- Mẹ, con giúp mẹ.
Sau bữa cơm tối kết thúc, dì Điền thu dọn thật nhanh. Điền Thảo đứng dậy định giúp đỡ.
- Tiểu Thảo, mẹ làm là được rồi, con bồi Trần thiếu nói chuyện phiếm đi.
Dì Điền cười ngăn trở Điền Thảo.
Điền Thảo có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Trần Phàm, diễn cảm có chút quỷ dị.
- Dì Điền, dì gọi tôi là tiểu Phàm là được rồi.
Trần Phàm cười khổ nói, từ ngày đầu tiên nhìn thấy dì Điền, dì Điền luôn xưng hô hắn là Trần thiếu, dù hắn đã nói qua rất nhiều lần, nhưng dì Điền chưa bao giờ sửa lại cách xưng hô.
Lần này cũng là như vậy, nghe Trần Phàm vừa nói như thế, dì Điền chỉ cười cười không trả lời.
Dì Điền nhanh nhẹn bưng chén đũa vào bếp, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên thật quỷ dị. Điền Thảo tựa hồ biết Trần Phàm muốn rời đi, cũng không còn tiếp tục nói chuyện như trước, mà ngồi trên ghế, hai chân khép lại, mười ngón tay đan chéo đặt trên đùi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm...
- Trần Phàm, tôi...
Có lẽ vì muốn chứng minh suy đoán của Điền Thảo, Trần Phàm nhìn đồng hồ, chuẩn bị cáo từ.
Mà ngay lúc Trần Phàm vừa mở miệng. Điền Thảo cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, cố gắng nói điều gì đó.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không nói hết câu kế tiếp, Trần Phàm có chút ngạc nhiên, mà Điền Thảo lại cúi đầu, tựa hồ không dám trực tiếp nhìn ánh mắt Trần Phàm.
- Tiểu Thảo, cô nói trước đi.
Nhìn thấy không khí lại trở nên xấu hổ, Trần Phàm chủ động mở miệng nói.
- Hô...
Hít sâu một hơi. Điền Thảo lại ngẩng đầu, mang theo bày phần khẩn trương ba phần chờ mong nhìn Trần Phàm:
- Anh có thể bồi tôi thêm vài giờ không?
Ân?
Nghe được Điền Thảo vừa nói như thế. Trần Phàm thoáng khựng người.
Hắn có thể nhận thấy được ngày hôm nay Điền Thảo khi ở chung với hắn, không còn im lặng trầm mặc như trong dĩ vàng, căn bản không hề che giấu tâm tình vui sướng trong nội tâm.
Điều này làm cho Trần Phàm cảm thấy thật bất ngờ, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy được Điền Thảo vì cảm tạ mình đã cho nàng cơ hội thực tập mà thôi.
- Được.
Nghĩ nghĩ, ngay trong lúc Điền Thảo đang muốn ngừng thở, Trần Phàm mở miệng đáp ứng, sau đó lại hỏi:
- Bất quá...cô lại muốn đi đâu?
- Ca hát.
Điền Thảo như giảm được gánh nặng, trên mặt lại hiện lên nụ cười sáng lạn.
- Ca hát?
Thần tình Trần Phàm nghi hoặc, trong ký ức của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Điền Thảo ca hát.
- Ân.
Điền Thảo gật gật đầu, cười nói:
- Các bạn học thường hay đi hát karaoke, mỗi lần trở về đều rất vui vẻ, tôi muốn đi thử xem một lần.
Đối mặt với lý do Điền Thảo vừa nói ra. Trần Phàm cũng không tìm được lý do để cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng Điền Thảo, nàng cũng đã thay bộ đồ công sở, mặc bộ quần áo thật thanh xuân, quần bò phối hợp với áo khoác màu hồng nhạt, phối hợp rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người nàng liền có loại mị lực nói không nên lời, nhất là đôi chân thẳng, được quần bò bó sát, đường cong thân thể bày ra thật tinh tế.
