luôn sống trong bóng ma thất tình, vẫn luôn nhớ mãi không quên với Tiết gia Tiết Cường ở phía nam.
- Tiểu Phi, điều này cũng không giống như tính cách của con a? Hay là con còn đang lo lắng con nhóc Lý Dĩnh sẽ cự tuyệt con sao?
Trần Vĩnh Thụy không cho là đúng cười nhẹ:
- Tiết gia tuy rằng địa vị ở phía nam không tầm thường, nhưng chung quy lại dày đặc màu đen, lên không được mặt bàn. Con là người thừa kế tương lai của Trần gia, thân phận như vậy đủ cho con nhóc kia nhìn lên. Huống chi là do Lý gia chủ động cầu hôn, tự nhiên sẽ không đế một màn năm kia phát sinh.
Nghe Trần Vĩnh Thụy nói như thế, trên mặt Trần Phi đã khôi phục lại sự tự tin!
/839
|