Trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải nằm trên đường Tân Giang ở Phổ Đông, tổng diện tích của quần thể kiến trúc lên tới 110. 000 mét vuông, bên trong có rất nhiều kiến trúc đa năng. Tối hôm nay, buổi lễ từ thiện của tập đoàn Cao Tường tổ chức ở trong một gian đại sảnh lớn, có thể chứa được khoảng ba nghìn người.
Căn cứ theo an bài của Tô Thanh Hải, sau khi buổi từ thiện kết thúc. Các nhân viên công tác sẽ thu dọn phòng sảnh đa năng, sau đó sẽ tiến hành bữa tiệc dạ hội ở ngay trong đại sảnh này. Mà trong khi các nhân viên công tác thu dọn, sẽ tiến hành mở một cuộc họp báo kéo dài khoảng 30 phút thời gian. Có thể nói rằng, vì buổi tiệc ngày hôm nay, tập đoàn Cao Tường đã chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.
Ngay khi cách thời gian nhập tiệc khoảng chừng mười phút đồng hồ. Thì vô luận những nhân vật tinh anh trong thương giới, hay là nhóm quan chức cán bộ nhà nước, hoặc là đám phóng viên nghe tin chạy tới đây. Đều sôi nổi bước lên tầng bày, tiến vào trong đại sảnh chờ đợi buổi tiệc bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng hội nghị nhỏ hơn, diện tích ước chừng có thể chứa được hơn hai trăm người. Tô Thanh Hải nhìn thấy đám chiến hữu ngày trước cùng nhau tập trung ở đây, thì đôi con ngươi trong mắt có chút nóng lên!
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, đám chiến hữu từng cùng nhau vào sinh ra tử, ở trong trường hợp đặc thù như thế này, sẽ đến đây cổ vũ chính mình.
- Thanh Hải à, hai ngày trước, Tiểu Phàm xảy ra chuyện chúng tôi đều không thể giúp được cái gì, trong lòng vẫn còn đang áy náy. Lần này đám người chúng tôi đến đây, cũng không thông báo hỏi qua Trần Chiến và ông, là bởi vì chúng tôi biết. Nếu nói cho các ông biết, khẳng định rằng hai người các ông sẽ cự tuyệt chúng tôi.
Viên Binh thân là trợ lý cho Tổng tham mưu trưởng, thân phận cao nhất ở trong đoàn người. Đồng dạng cũng là ủy viên chính trị của binh đoàn 368 năm xưa.
Còn đoàn trưởng của binh đoàn 368 năm xưa...thì chính là Trần Chiến!
- Thanh Hải à. Tiểu Phàm không chỉ riêng là con rể của ông, mà cũng là đứa con trai của mỗi thành viên trong binh đoàn 368 chúng tôi!
Lúc này Trương Thự Quang cũng gật đầu phụ họa nói:
- Cho nên, hôm nay tạm thời ông không cần nói nhảm thêm nữa.
- Hô
Tô Thanh Hải hung hăng phun ra một ngụm tức khí, cố nén xúc động, cười khổ nói:
- Các ông đều tới đây rồi, tự nhiên tôi không thể đem các ông đuổi ra ngoài được! Mặt khác tôi cũng thông báo cho các ông biết, nếu như một hồi nữa các ông xuất hiện ở hội trường, đối với Tiểu Phàm sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Chẳng qua tôi vẫn tò mò, làm sao các ông biết mục đích của buổi lễ từ thiện này đây chứ?
- Là Đổng Đại Chí thông báo cho chúng tôi biết.
Viên Binh thẳng thắn nói.
Hắn vừa nói dứt lời, những người khác cũng không hẹn mà đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Đổng Đại Chí, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp.
