- Bàn chuyện sau này ông làm chó săn cho tôi!
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói những lời này, cả người Hoàng Chí Văn hung hăng chấn động, đôi con ngươi nháy mắt trợn tròn. Hắn như nghe thấy chuyện tình bất khả tư nghị bình thường, diễn cảm vặn vẹo khó coi nhìn chằm chằm vào Trần Phàm. Giờ khắc này hắn quên luôn cả hô hấp, cứ ngơ ngác nhìn như vậy mà thôi!
- Xem ra ông đang không vui, đúng không?
Trần Phàm gác chân lên, dựa vào ghế sa - lon, thản nhiên hỏi.
- Hô!...
Hoàng Chí Văn hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên một tia căm phẫn. Bất quá rất nhanh đã ẩn giấu đi.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Trần Phàm, gằn từng chữ nói:
- Tôi thừa nhận, rất nhiều người, ngay cả tôi ở bên trong đều nhìn lầm, không nghĩ qua anh có thể đào thoát, càng không nghĩ ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà anh đã có được chỗ dựa vững chắc và thân phận mới. Đồng dạng tôi cũng thừa nhận, chỗ dựa mới của anh rất cường đại, nhưng Trần Phàm à, làm người hành sự đừng tuyệt tình như vậy!
- Tuyệt tình ư?
Trần Phàm khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười thoạt nhìn rất lạnh lùng:
- Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó ở trong phòng giam, ông đã khẳng định với tôi là hôm đó tôi chết chắc rồi! Hơn nữa ông còn thông báo cho tôi biết, hành động vây bắt ngày đó là do một tay ông tính toán, ông đoán sau khi tôi quay về Đông Hải, thì nhất định sẽ tìm Tiết Cường gây phiền phức.
Nghe thấy những lời này, Hoàng Chí Văn vẫn bất động thanh sắc.
- Ông cho rằng hết thảy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông, nhất định sẽ đưa tôi vào chỗ chết!
Trần Phàm trầm giọng nói:
- So sánh cùng những điều Hoàng Chí Văn ông làm, tôi làm như vậy cũng không tính là ngoan độc. Tương phản, bây giờ tôi chưa hái đầu ông xuống, xem như đã là quá nhân từ rồi, không đúng sao?
Hái đầu ông xuống?
Nghe thấy bốn chữ này, toàn thân Hoàng Chí Văn khẽ rùng mình một cái.
- Tôi không tin anh dám xuất thủ giết tôi!
Hoàng Chí Văn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong nội tâm, thân mình run rẩy phun ra một câu này.
- Kỳ thật ông một chút nắm chắc cũng đều không có, ông đang rất sợ chết!
Hết thảy mọi biến hóa của Hoàng Chí Văn, Trần Phàm đều thu vào trong mắt, hắn mỉm cười trào phúng nói:
- Hoàng Chí Văn, ông tính kế hại tôi, tưởng rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông. Nhưng thật không ngờ, tương phản lại là tôi đang tính kế ông! Đúng không?
Nghe vậy, sắc mặt của Hoàng Chí Văn khó coi cực điểm, chuyện cho đến nước này, hắn cũng hiểu ra. Ngày đó Trần Phàm đi giết Tiết Cường, hoàn toàn là đã tính toán kĩ lưỡng.
- Chẳng lẽ ông không nghĩ qua. Nếu như tôi có thể đưa ông vào tròng, có thể đứng trước mặt ông mà không lộ ra sát khí. Chẳng lẽ tôi không chuẩn bị qua biện pháp đối phó với ông hay sao?
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn, cười lạnh hỏi.
Lúc này, nhìn thấy nụ cười băng sương trên khóe miệng Trần Phàm, trái tim trong lồng ngực Hoàng Chí Văn đã hoàn toàn ngừng đập! Lí trí nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối là đã chuẩn bị kĩ lưỡng hết thảy mọi chuyện rồi.
- Tôi sẽ không giết ông.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hoàng Chí Văn, Trần Phàm thản nhiên nói.
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Hoàng Chí Văn cảm xúc bất ổn dò hỏi.
- Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi muốn ông làm chó săn dưới chân tôi!
Trần Phàm chinh sắc nói.
- Làm chó?