Đối với việc Điền Thảo cùng Trần Phàm đi ra ngoài, dì Điền cũng không ngăn cản, nhưng vẻ lo lắng ẩn chứa tận sâu trong con ngươi lại càng đậm, điều này làm cho Trần Phàm càng thêm khẳng định dì Điền cũng không hi vọng Điền Thảo một mình ở chung một chỗ với hắn.
Nửa giờ sau, hai người ngồi taxi đi tới một hội quán, cấp bậc cũng không thấp, cũng không tính đứng đầu, chỉ có thể coi là chất lượng bình thường.
Bãi đỗ xe hội quán dừng đầy đủ loại xe xa hoa, trong đó cũng chỉ là một số xe chất lượng hạng trung, cũng có vài chiếc trị giá hơn trăm vạn, tổng thể mà nói, cấp bậc xe cũng đã nói lên cấp bậc của hội quán.
Một thân cách ăn mặc thanh xuân, lại không hề trang điểm, mặc dù Điền Thảo không có khí tràng của một nữ vương như ban ngày, nhưng mị lực cũng không hề giảm bớt, sau khi tiến vào hội quán liền hấp dẫn những người phục vụ cùng một ít ánh mắt của khách nam giới.
Vì thế Điền Thảo cũng không hề để ý tới, mà giống như con chim nhỏ nép vào sát bên người Trần Phàm, dưới sự dẫn dắt của một người phục vụ đi tới một căn phòng nhỏ trên lầu ba.
Trần Phàm biết Điền Thảo bị mẫn cảm cồn, không dám gọi rượu, chỉ gọi nước trái cây, thịt nguội hoa quả cùng một ít điểm tâm.
Nhìn thấy người phục vụ rời đi. Điền Thảo yếu ớt liếc mắt nhìn Trần Phàm cố gắng muốn nói gì đó.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy biểu hiện quái dị của Điền Thảo, Trần Phàm có chút kỳ quái.
Khuôn mặt Điền Thảo đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tôi lần đầu tiên đi tới chỗ này, không biết chọn bài hát như thế nào.
Trần Phàm á khẩu.
- Muốn hát gì thì hát, tôi giúp cô chọn.
Sau thoáng ngây ra. Trần Phàm đứng dậy đi tới bên máy.
Điền Thảo cũng vội vàng đi theo, nghĩ nghĩ, nói:
- Là ba bài Tịch Mịch Tại Xướng Ca, ôn Nhu Từ Bi. Nhất Trực Ngận An Tĩnh đi.
Trần Phàm cũng không hiểu rõ về ca khúc, cũng không biết người ca sĩ hay hát những bài này đã rời khỏi nhân gian.
Sau khi chọn xong bài hát, làn điệu ưu thương chậm rãi vang lên, tràn ngập cả ghế lô, Điền Thảo cầm lấy microphone, ngồi ở góc sô pha, nhìn màn hình trên vách tường, cả người chợt cảm thấy thật yên tĩnh.
- Bầu trời tối đen, nỗi cô độc lại chậm rãi lan tràn...
- Bạn nghe sự tịch mịch trong lời ca tiếng hát, cùng nỗi điên cuồng ôn nhu...
- Bi thương càng ngày càng sâu sắc, như thế nào mới có thể khiến nó dừng lại...
Tiếng hát ưu thương quanh quẩn trong ghế lô, nơi góc sô pha. Điền Thảo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của âm nhạc.
Nhìn Điền Thảo đang ngồi ở góc sô pha, thần tình tĩnh lặng. ưu thương lướt theo lời hát, dù tâm lý tố chất của Trần Phàm vốn đã cường đại tới mức làm người rùng mình, vẫn bị ảnh hưởng nhất định.
Hắn châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít lấy, cũng không quấy rầy Điền Thảo đang đắm chìm trong tiếng hát.
Một bài Tịch Mịch Tại Ca Xướng chấm dứt. Điền Thảo quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, uống một ngụm nước trái cây lại bắt đầu bài hát thứ hai ôn Nhu Từ Bi, ngay sau đó là bài hát thứ ba Nhất Trực Ngận An Tĩnh.