- Thanh Hải à, chuyện là như vầy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đối với ánh mắt của mọi người, Đổng Đại Chí dưới tình hình trước mắt đang nắm giữ chức vụ không nhỏ ở Bộ Thương Mại, thản nhiên nói:
- Hai ngày trước tôi đến Đông Hải công tác, sau khi mọi việc xong xuôi, thuận đường ghé qua bái phỏng Tần lão tiên sinh.
Vừa nghe Đổng Đại Chí nói như thế, tất cả mọi người đều im lặng không có hé răng.
Bọn hắn đều hiểu rõ ràng, Tần An địa vị ở trong nền kinh tế khu vực có tầm ảnh hưởng siêu việt lớn đến cỡ nào.
- Vốn ban đầu tôi muốn đến thỉnh giáo ông ấy một số vấn đề, cuối cùng nói chuyện của Tô Thanh Hải ông, và Tiểu Phàm. Tần lão nói cho tôi biết rằng, ông cố tình đem hết cổ phần của mình trong tập đoàn Cao Tường chuyển nhượng cho Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Đổng Đại Chí bình thản nói:
- Lúc ấy Tần lão cũng giải thích, đây là quyết định của ba thế lực trước khi thành lập ra tập đoàn Cao Tường. Còn hiện giờ ông làm như thế này, cũng chính là muốn ra tay trợ giúp khi Tiểu Phàm gặp nạn. Lúc ấy tôi chợt nghĩ, nếu như Tiếu Phàm muốn lợi dụng chuyện này để tạo lập thanh thế, thì đám chú bác chúng ta tự nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy tôi đã thông báo cho các huynh đệ, giải thích thuyết minh tình huống, sau đó, thì ông nhìn thấy rồi đó...!
Chuyện này nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm được thì so với tìm đường lên trời vẫn là khó khăn hơn nhiều. Dù sao đoàn người bốn mươi chín nhân mạng, do Viên Binh dẫn đầu, mỗi người trong đó đều không phải nhàn rỗi, ai cũng nắm giữ thành tựu riêng của chính mình. Trong đó thương nhân ở các tỉnh thành giống như Tô Thanh Hải thì chiếm khoảng một phần ba, quan chức mang quân hàm cao như Viên Binh ở trong quân đội cũng chiếm khoảng một phần ba. Một phần ba còn lại là đám người lăn lộn ở giới chính trường giống như Trương Thự Quang và Đổng Đại Chí!
Trong bọn họ, có thương nhân triệu phú, có tướng quân, có cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh. Ngày hôm nay tới đây đều là vì muốn trợ giúp cho Trần Phàm tạo lập thanh thế!
Nghe Đổng Đại Chí tường thuật xong, Tô Thanh Hải dở khóc dở cười. Bản thân hắn không ngờ...không ngờ Tần An sẽ đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài.
- Thanh Hải, buổi dạ hội sắp bắt đầu rồi, muốn ôn chuyện thì lát nữa hưởng ứng trên bàn rượu đi. Chúng tôi đều hẹn ước, tối nay không cho phép ai rời đi trước khi tiệc tan, không say không về.
Viên Binh mở miệng lần nữa:
- Hiện giờ, thì xin mời ông quan tổng tài của tập đoàn Cao Tường dẫn chúng tôi đến hội trường đi.
- Ha ha! Nghe nói Hoàng Chí Văn và Trần Phi cũng đến. Bản thân ta muốn nhìn xem, khi đám người chúng ta tiến đến, vẻ mặt của bọn chúng sẽ biến sắc như thế nào?
Trương Thự Quang thần tình chờ mong nói.
Vừa nghe thấy Trương Thự Quang nói thế, đám người Viên Binh trong lòng cũng có chút động đậy. Hiển nhiên đối với hành vi lúc trước của Hoàng Chí Văn, có thể nói là căm tức mười phần!
Theo sau, mọi người không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà do Tô Thanh Hải dẫn đường, cùng nhau rời khỏi phòng họp nhỏ, tiến vào thang máy đi lên đại sảnh trên tầng bày.