Hoàng Chí Văn giận quá hóa thành cười:
- Anh xứng sao? Tôi nói cho anh biết, Trần Phàm, nếu anh không bị đuổi ra khỏi Trần gia. Nếu anh không đánh con tôi trở thành tàn phế. Nếu anh không bức hai vợ chồng tôi phải ly hôn. Hoàng Chí Văn tôi có thể suy nghĩ làm chó săn cho anh. Nhưng hiện giờ, khả năng này là sẽ không thể xảy ra và anh cũng không xứng!
- Kỳ thật nêu theo như lời nói này, coi như ông làm chó dưới trướng tôi, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chờ sau khi lão thái gia quy thiên, con chó như ông sẽ lập tức quẫy đuôi bỏ đi.
Trần Phàm không chút lưu tình phản kích nói:
- Bởi vì giống chó như ông, chỉ nơi nào có phân thì mới là nhà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Anh...
Nghe thấy những lời hình dung của Trần Phàm, Hoàng Chí Văn tức khí thiếu chút nữa đã ngất đi, hắn toàn thân run rẩy nhìn Trần Phàm, gằng từng chữ nói:
- Anh đã biết thế, thì còn mở miệng muốn tôi đứng về phe anh làm gì. Chăng phải là buồn cười lắm hay sao?
- Không buồn cười chút nào.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ông đang làm chó săn cho Yến Thanh Đế, hắn đưa ông bước chân vào trong Yến gia, và hứa hẹn sau này sẽ thăng chức cho ông, đúng không?
- Tôi thừa nhận, lấy năng lực trước mắt, ông làm chó dưới trướng tôi, tôi sẽ không cho ông được những thứ này.
Trần Phàm nói đến đây, thì đứng lên đi tới trước khung cửa sô, ngắm nhìn phong cảnh ban đêm của Đông Hải, chậm rãi nói:
- Nhưng nếu như ông từ chối làm chó dưới trướng tôi. Tôi cam đoan, sẽ một cước đạp ông văng xuống đỉnh quyền lực. Ưm, giống như khi ông nhẩy từ trên một tòa nhà cao tầng xuống dưới đất, xương cốt đều sẽ không còn nguyên dạng.
Trần Phàm nói xong, dùng ngón tay chỉ về phía một tòa nhà cao tầng phía xa.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhất thời sắc mặt Hoàng Chí Văn cuồng biến, ở dưới Trần Phàm liên tục công kích, nội tâm lo lắng không yên của Hoàng Chí Văn, rốt cuộc đã hoàn toàn lộ ra!
- Ông tin không?
Trần Phàm xoay người đi về phía Hoàng Chí Văn, hỏi.
Tin không?
Tin chứ!
Hoàng Chí Văn hò hét ở trong lòng, biểu tình như một con tắc kè hoa, không ngừng sản sinh ra biến hóa.
Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân thanh thúy không ngừng vang lên, khoảng cách với Trần Phàm càng lúc càng gần hơn. Theo sau, khi tiếng bước chân dừng lại, thì Trần Phàm đã đứng ở trước người của hắn.
- Dường như là ông không tin.
Trần Phàm khẽ mỉm cười:
- Nếu đã như vậy, ông hãy về thôi, tiếp tục về làm phó chủ tịch thường trực, làm tay sai của Yến gia.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Hoàng Chí Văn không khỏi đem ánh mắt tập trung lên trên khuôn mặt của Trần Phàm, cố gắng không qua diễn cảm trên mặt Trần Phàm, đoán ra suy nghĩ trong đầu Trần Phàm. Nhưng mà, giờ khắc này hắn đã không thể bảo trì nổi bình tĩnh ở dưới những công kích liên tục của Trần Phàm lúc trước. Cho nên, hắn làm sao nhìn thấu nổi suy nghĩ ở trong đầu Trần Phàm đây cơ chứ?
Ngắn ngủi trầm ngâm qua đi, Hoàng Chí Văn thử di chuyển cước bộ, kết quả phát hiện dưới chân dị thường trầm trọng.
Mắt thấy Hoàng Chí Văn muốn đi, Trần Phàm cũng không ngăn cản, mà quay về bên ghế sô - fa, ngồi xuống.