Ba bài hát, một bài so với một bài càng thêm ưu thương, hát đến bài cuối cùng, chính Điền Thảo tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trong thanh âm mang theo tia âm rung.
Ba bài hát chấm dứt. Điền Thảo liếc mắt nhìn Trần Phàm, nói:
- Anh cũng hát một bài đi.
- Tôi không biết.
Trần Phàm lắc lắc đầu, ở phương diện âm nhạc hắn quả thật không hề có thiên phú, hát lên giống như người ta đang gào khóc.
- Anh không hát, tôi tiếp tục hát.
Điền Thảo cười cười, dáng tươi cười không còn sáng lạn như ánh mặt trời lúc ban ngày, nhưng lại có một tia hương vị ưu thương cô độc.
Trần Phàm cười gật đầu, dụi tắt tàn thuốc, đảm đương vai khán giả lắng nghe.
Sau đó Điền Thảo chọn thêm mấy bài hát, đều có một đặc thù giống nhau: ưu thương.
Khi Điền Thảo hát xong bài thử bảy, Trần Phàm vốn muốn bảo nàng dừng lại uống chút nước, ăn chút hoa quả nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện thân thế Điền Thảo chợt run nhẹ lên.
- Tiểu Thảo, cô làm sao vậy?
Trần Phàm ngây ra, đứng dậy đi tới chỗ Điền Thảo.
Không tiếng trả lời. Điền Thảo run rẩy thân hình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên màn hình, làn điệu lại vang lên, là một làn điệu mà Trần Phàm thật quen thuộc, trên màn ảnh hiện lên tên của ca khúc:
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Bên tai vang lên làn điệu quen thuộc, bước chân Trần Phàm ngừng lại.
Hắn lại ngồi trở xuống ghế, lại châm thêm một điếu thuốc lá.
Khúc nhạc dạo dừng lại, nơi góc sô pha. Điền Thảo đặt microphone ngay bên miệng, thanh âm ưu thương trong nháy mắt truyền ra.
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ hài tử như có được bảo bối, được ở trong ngực của mẹ, được hưởng hạnh phúc không dứt...
- Không có mẹ thật buồn khổ, không mẹ hài tử như cọng cô lưu lạc, rời khỏi ngực của mẹ, hạnh phúc biết tìm đâu?
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ tốt thế nào hài tử thật không biết, nếu hài tử biết được, trong mộng cũng sẽ cười!
Nơi góc sô pha, cô gái trong ấn tượng của Trần Phàm luôn kiên cường, tự lập, kiêu ngạo, nắm microphone, dưới ngọn đèn hôn ám, tầm mắt mơ hồ nhìn lên màn hình, cả người run run theo lời ca, nhẹ nhàng hát lên ca khúc cuối cùng. Nguồn: http://truyenyy.com
Hát lên, hát lên, nước mắt liền giống như những chuỗi trân châu bừng lên trong vành mắt của nàng, lướt qua gương mặt xinh đẹp của nàng, chảy vào miệng.
Nước mắt có chút mặn chát, còn có chút đắng chát.
Bài hát chấm dứt, nàng buông microphone, cúi người, hai tay ôm ngực cuộn tròn trên sô pha, rơi lệ đầy mặt.
Giờ khắc này, lòng kiên cường của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng giống như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, có chỉ còn là bi thương.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm khe khẽ thở dài, yên lặng đi tới bên cạnh Điền Thảo, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Điền Thảo:
- Nghẹn lâu sẽ rất khó chịu, muốn khóc thì lớn tiếng khóc đi.
Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Trần Phàm, cả người Điền Thảo kịch liệt chấn động, ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Trần Phàm, theo sau...chảy nước mắt, cắn răng, liền nhào vào ngực Trần Phàm, hai tay ôm cổ hắn, lên tiếng khóc lớn.
Sau lưng sự kiên cường, cũng có sự yếu ớt mà người khác không thể tưởng tượng.
Điều này phảng phất như là sự hình dung chân thực nhất về Điền Thảo trong lúc này!