Trong đại sảnh, sớm đã chật kín ghế ngồi, trong đó khách nhân thương giới một khu vực riêng, khách nhân chính giới một khu vực riêng và phóng viên của các tòa báo cũng có khu vực riêng. Trừ bao nhiêu đó ra, trên đài chủ tịch còn bày một hàng bàn dài và chín chiếc ghế.
Trên bàn trưng bày chín chiếc thẻ, trên thẻ viết tên cùng thân phận của chín người!
Trong đó, chiếc thẻ nằm chính giữa viết tên Trần Phàm, bên cạnh là Hoàng Chí Văn. Tần An. Roman người phụ trách của tập đoàn Warner ở khu vực Châu Á, Tô Thanh Hải. Dương Viễn cùng tính danh của các vị đại biểu ba tinh Giang Tô, Chiết Giang và Quảng Đông.
Cùng Thành ủy Đông Hải làm ra quyết định giống nhau, ba tỉnh thành có nền kinh tế phát triển nhất miền Đông Bắc đều phái phó chủ tịch thường trực đến tham dự buổi tiệc này.
Bởi vì hàng ghế quan khách phía dưới và đài chủ tịch cách nhau một khoảng khá xa, hơn nữa ánh đèn trong hội trường có điểm chói mắt, khiến cho những tấm thẻ ghi danh phản quang, vậy nên mọi người ở phía dưới cũng không nhìn thấy rõ danh tự nằm trên mặt chín tấm thẻ.
Lúc này, Hoàng Chí Văn đang cầm bản thảo phát biểu cùng phó chủ tịch thường trực ba tỉnh Giang Tô, Chiết Giang, Quảng Đông, ở dưới sự dẫn đường của Dương Viễn đi tới hành lang thì gặp mặt ba người Trần Phàm, Tần An và Roman tiên sinh.
Khi thấy Trần Phàm đi theo bên cạnh Tần An, thì cả người Hoàng Chí Văn không khỏi chấn động, diễn cảm tươi cười trên khuôn mặt nhanh chóng cứng nhắc!
Cùng lúc đó, sau khi nhìn thấy rõ ràng Tần An, thì ba vị phó chủ tịch của ba tỉnh thành đều ngây ra! Hiên nhiên bọn hắn không nghĩ qua. Tần An sẽ đến tham gia những buổi tiệc tùng như cái dạng này.
- Tần lão, Roman tiên sinh.
Chấn chỉnh lại tinh thần đầu tiên trong mấy người, là La phó chủ tịch tỉnh Chiết Giang, hắn là người đầu tiên nhanh chân bước tới nghênh đón.
Lúc trước. Trần Phàm huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, âm thầm trợ giúp hai cha con Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong vượt qua những cửa ải khó khăn. Sau đó, La phó chủ tịch cũng vì muốn để tập đoàn Warner đầu tư mạnh tay vào Chiết Giang, mà đã nhiều lần đăng môn bái phỏng Tiêu gia. Lúc sau, tập đoàn Viễn Sơn trở thành một phần trong tập đoàn Cao Tường, tỉnh Chiết Giang cũng trở thành khu vực đối tác quan trọng của tập đoàn Warner. Cho nên, La phó chủ tịch bởi vì phần công lao này, mà đã thăng cấp lên làm phó chủ tịch thường trực.
La phó chủ tịch vừa mở miệng, hai vị phó chủ tịch của tỉnh Giang Tô và Quảng Đông cũng sôi nổi tiến lên vấn an.
Có thể do Tần An xuất hiện ở nơi này quá mức thần kì, làm cho lực chú ý của ba người đều đặt ở trên người Tần An cùng Roman tiên sinh. Còn với Trần Phàm thì vẫn là có chút xem nhẹ.
Ba người bọn hắn xem nhẹ, nhưng Hoàng Chí Văn lại không có như thế. Tương phản, ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào Trần Phàm. Giờ khắc này trái tim của hắn đã hung hăng nhảy lên giữa cổ họng mất rồi! Lý trí và trực giác trong nội tâm nói cho hắn biết, chuyện tình hắn đang lo lắng, rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.