- Hô
Thấy một màn này, Hoàng Chí Văn hung hăng phun ra một ngụm khí tức, giống như đem toàn bộ nỗi sợ hãi trong nội tâm phun ra ngoài bình thường. Hắn nhanh chân bước ra phía cửa, nhưng càng đi, thân mình của hắn càng thêm run rẩy!
Cuối cùng, hắn vẫn phải dừng bước!
Dưới ánh đèn, hắn quay đầu, dùng sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm, nỗi sợ hãi trong đôi con ngươi là không thể che giấu. Hắn dùng thanh âm run rẩy hỏi:
- Trong tay anh đang nắm giữ bằng chứng những chuyện tôi đã làm hay sao?
- Mọi người đều nói ông là một con chó sói ăn thịt không nhả xương bao giờ.
Đối mặt với lời chất vấn của Hoàng Chí Văn. Trần Phàm thản nhiên nói:
- Một con chó sói muốn ăn thịt người, nhất định là phải có đủ trí khôn, về phần có nhả xương hay không, thì phải dựa vào sự ngoan độc, ông quả nhiên là danh bất hư truyền! Nhưng tôi nói thật cho ông biết, trong tay tôi đang nắm giữ bằng chứng từ ngay ông bước chân vào giới chính trường cho đến bây giờ. Đời ông đã từng có mối quan hệ với người phụ nữ nào, ở đâu, thời gian nào, dùng loại BCS nào. Tôi đều rõ ràng!
Trần Phàm cười lạnh nói:
- Ông từng nhiều lần muốn thiêu hủy chứng cớ, tẩy sạch hồ sơ về ông. Mấy thứ không xuất hiện trong hồ sơ của ông, tôi đều nắm giữ cả, ông có tin không?
Khi nói chuyện, Trần Phàm cầm bàn văn kiện trên bàn, ném xuống dưới chân Hoàng Chí Văn.
Nhìn bàn văn kiện dày cộp dưới chân, Hoàng Chí Văn giống như bị sét đánh bình thường, đầu óc đã hoàn toàn choáng váng.
- Hô
Cả người hắn mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống, dùng cánh tay run run cầm văn kiện lên, mở ra đọc.
- Năm 1985, sau khi tốt nghiệp đại học, ông đã lựa chọn bước theo con đường tham chính. Năm 1988, ông quyết định nhờ vào Lý gia để thăng chức mà cưới con gái của Lý gia.
- Năm 1990, ông cưới Lý Hồng, trở thành cá chép vượt long môn. Bởi vì tâm tư của ông đều đặt trên công việc, cho nên sau khi cưới đều không muốn sinh con, nhưng vì Lý gia bức bách, hai năm sau ông và Lý Hồng đã sinh con.
- Năm 1995, với sự cố gắng của mình và có Lý gia làm chỗ dựa, ông đã hỗn lên tới cấp Chính xử*, chủ quản một huyện. Trong năm năm sau, tổng cộng ông đã nhận hối lộ ba lần, lần đầu tiên năm mươi vạn, lần thứ hai một trăm năm mươi vạn! Lần thứ ba năm trăm vạn! Đem số tiền này dùng vào việc tạo mối quan hệ, đây cũng là nguyên nhân ông thăng tiến nhanh trong giới chính trường!
(*Chính xử: là cán bộ nhà nước cấp huyện, cán bộ trưởng cấp cấp huyện, ở trong hành chính TQ thì ngoài chức danh ra, người ta còn phân cấp. Giống với chế độ Liên Xô cũ, Liên Xô cũ thì ngoài chức danh ra còn phân hạng.)
- Trừ bao nhiêu đó ra, bởi vì sống trong Lý gia ông bị xem thường, trong lòng lưu lại ám ảnh, cho nên ông đã dùng một phần tiền, tiêu phí bao gái. Trong năm năm thời gian, tổng cộng ông đã phát sinh quan hệ với hai mươi sáu người phụ nữ. Trong đó có hai cô gái trẻ, một người mới tốt nghiệp trung học, một người thì tốt nghiệp đại học. Hơn nữa sau đó, ông còn đưa các nàng rời khỏi Đông Hải, an bài công tác cho các nàng ở tỉnh thành khác.
- Oanh!
Vừa nghe Trần Phàm nói đến đây, Hoàng Chí Văn hai tay run rẩy, bàn văn kiện cũng trực tiếp rơi xuống mặt đất.