Sau bữa cơm tối kết thúc, dì Điền thu dọn thật nhanh. Điền Thảo đứng dậy định giúp đỡ.
- Tiểu Thảo, mẹ làm là được rồi, con bồi Trần thiếu nói chuyện phiếm đi.
Dì Điền cười ngăn trở Điền Thảo.
Điền Thảo có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Trần Phàm, diễn cảm có chút quỷ dị.
- Dì Điền, dì gọi tôi là tiểu Phàm là được rồi.
Trần Phàm cười khổ nói, từ ngày đầu tiên nhìn thấy dì Điền, dì Điền luôn xưng hô hắn là Trần thiếu, dù hắn đã nói qua rất nhiều lần, nhưng dì Điền chưa bao giờ sửa lại cách xưng hô.
Lần này cũng là như vậy, nghe Trần Phàm vừa nói như thế, dì Điền chỉ cười cười không trả lời.
Dì Điền nhanh nhẹn bưng chén đũa vào bếp, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên thật quỷ dị. Điền Thảo tựa hồ biết Trần Phàm muốn rời đi, cũng không còn tiếp tục nói chuyện như trước, mà ngồi trên ghế, hai chân khép lại, mười ngón tay đan chéo đặt trên đùi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm...
- Trần Phàm, tôi...
Có lẽ vì muốn chứng minh suy đoán của Điền Thảo, Trần Phàm nhìn đồng hồ, chuẩn bị cáo từ.
Mà ngay lúc Trần Phàm vừa mở miệng. Điền Thảo cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, cố gắng nói điều gì đó.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không nói hết câu kế tiếp, Trần Phàm có chút ngạc nhiên, mà Điền Thảo lại cúi đầu, tựa hồ không dám trực tiếp nhìn ánh mắt Trần Phàm.
- Tiểu Thảo, cô nói trước đi.
Nhìn thấy không khí lại trở nên xấu hổ, Trần Phàm chủ động mở miệng nói.
- Hô...
Hít sâu một hơi. Điền Thảo lại ngẩng đầu, mang theo bày phần khẩn trương ba phần chờ mong nhìn Trần Phàm:
- Anh có thể bồi tôi thêm vài giờ không?
Ân?
Nghe được Điền Thảo vừa nói như thế. Trần Phàm thoáng khựng người.
Hắn có thể nhận thấy được ngày hôm nay Điền Thảo khi ở chung với hắn, không còn im lặng trầm mặc như trong dĩ vàng, căn bản không hề che giấu tâm tình vui sướng trong nội tâm.
Điều này làm cho Trần Phàm cảm thấy thật bất ngờ, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy được Điền Thảo vì cảm tạ mình đã cho nàng cơ hội thực tập mà thôi.
- Được.
Nghĩ nghĩ, ngay trong lúc Điền Thảo đang muốn ngừng thở, Trần Phàm mở miệng đáp ứng, sau đó lại hỏi:
- Bất quá...cô lại muốn đi đâu?
- Ca hát.
Điền Thảo như giảm được gánh nặng, trên mặt lại hiện lên nụ cười sáng lạn.
- Ca hát?
Thần tình Trần Phàm nghi hoặc, trong ký ức của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Điền Thảo ca hát.
- Ân.
Điền Thảo gật gật đầu, cười nói:
- Các bạn học thường hay đi hát karaoke, mỗi lần trở về đều rất vui vẻ, tôi muốn đi thử xem một lần.
Đối mặt với lý do Điền Thảo vừa nói ra. Trần Phàm cũng không tìm được lý do để cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng Điền Thảo, nàng cũng đã thay bộ đồ công sở, mặc bộ quần áo thật thanh xuân, quần bò phối hợp với áo khoác màu hồng nhạt, phối hợp rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người nàng liền có loại mị lực nói không nên lời, nhất là đôi chân thẳng, được quần bò bó sát, đường cong thân thể bày ra thật tinh tế.
