- Mày nhất địnhphải chết!
Bên tai vang lên thanh âm băng sương của Trần Phàm, đồng thời cảm nhận được sát khí khủng bố đang tản mát ra từ trên người Trần Phàm. Trong lòng Tiết Cường không khỏi hoảng hốt, vốn hắn đang tính toán đem hình ảnh Lưu Oánh Oánh sa đọa chụp xuống, sau đó gửi cho Trần Phàm ngắm nhìn, để Trần Phàm nếm mùi vị thống khổ dằn vặn. Nhưng chưa từng nghĩ qua. Trần Phàm đột nhiên sẽ xuất hiện ở trong này.
Bất quá, khi hắn trông thấy sáu gã da đen đứng xung quanh mình, thì tia sợ hãi đang trào dâng trong lòng nhất thời đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
- Mày có biết những người đang đứng bên cạnh tao là ai hay không? Tao nói cho mày biết, bọn hắn đều là bảo tiêu ưu tú của công ty bảo tiêu Beirus lớn nhất nước Mỹ! Mày nghĩ rằng, mày có thể giết tao ở trong này hay sao? Chỉ bằng một mình mày ư?
Tiết Cường dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Phàm, cười lạnh nói:
- Trần Phàm à Trần Phàm, vốn tao còn muốn chậm rãi đùa giỡn mày, nhưng hôm nay mày chủ động đem mạng tới đây. Vậy tao đành phải tiễn mày xuống Diêm Vương điện thôi à!
Nhìn thấy những họng súng đen nháy, Lưu Oánh Oánh bị Trần Phàm kéo ra sau lưng khẽ biến sắc. Lúc này nàng mới ý thức được chuyện tình không hề bình thường, nên cũng không dám làm ra hành động phản kháng ngu muội.
Còn sáu gã da đen kia, sau khi cảm nhận được sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, thì biểu tình cũng biến sắc, bất quá nghe lời Tiết Cường nói, nhìn thấy trong tay Trần Phàm không có bất kỳ thứ vũ khí nào, trên mặt liền bày ra nụ cười thoải mái.
Đúng như lời Tiết Cường nói, bọn hắn thân là bảo tiêu ưu tú nhất thế giới, sáu người trong tay cầm súng, chẳng lẽ còn phải sợ một gã thanh niên tay không hay sao?
- Oanh!
Bất quá Trần Phàm không muốn cùng Tiết Cường nhiều lời vô nghĩa, nhanh như chớp giậm chân xuống đất.
- Răng rắc!
Một cước này của Trần Phàm kết hợp cùng nhịp hô hấp của rất nhiều người ở trong đại sảnh. Ngay khi một cước vừa giẫm xuống, đã khiến cho phản lực cộng hưởng, lực lượng khủng bố làm cho sàn nhà dưới chân vỡ nát ra chằng chịt!
Lưu Oánh Oánh đang đứng phía sau Trần Phàm không có phòng bị, thân mình đã trực tiếp ngã nhào xuống sàn nhà.
Còn sáu gã da đen to con bên người Tiết Cường, thì dường như không ngờ Trần Phàm sẽ đạp xuống đất tạo ra dư chấn tần suất cường độ cao. Trong lòng bọn hắn khẽ rung lên, nhanh chóng ngừng thở, diễn cảm cũng ngưng trọng lên.
- Sưu!
Ngay khi bọn chúng bị hành động của Trần Phàm làm cho giật mình hoảng hốt, thì Trần Phàm đã mượn lực lượng, cả người nhảy vút lên, thân hình giống như một bóng quỷ mị, áp sát đến bên người một gã da đen gần nhất.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Phàm đã áp sát tới trước người của gã da đen to con, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay của hắn đã nhiều hơn một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh. Nương theo lực đẩy, Trần Phàm nắm chặt thanh chủy thủ, lướt qua cổ gã da đen to con, dùng sức khứa mạnh!
- Sưu!
Giống như cắt một khối đậu hũ bình thường, thanh chủy thủ sắc bén đã chém rụng đầu của gã da đen to con. Máu tươi nóng bỏng nhanh chóng phun trào ra như suối tuôn.
Cùng lúc này, Trần Phàm vươn tay trái ra, giật lấy khẩu súng trong tay của gã da đen bị chém rụng đầu. Sau đó...
Phanh...phanh...phanh...phanh...phanh...
Phanh...