- Năm 1998, ông thăng lên cấp phó sở*...
(*: cán bộ nhà nước cấp tỉnh, phó cấp cấp tỉnh.)
- Hô...hô
Lúc này đây, không chờ Trần Phàm nói xong, Hoàng Chí Văn đã quỳ rạp xuống sàn nhà.
Hắn gắt gao quỳ rạp dưới sàn nhà, toàn thân run rẩy, như một chú chó con vẫy đuôi mừng chủ:
- Trần thiếu, Hoàng Chí Văn cam nguyện làm chó cho ngài, một con chó săn trung thành với ngài! Nếu ngày sau ngài chỉ hướng Đông, tôi sẽ không dám chạy về hướng Tây. Ngài muốn tôi cắn ai, tôi liền sẽ cắn người đó!
- Hoàng Chí Văn, quả nhiên ông không phải kẻ ngốc.
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn quỳ xuống sàn nhà biểu thị lòng trung tâm, Trần Phàm cười lạnh nói:
- Ông có biết, sau khi tôi lấy được những tài liệu này, coi như Yến gia xuất đầu bảo vệ ông. Lấy thân phận bây giờ của tôi vẫn dư sức đùa chết ông. Huống chi, một khi tôi động thủ, vị tất Yến gia đã bảo vệ cho ông!
- Oanh!
- Trần thiếu, xin hãy tha mạng!
Hoàng Chí Văn bắt đầu phục lạy, dường như hắn muốn dùng phương thức này để chuộc tội.
- Hoàng Chí Văn, nếu như vừa rồi ông trực tiếp rời đi. Vậy thì sẽ vĩnh viễn để mất cơ hội làm chó săn cho tôi.
Đối mặt với Hoàng Chí Văn, Trần Phàm không hề thương cảm chút nào. Thanh âm của hắn giống như ma âm từ dưới địa ngục vang lên, khiến cho kẻ khác mao cốt tủng nhiên:
- Hẳn là ông nên cảm thấy may mắn, bởi vì những kẻ cố gắng giết tôi, đều sẽ phải chết. Nhưng ông sẽ là một cái ngoại lệ duy nhất!
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói những lời này, cả người Hoàng Chí Văn hung hăng chấn động, đôi con ngươi nháy mắt trợn tròn. Hắn như nghe thấy chuyện tình bất khả tư nghị bình thường, diễn cảm vặn vẹo khó coi nhìn chằm chằm vào Trần Phàm. Giờ khắc này hắn quên luôn cả hô hấp, cứ ngơ ngác nhìn như vậy mà thôi!
- Xem ra ông đang không vui, đúng không?
Trần Phàm gác chân lên, dựa vào ghế sa - lon, thản nhiên hỏi.
- Hô!...
Hoàng Chí Văn hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên một tia căm phẫn. Bất quá rất nhanh đã ẩn giấu đi.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Trần Phàm, gằn từng chữ nói:
- Tôi thừa nhận, rất nhiều người, ngay cả tôi ở bên trong đều nhìn lầm, không nghĩ qua anh có thể đào thoát, càng không nghĩ ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà anh đã có được chỗ dựa vững chắc và thân phận mới. Đồng dạng tôi cũng thừa nhận, chỗ dựa mới của anh rất cường đại, nhưng Trần Phàm à, làm người hành sự đừng tuyệt tình như vậy!
- Tuyệt tình ư?
Trần Phàm khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười thoạt nhìn rất lạnh lùng:
- Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó ở trong phòng giam, ông đã khẳng định với tôi là hôm đó tôi chết chắc rồi! Hơn nữa ông còn thông báo cho tôi biết, hành động vây bắt ngày đó là do một tay ông tính toán, ông đoán sau khi tôi quay về Đông Hải, thì nhất định sẽ tìm Tiết Cường gây phiền phức.
Nghe thấy những lời này, Hoàng Chí Văn vẫn bất động thanh sắc.
- Ông cho rằng hết thảy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông, nhất định sẽ đưa tôi vào chỗ chết!
Trần Phàm trầm giọng nói:
- So sánh cùng những điều Hoàng Chí Văn ông làm, tôi làm như vậy cũng không tính là ngoan độc. Tương phản, bây giờ tôi chưa hái đầu ông xuống, xem như đã là quá nhân từ rồi, không đúng sao?