Đối với việc Điền Thảo cùng Trần Phàm đi ra ngoài, dì Điền cũng không ngăn cản, nhưng vẻ lo lắng ẩn chứa tận sâu trong con ngươi lại càng đậm, điều này làm cho Trần Phàm càng thêm khẳng định dì Điền cũng không hi vọng Điền Thảo một mình ở chung một chỗ với hắn.
Nửa giờ sau, hai người ngồi taxi đi tới một hội quán, cấp bậc cũng không thấp, cũng không tính đứng đầu, chỉ có thể coi là chất lượng bình thường.
Bãi đỗ xe hội quán dừng đầy đủ loại xe xa hoa, trong đó cũng chỉ là một số xe chất lượng hạng trung, cũng có vài chiếc trị giá hơn trăm vạn, tổng thể mà nói, cấp bậc xe cũng đã nói lên cấp bậc của hội quán.
Một thân cách ăn mặc thanh xuân, lại không hề trang điểm, mặc dù Điền Thảo không có khí tràng của một nữ vương như ban ngày, nhưng mị lực cũng không hề giảm bớt, sau khi tiến vào hội quán liền hấp dẫn những người phục vụ cùng một ít ánh mắt của khách nam giới.
Vì thế Điền Thảo cũng không hề để ý tới, mà giống như con chim nhỏ nép vào sát bên người Trần Phàm, dưới sự dẫn dắt của một người phục vụ đi tới một căn phòng nhỏ trên lầu ba.
Trần Phàm biết Điền Thảo bị mẫn cảm cồn, không dám gọi rượu, chỉ gọi nước trái cây, thịt nguội hoa quả cùng một ít điểm tâm.
Nhìn thấy người phục vụ rời đi. Điền Thảo yếu ớt liếc mắt nhìn Trần Phàm cố gắng muốn nói gì đó.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy biểu hiện quái dị của Điền Thảo, Trần Phàm có chút kỳ quái.
Khuôn mặt Điền Thảo đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tôi lần đầu tiên đi tới chỗ này, không biết chọn bài hát như thế nào.
Trần Phàm á khẩu.
- Muốn hát gì thì hát, tôi giúp cô chọn.
Sau thoáng ngây ra. Trần Phàm đứng dậy đi tới bên máy.
Điền Thảo cũng vội vàng đi theo, nghĩ nghĩ, nói:
- Là ba bài Tịch Mịch Tại Xướng Ca, ôn Nhu Từ Bi. Nhất Trực Ngận An Tĩnh đi.
Trần Phàm cũng không hiểu rõ về ca khúc, cũng không biết người ca sĩ hay hát những bài này đã rời khỏi nhân gian.
Sau khi chọn xong bài hát, làn điệu ưu thương chậm rãi vang lên, tràn ngập cả ghế lô, Điền Thảo cầm lấy microphone, ngồi ở góc sô pha, nhìn màn hình trên vách tường, cả người chợt cảm thấy thật yên tĩnh.
- Bầu trời tối đen, nỗi cô độc lại chậm rãi lan tràn...
- Bạn nghe sự tịch mịch trong lời ca tiếng hát, cùng nỗi điên cuồng ôn nhu...
- Bi thương càng ngày càng sâu sắc, như thế nào mới có thể khiến nó dừng lại...
Tiếng hát ưu thương quanh quẩn trong ghế lô, nơi góc sô pha. Điền Thảo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của âm nhạc.
Nhìn Điền Thảo đang ngồi ở góc sô pha, thần tình tĩnh lặng. ưu thương lướt theo lời hát, dù tâm lý tố chất của Trần Phàm vốn đã cường đại tới mức làm người rùng mình, vẫn bị ảnh hưởng nhất định.
Hắn châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít lấy, cũng không quấy rầy Điền Thảo đang đắm chìm trong tiếng hát.
Một bài Tịch Mịch Tại Ca Xướng chấm dứt. Điền Thảo quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, uống một ngụm nước trái cây lại bắt đầu bài hát thứ hai ôn Nhu Từ Bi, ngay sau đó là bài hát thứ ba Nhất Trực Ngận An Tĩnh.