Sáu tiếng súng cơ hồ ở trong một giây đồng thời vang lên. Năm tiếng trước đó là do khẩu súng trong tay Trần Phàm truyền ra, tiếng súng cuối cùng là do khẩu súng trong tay một gã da đen đang đứng sau lưng Tiết Cường, theo bản năng bóp cò phát ra.
Thời gian, ở một khắc này giống như đã ngừng trôi, hình ảnh ở một khắc này cũng đang dừng lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trừ bỏ đám nam nữ say thuốc vẫn đang đắm chìm trong cơn hoan lạc ra, thì những người khác đều sôi nổi trợn mắt há mồm, biểu tình kinh ngạc như không dám tin!
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn. gã da đen bị chém đứt đầu cả người tràn đầy máu tươi, lúc này thân hình không đầu mới hung hăng đổ ngục xuống...
Rầm...rầm...rầm...rầm...rầm...
Theo sau, năm gã da đen to con khác, cũng lần lượt ngã sục xuống sàn nhà, máu tươi nóng bỏng mang theo dịch trắng chảy ra từ trong lỗ thủng ở giữa mi tâm của bọn chúng. Lúc này cả đám vẫn đang mở to hai mắt ra nhìn trừng trừng, diễn cảm mang theo biểu tình chết mà không nhắm mắt!
- A...!
Bị dư chấn một cước của Trần Phàm chấn ngã, Lưu Oánh Oánh vừa nhìn thấy hình ảnh khủng bố này, đã thất thanh hét lên, hai mắt nhắm chặt vào, trực tiếp hôn mê ngất đi.
Theo sau, vô sô thanh âm la hét vang lên ở trong đại sảnh. Đám người kia giống như vừa nhìn thấy ma quỷ bình thường, sôi nổi ôm đầu la hét chói tai, chạy về bốn phương tám hướng.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên, nhưng lần này là một phát đạn chỉ thiên của Trần Phàm.
- Ai dám bước ra khỏi gian phòng này, tôi sẽ đưa kẻ đó xuống dưới địa ngục!
Trần Phàm hai mắt băng sương đảo qua đám người đang hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi, cảnh cáo nói.
Bất thình lình vang lên tiếng súng, khiến cho mọi người đang hoảng sợ chạy trốn, phải ôm đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Hô
Thanh âm của Trần Phàm vang lên, Tiết Cường đang chấn kinh rốt cuộc đã hồi phục lại tinh thần. Hắn khẽ hít sâu vào một hơi, diễn cảm hung hăng càn quấy trên mặt sớm đã biến mất, lúc này có chăng chỉ là sợ hãi tột cùng mà thôi.
Ực!
Tiết Cường hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi ở trong nội tâm đang trào dâng lên. Nhưng thân mình không ngừng run rẩy đã bán rẻ nội tâm của hắn.
Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi một chút, đau đớn làm cho toàn thân hắn thanh tỉnh hơn, hắn đào mắt nhìn Trần Phàm, dùng ngữ khí dồn dập nói:
- Trần Phàm, tao hy vọng mày hiểu rõ, hôm nay mày đã không còn là người của Trần gia. Không có Trần gia làm chỗ dựa, nếu mày giết tao thì mày cũng nhất định phải chết thôi! Vô luận giới hắc đạo, hay giới bạch đạo đều sẽ không buông tha cho mày!
Không thể không nói, thân là đứa con trai duy nhất của chưởng môn nhân bang hội hắc đạo lớn nhất Đại Lục, Tiết Cường coi như không quen đối mặt với tràng cảnh huyết tinh, nhưng hắn cũng đã bức ép mình phải bình tĩnh trở lại. Nhất châm kiến huyết, vạch ra nỗi uy hiếp dành cho Trần Phàm!
Hiển nhiên, ở hắn xem ra, nếu đã mất đi sự bảo vệ của Trần gia. Nếu Trần Phàm quả thật dám giết chết hắn, thì Trần Phàm nhất định là sẽ phải chết không cần nghi ngờ!
- Mày nghĩ rằng, tao sẽ buông tha cho mày hay sao?
Trần Phàm cả người cũng bị máu tươi nhuộm đó, diễn cảm bất biến nhìn thẳng vào mất Tiết Cường, chậm rãi nói.
Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của Trần Phàm, sắc mặt Tiết Cường biến đổi, hắn theo dư âm nhìn thoáng qua phía cửa, đồng thời cười lạnh nói:
- Trần Phàm, có lẽ mày không biết, thân phận những hội viên trong này không giống người thường. Ngay khi mày ra tay thì đã có người gọi điện báo cảnh sát rồi. Rất nhanh thôi cảnh sát sẽ đến đây. Nếu mày biết điều, thì mau chóng rời khỏi đây ngay, thì còn có hy vọng sống sót. Nếu không, mày hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
- Phanh phanh phanh...
Khẩu súng trong tay Trần Phàm bỗng nhiên khạc lửa, trong họng súng tản mát ra những luồng khói xanh...
Ngoài phía cửa ra vào, ba gã tráng hán tiến đến cứu viện, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu tươi. Cái chết của bọn hắn đều giống như năm gã da đen to con lúc trước, giữa mi tâm đều trúng một viên đạn, chết ngay tại chỗ không kịp nhúc nhích!
Nhất thời trong đại sảnh liền vang lên thanh âm kinh hô, tiếng la hét hoảng sợ chói tai cực điểm.
Còn vẻ mặt của Tiết Cường thì xám như tro tàn, vốn hắn muốn thông qua nói chuyện phiếm mà phân tán lực chú ý của Trần Phàm, làm cho thủ hạ của mình âm thầm ra tay giết chết Trần Phàm. Nhưng thật không ngờ, Trần Phàm đã dễ dàng giết chết những người đó!
So sánh với Tiết Cường mà nói, thì Tang Khôn bên cạnh Tiết Cường lúc này đã hoàn toàn sợ hãi điên rồi. Hắn gắt gao ôm lấy cánh tay của Tiết Cường, cảm tình giống như sắp chết đuối thì vớ được một cọng cỏ cứu mạng bình thường.
Ba!
Theo sau, ngay khi Tiết Cường ngưng thở, thì Trần Phàm đã chậm rãi bước đến trước người hắn, mỗi nhịp bước chân đều mười phần mạnh mẽ, khiến cho gạch đá hoa dưới sàn nhà vỡ nát ra!
Mắt thấy Trần Phàm toàn thân đầy máu đi đến phía mình, Tiết Cường hai chân mềm nhũn ra, giống như tùy thời đều sẽ ngã gục xuống dưới sàn nhà.
- Làm sao mày biết chuyện tình về nhà của Oánh Oánh?
Rất nhanh, Trần Phàm đã bước tới trước người Tiết Cường và dừng lại cách người Tiết Cường khoảng một mét, sau đó lạnh lùng hỏi.
- Ực!
Tiết Cường nuốt khan nước miếng, theo bản năng đáp:
- Trần Phi nói cho tao biết.
Trần Phi?
Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt của Trần Phàm đã trực tiếp híp lại thành một đường chỉ nhỏ, sát khí trong đôi con ngươi gia tăng thêm vài phần!
- Trần Phàm, mày nghĩ thông suốt chưa? Nếu mày giết tao, mày cũng không sống nổi đâu! Nếu mày không giết tao, tao sẽ cam đoan ân oán giữa hai chúng ta liền xóa bỏ. Sau này tao không tìm mày chọc giận nữa.
Nhìn thấy sát khí trên người Trần Phàm càng lúc càng nồng đậm. Tiết Cường vừa mềm vừa cứng nói.
Trần Phàm bình tĩnh giơ tay lên, giương thanh chủy thủ lạnh lẽo chỉ thẳng vào người Tiết Cường:
- Tao hiểu, mày làm những chuyện này, chẳng qua là muốn cho tao nếm trải mùi vị thống khổ dằn vặt mà thôi! Mày đã làm được rồi, nhưng đồng dạng, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm ngàn lần!
- Ba!
Khi nói chuyện, Trần Phàm vung tay lên, dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi, trực tiếp túm lấy Tang Khôn, dùng kéo lôi kéo, đem Tang Khôn đến trước người mình.
- A...!
Tang Khôn bị hành động của Trần Phàm làm cho hoảng sợ đến mức phải la hét chói tai. Theo sau khóc ròng nói:
- Anh Cường...anh Cường...cứu em...cứu em...!
- Buông hắn ra!
Mất thấy Tang Khôn bị Trần Phàm túm cổ. Tiết Cường biến sắc, theo bản năng đánh về phía Trần Phàm.
- Quỳ xuống!
Trần Phàm nộ hống một tiếng, nhắm thẳng vào cổ chân của Tiết Cường mà đạp ra một cước.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy nháy mắt vang lên, cổ chân của Tiết Cường bị đạp trúng, mất đi trọng tâm, theo sau đã trực tiếp ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà.