Hái đầu ông xuống?
Nghe thấy bốn chữ này, toàn thân Hoàng Chí Văn khẽ rùng mình một cái.
- Tôi không tin anh dám xuất thủ giết tôi!
Hoàng Chí Văn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong nội tâm, thân mình run rẩy phun ra một câu này.
- Kỳ thật ông một chút nắm chắc cũng đều không có, ông đang rất sợ chết!
Hết thảy mọi biến hóa của Hoàng Chí Văn, Trần Phàm đều thu vào trong mắt, hắn mỉm cười trào phúng nói:
- Hoàng Chí Văn, ông tính kế hại tôi, tưởng rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông. Nhưng thật không ngờ, tương phản lại là tôi đang tính kế ông! Đúng không?
Nghe vậy, sắc mặt của Hoàng Chí Văn khó coi cực điểm, chuyện cho đến nước này, hắn cũng hiểu ra. Ngày đó Trần Phàm đi giết Tiết Cường, hoàn toàn là đã tính toán kĩ lưỡng.
- Chẳng lẽ ông không nghĩ qua. Nếu như tôi có thể đưa ông vào tròng, có thể đứng trước mặt ông mà không lộ ra sát khí. Chẳng lẽ tôi không chuẩn bị qua biện pháp đối phó với ông hay sao?
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn, cười lạnh hỏi.
Lúc này, nhìn thấy nụ cười băng sương trên khóe miệng Trần Phàm, trái tim trong lồng ngực Hoàng Chí Văn đã hoàn toàn ngừng đập! Lí trí nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối là đã chuẩn bị kĩ lưỡng hết thảy mọi chuyện rồi.
- Tôi sẽ không giết ông.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hoàng Chí Văn, Trần Phàm thản nhiên nói.
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Hoàng Chí Văn cảm xúc bất ổn dò hỏi.
- Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi muốn ông làm chó săn dưới chân tôi!
Trần Phàm chinh sắc nói.
- Làm chó?
Hoàng Chí Văn giận quá hóa thành cười:
- Anh xứng sao? Tôi nói cho anh biết, Trần Phàm, nếu anh không bị đuổi ra khỏi Trần gia. Nếu anh không đánh con tôi trở thành tàn phế. Nếu anh không bức hai vợ chồng tôi phải ly hôn. Hoàng Chí Văn tôi có thể suy nghĩ làm chó săn cho anh. Nhưng hiện giờ, khả năng này là sẽ không thể xảy ra và anh cũng không xứng!
- Kỳ thật nêu theo như lời nói này, coi như ông làm chó dưới trướng tôi, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chờ sau khi lão thái gia quy thiên, con chó như ông sẽ lập tức quẫy đuôi bỏ đi.
Trần Phàm không chút lưu tình phản kích nói:
- Bởi vì giống chó như ông, chỉ nơi nào có phân thì mới là nhà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Anh...
Nghe thấy những lời hình dung của Trần Phàm, Hoàng Chí Văn tức khí thiếu chút nữa đã ngất đi, hắn toàn thân run rẩy nhìn Trần Phàm, gằng từng chữ nói:
- Anh đã biết thế, thì còn mở miệng muốn tôi đứng về phe anh làm gì. Chăng phải là buồn cười lắm hay sao?
- Không buồn cười chút nào.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ông đang làm chó săn cho Yến Thanh Đế, hắn đưa ông bước chân vào trong Yến gia, và hứa hẹn sau này sẽ thăng chức cho ông, đúng không?
- Tôi thừa nhận, lấy năng lực trước mắt, ông làm chó dưới trướng tôi, tôi sẽ không cho ông được những thứ này.
Trần Phàm nói đến đây, thì đứng lên đi tới trước khung cửa sô, ngắm nhìn phong cảnh ban đêm của Đông Hải, chậm rãi nói:
- Nhưng nếu như ông từ chối làm chó dưới trướng tôi. Tôi cam đoan, sẽ một cước đạp ông văng xuống đỉnh quyền lực. Ưm, giống như khi ông nhẩy từ trên một tòa nhà cao tầng xuống dưới đất, xương cốt đều sẽ không còn nguyên dạng.