Ba bài hát, một bài so với một bài càng thêm ưu thương, hát đến bài cuối cùng, chính Điền Thảo tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trong thanh âm mang theo tia âm rung.
Ba bài hát chấm dứt. Điền Thảo liếc mắt nhìn Trần Phàm, nói:
- Anh cũng hát một bài đi.
- Tôi không biết.
Trần Phàm lắc lắc đầu, ở phương diện âm nhạc hắn quả thật không hề có thiên phú, hát lên giống như người ta đang gào khóc.
- Anh không hát, tôi tiếp tục hát.
Điền Thảo cười cười, dáng tươi cười không còn sáng lạn như ánh mặt trời lúc ban ngày, nhưng lại có một tia hương vị ưu thương cô độc.
Trần Phàm cười gật đầu, dụi tắt tàn thuốc, đảm đương vai khán giả lắng nghe.
Sau đó Điền Thảo chọn thêm mấy bài hát, đều có một đặc thù giống nhau: ưu thương.
Khi Điền Thảo hát xong bài thử bảy, Trần Phàm vốn muốn bảo nàng dừng lại uống chút nước, ăn chút hoa quả nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện thân thế Điền Thảo chợt run nhẹ lên.
- Tiểu Thảo, cô làm sao vậy?
Trần Phàm ngây ra, đứng dậy đi tới chỗ Điền Thảo.
Không tiếng trả lời. Điền Thảo run rẩy thân hình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên màn hình, làn điệu lại vang lên, là một làn điệu mà Trần Phàm thật quen thuộc, trên màn ảnh hiện lên tên của ca khúc:
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Bên tai vang lên làn điệu quen thuộc, bước chân Trần Phàm ngừng lại.
Hắn lại ngồi trở xuống ghế, lại châm thêm một điếu thuốc lá.
Khúc nhạc dạo dừng lại, nơi góc sô pha. Điền Thảo đặt microphone ngay bên miệng, thanh âm ưu thương trong nháy mắt truyền ra.
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ hài tử như có được bảo bối, được ở trong ngực của mẹ, được hưởng hạnh phúc không dứt...
- Không có mẹ thật buồn khổ, không mẹ hài tử như cọng cô lưu lạc, rời khỏi ngực của mẹ, hạnh phúc biết tìm đâu?
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ tốt thế nào hài tử thật không biết, nếu hài tử biết được, trong mộng cũng sẽ cười!
Nơi góc sô pha, cô gái trong ấn tượng của Trần Phàm luôn kiên cường, tự lập, kiêu ngạo, nắm microphone, dưới ngọn đèn hôn ám, tầm mắt mơ hồ nhìn lên màn hình, cả người run run theo lời ca, nhẹ nhàng hát lên ca khúc cuối cùng. Nguồn: http://truyenyy.com
Hát lên, hát lên, nước mắt liền giống như những chuỗi trân châu bừng lên trong vành mắt của nàng, lướt qua gương mặt xinh đẹp của nàng, chảy vào miệng.
Nước mắt có chút mặn chát, còn có chút đắng chát.
Bài hát chấm dứt, nàng buông microphone, cúi người, hai tay ôm ngực cuộn tròn trên sô pha, rơi lệ đầy mặt.
Giờ khắc này, lòng kiên cường của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng giống như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, có chỉ còn là bi thương.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm khe khẽ thở dài, yên lặng đi tới bên cạnh Điền Thảo, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Điền Thảo:
- Nghẹn lâu sẽ rất khó chịu, muốn khóc thì lớn tiếng khóc đi.
Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Trần Phàm, cả người Điền Thảo kịch liệt chấn động, ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Trần Phàm, theo sau...chảy nước mắt, cắn răng, liền nhào vào ngực Trần Phàm, hai tay ôm cổ hắn, lên tiếng khóc lớn.
Sau lưng sự kiên cường, cũng có sự yếu ớt mà người khác không thể tưởng tượng.
Điều này phảng phất như là sự hình dung chân thực nhất về Điền Thảo trong lúc này!
/839
|