- Gã này là người tình đồng tính của mày, đúng không?
Trần Phàm dùng chân giẫm lên khuôn mặt của Tiết Cường, mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy, hắn bị người khác lăng nhục!
- Phanh!
Nói dứt lời, Trần Phàm vươn tay lên, nhằm về phía gã nam nhân lúc trước muốn làm quen với Lưu Oánh Oánh, bắn ra một phát súng hù dọa.
- Đừng...đừng...! Tôi van xin anh, đừng...!
Gã nam nhân mặc âu phục trắng cả người run rẩy, hoảng sợ nói.
- Mày biết phải làm cách nào rồi chứ! Tao cho mày mười phút đồng hồ, nếu mày không làm cho tao hài lòng, thì tao sẽ giết mày ngay lập tức!
Trần Phàm nói xong, một tay ném Tang Khôn đến trước mặt gã nam nhân mặc âu phục trắng. Đồng thời bước đến bên cạnh Lưu Oánh Oánh, ôm nàng lên.
- Anh Cường...cứu em!
Tang Khôn dường như đã hoàn toàn chìm vào trong nỗi sợ hãi, toàn thân mềm nhũn ra, căn bản là vô pháp phản kháng.
Tiết Cường bị Trần Phàm đạp gãy cổ chân, đối mặt với lời cầu cứu của Tang Khôn, lòng đau như dao cắt, thần tình vặn vẹo thành một đoàn, giãy giụa bò đến phía Tang Khôn.
Mà gã nam nhân mặc âu phục trắng, thì hai mắt đỏ hồng, gào thét đánh về phía Tang Khôn...
- A...đừng...!
Ở dưới sự uy hiếp đến tính mạng, gã nam nhân mặc âu phục trắng lúc này đã hoàn toàn biến thành một con dã thú, hai tay đè Tang Khôn nằm xuống dưới sàn nhà, xét nát trang phục trên người Tang Khôn ra, điên cuồng tàn phá.
- Ác ma! Mày chính là ác ma, mày sẽ chết không được tử tế!
Nhìn thấy người tình của mình bị kẻ khác làm nhục. Tiết Cường mười phần thống khổ rống lên.
Mười phút đồng hồ sau, ở dưới tiếng rên rỉ thống khổ của Tang Khôn, cùng thanh âm rống giận của Tiết Cường. Gã nam nhân mặc âu phục trắng đã cưỡng hiếp xong Tang Khôn.
- Có thể buông tha cho tôi...không?
Làm xong những chuyện này, gã nam nhân thân mình xích lõa, tha thiết mong chờ nhìn Trần Phàm dò hỏi.
Không chờ Trần Phàm kịp trả lời, thì lối ra vào bên ngoài đã truyền tới những tiếng bước chân dồn dập.
Cảnh sát!
Mười mấy tên đặc công võ trang đầy đủ, trong tay mang theo súng tự động, nhanh chóng tràn vào bên trong đại sảnh, họng súng đều giương thẳng vào người Trần Phàm.
- Trần Phàm, buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu ngồi xuống!
Thủ lĩnh nhóm đặc công lớn tiếng quát, nhưng là trong ngữ khí lại mang theo hương vị khẩn trương cực điểm.
- Ha ha ha ha...!
Nguyên bản Tiết Cường đang thống khổ vạn phần, ngay khi nhìn thấy nhóm đặc công tràn vào. Thì lúc này hắn giống như vừa nhìn thấy chúa trời, hắn cố dùng sức nghiêng đầu nhìn vào Trần Phàm:
- Trần Phàm, không có Trần gia làm chỗ dựa, mày chẳng qua cũng chỉ là một con chó nhà tang mà thôi! Mày đã giết nhiều người như vậy...không ai cứu nổi mày...
- Rồng có nghịch lân, kẻ nào động tới đều phải chết!
Không chờ Tiết Cường nói dứt lời. Trần Phàm đã cắt ngang lời nói.
- Răng rắc!
Theo sau, một tiếng xương gãy thanh thúy đã vang lên, ở dưới biểu tình trợn mắt há mồm của nhóm đặc công. Trần Phàm nhanh như chớp ngồi xuống, một tay ghì chặt cổ Tiết Cường, một tay cầm chủy thủ, dùng sức khứa đứt đầu Tiết Cường...!