Trần Phàm nói xong, dùng ngón tay chỉ về phía một tòa nhà cao tầng phía xa.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhất thời sắc mặt Hoàng Chí Văn cuồng biến, ở dưới Trần Phàm liên tục công kích, nội tâm lo lắng không yên của Hoàng Chí Văn, rốt cuộc đã hoàn toàn lộ ra!
- Ông tin không?
Trần Phàm xoay người đi về phía Hoàng Chí Văn, hỏi.
Tin không?
Tin chứ!
Hoàng Chí Văn hò hét ở trong lòng, biểu tình như một con tắc kè hoa, không ngừng sản sinh ra biến hóa.
Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân thanh thúy không ngừng vang lên, khoảng cách với Trần Phàm càng lúc càng gần hơn. Theo sau, khi tiếng bước chân dừng lại, thì Trần Phàm đã đứng ở trước người của hắn.
- Dường như là ông không tin.
Trần Phàm khẽ mỉm cười:
- Nếu đã như vậy, ông hãy về thôi, tiếp tục về làm phó chủ tịch thường trực, làm tay sai của Yến gia.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Hoàng Chí Văn không khỏi đem ánh mắt tập trung lên trên khuôn mặt của Trần Phàm, cố gắng không qua diễn cảm trên mặt Trần Phàm, đoán ra suy nghĩ trong đầu Trần Phàm. Nhưng mà, giờ khắc này hắn đã không thể bảo trì nổi bình tĩnh ở dưới những công kích liên tục của Trần Phàm lúc trước. Cho nên, hắn làm sao nhìn thấu nổi suy nghĩ ở trong đầu Trần Phàm đây cơ chứ?
Ngắn ngủi trầm ngâm qua đi, Hoàng Chí Văn thử di chuyển cước bộ, kết quả phát hiện dưới chân dị thường trầm trọng.
Mắt thấy Hoàng Chí Văn muốn đi, Trần Phàm cũng không ngăn cản, mà quay về bên ghế sô - fa, ngồi xuống.
- Hô
Thấy một màn này, Hoàng Chí Văn hung hăng phun ra một ngụm khí tức, giống như đem toàn bộ nỗi sợ hãi trong nội tâm phun ra ngoài bình thường. Hắn nhanh chân bước ra phía cửa, nhưng càng đi, thân mình của hắn càng thêm run rẩy!
Cuối cùng, hắn vẫn phải dừng bước!
Dưới ánh đèn, hắn quay đầu, dùng sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm, nỗi sợ hãi trong đôi con ngươi là không thể che giấu. Hắn dùng thanh âm run rẩy hỏi:
- Trong tay anh đang nắm giữ bằng chứng những chuyện tôi đã làm hay sao?
- Mọi người đều nói ông là một con chó sói ăn thịt không nhả xương bao giờ.
Đối mặt với lời chất vấn của Hoàng Chí Văn. Trần Phàm thản nhiên nói:
- Một con chó sói muốn ăn thịt người, nhất định là phải có đủ trí khôn, về phần có nhả xương hay không, thì phải dựa vào sự ngoan độc, ông quả nhiên là danh bất hư truyền! Nhưng tôi nói thật cho ông biết, trong tay tôi đang nắm giữ bằng chứng từ ngay ông bước chân vào giới chính trường cho đến bây giờ. Đời ông đã từng có mối quan hệ với người phụ nữ nào, ở đâu, thời gian nào, dùng loại BCS nào. Tôi đều rõ ràng!
Trần Phàm cười lạnh nói:
- Ông từng nhiều lần muốn thiêu hủy chứng cớ, tẩy sạch hồ sơ về ông. Mấy thứ không xuất hiện trong hồ sơ của ông, tôi đều nắm giữ cả, ông có tin không?
Khi nói chuyện, Trần Phàm cầm bàn văn kiện trên bàn, ném xuống dưới chân Hoàng Chí Văn.
Nhìn bàn văn kiện dày cộp dưới chân, Hoàng Chí Văn giống như bị sét đánh bình thường, đầu óc đã hoàn toàn choáng váng.
- Hô
Cả người hắn mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống, dùng cánh tay run run cầm văn kiện lên, mở ra đọc.