Đối với biểu hiện lấy lòng của ba người, Tần An khá đạm nhạt, chỉ gật đầu chào hỏi theo nghi thức mà thôi. Còn Roman thì vẫn bày ra bộ dáng cao ngạo...Lấy thân phận của hắn, đừng nói chức quan cấp phó tỉnh, ngay cả nhân vật cấp trung ương hắn cũng sẽ không quá mức coi trọng. Đương nhiên, sở dĩ thái độ của Tần An và Roman lãnh đạm, quan trọng nhất vẫn là bởi vì ba người đều xem nhẹ Trần Phàm!
Phải biết rằng, buổi tối hôm nay Trần Phàm mới là nhân vật chính ah!
Bọn hắn xem nhẹ Trần Phàm, nhưng Trần Phàm chẳng mấy quan tâm, vẫn mỉm cười nói:
- La phó chủ tịch, Hồ phó chủ tịch, Mã phó chủ tịch, cảm ơn các vị trong lúc bề bộn đến đây tham gia buổi tiệc lần này!
Trần Phàm vừa lên tiếng, lúc này ba người mới đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Theo sau, diễn cảm đều khẽ biến đổi!
Lúc trước bọn hắn bị phân tán lực chú ý, thêm nữa cách ăn mặc trong buổi tối hôm nay của Trần Phàm có chút sang trọng, nên không nhận ra Trần Phàm ngay, mà lúc này mới kịp nhận ra!
- Ba vị! Đây là Trần tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Cao Tường chúng tôi.
Rất nhanh. Dương Viễn đã giới thiệu thân phận của Trần Phàm.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Nghe được mấy chữ này, ngay cả La phó chủ tịch ở bên trong, ba người đều trợn tròn hai mắt lên!
Còn một tia may mắn cuối cùng trong lòng Hoàng Chí Văn, cũng hoàn toàn dập nát, dập nát như bị một chiếc búa tạ ngàn cân hung hăng nện trúng bình thường!
Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn xám như tro tàn!
Căn cứ theo an bài của Tô Thanh Hải, sau khi buổi từ thiện kết thúc. Các nhân viên công tác sẽ thu dọn phòng sảnh đa năng, sau đó sẽ tiến hành bữa tiệc dạ hội ở ngay trong đại sảnh này. Mà trong khi các nhân viên công tác thu dọn, sẽ tiến hành mở một cuộc họp báo kéo dài khoảng 30 phút thời gian. Có thể nói rằng, vì buổi tiệc ngày hôm nay, tập đoàn Cao Tường đã chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.
Ngay khi cách thời gian nhập tiệc khoảng chừng mười phút đồng hồ. Thì vô luận những nhân vật tinh anh trong thương giới, hay là nhóm quan chức cán bộ nhà nước, hoặc là đám phóng viên nghe tin chạy tới đây. Đều sôi nổi bước lên tầng bày, tiến vào trong đại sảnh chờ đợi buổi tiệc bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng hội nghị nhỏ hơn, diện tích ước chừng có thể chứa được hơn hai trăm người. Tô Thanh Hải nhìn thấy đám chiến hữu ngày trước cùng nhau tập trung ở đây, thì đôi con ngươi trong mắt có chút nóng lên!
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, đám chiến hữu từng cùng nhau vào sinh ra tử, ở trong trường hợp đặc thù như thế này, sẽ đến đây cổ vũ chính mình.
- Thanh Hải à, hai ngày trước, Tiểu Phàm xảy ra chuyện chúng tôi đều không thể giúp được cái gì, trong lòng vẫn còn đang áy náy. Lần này đám người chúng tôi đến đây, cũng không thông báo hỏi qua Trần Chiến và ông, là bởi vì chúng tôi biết. Nếu nói cho các ông biết, khẳng định rằng hai người các ông sẽ cự tuyệt chúng tôi.