Bên tai vang lên thanh âm băng sương của Trần Phàm, đồng thời cảm nhận được sát khí khủng bố đang tản mát ra từ trên người Trần Phàm. Trong lòng Tiết Cường không khỏi hoảng hốt, vốn hắn đang tính toán đem hình ảnh Lưu Oánh Oánh sa đọa chụp xuống, sau đó gửi cho Trần Phàm ngắm nhìn, để Trần Phàm nếm mùi vị thống khổ dằn vặn. Nhưng chưa từng nghĩ qua. Trần Phàm đột nhiên sẽ xuất hiện ở trong này.
Bất quá, khi hắn trông thấy sáu gã da đen đứng xung quanh mình, thì tia sợ hãi đang trào dâng trong lòng nhất thời đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
- Mày có biết những người đang đứng bên cạnh tao là ai hay không? Tao nói cho mày biết, bọn hắn đều là bảo tiêu ưu tú của công ty bảo tiêu Beirus lớn nhất nước Mỹ! Mày nghĩ rằng, mày có thể giết tao ở trong này hay sao? Chỉ bằng một mình mày ư?
Tiết Cường dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Phàm, cười lạnh nói:
- Trần Phàm à Trần Phàm, vốn tao còn muốn chậm rãi đùa giỡn mày, nhưng hôm nay mày chủ động đem mạng tới đây. Vậy tao đành phải tiễn mày xuống Diêm Vương điện thôi à!
Nhìn thấy những họng súng đen nháy, Lưu Oánh Oánh bị Trần Phàm kéo ra sau lưng khẽ biến sắc. Lúc này nàng mới ý thức được chuyện tình không hề bình thường, nên cũng không dám làm ra hành động phản kháng ngu muội.
Còn sáu gã da đen kia, sau khi cảm nhận được sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, thì biểu tình cũng biến sắc, bất quá nghe lời Tiết Cường nói, nhìn thấy trong tay Trần Phàm không có bất kỳ thứ vũ khí nào, trên mặt liền bày ra nụ cười thoải mái.
Đúng như lời Tiết Cường nói, bọn hắn thân là bảo tiêu ưu tú nhất thế giới, sáu người trong tay cầm súng, chẳng lẽ còn phải sợ một gã thanh niên tay không hay sao?
- Oanh!
Bất quá Trần Phàm không muốn cùng Tiết Cường nhiều lời vô nghĩa, nhanh như chớp giậm chân xuống đất.
- Răng rắc!
Một cước này của Trần Phàm kết hợp cùng nhịp hô hấp của rất nhiều người ở trong đại sảnh. Ngay khi một cước vừa giẫm xuống, đã khiến cho phản lực cộng hưởng, lực lượng khủng bố làm cho sàn nhà dưới chân vỡ nát ra chằng chịt!
Lưu Oánh Oánh đang đứng phía sau Trần Phàm không có phòng bị, thân mình đã trực tiếp ngã nhào xuống sàn nhà.
Còn sáu gã da đen to con bên người Tiết Cường, thì dường như không ngờ Trần Phàm sẽ đạp xuống đất tạo ra dư chấn tần suất cường độ cao. Trong lòng bọn hắn khẽ rung lên, nhanh chóng ngừng thở, diễn cảm cũng ngưng trọng lên.
- Sưu!
Ngay khi bọn chúng bị hành động của Trần Phàm làm cho giật mình hoảng hốt, thì Trần Phàm đã mượn lực lượng, cả người nhảy vút lên, thân hình giống như một bóng quỷ mị, áp sát đến bên người một gã da đen gần nhất.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Phàm đã áp sát tới trước người của gã da đen to con, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay của hắn đã nhiều hơn một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh. Nương theo lực đẩy, Trần Phàm nắm chặt thanh chủy thủ, lướt qua cổ gã da đen to con, dùng sức khứa mạnh!
- Sưu!
Giống như cắt một khối đậu hũ bình thường, thanh chủy thủ sắc bén đã chém rụng đầu của gã da đen to con. Máu tươi nóng bỏng nhanh chóng phun trào ra như suối tuôn.
Cùng lúc này, Trần Phàm vươn tay trái ra, giật lấy khẩu súng trong tay của gã da đen bị chém rụng đầu. Sau đó...
Phanh...phanh...phanh...phanh...phanh...
Phanh...