- Năm 1985, sau khi tốt nghiệp đại học, ông đã lựa chọn bước theo con đường tham chính. Năm 1988, ông quyết định nhờ vào Lý gia để thăng chức mà cưới con gái của Lý gia.
- Năm 1990, ông cưới Lý Hồng, trở thành cá chép vượt long môn. Bởi vì tâm tư của ông đều đặt trên công việc, cho nên sau khi cưới đều không muốn sinh con, nhưng vì Lý gia bức bách, hai năm sau ông và Lý Hồng đã sinh con.
- Năm 1995, với sự cố gắng của mình và có Lý gia làm chỗ dựa, ông đã hỗn lên tới cấp Chính xử*, chủ quản một huyện. Trong năm năm sau, tổng cộng ông đã nhận hối lộ ba lần, lần đầu tiên năm mươi vạn, lần thứ hai một trăm năm mươi vạn! Lần thứ ba năm trăm vạn! Đem số tiền này dùng vào việc tạo mối quan hệ, đây cũng là nguyên nhân ông thăng tiến nhanh trong giới chính trường!
(*Chính xử: là cán bộ nhà nước cấp huyện, cán bộ trưởng cấp cấp huyện, ở trong hành chính TQ thì ngoài chức danh ra, người ta còn phân cấp. Giống với chế độ Liên Xô cũ, Liên Xô cũ thì ngoài chức danh ra còn phân hạng.)
- Trừ bao nhiêu đó ra, bởi vì sống trong Lý gia ông bị xem thường, trong lòng lưu lại ám ảnh, cho nên ông đã dùng một phần tiền, tiêu phí bao gái. Trong năm năm thời gian, tổng cộng ông đã phát sinh quan hệ với hai mươi sáu người phụ nữ. Trong đó có hai cô gái trẻ, một người mới tốt nghiệp trung học, một người thì tốt nghiệp đại học. Hơn nữa sau đó, ông còn đưa các nàng rời khỏi Đông Hải, an bài công tác cho các nàng ở tỉnh thành khác.
- Oanh!
Vừa nghe Trần Phàm nói đến đây, Hoàng Chí Văn hai tay run rẩy, bàn văn kiện cũng trực tiếp rơi xuống mặt đất.
- Năm 1998, ông thăng lên cấp phó sở*...
(*: cán bộ nhà nước cấp tỉnh, phó cấp cấp tỉnh.)
- Hô...hô
Lúc này đây, không chờ Trần Phàm nói xong, Hoàng Chí Văn đã quỳ rạp xuống sàn nhà.
Hắn gắt gao quỳ rạp dưới sàn nhà, toàn thân run rẩy, như một chú chó con vẫy đuôi mừng chủ:
- Trần thiếu, Hoàng Chí Văn cam nguyện làm chó cho ngài, một con chó săn trung thành với ngài! Nếu ngày sau ngài chỉ hướng Đông, tôi sẽ không dám chạy về hướng Tây. Ngài muốn tôi cắn ai, tôi liền sẽ cắn người đó!
- Hoàng Chí Văn, quả nhiên ông không phải kẻ ngốc.
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn quỳ xuống sàn nhà biểu thị lòng trung tâm, Trần Phàm cười lạnh nói:
- Ông có biết, sau khi tôi lấy được những tài liệu này, coi như Yến gia xuất đầu bảo vệ ông. Lấy thân phận bây giờ của tôi vẫn dư sức đùa chết ông. Huống chi, một khi tôi động thủ, vị tất Yến gia đã bảo vệ cho ông!
- Oanh!
- Trần thiếu, xin hãy tha mạng!
Hoàng Chí Văn bắt đầu phục lạy, dường như hắn muốn dùng phương thức này để chuộc tội.
- Hoàng Chí Văn, nếu như vừa rồi ông trực tiếp rời đi. Vậy thì sẽ vĩnh viễn để mất cơ hội làm chó săn cho tôi.
Đối mặt với Hoàng Chí Văn, Trần Phàm không hề thương cảm chút nào. Thanh âm của hắn giống như ma âm từ dưới địa ngục vang lên, khiến cho kẻ khác mao cốt tủng nhiên:
- Hẳn là ông nên cảm thấy may mắn, bởi vì những kẻ cố gắng giết tôi, đều sẽ phải chết. Nhưng ông sẽ là một cái ngoại lệ duy nhất!
/839
|