Viên Binh thân là trợ lý cho Tổng tham mưu trưởng, thân phận cao nhất ở trong đoàn người. Đồng dạng cũng là ủy viên chính trị của binh đoàn 368 năm xưa.
Còn đoàn trưởng của binh đoàn 368 năm xưa...thì chính là Trần Chiến!
- Thanh Hải à. Tiểu Phàm không chỉ riêng là con rể của ông, mà cũng là đứa con trai của mỗi thành viên trong binh đoàn 368 chúng tôi!
Lúc này Trương Thự Quang cũng gật đầu phụ họa nói:
- Cho nên, hôm nay tạm thời ông không cần nói nhảm thêm nữa.
- Hô
Tô Thanh Hải hung hăng phun ra một ngụm tức khí, cố nén xúc động, cười khổ nói:
- Các ông đều tới đây rồi, tự nhiên tôi không thể đem các ông đuổi ra ngoài được! Mặt khác tôi cũng thông báo cho các ông biết, nếu như một hồi nữa các ông xuất hiện ở hội trường, đối với Tiểu Phàm sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Chẳng qua tôi vẫn tò mò, làm sao các ông biết mục đích của buổi lễ từ thiện này đây chứ?
- Là Đổng Đại Chí thông báo cho chúng tôi biết.
Viên Binh thẳng thắn nói.
Hắn vừa nói dứt lời, những người khác cũng không hẹn mà đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Đổng Đại Chí, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp.
- Thanh Hải à, chuyện là như vầy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đối với ánh mắt của mọi người, Đổng Đại Chí dưới tình hình trước mắt đang nắm giữ chức vụ không nhỏ ở Bộ Thương Mại, thản nhiên nói:
- Hai ngày trước tôi đến Đông Hải công tác, sau khi mọi việc xong xuôi, thuận đường ghé qua bái phỏng Tần lão tiên sinh.
Vừa nghe Đổng Đại Chí nói như thế, tất cả mọi người đều im lặng không có hé răng.
Bọn hắn đều hiểu rõ ràng, Tần An địa vị ở trong nền kinh tế khu vực có tầm ảnh hưởng siêu việt lớn đến cỡ nào.
- Vốn ban đầu tôi muốn đến thỉnh giáo ông ấy một số vấn đề, cuối cùng nói chuyện của Tô Thanh Hải ông, và Tiểu Phàm. Tần lão nói cho tôi biết rằng, ông cố tình đem hết cổ phần của mình trong tập đoàn Cao Tường chuyển nhượng cho Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Đổng Đại Chí bình thản nói:
- Lúc ấy Tần lão cũng giải thích, đây là quyết định của ba thế lực trước khi thành lập ra tập đoàn Cao Tường. Còn hiện giờ ông làm như thế này, cũng chính là muốn ra tay trợ giúp khi Tiểu Phàm gặp nạn. Lúc ấy tôi chợt nghĩ, nếu như Tiếu Phàm muốn lợi dụng chuyện này để tạo lập thanh thế, thì đám chú bác chúng ta tự nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy tôi đã thông báo cho các huynh đệ, giải thích thuyết minh tình huống, sau đó, thì ông nhìn thấy rồi đó...!
Chuyện này nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm được thì so với tìm đường lên trời vẫn là khó khăn hơn nhiều. Dù sao đoàn người bốn mươi chín nhân mạng, do Viên Binh dẫn đầu, mỗi người trong đó đều không phải nhàn rỗi, ai cũng nắm giữ thành tựu riêng của chính mình. Trong đó thương nhân ở các tỉnh thành giống như Tô Thanh Hải thì chiếm khoảng một phần ba, quan chức mang quân hàm cao như Viên Binh ở trong quân đội cũng chiếm khoảng một phần ba. Một phần ba còn lại là đám người lăn lộn ở giới chính trường giống như Trương Thự Quang và Đổng Đại Chí!