Sáu tiếng súng cơ hồ ở trong một giây đồng thời vang lên. Năm tiếng trước đó là do khẩu súng trong tay Trần Phàm truyền ra, tiếng súng cuối cùng là do khẩu súng trong tay một gã da đen đang đứng sau lưng Tiết Cường, theo bản năng bóp cò phát ra.
Thời gian, ở một khắc này giống như đã ngừng trôi, hình ảnh ở một khắc này cũng đang dừng lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trừ bỏ đám nam nữ say thuốc vẫn đang đắm chìm trong cơn hoan lạc ra, thì những người khác đều sôi nổi trợn mắt há mồm, biểu tình kinh ngạc như không dám tin!
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn. gã da đen bị chém đứt đầu cả người tràn đầy máu tươi, lúc này thân hình không đầu mới hung hăng đổ ngục xuống...
Rầm...rầm...rầm...rầm...rầm...
Theo sau, năm gã da đen to con khác, cũng lần lượt ngã sục xuống sàn nhà, máu tươi nóng bỏng mang theo dịch trắng chảy ra từ trong lỗ thủng ở giữa mi tâm của bọn chúng. Lúc này cả đám vẫn đang mở to hai mắt ra nhìn trừng trừng, diễn cảm mang theo biểu tình chết mà không nhắm mắt!
- A...!
Bị dư chấn một cước của Trần Phàm chấn ngã, Lưu Oánh Oánh vừa nhìn thấy hình ảnh khủng bố này, đã thất thanh hét lên, hai mắt nhắm chặt vào, trực tiếp hôn mê ngất đi.
Theo sau, vô sô thanh âm la hét vang lên ở trong đại sảnh. Đám người kia giống như vừa nhìn thấy ma quỷ bình thường, sôi nổi ôm đầu la hét chói tai, chạy về bốn phương tám hướng.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên, nhưng lần này là một phát đạn chỉ thiên của Trần Phàm.
- Ai dám bước ra khỏi gian phòng này, tôi sẽ đưa kẻ đó xuống dưới địa ngục!
Trần Phàm hai mắt băng sương đảo qua đám người đang hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi, cảnh cáo nói.
Bất thình lình vang lên tiếng súng, khiến cho mọi người đang hoảng sợ chạy trốn, phải ôm đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Hô
Thanh âm của Trần Phàm vang lên, Tiết Cường đang chấn kinh rốt cuộc đã hồi phục lại tinh thần. Hắn khẽ hít sâu vào một hơi, diễn cảm hung hăng càn quấy trên mặt sớm đã biến mất, lúc này có chăng chỉ là sợ hãi tột cùng mà thôi.
Ực!
Tiết Cường hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi ở trong nội tâm đang trào dâng lên. Nhưng thân mình không ngừng run rẩy đã bán rẻ nội tâm của hắn.
Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi một chút, đau đớn làm cho toàn thân hắn thanh tỉnh hơn, hắn đào mắt nhìn Trần Phàm, dùng ngữ khí dồn dập nói:
- Trần Phàm, tao hy vọng mày hiểu rõ, hôm nay mày đã không còn là người của Trần gia. Không có Trần gia làm chỗ dựa, nếu mày giết tao thì mày cũng nhất định phải chết thôi! Vô luận giới hắc đạo, hay giới bạch đạo đều sẽ không buông tha cho mày!
Không thể không nói, thân là đứa con trai duy nhất của chưởng môn nhân bang hội hắc đạo lớn nhất Đại Lục, Tiết Cường coi như không quen đối mặt với tràng cảnh huyết tinh, nhưng hắn cũng đã bức ép mình phải bình tĩnh trở lại. Nhất châm kiến huyết, vạch ra nỗi uy hiếp dành cho Trần Phàm!
Hiển nhiên, ở hắn xem ra, nếu đã mất đi sự bảo vệ của Trần gia. Nếu Trần Phàm quả thật dám giết chết hắn, thì Trần Phàm nhất định là sẽ phải chết không cần nghi ngờ!
- Mày nghĩ rằng, tao sẽ buông tha cho mày hay sao?
Trần Phàm cả người cũng bị máu tươi nhuộm đó, diễn cảm bất biến nhìn thẳng vào mất Tiết Cường, chậm rãi nói.
Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của Trần Phàm, sắc mặt Tiết Cường biến đổi, hắn theo dư âm nhìn thoáng qua phía cửa, đồng thời cười lạnh nói:
- Trần Phàm, có lẽ mày không biết, thân phận những hội viên trong này không giống người thường. Ngay khi mày ra tay thì đã có người gọi điện báo cảnh sát rồi. Rất nhanh thôi cảnh sát sẽ đến đây. Nếu mày biết điều, thì mau chóng rời khỏi đây ngay, thì còn có hy vọng sống sót. Nếu không, mày hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
- Phanh phanh phanh...
Khẩu súng trong tay Trần Phàm bỗng nhiên khạc lửa, trong họng súng tản mát ra những luồng khói xanh...
Ngoài phía cửa ra vào, ba gã tráng hán tiến đến cứu viện, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu tươi. Cái chết của bọn hắn đều giống như năm gã da đen to con lúc trước, giữa mi tâm đều trúng một viên đạn, chết ngay tại chỗ không kịp nhúc nhích!
Nhất thời trong đại sảnh liền vang lên thanh âm kinh hô, tiếng la hét hoảng sợ chói tai cực điểm.
Còn vẻ mặt của Tiết Cường thì xám như tro tàn, vốn hắn muốn thông qua nói chuyện phiếm mà phân tán lực chú ý của Trần Phàm, làm cho thủ hạ của mình âm thầm ra tay giết chết Trần Phàm. Nhưng thật không ngờ, Trần Phàm đã dễ dàng giết chết những người đó!
So sánh với Tiết Cường mà nói, thì Tang Khôn bên cạnh Tiết Cường lúc này đã hoàn toàn sợ hãi điên rồi. Hắn gắt gao ôm lấy cánh tay của Tiết Cường, cảm tình giống như sắp chết đuối thì vớ được một cọng cỏ cứu mạng bình thường.
Ba!
Theo sau, ngay khi Tiết Cường ngưng thở, thì Trần Phàm đã chậm rãi bước đến trước người hắn, mỗi nhịp bước chân đều mười phần mạnh mẽ, khiến cho gạch đá hoa dưới sàn nhà vỡ nát ra!
Mắt thấy Trần Phàm toàn thân đầy máu đi đến phía mình, Tiết Cường hai chân mềm nhũn ra, giống như tùy thời đều sẽ ngã gục xuống dưới sàn nhà.
- Làm sao mày biết chuyện tình về nhà của Oánh Oánh?
Rất nhanh, Trần Phàm đã bước tới trước người Tiết Cường và dừng lại cách người Tiết Cường khoảng một mét, sau đó lạnh lùng hỏi.
- Ực!
Tiết Cường nuốt khan nước miếng, theo bản năng đáp:
- Trần Phi nói cho tao biết.
Trần Phi?
Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt của Trần Phàm đã trực tiếp híp lại thành một đường chỉ nhỏ, sát khí trong đôi con ngươi gia tăng thêm vài phần!
- Trần Phàm, mày nghĩ thông suốt chưa? Nếu mày giết tao, mày cũng không sống nổi đâu! Nếu mày không giết tao, tao sẽ cam đoan ân oán giữa hai chúng ta liền xóa bỏ. Sau này tao không tìm mày chọc giận nữa.
Nhìn thấy sát khí trên người Trần Phàm càng lúc càng nồng đậm. Tiết Cường vừa mềm vừa cứng nói.
Trần Phàm bình tĩnh giơ tay lên, giương thanh chủy thủ lạnh lẽo chỉ thẳng vào người Tiết Cường:
- Tao hiểu, mày làm những chuyện này, chẳng qua là muốn cho tao nếm trải mùi vị thống khổ dằn vặt mà thôi! Mày đã làm được rồi, nhưng đồng dạng, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm ngàn lần!
- Ba!
Khi nói chuyện, Trần Phàm vung tay lên, dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi, trực tiếp túm lấy Tang Khôn, dùng kéo lôi kéo, đem Tang Khôn đến trước người mình.
- A...!
Tang Khôn bị hành động của Trần Phàm làm cho hoảng sợ đến mức phải la hét chói tai. Theo sau khóc ròng nói:
- Anh Cường...anh Cường...cứu em...cứu em...!
- Buông hắn ra!
Mất thấy Tang Khôn bị Trần Phàm túm cổ. Tiết Cường biến sắc, theo bản năng đánh về phía Trần Phàm.
- Quỳ xuống!
Trần Phàm nộ hống một tiếng, nhắm thẳng vào cổ chân của Tiết Cường mà đạp ra một cước.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy nháy mắt vang lên, cổ chân của Tiết Cường bị đạp trúng, mất đi trọng tâm, theo sau đã trực tiếp ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà.
- Gã này là người tình đồng tính của mày, đúng không?
Trần Phàm dùng chân giẫm lên khuôn mặt của Tiết Cường, mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy, hắn bị người khác lăng nhục!
- Phanh!
Nói dứt lời, Trần Phàm vươn tay lên, nhằm về phía gã nam nhân lúc trước muốn làm quen với Lưu Oánh Oánh, bắn ra một phát súng hù dọa.
- Đừng...đừng...! Tôi van xin anh, đừng...!
Gã nam nhân mặc âu phục trắng cả người run rẩy, hoảng sợ nói.
- Mày biết phải làm cách nào rồi chứ! Tao cho mày mười phút đồng hồ, nếu mày không làm cho tao hài lòng, thì tao sẽ giết mày ngay lập tức!
Trần Phàm nói xong, một tay ném Tang Khôn đến trước mặt gã nam nhân mặc âu phục trắng. Đồng thời bước đến bên cạnh Lưu Oánh Oánh, ôm nàng lên.
- Anh Cường...cứu em!
Tang Khôn dường như đã hoàn toàn chìm vào trong nỗi sợ hãi, toàn thân mềm nhũn ra, căn bản là vô pháp phản kháng.
Tiết Cường bị Trần Phàm đạp gãy cổ chân, đối mặt với lời cầu cứu của Tang Khôn, lòng đau như dao cắt, thần tình vặn vẹo thành một đoàn, giãy giụa bò đến phía Tang Khôn.
Mà gã nam nhân mặc âu phục trắng, thì hai mắt đỏ hồng, gào thét đánh về phía Tang Khôn...
- A...đừng...!
Ở dưới sự uy hiếp đến tính mạng, gã nam nhân mặc âu phục trắng lúc này đã hoàn toàn biến thành một con dã thú, hai tay đè Tang Khôn nằm xuống dưới sàn nhà, xét nát trang phục trên người Tang Khôn ra, điên cuồng tàn phá.
- Ác ma! Mày chính là ác ma, mày sẽ chết không được tử tế!
Nhìn thấy người tình của mình bị kẻ khác làm nhục. Tiết Cường mười phần thống khổ rống lên.
Mười phút đồng hồ sau, ở dưới tiếng rên rỉ thống khổ của Tang Khôn, cùng thanh âm rống giận của Tiết Cường. Gã nam nhân mặc âu phục trắng đã cưỡng hiếp xong Tang Khôn.
- Có thể buông tha cho tôi...không?
Làm xong những chuyện này, gã nam nhân thân mình xích lõa, tha thiết mong chờ nhìn Trần Phàm dò hỏi.
Không chờ Trần Phàm kịp trả lời, thì lối ra vào bên ngoài đã truyền tới những tiếng bước chân dồn dập.
Cảnh sát!
Mười mấy tên đặc công võ trang đầy đủ, trong tay mang theo súng tự động, nhanh chóng tràn vào bên trong đại sảnh, họng súng đều giương thẳng vào người Trần Phàm.
- Trần Phàm, buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu ngồi xuống!
Thủ lĩnh nhóm đặc công lớn tiếng quát, nhưng là trong ngữ khí lại mang theo hương vị khẩn trương cực điểm.
- Ha ha ha ha...!
Nguyên bản Tiết Cường đang thống khổ vạn phần, ngay khi nhìn thấy nhóm đặc công tràn vào. Thì lúc này hắn giống như vừa nhìn thấy chúa trời, hắn cố dùng sức nghiêng đầu nhìn vào Trần Phàm:
- Trần Phàm, không có Trần gia làm chỗ dựa, mày chẳng qua cũng chỉ là một con chó nhà tang mà thôi! Mày đã giết nhiều người như vậy...không ai cứu nổi mày...
- Rồng có nghịch lân, kẻ nào động tới đều phải chết!
Không chờ Tiết Cường nói dứt lời. Trần Phàm đã cắt ngang lời nói.
- Răng rắc!
Theo sau, một tiếng xương gãy thanh thúy đã vang lên, ở dưới biểu tình trợn mắt há mồm của nhóm đặc công. Trần Phàm nhanh như chớp ngồi xuống, một tay ghì chặt cổ Tiết Cường, một tay cầm chủy thủ, dùng sức khứa đứt đầu Tiết Cường...!
/839
|