Trong bọn họ, có thương nhân triệu phú, có tướng quân, có cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh. Ngày hôm nay tới đây đều là vì muốn trợ giúp cho Trần Phàm tạo lập thanh thế!
Nghe Đổng Đại Chí tường thuật xong, Tô Thanh Hải dở khóc dở cười. Bản thân hắn không ngờ...không ngờ Tần An sẽ đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài.
- Thanh Hải, buổi dạ hội sắp bắt đầu rồi, muốn ôn chuyện thì lát nữa hưởng ứng trên bàn rượu đi. Chúng tôi đều hẹn ước, tối nay không cho phép ai rời đi trước khi tiệc tan, không say không về.
Viên Binh mở miệng lần nữa:
- Hiện giờ, thì xin mời ông quan tổng tài của tập đoàn Cao Tường dẫn chúng tôi đến hội trường đi.
- Ha ha! Nghe nói Hoàng Chí Văn và Trần Phi cũng đến. Bản thân ta muốn nhìn xem, khi đám người chúng ta tiến đến, vẻ mặt của bọn chúng sẽ biến sắc như thế nào?
Trương Thự Quang thần tình chờ mong nói.
Vừa nghe thấy Trương Thự Quang nói thế, đám người Viên Binh trong lòng cũng có chút động đậy. Hiển nhiên đối với hành vi lúc trước của Hoàng Chí Văn, có thể nói là căm tức mười phần!
Theo sau, mọi người không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà do Tô Thanh Hải dẫn đường, cùng nhau rời khỏi phòng họp nhỏ, tiến vào thang máy đi lên đại sảnh trên tầng bày.
Trong đại sảnh, sớm đã chật kín ghế ngồi, trong đó khách nhân thương giới một khu vực riêng, khách nhân chính giới một khu vực riêng và phóng viên của các tòa báo cũng có khu vực riêng. Trừ bao nhiêu đó ra, trên đài chủ tịch còn bày một hàng bàn dài và chín chiếc ghế.
Trên bàn trưng bày chín chiếc thẻ, trên thẻ viết tên cùng thân phận của chín người!
Trong đó, chiếc thẻ nằm chính giữa viết tên Trần Phàm, bên cạnh là Hoàng Chí Văn. Tần An. Roman người phụ trách của tập đoàn Warner ở khu vực Châu Á, Tô Thanh Hải. Dương Viễn cùng tính danh của các vị đại biểu ba tinh Giang Tô, Chiết Giang và Quảng Đông.
Cùng Thành ủy Đông Hải làm ra quyết định giống nhau, ba tỉnh thành có nền kinh tế phát triển nhất miền Đông Bắc đều phái phó chủ tịch thường trực đến tham dự buổi tiệc này.
Bởi vì hàng ghế quan khách phía dưới và đài chủ tịch cách nhau một khoảng khá xa, hơn nữa ánh đèn trong hội trường có điểm chói mắt, khiến cho những tấm thẻ ghi danh phản quang, vậy nên mọi người ở phía dưới cũng không nhìn thấy rõ danh tự nằm trên mặt chín tấm thẻ.
Lúc này, Hoàng Chí Văn đang cầm bản thảo phát biểu cùng phó chủ tịch thường trực ba tỉnh Giang Tô, Chiết Giang, Quảng Đông, ở dưới sự dẫn đường của Dương Viễn đi tới hành lang thì gặp mặt ba người Trần Phàm, Tần An và Roman tiên sinh.
Khi thấy Trần Phàm đi theo bên cạnh Tần An, thì cả người Hoàng Chí Văn không khỏi chấn động, diễn cảm tươi cười trên khuôn mặt nhanh chóng cứng nhắc!
Cùng lúc đó, sau khi nhìn thấy rõ ràng Tần An, thì ba vị phó chủ tịch của ba tỉnh thành đều ngây ra! Hiên nhiên bọn hắn không nghĩ qua. Tần An sẽ đến tham gia những buổi tiệc tùng như cái dạng này.
- Tần lão, Roman tiên sinh.
Chấn chỉnh lại tinh thần đầu tiên trong mấy người, là La phó chủ tịch tỉnh Chiết Giang, hắn là người đầu tiên nhanh chân bước tới nghênh đón.
Lúc trước. Trần Phàm huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, âm thầm trợ giúp hai cha con Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong vượt qua những cửa ải khó khăn. Sau đó, La phó chủ tịch cũng vì muốn để tập đoàn Warner đầu tư mạnh tay vào Chiết Giang, mà đã nhiều lần đăng môn bái phỏng Tiêu gia. Lúc sau, tập đoàn Viễn Sơn trở thành một phần trong tập đoàn Cao Tường, tỉnh Chiết Giang cũng trở thành khu vực đối tác quan trọng của tập đoàn Warner. Cho nên, La phó chủ tịch bởi vì phần công lao này, mà đã thăng cấp lên làm phó chủ tịch thường trực.
La phó chủ tịch vừa mở miệng, hai vị phó chủ tịch của tỉnh Giang Tô và Quảng Đông cũng sôi nổi tiến lên vấn an.
Có thể do Tần An xuất hiện ở nơi này quá mức thần kì, làm cho lực chú ý của ba người đều đặt ở trên người Tần An cùng Roman tiên sinh. Còn với Trần Phàm thì vẫn là có chút xem nhẹ.
Ba người bọn hắn xem nhẹ, nhưng Hoàng Chí Văn lại không có như thế. Tương phản, ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào Trần Phàm. Giờ khắc này trái tim của hắn đã hung hăng nhảy lên giữa cổ họng mất rồi! Lý trí và trực giác trong nội tâm nói cho hắn biết, chuyện tình hắn đang lo lắng, rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.
Đối với biểu hiện lấy lòng của ba người, Tần An khá đạm nhạt, chỉ gật đầu chào hỏi theo nghi thức mà thôi. Còn Roman thì vẫn bày ra bộ dáng cao ngạo...Lấy thân phận của hắn, đừng nói chức quan cấp phó tỉnh, ngay cả nhân vật cấp trung ương hắn cũng sẽ không quá mức coi trọng. Đương nhiên, sở dĩ thái độ của Tần An và Roman lãnh đạm, quan trọng nhất vẫn là bởi vì ba người đều xem nhẹ Trần Phàm!
Phải biết rằng, buổi tối hôm nay Trần Phàm mới là nhân vật chính ah!
Bọn hắn xem nhẹ Trần Phàm, nhưng Trần Phàm chẳng mấy quan tâm, vẫn mỉm cười nói:
- La phó chủ tịch, Hồ phó chủ tịch, Mã phó chủ tịch, cảm ơn các vị trong lúc bề bộn đến đây tham gia buổi tiệc lần này!
Trần Phàm vừa lên tiếng, lúc này ba người mới đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Theo sau, diễn cảm đều khẽ biến đổi!
Lúc trước bọn hắn bị phân tán lực chú ý, thêm nữa cách ăn mặc trong buổi tối hôm nay của Trần Phàm có chút sang trọng, nên không nhận ra Trần Phàm ngay, mà lúc này mới kịp nhận ra!
- Ba vị! Đây là Trần tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Cao Tường chúng tôi.
Rất nhanh. Dương Viễn đã giới thiệu thân phận của Trần Phàm.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Nghe được mấy chữ này, ngay cả La phó chủ tịch ở bên trong, ba người đều trợn tròn hai mắt lên!
Còn một tia may mắn cuối cùng trong lòng Hoàng Chí Văn, cũng hoàn toàn dập nát, dập nát như bị một chiếc búa tạ ngàn cân hung hăng nện trúng bình thường!
Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn xám như tro tàn!
/839
|